Tiểu Sát Tinh

Chương 13: Chất độc tiêu hình




Ông già gật đầu đáp: “Nước này dính vào da thịt là đứt ruột ngay nhưng lão phu không có thứ nước đứt ruột này thì không thể sống được nữa tiếng đồng hồ.”

“Chẵng lẽ lão tiền bối đã trúng phải chất độc Tiêu hình của núi Huyết Thạch này, nên mới phải ngâm nước Đoạn Trường để kiềm chế, bằng không thì xác thịt tiêu tan ngay phải không?”

Ông già thấy NguyênThông biết rộng như vậy liền gật đầu đáp:

“Không ngờ ngươi lại biết rộng như thế, ngươi thử đem những gì ngươi hay biết về khoảng núi này nói ra cho lão phu nghiên cứu xem có đúng như ngươi đã nhận thức được không?”

“Huyết Thạch sơn này quanh năm có một chất độc Tiêu Hình không có màu sắc và mùi mẻ gì, người và súc vật ngộ phải chỉ trong nửa tiếng đồng hồ thân hình sẽ tiêu tan ngay. Nhưng trong núi có một thứ nước Đoạn Trường có thể át chế được thứ độc ấy. Tuy vậy nó chỉ có tính cách cứu chữa tạm thời thôi, chứ không sao chữa khỏi hẵn được.”

Ông già rầu rĩ hỏi tiếp:

“Chẳng lẽ không còn có cách gì cứu chữa hay sao?”

“Chỉ có nước bọt của hạc nghìn năm hòa với địa phủ huyền tỉnh mới có thể giải cứu được chất độc kỳ lạ này, nhưng hai môn thánh dược này khó kiếm lắm. Cho nên ngoài hai thánh dược ấy ra không còn có thuốc cứu được.”

“Tuy có người như lão phu kiếm được nước Đoạn Trường để tạm thời khỏi chết nhưng suốt đời không hi vọng ra khỏi được hang động này, kết quả cũng như là chết thôi.”

“Quý hồ lão tiền bối chịu khó chờ đợi tiểu bối trả thù xong, thế nào cũng di kiếm hai thứ thánh dược đó về giải cứu cho lão tiền bối. Nhưng không biết lão tiền bối ở trong hang động này sống bằng cách gì mà có thể sống lâu như thế?”

“Nước Đoạn Trường tuy có thể giết người được, nhưng nó có thể cứu được người ta. “Lão phu quanh năm ngâm ở trong nước này không những chất độc trong người không làm nguy đồng thời lão phu còn phát hiện trong nước này có thứ sức duy sinh chui qua lỗ chân lông vào trong người khiến lão phu không thấy đói, không thấy khát, nhờ vậy mà sống tới bây giờ.”

“Đặc tính này ở trong sách không thấy nói tới.”

Nguyên Thông nói tới đây, bỗng giật mình kinh hãi và nghĩ thầm:

“Nguy tai, chất độc TiêuHình lan tràn khắp núi, ta tới đây một cách bất ngờ thì tránh sao nỗi?”

Nghĩ tới điều đó, chàng nản chí vô cùng liền thở dài nói:

“Bây giờ tiểu bối cũng nhiễm phải chất độc rồi, xin lão tiền bối thứ lỗi cho, tiểu bối không thể giúp lão tiền bối được nữa.”

“Cậu không chết được đâu!”

“Nhưng tiểu bối cũng không ra khỏi được thạch động này.”

Nói xong chàng cởi áo định nhảy xuống dưới ao.

Ông già thấy vậy cưới ha hả nói:

“Cậu không dính dấp được thứ nước Đoạn Trường này đâu.”

“Tiểu bối với lão tiền bối đồng bệnh, đến lúc này tiền bối còn ích kỷ không cho tiểu bối nhảy xuống ao hay sao?”

“Lão phu biết cậu chưa nhiễm phải chất độc TiêuHình đâu, bằng không cậu làm sao mà sống được tới bây giờ.”

Nguyên Thông nghe nói đứng ngẩn người ra trong lòng vẫn thắc mắc, chàng lại nghe ông già nói tiếp:

“Mười mấy năm nay lão phu đã nhận được một vài điều nó lẽ không ghi chép trong điển cố. Chất độc TiêuHình ở trong Huyết Thạch này một năm có hai lần bị ánh sáng phản chiếu lại, độc khí liền biến hết, người và súc vật có đi vào cũng không việc gì. Cậu bị lão dụ lên núi trong thời gian quý báu đó. Quý hồ trời quang mây tạnh sớm mai cậu còn có một dịp may nữa ra khỏi quả núi này.”

“Nếu ngày mai trời xấu thì sao?”

“Đành phải đợi đến sang năm vậy.”

“Lão tiền bối hại tiểu bối quá, tiểu bối đang mang mối thù lớn trong người, chỉ trì hoãn một thời gian cũng đủ gây nên gió mưa trong võ lâm.”

“Cậu bé tự phụ quá, với tài ba của cậu như thế này làm sao mà xoay chuyển nổi tình thế võ lâm. Nếu lão phu không phải tẩu hỏa nhập ma bán thân bất toại thì làm sao cậu chống đỡ nổi chưởng lực của lão.”

Nguyên Thông biết ông già hiểu lầm nỗi khổ tâm của chàng liền đem mối thâm thù của mình kể cho ông già nghe và nói:

“Nếu tiểu bối phải ở lại nơi dây một năm trời chắc hậu quả không thể tưởng tượng được.”

Ông già nghe xong, nửa kinh hải nửa nghi ngờ hỏi lại:

“Nếu ngày mai lão phu giúp cậu ra khỏi được quả núi này cậu có vui lòng giúp lão phu không?”

Nguyên Thông mặt đỏ bừng, hiên ngang đáp:

“Nếu lão tiền bối uy hiếp như vậy thì tiểu bối không nhận đâu.”

Ông già lấy làm hổ thẹn vội hỏi:

“Nếu vậy thì coi như lão phu nhờ cậu làm một việc chẳng hay cậu có nhận lời không?”

“Quý hồ việc của lão tiền bối có chính nghĩa thì tiểu bối có hi sinh tính mạng cũng không từ chối.”

“Lão phu chỉ cần cậu ra khỏi núi rồi bảo vệ Đàm Anh cho lão phu, đừng để ai hà hiếp nó có thế thôi.”

Nguyên Thông lớn tiếng cười:

“Anh muội với tiểu bối thân như anh em. Nguyện vộng của lão tiền bối cũng là của tiểu bối, những không hiểu sao lão tiền bối quan tâm đến cô ta như thế.”

“Cậu có biết lão phu là ai không?”

“Mới gặp lão tiền bối, tiểu bối đã nhận là Võ lâm Nhất Quái Đàm lão tiền bối, bây giờ tiểu bối mới biết là nhận lầm.”

“Lão phu chính là Võ lâm Nhất Quái Đàm Ký Nhu, Đàm Anh chính là cháu gái của lão phu đấy.”

Nguyên Thông không dám tin là sự thật vội hỏi tiếp:

“Thế còn Đàm lão tiền bối đã cứu tiểu bối thoát chết kia là ai?”

“Việc lão phu mất tích chỉ có kẻ hại lão phu là biết rõ thôi.”

“Người đó dám mạo danh xuất hiện, tất nhiên y cho lão phu đã chết và tất nhiên y cũng là kể đã hãm hại lão.”

“Xin lão tiền bối cho biết rõ ràng câu chuyện.”

Ông già trong ao nghĩ đến chuyện xưa, vẻ mặt buồn rầu liền bảo NguyênThông ngồi xuống đất, rồi ông mới khàn khàn kể rằng:

“Mười lăm năm trước, con trai và con dâu của lão phu bị chết một cách bất ngờ, còn sót lại Đàm Anh, đứa cháu gái chưa đầy một tuổi, vì gặp cố hữu Ngọc Tiêu Tiên Tử tới thăm, y rất ưu cháu gái lão liền thâu nó làm đồ đệ.”

“Từ đó trở đi lão phu chán nản lui ra ngoài giang hồ. Bỗng nhiên một hôm có một ông già đến nói với lão là y thừa lệnh Ngọc Tiêu Tiên Tử tới cho lão hay Đàm Anh bị bệnh nặng, mong lão tới thăm con bé. Lão thương cháu, liền theo tên già đó đi luôn.”

“Đi đến đây vừa gặp trời tối, lão mới trúng kế của tên già đó, nhiễm phải chất độc Tiêu Hình, tên già kia mới cho lão hay:

‘Trong núi có một cái ao, nước ao đó là nước độc Đoạn Trường, nếu ngươi kiếm được cái ao thì có thể tạm thoát chết.’

Nói xong y cười ha hả đi luôn, cho đến nay lão không biết y là ai và tại sao y lại ám hại lão?”

“Sau cùng lão phu may mắn tìm tới nơi đây và nhờ nước ao này lão mới sống sót đến ngày nay. Nhưng mười mấy năm nay, ngày đêm lão vẫn nhớ đến đứa cháu gái, bây giờ nghe cậu nói, mới hay nó đã học thành võ nghệ, lại ngộ nhận kẻ gian làm ông chỉ sợ ông đó tâm địa hiểm ác làm hại con nhỏ, cho nên lão muốn nhờ bạn nhỏ trông nom nó hộ lão. Được như vậy lão phu cảm ơn bạn vô cùng.”

Nguyên Thông nghe ông già kể xong, câu mày lại đáp:

“Tiểu bối rất vui lòng và cố gắng điều tra rõ chân tướng hai người, nhưng còn vị Đàm lão tiền bối đã có ơn cứu mạng tiểu bối thoát chết, tiểu bối không dám coi ông ta là kẻ thù.”

“Đại trượng phu phải ân oán phân minh, thái độ xử thế của bạn nhỏ như vậy, chắc không khi nào làm cho lão phu thất vọng.”

Nguyên Thông ngượng ngịu gượng cười và không nói gì.

Đêm đó trôi qua rất nhanh. Sáng ngày hôm sau mặt trời mới lên, không hiểu ông già đã lấy ra cái túi bằng tơ dệt bằng tơ Thiên Tằm đưa cho NguyênThông và dặn:

“Lão phu có một đôi ngọc m Dương, miếng ngọc m giao cho Ngọc Tiêu Tiên Tử còn miếng Dương thì lão giữ trong người định làm chứng vật để sau này hai ông cháu dễ nhận nhau, bây giờ phiền bạn nhỏ đem miếng ngọc này xuống ấn chứng với cháu lão, Anh nhi thì sẽ thấy lời nói của lão phu không ngoa chút nào.”

Nguyên Thông thấy vậy tin chắc ông già trong ao là ông Đàm Anh rồi.

Một lát sau, mặt trời đã mọc, ánh nắng xuyên qua động chiếu vào bên trong, tất cả những tảng đá trong núi Huyết Thạch đều biến thành màu đỏ như máu vậy, thật kinh khủng hết sức.

Ông già chỉ một cái lằng trắng nhỏ như sợi dây ở bên cạnh và nói rằng:

“Ánh nắng chiếu đến vạch trắng này, tức là trong một năm từ lần thứ hai, hơi độc trên núi này bỗng biến mất hết, vậy bạn nhỏ hãy sửa soạn sẵn đi.”

Nguyên Thông cứ nhìn ánh nắng xê dịch, lúc đó trong đầu chàng rất nhiều mâu thuẫn, vì nghĩ mãi không ra được phương pháp nào hoàn hảo để đối phó với hai Võ lâm Nhất Quái. Chàng suy nghĩ bỗng nghe ông già trong ao quát lớn:

“Đi!”

Nguyên Thông vội giở hết tốc lực khinh công phi ra ngoài động, rồi theo anh nắng mà chạy như một con chim đại bàng tà tà xuống núi.

Không đầy nữa tiếng đồng hồ, đã xuống tới dưới chân núi, chàng quay đầu nhìn lại tỏ vẻ bồi hồi. Sau quyết tâm quay trở về vực thẳm ở núi Võ Đang kiếm Đàm Anh để hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện.

Nguyên Thông thở dài, nên khi về tới núi Võ Đang không cần phải tìm tòi đã kiếm thấy TiênNhân Độ ở dưới vực thẳm núi Võ Đang. Nhưng đâu, chàng mới rời khỏi nơi này có ba bốn hôm mà tình hình đã thay đổi rất lớn, đâu đâu cũng có cành rơi lá rụng, đá nứt đất nẻ, hiển nhiên là những tàn tích của một trận đại chiến.

Nguyên Thông không kịp suy nghĩ, vôi chạy vào thạch động nơi chàng đã ở dưỡng thương mấy ngày để tìm kiếm. Nhưng trong đó không còn một bóng người nào hết.

Sau chàng tìm thấy một mảnh giấy cả Đàm Anh để lại, chữ của nàng rất dẹp. Chàng thấy tờ giấy đó viết rằng:

“Nguyên đại ca, tiểu muội chờ ba ngày liền không thấy đại ca trở về, ông cũng đi đâu không biết, con yêu tinh bị đại ca đả thương đã do phái Võ Đang đem về núi. Nghe nói Long Hổ Dị Cái cũng mất tích dưới vực thẳm này. Tiểu muội nhớ đại ca lắm, nhưng ở mãi trong hang động này một mình cảm thấy buồn bực hết sức, đành phải đi Tương Phàm để tìm kiếm đại ca. Đại ca thấy tờ giấy này, xin mang tới ngay Tương Phàm để gặp muội.”

Dưới ký tên: “Anh muội.”

Xem ngày giờ ghi trong tờ giấy thì NguyênThông nhận thấy Đàm Anh mới đi được một ngày thôi. NguyênThông tuy rất ngạc nhiên vì trong giấy nàng bảo mình đả thương Tích Tố nhưng vì quan tâm đến việc an nguy của ông ăn mày và nàng ta, chàng không còn suy nghĩ gì hết, đi ngay Tương Phàm.

Nguyên Thông vừa tới ngoài thành Tương Phàm đã thấy bên cạnh đường có một đám người quay quần, hình như họ đang đánh nhau vậy. Chàng không có lòng dạ nào can thiệp những sự không liên can tới mình, vội đi vòng qua đám người đó để tiếng thẳng vào thành. Ngờ đâu mới đi mấy bước bỗng nghe thấy giọng nói rất quen thuộc:

“Các người bị đánh thua như vậy, còn nói năng gì nữa?”

Chàng vội quay lại đi đến cạnh đám đông, kiểng chân lên nhìn vào bên trong để xem người vừa nói là ai

Chàng thấy Tăng Bật đang hung hăng đứng trước hai đạo sĩ tuổi trạc ba mươi. Hai đạo sĩ đang hậm hực phùng mồm trợn mắt nhìn Tăng Bật không nói nửa lời.

Tăng Bật thấy hai đạo sĩ kia mãi không trả lờ, liền hỏi tiếp:

“Mỗ nói trước, nếu các người thua thì phải bắt chước cho sủa ba tiếng, bì ba bước, rồi trở về tìm viện binh đến rửa nhục.”

Đạo sĩ trẻ tuổi nghe Tăng Bật nói, tức giận vô cũng liền nhảy xổ lại vừa tấn công vừa nói:

“Ta thí mạng với ngươi.”

Tăng Bật chỉ tủm tỉm cười, giơ tay phải lên khẽ phẩy một cái cản trở không cho đạo sĩ kia tới gần mình và khinh miệt nói:

“Đạo sĩ Võ Đang các ngươi cũng biết hổ thẹn à? Thế thì lạ thật.”

Nói xong y khẽ dùng chưởng lực đẩy mạnh một cái, đạo sĩ nọ đã bị bắn ra ngoài xa, rồi y hậm hực nói tiếp:

“Nếu hai người không nghe lời ta, đừng có trách Tăng Bật này độc ác, trị cho hai ngươi sống dở chết dở.”

Hai đạo sĩ nghe Tăng Bật nói, mồ hôi trên trán tuông ra như tắm rồi một người trong bọn chúng nói với người kia rằng:

“Sư đệ, ngu huynh không thể nào chịu nhục nhã được nữa, nay huynh đi trước đây.”

Nói xong, y giơ tay lên đánh mạnh vào sau ót một cái định tự tử. Ngờ đâu Tăng Bật đã nhanh tay điểm nhanh vào yếu huyệt của đạo sĩ khiến y muôn chết cũng không được. Y đành nghiến răng cắn môi nước mắt nhỏ ra dòng dòng. Những người đưng quay quần quanh thấy vậy lại cười ồ lên.

Đạo sĩ trẻ tuổi càng sợ hãi liền vái trời ba lạy và nói:

“Tổ sư gia, xin lượng thứ cho đồ môn nhẫn nhục sống trộm như thế này”. Nói xong, y vừa khóc vừa bắt chước chó sủa kêu hai tiếng và bò một bước. Xong đâu đó mới ẳm người sư huynh lên và hậm hực nói:

“Họ Tăng kia, phái Võ Đang chúng ta với người có thù oán gì, tại sao ngươi làm nhục chúng ta đến thế, thế nào cũng có ngày…”

Tăng Bật lớn tiếng cười một hồi, rồi nói với giọng chế nhạo đáp:

“Bổn đại hiệp ghét nhất kẻ hư danh đạo thế giả quân tử như các ngươi, cứ giơ tay lên sờ gáy thử hỏi lương tâm, nghĩ xem lời nói của mình đúng không?”

Nói xong, y nhìn thẳng vào mặt đạo sĩ không có vẻ gì xót thương cả.

Nguyên Thông không thù hằng gì với phái Võ Đang thấy vậy liền bất nhẫn. Nhưng chàng lại thấy Tăng Bật vì bạn gây hấn với phái Võ Đang, bất chấp nguy hiểm sau này, khiến chàng cảm động đến chảy nước mắt ra. Chàng len vào đám đông lên tiếng gọi Tăng Bật:

“Đại ca!”

Tăng Bật quay người lại, thoạt tiên kinh ngạc, sau mới mừng rỡ nắm lấy hai cánh tay NguyênThông run run hỏi:

“Hiền đệ chưa chết ư?”

Rồi y lẫm bẫm tự khiển trách:

“Vừa rồi ta đối phó với phái Võ Đang thực quá đáng.”

Nguyên Thông biết Tăng Bật là người hào khí rất trọng tính nghĩa, vừa rồi sở dĩ y ra tay ác độc như vậy là vì trả thù cho mình mới tự khiển trách như thế. Chàng chỉ nói rõ mình ngộ hiểm trách nhử thế nào cho Tăng Bật hay thôi chứ không dám khuyên chàng ta.

Tăng Bật nghe Nguyên Thông nói xong, thở nhẹ một tiếng và đở lời:

“Có thế chứ! Nếu hiền đệ chết thực thì còn gì đạo trời nữa.”

“Thâm thù của tiểu đệ chỉ có một mình Nam Minh Nhất Kiếm La Cống Bắc thôi. Còn việc đệ bị ám hại trên núi Võ Đang chưa chắc là người của phái Võ Đang ra tay, cũng may là tiểu đệ vô sự, thôi đại ca buông tha họ đi.”

Tăng Bật hậm hực đáp:

“Chú đại lượng thật, nhưng mỗ không sao nhịn nổi.”

“Bây giờ anh em chúng ta đã trùng phùng rồi, đại ca cũng nên nguôi cơn giận đi.”

“Chúng ta đi nhậu một bữa say sưa để ăn mừng sự tái ngộ của anh em ta.”

Thế rồi hai người đi vào thành Tương Dương đến một tửu lâu, vừa định bước vào thì Đàm Anh từ trong bước ra. Nàng vừa trông thấy NguyênThông liền la lớn:

“Nguyên đại ca đã về đấy à?”

Sau khi ra khỏi Huyết Thạch sơn, NguyênThông đối với Đàm Anh vô hình chung đã mang thêm gánh nặng trên vai, nên chàng bỗng buột miệng hỏi:

“Ông em đối xử với em có tử tế không?”

Đàm Anh nghe thấy NguyênThông hỏi như vậy, hồ nghi vô cùng, trợn tròn mắt lên nhìn và không hiểu tại sao NguyênThông lại nói thế.

Nguyên Thông biết mình lỡ lời, vội kéo Đàm Anh tới trước Tăng Bật và hỏi:

“Đại ca có biết Đàm tiểu thư không?”

Chàng hỏi như thế là có ý muốn che lấp sự lỡ lời vừa rồi.

Tăng Bật vừa cười vừa đáp:

“Tôi chỉ gặp qua một vị Đàm tiểu thư rất hùng tráng thôi, chứ chưa gặp qua Đàm tiểu thư bao giờ.”

Đàm Anh cũng không phải tay vừa, vội trả đũa ngay:

“Ai chả biết hiện giờ có một vị gọi là Thiết Tâm Tú Sĩ chuyên gây hấn với các đạo sĩ của phái Võ Đang tên tuổi đã lừng lẫy rồi thì còn coi ai ra gì nữa.”

Tăng Bật bị chế giễu mặt đỏ bừng gượng cười đáp:

“Không hiểu sao hễ tôi gặp thấy đạo sĩ của phái Võ Đang là tôi giận liền.”

Nguyên Thông vui cười nói:

“Mừng cho đại ca đã lừng danh khắp thiên hạ rồi.”

Tăng Bật nói:

“Chú em hay chế giễu đại ca hoài.”

Ba người chuyện trò rất vui vẻ, Đàm Anh đã ăn no chỉ ăn uống qua loa để tiếp hai người. Nàng vừa ngồi vừa ngắm nhìn NguyênThông.

Nguyên Thông rất lo đến sự an nguy của Dị Cái, nên vội hỏi:

“Dị bang chủ mất tích như thế nào, đại ca với Anh muội có biết không?”

Đàm Anh nũng nịu đáp:

“Nguyên đại ca chỉ quan tâm đến sự an nguy của TrungNguyênTamKiệtNguyên bá bá thôi. Chứ không nghĩ đến chuyện tại sao tiểu muội rời khỏi núi Võ Đang, thôi tiểu muội không nó nữa.”

Nguyên Thông vừa cười vừa đỡ lời:

“Cô đã có người ông tiếng tăm lừng lẫy bảo vệ cho thì việc gì mà tôi phải quan tâm chứ.”

Đàm Anh lườm chàng một cái và nói:

“Đại ca đi khỏi, ông em cũng không trở về, dưới vực thẳm không còn một ma dại nào hết em không bỏ đi thì ở đó làm chi?”

“Sao hiền muội lại biết tin đại bá bá mất tích như vậy?”

Đàm Anh bẽn lẽn đáp:

“Em nghe lén mới hay.”

Nguyên Thông nghĩ đến trong giấy của Đàm Anh có nói Tích Tố bị thương nên chàng hỏi tiếp:

“Còn La tiểu thư có bị thương nặng không?”

Đàm Anh nghe hỏi nổi ghen, hậm hực đáp:

“Bây giờ đại ca quan tâm đến nàng ta, thế tại sao lúc bây giờ đại ca lại nhẫn tâm đánh nàng ta như thế?”

Nguyên Thông nghe Đàm Anh cứ bảo mình đã thương Tích Tố thật là oan uổng cho mình quá. Chàng biết việc này phải hỏi Tích Tố mới rõ cho nên chàng không hỏi lại và lẩm bẩm một mình:

“Bây giờ ta mới biết giang hồ hiểm hóc như thế nào?”

Đàm Anh thấy Nguyên Thông nói một cách nghiêm nghị, nàng không dám đùa giỡn nữa và nói tiếp rằng:

“Lúc đại ca lẳng lặng rời khỏi nơi đó thì tiểu muội cũng ra theo ngay.”

Thì lúc bấy giờ Đàm Anh không nhập định thực sự, nàng ít tuổi nhưng khôn ngoan vô cùng, thấy sắc mặt của Nguyên Thông hơi khác, nên mới giả bộ nhập định để theo dõi chàng ta. Nguyên Thông vừa bước ra khỏi động thì nàng đã theo dõi liền. Võ công của nàng còn kém Nguyên Thông xa nên nàng không dám theo gần lắm, vì vậy hai người còn cách nhau mỗi lúc một thêm xa. Nàng thấy vậy, ki âu vô cùng, liền buộc miệng kêu gọi, ngờ đâu vì tiếng gọi của nàng mà Tỷ Diệm Thần Ma và La Tích Tổ mới xuất hiện và đồng thời nàng cũng nghe thấy có người gọi Tích Tố rằng:

“Tố muội lại đây!”

Lửa ghen bốc lên đùng đùng, sau nàng trông thấy Tích Tố bị người đánh té, Tỷ Diệm Thần Ma nghe tiếng động chạy lại đem Tích Tố vào trong hang động cứu chữa. Nàng lại ẩn thân đi theo luôn.

Tích Tố bị thương mê man bất tỉnh, nàng núp ở đó cả nửa ngày vẫn không thấy Tích Tố lai tỉnh. Nàng buồn rầu trở về hang động, trong lòng hậm hực. Ngày hôm sau nàng lại trông thấy Tỷ Diệm Thần Ma với Tỵ Trần Đạo nhân đỡ Tích Tố đến chỗ Nguyên Thông bị rơi chờ đợi. Tỷ Diệm Thần Ma có vẻ nóng lòng sốt ruột nói:

“Con nhỏ bị thương nặng như thế này, chi bằng đưa nó về Võ Đang cứu chữa thì hơn.”

Nhưng Tỵ Trần Đạo nhân cố chấp đáp:

“Tiểu sư muội tôi nhất định tâm nhất trí ở đây để chờ Ngụy bang chủ, tin tức của Thẩm thiếu hiệp ra sao. Ngụy bang chủ không tới, tiểu đệ không dám nghịch ý của sư muội.”

Tỷ Diệm Thần Ma giận dữ đáp:

“Thẩm tiểu quỷ đã đánh nàng bị thương như vậy chắc tên đó cũng không dám trở lại đây nữa đâu.”

Tỵ Trần Đạo nhân lại nói:

“Tiểu sư muội còn chưa tỉnh táo hẳn, lúc nào cũng lẩm bẩm Thẩm thiếu hiệp! Như vậy đủ thấy nàng ta còn mong đợi Thẩm thiếu hiệp lắm.”

Hai người đang cãi nhau thì Tích Tố mở mắt ra với giọng yếu ớt hỏi:

“Ngụy bang chủ đã tới chưa?”

Tỵ Trần Đạo nhân đi tới gần khẽ hỏi lại:

“Sư muội để ngu huynh đưa sư muội về núi trước, còn việc ở đây phiền lão tiền bối nhé.”

Tích Tố lắc đầu:

“Tôi còn nhiều chuyện muốn hỏi ông ta.”

Mấy người đều cuối đầu xuống rầu rĩ. Một lát sau Tỷ Diệm Thần Ma mới lên tiếng nói:

“Sư muội của bạn bị thương nặng như vậy đem ra khỏi nơi đây cũng không phải là chuyện dễ nếu bây giờ gặp đại hiệp bịt mặt có phải là tốt biết bao không?”

Tỵ Trần Đạo nhân dậm chân xuống đất một cái rồi đáp:

“Tiểu bối hồ đò làm lỡ hết việc, Tính Nguyên sư thúc của tiểu bối chữa bệnh rất giỏi, là học trò của Y Tôn Bốc lão tiền bối, tại sao tiểu bối lại quên ông ta đi, lão tiền bối làm ơn coi hộ nàng, để tiểu bối đi mời ông ta đến đây cứu chữa.”

Nói xong, y quên cả vái chào vội vàng đi luôn.

Tỵ Trần Đạo nhân vừa đi khỏi lại có ba lão ăn mày già đi tới. Trông thấy Tỷ Diệm Thần Ma chúng đều ngừng chân lại.