Tiểu Quy Mô Chiến Tranh

Chương 15




Sáng hôm sau đến phiên Trần Xuyên đi làm, Trầm Hàn ở nhà bồi ba mẹ.

Trần Xuyên tinh thần phấn chấn tiến vào cửa lớn công ty, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thạch Qua cụp đầu đi bước nhỏ, xem ra đả kích không phải giỡn chơi nha. Hắn hí mắt nhớ tới hôm qua Trầm Hàn hung ác uy hiếp mình, tự hỏi có nên nói vài lời với Thạch Qua hay không.

Không thể tránh phải vào cùng thang máy, Thạch Qua quay đầu nhìn thấy Trần Xuyên thì ngẩn ngơ, sau đó ỉu xìu bắt chuyện: “Tổng giám đốc sớm.”

Trần Xuyên tươi cười ra vẻ quan tâm nói: “Bị cảm à, uống thuốc chưa?”

“Uống rồi.” Thạch Qua đáp lời xong lui về hai bước. Nói theo khía cạnh tốt thì là sợ lây bệnh cho Trần Xuyên, nhưng kì thật là không muốn nói chuyện với hắn.

Trần Xuyên gãi gãi đầu, rất nhanh suy nghĩ rồi nói: “Cái việc kia, Thạch Qua à, thật ra không thể trách Trầm Hàn.”

Thạch Qua quay đầu nhìn hắn, nhún nhún vai tỏ vẻ mình không có hứng thú.

Trần Xuyên vẫn tiếp tục nói: “Lúc trước tôi với Trầm Hàn cãi nhau. Cậu cũng biết mà, vợ chồng có yêu nhau thế nào cũng sẽ không tránh khỏi gây lộn vài trận, xem như tăng thêm tình thú đó mà. Lúc chúng tôi đang chiến tranh lạnh thì cậu đột nhiên xuất hiện, Trầm Hàn vì bị tôi chọc tức nên mới muốn kết giao với cậu. Cậu chắc cũng thấy lúc mới đầu Trầm Hàn trốn cậu như thế nào phải không?”

Thạch Qua cũng không nói gì, trên thực tế đúng là như thế. Trầm Hàn vừa nhìn thấy mình thì giống như gặp quỷ, nếu không phải mình quấn chặt lấy làm hắn khó xử thì phỏng chừng đến chết cũng không nói thêm một câu với mình.

Thạch Qua hít hít cái mũi, đột nhiên không hiểu tại sao mình lại chấp nhất với Trầm Hàn chấp nhất như vậy? Vì sao lại chọn con đuờng tình cảm vừa đau thương mà lại thấp hèn như thế?

Trần Xuyên nhìn phản ứng của hắn, đáy lòng thầm hô YES. Tôi muốn chính là hiệu quả như vậy đó!

Trần Xuyên ra vẻ bi thông cảm bước qua chụp vai hắn nói: “Cậu cũng không có làm sai. Sai ở chỗ cậu đã đặt tình cảm vào một người quá chung thủy.”

Thạch Qua mỉm cười, hắn cũng biết không thể tránh được. Miễn cưỡng mãi cũng không có được Trầm Hàn, hiện tại mình cũng không muốn miễn cưỡng hắn.

Thất tình một lần nữa cũng chỉ có thể chấp nhận số phận.

Thang máy “đinh” một tiếng, Thạch Qua cúi người nói phải đi làm việc.

Trần Xuyên vội vàng gật đầu: “Đi đi đi đi, nếu không thoải mái thì cứ xin nghỉ.”

Thạch Qua đi ra ngoài, đột nhiên lại dừng chân. Hắn quay đầu hỏi: “Bộ Trầm Hàn là nguời chung thủy à?”

Trần Xuyên hoàn toàn bị lời này làm cho cứng họng. Hắn tính trả lời “ừ”, nhưng chợt nhớ lại Trầm Hàn vẫn hay đi mấy quán ăn đêm đùa chơi. Cho dù là vậy, tâm Trầm Hàn xác thực vẫn đặt trên người mình.

Hắn gãi gãi đầu, dõng dạc ưỡn ngực nói: “Trước kia thì không, nhưng sau khi gặp tôi thì có.”

Thạch Qua gật gật đầu: “Tổng giám đốc, anh thật may mắn.” Nói xong liền quay đầu rời đi.

Trần Xuyên hắc hắc cười với cánh cửa thang máy đang khép lại. Hắn tự nhiên cảm thấy vô cùng tự hào. Trầm Hàn cái thứ dân chơi kia tình cảm vẫn đặt ở trên người mình, tựa hồ không có chuyện gì so với chuyện này đáng tự hào hơn.

Trần Xuyên cảm thấy chuyện tình địch mình đã giải quyết hoàn mỹ. Hắn không cần phải đánh người nào, lại không tốn nhiều sức đã hoàn toàn chiến thắng! Trần Xuyên thực hưng phấn, nhiều ngày nay tâm tình buồn bực đã bay đi hết. Bây giờ chỉ cần hắn “đánh nhanh thắng nhanh”, phỏng chừng vài ngày nữa Trầm Hàn sẽ tự động quay về vòng tay của hắn thôi!

Phương Kỳ dùng chiếc đũa trạc trạc ót hắn: “Anh cười gì mà dâm đãng quá vậy?”

Trần Xuyên cười hắc hắc nói: “Cậu không hiểu được đâu.”

Phương Kỳ tính tình bà tám hoàn toàn bị làm cho tò mò, vội vàng xích lại gần đè thấp giọng nói: “Xem mặt anh hồng hào như vậy, không phải cưỡng dâm đã trở thành thông dâm đó chứ? Nói thật đi, Trầm Hàn chịu để anh ôm rồi phải không?”

Trần Xuyên lườm hắn một cái: “Cậu có thể dùng từ nào tốt hơn không? Thông dâm cái gì mà thông dâm!”

Phương Kỳ cười nhạo: “Vậy anh thấy từ làm tình cao quý hơn thông dâm ở chỗ nào?”

Trần Xuyên lắc lắc đầu: “Cậu bậy quá.”

Phương Kỳ cười hắc hắc, cuộn tay lại làm cái micro hát: “Yêu thì phải nói, yêu thì phải làm. . . . . .”

Trần Xuyên bất đắc dĩ lườm hắn một cái: “Tôi xem cậu hình như chưa được thỏa mãn dục vọng rồi. Làm lẹ đi, ông già kia muốn con rể đến sắp phát điên rồi. Ủy khuất cậu vậy, mau cưới con gái của ổng đi.”

“Tôi điên chắc!” Phương Kỳ vội vàng thủ thế X, “OH NO! Tôi đã sớm phá hồng trần rồi, có cái gì so với độc thân thoải mái hơn? Hơn nữa, đàn bà con gái bây giờ chỉ muốn cưới mấy người giàu để có tiền tu sửa nhan sắc. Tôi không muốn phải đi kiếm tiền hàng ngày để chu cấp cho bọn họ đâu. Bây giờ nếu anh muốn sống nhàn chỉ có thể chọn mấy bà cô già luống tuổi có chồng thôi.”

Trần Xuyên bị so sánh của hắn làm cho nghẹn cơm rồi, ực miếng canh nói: “Phương Kỳ, cậu cũng quá cực đoan rồi. Nếu ai cũng nghĩ như cậu thì phụ nữ trên thế giới này nên làm cái gì đây?”

“Thanks, tôi chỉ là nói sự thật mà thôi, tôi tình nguyện ôm rừng cây ngủ. Nói trở lại, Trầm Hàn thật sự bắt đầu lần nữa với anh?”

Vừa nói đến đề tài này, Trần Xuyên vui vẻ đáp: “Đúng vậy, cách mạng sắp thắng lợi!”

Phương Kỳ vội vàng chộp cơ hội chạy tới tranh công hồ hởi nói: “Cách mạng thành công một nửa cũng nhờ tôi khuyên bảo đó nhá. Tôi không có tham lắm đâu, 2000 đồng trang bị cũng đủ rồi.”

Trần Xuyên mặc kệ hắn, cúi đầu ăn cơm.

Phương Kỳ đá chân hắn dưới bàn: “Anh đừng giả bộ làm người chết!”

Trần Xuyên đem canh uống sạch, không để ý hình tượng ợ một cái: “Đừng nói tôi keo kiệt. Nếu cậu muốn kết hôn với con gái ông già, tôi tặng phòng của tôi cho cậu cũng được.”

Cái phòng cách vách hình như cũng không còn để làm gì, Trần Xuyên nghĩ có nên đem bán nó hay không.

Phương Kỳ ở bên kia buồn bực nói: “Anh thật nham hiểm, vốn biết công chúa kia tôi hầu hạ không nổi.”

Trần Xuyên nhún nhún vai, đứng dậy mang theo tâm tình tốt quay về phòng xử lý văn kiện.

Lúc tan tầm trở về, Trần Xuyên thuận tiện lái xe đi mua bánh ngọt trà xanh mà Trầm Hàn thích ăn, cẩn thận dùng hộp đóng gói kỹ đặt ở chỗ ngồi kế bên, ngâm nga bài hát lái xe về.

Lúc chờ đèn đỏ thì nhận được điện thoại của Trầm Hàn bảo hắn đi mua ít nến về, điện ở tiểu khu đang sửa có thể cả đêm cũng sẽ không có điện.

Trần Xuyên lĩnh mệnh lái xe thẳng đến siêu thị, tìm gần nửa ngày mới tìm được nến, thuận tiện mua đống đồ ăn vặt lớn trở về, nghĩ đến buổi tối ngồi không rảnh rỗi lôi ra ăn giết thời gian.

Về nhà trời đã tối rồi, Trầm Hàn đoạt lấy nến đốt, qua loa ăn cơm rồi đưa ba mẹ vào nằm ngủ. Người già thường đi ngủ rất sớm.

Trở về phòng khách, Trần Xuyên liền lấy ra bánh ngọt dâng lên như hiến vật quý. Trầm Hàn híp mắt nói: “Khi không ân cần như vậy nếu không phải gian xảo thì chính là đạo chích.”

Trần Xuyên nói: “Vậy thôi em đừng ăn.”

“Anh mua tôi mắc gì tôi không ăn!” Trầm Hàn đá hắn một cái rồi cầm lấy một miếng lớn nhét vô miệng: “Vẫn ngon như ngày xưa, không quá rất ngọt cũng không quá ngấy, mùi thơm còn lưu lại trong miệng a.”

Trần Xuyên nhìn môi Trầm Hàn động, có xúc động nhào tới hôn. Hắn tính toán làm sao để tới gần Trầm Hàn. Nhìn ngọn nến trên bàn trà, bên ngoài lại là sao thưa trăng mờ, là thời cơ tuyệt hảo để làm chuyện xấu!

Trần Xuyên dùng tay dập ngọn nến, thừa dịp tối om đưa tay ôm Trầm Hàn một cái, bên kia lập tức quăng ra một quyền. Trần Xuyên kêu đau ngồi xổm người xuống. Má ơi, có cần mạnh tay dữ vậy không?

Trầm Hàn vỗ vỗ tay nói: “Tôi đi tắm!”

Lời này Trần Xuyên nghe vào quả thực giống như lời “mời chào”. Hắn đi theo Trầm Hàn vào phòng tắm, lại bị Trầm Hàn một cước đá ra: “Anh theo vào làm gì?”

Trần Xuyên ủy khuất nói: “Cùng nhau tắm không phải tiết kiệm nước sao? Hơn nữa anh còn có thể giúp em chà lưng.”

Trầm Hàn đương nhiên không phải người ngu, nhìn một cái liền biết Trần Xuyên có chủ ý gì. Hắn phân vân không biết có nên cho Trần Xuyên tiến vào hay không, dù sao có một số việc mình không thể tự làm được.

Trầm Hàn lui vài bước nói: “Vậy thôi cùng tắm đi.”

Trần Xuyên kiềm chế đáy lòng mừng như điên, nhanh nhẹn tiến phòng tắm, ân cần mở nước ấm, rất nhanh cởi quần áo.

Vì không có đèn nên dĩ nhiên hắn không nhìn thấy thân thể gợi cảm mà mình mong nhớ ngày đêm mỗi ngày ôm lại không thể làm kia, rốt cuộc cũng chỉ có thể sờ sờ. Hắn cũng không vội, chậm rãi sờ soạng mới có tình thú.

Nghe được tiếng nước, Trầm Hàn bước vào bồn tắm lớn. Trần Xuyên đi theo vào, nước liền tràn ra ngoài.

Trầm Hàn ra vẻ đứng đắn nghiêm khắc nói: “Không được hiểu lầm, cũng không cho phép sờ loạn!”

Trần Xuyên đáp lời dạ dạ, thế nhưng tay vẫn không an phận sờ lên người Trầm Hàn. Trầm Hàn cố đẩy ra, hắn lại tiếp tục cười gian mặc kệ tiếp tục sờ, tốt nhất là sờ đến khi Trầm Hàn dục hỏa đốt người mới thôi.

Cái gọi là vợ chồng già luôn biết điểm mẫn cảm của nhau. Trần Xuyên chính là cái lọai người đó, hắn xuống tay mấy cái thì Trầm Hàn đã bắt đầu kêu rên vài câu, không bao lâu liền tự động dựa vào người hắn, chủ động hôn hắn.

Trần Xuyên mừng rỡ động tác dưới tay lại càng kịch liệt, làm cho nụ hôn càng thêm sâu.

Đang thoải mái Trầm Hàn cảm thấy mặt sau chợt lạnh, có chất lỏng dinh dính gì đó bèn thở dốc hỏi là cái gì.

“KY*.” Thanh âm Trần Xuyên khàn khàn.

*Một loại chất bôi trơn

Khi Trần Xuyên cứng rắn tiến vào trong cơ thể, Trầm Hàn kêu một tiếng, bắt đầu vận động với Trần Xuyên. Trong lúc mơ mơ màng màng hắn nhớ trong nhà hình như đâu có mua cái loại đồ chơi này a.

Trần Xuyên lúc đi siêu thị cũng thuận tiện ghé “cửa hàng tình yêu” mua. Dù sao có nó đêm tối vợ chồng mới dễ dàng hành sự.

Bên ngoài gà đã gáy vô số tiếng rồi, trên giường đùi vẫn tiếp tục dán đùi cọ xát.

Trầm Hàn hơi mở mắt, đưa tay cầm lấy di động khởi động máy, vừa nhìn thấy thời gian thì khẽ nguyền rủa một tiếng rồi đá văng Trần Xuyên ra, nhảy xuống giường rất nhanh mặc quần áo.

Trần Xuyên rất bất mãn: “Còn sớm mà, em cứ ngủ tiếp đi.”

Trầm Hàn kéo ra rèm cửa sổ, thời tiết hôm nay khá tốt. Hắn cài cúc áo nói với người trên giường: “Anh mau dậy đi, cấp trên nói nếu đi muộn sẽ bị trừ tiền thưởng.”

“Thèm vào, đại gia đây không cần.” Trần Xuyên trở mình, đem mặt vùi vào trong gối ngủ tiếp, cảm giác thật là tốt.

Trầm Hàn cười nhạo một tiếng vào phòng tắm, nhìn thấy phòng tắm dơ dáy bẩn thỉu thì lại đau đầu. Nước đọng đầy đất, sữa tắm cũng không để đúng chỗ, tối hôm qua chơi đùa thật sự quá mức.

Hắn bóp kem đánh răng, rửa mặt đi ra ngoài, không cẩn thận dẫm lên một cái chai, “xì” một tiếng, một loại chất lỏng sềnh sệch chảy ra.

SHIT!

Trầm Hàn cúi đầu xem nhịn không được mắng. KY cũng ném loạn như vậy! Nếu bị ba mẹ thấy được thì còn ra thể thống gì nữa!

Trầm Hàn co một chân nhảy ra ngoài, cầm khăn lau chân nói: “Anh mau dậy đi dọn cái phòng tắm coi!”

Trần Xuyên đáp trả một tiếng, nhưng không có dấu hiệu sắp tỉnh. Một hồi sau mới quay đầu nói: “Sao em vẫn còn khỏe quá vậy?”

“Không đúng nha, rõ ràng anh đã thực dụng tâm dụng sức!”

Trầm Hàn xấu hổ nói: “Cho dù không thoải mái cũng phải dậy! Tôi nói anh dậy nhanh!”

“Biết rồi biết rồi!” Trần Xuyên lưu luyến không muốn rời ổ chăn, bò dậy mặc quần áo vào.

“Ba mẹ còn phải phiền anh chăm sóc. Dẫn bọn họ đi công viên một chút đi, hôm nay khí trời khá tốt.”

“Ừ. Vậy thôi em cũng đừng vô công ty, cả nhà đi chơi không phải rất tốt sao?”

Trầm Hàn xỏ tất, liếc hắn một cái xem thường nói: “Anh tưởng giỡn chơi hả? Làm việc phải cạnh tranh quyết liệt, nếu không ngày nào đó bị ông chủ đuổi thì bi kịch luôn! Nhanh chút đi, phòng tắm không biết biến thành cái dạng gì rồi kìa!”

“Tiểu nhân tuân mệnh!”

Trầm Hàn mặc áo khoác vào đi ra ngoài, quay đầu lại bổ sung nói: “Anh tốt nhất đừng có nghĩ bậy, hôm qua ý loạn tình mê gì gì đó đừng có tưởng thật.”

Trần Xuyên suy nghĩ một hồi mới phản ứng lại vội vàng truy vấn: “Vậy chứ chuyện ngày hôm qua được tính là chuyện gì nhỉ?”

Trầm Hàn trầm tư nói: “Làm chuyện đó với bạn trai trước nhìn thế nào cũng giống là tình một đêm.” Dứt lời liền bỏ chạy thiệt lẹ.

Tình một đêm cái con khỉ!

“Trầm Hàn, em nói rõ cho anh. . . . . A mẹ, chào buổi sáng!” Nhìn bà cụ lại gần, Trần Xuyên vội chạy tới hỏi han, sau đuổi theo vào phòng bếp quấn lấy Trầm Hàn thấp giọng nói: “Trầm Hàn, em sử dụng thân thể anh mà không cho anh một cái công đạo thì đừng hòng rời khỏi đây!”

Trầm Hàn đập trứng, quay đầu nói: “Tôi làm gì anh? Không biết là ai cố ý chuẩn bị KY trước đây!”

Trần Xuyên tức giận đến đầu bốc khói: “Em không đồng ý thì ai có thể bắt buộc em?”

“Khó nói lắm!”

Trần Xuyên chán nản rồi, nửa ngày cũng không nói ra được một câu. Trầm Hàn nhấc chân đá hắn ra khỏi phòng bếp, ngồi đây nhìn thật chướng mắt!

Trần Xuyên thở phì phì đi trở vào phòng, trong lòng buồn bực thu dọn phòng tắm. Bà cụ cảm thấy không khí không đúng bước qua lo lắng hỏi: “Hai đứa không sao chứ?”

Trần Xuyên nở một nụ cười khó coi: “Không có việc gì, mẹ không cần lo lắng.”

“Tính tình Trầm Hàn chính là như vậy. Con nha, ráng kiên nhẫn một chút.”

Trần Xuyên “dạ” một tiếng xem như hiểu được.

Vài năm sống chung, tính tình kia hắn đã sớm biết. Ai mà không có tính xấu, rộng lượng tha thứ một chút là được.

Cái này hả, nhịn không được cũng phải nhịn thôi. Trần Xuyên tự thương cảm cho số phận của chính mình.

Chuẩn bị bữa sáng cho người nhà xong, Trầm Hàn sợ muộn giờ liền vội vàng ra cửa.

Trần Xuyên đuổi theo hắn xuống lầu.

Trầm Hàn đi ra ngoài, cực kỳ bực mình Trần Xuyên đang bám theo phía sau! “STOP! Có chuyện gì buổi tối về nhà từ từ nói!”

“Ai biết buổi tối em lại giở trò gì!”

“Tôi là cái loại người đó à?” Trầm Hàn thiết một tiếng lên xe đóng sầm cửa thắt dây an toàn.

Trần Xuyên gõ gõ cửa sổ, ý bảo Trầm Hàn đem cửa sổ xe kéo xuống. Trầm Hàn bất đắc dĩ quay cửa kính xe xuống: “Anh có việc thì nói nhanh nên, tôi không có thời gian nói nhảm với anh đâu.”

Trần Xuyên nở nụ cười nói: “Đừng quên ăn sáng.”

Trầm Hàn mặt đầy hắc tuyến, vừa định kéo cửa sổ lên thì Trần Xuyên lại bảo: “Trầm Hàn.”

“Gì nữa?” Trầm Hàn vừa ngẩng đầu, môi liền bị chặn. Lúc Trầm Hàn còn sững sờ thì Trần Xuyên lui ra, cười tủm tỉm nói: “Nhắc em chút không buổi tối em lại quên.”

“Anh cái người này!” Trầm Hàn tức giận đóng cửa sổ, khởi động xe chạy đi.

Từ sau kính nhìn xem Trần Xuyên đi vào trong tòa nhà, Trầm Hàn cười cười.

Vào bộ thiết kế, hắn nhìn lướt qua Thạch Qua đang vẽ bản phác thảo.

Trầm Hàn đi qua, nói: “Thạch Qua, cậu theo tôi vào đây.”

Thạch Qua ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đáp: “Được”.

Bên kia có nhân viên cảm thấy kì lạ, tiến lại gần hỏi trợ lý Tiểu Trương: “Quản lí tìm Thạch Qua làm gì vậy? Không phải là muốn thăng hắn lên chức tổ trưởng chứ?”

Tiểu Trương cắn bút, sau đó nói: “Khả năng không lớn lắm, muốn làm tổ trưởng cũng phải xuất ra chút thành tích. Thôi đừng để ý nữa, mọi người cứ cố gắng làm việc, tôi nghĩ quản lí sẽ không bạc đãi người nào đâu!”

Bên kia Thạch Qua đi theo Trầm Hàn vào văn phòng. Trầm Hàn mở hệ thống sưởi hơi cười tủm tỉm nói: “Ngồi đi.”

Thạch Qua kéo ghế qua ngồi xuống: “Quản lí muốn nói với tôi cái gì?”

Trầm Hàn gãi gãi đầu: “Chuyện là, ngày đó có phải Trần Xuyên nói gì với cậu không? Hắn nói cái gì cậu trăm ngàn lần đừng tin, tên kia giỏi nhất chính là bịa đặt!”

Thạch Qua nhíu mày nói: “Là bịa đặt sao?”

Trầm Hàn đột nhiên cảm thấy chột dạ, ánh mắt phiêu sang nơi khác, trả lời: “Đúng vậy!”

Thạch Qua nở nụ cười đáp: “Thật hay giả cũng không phải chuyện của tôi nữa. Quản lí anh cũng không cần quá để ý cảm nhận của tôi. Với tôi mà nói, mọi chuyện đã qua rồi.”

“A?”

Thạch Qua tiếp tục nói,: “Từ hôm nay trở đi, quản lí chính là quản lí, chúng ta chính là quan hệ thủ trưởng và cấp dưới. Anh cũng không cần phiền não vì chuyện của tôi nữa, trong khoảng thời gian này thật xin lỗi đã làm phiền anh.”

“Không có gì.” Trầm Hàn theo bản năng đáp lại, ánh mắt lộ ra nghi hoặc nhìn Thạch Qua. Kì vậy ta, mới có hai ngày thôi sao Thạch Qua giống như biến thành người khác vậy?

“Nếu không có việc gì thì tôi ra ngoài làm việc”.

Trầm Hàn gật đầu, Thạch Qua ở cửa quay đầu lại hỏi: “Vậy chúng ta có thể làm bạn bình thường không?”

“Đương. . . . . . Đương nhiên. . . . . .” Thạch Qua vừa rời đi, Trầm Hàn liền nhẹ nhõm. Không phải chứ, cứ như vậy là xong rồi? Hắn có chút buồn bực, lúc trước không phải còn bảo là yêu mình đến điên sao?

Trầm Hàn gọi điện thoại cho Phương Kỳ, không đầu không đuôi nói: “Cậu nói xem tình yêu là trò chơi gì a, một đao là có thể chặt đứt?”

Phương Kỳ ra vẻ thâm sâu nói: “Có tình yêu gãy thật sự dễ dàng, nhưng cũng có tình yêu mãi mãi không đứt, cái này phải xem yêu nhiều hay không.”

Trầm Hàn bĩu môi: “Vậy xem ra Thạch Qua cũng không phải người thành thật.”

“Gì? Hắn buông tha cho cậu?”

“Cũng không phải.”

“Con mẹ nó chứ, tôi thích hắn nha! Cầm được buông được mới là nam tử hán! Làm sao giống như người nào đó cứ quay quay chẳng ra cái gì hết.”

Trầm Hàn nói: “Thạch Qua tới tìm tôi không biết âm mưu cái gì a?”

“Đại khái cái gì cũng âm mưu hết. Nếu quen được với cậu thì lấy phần tình cảm đó với con người cậu. Còn nếu không thành thì làm cho mình hoàn toàn quên cậu. Một người có thông minh nha, cậu có cân nhắc lại không?”

“Phương Kỳ cậu cút đi! Trần Xuyên thật xui xẻo mới quen trúng thứ bạn như cậu!”