Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 21




Tiểu Thất đánh giá Trần Tử Cung, nàng không thích người này, nhưng ánh mắt cũng xem như là thẳng thắn, cũng không phải là người hiểm ác. Tiểu Thất nghĩ thế, kết giao bằng hữu cũng không tệ, nếu hắn cấp bạc cho Tống tri huyện, mình cũng có thể danh chính ngôn thuận quay về Tống phủ rồi.

Nhưng lần trước Tống tri huyện nhìn thấy hắn thì rất không vui! Tiểu Thất ảo não lắc lắc đầu, thầm mắng chính mình không có tiền đồ, lúc nào cũng nghĩ tới Tống tri huyện kia.

Trần Tử Cung thấy Tiểu Thất vừa mới lắc đầu rồi lại cau mày, cười nói: “Làm sao vậy? Còn muốn tự nghĩ ra yêu cầu tạ ơn?”

Tiểu Thất lắc đầu, cuối cùng cũng nói: “Ngươi nhớ kỹ lời của mình là được, ta còn có việc, đi trước đây.”

Trần Tử Cung cũng không ngăn lại, chỉ cười nói: “Nếu Tiểu Thất có việc thì cứ đi trước đi, hẹn gặp lại sau.”

Tiểu Thất chu chu miệng, khoát khoát tay rồi xoay người rời đi, Trần Tử Cung lại lên tiếng kêu nàng, cười nói: “Tiểu hồng mã mà Tiểu Thất coi trọng, hôm nào ta có thể trả lại cho Tiểu Thất?”

“Ngươi đã trả bạc nên là của ngươi, ta không cần.”

Trần Tử Cung nhìn Tiểu Thất đang nhún nhảy rời đi, nụ cười ở khóe miệng thật lâu mới mất đi.

Tiểu Thất cũng không đi dạo lâu, mua chút thịt nướng rồi thuê xe quay trở về Tiền phủ.

Tiểu Thất nhảy xuống xe ngựa, hoan hỉ chạy vào cửa. Tên gia nhân ở cửa thấy nàng về cũng tỏ vẻ vui mừng, vội chạy ra hậu viện thông báo cho mỹ phu nhân.

Tiểu Thất theo thói quen đưa xâu thịt nướng cho thủ vệ, cười nói: “Sau này ta sẽ quay về đây ở rồi, không được ngăn cản ta, biết không?”

“Hắc hắc, Tam tiểu thư trở về nhà là chuyện tốt, nhưng nếu muốn đi dạo phố, tốt nhất để cho tiểu nhân đi theo bảo hộ Tam tiểu thư.”

Lục Liễu hừ nhẹ, giương giọng nói: “Tiểu Sơn Tử thật là trung thành. Chỉ là mỗi lần đi dạo phố, một người ngươi ăn còn nhiều hơn cả ta và tiểu thư, hừ, cuối cùng vẫn là để tiểu thư trả bạc.”

Tiểu Sơn Tử sờ sờ đầu cười hắc hắc, vừa tâng bốc được hai câu thì mỹ phu nhân đã đi như bay tới.

“Thất nhi, ai da, sao lại ăn mặc thế này trở về?” Mỹ phu nhân kéo Tiểu Thất vào lòng.

Tiểu Thất nắm chặt cánh tay của mỹ phu nhân đi vào trong, cười nói: “Nương, sau này Tiểu Thất sẽ ở lại trong phủ với người a, nương nên cao hứng đi.”

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần khẽ nhíu mày, đang cao hứng một phen, xoay người đẩy con ra kỳ quái nói: “Tại sao lại quay về ở? Họ Tống kia khi dễ con rồi?”

“Không có, hắn bận rộn, nói con nếu buồn bực thì có thể về nhà chơi.”

Mỹ phụ nhân gật gật đầu, “Vậy Tiểu Thất cũng không nên ở đây, vẫn là về nhà tốt hơn.”

Tiểu Thất nghe vậy có chút đau lòng, đúng là nữ nhi gả đi thì như bát nước hất đi, muốn trở về cũng không được nữa rồi. Tiểu Thất bi thảm hề hề, xịu mặt xuống, nghẹn ngào nói: “Tại sao chứ? Con muốn về với nương.”

Hốc mắt đỏ lên, mỹ phụ nhân vỗ vỗ lưng Tiểu Thất, thở dài kéo nàng đi vào khuê phòng của nàng.

Mỹ phu nhân đóng cửa rồi thấp giọng nói: “Tiểu Thất, phu quân muốn được dỗ dành, con dỗ dành cho hắn thoải mái rồi, hắn liền không thể rời khỏi con, cũng sẽ không nảy sinh ý muốn nạp thê thiếp.”

Tiểu Thất dẩu môi không lên tiếng. Mỹ phu nhân chỉ chỉ thái dương nàng rồi nói tiếp: “Con nói xem, người như cha con làm sao có thể chỉ lấy một người là ta? Ông ấy không thể nghĩ đến chuyện ăn vụng bên ngoài, là do ta trên giường hầu hạ ông ấy thật tốt.”

Mỹ phu nhân cũng cảm giác là mình lỡ lời, cầm khăn hoa xoa xoa chóp mũi, đảo mắt nhìn, thấy Tiểu Thất ngoại trừ dẩu môi cũng không có phản ứng gì, đánh trống lảng cười cười nói: “Tiểu Thất nghe lời của nương bao giờ cũng đúng, Ôn Nhược Thủy kia chẳng phải đã đi rồi hay sao? Tiểu Thất nhân cơ hội này nắm giữ luôn trái tim của Tống Lương Trác kia đi, ném Ôn Nhược Thủy ra khỏi đầu hắn, cho dù sau này về nhà của quan gia tứ phẩm, có phu quân nhà con che chở, Tiểu Thất cũng không phải chịu thiệt thòi, phải không?”

Tiểu Thất trợn mắt lên, “Hắn nạp thiếp hay không cũng không có quan hệ gì với con.”

“Nói bừa!” Mỹ phu nhân trừng mắt liếc Tiểu Thất một cái, kéo tay nàng vỗ vỗ nói: “Tiểu Thất cùng hắn cãi nhau có phải không? Đã là phu thê sẽ không tránh khỏi tranh cãi, người ta nói phu thê đầu giường cãi, cuối giường hòa hợp, Tiểu Thất không thể chỉ vì một trận võ mồm mà giận dỗi, việc này chỉ khiến nam nhân thêm phiền não. Nữ nhân nha, chỉ lấy khuyết điểm của nam nhân mà nói thì không bằng làm bộ như không nhìn thấy khuyết điểm đó, con tâng bốc, thuận theo hắn, thỉnh thoảng làm nũng, nếu hắn lại làm gì có lỗi với con, nghiêm khắc chỉ ra cho hắn điểm sai lần trước, làm cho hắn cảm thấy hắn mắc nợ con...”

Tiểu Thất che lỗ tai, cả giận: “Sao nương lại nói nhiều như vậy nha, con chỉ là muốn về nhà chơi vài ngày thôi.”

“Nương còn chưa nói hết đây, nương nghe nói Tống Lương Trác ngày nào cũng ăn cơm trưa tại hà đê, Thất nhi nên đem cơm nước qua. Ao đầu thôn tuy không có gì giàu sang, nhưng cũng không thể đảm bảo là không có kẻ xinh đẹp, lanh lợi, thủ đoạn nào nhân cơ hội này xen vào, Thất nhi nói xem, có phải thiệt thòi hay không?”

Mỹ phu nhân thấy Tiểu Thất nghe xong không có phản ứng gì, biết nữ nhi lương thiện này không phải nghe một lần là hiểu được, chỉ có thể thở dài hỏi: “Thất nhi, các ngươi vì cái gì mà cãi nhau?”

“Ai cãi nhau?” Tiểu Thất mờ mịt.

“Không cãi nhau thì sao ngươi lại có thể bỏ về đây? Phu thê tân hôn đều hận là không thể dính vào cùng một chỗ.”

Tiểu Thất chu miệng, hơi hoang mang nhíu mày. Tiểu Thất suy nghĩ hồi lâu, thấp giọng nói: “Nương, Tống tri huyện cầm tay con rồi.”

“A?” Mỹ phu nhân đương nhiên không hiểu được Tiểu Thất đang nói gì, hai đầu chân mày nhíu vào thành một đường.

“Nương, hắn cũng đã rửa chân cho con rồi.”

Mỹ phu nhân vẻ mặt kích động, liên tục gật đầu, cười nói: “Quả nhiên biết cưng chiều người.”

“Nương,” Tiểu Thất nhăn mặt đau khổ, hừ tức hồi lâu mới nói: “Con sợ hãi.”

“Sợ cái gì?”

Tiểu Thất lắc đầu, nhớ tới những khi Tống Lương Trác dịu dàng thì ngực nàng chợt đập nhanh hơn, khi Tống Lương Trác tức giận thì nàng kinh sợ trong lòng, khi Tống Lương Trác mỉm cười, cả người nàng sẽ không được tự nhiên; Tống Lương Trác khẽ nhíu mày, nàng sẽ nơm nớp lo sợ. Tống Lương Trác còn dám ôm nàng ngủ, đúng, chính là ngủ cùng nhau.

Tiểu Thất không nhịn được muốn khóc. Tiểu Thất ôm cánh tay của mỹ phu nhân nói: “Nương, con sợ, con không lấy chồng nữa, nương cho con về đi.”

Mỹ phu nhân cười nói: “Sợ cái gì? Tiểu Thất không phải nói Tống Lương Trác rất cưng chiều con sao? Ha ha, ngay từ đầu nương đã thấy Tống Lương Trác hắn rất xứng đôi với con, bây giờ xem ra đúng vậy thật.”

Tiểu Thất không biết làm thế nào nói ra hoang mang cùng bất an trong lòng mình, chỉ có thế kinh hoảng ôm cánh tay của mỹ phu nhân. Mỹ phu nhân ôm Tiểu Thất chốc lát, cười nói: “Cha con đã bắt đầu chuẩn bị bán cháo rồi, ha hả, lão nhân hư hỏng này, thật không mong được điểm tốt nào. Con quay về nói với phu quân nhà con, nếu không ngăn lũ tốt, đến lúc đó gặp nguy hiểm, Tiền gia sẽ lại mở lều bán cháo ở ngoài thành như trước.”

Tiểu Thất rầu rĩ gật đầu, mỹ phu nhân lại nói: “Thất nhi khoan đã, trời đã tối, nói gì thì ngày mai cũng phải về. Tống tri huyện bận rộn, buổi tối trở về cũng không thể không hiểu chuyện, chủ động cởi áo cho hắn tẩy rửa. Đã là nữ nhân có chồng, không thể ngang ngạnh như trước nữa.”

Mỹ phu nhân sờ sờ mặt Tiểu Thất, kiêu ngạo nói: “Thất nhi xinh đẹp như vậy, nhất định là thừa hưởng của nương.”

Tiểu Thất khóe miệng giật giật, bị mỹ phu nhân vỗ cho bình thường lại.

Buổi chiều, mỹ phu nhân ngủ cùng Tiểu Thất. Nhưng đêm nay Tiểu Thất như không hợp ý, mỹ phu nhân cứ lẩm nhẩm, lải nhải đủ chuyện về ngự phu thuật(*) làm cho nàng không ngủ được. Tiểu Thất mấy lần muốn nói chuyện cùng cách thư của mình, nhưng lại sợ chính mình xúc động thì làm ảnh hưởng đến việc đắp đê của Tống Lương Trác.

(*) ngự phu thuật: nghệ thuật quản lý chồng

Ai! Tiểu Thất thở dài suy nghĩ, cùng Tống Lương Trác này xem như kết thù lớn, Tiền lão đầu cùng mỹ phu nhân hiểu nàng nhất trong nhà cũng không muốn cho nàng về nhà rồi. Quả đúng là, ôi, quả đúng là!

Mỹ phu nhân muốn Tiểu Thất đi một vòng, ngày thứ hai đã dặn dò phòng bếp chưng thuốc bổ cùng nước ô mai, đưa cho Tiểu Thất một hộp cơm cùng nước, rồi lại gói mấy cái bánh, phái xe trực tiếp đưa Tiểu Thất đến chỗ con đập ngoài thành, Lục Liễu thì bị mỹ phu nhân dụng tâm kín đáo(*), trực tiếp đuổi về Tống phủ.

(*)dụng tâm kín đáo: có ý đồ riêng

Cách bãi cát không xa, có thể thấy một cái đê cao bằng nửa người, nhưng cũng không dài, Tiểu Thất suy nghĩ, Tống tri huyện chắc đã bắt tay vào làm một đoạn ngắn rồi, chỉ là nhân lực không nhiều, bạc cũng không nhiều, chỉ mới xây khoảng mười trượng.

Tiểu Thất cầm theo bọc nhỏ cùng bình nước xuống xe, nhìn mỹ phụ nhân quay đầu trở về xe ngựa, hừ mũi một tiếng.

Hiển nhiên sông này cùng nơi Tống Lương Trác mang Tiểu Thất đi xem cũng không giống nhau, chỉ nhìn mặt sông rộng lớn, nhất định là nối liền với cái kia.

Hộp trên tay không nhẹ, gắng cầm một hồi hai tay của Tiểu Thất có chút đau. Tiểu Thất đứng cách đó không xa, thấy một đám người khiêng bao cát tới lui, luôn hướng tới mặt sông phía xa.

Tiểu Thất đứng thẳng lên chốc lát, nhìn thấy hắn đang ngồi chồm hổm, nhặt một nhánh cây vẽ gì đó trên mặt đất.

Trời hơi nổi gió, Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn mặt trời phía sau đám mây, đáy lòng thầm nghĩ, trời đừng mưa a, như vậy sẽ làm thấp đê điều, thế mà chặn được lũ mới là lạ.

Tay Tiểu Thất vô cùng đau, dứt khoát để hộp cơm dành cho hai người để lên bao bố nhỏ trên mặt đất, còn mình thì tìm một bãi cỏ khô ráo ngồi xuống.

Sườn ngoài có mấy nữ tử cầm rổ đi cùng nhau, thấy Tiểu Thất đang ngồi dưới đất thì lặng đi một chút, lại tiếp tục hướng đê điều mà đi.

Trong đó có một nữ tử tướng mạo tương đối xinh đẹp, rót một chén nước đem đến cho Tống Lương Trác. Tiểu Thất thấy Tống tri huyện gật đầu với nữ tử đó, tiếp nhận chén nước uống vài ngụm, lại đem bát đưa về. Trong lúc đó tựa hồ, tựa hồ như cười một chút?

Tiểu Thất híp híp hai mắt, khẽ hừ một tiếng, tựa cằm lên đầu gối, tóc để qua một bên như đang có tâm sự.

Gió thổi đến, có đám mây che mặt trời giúp Tiểu Thất, ngồi như vậy nhưng lại hơi ghê người. Tiểu Thất không tự chủ được nhắm mắt lại, mở mắt ra, trước mắt lại xuất hiện một đôi giày vải đầy bùn.

Tiểu Thất hơi ngẩng đầu, híp mắt nhìn người phía trước.

Người này mặc một bộ áo vải màu xanh, trên đầu mang khăn trùm dài tới thắt lưng cũng là màu xanh. Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống, Tiểu Thất bị nắng chiếu vào liền hạ mắt, người nọ không dấu vết đứng che cho nàng, đợi Tiểu Thất mở mắt ra rồi đầu mới dịch chuyển.

“Phu nhân thư thả chờ một chút, đại nhân dặn dò chính sự xong sẽ lại đây.”

Tiểu Thất gật đầu, quay đầu xem người đang đứng cạnh nàng. Tiểu Thất suy nghĩ rồi cười nói: “Huynh là Lục sư gia!”

Lục Lực Thừa thấy nàng hỏi như vây có chút nghi hoặc, chỉ là nghe ngữ khí lại là khẳng định, liền cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Tiểu Thất híp mắt đánh giá hắn một phen, mặc dù hắn ở dưới Tống Lương Trác, nhưng người đầy chính khí, tự tin tràn đầy, có thể thấy là người bình tĩnh đến khó lường đây. Tiểu Thất nhớ Lục Liễu lúc trước nói, chính mình làm thức ăn mang qua thì Lục sư gia cũng có phần, mặt có chút đỏ lên.

Tiểu Thất sờ sờ mặt, cười nói: “Lục sư gia khát không? Ta có mang theo nước ô mai.”

Lục Lực Thừa gật đầu, giữ một khoảng cách rồi ngồi bên cạnh Tiểu Thất. Tiểu Thất cười lấy bát đã để sẵn trong hộp, rót một chén đưa qua.

Ô mai chua lại để thêm đá, Lục Lực Thừa uống một ngụm liền mím chặt môi. Tiểu Thất thấy thế vội hỏi: “Sao vậy? Có phải khó uống hay không? Ta cũng chưa nếm qua đấy!”

Lục Lực Thừa lắc đầu, “Thực lạnh.”

“Oh, uống lạnh là tốt mà.” Tiểu Thất trong đầu nhớ đến tối qua ăn trái cây ướp lạnh, cười nói: “Kỳ thật bỏ thêm trái cây mới tốt đây, uống xong còn có trái cây ăn, ha hả, cái loại mơ chua này ăn cùng với quả trám giòn giòn là tốt nhất.” Tiểu Thất nói xong tự mình chảy nước miếng. Tiểu Thất che miệng nuốt nước bọt, giương mắt nhìn phía Lục Lực Thừa, không có ý tứ buông mắt xuống.

Lục Lực Thừa cười cười, uống hết chỗ còn lại rồi đưa chén qua.

Tiểu Thất thấy hắn gần gũi, không nhịn được hỏi: “Lục sư gia có đói bụng không? Ta có đem theo một con gà hầm đây. Nga, còn có bánh nhiều tầng.”

Lục Lực Thừa bật cười, thấy Tống Lương Trác cách đó không xa đã xử lý hết sự tình hỗn loạn, đang đi tới, đứng dậy cười nói: “Phu nhân cùng đại nhân cứ dùng trước, tại hạ đi lên đê xem một chút.”

“Oh.” Tiểu Thất chu miệng nhìn Lục Lực Thừa rời đi, nhìn chăm chú vào bóng lưng của hắn càng có cảm giác gần gũi. Hắn hình như đã cùng nói chuyện với nàng rất nhiều, hình như, hình như,...

Tiểu Thất nhìn chằm chằm bóng lưng của Lục Lực Thừa suy nghĩ, Tống Lương Trác đi tới trước mặt nàng thì sắc mặt nhìn có chút không tốt.

Tống Lương Trác đi qua cản trở tầm mắt của nàng. Tiểu Thất nghiêng người bước hai bước tránh Tống Lương Trác, Tống Lương Trác bực mình khẽ hừ một tiếng, khom lưng buông tay cầm cằm của nàng, chuyển mặt của nàng quay về phía mình.