Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 50: Không biết sống chế




Đi loanh quoanh Thánh Vương phủ đã lâu lắm rồi, cho dù là ai thì cũng thấy nhàm chán. Lúc này, Bạch Thánh Diêu thật sự không chờ được nữa, sau khi đeo bám dai dẳng, nhõng nhẽo dùng đủ mọi biện pháp mềm mỏng cứng rắn cuối cùng cũng lừa gạt được Hoa Khấp Tuyết ra khỏi Thánh Vương phủ.

Ba người Hoa Khấp Tuyết, Bạch Thánh Diêu và Lưu Nguyệt chậm rãi đi dạo ở thành Dương Châu. Hoa Khấp Tuyết dung nhan khuynh thành, Bạch Thánh Diêu hoạt bát động lòng người, Lưu Nguyệt thanh tú tươi tắn. Dọc theo đường đi rước phải ánh mắt của rất nhiều người.

”Tiểu thư, thật sự người phải đeo mặt nạ vào.” Lưu Nguyệt nhíu nhíu mày nhỏ giọng oán trách, những người này không khỏi quá lớn mật rồi, tiểu thư là người của Vương gia. Bọn họ lại dám tự nhiên quan sát không một chút kiêng nể như vậy.

Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, thoáng dừng bước ánh mắt lạnh lùng lướt nhìn qua mọi người, cái nhìn tỏa ra hơi lạnh thấu xương liền cuốn lấy toàn bộ mọi người, tất cả ánh mắt rối rít thu về.

”Tuyết Tuyết thật lợi hại!” Bạch Thánh Diêu cười híp mắt nhìn nàng, trên mặt đều là bội phục, nàng cứ như vậy đảo mắt qua những người đó cũng không dám nhìn họ nữa.

Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng một cái hỏi: “Rốt cuộc là ngươi muốn đi đâu?”

”A! Đúng rồi chúng ta đi đến cửa hàng của Lê cô nương xem một chút đồ trang sức mới ra!” Bạch Thánh Diêu vỗ đầu một cái, lôi kéo Hoa Khấp Tuyết đi về phía trước: “Lưu Nguyệt, nhanh lên!”

Hôm nay tiệm của Lê cô nương trưng bày trang sức mới nàng cũng không thể bỏ qua. Tuy nói nàng ở phương diện này cũng không có gì là yêu thích lắm nhưng yêu thích cái đẹp là thiên tính cùa nữ tử, nhìn thấy những thứ đẹp đẽ đương nhiên là vẫn muốn xem một chút.

”Được” Lưu Nguyệt đáp lời, chạy đuổi theo sau.

Trong mắt Hoa Khấp Tuyết xẹt qua chút bất đắc dĩ, cũng chỉ là đồ trang sức có cần phải vui mừng đến vậy?

Không bao lâu, ba người đã đến Ngọc Phòng của Lê cô nương, bởi vì Lê cô nương thích dùng nhất là Ngọc Thạch đề chế tạo đồ trang sức nên đã lấy cái tên Ngọc Phòng đặt cho cửa tiệm.

”Ôi chao! Thật là đẹp” Bạch Thánh Diêu cầm một cây trâm bạch ngọc ở trên đầu Hoa Khấp Tuyết khoa tay múa chân vài cái, tự đáy lòng than thở: “Tuyết Tuyết, cây trâm này nhất định là chế tạo riêng cho ngươi”

Hoa Khấp Tuyết lạnh mặt từ chối cho ý kiến, xung quanh quá đôngngười nàng không thích.

Ngọc Phòng này luôn buôn bán được lại vừa cho ra sản phẩm mới, tự nhiênsẽ nhiều người hơn bình thường, các nữ nhân ghen tỵ nhìn Hoa Khấp Tuyết còn các nam nhân mỗi một người đều có suy nghĩmuốn lấy được nàng. Có thể tới Ngọc Phòng thì hầu hết đều là con nhà quyền quý lại còn là một mỹ nhân, thử hỏi ai mà không động tâm.

Từng loạt ánh mắt nóng bỏng đặt trên người Hoa Khấp Tuyếtlàm cho nàng hoàn toàn mất kiên nhẫn, quanh thân tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, ngay cả Bạch Thánh Diêu cũng thấy lạnh cả người.

”Khụ khụ, chủ quán bọc cái này còn có cái này lại giúp ta, Lưu Nguyệt chút nữa ngươi cầm đồ tới ‘ Nhàn Thực Cư ’ tìm chúng ta!” Bạch Thánh Diêu chỉ vào đồ trang sức trên bàn, trong bụng thầm thanlần tới nhất định không thể mang Tuyết Tuyết tới những chỗ đông người, sắc lang quá nhiều!

”Được” Lưu Nguyệt gật đầu một cái đi theo chủ quán vào phía sau, trước khi đi vẫn không quên lo lắng nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, tiểu thư giống như đang tức giận.

”Tuyết Tuyết, chúng ta đi thôi!” Bạch Thánh Diêu không dám chống lại ánh mắt lạnh lẽo của nàng, cười gượng hai tiếng liền muốn kéo nàng đi ra ngoài lại không nghĩ tới bị một nam tử áo đen ngăn lại.

”Cô nương, có thể hay không cho ta biết danh tính?” Nam tử kia dáng dấp mi thanh mục tú nhưng ngược lại ánh mắt tà khí quá nặng, làm phá hư đi phần diện mạo vốn có.

Bạch Thánh Diêu hơi híp mắt lại nhận ra người này là Nhị công tử Lý Ngạn Bác nổi tiếng háo của phủ Trấn Quốc tướng quân sắc lập tức xụ mặt xuống: “Lý công tử, nàng không phải là người mà ngài có thể chọc tới.”

”Thì ra là Bạch cô nương, có một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy tại sao lại không nói cho tại hạ biết một tiếng? Nếu không phải hôm nay gặp được chẳng phải tại hạ, phải thương tiếc cả đời sao.” Lý Ngạn Bác cười đến tà khí, người xung quanh nghe được có hâm mộ, cũng có ghen tỵ còn có nữa chính là muốn xem kịch vui. Nhị công tử này háo sắc thành tính, nữ nhân nào sau một lần đùa vui đều bị vứt bỏ

”Ngươi!” Bạch Thánh Diêu có chút tức giận, lo lắng nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái. Quả nhiên là trông thấy sắc mặt nàng đã hoàn toàn lạnh xuống

”Cô nương, tại hạ là thật tâm thích ngươi.. .” Ánh mắt Lý Ngạn Bác thoáng qua tia dâm tànhìn Hoa Khấp Tuyết trong mắt không giấu dục vọng.

”Cút” Hoa Khấp Tuyết nổi giận, lạnh lùng nhìn hắn một cái, âm thanh lạnh đến dọa người.

Bạch Thánh Diêu thấy vậy, không nói thêm gì nữa bởi vì nàng biết Lý Ngạn Bác đã xong đời. Lý Ngạn Bác này phách lối lâu như vậy, cũng là nên dạy dỗ hắn thật tốt một chút rồi.

Lý Ngạn Bác sắc mặt lập tức cứng đờ, ngay sau đó sắc mặt liền trầm xuống hung hăng nhìn chằm chằm nữ nhân tuyệt sắc trước mặt cũng chỉ là có một chút nhan sắc lại dám kiêu ngạo với hắn, chờ hắn hưởng qua tư vị của nàng nhất định sẽ ném nàng đến quân doanh để làm quân kỹ.

”Ơ ơ, ta còn tưởng là ai thì ra là Tuyết cô nương à, lá gan của ngươi thật là không nhỏ khi dễ người cũng dám khi dễ đến phủ tướng quân. Món nợ lần trước ta còn chưa có tính với ngươi đâu!”

Đột nhiên, một giọng nữ bén nhọn truyền đến Lý Phượng Kỳ và Mộ Lăng Ny cùng nhau đi tới.

Lý Phượng Kỳ nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Hoa Khấp Tuyết trong mắt tất cả đều là ghen tỵ. Nếu không phải nhận ra giọng nói của nàng ta thì có chết nàng cũng không tin rõ ràng là một xấu nữ thế nhưng so với mình còn xinh đẹp hơn.

”Phượng Kỳ, đừng có gây chuyện” Mộ Lăng Ny có chút khiếp đảm nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, kinh ngạc đi qua chỉ còn lại sợ hãi. Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa quên một màn máu tanh ở “ Nhàn Thực Cư “ kia.

” Bất quá cũng chỉ là đồ chơi của vương gia, Lăng Ny ngươi sợ cái gì?” Lý Phượng Kỳ khinh thường hừ nhẹ. Ngay sau đó mỉm cười đi tới bên cạnh Lý Ngạn Bác nói: “Nhị ca, lúc trước chính là nữ nhân này đã đả thương muội!”

”Thì ra là ngươi à!” Lý Ngạn Bác vuốt ve cằm trong mắt lần nữa dấy lên dục vọng, nữ nhân của hoàng thượng hắn đều đã hưởng qua. Nữ nhân của Thánh Vương này hắn cũng không muốn bỏ qua.

Mọi người xung quanh vừa nghe Hoa Khấp Tuyết là nữ nhân củaThánh Vương sắc mặt lập tức liền thay đổi, ánh mắt thương hại nhìn về phía huynh muội Lý thị, Thánh Vương còn tôn quý hơn cả hoàng thượng làm sao bọn họ dám... ...

”Ta mặc kệ ngươi!” Mộ Lăng Ny đi ra xa một chút, Lý Phượng Kỳ tự mình muốn tìm chết đó là việc của nàng ta, nàng còn chưa có muốn chết đâu.

Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng lướt nhìn mọi người, ánh mắt khẽ nhúc nhích, lần này Mộ Lăng Ny đã có kinh nghiệm từ trước. Như vậy, nàng cũng không cần cố kỵ sẽ làm bị thương đến người của Mộ gia

”Nhị ca, huynh nhất định phải báo thù cho muội!” Lý Phượng Kỳ trợn mắt nhìn Mộ Lăng Ny một cái, lôi kéo ống tay áo của Lý Ngạn Bác vẻ mặt hung dữ nhìn Hoa Khấp Tuyết, có nhị ca ở đây nàng không sợ đánh không lại nàng ta. Mặc dù, nhị ca có chút háo sắc nhưng võ công là cực cao

”Ha ha, đây là đương nhiên” Lý Ngạn Bác cười âm hiểm, ánh mắt chạy từ khuôn mặt của Hoa KhấpTuyết đến cái cổ trắng như tuyết, hầu kết chuyển động một cái đến gần Hoa KhấpTuyết nói: “Ngươi muốn ngoan ngoãn lên giường của ta hay là......”

”Ta muốn mạng của ngươi.” Hoa KhấpTuyết hừ lạnh huyễn lực quanh thân chấn động đem Lý Ngạn Bác đánh văng ra, trong mắt thoáng qua sự chán ghét

Lý Ngạn Bác cả kinh, vận đủ huyễn lực mới có thể ổn định thân hình, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống không ngờ cô nương như nàng lại có tu vi cao như vậy. Không ngờ ánh mắt của Mộ Lương lại tốt như vậy.

Bàn tay đặt trước ngực, Lý Ngạn Bác vận khởi huyễn lực ánh mắt tà khí nhìn Hoa Khấp Tuyết, trên mặt tất cả đều là thâm độc: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”

Mọi người xung quanh tự giác nhường ra một chỗ trống, có người lo lắng, có người muốn xem kịch vui. Dù sao Lý Ngạn Bác này cũng là tướng môn chi hậu (con nhà tướng), nếu huyễn thuật không vượt trội thì nào dám kiêu ngạo, phách lối. Mặc dù bạch y nữ tử kia xem ra cũng có chút bản lĩnh nhưng này......

”Thánh Diêu, đứng qua một bên” Hoa KhấpTuyết thản nhiên nhìn Bạch Thánh Diêu lên tiếng.

Bạch Thánh Diêu cười cười lui về phía sau một chút, thuận tiện ngăn lại Lưu Nguyệt mới vừa chạy tới trong mắt thoáng qua hưng phấn: “Lưu Nguyệt, Tuyết Tuyết lại muốn động thủ.”

”Hả?Tiểu thư đánh người cô nương vui vẻ cái gì?” Lưu Nguyệt ôm đồ trang sức kỳ quái nhìn Bạch Thánh Diêu một cái tuyệt không lo lắng cho tiểu thư nhà mình, tiều thư rất lợi hại!

”Nhìn Tuyết Tuyết đánh người là một chuyện rất hưởng thụ” Bạch Thánh Diêu híp mắt, gương mặt mê mẩn nhớ lại trận Bích Ba hồ lần đó, Tuyết Tuyết và Vương gia liên thủ chống lại ba người kia và đám thuộc hạ của họ, dáng người kia không chỉ có duyên dáng thôi đâu.

”Bạch cô nương, người rất bạo lực“.

Lưu Nguyệt dí dỏm cau mũi một cái, xoay đầu nhìn về phía tiểu thư nhà mình bên kia thì có cơn gió lướt qua hất lên góc váy của nàng..... Lưu Nguyệt đột nhiên rất đồng ý với lời của Bạch Thánh Diêu.