Tiểu Thư Ngây Thơ

Chương 39: Yếu điểm của anh cả




“Chút nữa gặp ở chỗ cũ, tôi có chỗ cần dặn.” Kỷ Thiên Hạo thần sắc thong dong, đối với biểu hiện phấn khích của Hách Đức thì cười ý vị.

“Niệm Niệm, cô thật sự không yêu Kỷ Thiên Hạo tôi, người cô yêu là Kỷ Gia Phong sao?” Lý An Nhiên cứ có cảm thấy điều này không hợp lẽ thường, giống như cô gái dễ thương như Cố Niệm Niệm sao có thể yêu tên yêu tâm như Kỷ Gia Phong chứ? Cũng không hiểu, tên đại ma vương Kỷ Thiên Hạo cũng không biết đi đâu rồi.

Cố Niệm Niệm hơi sững lại, nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của Lý An Nhiên, mím mím môi, cuối cùng cũng không nói ra điều trong lòng cô muốn. Cô không yêu Kỷ Thiên Hạo, càng không yêu Kỷ Gia Phong, người đàn ông cô yêu là...

Lý An Nhiên bất lực nhìn Cố Niệm Niệm, nói: “Cô thật là! Yêu ai không tốt, cứ cố chấp yêu anh ta. Tôi khuyên cô, sớm quay đầu đi, đừng chờ nữa, còn không biết chết như nào.”

Cố Niệm Niệm cười nhạt, nhưng trong lòng chất chứa nổi cô đơn mà cay đắng: “Cô chỉ cần yêu Kỷ Thiên Hạo của cô là được rồi, chuyện của tôi tôi sẽ suy nghĩ kỹ.”

Lý An Nhiên biết nói nhiều vô ích, cô ta lại không giống người cô gái này, biết rõ ngươi không nên yêu, những vẫn cố chấp không ngừng lại. Có lẽ đồng bệnh tương liên, Lý An Nhiên đối với Cố Niệm Niệm có tâm nhưng không giúp được.

Lý An Nhiên kết giao bạn bè khắp nơi, các ngành nghề, loại nào cũng có. Trải qua cả buổi sáng bị cô ta tra hỏi, cuối cùng cô cũng nhận được một tin rất an ủi, chỉ là tin này khiến Cố Niệm Niệm có chút sốc.

“Niệm Niệm, tình hình chung chính là như vậy. Có tập đoàn đa quốc gia tên là Đế Tôn muốn mua lại Cố Thị, mà bọn họ lúc đầu quả thật muốn lợi dụng Kỷ Thị đến thực hiện vụ sát nhập, nhưng do Kỷ Gia Phong ra tay ngăn cản, điều này khiến việc sát nhập không thành. Thế nhưng, bọn họ hình như không chết tâm, điểm này sợ rằng cô phải nhắc nhở với anh trai cô rồi.”

“Đế Tôn? Không phải nói lúc đầu là Kỷ Thiên Hạo muốn mua Cố Thị hay sao?” Cố Niệm Niệm chớp chớp mắt, có chút không hiểu.

“Cô ngốc à! Chuyện này không đơn giản đây, người muốn cùng hợp tác với Đế Tôn thu mua Cố Thị là Kỷ Thiên Hạo, mà người từ chối là Kỷ Gia Phong. Cho nên, Kỷ Gia Phong ra tay ngăn cản, mà điều kiện chính là cô gả cho anh ta. Xem đi, tôi đã nói Kỷ Gia Phong không phải dạng lương thiện gì đâu. Đây gọi là gì? Giậu đổ bìm leo!” Lý An Nhiên rất không vừa lòng với Kỷ Gia Phong, ở trong mắt của cô ta, hình tượng của Kỷ Gia Phong hoàn toàn chính là tên không đáng tin.

Cố Niệm Niệm không để tâm Kỷ Gia Phong là người như thế nào, cô để ý là tập đoàn Đế Tôn vẫn không định buông tha cho Cố Thị sao.

“Đừng có chán trường như vậy, Kỷ Gia Phong mặc dù có chút tiểu nhân, nhưng vấn đề của Cố Thị tôi thấy anh ta vẫn có chỗ dùng được.” Lý An Nhiên vỗ vỗ vai của cô, an ủi nói.

Cố Niệm Niệm miễn cưỡng cười, quyết định gọi trước cho anh trai đã. Khi Cố Niệm Niệm đang lo lắng về chuyện của anh trai, lại không biết Kỷ Thiên Hạo sớm đã thiết lập cái bẫy rồi, chờ người dễ thương như cô lao vào.

Cố Thanh Hoa nhận được cuộc gọi của Cố Niệm Niệm rất kinh hỷ, nghe Cố Niệm Niệm nói nhớ anh ta, điều này càng khiến Cố Thanh Hoa rất dễ chịu. Vì thế, anh ta không nói hai lời bỏ lại công việc đi đón Cố Niệm Niệm.

Ánh chiều tà buông xuống, Cố Thanh Hoa mặc bộ vest màu xanh, trên gương mặt ưu tú điểm ánh hào quang. Cố Niệm Niệm nhìn thấy anh ta vẫn say mê như trước đây, anh của cô trước nay đều tôn quý tao nhã, anh giống như vương tử bước ra từ thế giới huyền huyễn vậy.

Cố Niệm Niệm hai ba bước liền chạy lại, giương mặt kinh hỷ mang theo ý cười ngọt ngào. Cố Thanh Hoa đứng cách đó không xa đã mở rộng vòng tay, đợi cô xà vào lòng.

Cố Niệm Niệm ngồi trên xe của Cố Thanh Hoa sắc mặt hơi đỏ.

“Chúng ta về nhà.”

“Được! Về nhà.”

“Nhưng trước khi về nhà, anh có món quà muốn tặng Niệm Niệm. Cho nên, ngoan, bây giờ nhắm mắt lại.” Ngón tay của Cố Thanh Hoa nhẹ nhàng chạm lên mặt của Cố Niệm Niệm.

“Anh, quà chuẩn bị xong chưa?” Cố Niệm Niệm giẩu môi, hỏi.

Cố Thanh Hoa không có nói chuyện, chỉ đặt một cái hộp quà được gói rất đẹp để trước mặt Cố Niệm Niệm: “Có thể mở mắt rồi.” Anh ta cười dịu dàng, thế nhưng đáy mắt tràn ngập nỗi buồn.

Cố Niệm Niệm không thể chờ đợi vội mở mắt ra, chỉ biết một cái cô đã biết bên trong là thứ cô thích nhất. Cô phấn khích mở ra, lấy ra một quả dâu tây vừa to vừa đỏ bỏ vào miệng của mình: “Rất ngon!” Dứt lời, cô lại lấy một quả khác trước miệng của Cố Thanh Hoa.

Môi của Cố Thanh Hoa có chút lạnh khi bàn tay ấm áp của Cố Niệm Niệm chạm vào, không tự giác cơ thể hơi run. Cố Niệm Niệm không có chú ý đến sự thay đổi của Cố Thanh Hoa, cô chỉ vui vẻ ăn dâu tay, đồng thời cô lại cẩn thận thu lại giấy bọc quà mà anh ta đã tặng cô.

Giống như trước đây, anh trai mỗi khi về đều tặng cô dâu tây đều dùng giấy bọc quà rất đẹp và cả ruy băng nữa, thỉnh thoảng còn mang một ít phụ kiện đáng yêu. Mà sưu tầm giấy bọc quà và phụ kiện nhỏ đã tạo thành thú vui riêng của Cố Niệm Niệm, cô luôn sắp xếp chúng lại, sau đó để cận thận vào tủ.

Cố Tư Thành đã từng chế giễu cô, nói cô sưu tầm đều là đồ vất đi, thế nhưng Cố Niệm Niệm cũng không để tâm, bởi vì mỗi một tấm giấy bọc đó đều có tâm tư của anh trai và tình yêu của cô. Cô sưu tầm không chỉ nhiêu đó, còn có những tình ý rả rích không nhìn thấy.

Cố Thanh Hoa thấy vẻ trầm tư của Cố Niệm Niệm, đột nhiên ôm cô vào lòng. Anh ta giống như không khống chế được khát vọng của chính mình, ôm chặt lấy cô, mỗi lần nhịp tim đập nhanh đều mang theo tình ý thâm trầm và đau buồn thê lương.

“Ừm! Anh à... Anh đè lên dâu tây của em rồi...” Cố Niệm Niệm hơi vùng ra, hai tay ôm chạt hộp quà trước ngực.

Cố Thanh Hoa nghe thấy kháng nghị của Cố Niệm Niệm, không có lập tức bỏ cô ra, mà ôm cô thêm một lúc, lúc này từ từ buông lỏng lực đạo, anh ta cố gắng bình ổn hô hấp để không nghĩ đến vấn đề kia nữa. Đến khi anh ta khôi phục bình tĩnh, lúc đó mới hoàn toàn buông cô ra.

“Mèo ham ăn, ăn chậm thôi! Em đã lớn như vậy rồi, sao không học được chút thục nữ nào thế?” Rút một tờ giấy ăn, anh ta cận thận lau khóe miệng của Cố Niệm Niệm, sủng ái nói.

Cố Niệm Niệm nhìn Cố Thanh Hoa làm nũng, mà không có nói chuyện, lại tiếp tục lấy một quả dâu tây bỏ vào miệng.

Cố Thanh Hoa bất lực lắc lắc đầu, thấy Cố Niệm Niệm ăn vui vẻ như vậy không kìm được có chút ngây ngốc.

Đợi đến lúc dâu tây hết, Cố Niệm Niệm lúc này mới ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Cố Thanh Hoa hỏi: “Anh, hôm nay có phải có chuyện tốt gì không?” Cô cẩn thận nghĩ, cả gương mặt đặc biệt mê người.

“Ừm! Nguy cơ của Cố Thị đã qua rồi...” Cố Thanh Hoa nhàn nhợt nói, đồng thời đáy lòng cũng cay đắng vô cùng.

Cố Niệm Niệm hơi sững người lại, tay cầm chặt hộp quà. Cô cúi xuống, trên gương mặt nhỏ nhắn bảo trùm vẻ bi ai: “Chúc mừng anh cả.”

Cố Thanh Hoa nghiêng đầu, thấy ánh mắt của Cố Niệm Niệm ảm đảm. Anh ta cười khẽ, trong lời lẽ có chút đau lòng lạc lõng: “Niệm Niệm, có phải ngay cả em đều cảm thấy anh bẩn thỉu phải không, lấy em gái của mình đi đổi lấy bình an của Cố Thị!” Anh ta nắm chặt vô lăng, gân xanh nổi lên rõ, khớp xương cũng trắng bệch.

“Không phải! Anh, em không phải có ý này...” Cố Niệm Niệm xoa cánh tay của Cố Thanh Hoa, gấp gáp giải thích.

“Không sao, Niệm Niệm, anh chính là lấy em đi đổi lấy bình an của Cố Thị. Thế nhưng em nên nhớ: Đây là nhiệm vụ của em! Muốn đạt thành mục đích của bản thân thì nhất định phải học cách từ bỏ! Bây giờ, em không có tư cách hưởng thụ, chỉ có trách nhiệm phải trả! Hiểu chưa?!” Ngữ khí của Cố Thanh Hoa rất nặng nề, sắc mặt hiếm khi âm trầm.

Cố Niệm Niệm trầm mặc, cô hiểu, cô đương nhiên hiểu! Cô là con gái của nhà họ Cố thì phải hy sinh tất cả vì nhà họ Cố. Yên lặng cúi xuống, trái tim cô thắt chặt lại, đau, không thể kiểm soát.

Cố Thanh Hoa thấy bộ dạng thương tâm đó của Cố Niệm Niệm, trong lòng anh ta biết cô hiểu lầm hàm ý mà anh ta nói, nhưng anh ta không có giải thích. Trước đây anh ta không có đủ năng lực bảo hộ Cố Niệm Niệm, có lẽ không hiểu chính là sự bảo hộ tốt nhất đối với cô.

Cố Thanh Hoa giơ tay, xoa cái đầu nhỏ của cô: “Sắp đến nhà, vui lên một chút, được không?”

“Ừm” Cố Niệm Niệm gật đầu, cố gắng nở nụ cười ngọt ngào với Cố Thanh Hoa.

Không khí trong xe trở nên ngột ngạt, Cố Thanh Hoa cùng Cố Niệm Niệm đều không nói gì, cho đến khi điện thoại của Cố Niệm Niệm reo lên...

Lý An Nhiên?!

Cố Niệm Niệm nghe điện thoại, bên trong truyền đến giọng của Lý An Nhiên: “Niệm Niệm, tôi có một tin tức không tốt phải nói với cô, cô có muốn nghe không?”

Cố Niệm Niệm thân thể sững lại, bỗng dưng một dự cảm không tốt bủa vây lấy cô: “Tin gì?” Cô căng thẳng cắn cắn môi.

“Tôi vừa đi nhà hàng ăn cơm, còn chưa vào thì gặp phải Kỷ Thiên Hạo, cho nên, cho nên...”

Không cần cho nên nữa, Cố Niệm Niệm hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tiếp theo rồi. Thân thể nhỏ bé của cô không tự chủ lạnh run: “Cô bây giờ ở đâu?”

“Tôi, tôi vừa mới thoát khỏi ma chưởng. Niệm Niệm, xin lỗi...” Ban đầu bọn họ hẹn sẽ cùng nhau trở về, tránh bị Kỷ Thiên Hạo phát hiện cô lại về nhà họ Cố, nhưng bây giờ... Quả nhiên người tính không bằng trời tính.

Sau khi kết thúc cuộc gọi của Lý An Nhiên, Cố Thanh Hoa ôn hòa mở miệng: “Niệm Niệm kết giao bạn mới à?”

Cố Niệm Niệm mím môi, bất lực thở dài: “Là fan cuồng của Kỷ Thiên Hạo, là một cô gái tiền nhiều tiêu không hết.”

Tiền nhiều tiêu không hết, vậy là có bao nhiêu tiền? Không hiểu, dù sao cũng là Lý An Nhiên nói cho cô.

“Thích Kỷ Thiên Hạo? Người phụ nữ đó bao nhiêu tuổi? Làm gì?” Cố Thanh Hoa khẽ cười, nhìn vào gương mặt dễ thương của Cố Niệm Niệm, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

“Không biết làm gì, cô ấy tên là Lý An Nhiên, nói là con gái của Lý... Lý..” Nghĩ cả nửa ngày, Cố Niệm Niệm cũng không nhớ ra tên của lão ba Lý An Nhiên.

Lý Lập quốc?” Cố Thanh Hoa nhẹ nhàng hỏi.