Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 43: Trở về (3)




Sau khi Nhược Vi cất kỹ các đồ vật thì cực kỳ vui mừng đi đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn phải làm hôm nay, trường tư thục trong thôn trong năm ngày lên lớp thì nghỉ một ngày, hôm nay vừa vặn là ngày nghỉ, vì vậy Nhược Vi vốn tính tối hôm nay làm một bữa ăn ngon, xem ra vận số Hiên Viên Hạo rất tốt.

Gần tối, ở trong phòng nghỉ ngơi mọi người lục tục dậy, Đào Đào và Thuỵ ca cũng bị Nhược Vi dưỡng thành thói quen ngủ trưa, vì vậy cũng đi ngủ trưa, lúc này lão quái đầu đi ra ngoài cũng về nhà rồi, Hiên Viên Hạo tới phòng bếp tìm Nhược Vi, những người khác thì tản bộ trong sân.

Không bao lâu, thức ăn làm xong, hôm nay nhiều người, Nhược Vi làm thức ăn cũng rất nhiều, mọi người giúp đỡ bưng đồ ăn lên bàn, Hiên Viên Hạo ăn ở nhà Nhược Vi một đoạn thời gian rất dài, sớm đã thành thói quen đi theo sau lưng Nhược Vi giúp làm một ít chuyện.

Đồng dạng A Phúc lần nữa nhìn trợn tròn mắt, không ngờ thiếu gia bình thường ở nhà mười ngón tay không đụng đến nước, ở chỗ này lại vào phòng bếp hỗ trợ, hôm nay hắn ở nơi này bị chấn động khá lớn.

Hắn phải sửa lại suy nghĩ của mình rồi.

A Phúc và người phu xe kia không ngồi vào bàn, chính bọn hắn không muốn, cho nên Nhược Vi chia cho ít thức ăn để bọn họ dùng trong bàn ăn nhỏ ở phòng bếp.

Nhược Vi không muốn giống những nhân vật nữ trong tiểu thuyết, yêu cầu mọi người ngang hàng, chuyện này căn bản là không thể nào, ở thế giới này vốn chính là không công bằng, tất cả đều chỉ có thể dựa vào cố gắng của mình, mình cũng không có ngón tay vàng, tất cả đều phải dựa vào sự cố gắng của chính mình, nhưng Nhược Vi cảm thấy cuộc sống như thế mới là điều mình muốn, nếu cái gì cũng đều không cần cố gắng mà có thể lấy được,vậy cuộc sống sẽ không có ý nghĩa.

Bàn cơm là bàn tròn, vì vậy cũng không có chủ vị, mà Nhược Vi vốn không để ý những thứ này, bình thường lúc ăn cơm mọi người cũng có thể nói gì đó, chưa từng có quy củ ăn cơm mà không cho nói chuyện, người một nhà tại sao phải dùng những quy cũ cứng rắn khoác lên người, chỉ cần hiểu đạo lý là tốt rồi.

Lão đầu kỳ quái vọt một bước ngồi vào vị trí mà lão vẫn ngồi, Nhược Vi đã sớm quen diễn xuất của lão rồi, nếu ngày nào đó nhìn thấy lão thành thành thật thật mới không thích ứng.

Bưng hết đồ ăn lên bàn, mình ngồi vào chỗ, chín món mặn một món canh, đều có món ăn yêu thích của từng người, chỉ là món Hiên Viên Hạo thích nhiều hơn một chút.

Lúc ăn cơm, Thuỵ ca và Đào Đào đều gắp cho Hiên Viên Hạo rất nhiều món ăn, mặc dù rớt rất nhiều ở trên bàn, Hiên Viên Hạo cũng không ngại, bởi vì hắn biết rõ Nhược Vi rất quan tâm hai người đệ đệ này, tuy nhiên hắn vẫn ăn dấm chua của hai tiểu tử này.

Long Bá Thiên thấy hai tiểu bánh bao bình thường đối tốt với mình lại đối vớitiểu tử thúi kia ân cần như vậy, hắn cũng rất khó chịu, mặt xụ xuống, Nhược Vi ở một bên nhìn rất muốn cười, lại sợ lão đầu này thẹn quá hóa giận.

Không thể làm gì khác hơn là tự mình gắp cho lão đầu kỳ quái món ăn lão thích.

Một bữa cơm ăn ấm áp vô cùng, mỗi người ăn đến bụng căng tròn, Hiên Viên Hạo cũng rất lâu không ăn một bữa cơm ngon ấm cúng như vậy, vì để sớm ngày gặp được người mình tâm tâm niệm niệm, vội vã chạy về Liễu gia thôn, có đôi khi chỉ ăn lương khô.

Nhược Vi đi rót trà lài tới cho bọn hắn uống, đây là truyền thống nhà Nhược Vi, người trong nhà cũng đã quen mỗi lần sau khi ăn xong thì uống ly trà. Long Bá Thiên vừa mới bắt đầu vẫn còn rất không quen, bây giờ thì không uống mới không quen.

Nhược Vi bận bịu làm xong vài thứ mới ngồi xuống uống trà.

Hạo ca ca, cám ơn huynh mang những thứ này đến, Nhược Vi tươi cười cảm ơn Hiên Viên Hạo, chủ yếu là lần này hắn mang những món đồ về thật đúng tâm ý mình.

Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi thích đồ mình vì nàng mang về, trong lòng hết sức vui mừng, chỉ cần Nhược Vi thích là tốt rồi.

“Không có gì, về sau Nhược Vi làm nhiều món ngon cho ta ăn là được rồi.” Đây là đang tìm cho mình một cơ hội.

“Ừm, về sau làm món ngon cho Hạo ca ca ăn”, Nhược Vi mở miệng đồng ý. Người ta vốn là giúp mình thật nhiều, hơn nữa lần này lại giúp lúc mình bận bịu, thế mà chỉ yêu cầu làm món ngon cho hắn ăn, vậy nhất định phải đồng ý.

Hiên Viên Hạo thấy Nhược Vi không hề nghĩ ngợi đồng ý mình, trong lòng ngọt như mật. Ôi, đứa nhỏ này người ta đây là đang giúp ngươi đấy.