Tiểu Thư Nổi Loạn

Chương 41: Kết thúc của Sự Nổi Loạn !!!!!!!!!!!!!!!!




5 năm sau.....Tại nhà thờ, 1 đám cưới diễn ra!!!

Cô dâu là 1 cô gái hết sức xinh đẹp với làn da trắng, cái mũi cao và mái tóc dài đen nhánh!

Còn chú rể là 1 chàng trai khôi ngô, tuấn tú.

Anh ta có 1 điệu cười hết sức quyến rũ.

Có điều trên má phải của chú rể có 1 vết sẹo lớn. Nghe đồn rằng đây là minh chứng tình yêu của cả 2.

Người ta kể rằng: 5 năm trước chú rể đã lao xuống vực cứu cô dâu...

Vết sẹo này chính là vết thương để lại khi anh ta ôm lấy người yêu che chắn cho cô khỏi bị va đập vào núi đá.

Nhưng dù vậy, vết sẹo càng làm chú rể trở nên đàn ông hơn, cuốn hút hơn...

Chả thế mà con gái theo anh ta hàng đàn!!! Nhưng họ cũng chỉ dám đứng xa nhìn bởi người yêu của anh ta là 1 cô gái... hung dữ có tiếng!!! Lại cũng rất xinh đẹp...

Nên tất cả biết thân biết phận chẳng dám tranh giành....

( tg: ^ ^)

Huống chi chú rể nổi tiếng là rất chiều chuộng người yêu.

Cô dâu muốn gì là anh ta thực hiện bằng được!!!

Hiện nay anh ta được xem là doanh nghiệp trẻ thành đạt nhất Việt Nam.

Chính anh ta là người đi tiên phong cho việc đưa công nghệ thông tin của Việt Nam đi lên...

Giờ thì Việt Nam có thể tự hào rằng mình không hề thua kém các ông lớn trong ngành công nghệ thông tin!!! Như Microsoft, IBM, Dell, HP.... hay Intel......

Còn cô dâu cũng chẳng hề kém cạnh.

Ngoài việc là phụ tá cho chú rể, cô còn mở ra 1 trường đào tạo... các tiểu thư chính hiệu.

Nghe đồn các cô gái học từ trường này ra đều hết sức tài giỏi...

Không những có ngoại hình hơn người mà còn giỏi cả... văn... lẫn võ!!!

Khỏi phải nói!!! Các nhà giàu, các nhà quyền quý đua nhau gửi con gái vào đây! Kể cả các nhà trung lưu, bình dân cũng ráng gom góp tiền của cho con theo học....

Dông dài 1 chút, bây giờ chúng ta quay trở lại đám cưới.

Vị cha xứ hỏi cô dâu:

- Con có bằng lòng lấy người này làm chồng và nguyện suốt đời chung thủy với anh ấy cho đến khi cái chết chia lìa 2 người không???

- Dạ... có ạ!!!

Quay sang chú rể:

- Còn con!!! Con có bằng lòng lấy cô gái này làm vợ và nguyện suốt đời chung thủy với cô ấy cho đến khi cái chết chia lìa 2 người không???

- Dạ có ạ!!!!

- Vậy.. ta tuyên bố: Từ giờ cả 2 chính thức là vợ chồng!!!

- Hoan hô!!! Ăn mừng nào!!! Đi ăn mừng thôi!!!

- Không!!! Hôn nhau đi đã chứ????

- Đúng! Đúng! Phải hôn nhau trước đi rồi mới ăn mừng!!!! ( tg)

- Trời!!!! Hôn... thiệt kìa.....

Hướng Dương đứng lặng nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Kiều Liên mà mừng thầm cho bạn.

Cuối cùng bạn cô cũng tìm được hạnh phúc....

Thoáng chạnh lòng, Hướng Dương nghĩ tới bản thân mình.

23 tuổi!!! Trải qua không ít mối tình! Có những mối tình chóng vánh, cũng có mối tình khá lâu bền... Nhưng Hướng Dương vẫn chưa tìm được một nửa thực sự của mình.

Bề ngoài Hướng Dương tỏ ra bất cần, đùa giỡn với tình yêu nhưng trong thâm tâm Hướng Dương vẫn thầm mong có 1 người thực sự dành cho cô, có khả năng níu giữ cô ở lại.....

Cô sẽ đợi... nhưng phải đợi đến bao giờ????????

Từ đằng xa cũng có 2 con người đang quan sát đám cưới.

Đó là Ánh Hồng và Ánh Lục!!!

Họ nắm tay nhau rất thân thiết. Ánh mắt không còn chút gì hận thù hay ghen ghét nữa. Bởi họ đang chìm đắm trong hạnh phúc lứa đôi...

Đừng ngạc nhiên thế chứ??? Ánh Hồng và Ánh Lục vốn không phải anh em ruột!! Ánh Lục chỉ là con nuôi.... Đám cưới của họ cũng vừa được tổ chức cách đây mấy tháng...

Cùng lúc này, tại trung tâm của bang phái lớn nhất Việt Nam, bang chủ bang Cửu Long Đế khẽ nhíu mày.

- Hôm nay... là ngày cưới của em! Cuối cùng... em vẫn không thuộc về tôi!

Anh nhếch môi cay đắng.

Cũng phải thôi!!! Tình yêu của tôi đối với em không thể bằng tình yêu của hắn dành cho em!

Lúc đó... khi em... bị đẩy xuống vực... trong khi tôi đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì hắn đã lao xuống....

Tiền bạc để làm gì??? Danh vọng để làm gì??? Quyền lực... để làm gì???

Khi mà cái tôi muốn có nhất... lại không thể có được.....

- Chúc em... hạnh phúc!!!!

Anh ta cúi đầu thở dài rồi đứng lên:

- Chuẩn bị xe!!! Nói người chuẩn bị đồ dùng và thức ăn... ta phải đi thăm Phù Dung!!!

Chiếc xe đỗ lại ở... nhà tù!!!! Chàng trai mở cửa bước ra...

Đã biết yêu là đau khổ.... tại sao... ta vẫn cứ yêu??????????????