Tiểu Thư Và Nông Dân

Chương 57




Lúc này tôi nghe tiếng mọi người gọi tên của tôi, tôi không phân biệt được ai đang gọi tôi, giọng nam giọng nữ cứ xen lẫn vào nhau, hình ảnh bắt đầu mờ nhòa, cảm giác mọi người lây tôi thật mạnh để tôi tỉnh dậy, cảm giác có ai đó đang nhấc bổng người tôi lên đặt lên tấm nệm, rồi có người đẩy tôi đưa tôi đi đâu đó thật nhanh, mắt tôi cứ lim dim khi thấy mập mờ hình ảnh của Trân, Quỳnh và Khanh. Tôi cảm thấy đau nhói ở bụng rất nhiều, đau đến mức tôi nghĩ mình sẽ không chịu nổi và vượt qua cơn đau đớn này. Có một ánh sáng mạnh đập vào mắt của tôi, tôi như người mất đi cảm giác, sao bây giờ tôi không còn thấy đau nửa.

Cảm giác của tôi bây giờ rất rất lạ, cảm giác thân thể mình nhẹ như tựa lông hồng, thậm chí nó có thể bay lên khỏi mặt đất. Và tôi đang bắt đầu bay lên thật nhẹ nhàng, tôi bước đến góc tường khi quay lưng lại thì thấy các bác sĩ nháo nhào,. Coi mắt của tôi, cứ như đang cố gắng cứu sống tôi vậy. CỨU SÔNG? Tôi chết rồi ư? không thể nào? sao tôi có thể chết được chứ! Cái quái gì đang diễn ra vậy nè.

“Thưa bác sĩ bệnh nhân đang bị giảm nhịp tim?”

“Mau dùng điện để kích tim của bệnh nhân mau lên” - thân thể của tôi giật nảy lên khi hai bác sĩ cho hai vật gì đó chạm vào người tôi - “tăng lên 200” - thân thể tôi giật thêm một lần nửa

“Bác sĩ ơi bệnh nhân mất máu khá nhiều”

“Anh đến ngân hàng máu lấy máu đến đây”

“Dạ!”

Hình như tôi chưa chết mà tôi đang sắp chết! Trời ơi! Tôi đến gần cơ thể của mình, muốn nhập vào lại nhưng có lực gì đó cứ đẩy tôi ra khỏi thân thể của tôi.

“Bác sĩ ơi … máu A của anh ấy hết rồi”

“Sao! tôi sẽ ra nói với người nhà của anh ấy”

Mọi người ở bên trong cố gắng giữ cho nhịp tôi đập. Tôi nhìn máy đo tim nhịp tim của tôi đập rất yếu, tôi lấy tay đập cái máy nhưng bàn tay của tôi lại xuyên qua nó. Tôi cảm thấy bất bình tỉnh trước tình hình như thế này. Tôi thấy Trân chạy ào vào bên trong, nước mắt dàn dụa, Trân nhìn tôi nằm trên bàn mổ với trái tim đang đập yếu dần yếu dần đi.

“Xin hãy cứu anh ấy, bác sĩ hãy lấy máu của tôi mà truyền cho anh ấy” - Trân cầm lấy tay của mình đưa trước mặt bác sĩ.

“Chúng tôi sẽ đo huyết áp của cô rồi mới tiến hành lấy máu được”

Trân được đưa vào phòng đưa huyết áp. Chỉ năm phút sau, tôi nghe tiếng la hét của Trân phát ra từ căn phòng đó.

“Lấy máu của tôi đi, tôi van bác sĩ” - Trân quỳ xuống cầu xin

“tôi không thể lấy được, huyết áp của cô hiện tại bị thấp hơn, nếu lấy cô sẽ bị nguy hiểm”

“Tôi muốn đổi mạng của mình cho anh ấy”

“chúng tôi không thể làm như vậy được” - người bác sĩ nhìn tôi nằm trên giường và nhìn lấy Trân - “như vậy khác nào chúng tôi gián tiếp giết chết cô” - người bác sĩ khụy xuống để đỡ Trân đứng dậy.

“Bác sĩ ơi … tim của anh ấy ngừng đập” - người trợ giúp bác sĩ nói lớn

“Mau dùng máy trợ tim mau lên” - người bác sĩ đứng dậy dùng hai thứ máy có mặt kim loại xoa chất gì lên đó, sau đó ấn vào ngực của tôi, xung điện truyền vào người tôi giật nẩy người lên. Lần thứ nhất máy đo nhịp tim của tôi là một đường thẳng, lần thứ hai cũng như vậy… và lần thứ ba. Căn phòng lúc này im lặng, bác sĩ lắc đầu, tay buông xui vì không thể cứu tôi thêm được nửa. Linh hồn tôi đứng trơ ra đó, tôi chết rồi sao? không thể như vậy được? tôi không thể để em lại trên thế gian này một mình như vậy được. Tôi cố gắng chui vào lại thân xác của mình nhưng có lực đẩy cực mạnh, đẩy tôi ra khỏi thân xác đó.

Lúc này mọi người cùng ào vào phòng mổ bất chấp sự can ngăn của y tá. Họ thấy tôi được phủ bằng tấm vải trắng, Khanh bụm miệng không khỏi xúc động khi thấy tôi nằm đó, Quỳnh chạy đến chỉ biết ôm lấy Trân, cả hai cùng khóc. Còn tôi đến gần bên họ tôi cố gắng hét lên rằng “Anh nè Trân, em nhìn thấy anh không?” nhưng sao không ai nghe tôi nói gì hết? sao không ai nhìn thấy tôi. Tôi bây giờ đã trở thành người vô hình mất rồi, tôi khóc cho chính bản thân tôi, sao tôi không được tồn tại ở thế giới này thêm lâu nửa, để tôi có thể chăm sóc lo lắng yêu thương em chứ.

Trân đứng dậy lau nước mắt, hít thở thật sâu, đối diện với sự thật tôi không còn trên đời này nửa, em bước đến tôi chỉ vài bước nhưng sao thấy nặng nề quá, em mở tấm khăn trắng đang phủ mặt của tôi. Gương mặt của tôi đang tái dần, tái dần đi.

“Trần Thanh” - em đang gọi tên của tôi, tay em nắm lấy bàn tay của tôi, tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay em truyền qua bàn tay tôi - “ Anh đang ngủ phải không? Anh thức dậy đi, anh hứa anh luôn ở bên cạnh em mà, sao bây giờ anh lại thất hứa như vậy chứ, em ghét nhất trên đời này là những người thất hứa anh biết không? hix hix … em nói mà anh không trả lời em, sao anh cứ nằm ngủ hoài vậy?” giọt nước mắt của em rơi trên má của tôi. Tôi đứng bên có thể cảm nhận được nước mắt, tôi lấy tay chạm vào giọt nước mắt đó, giọt nước mắt đang ở trên ngón tay của tôi.

“Anh tỉnh lại đi, em tin ba sẽ không phản đối chúng ta nửa đâu, đừng vì điều đó mà bỏ em lại đây một mình chứ, anh phải tiếp tục làm gia sư cho em nửa, anh phải chỉ em cưỡi trâu, em muốn đi thả diều ở dưới quê của anh….”.Em ngồi cạnh tôi nắm chặt lấy bàn tay của tôi, cuối gầu đầu trên giường khóc rất nhiều. Căn phòng bây giờ chỉ có nước mắt của em, của tôi và của mọi người. Hạnh phúc mỏng manh thế sao? Khi ngày đầu chúng ta gặp nhau có vẻ như không hợp nhau, nhưng lại có duyên với nhau, chúng ta cùng nhau trải qua những cảm xúc đặc biệt, xuất phát từ trái tim mỏng manh, cùng nhau vượt qua thử thách, khó khăn. Tưởng chừng như chúng ta có thể vượt qua tất cả để có thể đến bên nhau, giờ đây chúng ta chia cắt mỗi người ở một thế giới riêng biệt, không thể nhìn thấy nhau, không thể nói với nhau những lời yêu thương chân thành từ tận trái tim. Giờ đây chỉ giữ cho nhau một khoảng lặng, một nơi cất giữ kỉ niệm, cất giữ tâm hồn đã tổn thương, cất giữ tình yêu vĩnh cửu.

Tôi biết tôi có đến gần bên cạnh em thế nào, em cũng không hề biết tôi đang hiện hữu bên em, nhưng tôi vẫn muốn nói điều gì đó, để trái tim tôi không đau như thế này. Tôi đến gần em và ôm lấy em, tôi cảm nhận được hơi ấm từ thân thể của em.

“Em đừng khóc nửa em nhé, anh vẫn mãi ở bên cạnh em dù anh có chết đi, anh vẫn luôn ở bên em, bảo vệ em, mách bảo em. Anh đã làm mọi cách để có thể về bên cạnh em, hiện hữu bằng một con người bằng da bằng thịt, để em có thể ôm lấy anh thật chặt khi em buồn hay vui, để anh có thể nói chuyện với em, em có thể nghe được giọng nói thật sự của anh,có lẽ chúng ta chỉ có duyên với nhau mà không có nợ. Nhưng dù thế nào đi chăng nửa, anh vẫn muốn em hãy vượt qua chuyện của anh, hãy vui vẻ lên, thấy em vui vẻ trở lại thì anh mới cảm thấy ấm lòng được. Và sau này sẽ có người tốt hơn anh, sẽ yêu thương em nhiều hơn cả anh đã yêu thương em. Hãy sống thật tốt em nhé”

Em ngẩn đầu dậy nhìn tôi thật lâu, bàn tay em sờ khắp khuôn mặt của tôi, chạm nhẹ đôi má đã nhợt nhòa, đôi môi đã tím lại. Em hôn nhẹ trên tráng, đôi mắt, sóng mũi, đôi má và dừng lại thật lâu ở môi. Linh hồn tôi nóng lên cứ như lửa đang chuẩn bị thêu đốt nó. Em tháo sợi dây chuyền trên cổ mà tôi đã tặng cho em vào chính ngày tôi và em phải xa cách nhau, em đeo vào cổ của tôi, ngay lúc đó linh hồn của tôi hiện hữu sợi dây chuyền trên người, nó phát sáng lạ thường, một ánh sáng màu xanh tuyệt đẹp, ánh sáng đó được kết nối với sợi dây chuyền trên thân xác của tôi. Tôi được kéo và hút gần lại hơn với cái xác của mình.

“tit…. tit ….” - máy nhịp tim bắt đầu nhảy sóng không còn một đường thẳng như lúc đầu, còn tôi bắt đầu cảm thấy sức nóng của thân nhiệt, mùi thuốc của phòng mổ. Ánh sáng lọt qua đôi mắt của tôi đang mở dần, hình ảnh bắt đầu rõ dần.

“Bác sĩ ơi … tim anh ấy đập lại rồi” - Quỳnh chạy ào ra la thật lớn đến mức cả bệnh viện có thể nghe thấy.

Trân vui đến mức từ đang cười rất tươi chuyển sang khóc rất to, ôm tôi thật thật chặt, bây giờ thì nói được điều gì nửa, chỉ là niềm hạnh phúc dân trào mà không có điều gì có thể diễn tả thành lời, chỉ có trái tim có thể cảm nhận trọn vẹn được điều đó. Bác sĩ chạy đến nhanh nhất có thể.

“Bác sĩ ơi … chúng ta mới có một người hiến máu vào ngân hàng, cùng với loại máu của bệnh nhân”

“Truyền cho bệnh nhân mau lên”

Điều kì diệu mà không ai có thể giải thích được, cả bản thân tôi cũng không hiểu điều kì diệu đó. Tôi thầm cảm ơn bề trên đã cho tôi được sống, được bảo vệ em, được yêu thương và sẽ sống hết mình cho cuộc sống này thật ý nghĩa. Cuộc phẩu thuật đã thành công, vết thương của tôi cũng mau lành, sức khỏe nhanh chóng hồi phục sau hai tuần ở bệnh viện.

Ngày tôi xuất viện cũng chính là ngày mở phiên tòa xử án. Chúng tôi có mặt đầy đủ trên phiên tòa. Luật sư đã đưa hết bằng chứng mà Jack đã dàn dựng sắp đặt hại ông chủ tịch, được xác nhận qua tất cả lời khai của các đàn em của Jack, kèm theo cuộn video cùng với lời thú tội qua cuộn băng ghi âm mà luật sư đã ghi âm được.

“Bằng chứng đã có đầy đủ. Việc hãm hại vu oan, chiếm đoạt tài sản của ông chủ tịch, buông bán vũ khái trái phép, bắt cóc người trái phép, đánh đập, hành hạ người khác, cố ý giết người. Bị kết tội chung thân. Còn những bị cáo liên quan còn lại mức tù từ 3-5 năm. Còn chủ tịch sẽ được thả khoang hồng”

Ông chủ được tháo còng tay, ông quay lại với nước mắt đã đầy trên gương mặt. Ông chủ bước ra khỏi phiên tòa bước đến chúng tôi, tôi và em cũng tiến gần hơn. Em hạnh phúc khi thấy ba của mình đã được thả, công lý đã được lấy lại. Em ôm chầm lấy người cha của mình bây lâu xa cách. Tôi đứng mỉm cười khi thấy em và ba hạnh phúc như vậy. Ông chủ bước đến gần tôi

“vết thương của con thế nào rồi?” - ông chủ mỉm cười

“dạ, con đã lành và cũng khoe thưa ông chủ”

“ta đã nghe luật sư kể hết mọi chuyện rồi, ta xin lỗi con” - ông chủ rơi những giọt nước mắt và ôm chầm lấy tôi thật chặt. Tôi cũng xúc động không kém - “chúng ta về nhà nào”

Phiên tòa kết thúc, mọi thứ đã tốt đẹp hơn xưa rất nhiều. Và chúng tôi cũng đã chuẩn bị một bữa ăn gia đình thật ấm cúng khi rước ông chủ về nhà lại.

“Ba khoang vào nhà đã” - lúc này ông chủ đang đứng trước cửa nhà

“Sao vậy?” - ông chủ tỏ ra khó hiểu

“Ba phải đi qua cái lò than này để xã xui, cho xui cháy hết, cái hên tràn về” - Trân vui vẻ nói

“Ah …” - ông chủ cười gật đầu

Ông chủ bước qua nó thì mọi người cùng vỗ tay thật là to. Và chúng tôi cũng cùng nhau bước qua cái lò than đó luôn, cũng xã hết cái xui đi. Bữa ăn gia đình có mặt đầy đủ không thể thiếu ba đứa em của tôi và đặc biệt hai người bạn cùng nhau sát cánh bên chúng tôi khi khó khăn nhất. Chúng tôi cùng nhau kể lại quá trình khi giải thoát Trân, rồi sau đó những ngày trốn khỏi đàn em của Jack, kể rất rât nhiều. Ai cũng vui vẻ cũng cười thật to, thật lớn.

“Ta có chuyện này muốn nói” - ông chủ nói

“dạ chuyện gì vậy ba?” - Trân hỏi

“Hai Khỏe này! Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, ta cũng nhận ra rất nhiều điều khi ngồi ở trong trại giam, ta đã nghĩ thông suốt mọi thứ, ta không có quyền gì để ngăn cản hạnh phúc giữa con và con gái của ta cả, con đã vì con gái ta, vì ta mà làm tất cả, không màn đến mạng sống của mình, bất chấp biển lửa để có thể cứu ta.” - lúc này không gian im lặng để tập trung về phía ông chủ - “Ta muốn tác hợp cho con và Trân, con cũng sẽ trở thành con của ta, ta cũng sẽ có thêm một người con nửa. Ta muốn dạy cho con tất cả những gì kinh nghiệm của ta, để con có thể thay thế ta, cùng với Trân chăm sóc công ty của ta. Những đứa em của con sẽ ở trên đây, sẽ được ăn học đầy đủ không còn như xưa nửa”

“HOAN HÔ BÁC! CON LÀ CON THÍCH BÁC LẮM AH” - Khanh vì quá vui mừng nên đã đứng lên nói thật to - “CHÚNG TA CÙNG NHAU CẠN LY VỀ SỰ KIỆN HOÀNH TRÁNG NÀY ĐI”

“con cám ơn bác đã đồng ý cho con và Trân được sống, được yêu thương nhau”

“e hèm … gì mà bác, từ giờ trở đi phải gọi là ba”

“tụi con có được gọi bác là ba không?” - pé út nó nói giọng sợ sệt

“hì hì … cháu lại đây” - pé út đến và được ông chủ bế lên đùi ngồi - “đương nhiên là được chứ, tụi con ta xem như con của ta hết, về già ta sẽ được an ủi tuổi già hơn, và đến bây giờ ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn, khi có thể làm cho mẹ của Trân mỉm cười ở suối vàng rồi”

Và đó là câu chuyện của tôi đấy các bạn ah:) Bốn năm sau tôi đã tốt nghiệp trường đại học kinh tế, hiện tại tôi đang học cách điều hành công ty của ba Trân! Trân thì cũng bước vào đại học rồi, cuối cùng hạnh phúc của tôi và Trân cũng đã được chấp nhận, các bạn cũng đã thấy rồi đó để có được hạnh phúc của mình, chúng tôi đã trải qua rất nhiều thử thách, đầy nước mắt

.Khi có được hạnh phúc sẽ rất khó, nhưng để xây dựng nó sẽ còn khó hơn. Cố gắng lên nhé!

The End.

________________________________________________________________________

Caca rất vui khi đã xây dựng một câu chuyện dài như thế này và được mọi người ủng hộ rất nhiệt tình. Viết xong truyện này rồi, thì Caca cũng bắt đầu làm đồ án ra trường rồi, nên cũng không có nhiều thời gian để viết câu truyện khác để cho các đọc giả:D

Caca không hứa là thời gian nào, nhưng sẽ mong có thể gặp lại các bạn sớm vào thời gian sắp tới, khi xong đồ án sẽ có những câu chuyện thú vị hơn. Cám ơn các bạn rất nhiều, chúc các bạn thật nhiều sức khỏe, cuộc sống luôn vui vẻ dù nó có như thế nào đi nửa.

Thân Chào!