Tiểu Qua Tử

Chương 33




Đôi mắt Diệp Hà Thanh đột nhiên đỏ lên.

Dư Thanh Châu mỉm cười nói: "Đừng khổ sở, trời cao sẽ không chỉ ban cho ai cả đời người cực khổ, chỉ cần tìm được phương hướng cho bản thân kiên trì bước tiếp, rồi sẽ tìm được đường ra, con đường này rất khó, chúng ta lại càng khổ cực hơn một chút. Chân không thể đi, không sao cả, tay còn có thể hoạt động, đôi mắt còn có thể nhìn. Đôi mắt không nhìn thấy, không cả, tay chân khỏe mạnh, Nghĩ thử mà xem, có phải là chưa đến mức đường cùng đúng không. Tháng trước tôi có quan sát một giáo viên khoa câm điếc, giáo viên dạy tri thức cho học sinh bằng thủ ngữ, không riêng chỉ mới có thể phát ra những ngôn ngữ êm tai, mà ngôn ngữ của người câm điếc cũng có thể biểu hiện sự sinh động và thú vị."

Dư Thanh Châu dùng ánh mắt tán thường nhìn Diệp Hà Thanh: "Ngoại hình cậu tuấn tú, lại trẻ như vậy, không riêng gì các cô gái, đến tôi còn thích nhìn cậu."

Nghe vậy cậu liền đỏ mặt, ấp úng.

"Mỗi người đều có cách cư xử với thế giới này khác nhau, nhìn nhận sự vật khác nhau, muôn vàn thứ kỳ lạ, những bức họa vẽ ra chính là nơi để họ ký thác linh hồn mình, có người bị nhìn thấy rồi bị tác động, tự nhiên họ sẽ trở nên thưởng thức cậu, điều đầu tiên chúng ta phải làm được chính là học được cách tự thưởng thức chính mình."

Rời khỏi phòng vẽ tranh, đầu óc Diệp Hà Thanh vẫn còn bay bay. Cậu chóng mặt quan sát bốn phía, giương mắt nhìn thì phát hiện trời đã tối mất rồi.

"Tôi, tôi còn chưa gọi điện cho Tiểu Chiếu."

Cậu vội vàng lấy điện thoại di động ra, lúc này mới ý thức được điện thoại hết pin, không lên nguồn. Hoắc Kiệt lên xe, đưa điện thoại của mình cho cậu dùng.

Diệp Hà Thanh chớp mắt: "Cảm ơn anh!"

Hoắc Kiệt nhướn mày: "Hửm?"

"Cảm ơn Hoắc ca..."

Diệp Hà Thanh cười để lộ hàm răng trắng, số điện thoại của Diệp Tiểu Chiếu cậu đã nhớ đến nằm lòng, lập tức gọi anh.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện của hai anh em, Hoắc Kiệt mở miệng hỏi: "Đói bụng không?"

Diệp Hà Thanh lắc đầu, một viên kẹo sặc sỡ sắc màu quăng qua trước mặt cậu, cậu liền bắt được, Hoắc Kiệt đánh vô lăng nói: "Tay đang không tiện, lột một chiếc kẹo cho tôi."

"A...." Diệp Hà Thanh nhanh chóng lột vỏ, tay chân cẩn thận đưa đến bên miệng Hoắc Kiệt.

Thời điểm Hoắc Kiệt cúi đầu dùng miệng ngậm kẹo, đôi môi hơi chạm vào ngón tay Diệp Hà Thanh, khô ráo, có chưa độ ấm đôi môi. Diệp Hà Thanh lập tức rút tay về, động tác dường như hơi lớn, lo lắng gây ra hiểu lầm, vội vã giải thích: "Tôi căng thẳng thôi."

Hoắc Kiệt liếc cậu một cái: "Tôi đâu có ăn em."

Diệp Hà Thanh càng xấu hổ hơn, lảng sang chuyện khác: "Hoắc ca, sao anh lại thích ăn kẹo vậy?"

Hoắc Kiệt cười cười: "Không chích, chỉ là muốn mang theo thôi."

Diệp Hà Thanh: "Mang theo làm cái gì vậy?"

Hắn không nói gì, chỉ tập trung tinh thần lái xe. Cập nhật truyện nhanh tại ~ Trùm Truyện.C O M ~

Cậu dù có ngu ngốc mấy thì cũng phát hiện lúc này không nên hỏi sâu, chỉ yên lặng cúi đầu: "Xin lỗi."

Ánh trăng chiếu sáng, đèn đường không chiếu tới, tiến vào một con đường tối tăm không rõ ràng.

Mãi đến khi xe đi đến đầu con hẻm thì Hoắc Kiệt mới tiếp lời cậu vừa hỏi: "Đầu óc em lại suy nghĩ linh tinh cái gì rồi, tôi đang nghĩ tới chuyện khác."

Diệp Hà Thanh liền trả lời, hắn liền cười hỏi cậu: "Tôi không biết Dư Thanh Châu là thần tượng của em, hôm nay nghe thần tượng giảng giải suốt buổi trưa có mệt không?"

Cậu vội trả lời không mệt không mệt, từng câu lại càng vang hơn câu trước đó.

Đến đầu con hẻm, bên phía ngoài có một tấm biển nhắc nhở, bên trong mới đổ xi măng chưa khô, xe cộ tạm thời không thể đi vào được.

Hoắc Kiệt đành dừng xe ở đầu hẻm, Diệp Hà Thanh chủ động cởi dây an toàn nói: "Quãng đường còn lại tôi tự đi được, làm phiền anh rồi, hôm nay thực sự rất cảm ơn anh."

Đôi mắt cậu sáng trong, dường như có chút ngượng ngùng: "Hoắc ca, trước đây tôi thật xin lỗi anh, lần đầu tiên gặp anh, tôi cảm thấy anh là một người không đứng đắn, tôi đã nhìn nhận sai về anh rồi."

Hoắc Kiệt hứng thú: "Tôi có chỗ nào giống người không đứng đắn chứ hả?"

Diệp Hà Thanh ngượng hơn: "Thì, chính là, không thể tiếp cận, xin lỗi!"

Hoắc Kiệt cười đẩy cửa xuống xe, Diệp Hà Thanh theo sát phía sau, trong ngõ hẻm đen thùi lùi có thể mơ hồ thấy được mặt xi măng phản xạ lại ánh sáng yếu ớt.

Diệp Hà Thanh nói thêm: "Hoắc ca, thật sự không cần tiễn tôi nữa."

Hoắc Kiệt thả lỏng hai cánh tay ôm về phía sau gáy mình, giọng điệu lười biếng: "Hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi nghe Dư Thanh Châu nói chuyện, thành thật khai báo đi, trước đây em có hay bị bắt nạt không, bị bắt nạt rồi có khóc không?" Hắn chậm rãi nện từng bước chân phối hợp để không khiến cậu phải miễn cưỡng theo kịp.

Cậu quả nhiên là một đứa nhỏ thành thật, khai hết với hắn.

"Hồi cấp hai lòng tự trọng có liên quan mật thiết tới sự tự ti, thời đó tuổi tác còn nhỏ nằm trong giai đoạn phản nghịch, sẽ có bạn học biết rõ còn cố tình hỏi sâu, bắt lấy tôi hỏi xem tại sao chân tôi què, còn cố ý sai khiến tôi chạy bộ. Cá biệt còn có nữ sinh hâm mộ khuôn mặt của tôi, có người còn gọi tôi là tên què chân ẻo lả."

Đến nay cậu vẫn còn hơi tức giận khi nhắc đến: "Tôi cảm thấy tôi chẳng ẻo lả chỗ nào cả." Trong câu nói này của cậu ẩn hiện nét trẻ con, Hoắc Kiệt nhìn đi nhìn lại.

Ngay sau đó Diệp Hà Thanh mất mát nói tiếp: "Không tiện chạy, lúc chạy thì vừa chậm vừa khó coi là thật, bọn họ còn so sánh tôi như một con vịt què chân, tư thế ngốc nghếch, lạch bà lạch bạch."

Hoắc Kiệt bỗng nhíu mày lại, nhìn trong hẻm không có một bóng người liền kéo tay Diệp Hà Thanh, đi tới trước mặt cậu rồi khuỵu chân xuống.

Hắn nói: "Ca đưa em đi bay, nhanh đặt chân của em lên đây."

Diệp Hà Thanh: "..."

Hoắc Kiệt cõng Diệp Hà Thanh chạy, tiếng bước chân đạp bịch bịch chạy qua, đèn cảm ứng từng tiếng cốc cốc sáng lên, màu cam nhạt ấm chiếu xuống nhuộm cho mái tóc của Hoắc Kiệt trở nên rất đẹp mắt.

Lúc đầu Diệp Hà Thanh tóm chặt lấy vai Hoắc Kiệt không dám lên tiếng, nhắm mắt lại, trong quá trình nghe tiếng gió thổi bên tai, đông thời còn nghe thấy tiếng thở dốc mơ hồ của hắn, tất cả mọi thứ dường như bắt đầu chậm lại rồi bất động.

Cậu từ từ thả lòng, nhìn ánh sáng nhảy nhót trên đỉnh đầu hắn, nhìn cảnh bọn họ chạy qua mặt đường sót lại đầy tia sáng. Cậu thậm chí còn nhìn thấy hai hàng dây thường xuân trên tường đang múa may cây lá, cậu cảm thấy thật mới mẻ, tiếng bước chân từng tiếng bước qua tim cậu, ngực thình thịch như động đất, càng ngày càng vang.

Cậu cảm thấy bản thân lúc này thật sự giống như đang chạy trốn, chạy chạy muốn bay lên.

Trải nghiệm trước nay chưa từng có.

Quẹo qua đầu hẻm, Hoắc Kiệt dừng chân trước tòa nhà cũ. Tóc phía sau cổ đã ướt, sơ mi cũng ướt vài mảng. Hắn quay đầu lại muốn nhìn phản ứng của Diệp Hà Thanh, cậu lúc này đang cúi đầu thấp xuống không nhìn rõ lắm.

Sau một lát, Diệp Hà Thanh chậm rãi trượt xuống khỏi lưng Hoắc Kiệt, cậu cúi đầu, mu bàn tay che đôi mắt lại, có thẻ nghe ra âm thanh đè nén trong cổ họng, khàn khàn: "Cảm ơn anh."

Hoắc Kiệt không bảo cậu ngẩng mặt lên, tay bỏ vào trong túi: "Trẻ nhỏ cảm xúc dao động là chuyện bình thường, chỉn chu lại một chút rồi lên nhà đi, đừng để anh trai em lo lắng."

Đầu cậu lúc này có thứ gì đó chạm vào, cậu dùng bàn tay không che mắt sờ lên thử thì phát hiện viên kẹo, nhếch miệng nở nụ cười.

Hoắc Kiệt nói: "Dễ chịu như vậy sao, một viên kẹo thôi là nở nụ cười rồi?"

Vì vậy thái độ hắn lại vô cùng hào phóng tự nhiên, lấy nốt viên kẹo còn lại đưa cho cậu, tiếp tục thả trên đầu cho cậu tự lấy.

Diệp Hà Thanh đơn giản dùng nốt bàn tay che mắt cầu lấy, mỗi tay một viên kẹo, đôi mắt ẩm ướt nhưng không chạy ra giọt nước mắt nào, xem ra đã thành công nín lại.

Hoắc Kiệt nói: "Về đi."

Diệp Hà Thanh bước từng bước một cách lưu luyến, đứng trước cửa cầu thang, nhìn thấy hắn vẫn đứng đó liền mở miệng nói: "Hoắc ca, cảm ơn anh đã cõng em chạy đi, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cảm giác đêm nay. Còn nữa, thực ra kẹo anh cho em vẫn còn rất nhiều ở nhà, chưa ăn hết."

Cậu nói thêm: "Em sợ ăn nhiều bị sâu răng."

Lông mày Hoắc Kiệt lại hơi nhíu lại, Diệp Hà Thanh lại nghĩ nghĩ trong đầu, nói xong hơi xấu hổ, kiên định bổ sung câu quan trọng nhất: "Em không nỡ lập tức ăn hết chỗ kẹo ngọt đó."

Ánh đèn cảm ứng chỗ cầu thang lên lầu sáng lên, Diệp Hà Thanh quay người, nhìn thấy Diệp Tiểu Chiếu đang xách một túi rác đen, chân kéo lê đôi dép anh em mà mấy hôm trước cố ý mua.

Diệp Tiểu Chiếu mới tăm xong, tiện tay đi vứt rác nên xuống nhà. Anh hỏi em trai mình: "Không nỡ cái gì?"

Diệp Hà Thanh lại quay đầu, chỗ ngã ba đường trống không, chỉ có ánh trăng chảy dài trên mặt đường, Hoắc Kiệt đi rồi.

Diệp Hà Thanh xấu hổ cười, lấy lòng cầm lấy túi rác qua tay mình.

Hai anh em cùng đi đổ rác, sau khi trở về Diệp Tiểu Chiếu phát hiện ra em trai mình đêm nay đặc biệt hưng phấn, thường xuyên duỗi chân.

Anh nói: "Không sợ đau chân à, thả xuống."

Cậu liền bảo chân vẫn ổn rồi xem ti vi với anh, trong thời gian quảng cáo thì chạy vào nhà vệ sinh soi gương.

- ------------------------------------------