Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 33: Rất xin lỗi, tôi không có hứng thú (3)




Editor: Linh Ngọc

“Hả?” Hạ Phong ngẩn ra, lúc đầu còn tưởng rằng Trình Chi Ngôn nói mình không có hứng thú là trả lời câu hỏi của cậu ta, một lát sau mới phản ứng kịp, “Chắc là, cậu sẽ không trả lời hoa khôi lớp năm hai như vậy chứ?”

“Ừ.” Trình Chi Ngôn tự nhiên lên tiếng, có lẽ cảm thấy Hạ Phong đứng bên cạnh nói chuyện có chút phiền, anh xoay người đi tới cửa sổ khác.

“Không thể như vậy, Trình Chi Ngôn, cậu phải biết rằng nam sinh trong lớp rất nhiều người thích cô ấy đó.” Hạ Phong tiếp tục cằn nhằn sau lưng Trình Chi Ngôn, “Trời ơi, rốt cuộc cậu chướng mắt người ta ở điểm nào? Không phải cậu thật sự thích bạn gái nhỏ kia chứ?”

“Công việc của cậu rất nhẹ nhàng sao?” Trình Chi Ngôn cau mày xoay người nhìn Hạ Phong nói: “Nếu thực nhẹ nhàng mà nói, thì đi đổ rác đi, đừng đi loanh quanh sau lưng tôi.

“Không nhẹ, không nhẹ, tôi đi lau cửa sổ.” Hạ Phong vừa nghe nói mình đi đổ rác rưởi, vội vã xoay người cách xa Trình Chi Ngôn một chút.

Qua thật lâu mới tổng vệ sinh xong, Trình Chi Ngôn nhìn phòng học sáng sủa sạch sẽ, cho đến bạn học cuối cùng rời khỏi, lúc này mới đóng cửa và tắt đèn trong phòng học, vội vã đi ra cổng trường.

Gia hỏa Hạ Phong kia, dọn dẹp một nửa, không biết lại vụng trộm chuồn đi nơi nào, mỗi lần đều như vậy, Trình Chi Ngôn cũng chẳng để ý cậu ta nữa.

Trước cổng trường học tìm thấy xe đạp của mình, Trình Chi Ngôn vội vã ngồi lên xe đi đến nhà trẻ của Tiểu Thỏ.

Lúc tới cửa nhà trẻ, đã là năm giờ bốn mươi rồi.

Lúc này, cho dù là lớp mẫu giáo lớn, lớp chồi, lớp mẫu giáo nhỏ tất cả học sinh đều đã đi về.

Trình Chi Ngôn băng qua hành lang, nhìn thấy đèn của vài phòng học đều đã tắt, chỉ còn lại đèn lớp mẫu giáo bé của Tiểu Thỏ vẫn sáng, thì không khỏi bước nhanh hơn.

Lúc đi đến cửa phòng học, bên trong đột nhiên truyền ra một trận tiếng cười đến sắp không thở được của Tiểu Thỏ.

Bước chân Trình Chi Ngôn dừng lại trước cửa phòng học, từ cửa sổ nhìn vào bên trong phòng học.

Chỉ thấy Hạ Phong đang ngồi dưới đất, vừa làm mặt quỷ vừa bắt chước bò giống con rùa.

Tiểu Thỏ ngồi ở trên ghế nhỏ của mình nhìn Hạ Phong cười đến vui vẻ.

Chủ nhiệm lớp nhà trẻ của Tiểu Thỏ cách đó không xa vẻ mặt cũng đầy ý cười nhìn hai người bọn họ ầm ĩ.

Cảnh này nói như thế nào đây.... Vui vẻ hòa thuận?

Trình Chi Ngôn nhíu mày, hình ảnh Tiểu Thỏ ngồi trên ghế nước mắt lưng tròng chờ anh ờ trong đầu toàn bộ bị phá vỡ.

Cô bé này, cho dù là không ai tới đón cô, cũng vẫn vui vẻ như cũ sao......

Trình Chi Ngôn đưa tay đẩy cửa phòng học lớp mẫu giáo bé ra, Tiểu Thỏ đang cười đến ngả nghiêng nghe được tiếng động, xoay người lại, vừa nhìn thấy bóng dáng của anh, đôi chân ngắn liền bổ nhào về phía anh. “Anh nước chanh! Sao hôm nay anh đến muộn vậy?”

“Hôm nay có chút chuyện.” Trình Chi Ngôn bị Tiểu Thỏ bổ nhào đến không đứng vững lui về phía sau hai bước, lúc này mới ngồi xổm xuống, sờ đầu cô, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, lần sau tuyệt đối không đến muộn nữa.”

“Được rồi, lần này sẽ tha thứ cho anh.” Tiểu Thỏ gật đầu rất nhanh lại bước chân ngắn chạy về trước mặt cái bàn của mình, cầm lấy một lon nước chanh Fanta đặt trên bàn nhét vào trong tay Trình Chi Ngôn nói: “Cho anh này, đây là anh Quát Phong tặng cho em, em giữ lại cho anh uống!”