Tiểu Thư Siêu Quậy Băng Giá

Chương 9: Đi shopping, rắc rối ở siêu thị




Đôi mắt ma mị đầy vẻ quyến rũ của Thế Vinh khẽ cau lại khi bắt gặp bóng dáng quen thuộc, rồi cơ mặt hắn cũng dãn ra.- Ồ... hóa ra là cô em ngổ ngáo ở sân bay. Có duyên nhỉ?

- Đừng nghĩ ra sự trùng hợp thế chứ! - Bảo Bảo khoanh tay trước ngực tỏ vẻ du côn - Tôi cá chắc là cậu thấy tôi xinh đẹp nên tìm cớ bám riết lấy tôi, đúng chứ?!

- Hah - Thế Vinh ngửa cổ lên trời bật cười thành tiếng, nhưng rồi hắn ta nhanh chóng cúi xuống kề sát mặt nó - Cậu đừng ảo tưởng như thế? Sẽ không tốt đâu.

Bảo Bảo chớp chớp mắt, nó khẽ nhún vai quay mặt ra hướng khác.

- Tốt nhất là cậu đừng kiếm ra tình huống để được ngắm rõ nhan sắc của tôi.

- Hả?

- Và tốt nhất là cậu đừng tiếp cận tán tỉnh tôi nữa, tôi không dễ dàng đổ đâu.

- Con nhỏ này... cậu dám...

- Chị ơi, em hỏi rồi. Thằng này hủy đặt hàng rồi, chị bán cho em được rồi đấy - Thế Vinh chưa kịp nói hết câu, Bảo Bảo đã chen ngang vào một cách thản nhiên, tự nhiên hơn ruồi với chị nhân viên bán hàng để mua chiếc đồng hồ màu bạc ánh kim kia.

- Cậu hỏi khi nào thế? - Thế Vinh gân cổ đốp lại, chèn lên phía trước gần chị nhân viên - Lấy cho tôi nhanh! Tôi có việc gấp!

- Vâng! - Chị nhân viên khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ thoáng qua do tính cách trẻ con của hai vị khách trước mặt. Ai đời thời nay lại đi giành mua một chiếc đồng hồ.

Bảo Bảo ngơ ngác, đứng đó nhìn chị nhân viên gói đồ chuẩn bị đưa cho thằng cha hách dịch kia. Nó cắn chặt môi, nhắm mắt hả họa, chớ có nông nổi giở võ đánh nhau trong siêu thị, bị lộ thân phận hoặc bị cảnh sát bắt thì nó teo là cái chắc. Đang trong cơn tức tối không biết làm gì, bỗng nhiên Bảo Bảo mỉm cười tà mị, khóe mi nó cong lên như lưỡi liềm đêm trăng non đầy đáng yêu, nó vỗ nhẹ vai Thế Vinh, trong lúc vỗ vai hắn ta, nó nhanh tay thả một con gián lớn lên lưng hắn. Thế Vinh vừa kịp quay đầu lại, đến giờ, vẻ mặt Bảo Bảo đã thay đổi hoàn toàn khác, nó đưa tay lên trước miệng há hốc mồm trợn tròn mắt.

- Ôi chồi ôi!!! Gián... gián trên người cậu kìa!!! Gián kìa!!!

- Gián!!! Hả?? Gián!!! Á - Thế Vinh giật mình khi Bảo Bảo nhắc đến gián, không hiểu sao hắn ta cực kì ghét và sợ những loài động vật nhỏ mà dị hình, điển hình gián. Đơn giản chúng bẩn thỉu gây hôi hám. Thế là Thế Vinh cứ nhảy tưng tưng lên như quỷ một dò, cố ngoái đầu nhìn xem con gián ở chỗ nào, hắn ta phát hãi lấy tay phủi phủi tứ lung tung chỗ - Lấy ra... lấy ra cho tôi nhanh!!!

- Ahahaha... tôi đâu điên - Mỉm cười đắc ý, Bảo Bảo ôm bụng cười sảng khoái. Nó rút ra mấy tờ tiền polime đưa chị nhân viên rồi nhanh chóng lấy tay chụp chiếc đồng hồ đã được gói cẩn thận trong bọc - Tôi đi đây!! Bái baiii!!! - Để lại lời vĩnh biệt, nó cấp tốc chạy mất dép. Trong khi thằng cha Thế Vinh vẫn còn sợ con gián đến xanh mặt đang ưỡn ẹo người phủi phủi lung tung. Chị nhân viên còn ngớ người bởi tốc độ chóng mặt của Bảo Bảo, sau vài giây định thần, chị bất chợt bật cười.

- Con gián đã rớt xuống rồi, cậu không cần nhảy cẩng lên như thế nữa đâu.

Lời cân nhắc của chị nhân viên đã lọt qua màng nhĩ hắn ta, Thế Vinh ngừng động tác nhảy, cúi xuống nhìn, con gián to chà bá đang bò khắp nơi dưới sàn, hắn bất giác rùng mình, lấy gan dùng chân đá một phát làm con gián bay mất hút. Anh chàng Thế Vinh này đường đường là thủ lĩnh Bang Trịnh Long, đầu đội trời, chân đạp nước, thế mà lại đi sợ một con gián bé tọe tèo teo, nếu đem tin này đồn đại lên, chắc chắn cư dân thế giới ngầm sẽ rất sốc cho mà coi.

- Không ngờ chàng trai như cậu lại dễ bị lừa như thế - Chị nhân viện bật tiếng đầy ngụ ý khiến Thế Vinh nheo mắt khó hiểu.

- Ý chị là gì?

- Đơn giản thôi, em khách hàng lúc nãy bỏ gián lên người cậu đấy - Chị nhân viên cười cười lắc đầu - Đúng là khéo lừa!

- Hả??? Cái gì??? Con nhỏ đó...!!! - Thế Vinh bực tức, nghiến răng ken két khi mình bị chơi một vố khá đau - Con nhỏ đó đâu rồi? - Lấy lại phong độ điển trai soái ca, Thế Vinh lên tiếng.

- Em ấy đã mua chiếc đồng hồ và đi rồi. Phía kia kìa! - Chị nhân viên chỉ tay về hướng bóng dáng nó đang chạy dần khuất xa. Thế Vinh cắn môi, đôi mắt hằn lên tia tức giần, đỏ ngầu. Thật quá quách! Hắn ta dồn hết sức đuổi theo nó. Lần hai gặp nó trong hoàn cảnh không mấy thiện cảm gì cả, cả hai lần gặp mặt là y như rằng cãi nhau. Cũng tại tính Bảo Bảo ương bướng, còn thằng cha Thế Vinh lại kiêu căng không biết nhường nhịn, thấy nó như vậy càng cố làm càng, thành ra chuyện mới thế.

- Này, các anh... nên cân nhắc trước khi nói chuyện với người lớn tuổi như thế đi là vừa - nghe được giọng nói Bảo Bảo, Thế Vinh dừng lại. Chỉ là nó không chạy nữa mà xen vào trong đám đông trước mặt nhiều chuyện. Tình hình là có một ông cụ sơ ý đụng vào nhóm thanh niên mặc đồ y như dân chơi sành điệu, người già tuổi tất nhiên mắt đã mờ đi nhiều rồi, có đôi chút lẩm cẩm, đi tông vào người khác là chuyện thường tình. Ấy thế mà nhóm thanh niên “dân chơi không sợ mưa rơi” này thích gây sự chú ý, nổi cáu với ông cụ đó, cứ quát tháo ông cụ rồi còn hăm he này nọ.

Còn Bảo Bảo đã nói rồi, nó chúa ghét những người hay kiếm chuyện xàm, cứ thích làm thái quá vấn đề lên, thật tội cho ông cụ già ốm yếu. Không suy nghĩ gì nhiều, Bảo Bảo hùng hổ bước vô đỡ ông cụ dậy, cố tạo phong cách cho giống dân du côn đối đầu với dám dân chơi kia.

- Các anh biết suy nghĩ trước khi hành động không vậy?

- Con nhỏ kia, còn là học sinh thì tốt nhất đừng xía vào, kẻo rước họa vào thân đấy - Một tên trong đám lên tiếng đầy chua ngoa, bày đặc nhắc nhở không nên xía vào, tưởng mình là người tốt lắm à?

- Làm ơn... thông não giùm tôi cái!! - Bảo Bảo đưa tay chỉ chỉ vào đầu nhăn mày nhăn mặt.

- Cái gì?

- Chính lời nói và hành động đang chứng tỏ các anh là người vô học thức đấy!

- Con nhỏ chết tiệt này...

- À... còn nữa... nếu còn tình trạng này tiếp diễn. Tôi sẽ báo cảnh sát tố cáo các anh về tội quấy rối an ninh trật tự đấy!!! - Bảo Bảo không hề sợ sệt gì cả cứ thế phun ra những câu nói đầy vẻ anh hùng chế ngạo bọn dân chơi đã ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm, thích quấy rối lộng hành. Người qua người lại thấy đông đông có vẻ tò mò nên dừng lại đứng nhìn, ai nấy không khỏi trầm trồ khen ngợi lòng tốt cùng sự tự tin không sợ chết của cô gái học sinh cấp ba trẻ tuổi này. Thế Vinh đút tay túi quần, đôi môi bỗng chốc nhếch lên tạo thành nụ người thích thú không kém phần quyến rũ “Người con gái này... đặc biệt đấy!!“. Có vẻ như cái khí thế gan dạ của Bảo Bảo đã dần để lộ ra sơ hở về tính cách và giọng nói giống như cô gái quán Bar hôm đó.

Lũ thanh niên dân chơi kia đang dần tức giận như con mãnh thú, mặt mày chúng nó đều đỏ rực nổi lên gân guốc dày cộm trông phần đáng sợ, chúng nó nắm chặt tay tạo thành quả đấm ghê rợn. Một tên gằn lên từng chữ sắc lạnh đầy ma mãnh

- Mày nói xong chưa?

- Có lẽ... xong! - Bảo Bảo thờ ơ nhún vai, trước cơn thịnh nộ sắp phun trào của lũ dân chơi, ai nấy xung quanh đều lo lắng, ông cụ được nó cứu giúp sợ sệt vì rất có thể nó sẽ bị một trận đòn tả tơi.

- Hừ... mày được lắm, để xem lát nữa... mày còn mở miệng nói được không? - Nói rồi một tên lớn nhất trong đàn bước nhanh đến, với khuôn mặt dữ tợn đầy sát khí khi bị chế giễu, tên đó lấy hết sức vung cú tát thật mạnh giáng xuống mặt Bảo Bảo nhưng đã được một bàn tay khác kịp thời ngăn lại. Nó từ từ đưa đôi mắt về hướng chủ nhân cánh tay, là Hàn Vương Thiên!!

- Mày là thằng nào nữa? - Tên đó đùng đùng nổi giận giật mạnh tay ra nhưng lực bất tòng tâm, Thiên lườm một cái về phía lũ dân chơi, đôi mắt với sức công phá quả thật rất lớn, bọn chúng sợ hãi lùi vài bước nhỏ. Thiên bẻ cái rắc ngón tay “xấu xí” của tên đó làm hắn la oai oái kêu đau đến thốn khổ.

- Đừng làm loạn nơi đây, biến!!! - Thiên vừa dứt câu, cả lũ kiếm chuyện sợ hãi kéo nhau bỏ chạy mất hụt, vì chúng và cả Bảo Bảo có nghe thoáng qua, mọi người xung quanh thì thầm to nhỏ rằng Hàn Vương Thiên là con của người dựng lên siêu thị này, một chàng trai lạnh lùng lãng tử nhưng đậm chất dân giang hồ.

- Hàn Vương Thiên!! - Tiếng vỗ tay của ai đó vang lên đều đặn và dần to kèm theo câu nói đa phần thích thú, từ đám đông chen chúc ló ra cái khuôn mặt hết sức khó ưa, chính xác là Trịnh Thế Vinh - Lâu rồi mới gặp!

- Trịnh Thế Vinh... à? - Vương Thiên nhíu hàng mi, giọng nói vẫn ngang phè - Anh làm gì ở đây?

- Chỉ là đi chơi cùng bạn gái thôi - Nói đến đây, Thế Vinh hết sức tự nhiên quàng tay qua người Bảo Bảo, người hắn ta kề sát người nó. Bảo Bảo trợn ngược mắt “Bạn gái ư? Cái gì chứ?” nó quay qua Thế Vinh cau có.

- Cậu nói cái quái gì thế?

- Bạn gái? - Thiên nhíu mày lần hai, Trịnh Thế Vinh đổi đối tượng liên tục, hết bồ cô này đến bồ con khác, nhưng chỉ toàn những tiểu thư õng ẹo, hắn ta có thể là bạn trai nó được sao? Lục Ân Bảo Bảo, cô gái hết sức ngổ ngáo. Điều đặc biệt là Thế Vinh vừa mới về nước.

- Đúng thế! - Thế Vinh xoa xoa đầu nó cứ như chủ xoa đầu mèo, làm từng sợi tóc của nó trở nên rối tung rối mù. Bảo Bảo lắc lắc đầu hất tay hắn ra.

- Đừng xoa đầu tôi thế chứ!

- Không liên quan - Cho dù có hơi khó chịu, nhưng Vương Thiên chẳng màng để tâm, thực chất giống như lời cậu nói, chả liên quan! Thiên quay lưng hờ hững bước đi. Bảo Bảo chợt để ý, cánh tay chết tiệt của Thế Vinh vẫn còn bên vai nó, Bảo Bảo cắn mạnh tay Thế Vinh rồi lùi lại. Thế Vinh bị cắn giật mình theo phản xạ rụt tay về, xoa xoa vết cắn hằn đỏ, không đau lắm, vì nó cắn nhanh mà.

- Đừng thử hương vị của tôi, cậu sẽ phát nghiền đấy!

- Hể? - Khóe môi Bảo Bảo giật giật, trên đầu nổi vầng hoàng quang đen xì.

- Răng cậu sắc thật!

- Tốt nhất là cậu đừng có bịa chuyện bạn gái này nọ lung tung, cẩn thận có ngày cậu bị khâu miệng lại đấy!

- Thay cho việc trả ơn, lời xin lỗi khi cậu giám cướp chiếc đồng hồ tôi đặt hàng trước và bỏ gián lên người tôi.

- Ơ hơ hơ... nhận ra rồi hả? Tài phết - Bảo Bảo cười hố hố như con hâm, Thế Vinh nhận ra cũng giỏi đấy chứ, nó bỏ gián lên người hắn ta khéo lắm, khó mà phát hiện được.

- Thế nên cậu phải làm bạn gái tôi! - Thế Vinh ung dung buông lời bá đạo.

- Đừng điên! Xàm xí! Nhảm nhí! Tôi mong đây sẽ lần gặp mặt cuối cùng của tôi với cậu! - Nói đến đây, Bảo Bảo sút một cú thật mạnh vào bụng Thế Vinh, rất nhanh và chuẩn xác đến nghi ngờ, như thể nó đã được học võ thuần thạo, Thế Vinh gập người ôm bụng, mặt biến dạng méo mó. Sau khi ban tặng cú sút đến đau điếng, Bảo Bảo hất mặt quay gót ra về, trong khi tâm trạng không được ổn định cho lắm. “Quả đúng là một ngày xui xẻo, tưởng đâu đến siêu thị chơi thoải mái, ai dè bị dính phải ba cái chuyện chả đâu vào đâu, mất hết mẹ nó cảm hứng!”

Thế Vinh đứng phía sau nhếch môi cười cực kì đểu cán, nhưng bên trong nụ cười gian tà đấy chứa vẻ gì đó thích thú đến lạ. Có lẽ hắn nên trêu đùa Bảo Bảo chút xíu “lần cuối gặp mặt ư? Không đâu, tôi với cậu sẽ còn gặp lại nhau dài dài“.