Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)

Chương 6




Sáng sớm hôm sau, nam tử từ trong hôn mê dần dần tỉnh dậy, cảm thấy không rõ ràng lắm tình huống hiện tại, ánh sáng trong mắt ẩn chứa một tia mê man, có chút không rõ mình đang ở đâu, làm thế nào còn sống.

Nam tử ngốc lăng trong chốc lát, tựa hồ cảm giác bên người có một vật thể không ngừng tỏa ra nhiệt lượng dây dưa với y. Nam tử muốn giơ lên cánh tay phải, thế nhưng tựa hồ phát hiện cánh tay mình bị vật thể kia ngăn cản, vô pháp nhúc nhích. Y không thể làm gì khác hơn là  gian nan chuyển động đầu hướng vật thể kia mà nhìn.

Y giật mình phát hiện vật thể cuốn lấy hắn là một thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú, khí thế, đầu của thiếu niên đang gối lên cánh tay y, hai tay hắn ôm trụ thắt lưng tinh tế của y, hai chân thon dài đang cùng hai chân y dây dưa, cả người tựa như một con bạch tuộc,hơn nữa cả hai người đều đang xích lõa (không mặc đồ aka …). Ý thức được điểm ấy, vẻ mặt nam tử có chút đỏ khi nhìn thấy hai khỏa hồng đậu đứng thẳng tựa như trái táo đỏ mê người [Ám: Ai, Tiểu Bảo, ngươi xem, ánh mắt người ta thật không xong].

“Ân…” Tiểu Bảo nguyên bản đang ngủ say bị động tác của nam tử đánh thức, hắn thân thủ dụi dụi con mát, đánh một cái ngáp thật to, lắc lắc cái đầu cho thanh tỉnh.

Tiểu Bảo ngồi dậy vừa vặn cùng nhãn thần nam tử tương giao.

“A, ngươi đã tỉnh. cảm giác thế nào?” Tiểu Bảo chui ra từ đống quần áo, thân thủ sờ sờ cái trán nam tử, “Ân, đã bớt nóng”.

“…”

“Vết thương cũng đã bắt đầu kết vẩy, không có sinh mủ, phỏng chừng nửa tháng sau là có thể hoàn hảo.” Tiểu Bảo xốc lên áo choàng kiểm tra nói.

“…Là ngươi cứu ta?”

“Ân, không ngươi nghĩ là ai? Ngươi tưởng trong rừng núi hoang dã này còn có người đến cứu ngươi sao? May mà ngày đó ta hái thuốc ở vách núi đỡ được ngươi từ trên trời rớt xuống. Thật vất vả đem ngươi kéo về đây, hai tay ta đều đau muốn chết.” Tiểu Bảo nhu nhu cánh tay, thương cảm hề hề cong cong môi nhìn phản ứng của nam tử.

“Xin lỗi, đại ân đại đức của công tử tại hạ tuyệt đối không quên, ngày khác nhất định sẽ báo đáp.”Nam tử gian nan ngồi dậy, hai tay ôm quyền hành lễ nói.

“Ai! Ta không muốn ngày khác. Phụ thân ta đã nói qua thi ân không mong báo đáp là kẻ ngốc, thi ân chờ ngày khác báo lại thì là dưa chuột đần (???). Ta mới không cần làm đứa ngốc, cũng không muốn làm dưa chuột đần.” Tiểu Bảo vội vã cắt đứt lời nam tử, khí thế bất mãn.

“Ách… Tại hạ… Hiện tại ta không một xu trong người… Cái này…” Nghe Tiểu Bảo nói xong, nam tử lộ vẻ bối rối nhìn thiếu niên trước mắt.

“Ai nói ta cần tiền của ngươi?” Tiểu Bảo trách cứ đứng lên.

“Này…”Nam tử khó hiểu nhìn Tiểu Bảo.

“Ân…Ta rất thích người…Ngươi có thể hay không lấy ta làm vợ?” Tiểu Bảo hai gò má đỏ ửng, vân vê ngón tay nói, nói xong rất không có ý tứ mà cúi đầu