Tiểu Tiên Nữ Trong Lòng Đại Ca

Chương 42




Chuông vào học vang lên.

Thích Ánh nhân lúc đó muốn chạy, Quý Nhượng đưa tay kéo cô lại, cả người cô liền va vào cánh tay rắn chắc của anh, Quý Nhượng từ đằng sau ôm lấy cô, ấn cô lên tường.

Anh một tay chống tường, một tay chọc lên gương mặt mềm mại của cô: “Còn muốn chạy?”

Trên cầu thang vẫn còn học sinh đi vào lớp, thật sự bị cả màn này làm cho lọt cả tròng mắt. Thích Ánh còn nghe có người đi trên hành lang gọi: “Mau đến đây xem, ở đây có người kabe-don*!”

(* Nguyên văn 壁咚 (tiếng Nhật là kabe-Don) là hành động ép lên tường, hôn môi)

Cô vô cùng thẹn thùng, đẩy Quý Nhượng ra nhưng lại không đẩy lay được anh, gương mặt cô đỏ bừng.

Quý Nhượng hung dữ hỏi: “Nói! Muốn làm sao bồi thường cho ông?”

Chuông vào lớp đã vang lên lần hai, hệt như búa đòi mạng vậy.

Thích Ánh cực kì sốt ruột, không thèm nghĩ ngợi, cô kiễng chân hôn nhẹ lên má trái của anh.

Sau đó, đại ca ngây người, Thích Ánh nhân lúc đó đẩy anh ra, chớp mắt liền chạy đi không thấy bóng dáng.

Nửa ngày trời, anh mới hoàn hồn lại, đưa tay sờ sờ mặt. Nơi được cô hôn vẫn còn hơi ươn ướt. Tim anh đập rất nhanh, trong cầu thang yên ắng, dường như nó sắp nhảy ra khỏi cổ họng anh rồi.

Quý Nhượng thấp giọng mắng: “Đệch.”

Mắng xong, anh không phát hiện ra khóe môi mình vô thức nhoẻn lên.

Lúc quay về lớp, giáo viên ngữ văn đang phát đề, cả lớp ầm ĩ, Khuất Đại Tráng cầm bài mình dò với bài anh, thì thầm: “Rốt cuộc tại sao anh Nhượng có thể viết được 800 chữ chứ? Chẳng lẽ anh ấy còn có thuộc tính ẩn lời sao?”

Lúc cậu ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt cười tủm tỉm thần bí của Quý Nhượng, tò mò hỏi: “Anh Nhượng, có chuyện gì vui vẻ vậy?”

Quý Nhượng đưa tay cầm đề mình ngồi xuống: “Không có gì.”

Khuất Đại Tráng: “Không có gì sao anh cười vui thế này?”

Quý Nhượng: “Tao có cười ư?”

Khuất Đại Tráng: “???”

Đề mỗi môn phát xuống, nơi Quý Nhượng mất điểm đều rơi vào các câu khó phức tạp, còn những câu cơ bản anh đã không còn vấn đề gì rồi.

Đến cả đám người Khuất Đại Tráng cũng tăng lên không ít điểm, điểm trung bình của lớp 11/9 rốt cuộc cũng không phải bét khối nữa rồi.

Điều này thật sự khiến cho Lưu Nghiêu vui đến hỏng mất, còn đặc biệt gọi Quý Nhượng đến phòng giáo viên khen thưởng, sau đó vui mừng hỏi anh: “Em có hứng thú làm lớp phó học tập giám sát các bạn học hành không?”

Quý Nhượng: “Không hứng thú.”

Lưu Nghiêu: “Thế lớp trưởng thì thế nào?”

Quý Nhượng: “???”

Lưu Nghiêu nhìn thấy anh cả mặt từ chối, cũng không ép anh nữa, lấy lý lịch của anh ra, chỉ vào hàng điện thoại của phụ huynh hỏi: “Số này có phải là thằng nhóc cậu tùy tiện điền vào không? Từ lớp 10 đến giờ thầy chưa bao giờ gọi được. Bây giờ thành tích của em tiến bộ như thế, thầy muốn trò chuyện với bố mẹ em, trường học phối hợp với phụ huynh sẽ càng có lợi cho học tập của em.”

Vẻ mặt không đứng đắn của Quý Nhượng trầm xuống, nhạt giọng nói: “Không cần.”

Lưu Nghiêu nhíu mày nhìn anh, giống như cũng đoán ra gì đó, thở dài nói: “Con cái có thể có bao nhiêu thù hận với bố mẹ chứ? Họ đều trông mong em sống tốt, giao tiếp với họ nhiều hơn, mâu thuẫn dù lớn hơn...”

Quý Nhượng không kiên nhẫn xen ngang lời ông: “Không còn chuyện gì nữa thì em đi đây.”

Dứt lời, không chờ Lưu Nghiêu phản ứng, anh liền xoay người rời khỏi phòng giáo viên.

Lưu Nghiêu nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo của thiếu niên, bất đắc dĩ thở dài, nghĩ đến gì đó, liền lấy di động ra gọi điện thoại: "Alo, hiệu trưởng Chu, tôi là Lưu Nghiêu. Đúng vậy, tôi muốn hỏi thầy một chút, thầy có phải quen biết phụ huynh của bạn Quý Nhượng lớp tôi không? Tôi muốn liên lạc với bố mẹ em ấy về chuyện thành tích của em ấy, nhưng trước giờ vẫn luôn không gọi được."

Đầu dây bên kia không biết đã nói gì đó, vẻ mặt Lưu Nghiêu có chút ngạc nhiên: "Thế này à." Dừng một chút, lại nói: "Thế cũng được, thế làm phiền thầy gửi số điện thoại của bố em ấy giúp tôi nhé."

Rất nhanh liền nhận được số điện thoại từ thầy hiệu trưởng, Lưu Nghiêu liền gọi điện.

Vì là số điện thoại riêng, nên điện thoại trực tiếp gọi đến Quý Vĩ Ngạn, ông trầm giọng hỏi: "Xin chào?"

Lưu Nghiêu nói: "Xin hỏi anh có phải là anh Quý không ạ? Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Quý Nhượng, tôi họ Lưu."

Bên kia thoáng khựng lại, đến hô hấp cũng nặng nề hơn: "Tôi đây, Quý Nhượng xảy ra chuyện gì ư?"

Lưu Nghiêu vội nói: "Không có, em ấy rất ổn. Tôi gọi cho anh là muốn nói một chút về tình hình học tập của con trai anh. Tuy phần lớn việc quản lý học tập là giáo viên và nhà trường, nhưng phụ huynh cũng là một phần rất quan trọng ảnh hưởng đến sự trưởng thành của các em. Tình hình hiện tại của Quý Nhượng rất ổn định, tiến bộ cũng rất nhanh, hi vọng bên phụ huynh có thể phối hợp với chúng tôi nhiều hơn, cùng giám sát sự tiến bộ của em ấy."

Trong điện thoại, nửa ngày không ai nói chuyện.

Lưu Nghiêu tò mò alo hai tiếng, bên kia dường như hoàn hồn lại, giọng trầm thấp hơi run run: "Xin lỗi thầy Lưu, ý của thầy là, Quý Nhượng tiến bộ rất lớn ư?"

Lưu Nghiêu vui mừng nói: "Đúng vậy, học kì này em ấy đã thi vào trong top 300 của khối. Lúc vừa khai giảng học kì này, em ấy vẫn còn hạng cuối khối, sự tiến bộ này đến cả giáo viên chúng tôi cũng cảm thấy không thể tin được. Nhưng đầu óc của đứa nhỏ này thông minh, bây giờ cũng chịu khó học hành, còn có một năm rưỡi thời gian, nếu như có thể tiếp tục duy trì, tôi tin em ấy có thể đạt được thành tích tốt trong kì thi đại học."

Tiếng hô hấp ở đầu dây bên kia cũng nặng hơn, hồi lâu, ông mới trầm giọng nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn thầy Lưu. Có gì cần tôi phối hợp, bất kì lúc nào thầy cũng có thể liên lạc với tôi, đây là số riêng của tôi."

Lưu Nghiêu cảm thấy bố của Quý Nhượng là một người rất dễ nói chuyện, không biết tại sao đứa nhỏ đó lại một chữ cũng không muốn nhắc đến ông. Trò chuyện hơn mười mấy phút, lúc sắp kết thúc, Lưu Nghiêu lại lấy lý lịch ra: "Đúng rồi anh Quý, tôi muốn hỏi, số 180xxxx là số điện thoại của vị phụ huynh nào thế ạ? Đây là số liên lạc từ khi Quý Nhượng vào học đã để lại, mỗi lần gọi đến đều không ai nghe máy.”

Đầu dây bên kia thoáng khựng lại, thấp giọng nói: “Đó là số của mẹ nó.”

“Thế tại sao lại không ai nghe máy vậy?”

“Mẹ nó mất rất nhiều năm rồi.”

Lưu Nghiêu im lặng một lúc: “Xin lỗi anh Quý.”

Ông chỉ cười cười: “Không sao, thằng nhỏ Quý Nhượng phải làm phiền thầy Lưu rồi.”

“Là điều nên làm.”

……

Những tiết còn lại căn bản đều là giải đề.

Bài tập chất thành ngọn núi nhỏ cũng không thể ngăn cản được niềm hưng phấn của các học sinh đối với kì nghỉ đông. Chuông tan học của tiết cuối vang lên, rất nhiều lớp đều phát ra tiếng hô vang: “Nghỉ tết thôi!”

Các học sinh đeo cặp giống như ngựa hoang mất cương xông ra ngoài trường, bắt đầu kì nghỉ tết của mình.

Vì nghỉ lễ nên bài tập nhiều, cặp nặng, không ít phụ huynh đều lái xe đến đón con. Du Trình cũng sớm đã nhắn với Du Trạc và Thích Ánh, bảo hai người đừng ngồi xe buýt về, chờ ông đến đón.

Ngoài cổng trường chật cứng, khắp nơi đều là người và xe, còn có cảnh sát giao thông đến chỉ huy giao thông. Du Trạc đang nhìn ra ngoài, xe bố cậu vẫn chưa tìm được, lại vô ý tìm thấy xe Quý Thiên.

Dù sao đi nữa, cô chạy chiếc Ferrari đỏ, vô cùng nổi bật với những chiếc xe thông thường.

Du Trạc nhìn thấy cô trước, cậu chần chừ có nên đến đó chào hỏi hay không. Nhưng Quý Thiên đã quen với việc duy trì hình tượng lạnh lùng đối với hoàn cảnh bên ngoài, cả người cô mặc quần áo cao cấp, đeo kính râm, dáng vẻ lạnh nhạt như không muốn người nào đến gần.

Nếu cô không để ý đến mình, nhưng thế quá tổn thương đến lòng tự tôn rồi.

Thế là, cậu cũng vờ như không nhìn thấy cô, mang cặp bước về phía trước. Trùng hợp là lúc ấy Quý Thiên nghiêng đầu, cô ngây ra một lúc, tháo kính râm cười rạng rỡ gọi cậu: “Này, nhóc con, trùng hợp vậy.”

Du Trạc lúc này mới đứng lại, có chút không tự nhiên: “Cô đến đón Quý Nhượng à?”

Quý Thiên cười gật đầu: “Đúng vậy.” Cô nhìn chiếc cặp trên người cậu, hỏi: “Cặp có nặng không? Hay là cậu lên xe trước, đợi Quý Nhượng ra, chị lái xe đưa cậu về.”

Du Trạc lắc đầu: “Không cần đâu, bố tôi đến đón tôi rồi.”

Quý Thiên hiểu ra. Lúc cô cười liền không có cảm giác lạnh nhạt nữa. Nhà họ Quý gen tốt, Quý Nhượng, Quý Thiên đều là kẻ có nhan sắc hại nước hại dân.

Du Trạc hơi không dám nhìn thẳng vào mặt cô, lắp bắp nói: “Thế… Thế tôi đi đây.”

Quý Thiên gật đầu, lại nghĩ ra gì đó, hỏi cậu: “Nhóc con, gần đây Quý Nhượng ở trong trường có phải là có biểu hiện rất tốt hay không?”

Du Trạc nghĩ ngợi một lúc, quả thật gần đây không thấy anh ta đánh nhau nữa, nên gật đầu.

Trong mắt Quý Thiên đều là ý cười, giọng không khỏi tự hào: “Chị nghe chủ nhiệm lớp Quý Nhượng nói, học kì này cậu ấy tiến bộ rất lớn, cuối kì còn thi được hạng 280 toàn khối.”

Du Trạc không biết tại sao lại nảy ra lòng tị nạnh: “Tôi thi được hạng 190.”

Quý Thiên sững sờ, phì cười: “Ừ, cậu cũng rất lợi hại.” Cô ý vị thâm sâu cười một cái, “Hai cậu là đôi bạn cùng tiến, rất lợi hại.”

Du Trạc: “...”

Sao cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai nhỉ?

Cảnh sát giao thông cầm gậy đi đến: “Nào, bên này chạy ra một chút.”

Quý Thiên vẫn tay với Du Trạc: “Nhóc con, nghỉ tết có thời gian có thể cùng Quý Nhượng về nhà bọn chị chơi nhé, ông chị, chú hai, họ nhất định đều sẽ rất thích em.”

Quý Thiên lái xe rời đi, để lại Du Trạc một mình trong gió lạnh.

Mẹ nó, ai cần ông và bố của Quý Nhượng thích mình chứ?

Chị gái à, có phải chị đã hiểu lầm gì đó phải không???

Học sinh liên tục đi ra, Quý Thiên đậu xe xong liền gọi điện cho Quý Nhượng, chuông vừa vang lên hai tiếng, cửa xe liền bị ai đó gõ gõ, Quý Nhượng cầm di động đứng bên ngoài, gương mặt lạnh nhạt nhìn cô.

Quý Thiên hạ cửa kính xe: “Lên đi, chỗ này không cho đậu lâu.”

Quý Nhượng không kiên nhẫn: “Sao chị lại đến đây?”

Quý Thiên trừng anh: “Cái gì gọi là lại đến đây? Học kì này chị đến có hai lần thôi.” Cô nhìn chiếc cặp nặng trịch trong tay anh, cố ý kinh ngạc: “Trong cặp cậu chứa gì mà nặng vậy? Không phải là gạch để đánh nhau chứ?”

Quý Nhượng lười để ý đến cô: “Có chuyện gì nói đi.”

Quý Thiên nhoẻn môi cười: “Nghe nói học kì này cậu thi không tệ nhỉ?”

Sắc mặt Quý Nhượng trầm xuống: “Ai nói với chị?”

Quý Thiên bĩu môi: “Chị cậu có tám nghìn nhân viên, muốn nghe ngóng chút chuyện này có thể không nghe được sao? Được nha nhóc con, chị còn cho rằng cậu chỉ định tốt nghiệp cấp ba chứ.”

Quý Nhượng trừng mắt nhìn cô một cái.

Quý Thiên dựa trên cửa kính, nháy mắt hỏi: “Sao đột nhiên lại cố gắng như vậy? Có phải là vì ai đó không?”

Quý Nhượng ngây người, sắc mặt thoáng cái lộ ra vẻ không tự nhiên, hung dữ nói: “Liên quan gì đến chị!”

Quý Thiên ở trên thương trường nhiều năm như thế, bản lĩnh quan sát sắc mặt của người khác rất giỏi, thoáng cái liền nắm bắt được sự khác thường của anh. Trong lòng cô có chút cảm động, cũng có chút vui mừng, nhưng trên mặt không lộ ra biểu cảm gì chỉ tiện thể hỏi anh: “Năm nay có về nhà ăn tết không?”

Ánh mắt của Quý Nhượng liền lạnh xuống, anh cụp mắt, mỉa mai hỏi: “Tại sao tôi phải ăn tết ở nhà người khác?”

“Cái gì mà nhà người khác hả?!” Quý Thiên liền bị chọc ra lửa giận: “Đó là nhà cậu!”

Quý Nhượng xoay người rời đi.

Quý Thiên thật sự bị anh làm tức chết: “Sao cậu nói trở mặt liền trở mặt vậy! Thành tích tiến bộ, tính cách lại không tiến bộ một chút nào sao?!”

Quý Nhượng không quay đầu lại, bước từng bước lớn đi xa, rất nhanh liền biến mất trong dòng người.

Cô chán chường, nửa ngày trời mới lấy di động gọi cho Quý Vĩ Ngạn: “Alo, chú hai, cháu gặp A Nhượng rồi.”

“Thế nào, nó đồng ý không?”

“Không, cháu vừa nhắc đến nhà là nó đi rồi.”

Đầu dây bên kia liền thở dài: “Bỏ đi, cứ từ từ.”

Quý Thiên không nhịn được an ủi: “Chú hai, chú đừng buồn, bây giờ A Nhượng đã bắt đầu thay đổi rồi. Nó sẽ từ từ khôn lớn, sẽ hiểu cho chú năm đó...”

Quý Vĩ Ngạn cười: “Thiên Thiên, chú đi họp đây.”

Quý Thiên nhìn màn hình tối om của di động, thở dài.

……

Kì nghỉ tết cứ thế mà bắt đầu.

Du Trạc là người gần đi học mới cuống cuồng làm bài tập, mỗi ngày đều ở bên ngoài chơi bời, Ngô Anh Hoa tức đến ngày ngày ở nhà mắng cậu, “Không thể học tập chị con sao? Chị con thi hạng chín trong khối còn mỗi ngày đi thư viện ôn bài, khi nào con mới hiểu chuyện bằng một nửa chị con đây?!”

Du Trạc trợn mắt, hận không thể bán đứng chị cậu.

Chị ấy đến thư viện để học sao?

Chị ấy đang hẹn hò!!!

Mỗi ngày Quý Nhượng đều ở trong thư viện chờ chị ấy!

Mượn danh học hành để đi hẹn hò! Còn dùng tiền tiêu vặt để bịt miệng cậu! Nếu không vì mỗi ngày chơi net quá tốn tiền, cậu mới không bị mua chuộc dễ dàng như thế!

Trước ngày ba mươi tết một ngày, Quý Nhượng trước giờ không làm bài tập nghỉ tết đã làm xong toàn bộ bài tập được giao.

Thích Ánh làm xong trước anh vài ngày, nên mấy hôm anh ngồi làm bài tập, cô ngồi chuẩn bị nội dung của lớp 11 học kì sau.

Thông minh đến không chịu nổi.

Anh rất tự hào.

Lúc từ thư viện ra ngoài, lại có tuyết rơi.

“Sắp đến tết rồi, ngày mai đừng đi thư viện nữa, ở nhà cùng người nhà cậu ăn tết đi.” Anh cúi đầu giúp cô choàng lại khăn quàng cổ, từng vòng từng vòng quấn lên, đến cả cằm của cô cũng bị che phủ, lộ ra ngoài nửa gương mặt vừa ngoan vừa xinh đẹp.

Cô gật đầu.

Quý Nhượng cười, xoa đầu cô: “Đi, về nhà.”

Hai người đi đến bên đường, đang chuẩn bị qua đường, một chiếc Lincoln đen dừng bên cạnh.

Sắc mặt Quý Nhượng trầm xuống, cửa xe dần dần hạ xuống, Quý Vĩ Ngạn ngồi trong xe, cười ôn hòa gọi anh: “A Nhượng.” Lại nhìn sang Thích Ánh: “Tuyết rơi lớn rồi, chú đưa bọn cháu về nhà nhé?”

Quý Nhượng lạnh giọng: “Không cần.”

Thích Ánh tò mò nhìn người trong xe.

Quý Nhượng kéo cổ tay cô, gần như thô bạo kéo cô xoay người đi.

Quý Vĩ Ngạn thấp giọng nói: “A Nhượng, ngày mai là ba mươi tết rồi, về nhà ăn tết đi.”

Quý Nhượng lập tức quay người, mắt anh trở nên u ám lạnh lẽo hơn cả băng tuyết: “Về nhà? Tôi còn có nhà sao? Nhà của tôi không phải do chính ông hủy hoại sao?!”

Cả người anh mọc đầy gai nhọn, mỗi chiếc gai đều khiến người gần anh bị đâm đến đau đớn.

Cổ tay Thích Ánh bị anh siết đến rất đau.

Nhưng cô không giãy giụa, cô chỉ kiễng chân, dịu dàng xoa đầu thiếu niên.

Quý Nhượng ngây người một lúc, từ trong cảm xúc dâng trào mà tỉnh táo lại.

Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, cô nhoẻn môi nhìn anh cười, bàn tay nhẹ nhàng phủi đi hoa tuyết trên tóc anh.

Dường như đang nói: Đừng giận mà.

U ám trong mắt thiếu niên cứ như thế mà rút dần.

Anh giúp cô đội nón lên, lần nữa nắm tay cô, thấp giọng nói: “Không giận nữa, đi thôi.”

Cũng không quay đầu nhìn Quý Vĩ Ngạn một cái.

Thích Ánh bị anh kéo đi vài bước, lại quay nhìn người đàn ông có vẻ mặt buồn bã trong xe, ngoan ngoãn vẫy tay.

Quý Vĩ Ngạn ngây người.

Ông cười, cũng vẫy tay với cô gái nhỏ.