Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 21: Mời người trong thôn ăn cơm (1)




Hôm sau, tỷ đệ Nhược Vi rời giường thật sớm, việc qua hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi.

Từ lúc xây nhà cho tới nay thì Nhược Vi đều không có rèn luyện thân thể, ở nhà người ta dù sao không tiện như trong nhà mình, sau hôm nay phải tiếp tục chuyện này.

Tỷ đệ mấy người sớm làm cơm sáng ăn, một nhà Lưu thẩm cũng đến giúp, trong khoảng thời gian này, nếu không có cả nhà Lưu thẩm giúp đỡ, Nhược Vi thật không biết phải làm như thế nào, nghĩ đến thời điểm mới tới nơi này, chỉ có nhà Lưu thẩm hết sức giúp đỡ nhà mình, Nhược Vi cũng rất cảm động.

Mặc dù gia đình Lưu thẩm cảm thấy phần tiền Nhược Vi cho rất nhiều, càng thêm hết sức giúp Nhược Vi bọn họ, nhưng trên thực tế, ở trong rất nhiều chuyện, bọn họ cũng giúp Nhược Vi rất nhiều việc, chỉ là một nhà bọn họ quá thuần phác, cho nên, hai bên cũng cảm thấy thua thiệt đối phương, như vậy ngược lại khiến cho quan hệ hai nhà càng thêm chặt chẽ.

Ở Lưu thẩm tới nơi này không lâu, những phụ nữ gọi tới giúp một tay đều lục tục tới, Nhược Vi và mọi người chào hỏi qua một lượt sau đó bắt đầu sau bận rộn chuyện của mình.

Mời người của toàn thôn ăn cơm là chuyện lớn, một mình Nhược Vi cũng làm không được được, nên giao toàn quyền cho Lưu thẩm chỉ huy, đến lúc đó mình giúp làm vài món thức ăn là được, cánh tay bắp chân nàng nhỏ cũng không biết nhiều người như vậy ăn, cho nên an tâm đi làm những chuyện khác đi!

Nhược Vi đi tới ngoài phòng, lúc này đã có rất nhiều đứa bé tụ tập tại ngoài phòng, Đào Đào và Thuỵ Ca cũng ở đây chơi cùng bọn họ, thấy Nhược Vi tới, từng người từng người lập tức im lặng, có phải mình đáng sợ như vậy sao? Thông thường trong thôn nhà ai mời ăn cơm, trẻ con thích tụ tập ở nhà đó, trẻ con đều thích tham gia náo nhiệt.

Nhìn những đứa trẻ mười mấy tuổi cao thấp không đều, những đứa này nhìn là biết dinh dưỡng không đầy đủ, hiện tại Đào Đào và Thuỵ Ca đã không giống với lúc trước, gương mặt có huyết sắc, cùng những đứa bé này đứng chung một chỗ thật là khác xa nhau, nhớ ngày đó, mấy người chúng ta so với bọn hắn còn không bằng!

Nhìn những đứa trẻ câu nệ như vậy, Nhược Vi cảm thấy bất đắc dĩ. “Các bạn nhỏ, các bạn đang chơi gì vậy, có thể nói cho Nhược Vi tỷ tỷ biết không?”

Nhược Vi cố gắng tỏ ra dịu dàng nhìn bọn chúng hỏi, có thể bọn họ thấy Nhược Vi quả thật sẽ không mắng bọn hắn, đám con nít cũng không có vẻ mất tự nhiên như vừa rồi, nhất ngũ nhất thập cùng Đào Đào bọn họ trả lời câu hỏi của Nhược Vi.

“Nhược Vi tỷ tỷ, chúng ta đang nói phòng nhà tỷ thật đẹp đấy”, một đứa bé trai đen đúa gầy gò nhút nhát trả lời câu hỏi của Nhược Vi, tiểu nam hài này tên là Hắc Tử, cùng Thuỵ Ca không khác nhiều lắm, chỉ là mỗi lần vừa nhìn thấy Nhược Vi lá gan cũng rất nhỏ, trong khoảng thời gian này thường xuyên đến tìm Đào Đào và Thuỵ Ca chơi.

Nhược Vi cũng không biết vì cái gì, bản thân mình luôn tỏ ra là người rất dễ thân cận, nhưng không biết đứa trẻ này tại sao mỗi lần nhìn thấy Nhược Vi đều mang bộ dáng giống như là bị Nhược Vi ăn hiếp vậy, Nhược Vi cảm thấy bất đắc dĩ.

“Được rồi, vậy các em ở chỗ này chơi, không thể chạy xa, Đào Đào và Thuỵ Ca phải làm chủ nhà cho tốt nha! Còn nhớ rõ lời tối hôm qua tỷ tỷ nói với các đệ không? Không thể quên nha, hôm nay người nào ngoan nhất đến lúc đó tỷ tỷ liền thưởng món ngon cho người đó!”

Mặc dù những đứa bé này có chút sợ Nhược Vi, nhưng vẫn rất thích tới nhà Nhược Vi, bởi vì nhà Nhược Vi có nhiều đồ ăn, những đứa trẻ này chỉ cần đều được Nhược Vi cho ăn rất nhiều món, người trong thôn các gia trưởng rất thích cho co mình chạy tới nhà Nhược Vi chơi, hiện tại Đào Đào và Thuỵ Ca mơ hồ có xu hướng muốn làm đại ca của những đứa trẻ này.

“Dạ, chúng ta nghe lời của tỷ tỷ”, Đào Đào và Thuỵ Ca ngoan ngoãn đáp lời, Đào Đào thì muốn chơi, còn Thuỵ Ca thì lại muốn trông chừng đệ đệ không xằng bậy, tối hôm qua tỷ tỷ đã nói, ca ca phải chăm sóc đệ đệ, hắn đều ghi nhớ cẩn thận ở trong lòng, đợi trưởng thành hắn còn phải bảo vệ tỷ tỷ.

“Nếu như tất cả mọi người nghe lời, vậy thì mỗi người đều có phần thưởng! Cho nên không thể quậy phá nha!”

Một đám trẻ cũng ngoan ngoãn hưởng ứng, Ôi! Tình hình này, tỷ tỷ mới là đại ca của đám nhóc này rồi đấy!

Dụ bọn hắn đi nơi khác, Nhược Vi đi vào ruộng hái rau xanh đem về, cầm cái sọt to, hiện tại những thứ này sinh trưởng vô cùng tốt, liếc nhìn mảnh rau xanh mơn mởn làm cho lòng người nhìn thấy liền thoải mái.

Đất trồng rau có nước suối không gian tưới vào thật không khác, không chỉ vậy rau này so với loại bình thường lớn hơn nhiều, còn không có sâu, rau trồng trên đất nhà Nhược Vi luôn ngon nhất trong thôn.

Nhưng mà bây giờ cũng không còn ai đi so đo vấn đề này, mọi người vẫn hi vọng Nhược Vi giúp đỡ nhiều hơn nữa, hiện tại người trong thôn cũng cảm thấy Nhược Vi rất có năng lực, trong suy nghĩ cảm thấy Nhược Vi vấn đề gì đều có thể giải quyết.

Nhìn mảnh đất trồng rau, từ đáy lòng cảm thấy tự hào, đây là chính mình trồng, mặc dù công lao không hoàn toàn của mình, nhưng vẫn làm cho tâm Nhược Vi xúc động.

Hái được các loại rau, các loại gia vị xả rồi gừng, tỏi tươi, hành lá các loại gia vị trở về, giống như quốc vương nhìn lãnh thổ của mình, lãnh thổ Nhược Vi chính là chỗ này có chút quyền sở hữu thuộc về mình, nàng chính là quốc vương nơi này, trong lòng rất yên bình.