Tiểu Thư Ngây Thơ

Chương 6: Công ty sắp phá sản!




Trong thư phòng truyền đến âm thanh tranh luận của hai người.

“Bây giờ đối phương căn bản muốn đánh đổ chúng ta bằng bất cứ giá nào, hắn ta đã mua cổ phiếu trong tay của cổ đông với giá gấp ba lần.” Đây là âm thanh của Cố Tư Thành.

Cố Thanh Hoa ấn ấn lông mày, khuôn mặt nhẹ nhàng của Cố Thanh Hoa xuất hiện sự nghiêm trọng hiếm có: “Tại sao bọn họ lại làm như vậy?”

“Bây giờ vẫn chưa xác định được, bây giờ căn bản không thể nhìn ra mục đích của người nhà họ Kỷ.” Cố Tư Thành hung hăng nện một đấm xuống bàn làm việc, tức giận nói.

“Đã tra rõ ràng người phía sau động tay động chân rốt cuộc là Kỷ Gia Phong hay là Kỷ Thiên Hạo chưa?” Sự tàn nhẫn của hai anh em nhà họ Kỷ, đây là điều mà trong giới kinh doanh không ai không biết.

“Em đã điều tra rồi, đều là do Kỷ Thiên Hạo giở trò quỷ. Anh cả...anh có quan hệ gì với hắn ta?” Cố Tư Thành cho rằng Kỷ Thiên Hạo sẽ không tự nhiên muốn đánh đổ Cố thị.

Cố Thanh Hoa lắc lắc đầu: “Anh giao du với không ít người trên thương trường, nhưng anh xác định anh chưa từng tiếp xúc với Kỷ Thiên Hạo.”

“Vậy tại sao hắn lại đột nhiên nhắm vào chúng ta? Đáng chết, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

“Kỷ Gia Phong và Kỷ Thiên Hạo đã không hòa hợp, hay chúng ta hãy thử từ phía của Kỷ Gia Phong xem.” Cố Thanh Hoa không nôn nóng như Cố Tư Thành, anh chậm rãi suy nghĩ một lát.

“Dù gì bọn họ cũng là anh em, Kỷ Gia Phong thật sự sẽ chịu giúp chúng ta sao?”

“Tạm thời cũng chỉ có thể thử như vậy.”

Cố Niệm Niệm đứng ở ngoài cửa nghe lén đến đó, đôi mắt xinh đẹp bất ngờ sững sờ mở to!

Vừa nãy anh hai nói Kỷ Thiên Hạo đối đầu với người nhà họ Cố cũng chỉ là chuyện mới hai ba ngày nay. Nếu cẩn thận suy nghĩ... thân ảnh của cô sững sờ, chẳng lẽ là do mình đã liên lụy đến anh cả?

Cắn chặt môi dưới, trong đôi mắt của Cố Niệm Niệm hiện lên một tầng bi thương.

Tất cả đều là lỗi của cô, có phải nghĩ cách để bù đắp, Cố Niệm Niệm nhìn danh thiếp của Kỷ Gia Phong trên tay, trong lòng cô tràn đầy xoắn xuýt...

Một tuần rất nhanh liền trôi qua.

Anh cả ngày nào cũng đi sớm về trễ, nhưng sự việc vẫn không có tiến triển.

Sắc trời đã rất muộn, Cố Niệm Niệm nằm co ro trên ghế sofa, chờ hai anh trở về.

Âm thanh của hai người từ từ truyền đến từ xa.

“Kỷ Gia Phong vẫn không chịu giúp đỡ?”

“Ừm, xem ra chúng ta chỉ có thể nghĩ cách khác.” Cố Thanh Hoa mệt mỏi bước vào nhà.

“Sao có thể như vậy? Kỷ Gia Phong và Kỷ Thiên Hạo căn bản không hợp nhau, bây giờ chúng ta lại cho hắn ta điều kiện có lợi như vậy, sao hắn ta có thể không giúp chúng ta? Anh cả, anh nói thật đi, có phải Kỷ Gia Phong còn có điều kiện nào khác không?” Hai con mắt của Cố Tư Thành híp lại nhìn Cố Thanh Hoa đầy hoài nghi.

“Em đang nói cái gì vậy? Bọn hắn là người một nhà, bất kể thế nào cũng không có khả năng giúp người ngoài là chúng ta.” Cố Thanh Hoa trừng Cố Tư Thành, không nhịn được mà nói.

“Nhưng tin tức em nghe được không phải như vậy.” Giọng nói của Cố Tư Thành đột nhiên lạnh xuống, đôi mắt trở nên sắc bén nhìn Cố Thanh Hoa: “Điều kiện của hắn ta là...”

“Đừng nói nữa! Cho dù tin tức của em là thật hay giả, anh đều không hy vọng những lời này sẽ truyền đến tai của Niệm Niệm.” Cố Thanh Hoa lạnh lùng đánh gãy lời nói của Cố Tư Thành, anh ta thay xong giày, cảnh cáo nhìn Cố Tư Thành: “Anh nghĩ em chắc chắn không hi vọng cả đời này của anh sẽ phải đau khổ.”

Cố Thanh Hoa nhìn bóng lưng mệt mỏi của anh cả bước lên lầu, không khỏi rủa thầm một tiếng. Anh ta lung tung tháo cà vạt của mình, tiện tay vứt chiếc cặp của mình, nhưng anh ta nghe thấy một tiếng rên rỉ.

“Niệm Niệm?” Anh ta nhìn thấy Cố Niệm Niệm cuộn tròn trên ghế sofa. Cố Niệm Niệm xoa xoa trán bị Cố Tư Thành đập trúng, xấu hổ cười một tiếng: “Anh hai, anh đã trở về.”

Con ngươi màu đen của Cố Tư Thành hơi chuyển: “Em đã nghe thấy anh và anh cả nói chuyện?”

Cố Niệm Niệm cắn cắn môi gật đầu: “Anh hai, điều kiện để Kỷ Gia Phong đồng ý giúp chúng ta là gì?”

Sắc mặt Cố Tư Thành phức tạp nhìn cô, sau đó lắc đầu muốn đi lên lầu: “Em đừng quan tâm những chuyện này.”

“Nhưng em cũng là lo cho người trong nhà mà, anh không nói cho em nghe, tức là anh không xem em là người nhà?”

Giọng nói yếu ớt của Cố Niệm Niệm vang lên sau lưng anh ta, anh ta dừng bước chân đang đi lên lầu, liếc nhìn cô: “Nếu...đó là hy sinh hạnh phúc của em cũng không có vấn đề gì sao?” Sau khi nói những lời này, Cố Tư Thành bỏ qua sự khiếp sợ của Cố Niệm Niệm mà đi lên lầu.

Cố Niệm Niệm trầm mặc, quả nhiên là do cô nên mới liên lụy đến anh cả và anh hai sao? Nếu như hi sinh hạnh phúc của cô có thể đổi lại sự nghiệp của anh cả và anh hai, vậy cô cần gì phải do dự.

Hạ quyết tâm, Cố Niệm Niệm về đến phòng, bấm một dãy số điện thoại: “Kỷ Gia Phong, em là Cố Niệm Niệm, em đồng ý kết hôn với anh...”