Tiểu Tiên Sinh

Chương 53: Cảnh táo bạo




Sau khi cuộc thi kết thúc, Nghênh Cảnh bị kéo đến phòng phỏng vấn.

Đèn flash, microphone, camera, đông như kiến mà hướng về phía bọn họ.

Đội thứ hai, thứ ba đứng bên cạnh, nhưng hạng nhất đương nhiên là tiêu điểm.

Trương Hoài Ngọc còn không có ý tốt, cố ý lùi về sau.

“Tới.” Nghênh Cảnh vươn tay, ôm lấy cánh tay của cô, xách tới trước mặt.

Trương Hoài Ngọc khua khua tay, nhỏ giọng nói: “Tôi không đứng trước, các cậu đứng đi.”

“Tới đi!” Ba nam sinh khác cùng kêu lên, tạo thành bức tường thịt, quả thật là để cho Trương Hoài Ngọc ở vị trí trung tâm.

Truyền thông dáng tươi cười thiện ý, nhao nhao chụp ảnh.

Trương Hoài Ngọc cũng hào phóng, nói: “Ai! Xin hãy chụp mặt của em nhỏ một chút!”

Tiếng cười chập trùng, bầu không khí thoải mái.

Kế tiếp là thời gian phỏng vấn, mấy nhà truyền thông lớn rất nhiệt tình với Nghênh Cảnh.

“Đạt được hạng nhất tâm tình như thế nào?”

Nghênh Cảnh nói: “Tâm tình hôm nay so với hôm qua tốt hơn.”

Mọi người cười, lại hỏi: “Trước đó chưa hề gặp đoàn đội các em trong những cuộc thi tương tự, lần đầu tiên dự thi có thể giành được thành tích như vậy, em cảm thấy là nguyên nhân do đâu?”

“Chăm chỉ, cần cù, cùng với...” Nghênh Cảnh nhìn hạng hai hạng ba đứng bên cạnh, rộng rãi nói: “Đối thủ cạnh tranh ưu tú.”

Khiêm tốn trả lời, được mọi người tán thưởng.

“Tách tách tách tách” tiếng chụp ảnh ngày càng nhiều.

Sau khi trả lời thêm một vài vấn đề, ban tổ chức nhắc nhở thời gian phỏng vấn kết thúc.

Trương Hoài Ngọc cầm cúp đi ở phía trước, toàn đoàn người dáng người thẳng tắp, tươi cười dào dạt, thanh xuân vô hạn.

Ban đêm còn có tiệc tối, về khách sạn nghỉ ngơi.

Nhưng mà mọi người đều rất hưng phấn, đến phòng Nghênh Cảnh chơi.

Chu Viên duỗi lưng: “Rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày, trong khoảng thời gian này thức đêm quá nhiều, tóc rụng muốn hói luôn rồi.”

Kỳ Ngộ ngồi trên bệ cửa sổ, cười nói: “Cậu cũng thức đêm, cũng hói rồi.”

“Cút.”

Trương Hoài Ngọc cười ha ha, lấy một cái ghế ngồi, cánh tay khoác lên ghế dựa, ngồi đó gặm dưa hấu. Cô nhìn chằm chằm vào cúp trên bàn, càng nhìn càng thích: “Nó đẹp quá! Cảm giác thiết kế mạnh thật! Không được, mình phải đăng lên vòng bạn bè!”

“Không cần đăng, diễn đàn trường đã có ảnh.” Vạn Bằng Bằng lướt ipad, rất bình tĩnh mà báo cáo.

Trương Hoài Ngọc tranh thủ thời gian mà tiến tới, oa một cái: “Thật nhiều ảnh chụp, tất cả đều là ảnh chụp màn hình chúng ta thi đấu. Cắt thật đẹp.”

“Còn có cái này, đã ghép được video luôn rồi.” Vạn Bằng Bằng nhìn về phía Nghênh Cảnh: “Là số đặc biệt của anh.”

Cậu ta xoay màn hình cho mọi người cùng nhìn.

“Rất đẹp trai.”

“Còn ghép nhạc nữa.”

“Nha, còn thêm mấy hình ảnh tuyển lựa.”

Nghênh Cảnh nhìn cười, Vạn Bằng Bằng ho một cái, “Lão đại, biểu tình của anh có chút lãng.”

Mấy người câu có câu không mà nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên phát ra tiếng cười.

Kỳ Ngộ bỗng nhiên nói: “Năm giờ rưỡi tối có tiếc, nếu không, gọi chị Ninh cùng đi đi.”

Trương Hoài Ngọc: “Đúng a, gọi chị ấy đi, hôm nay chị ấy còn ở hiện trường xem thi đấu đó, rất để tâm đến chúng ta.”

Khuôn mặt tươi cười của Nghênh Cảnh, lập tức thu lại.

Trương Hoài Ngọc ai nha một tiếng, ra vẻ trầm tư: “Hôm qua chị Ninh bị cảm nắng có chút dọa người, mặt trắng bệch, người lạnh toát, cũng không biết hôm nay đã khá hơn chưa. Không biết có bị sốt trong phòng không nữa?”

Nghênh Cảnh bỗng nhiên đứng dậy, động tác quá lớn, bốn đôi mắt nhìn qua.

Cậu mặt không biểu tình, một bộ liên quan gì đến tôi: “Tùy các cậu.”

Sau đó trực tiếp đi vào toilet.

Trương Hoài Ngọc nhún nhún vai, móc điện thoại ra, “Tôi gọi điện cho chị Ninh.”

Không bao lâu, Nghênh Cảnh từ trong toilet ra, nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn thúc giục: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”

Chu Viên kinh hô: “Còn tận một tiếng nữa.”

Nghênh Cảnh lười nhác nói nhảm, bướng bỉnh nói: “Có đi hay không?”

Sợ sợ, mọi người thuận theo: “Đi đi đi.”

Nghênh Cảnh dẫn đầu, tay đã khoác lên cánh tay cầm trên cửa, Trương Hoài Ngọc gặm dưa hấu, thuận miệng nói câu: “Tiệc tối chị Ninh không đi nữa.”

Động tác của người nào đó dừng lại.

“Vừa nhắn tin cho chị ấy, chị ấy nói chị ấy đã ra sân bay rồi, còn phải về Bắc Kinh làm việc.”

Cái này bình thường không có gì lạ, so với bình thường còn là tin tức không thể bình thường hơn, tất cả mọi người đều không để trong lòng, đã bận rộn như vậy, cũng không miễn cưỡng.

Nhưng.

“Không đi.” Nghênh Cảnh quay người trở về, mặt đen thui, giống như cậu không phải là quán quân, mà là người đứng cuối cùng.

Mọi người thật sự là một mặt mông lung, “Lại sao nữa?”

Nghênh Cảnh cau mặt, ngồi xuống hướng về cửa sổ, đeo tai nghe lên nghe nhạc.

Trương Hoài Ngọc nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ, đến chỗ mọi người, dùng khẩu âm mà nói: “Lên cơn.”

Ngày hôm sau, thống nhất chuyến bay trở lại Bắc Kinh.

Là chuyến bay lúc chạng vạng tối, lúc chờ máy bay tại phòng chờ cửa sổ sát đất, giữa hè hoàng hôn độ một tầng màu vỏ quýt, liên tiếp mấy chục dặm ráng đỏ giống như là sóng lăn tăn, máy bay cất cánh, hạ xuống, đèn tín hiệu lấp lóe, giống như từng ngôi sao.

Tình cảnh này, ầm ầm sóng dậy.

Trước khi đăng ký một giây, Nghênh Cảnh nghiêng đầu, lấy điện thoại ra, chụp lại cảnh này.

Cảnh tượng dừng lại.

Giống như tương lai không bình thường của bọn họ, khí thế rộng rãi.

Trở lại trường học một thời gian ngắn, hiện tại đã là mùa hè, trong học trống hơn phân nửa, nghi thức khải hoàn của bọn họ hết sức đơn giản, chờ đến lễ khai giảng, lại làm thông báo khen thưởng chính thức.

Chu Viên và Trương Hoài Ngọc cùng thành phố, thế là cùng nhau mua vé tàu cao tốc về. Vạn Bằng Bằng không mua được vé, nhưng ngày hôm sau nhà cậu có tiệc mừng, cho nên ba mẹ trực tiếp lái xe đến đón cậu ta.

Nhìn thấy chiếc Lamborghini kia, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Người thành thật Vạn Bằng Bằng, mới là phú đại nhị thâm tàng bất lộ nha!

Mọi người nhao nhao đấm cậu, “Ghê nha cậu!” “Cậu được lắm!” “Trở về nhớ mời trà sữa!”

Vạn Bằng Bằng cười đáp ứng.

Sau khi người đi, Kỳ Ngộ đứng tại nơi xa xa, thật lâu không nói lời nào.

Nghênh Cảnh hiểu rõ cậu, đoán chừng lại đang suy nghĩ nhiều. Toàn bộ đội, chỉ có điều kiện của Kỳ Ngộ là kém nhất, ngày thường thì không sao, đều vùi đầu vào làm việc, người chân thực, chưa từng nói đến thì thôi, nhưng thật sự tận mắt thấy, cái loại tự ti mẫn cảm từ nhỏ đến lớn kia, là tính cách chú định.

Nghênh Cảnh đổi chủ đề, nói: “Nghỉ hè cậu định tính thế nào?”

“Còn có thể thế nào, ở lại trường, tìm việc làm thêm.” Giống như trước kia.

“Bạn gái cậu còn làm ở chỗ trước kia không?”

“Không.” An tĩnh một hồi, Kỳ Ngộ nói: “Cô ấy đã thôi việc, ngại lương thấp, bây giờ còn đang tìm việc đó.”

Nghênh Cảnh a một tiếng.

“Cậu thì sao? Bao giờ về Hạnh Thành?”

“Đợi mấy ngày nữa.” Cậu vô thần vô sắc mà nói.

Lại qua một lát, Kỳ Ngộ: “Cậu và chị Ninh...”

“Hai bọn tôi cái gì cũng không có.” Nghênh Cảnh đáp cực nhanh, sau đó cúi đầu xuống, “Cứ như vậy đi.”

Kỳ Ngộ muốn hỏi, lại không dám hỏi.

Cuối cùng vỗ vỗ vai của cậu, “Chị Ninh rất tốt, coi như không phải... Cũng là còn có quan hệ công việc đó, đừng làm căng thẳng quá mức.”

Ngay cả người ngoài cũng nhìn ra.

Hoàn toàn chính xác, từ lần trước quyết tuyệt cãi nhau, cậu và Sơ Ninh không liên hệ nửa câu.

Có thể Kỳ Ngộ có câu đúng, lại không tốt, thì vẫn có quan hệ công việc. Là bên đầu tư, cô có quyền biết được tổng kết công việc thời gian trước của bọn họ đồng thời kế hoạch bước tiếp theo.

Nghênh Cảnh trong lòng lại ngo ngoe rục rịch.

Gọi điện thoại cho cô?

Nếu không trực tiếp đi tìm cô?

Muốn báo cáo công việc, không thì chính là lỗi lầm của cậu.

Một đống ý nghĩ lung tung trong đầu, kéo bè kéo cánh mà đánh nhau. Đột nhiên một âm thanh xuất hiện.

Ngươi nhìn ngươi mà xem, vẫn quan tâm đến cảm xúc của cô ấy như thế.

Ngươi thật vô dụng, đã huyên náo đến khó coi như vậy, còn có thể bị cô ấy khống chế cảm xúc.

Nghênh Cảnh lúc này bực bội, nắm tóc: “Đệt! Rõ ràng là lỗi của cô ấy!”

Một tiếng trách móc này, làm cho lý trí và cốt khí của cậu quay lại bảy phần.

Cậu quyết tâm, lần này, tuyệt không chủ động.

Một bên thành thị, Sơ Ninh cũng không dễ chịu.

Trong khoảng thời gian này tâm cô phiền loạn đến cực điểm, từ Hàng Châu trở lại bốn ngày, người kia thật sự vẫn không có một chút tin tức.

Sơ Ninh áp suất thấp một mực vây quanh, tần suất nhìn điện thoại ngày càng nhiều, ngày đó điện thoại thông báo có một tin nhắn wechat, cô lập tức cầm lên xem. Là một tin giao bán, không biết từ chỗ nào mà thêm một vị thương nhân, một nhóm lớn để chúc lễ tế.

Sơ Ninh buồn bực, ngữ khí không tốt, trả lời: “Xóa lẫn nhau.”

Sau đó liền kéo người đó vào danh sách đen.

Trong lúc này Phùng Tử Dương gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, “Tối thứ sáu khoảng tầm tám giờ, tại chung cư khu Bách Duyệt của anh, cụ thể hành động như thế nào, đến lúc đó báo em tiếp.”

Sơ Ninh nhìn màn hình phân công trên bàn, bóp bóp mi tâm.

Cuối cùng vẫn không nhịn được, rốt cuộc gọi điện thoại cho Nghênh Cảnh.

Chín tiếng bíp vang lên, đầu dây bên kia mới chậm rãi nghe máy, nghe máy cũng không nói chuyện.

Nếu không phải Sơ Ninh mắt nhìn màn hình, còn tưởng là không có tín hiệu.

Nghênh Cảnh cứng rắn nói: “Có chuyện gì?”

Sơ Ninh lập tức tức giận: “Cậu không cần báo cáo tiến độ hạng mục? Không nửa tháng cũng đã mười ngày rồi, một chữ đều không nói?”

Cô thẳng tính, thật sự rất muốn mạng.

“Chị không phải cũng thấy, tôi đang tham gia thi đấu.” Nghênh Cảnh lãnh đạm trả lời.

“Thi đấu cũng chỉ hai ba ngày.”

“Tôi không cần chuẩn bị?”

Sơ Ninh bị nghẹn đến nỗi huyệt thái dương giật giật.

“Vậy kế hoạch giai đoạn sau, cũng không cần báo cáo rồi?”

“Chúng tôi được nghỉ hè.” Lý do của cậu luôn làm người khác không thể phản bác.

Sắc mặt Sơ Ninh triệt để khó coi.

Cô không nói lời nào, đầu kia cũng không vội, dù sao cũng không tốn tiền điện thoại.

Tiếng truyền của dòng điện không ngừng vang lên, kí©h thí©ɧ lỗ tai của Sơ Ninh.

Cô nhắm mắt lại, khi mở ra, lạnh giọng hỏi: “Cậu có ý gì?”

“Tôi nào dám có ý gì.”

“Được.” Sơ Ninh lưu loát một chữ, cảm xúc căn bản không có cách nào khống chế, bối rối cùng bất lực, giống như ném cô vào một đại dương mênh mông, thủy triều nhấn chìm, không để cho cô thở.

Giống như một cọng cỏ cuối mạng cuối cùng, nhưng lại không biết nắm chặt bằng cách nào.

Loại tâm tình này ẩn nấp, bất an, là trong hơi hai mươi năm cuộc đời cô, chưa từng trải nghiệm.

Cô mờ mịt, lại không có người nguyện ý cho cô thời gian để tiêu hóa. Thế là, cảm xúc phát tiết, dùng loại phương pháp ngu ngốc nhất, đó chính là cứng rắn.

Lời nói của cô lạnh lùng, giễu cợt nói: “Xem ra, được quán quân rồi liền khác.”

Nghênh Cảnh cười lạnh, “Há lại chỉ có từng đó không giống, quả thực không tầm thường.”

“Đúng vậy, các cậu giương buồm xuất phát, còn có rất nhiều người nguyện ý cho các cậu tiền đầu tư.”

Càng sợ cái gì, càng nói cái đó, giống như là hờn dỗi.

Sơ Ninh nắm chặt điện thoại, dán vào lỗ tai.

Trầm mặc ngắn ngủi, giống như lưỡi dao.

Nghênh Cảnh nghe một câu hiểu, đây là nhược điểm của Sơ Ninh, là cái mà cô để ý, là huyệt tử của cô.

Cậu không có vì phát hiện ra cái này mà đắc chí, ngược lại lại mất mát vô cùng.

Đến bây giờ, cô lo lắng nhất, vẫn là loại ‘chuyện công’ này.

Cậu tính là gì?

A, trong lòng cô, vĩnh viễn xếp sau hai từ “lợi ích”. Cậu động chính là chân tình, cô lại xem tình cảm là công cụ.

Nghênh Cảnh trong lòng một mảng bi thương, khó chịu muốn chết.

“Đúng!” Khi mở miệng, ngữ khí của cậu nặng nề, “Tôi cũng không sợ nói với chị cái gì, rất nhiều xí nghiệp đều ném ra cành oliu với bọn tôi, bọn họ chuyên nghiệp, có bối cảnh, có thực lực, có bảo hộ, cung cấp cho chúng tôi sự ủng hộ về kỹ thuật rất cường đại. Có thể làm cộng sự với những xí nghiệp này, hạng mục tiến bộ là điều sớm hay muộn thôi.”

Còn chưa nói xong, Sơ Ninh đã triệt để sụp đổ, hét lớn: “Vậy cậu cút đi!”

Một chữ cút, là triệt để xé rách quan hệ cứng ngắc của hai người.

Rút gân động xương, đổ máu cắt thịt.

Nghênh Cảnh tức giận vô cùng, hô hấp hổn hển: “Đang có ý này!”

Đây là phủ định hết thảy những nỗ lực cố gắng hy sinh của Sơ Ninh.

Tường đồng vách sắt trong lòng Sơ Ninh oành một cái sụp đổ.

Tư tưởng và tiết tấu hai người không cùng một nhịp. Loại tâm tình ngay lập tức mất khống chế, làm người dễ để tâm vào mấy chuyện vụn vặt. Nghênh Cảnh cũng là càng nghĩ càng giận, nhớ đến tâm lạnh lẽo cứng rắn của cô, mãi mãi cũng sẽ không đ.ộng tình cảm, nhớ đến cái tốt của cô, nhớ đến những ôn nhu lơ đãng của cô.

Cuối cùng, nghĩ đến vị hôn phu của cô.

Nghênh Cảnh nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nổi lên từng vệt màu hồng.

“Chị đã chán ghét tôi như vậy, vậy thì đừng liên lạc, tôi sẽ không gọi điện cho chị. Chị, chị cùng vị hôn phu của mình nhanh chóng mà kết hôn đi thôi, tôi chúc các người trăm năm hòa hợp, bách niên giai lão!”

Đáp lại cậu chỉ có âm thanh “Tút tút tút”.

Sơ Ninh ngắt máy.

Nghênh Cảnh cầm lấy điện thoại, càng ngày càng gấp. Cuối cùng giơ tay ném nó ra ngoài. Điện thoại đυ.ng vào vách tường, kêu “bộp” một tiếng, màn hình vỡ ra, màn hình đen.

Cậu hít sâu một hơi, quật cường mở mắt, hốc mắt đỏ bừng, sửng sốt không cho đồ vật bên trong chảy ra ngoài.

Một trận này, làm cho Sơ Ninh nguyên khí đại thương.

Lần này hay rồi, triệt để hết hy vọng, ngay cả điện thoại cũng không có hứng thú nhìn.

Cứ như vậy qua một tuần lễ, thứ bảy.

Khi Phùng Tử Dương nhìn thấy cô, kinh ngạc một cái, “Tiểu Ninh nhi, em bị bệnh?”

Sơ Ninh đi vào căn hộ của anh ta ở Bách Duyệt, kính râm che mặt, một thân váy dài trắng, mặt như băng sương. Cô bỏ mắt kính ra, mắt không còn tràn ngập hào quang giống ngày thường. Phùng Tử Dương lo lắng đưa tay sờ lên trán cô, “Sốt rồi? Sắc mặt kém như vậy?”

Sơ Ninh nghiêng đầu né tránh, “Không có.”

Cảm xúc buồn bực này làm cho Phùng Tử Dương sinh nghi, lại hỏi: “Gặp chuyện phiền toái trong công việc? Có khó khăn gì nói với anh?”

Sơ Ninh lười trả lời.

Cô đi đến ngồi xuống ghế sô pha, “Sắp xếp xong xuôi?”

“A, a, xong.” Nói đến màn kịch quan trọng ngày hôm nay, Phùng Tử Dương lại nói, “Cô gái mà anh tìm nửa tiếng sau sẽ đến, sau khi đến, em liền gọi điện thoại cho mẹ anh, khóc nói anh nɠɵạı ŧìиɧ, bắt gian tại giường, để cho bọn họ tranh thủ thời gian đến.”

Giữa lông mày Sơ Ninh hiện lên không kiên nhẫn, “Chủ ý rất thối!”

“Cái này hiệu quả nhanh nhất,” Phùng Tử Dương chân trần giẫm trên mặt đất, từ trong tủ lạnh lấy que kem ra ăn, nhắc nhở nói: “Không thể kéo dài được nữa, em không nhìn thấy hai nhà đã bắt đầu chuẩn bị lễ đính hôn rồi sao? Thừa dịp thiệp mời còn chưa kịp phát ra ngoài, làm nhanh.”

Nhìn thấy bộ dạng bất đắc dĩ của Sơ Ninh, Phùng Tử Dương xích lại gần, cười đùa tí tửng, nói: “Làm sao? Không muốn? Vậy làm chuyện của hai chúng ta luôn đi.”

Sơ Ninh nhấc chân đạp, “Đi chết đi.”

Phùng Tử Dương hạ thấp người né tránh, cười cười, liền nghĩ đến: “A, đúng, anh còn đăng ảnh thân mật với cô gái kia trên vòng bạn bè, vì diễn thật một chút, coi như để lại dấu vết nɠɵạı ŧìиɧ, bây giờ em chụp màn hình lại, đến lúc đó cũng dễ làm “chứng cứ.””

“...” Sơ Ninh thật chịu phục, “Sớm biết phiền toái như vậy, lúc trước liền không đồng ý giúp đỡ anh.”

Phùng Tử Dương cười nhạt, thở dài, nói xin lỗi: “Anh nhớ kỹ ân huệ của em, kiếp sau làm trâu làm ngựa mà báo đáp.”

Sơ Ninh cũng không ba hoa với anh ta nữa, cúi đầu nhìn vòng bạn bè, ngón tay đè lên, đột nhiên ngẩng đầu: “Tất cả bạn bè của anh đều có thể nhìn thấy?”

“Không, anh xếp theo nhóm, mấy người trong công việc đều không thấy được.”

Số riêng của Phùng Tử Dương bạn tốt không nhiều, lưu lại đều là nhất định có chút quan hệ thân cận.

Sơ Ninh nhớ kỹ, Nghênh Cảnh trước kia cũng thêm wechat của anh ta, nhiều lần đẹp thì cậu cũng like. Nói cách khác, cái ảnh chụp này cậu cũng có thể thấy. Nhưng mà đã che giấu, cái kia không nói đến cũng được.

Sơ Ninh muốn nói lại thôi, không nói cái gì nữa.

Cùng thời gian, trung tâm Ngân Thái.

Khi Nghênh Cảnh đi tới cửa thì gọi điện thoại cho Kỳ Ngộ: “Tôi đến, ngay tại cửa A, cậu ở chỗ nào? Tôi mang chìa khóa đến cho cậu.”

Kỳ Ngộ thở dài một hơi, cảm kích nói: “Cảm ơn Tiểu Cảnh, nhờ có cậu, không thì thật sự sẽ bị trừ tiền lương. Đúng, không chậm trễ cậu về nhà chứ?”

“Không sao, vé của tôi là buổi chiều.” Nghênh Cảnh lắc lắc chùm chìa khóa tủ trưng bày kêu leng keng, “Cậu gửi vị trí qua cho tôi.”

Điện thoại ngắt, trong thời gian chờ đợi, Nghênh Cảnh thuận tay lướt vòng bạn bè.

Quét một cái mới, lại lướt xuống, tay cậu dừng lại.

Phùng Tử Dương mới đăng một ảnh mới, là ảnh anh ta cùng một cô gái đứng chung một chỗ, tư thế không có gì thân mật, nhưng cái biểu tình kia, lại làm cho người ta mơ hồ.

Là một trái tim đỏ rực.

Trong lòng Nghênh Cảnh lộp bộp nhảy lên một cái, có một dự cảm không tốt.

Cậu ấn mở kỹ càng, lại không nhìn thấy bạn bè like, đương nhiên, cái gọi là bạn tốt chỉ có một cái.

Nghênh Cảnh nhìn đi nhìn lại tấm ảnh kia, đệt, nữ sinh này trang điểm đậm như quỷ, còn bĩu môi, đây là điển hình của lục trà biểu.

Điện thoại rung lên!

Là Kỳ Ngộ gửi vị trí đến.

Nghênh Cảnh đè tâm trạng cuồn cuộn trong lòng xuống, vẫn là đi đưa chìa khóa cho Kỳ Ngộ.

Trung tâm thương mại khách hàng rất nhiều, ồn ào ầm ĩ, bước chân Nghênh Cảnh nặng như trì, mỗi một bước đều là nặng nề do dự.

Khi Kỳ Ngộ gọi cậu, cậu thậm chí còn không nghe tiếng.

“Nghĩ gì vậy?” Kỳ Ngộ chạy chậm đến. Cậu mặc chính là đồng phục tiệm bánh mỳ, một thân tinh thần, còn rất đẹp.

Nghênh Cảnh hoàn hồn, “A? A?”

Cậu nhét chìa khóa vào tay Kỳ Ngộ, “Này.”

Kỳ Ngộ còn chưa nắm chắc, đã thấy cậu quay người ra ngoài, “Ai? Liền đi? Tôi đưa cho cậu hai cái bánh mỳ nè!”

“Không cần.” Nghênh Cảnh vừa đi vừa lấy điện thoại ra, thời gian đã qua nửa tháng, lần đầu tiên gọi điện cho Sơ Ninh.

Bên này Sơ Ninh, tình hình chiến đấu đến kịch liệt, chiến trường hỗn loạn.

Đại chiến xé mặt chính thức bắt đầu.

Phùng Tử Dương cà phất cà lơ ngồi lên ghế sa lon, mẹ Phùng và Trần Nguyệt đứng trong phòng khách.

Mẹ Phùng nghiêm nghị trách cứ: “Tử Dương, con cũng quá không thể tưởng tượng nổi rồi! Con xứng đáng với Ninh Ninh sao?”

Cặp mắt đào hoa của Phùng Tử Dương nhướng lên, khóe miệng là nụ cười vô lại, dõng dạc nói: “Có cái gì mà có lỗi? Chuyện tình cảm là ngươi tình ta nguyện, hiện tại con không có tình, vậy liền sớm kết thúc, đối với cả hai đều tốt.”

Trần Nguyệt vốn còn muốn làm hòa, nhưng lời này nói khó nghe, lạnh mặt, “Tử Dương, Sơ Ninh nhà chúng ta đối với con, không làm sai cái gì?”

“Không sai. Chính là tôi không thích.”

“Phùng Tử Dương!” Mẹ Phùng tức giận vô cùng, chỉ vào diễn viên tạm thời ở cửa, hỏi: “Cô gái này từ đâu đến! Mấy người vớ vẩn mà con cũng dám mang về nhà?” sau đó lại quay đầu, một mặt áy náy cam đoan với Trần Nguyệt: “Xui gia, ngài đừng nóng vội, chuyện này là Tử Dương hồ đồ, ta nhất định sẽ giáo huấn nó thật tốt!”

Sơ Ninh chính là ở thời điểm này nhận được điện thoại.

Cô chính vì cố gắng đạt tới mức diễn thật nhất, giờ phút này chính là khóc đến hoa lê đái vũ, nức nở.

Bốn chữ điện thoại của Nghênh Cảnh, ném một tảng đá vào trong lòng cô.

Cảm xúc của con người rất kỳ diệu, giờ khắc xảy ra chuyện gì đó, phong cảnh của người nào đó, có thể dễ như trở bàn tay mà thể hiện được nội tâm chân thật nhất của con người.

Cô không thể nói nhớ, nhưng đúng là không thể buông bỏ được, cách lâu như vậy, rốt cuộc cũng chủ động gọi cho cô.

Trong nháy mắt, Sơ Ninh thật sự có loại cảm giác muốn khóc.

Cô ấn nút nghe, nước mắt ào ào, âm thanh nghẹn ngào: “Alo..”

Mà đồng thời mẹ Phùng và Phùng Tử Dương tranh chấp cũng đến cao trào.

“Con xứng với Sơ Ninh sao!”

“Ta cho con biết, cửa Phùng gia, không phải loại con gái nào cũng vào được!”

Nghênh Cảnh nghe được hết mấy lời này.

Cậu thật lâu không lên tiếng.

Đang trầm mặc, Sơ Ninh nhu tình nhu nhược, bị phóng đến lớn nhất. Cô khóc không thành tiếng với Nghênh Cảnh, căn bản không có cách nào khống chế.

Qua rất lâu, Nghênh Cảnh mới thấp giọng: “Chị đang ở đâu?”

Sơ Ninh nghẹn ngào báo địa chỉ. Cô thật sự không nghĩ nhiều, căn bản không biết cậu đang ở ngay cạnh khu Ngân Thái.

Phùng Tử Dương và mẹ Phùng vẫn đang cứng rắn, biểu hiện tinh tế hình tượng tra nam.

Cảm thấy lửa nóng không sai biệt lắm, anh ta liếc mắt nhìn Sơ Ninh một cái.

Thương thương thương ---

Đến lượt Sơ Ninh lên sàn.

Chỉ nhìn thấy cô hai mắt đỏ ửng, nhịn khóc, bộ dáng quật cường chống đỡ, mấy trưởng bối nhìn cô lòng đau như cắt.

“Phùng Tử Dương, mấy năm qua em đối với anh không thẹn với lương tâm...” Hỏng bét, câu tiếp theo là gì nhỉ? Sơ Ninh gặp nguy không loạn, dứt khoát tự phát huy, “Lúc hai chúng ta mới bắt đầu tốt đẹp như vậy, coi như anh không còn thương, có thể đừng dùng loại phương thức này... Để làm cho em khó xử.”

Hai hàng nước mắt kịp thời chảy ra.

“Anh muốn chia tay, cứ nói, em cũng không phải sẽ không đồng ý.”

Hai tay Phùng Tử Dương nắm lại, để hai chân xuống, từ trên ghế đứng lên, “Được! Vậy liền chia tay!”

Anh ta ngoắc ngoắc tay với “niềm vui mới” ở cửa phòng ngủ, cô gái kiều mị nghe lời liền dựa sát vào.

Mẹ Phùng tức đến nỗi trợn mắt, vừa muốn mở miệng cản trở.

“Ầm!” một tiếng vang thật lớn.

Cửa khép không kỹ bị đá văng ra!

Nghênh Cảnh quá nhanh, thân thể giống như sấm chớp, lẻn đến trước người Sơ Ninh, dùng sức đạp một phát vào bụng Phùng Tử Dương!

“Đệt! Tôi XXX đại gia cậu! Phùng Tử Dương sắc mặt tái nhợt, đau đến mồ hôi ứa ra.

Nghênh Cảnh khí thế còn nhiều hơn anh ta, ánh mắt như muốn gϊếŧ người: “Cmn tôi mới xxx đại gia anh!”

Cái ngày ngoài ý muốn, làm mẹ Phùng choáng váng, Trần Nguyệt ngây người.

Cũng làm Sơ Ninh kinh ngạc.

Nghênh Cảnh oán hận ngoảnh đầu, ánh mắt như dao khoét, từng chữ mà nói: “Sớm biết chị cùng loại người cặn bã như vậy đính hôn, tôi nhất định sẽ không buông tay chị.”

“Đệt!” Phùng Tử Dương bị cậu đạp đến nỗi cơ bụng quặn đau, nổi trận lôi đình nói: “Liên quan gì đến cậu?”

Nghênh Cảnh lạnh lùng chế giễu, cuồng vọng nói: “Tôi hôm nay cmn chính là cầm đao cướp tình cho anh xem.”

Tất cả mọi người đơ trong nháy mắt.

Cậu nắm tay Sơ Ninh kéo đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Trong trận xé mặt này, Sơ Ninh là người thắng lớn nhất! Rốt cuộc cũng hồi được trái tim thiếu nam!

Cay a, thay mặt Tiểu Cảnh hỏi mọi người một chút: Có muốn lạnh lùng với bà xã thêm không, để cho cô ấy biết tầm quan trọng của lão công? Hả hả hả??