Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 219: Nghe lời nương tử




Thái y cẩn thận bắt mạch, cau mày, một lúc lâu sau mới buông ra.

“Thái y, thế nào?” Mộ Dung Vũ cùng Cung Tuyết Thiến đồng thời hỏi một cách lo lắng.

“Thập tứ Vương gia, thần đã kiểm tra cẩn thận rồi, thân thể của Vương gia rất tốt, cũng không có triệu chứng gì ngoài ý muốn.” Thái y chắp tay trả lời.

“Rất tốt? Vậy tại sao hoàng huynh lại trở thành như vậy?” Đối với đáp án này, Mộ Dung Vũ hiển nhiên hơi tức giận.

“Vương gia thứ tội, thần vô năng, quả thật không tra ra được là bệnh gì.” Thái y sợ hãi quỳ xuống.

“Tra không ra bệnh gì? Ngươi bảo bổn Vương phải ăn nói ra sao với phụ hoàng đây.” Trong ánh mắt Mộ Dung Vũ mang theo tức giận.

“Vương gia bớt giận.” Trên đầu thái y mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ông cũng không rõ là do nguyên nhân gì?

“Vũ, đừng làm khó thái y nữa, chúng ta tiếp tục nghĩ cách vậy.” Cung Tuyết Thiến đứng ở bên cạnh nói. Có lẽ là đầu hắn đập vào tảng đá, đè lên dây thần kinh nào đó cho nên hắn mới có thể trở nên giống như đứa trẻ. Đừng nói là cổ đại, chỉ sợ là hiện đại cũng rất khó tra rõ ràng.

Nghe thấy nàng nói như vậy, Mộ Dung Vũ mới phân phó: “Ngươi lui xuống trước đi.”

“Dạ, thần cáo lui.” Thái y cuống quýt lui ra ngoài.

Mộ Dung Trần đột nhiên kéo kéo y phục của Cung Tuyết Thiến, nhỏ giọng nói: “Hắn thật dữ, chúng ta cách hắn xa một chút.”

Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, dáng vẻ của hắn khiến nàng rất đau lòng, nhưng mà mặc kệ hắn trở thành như thế nào đi nữa, nàng đều sẽ không rời xa, nếu đã như vậy thì nàng còn so đo gì nữa chứ, đỡ hắn nằm xuống nói: “Đầu của chàng bị thương, nằm xuống đi, không nên cử động.”

“Nương tử, nàng ngủ cùng ta.” Mộ Dung Trần giữ chặt nàng lại, trong ánh mắt trong suốt đều là sự chờ mong.

“Được, chàng ngủ trước đi.” Cung Tuyết Thiến không đành lòng cự tuyệt hắn, nhìn Mộ Dung Vũ nói: “Vũ, ngươi về trước đi, đợi ngày mai lại tìm đại phu khác đến xem.”

“Cũng chỉ có thể như vậy, chỉ là ta nên nói với phụ hoàng, mẫu phi như thế nào đây.” Mộ Dung Vũ thở dài.

“Nói đúng sự thật, nếu quả thật là như thế này thì không giấu diếm được.” Cung Tuyết Thiến nói.

“Ta biết rồi, Tâm Nghi, vậy hoàng huynh nhờ nàng chăm sóc vậy.” Mộ Dung Vũ nói xong liền xoay người rời đi. Hắn muốn tiến cung trong đêm.

“Tiểu thư, Vương gia, vậy nô tỳ cũng cáo lui.” Tiểu Vân cũng lui ra ngoài.

Mộ Dung Trần thật hưởng thụ ôm nàng, ngả đầu tựa vào trước ngực nàng.

Cung Tuyết Thiến nâng mặt của hắn lên, cẩn thận nhìn hắn, khuôn mặt hắn vẫn anh tuấn như trước nhưng thiếu đi vài phần bá đạo, nhưng lại thêm vài phần dịu dàng cùng ôn nhã. Nàng hờ hững cười, nhìn đôi môi gợi cảm của hắn, nhịn không được hôn nhẹ hắn nói: “Mặc kệ chàng trở thành thế nào đi nữa, thiếp cũng sẽ không rời khỏi chàng.”

“Nương tử, thật ngọt, ta còn muốn.” Nhưng Mộ Dung Trần lại đưa môi lại gần, chờ nàng hôn.

Xì, Cung Tuyết Thiến lập tức nở nụ cười, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn nói: “Không được, ngủ đi.”

“Nương tử cũng thật dữ.” Mộ Dung Trần bất mãn thì thầm, cũng rất nghe lời nằm cạnh nàng.

Cung Tuyết Thiến nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu ngoan ngoãn của hắn, đột nhiên cảm thấy hắn biến thành như vậy cũng rất tốt, sau này sẽ nghe lời nàng, thỉnh thoảng nổi lên sắc tâm, trêu chọc hắn, cuộc sống cũng nhất định không buồn tẻ.

“Nương tử, ta có thể nói một chuyện không?” Một lúc lâu sau, Mộ Dung Trần đột nhiên hỏi.

“Có thể, chuyện gì?” Cung Tuyết Thiến nghi hoặc nhìn hắn.

“Nương tử phải cam đoan không được mắng ta, cũng không được hung dữ với ta.” Mộ Dung Trần lại cò kè mặc cả.

“Chàng nói đi, không mắng cũng không dữ.” Cung Tuyết Thiến cam đoan nói, có chuyện gì mà nàng lại mắng hắn chứ.

“Vậy ta nói, nương tử, mùi trên người nàng thật là khó ngửi, ta đã nhịn cả nửa ngày.” Mộ Dung Trần từ từ xích ra xa nàng.

Cung Tuyết Thiến sửng sốt, theo bản năng ngửi thân thể mình, mùi mồ hôi nhàn nhạt, lúc này mới trừng mắt nhìn hắn: “Chàng cả gan chê thiếp khó ngửi, chàng cũng không nghĩ mà xem, thiếp trông chàng ba ngày ba đêm, còn không có tắm rửa, đương nhiên khó ngửi rồi. Bây giờ cũng đúng lúc, chàng ngủ đi, thiếp đi tắm rửa thay y phục.” Nói xong liền muốn xuống giường.

“Đừng, nương tử, ta muốn nàng ngủ cùng với ta.” Mộ Dung Trần vội vàng giữ chặt nàng.

“Không phải chàng chê ta khó ngửi sao?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, cố ý hỏi.

“Không chê, ta chịu được.” Mộ Dung Trần tỏ vẻ thống khổ, lấy tay bóp mũi lại, tay lại ôm eo của nàng.

Một nam nhân tuấn mỹ tuyệt luân lại làm một động tác đáng yêu như vậy khiến Cung Tuyết Thiến đau lòng không thôi. Nếu không phải vì cứu nàng thì sao hắn lại biến thành bộ dạng như vậy được.

“Ngủ đi.” Giọng điệu cực kỳ dịu dàng, sau này nàng nhất định sẽ càng yêu hắn.

Sáng sớm tinh mơ, Cung Tuyết Thiến đã dậy, nàng biết hôm nay chính là một ngày mưa gió đối với Vương phủ, mặc kệ là thật tình hay giả ý, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ đến Vương phủ của Vương gia.

“Nương tử, ta thật sự là Vương gia sao? Ta nói gì bọn họ cũng phải nghe sao?” Mộ Dung Trần vươn tay lên, vừa chờ nàng mặc y phục cho mình vừa hỏi.

“Ừ, phải.” Cung Tuyết Thiến không thèm để ý gật đầu, nhìn thấy cơ ngực cường tráng trước ngực hắn, dáng người cao to, suy nghĩ trong đầu liên miên, hận không thể bổ nhào vào hắn, tận tình chà đạp một phen. Hóa ra nàng cũng chính là một sắc nữ.

“Nương tử, nàng chảy máu mũi.” Mộ Dung Trần hoảng hốt kêu lên.

Cái gì? Cung Tuyết Thiến lấy tay sờ, trời ơi, thật sự chảy máu mũi, nhịn không được nói thầm: “Thật mất mặt, may là bây giờ hắn không hiểu gì cả, nếu không thật sự phải tìm một cái lỗ để chui vào. Cuối cùng hôm nay cũng biết được cái gì gọi là tú sắc khả nan (sắc đẹp có thể thay cơm, ý là nhìn thôi cũng no).”

“Nương tử, nàng đang nói gì vậy?” Mộ Dung Trần đột nhiên áp sát vào nàng hỏi.

“Không có gì, chúng ta đi ăn điểm tâm. Những lời sáng nay thiếp nói với chàng, chàng có nhớ không?” Cung Tuyết Thiến lấy tay giữ chặt hắn, nói sang chuyện khác.

“Nhớ rồi, mau đi ăn cơm, ta thật sự rất đói.” Mộ Dung Trần sờ sờ bụng nói.

“Vậy đi nhanh thôi.” Đợi lát nữa còn phải ứng phó rất nhiều người nha.