Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 39: Ca ca gặp nạn




Qua ngày hôm sau, lão thái thái quả nhiên phân phó cho phòng bếp, đồ ăn chuẩn bị cho bà ta nàng phải làm thanh đạm một chút.

Mạnh thị nhận được tin này, trầm ngâm trong giây lát, sau đó mới phân phó với người của phòng bếp vài câu.

Đến bữa trưa, các món ăn đưa đến phòng lão thái thái quả nhiên là mười phần thanh đạm, nước luộc rau, nước nấu cải trắng, đậu hũ hấp cách thủy... Lão thái thái đã ăn quen các món đầy thịt thà mỡ lợn, đối với một bàn đầy rau xanh đậu hũ này một ngụm cũng nuốt không trôi, tất cả đều bị cho dọn xuống, lại một lần nữa lệnh cho phòng bếp làm lại một phần ăn có dùng thêm dầu mỡ.

Lão thái thái đã lên tiếng, người của phòng bếp tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh chóng liền làm tốt một phần khác. Rau xanh xào nấm gà thái sợi, thịt kho tàu, cá sốt...

Phần ăn đưa lên lần này cũng đã bắt mắt hơi rồi, lão thái thái thỏa mãn gắp một đũa, dưa vào trong miệng nhai nhai, lông mày lập tức liền nhíu lại, thiếu dầu, ít muối, nhạt như nước ốc. Ăn vài miếng, lão thái thái liền buông đũa, lúc này đều đã cho làm lại một lần rồi, bây giờ lại đi yêu phòng bếp làm lại lần nữa, bà ta cũng ngại mở miệng, hơn nữa, làm lại kiểu gì mới vừa ý, ngay chính bà ta cũng không biết nữa.

Lão thái thái không biết, đây đều là Mạnh thị cố ý an bài, kỳ thật, cho dù có giảm bớt dầu muối món ăn làm ra cũng có thể thật mỹ vị, Mạnh thị lại cố ý lệnh cho người trong phòng bếp làm sao cho khó ăn, trước đó toàn chuẩn bị cho lão thái thái cơm canh sử dụng rất nhiều mỡ heo, nêm nếm đậm vị, bây giờ đổi thành như vậy tất nhiên không cách nào thích ứng ngay được, dĩ nhiên là cảm thấy không cách nào nuốt trôi nổi.

Ma ma thiếp thân của bà ta gọi tiểu nha hoàn tiến đến đem thức ăn đều dọn đi, tiểu nha hoàn trông thấy một bàn đồ ăn cơ hồ không nhúc nhích vô cùng tiếc nuối, lặng lẽ ngẩng đầu đánh giá lão thái thái một chút.

Lão thái thái không ăn cơm, tâm tình vốn không tốt, khuôn mặt trầm xuống, tức giận, "Nhìn cái gì?! Ngươi cũng cảm thấy ta mập hay sao?"

Tiểu nha hoàn bị dọa đến mặt vàng như nghệ, phù một tiếng quỳ xuống, "Không không không, nô tỳ là cảm thấy, cảm thấy ngài như vậy thật vừa vặn, liền có nhiều nét giống như các vị Phật Tổ, Quan Âm vậy."

" Phật Tổ, Quan Âm cái gì?" Lão thái thái nhíu mày, nha hoàn này sao lại ngớ ngẩn như vậy?

"Lúc nô tỳ đi miếu thắp hương lễ Phật, nhìn thấy mấy bức tượng khắc họa các vị Phật Tổ, Quan Âm đều giống nhau rất đầy đặn, phúc hậu, không có một ai là gầy gò, liền nghĩ đến, chỉ có những vị người đầy phúc khí mới có bộ dáng như thế." Tiểu nha hoàn nằm rạp trên mặt đất dập đầu, "Nô tỳ, nô tỳ cảm thấy, lão thái thái ngài trông đặc biệt như vị Quan Âm kia."

Lão thái thái nghe thấy lòng như nở hoa. Con người một khi đã muốn hoặc không muốn làm điều gì đó, đều sẽ theo bản năng mà tìm cớ, huống chi đứa tiểu nha hoàn này còn nói bà ta trông giống Quan Âm, nói bà có đại phúc khí. Hơn nữa, đúng như nó đã nói mấy vị Phật tổ Quan Âm kia xác thực không một ai là nhỏ gầy, tất cả đều là tạng người đầy đặn, phúc hậu, đó là còn chưa kể đến Phật Di Lặc có khuôn mặt luôn tươi cười kia đâu. Lão thái thái lập tức cảm thấy mình một chút cũng không mập, chính là trông phúc hậu, có phúc khí, vậy nên bà ta liền quyết định cũng không tiếp tục ép uổng bản thân ăn nhưng thứ như đậu hũ, nước luộc rau gì đó nữa.

"Được rồi, đứng lên đi." Lão thái thái nhìn thấy tiểu nha hoàn đập đầu đến trán đều xanh lên, lại sai người cho nàng một nắm tiền, mới đuổi đi, "Ngươi là đứa thành thật, mau cầm đi chơi đi."

Thế là, kế hoạch sử dụng thức ăn thanh đạm của lão thái thái chỉ duy trì được một buổi trưa, đến bữa tối lại khôi phục lại giống như trước. Ăn đến thức ăn thơm phức, đậm đà hương vị, lão thái thái liền cảm thấy không cách nào quay trở lại đi ăn rau xanh đậu hũ nổi nữa, hơn nữa ăn uống như vậy sẽ làm hao tổn đại phúc khí của bà ta.

Mạnh thị nghe người của phòng bếp truyền đến tin tức, chỉ mỉm cười, không quan hệ, cho dù biện pháp này có chút chậm chạp, tốn thời gian, nàng cũng chắc chắn chờ được.

...

Diệp Lệ mang theo một cái gã sai vặt, đi xuyên qua con phố Tây Hoa phồn hoa náo nhiệt, ngửi thấy một trận hương thơm của món hương tô gà, tâm niệm vừa động, muội muội rất thích món gà của nhà này, chỉ là mỗi lần xếp hàng đều có quá nhiều người. Diệp Lệ xem sắc trời còn sớm, liền sai gã hầu đi qua đó xếp hàng, còn bản thân hắn đứng chờ ở một chỗ râm mát trong hẻm nhỏ.

Đột nhiên có một nông dân bộ dáng thật thà, chất phác đi vào hẻm nhỏ, vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào Diệp Lệ.

Diệp Lệ mày kiếm nhăn lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn, người này hẳn là vừa mới vào thành đi, cho nên còn chưa hiểu được lễ phép, nếu như gặp phải một kẻ khó tính, ngang ngược, hắn cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy, chắc chắn sẽ bị đánh một trận. Diệp Lệ không có ý làm khó hắn, nhưng cũng không muốn bản thân bị hắn nhìn chòng chọc như vậy.

Cổ của người nọ rụt lại, nhưng không có tránh đi ánh mắt của Diệp Lệ, ngược lại tiếp tục đi về phía Diệp Lệ, "Ngài, vị này..., người bên ngoài nói ngài là thế tử của Tế Bình hầu phủ, chính là ngài sao?"

Diệp Lệ có chút kinh ngạc, chẳng lẽ hắn muốn tìm mình, gật gật đầu, "Là ta, ngươi có chuyện gì muốn nói sao?"

"Ai u, cuối cùng cũng tìm được người!" Người kia tỏ ra mừng rỡ tìm tòi một phen trên người, sau đó lấy ra một khối ngọc bội nhìn qua vô cùng bình thường, đưa cho Diệp Lệ, "Vậy vật này ngài có biết không?"

Diệp Lệ liếc nhìn, sắc mặt liền biến đổi, ngọc bội kia hắn dĩ nhiên là biết! Đây là ngọc bội mà hắn đã đưa cho phụ thân!

Năm đó phụ thân đảm nhiệm chức vị Hộ bộ thị lang, những lúc quá bận rộn, thường thường nghỉ đêm lại Hộ bộ, mấy ngày cũng không thể về nhà, hắn đã dùng số tiền tiêu vặt hàng tháng vừa lãnh, tích cóp để dành mua lấy ngọc bội này, còn khắc chữ "Lệ" xiêu xiêu vẹo vẹo ở một góc, đưa cho phụ thân, nói là "Mang theo ngọc bội này, thì cũng giống như nhi tử bồi bên cạnh người", ngọc bội kia chất liệu không tốt lắm, chữ hắn khắc cũng rất khó coi, nhưng phụ thân lại rất thích nó, đeo lên người rồi liền không chịu tháo xuống, thẳng cho đến ngày hắn mất tích.

"Ngọc bội này ngươi từ đâu mà có?" Diệp Lệ nắm lấy ngọc bội, kích động hỏi, ngọc bội kia là vật dụng trên người phụ thân, như vậy chẳng lẽ phụ thân còn sống, là phụ thân cho người này tới tìm hắn sao?

"Ngài nhận ra ngọc bội này? Vậy là ta tìm đúng người rồi!" Người kia vỗ đùi, "Ai u, để ta nói với ngươi, bảy năm trước, có một vị tiên sinh dạy học đến thôn chúng ta, hắn không nhớ rõ chính mình là ai, liền ở lại thôn chúng ta, dạy học kiếm sống, mới cách đây không lâu hắn sinh bệnh nặng một trận, đột nhiên nhớ tới chính mình là ai, nói mình là Tế Bình hầu, nhất định nhờ ta mang theo ngọc bội này đi tìm đến thế tử của Tế Bình hầu phủ, còn nói, nói ngài là con của hắn, trước khi chết muốn gặp lại con trai mình một lần. Ai u, bệnh tình của hắn đã rất nguy kịch rồi, khó lòng qua khỏi, ta thấy hắn đáng thương, mới nhận lời—— "

"Thôn các ngươi nằm ở đâu?!" Tâm tình Diệp Lệ lúc này thật sự là thay đổi liên tục, vừa nghe thấy phụ thân còn sống, cao hứng muốn lộn nhào mấy vòng, lại nghe nói phụ thân bệnh tình nguy kịch, khó qua khỏi, hận không thể mọc ra đôi cánh, lập tức liền bay đến đó, làm sao còn có tâm tư nghe hắn nói dông dài.

Người kia đang nói đến nước bọt văng tứ phía, bị Diệp Lệ cắt đứt, giật nảy mình, cổ rụt lại, nhỏ giọng nói: "Thôn chúng ta ở dưới chân núi Bạch Tước, gọi là Tước Lạc thôn."

Diệp Lệ nghe hắn nói xong, lập tức xoay người nhảy lên ngựa, vội vã phóng đi.

Người kia nhìn thấy Diệp Lệ thân ảnh biến mất ở góc đường, cười hắc hắc, quay người định rời đi, trên đầu bị ai đó gõ một gậy, thân thể mềm nhũn ngã xuống, lập tức, có người giữ lấy hắn, mang vào một chiếc xe ngựa đứng cách đó không xa.

Diệp Lệ cũng không biết Tước Lạc thôn, nhưng hắn biết đường đến núi Bạch Tước, đi dọc theo quan đạo năm mươi dặm, sau đó rẽ vào đường nhỏ, xuyên qua một đoạn sơn cốc hẹp dài, lại đi thêm hơn mười dặm liền đến.

Diệp Lệ cưỡi ngựa nhanh như bay, góc áo màu lam phần phật bay trong gió, đôi mắt hắn nhíu lại, chuyên tâm nhìn đường nhỏ phía trước, sắc trời đã dần dần đen, nếu không phải hắn đã tập võ cho nên thị lực vô cùng tốt, tuyệt đối không có cách ở trên đường nhỏ này phi ngựa nhanh như vậy.

Dù vậy, lúc tiến vào sơn cốc rồi hắn cũng không thể không đi chậm lại, trong sơn cốc đường nhỏ hẹp khó đi, lại khắp nơi đều là tảng đá, nếu như ngựa bị tổn thương, thì tốc độ của hắn sẽ càng chậm hơn.

Diệp Lệ lòng nóng như lửa đốt, ngồi trên lưng ngựa cẩn thận né tránh chướng ngại trên mặt đất. Đột nhiên, lông tơ trên cổ hắn dựng đứng lên, một loại cảm giác rợn cả tóc gáy khiến trái tim hắn thít chặt ập đến, tựa hồ là đã có gì đó vô cùng nguy hiểm đang đến gần.

Là cái gì? Diệp Lệ ghìm ngựa, ngưng thần lắng nghe, tựa hồ là âm thanh nặng nề của cự thạch va chạm với vách núi phát ra. Diệp Lệ đột nhiên kịp phản ứng lại, hắn không kịp điều khiển ngựa, không kịp quan sát xung quanh, thân thể trực tiếp từ trên ngựa nhảy ra ngoài, như tên rời cung, hướng trước mặt nhanh chóng bay ra thật xa.

Ngay trong nháy mắt hắn vừa bay khỏi lưng ngựa, một đạo dây thòng lọng bay đến vị trí hắn vừa ngồi, nếu như hắn không phóng ra ngoài, đạo dây thòng lọng này cũng sẽ đem hắn ra khỏi đó, Diệp Lệ không quay đầu nhìn, tất nhiên cũng không có phát hiện ra chuyện này, hắn đầu cũng không quay lại, phi thẳng đến xa hơn trăm bước, cảm giác không còn gì nguy hiểm, mới tạm dừng lại.

Thật nhiều tảng đá lớn từ trên đỉnh núi lăn xuống, rơi vào chỗ hắn đứng ban nãy, con ngựa đáng thương kia cũng đã bị đá lớn nện chết rồi, chết rất là thê thảm, máu cùng ruột chảy đầy đất.

Nhiều đá như vậy, lại vừa vặn rơi vào chỗ hắn đứng, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp, hẳn là do người làm mới đúng. Tâm tình nóng vội của Diệp Lệ dần tỉnh táo lại, có người cố ý dụ hắn tới đây, là dùng đến tin tức phụ thân còn sống để lừa hắn. Nếu hắn đã không chết, đối phương hẳn là còn có hậu chiêu, Diệp Lệ tay nắm chặt chuôi kiếm, ngón cái đẩy vỏ kiếm ra, lộ ra một đoạn lưỡi kiếm sáng như tuyết. May mắn, hắn cũng không phải là một thư sinh yếu đuối, trói gà không chặt, hôm nay bất kể là ai muốn ám toán hắn, hắn cũng muốn mở ra một đường máu trở về.

Từ trong bóng tối nhảy ra hai mươi mấy bóng người, "Ba, ba, ba", kẻ cầm đầu nhẹ nhàng vỗ tay, cười nói: "Tiểu huynh đệ thân thủ không tệ, Thật đáng tiếc, đáng tiếc."

Lại có thêm người cùng hắn kẻ xướng người hoạ, "Đại ca, đáng tiếc cái gì nha?"

"Đáng tiếc cho dù thân thủ tốt cũng vô ích, hôm nay hắn nhất định không thể rời khỏi Đoạn Hồn cốc này rồi."

Diệp Lệ thầm đếm nhân số của đối phương, tính toán tỉ lệ thắng của bản thân, "Là ai phái các ngươi tới?"

"Ha ha." Kẻ cầm đầu lắc đầu, "Cho dù nói ngươi cũng sắp phải chết rồi, nói cho ngươi cũng không sao, nhưng lấy người tiền tài thay người tiêu tai (*), chúng ta cũng có quy củ chúng ta, cho nên, không thể nói."

(*) Lấy người tiền tài thay người tiêu tai: đã nhận tiền của người thì thay họ diệt trừ tai họa.

Diệp Lệ bá một tiếng rút kiếm ra, "Vậy liền bớt nói nhảm, có lá gan liền đến!"

"Có can đảm!" Tên cầm đầu kia có chút dông dài, "Tiểu huynh đệ ngươi từng giết người sao?"

Trong đôi mắt Diệp Lệ chứa đầy tia sắc lạnh, "Chưa từng giết thì sao, vừa vặn cho ngươi đến làm cái thứ nhất!"

"Vậy liền thử một chút đi." Tên cầm đầu lười biếng vung tay lên, "Các huynh đệ, cùng xông lên một loạt."

Hai mươi mấy người cùng nhau tiến lên, binh khí trong tay đủ loại kiểu dáng, có người cầm rìu, có kẻ trong tay xách theo đao bổ củi, Diệp Lệ một thanh lợi kiếm sáng như tuyết múa đến hô mưa gọi gió, hai mươi mấy người vậy mà nhất thời không làm gì được hắn.

"Chậc chậc, thật sự là một đám phế vật." Tên đại ca cầm đầu bất đắc dĩ lắc đầu, thả người nhảy vào gia nhập trận chiến.

Diệp Lệ chưa bao giờ trải qua loại liều mạng tranh đấu này, hắn cùng với thị vệ Dự vương phủ giao thủ qua, nhưng chỉ là luận bàn, song phương đều không có tính toán liều mạng. Hiện tại lại rất khác biệt, chỉ cần hơi bất cẩn một chút thì chỉ có con đường chết, hắn vận dụng hết tất cả khả năng, vốn liếng, nhưng đối phương dù sao rất nhiều người, thời gian dần trôi qua, kiếm trong tay cũng không còn nhanh nhẹn linh hoạt như ban đầu nữa.

Hai bên đều lo chém giết cũng không có chú ý tới, cách đó không xa, có mấy bóng người đang lẳng lặng đứng thẳng lưng.

"Lão đại, chúng ta... không đi qua hỗ trợ sao?" Đây chính là đại cữu ca của chủ tử đó, nếu như sơ suất để xảy ra chuyện gì, chủ tử nhất định sẽ đem da của bọn hắn đều lột sạch.

"Vội cái gì, đây chính là cơ hội trải nghiệm chiến đấu với địch nhân khó có được, đợi thêm một lát cho hắn có thêm kiến thức." Tuy là nói như thế, nhưng cung tiễn trong tay hắn cũng đã lặng lẽ kéo ra một chút.

Diệp Lệ công phu vốn dĩ không tệ, có điều tên cầm đầu bên kia cũng không yếu, lại thêm đối phương nhiều người, hắn cùng tên cầm đầu giao thủ, còn phải phân tâm đề phòng bọn tiểu đệ đánh lén, một lúc sau, đã có chút lực bất tòng tâm.

Diệp Lệ cắn thật chặt răng, hắn không thể thất bại, không thể chết ở chỗ này, hắn còn có mẫu thân, còn có muội muội tự tay hắn nuôi lớn, năm nay mới tám tuổi, còn cần đến hắn chăm sóc, chiếu khán. Nghĩ đến muội muội, Diệp Lệ có thêm quyết tâm, cùng động lực, trường kiếm trong tay lại một lần nữa mạnh mẽ, sắc bén trở lại.

Kẻ cầm đầu nhóm người kia rất có kinh nghiệm, nhìn ra Diệp Lệ rõ ràng sắp không còn sức chống trả, không hiểu sao lại hưng phấn lên, hắn cũng không chính diện giao phong, chỉ cố tình kéo lấy Diệp Lệ, dù sao bọn hắn nhiều người, chỉ cần thời gian đủ dài, Diệp Lệ tự nhiên phải thất bại.

Hắn tính toán không sai, Diệp Lệ lấy một địch nhiều, mặc kệ nội tâm có bao nhiêu hy vọng trở lại bên muội muội, kiếm trong tay vẫn là càng đánh càng chậm.

Tên đại ca lại cho đám tiểu đệ một ánh mắt liếc ra hiệu, binh khí trong tay bọn chúng lập tức liền nhao nhao cùng lúc hướng về phía Diệp Lệ, Diệp Lệ biết thế cục không ổn, vội vàng giờ kiếm chống đỡ số rìu, đao chém tới, đột nhiên xoay người, đã thấy trường kiếm của tên đại ca kia đã ở ngay trước ngực mình.

Tránh, đã không còn kịp rồi.

Kiếm trong tay Diệp Lệ đâm thẳng tới, cho dù chết, hắn cũng muốn đồng quy vu tận. Đôi mắt hắn mở to, trong lòng là vô hạn tiếc nuối: Thiên Thiên, thật xin lỗi, ca ca không thể tiếp tục che chở cho muội rồi.