Tiểu Tiên Sinh

Chương 60: Để cho bọn họ nhìn




Ngày hôm sau, trời đầy mây.

Nhiệt độ cao liên tiếp hai tuần rốt cuộc cũng đã giảm.

Hôm qua chơi đến vui vẻ, tắm năm qua không từng chơi như vậy, Sơ Ninh tham ngủ, buổi sáng dậy muộn.

“Xong rồi, xong rồi, trễ rồi.” Cô chân trần chạy từ phòng ngủ ra toilet, tóc tai bù xù chưa rửa mặt.

Nghênh Cảnh mang dép ra cho cô, đặt nghiêm chỉnh trước chân cô, “Vội như vậy làm gì? Trên mặt đất lạnh, nhấc chân lên.”

Sơ Ninh qua loa làm theo, một giây sau, dép lê liền bị Nghênh Cảnh đi vào.

Chân trái trước, chân phải sau.

“Em có cuộc họp lúc 8:30, không kịp nữa rồi.” Sơ Ninh sột soạt súc miệng, đưa tay với khăn mặt, ào ào rửa mặt.

Nghênh Cảnh đi xong dép cho cô, lại đi vào phòng bếp gói bữa sáng, vừa bận bịu vừa nói: “Họp gì? Em làm siêu nhân hay sao, có thể giống dân văn phòng một chút 9h làm 5h tan?”

Sơ Ninh nhìn gương trang điểm, miệng há nhỏ, không rõ mà nói: “Dân văn phòng thì tiền đâu mà nuôi anh?”

Nghênh Cảnh càng nghe càng thấy không thích hợp, nhưng trong lòng thật ra không thích lắm.

Nhưng tưởng tượng, cô cũng chỉ là thuận miệng nói đùa, liền ép phần không vui kia xuống.

“Ăn điểm tâm a.”

“Không ăn không ăn.” Sơ Ninh cầm túi, tìm chìa khóa xe, nữ hán tử hấp tấp, khi thay giày cao gót, một tay vịn tường, giống như lơ đãng hỏi: “Mấy giờ thì chuyến tàu cao tốc của anh đi?”

“Mười một giờ.” Nghênh Cảnh vô thần vô sắc mà đáp, lại lấy lý do: “Bác cả anh hôm nay sinh nhật, phải về chúc mừng, không có cách, mỗi năm đều như vậy, vắng mặt không được.”

Sơ Ninh nhìn cậu cười, “Em cũng không ngăn cản anh, căng thẳng như vậy làm gì?”

Nghênh Cảnh cười he he hai tiếng, cũng không phản bác.

Cậu đi tới, nhét bữa sáng vào tay cô, “Trên xe ăn, nhất định phải ăn.”

Biểu tình rất cứng rắn, Sơ Ninh thuận theo, “Được.”

Tay vừa đυ.ng vào cánh tay cầm cửa, lại bị người kéo trở về.

“Cứ như vậy mà đi?” Nghênh Cảnh ôm eo cô, hướng về phía mình.

Sơ Ninh tay đang cầm bữa sáng không tiện, liền dùng một tay ôm lấy cổ cậu, hôn một cái lên miệng cậu.

Nghênh Cảnh không thả người, ánh mắt chăm chú nhìn qua.

Sơ Ninh lại hôn một cái, sờ sờ mặt cauaj, “Thật sự đi, khai giảng gặp.”

Nghênh Cảnh lúc này mới bất đắc dĩ buông tay.

Sơ Ninh đứng trước cửa, nghiêng người nói một câu, “Đến trạm xe thì nhắn cho em biết.”

Nghênh Cảnh quệt quệt khóe miệng, chớp mắt một cái, “Ừm.”

**

Sơ Ninh chủ trì cuộc họp cấp chủ quản trở nên, ý kiến phê duyệt hạng mục nguồn năng lượng ô tô mới của đoàn đội kia đã xuống, chuyện này, thảo luận đến trưa. Mười giờ rưỡi mới tan họp.

Sơ Ninh giữ lại hai cán bộ kỹ thuật cốt cán, chính lúc này, nhận được tin nhắn của Nghênh Cảnh.

“Anh lên tàu.”

Cô nhìn, trả lời, chữ “được.”, lại tiếp tục. Hai mươi phút sau, những chi tiết nhỏ đã sửa xong, cuối cùng mới có thể thở một ngụm.

Sơ Ninh uống nước, nhìn tin nhắn vớ vẩn buổi sáng chưa đọc, báo buổi sáng của công ty chứng khoán, di động Trung Quốc thông báo chương trình khuyến mãi, còn có một số tin tức khác. Sau một lúc, ngón tay cô mới dừng lại, thần sai quỷ khiến lại mở Baidu.

Đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Hạnh Thành.

Vừa ấn ok, một bảng số lớn hiện ra, Sơ Ninh lướt lướt, nhìn chằm chằm vào thời gian gần đây nhất.

Sợ nhìn sai, lại tìm lại một lần.

Buổi sáng cậu nói thế nào? Chuyến tàu lúc mười một giờ.

Thời gian biểu của đoàn tàu ở trên, khoảng mười một giờ, căn bản không có chuyến nào đi Hạnh Thành.

Sơ Ninh lại trở về tin nhắn, Nghênh Cảnh được xếp trên đầu, “Anh đã lên tàu.”

Cô yên tĩnh chớp mắt một cái, úp điện thoại xuống, mặt không thay đổi mà đặt lên trên bàn.

**

Một quán cà phê nào đó trong trung tâm thương mại Nhị Hoàn.

Ngày làm việc, lại là buổi sáng, nhân viên ít ỏi.

Bây giờ là mười một giờ mười, Nghênh Cảnh đợi một hồi, đã uống nửa cốc nước, lại nhìn cửa trước mặt. Một tiếng chuông gió ở cửa vang lên, có khách, nhân viên phục vụ lễ phép nghênh đón: “Tiên sinh, xin chào.”

“Có người.” Một giọng nam trầm thấp vang lên.

Nghênh Cảnh quay đầu, Đường Diệu một thân áo polo, phong thái nhẹ nhàng tiến đến.

Hôm nay anh ta mặc coi như quần áo thoải mái, Khương Tề đi theo phía sau, mang theo tập công văn, mắt kiếng không gọng nhã nhặn, phong phạm tinh anh.

“Rất xin lỗi, máy bay trễ giờ, tôi đến muộn.” Đường Diệu chậm rãi ngồi xuống, lời nói tuy khách sáo, nhưng ngữ khí lại không hề ấm áp.

Đơn thuần khách sáo.

“Không có việc gì, tôi cũng vừa mới đến.” Nghênh Cảnh chỉ vào, “Uống chút gì không?”

Khương Tề thay mặt Đường Diệu trả lời trước, “Tôi gọi.”

Người đi, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Đường Diệu là một người làm ăn gọn gàng mà linh hoạt, mặc kệ làm gì, cho tới bây giờ luôn thẳng thắn, đây là hiệu suất, là thủ đoạn, là không lãng phí thời gian.

Anh ta đi thẳng vào vấn đề, “Cậu suy tính như thế nào?”

Nghênh Cảnh sắc mặt bình tĩnh, giống như là sớm có đáp án, không có chút xoắn xuýt cùng do dự, vừa muốn mở miệng.

“Nghĩ thông suốt rồi nói.” Đường Diệu hợp thời ngắt lời.

Người này a, chính là nhìn thời thế, quan sát quá mức sắc bén. Đầu tiên đoán chính xác tâm tư của ngươi, sau lại bất ngờ mà nhắc nhở uyển chuyển một câu, lần này hay rồi, vốn dĩ kiên trì không thay đổi, đột nhiên lại mất đi một cách không hiểu.

Nghênh Cảnh không nói, nuốt hết những lời muốn nói vào trong miệng.

Đường Diệu đột nhiên cười một tiếng, ngồi thẳng, hai tay đan vào nhau để trên mặt bàn, “Tôi đã xem các cậu tranh tài, thao tác rất ổn định, tâm tính rất ngay thẳng. Lúc ấy có căng thẳng không?”

Cái này làm cho Nghênh Cảnh rất ngoài ý muốn, cậu ngẩng đầu, “Ngày đó anh cũng ở hiện trường?”

“Ở. Nhưng không ngồi xem trên khán đài. Kỹ thuật mô phỏng của các cậu, vượt qua dự kiến của tôi.” Đường Diệu như đang nói chuyện phiếm, ngữ điệu chầm chậm, thái độ thân thiết, đúng là cảm khái: “Nhớ tới chính mình, lúc là học sinh, không chăm chỉ học hành.”

Lại cúi đầu cười, “Vinh dự được đoán tiếp học bá.”

Đường Diệu nói chuyện vô tình hay cố ý đều kéo đến điểm chúng, rất dễ tạo nên cảm giác đồng minh, rút ngắn khoảng cách.

Quả nhiên, Nghênh Cảnh thả lỏng không ít, thuận lời mà trò chuyện, “Hiện tại trong nước tình huống cũng tốt hơn rồi, có diễn đàn, có điều kiện, có có những tiền bối tích lũy được kinh nghiệm, bớt được rất nhiều chướng ngại vật.”

“Chướng ngại vật đến bây giờ vẫn không ít.” Đường Diệu bình tĩnh nói: “Chỉ là theo đuổi, đang tiến bộ, đang nghiên cứu, vậy con đường này, liền vĩnh viễn không có điểm cuối cùng.”

Trong lòng Nghênh Cảnh có sự thông cảm.

Đường Diệu: “Tôi đối với cậu rất có duyên, đối với hạng mục của các cậu cũng rất có hứng thú. Kỹ thuật hàng không cũng là hướng phát triển trọng điểm của Minh Diệu trong hai ba năm tới. Tôi có chuẩn bị, có vốn liếng, có quyết tâm, có thái độ. Tôi muốn làm, liền làm tốt nhất. Nghênh Cảnh, đây là một quá có hai hướng lựa chọn, tôi cần nhân tài, cậu suy nghĩ một chút, cậu cần chính là gì?”

Vấn đề này nói ra, nhưng căn bản không có ý định cho đối phương cơ hội suy nghĩ.

Đường Diệu chắc chắn, tự tin, tự hỏi tự trả lời: “Lòng không thiên vị.”

Vốn liếng hùng hậu, tránh lo âu sự bảo hộ về sau, kỹ thuật tiên tiến ủng hộ, còn có những thiết bị xây dựng cơ bản chuẩn quốc tế.

Nghiên cứu khoa học chính là một loại xác xuất.

Loại không xác định được bản thân này, quyết định nó nhất định không tầm thường, không dễ dàng.

Nghênh Cảnh đi trên con đường này, phóng ra bước đi đầu tiên, liền không có cách nào quay đầu lại.

Không thể không thừa nhận, Đường Diệu nói trúng tâm tư của cậu.

Đây là sở thích từ nhỏ của cậu, là giấc mộng mà cậu học tập gian khổ hơn mười năm, mục tiêu trong lòng của cậu.

Có thể có được điều kiện tốt như vậy hộ tống... Không động tâm là giả.

Đường Diệu dừng một lát, cho cậu thời gian suy nghĩ ngắn ngủi, lại từng bước công lược: “Chúng ta có thể bàn thêm điều kiện, còn chỗ nào không đồng ý, cậu cứ việc nói.”

Có được câu cam kết này của người như Đường Diệu, không nhiều.

Mười ngón tay Nghênh Cảnh khẽ nắm lại, vuốt ve cốc thủy tinh, trong lòng loạn, quyết định trước đó bị đánh tan triệt để, không còn chút chủ ý nào.

“Cảm ơn anh, nhưng hạng mục không phải chuyện của mình tôi, tôi cần cùng với các đội viên thương lượng.”

Đường Diệu cười nhạt, ánh mắt như ưng, nhìn thấu cảm xúc chân thật của cậu sau câu nói này.

“Nghênh Cảnh, cậu là người thông minh, cậu phải biết, lúc làm đại sự, kiêng kỵ nhất chính là xử lý theo cảm tính.” Anh ta nhếch miệng, giống như trào phúng: “Có phải chỉ cần thu mua cậu, dù là đối phương để cậu bán mệnh một đời, cậu sẽ vô điều kiện đáp ứng?”

Lời này có chút bén nhọn, nhưng lời nói cẩu thả lý lại không hề cẩu thả.

Nghênh Cảnh có chút nhíu mày.

Đã đến nước này, cũng liền thẳng thắn, Đường Diệu chỉ mặt gọi tên, “Ninh tổng tuệ nhãn biết anh hùng, là người có ánh mắt. Nhưng thực lực của cô ấy, còn chưa đủ chiếu sáng con đường này. Nếu như cậu nhớ đến ân tình này của cô ấy, tôi tán thành. Nhưng nếu cậu muốn làm ra thành tựu trong lĩnh vực này, chỉ có cảm tình là vô dụng, hủy một con bài tốt đi, đáng không?”

Ánh mắt Đường Diệu lộ ra vẻ cuồng vọng, cuối cùng kết luận, nói: “Ngu xuẩn, sẽ chỉ làm người khác xem thường.”

Cái này chính là đợt vừa công vừa thủ, cương nhu kết hợp, động chi lấy lý. Con đường này, lại là anh ta mấy lần ném ra cành ô liu đổi lại là đa số người khác, đã sớm mang ơn mà đáp ứng.

Nhưng Đường Diệu đánh giá thấp Nghênh Cảnh.

Yên tĩnh một lát, vẫn là câu nói kia: “Cảm ơn anh, nhưng tôi cần phải thương lượng với đoàn đội của mình.”

Đây chính là uyển chuyển cự tuyệt đây mà.

Đường Diệu cũng coi như đυ.ng phải người cứng rắn, nhướng mi, không còn thần sắc ôn hòa, thấp giọng, mang theo hàn ý: “Ngành hàng không, tám chín phần đều là lũng đoạn, chưa từng có quan hệ cứng rắn, coi như kỹ thuật của cậu phát triển, không có con đường, cậu có khả năng sao?”

Thiển ý, nhưng lại mang theo uy hϊếp hững hờ, vô cùng có cảm giác áp bách.

Nghênh Cảnh cùng anh ta đối mặt, bát phong bất động.

Chữ dũng trong mắt, không hề yếu so với Đường Diệu.

Cậu nói nhẹ, đồng thời mang theo chút khinh thường, từng chữ từng chữ mà nói: “Không chơi được, tôi sẽ phá hủy nó.”

Ngón tay hơi cong cong trên bàn của Đường Diệu ngừng lại, bất động thanh sắc mà dò xét đối phương.

Người trẻ tuổi này, co được dãn được, có trí tuệ, có nhiệt huyết, có thiên phú, cũng nói đến tình cảm. Có lẽ không đủ lý trí, nhưng lấy tuổi tác và lý lịch của cậu trước mắt mà nói, đã thắng rất nhiều người.

Hậu sinh khả úy.

Giờ phút này, lập trường nào đó trong lòng Đường Diệu, lặng lẽ biến động.

Anh ta thu lại thần sắc, không có quá nhiều phản ứng, chỉ đứng dậy, vươn tay: “Minh Diệu luôn quý nhân tài, hy vọng cậu suy nghĩ thêm. Cửa Minh Diệu vẫn luôn rộng mở với cậu.”

Ánh mắt Nghênh Cảnh tìm tòi nghiên cứu, nhìn qua anh ta.

Đường Diệu nhìn thấu tâm tư của cậu, kiên trì nói: “Tôi chỉ làm duy nhất.”

Năm chữ, Nghênh Cảnh gật đầu đã hiểu. Cậu nhẹ gật đầu, sau đó bước ra chỗ ngồi, quay người muốn đi.

Cậu không hề nắm tay Đường Diệu.

Thư ký Khương đi tới, đoán: “Đường tổng, cần tôi đi xử lý không?”

“Không cần.” Đường Diệu vuốt vuốt mi tâm, vừa xuống máy bay thân thể càng nặng nề: “Tùy cậu ta đi, cậu ta sẽ đồng ý thôi.”

Hôm nay hạ nhiệt độ, tiết trời đầu hạ, sóng nhiệt đánh tới, nhưng không khí oi bức như cũ.

Nghênh Cảnh ngồi trên tàu điện ngầm, nhìn đồng hồ, tính kế một phen, lấy điện thoại, hợp thời mà gửi cho Sơ Ninh một tin nhắn:

“Anh đã đến Hạnh Thành, mới xuống trạm. [hôn][hôn].”

Gửi đi thành công, cậu không dám nhìn thẳng, nhanh chóng nhét điện thoại vào túi quần.

Vì sao ư?

Chột dạ đó!

Phải làm cho đoàng hoàng mới được, tâm tư kín đáo hoàn toàn dùng trên người cấp trên này. Nghênh Cảnh lại là một trận chột dạ, ý thức được, bản thân là đang lừa gạt bạn gái a. Ảo não và tự trách tràn đầy trong cậu.

Nhưng, cậu cũng không có cách nào.

Kỳ thật trước cuộc thi khoa học kỹ thuật hàng không đó, Đường Diệu đã hai lần tìm cậu nói chuyện hợp tác. Bình tĩnh mà xem xét, thực lực của Minh Diệu thật sự quá cường đại, điều kiện cũng là nhất đẳng, nhưng bọn họ kiên trì và bướng bỉnh, kiên trì nguyên tắc trọng tâm của công ty: Khống chế hoàn toàn cổ phần, hoàn toàn nhập tiền đầu tư, hoàn toàn tự chủ -- không chấp nhận bất kỳ một công ty khác rót vốn vào, nhất là trong các hạng mục trọng điểm phát triển của công ty.

Như thế, chính là muốn bỏ qua Sơ Ninh.

Sơ Ninh a Sơ Ninh, đây là Hóa Cốt Miêu Chưởng trong lòng Nghênh Cảnh.

Mà hơn nữa, trước kia cũng không phải chưa từng có, lần bữa tiệc kia, bị cô gặp thấy mình và Đường Diệu đứng cùng nhau. Ánh mắt của cô ngay tại lúc đó, thất vọng cực độ, còn có hai giọt lệ rơi ra. Nghênh Cảnh trong lòng bi thương, tự giác dán cho bản thân mình nhãn hiệu “Mọi người đều tốt, chỉ riêng ta là Cảnh cặn bã”.

Bây giờ thì càng không cần phải nói.

Sơ Ninh vị trí thứ nhất, cậu tuyệt đối sẽ không để cô không vui.

Thêm nữa đoạn thời gian kia bọn họ một mực chiến tranh lạnh, rất nhiều chuyện không thể nào nói, thì càng không cần nhắc lại.

Nghênh Cảnh ôm thái độ “thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện”, gắn cái này là lời nói dối thiện ý.

Chỉ mong việc này thần không biết quỷ không hay, Nghênh Cảnh bình tĩnh nghĩ nghĩ.

**

Bận bịu vội vàng, ngắn ngủi, phong phú, lại một mùa hè thần kỳ, chỉ còn hai mươi này.

Nghênh Cảnh ở Hạnh Thành, cũng không phải không muốn đến Bắc Kinh. Nhưng Sơ Ninh bận bịu, đầu tuần đi Hợp Phỉ, cuối tuần đi Tây Ninh, mỗi chuyến đi công tác đi đi về về là năm sáu ngày, giống như người đi trên không trung luôn.

Đừng nói đi Bắc Kinh để giải nỗi khổ tương tư, ngay cả gọi điện cho cô cũng phải chọn thời gian.

Ban ngày ở công trường, khảo sát hạng mục, ban đêm thì các bữa tiệc xã giao. Thật vất vả lắm mới có chút thời gian rảnh rỗi, cũng là lúc mọi người yên giấc sau 12h đêm.

Nghe hơi thở bên kia phập phồng, khẳng định là uống nhiều rượu rồi.

Nghênh Cảnh thương cô, lại không thể làm gì.

Cũng may tửu lượng Sơ Ninh không tệ lắm, ngủ một giấc, ngày hôm sau lại là một nữ hán tử.

Mà lại là trí nhớ tuyệt hảo, quan tâm đến cảm xúc của bạn trai nhỏ, buổi sáng nhất định sẽ gọi điện thoại cho cậu, thuận lời mà dỗ cậu, đáp ứng cậu, cũng giống như chuyện mà mấy đôi yêu nhau bình thường hay làm.

Có đôi khi sáu giờ liền có điện thoại đến, Nghênh Cảnh còn đang ngủ, thần chí không rõ.

Sơ Ninh thích nhất lúc này đùa cậu, cố ý mềm mại âm thanh, mở miệng là đồng chí Tiểu Cảnh, anh nhớ em không?

Ngô Nông kiều ngữ, kiều kiều mị mị.

(Ngô Nông kiều ngữ: Thành ngữ, dùng để chỉ những người nói chuyện mềm mại, trong sáng, kiều mị.)

Người ta vẫn nói, ở độ tuổi này, dắt tay đều có thể cứng rắn.

A phi.

Nghênh Cảnh nghe âm thanh của cô, toàn thân đều mềm nhũn, bất đắt dĩ vén chăn lên, nhìn xuống dưới.

Chỉ có nó là cứng rắn.

Cứ như vậy, nghỉ hè trôi qua trong lại trạng thái mập mờ này. Chính thức kết thúc.

Tháng chín, nắng gắt cuối thu, học kỳ mới đã đến.

Nghênh Cảnh đã thông báo trong nhóm, để toàn đội đến sớm một ngày. Họp đội.

Sau khi gặp nhau, líu ríu vô cùng náo nhiệt.

“Oa đệt, Trương Hoài Ngọc, cậu ra đồng làm việc hay sao? Đen giống như đồng bào châu phi!” Chu Viên vây quanh cô hô to gọi nhỏ.

Trương Hoài Ngọc phiền, đạp cậu một cước: “Mau cút đi, tôi đây là hắc mỹ nhân, khỏe mạnh! Cậu biết cái gì!!”

Kỳ Ngộ về quê đeo một balo lớn đồ đặc sản, cá khô tương đậu, để nguyên không đóng gói, trời nóng cũng vẫn giữ được hương vị.

Cậu là người hiền lành, người người có phần.

Nghênh Cảnh bỏ một gói chao ra, túi vừa mở, cái mùi kia!

Phòng sát vách gào khóc: “Ai đi ị không đóng cửa a!!”

Mọi người không nhịn được cười, Trương Hoài Ngọc liền lấy một cái nhét vào miệng Chu Viên, “Mau đóng cửa!”

Vạn Bằng Bằng vừa vặn tiến đến mở cửa, “... Vị gì vậy?”

Chu Viên ăn miếng mà Trương Hoài Ngọc đưa cho, chuyển lực chú ý, “Vạn đại thiếu gia! Lamborghini của cậu đâu? Tôi muốn ngồi!”

Đám người nổi cả da gà chấn động, kêu lên: “Buồn nôn chết mất!”

Lại là một kỳ học mới, kết thúc mùa hè lưu luyến không rời, tuy nhiệt độ cao, nhưng gió đêm đã lặng lẽ mang theo hơi thở mùa thu.

Ban đêm, Nghênh Cảnh cầm điện thoại, trông mong mà nhìn chằm chằm vào cái tên đó.

Giao diện trò chuyện wechat, mười hai tin nhắn đều là cậu đang cày màn hình.

“Anh đã đến trường học.”

“Đã vệ sinh ký túc xá sạch sẽ.”

“Anh cũng đã tắm rồi, thơm nức thơm nức ~~~”

...

“Ngày mai là kỳ họp đầu tiên của đoàn đội, em có tới hay không?”

Sơ Ninh đang đi công tác ở Hạ Môn, tựa như là đi nghiên cứu thị trường gì đó, có thể để cô tự mình dẫn đoàn đội, có thể thấy rất có phân lượng. Nghênh Cảnh trông mong một đêm điện thoại, muốn gọi điện cho cô, lại sợ quấy rầy bữa tiệc của cô, nhưng cô luôn không hồi âm, cậu lo lắng muốn chết.

Uống say?

Bên người cô có người hỗ trợ cản rượu không?

Về khách sạn làm sao bây giờ, ai dìu cô ấy?

Càng nghĩ càng nóng lòng. Nghênh Cảnh thậm chí còn tra vé máy bay từ Bắc Kinh đến Hạ Môn gần nhất.

Wechat có tin nhắn.

Một chữ: “Tới.”

Nghênh Cảnh trong nháy mắt an tâm, nhanh chóng gõ chữ: “Em đã làm xong? Mai về Bắc Kinh? Bây giờ anh gọi điện cho em nhé?”

Ngón tay dừng lại, nghĩ nghĩ, lại cho thêm ba chữ vào cuối câu... Có được không?

Đá chìm đáy bể.

Điện thoại vừa ngủ sâu.

Ai......

Nghênh Cảnh nằm ngửa, nhìn chằm chằm vào trần nhà, màn hình điện thoại úp lên ngực, kinh ngạc nhìn đến phát ngốc.

Ngày hôm sau thời gian họp định là buổi tối 7 giờ.

Hoàn toàn là vì thuận theo lộ trình của Sơ Ninh, máy bay năm giờ đến Bắc Kinh, lại là giờ cao điểm, một đường giống như táo bón, cuối cùng cũng đến được.

Qua thời gian lâu như vậy gặp lại, lại là vì công việc.

Hai vị thanh niên xây dựng xã hội chủ nghĩa tốt đẹp a!

“Không vấn đề gì, tôi đến trễ.” Sơ Ninh một thân phong trần, nhưng cũng không thể che giấu được mỹ mạo.

Váy là Donnakaran kiểu mới mùa hè, không có tay áo, cổ có một dây chuyền trân châu, rất có phong phạm ngự tỷ. Cô giống như phơi hoài không đen, mặt trời càng to, làn da lại càng trắng hơn.

Từ cửa vào, hai mắt Nghênh Cảnh liền dán chặt vào người cô.

Sơ Ninh nhàn nhạt mà nhìn qua, không có chút rung động nào, cảm xúc không rõ.

Họp đi.

Nghênh Cảnh không phân tâm quá lâu, rất nhanh liền chuyên chú, nói kết cấu của học kỳ, kế hoạch cùng với ngày nhỉ tổng kết cùng ý kiến, đều nói đâu vào đấy. Sau đó tiến hành thảo luận, mỗi người phát biểu ý kiến của mình.

Sơ Ninh cũng nhìn ra, Nghênh Cảnh và Kỳ Ngộ là chủ lực, Vạn Bằng Bằng khoa máy tính, nữ sinh duy nhất, Trương Hoài Ngọc, tự nhiên là có tác dụng chải chuốt lại tất cả.

Phân công hợp lý, nhân viên phối hợp tinh giản lại hữu hiệu.

Mọi người đều trình bày từ phương diện kỹ thuật, sau nói đến dự định trong học kỳ này, nảy sinh khác biệt.

Không phải là giữa các đội viên không thống nhất, mà là Sơ Ninh.

Nghênh Cảnh nói: “Tôi đã suy nghĩ hai loại phương án, chúng ta làm phương án thứ hai một lần nữa, so sánh xem loại nào tốt hơn.”

Khi nghe được câu này, Sơ Ninh ngắt lời, “Kỹ thuật lần trước xảy ra vấn đề?”

Nghênh Cảnh nhìn về phía cô: “Không. Nhưng tôi cảm thấy áp dụng loại thứ hai, khả năng có hiệu quả tốt hơn.”

“Khả năng? Tốt hơn?” Sơ Ninh vạch ra từ trọng điểm, chỉ nói rõ: “Như vậy nói cách khác, hiệu quả bây giờ đã là OK – vậy tại sao còn phải làm lại?”

“Là muốn tốt hơn.”

“Nhưng tăng tốc quá trình nghiên cứu, ra thành phẩm, mới là thể điều tra đến lượng tiêu thụ tiếp theo của công việc.” Sơ Ninh nói: “Chỉ có sản phẩm kỹ thuật ra, tôi mới có thể căn cứ vào nó để tìm ra con đường, nghiên cứu phương án.”

Đứng trên góc độ của cô, là nhanh nhanh biến thành hiện thực, bắt đầu sản xuất.

Lúc đầu giai đoạn đầu tư đã rất nhiều, cái loại kế hoạch B này, không khác phải bắt làm lại từ đầu, quá trễ nải.

Nhưng khi giải quyết công việc chung, Nghênh Cảnh cực kỳ cố chấp, một mực phủ nhận: “Không được.”

Sơ Ninh nhíu mày, “Tiếp tục nghiên cứu phát minh tôi đồng ý, nhưng có thể đặt ở bước kế tiếp không?”

Nghênh Cảnh tuân theo nội tâm, cẩn thận nghiêm túc, liên quan đến vấn đề chuyên nghiệp, căn bản không có thương lượng.

Vẫn là hai chữ: “Không được.”

Sơ Ninh im lặng, ánh mắt quét qua những người khác.

Cho dù ai cũng ngửi ra bầu không khí không thích hợp, nào dám phát biểu ý kiến?

Nhưng hết lần này đến lần khác ----

“Em đồng ý với ý kiến của Tiểu Cảnh!” Trương Hoài Ngọc giơ cao cánh tay, thái độ minh bạch!

Như thế rất tốt, hai so một.

Sơ Ninh còn nhớ rõ nhé, cô bé này, trước kia còn ở trong phòng KTV, tỏ tình với Nghênh Cảnh.

Trước kia cảm thấy không có gì lạ, nhưng bây giờ...

A.

Trong lòng Sơ Ninh bỗng nhiên toát ra lửa giận vô trượng, nhìn Nghênh Cảnh, lại nhìn Trương Hoài Ngọc, đúng dịp, cái này một chớp mắt, hai người này cùng nhìn nhau, tự nhiên ăn ý mà cười.

“Được! Các cậu tiếp tục họp.” Sơ Ninh đứng lên, mặt không biểu tình, ngữ khí lãnh đạm: “Công ty còn có việc, các cậu quyết định tôi đi trước.”

“Ai! Ninh tổng!”

“--- Chị Ninh.”

Chu Viên và Kỳ Ngộ kẻ trước người sau, nhưng đã chậm người đã ra cửa, rời khỏi rồi nha.

Nghênh Cảnh hậu tri hậu giác, thảm rồi, thảm rồi, thảm rồi.

Cậu cũng vội vàng đứng lên, nói qua: “Họp cũng không sai biệt lắm rồi, tan họp, có chuyện gì lên nhóm thảo luận.”

Liền vội vàng hấp tấp đuổi theo.

Kỳ Ngộ và Chu Viên nhìn nhau, không hiểu!

**

Tháng chín đêm vẫn nóng.

Nghênh Cảnh đuổi tới dưới lầu, bóng lưng Sơ Ninh chậm rãi, giày cao gót, hai chân trắng nõn cân xứng. Đang đi về hướng xe.

“Em chờ anh một chút.”

“Ai! Sơ Ninh.” Nghênh Cảnh đuổi theo, kéo lấy tay cô, “Đây không phải là nói chuyện sao, mỗi người phát biểu ý kiến của mình rất bình thường.”

“Tránh ra.” Sơ Ninh giật ra.

Cậu lại giữ chặt.

Cô lại giật, cậu lại nắm lại.

Cuối cùng lần này Sơ Ninh dùng sức, dáng hung dữ, nhìn cậu, “Em cũng đã nhìn ra, anh chính là một người không nghe ý kiến của chủ đầu tư.”

“Sao anh lại không nghe.”

“Vậy em mới vừa nói, anh có cẩn thận nghĩ đến?” Sơ Ninh cường điệu: “Đứng trên góc độ của em, lập trường của em.”

Nghênh Cảnh mấp máy môi, hồi lâu không lên tiếng.

“Còn có giúp đỡ, thật xứng nha, nhiệt tình, cánh tay nhỏ kia giơ cao nhất, em còn tưởng một câu giá từ đâu mọc ra đó.” Sơ Ninh lạnh buốt, ánh mắt khinh thường.

“Phốc.” Nhịn không được, Nghênh Cảnh bật cười.

“Anh còn cười?” Lông mày Sơ Ninh nhíu hơn, cô một mực ngẩng đầu, Nghênh Cảnh cao, lưng thẳng tắp, buông thõng ánh mắt, liền tự nhiên có cảm giác áp bách.

“Sớm biết đã không đến cuộc họp này, em đi công tác đã mệt chết, máy bay vừa hạ cánh là vội chạy đến đây.”

“A, em còn phát hiện cảm tình giữa các người vô cùng tốt, liên hiệp để kháng địch, nhất trí đối ngoại đúng không?”

“Lần sau họp mà anh chủ trì, em sẽ không tham gia.”

Sơ Ninh ngước cổ, oán khí khá lớn, miệng nói không ngừng.

Đột nhiên, Nghênh Cảnh không nói lời nào mà ôm cô...

Sơ Ninh bị dọa thét lên: “Anh làm gì!”

Xoay nửa vòng, mắt hơi choáng, bị Nghênh Cảnh ôm vào cầu thang.

Đặt lên ba bậc cầu thang, buông người ra.

Hai người mặt đối mặt, mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, thân cao ngang nhau.

Nghênh Cảnh khẽ nhướng mi mắt, ẩn ẩn nụ cười nhạt, vô lại nói: “Thấy em một mực ngẩng đầu, đủ mệt, đứng ở chỗ này, độ cao phù hợp, em mắng tiếp, mắng sao cũng được, anh nghe.”

Sơ Ninh mông lung, kịp phản ứng, cũng hết giận hơn nửa.

Cô nín cười, giả bộ tức giận, quay đầu đi chỗ khác không nhìn cậu, thấp giọng gào lên: “... Không muốn nhìn.”

Nghênh Cảnh còn rất hưởng thụ, xích mặt lại gần, “Được, không muốn nhìn mặt, chỉ muốn em.”

Trái tim Sơ Ninh rung động.

Ngữ khí Nghênh Cảnh mềm mại, bỗng nhiên ôm lấy người, đầu hơi cúi, cọ cọ vào ngực cô tìm cảm giác chân thực, trầm trầm nói: “... Lâu như vậy không gặp, chúng ta đừng có vừa mới gặp mặt đã cãi nhau rùm beng được không?”

Trái tim, bị cậu cọ giống như là tắm qua nước biển.

Tình ý cùng nhớ nhung nhanh chóng bành trướng, Sơ Ninh cũng không nỡ, ồm ồm đáp lời, “... Được.”

Sau đó tách mặt Nghênh Cảnh ra, đầu lưỡi quấn đầu lưỡi, không quan tâm đưa lên nụ hôn mỹ nhân.

Sau lưng, cửa sổ tầng bốn.

Ba cái đầu đen như mực, ngươi đẩy ta chen, Chu Viên, Vạn Bằng Bằng, Kỳ Ngộ rốt cuộc khắc chế không được, ồn ào: “Nha!!!”

Thanh âm lớn, Nghênh Cảnh theo phản xạ có điều kiện buông ra.

Sơ Ninh lại ôm lấy cổ cậu, dụ dỗ: “—Cho bọn họ nhìn.”

Sơ Ninh chắn môi, hôn càng sâu hơn.