Tiểu Tử Tu Tiên

Chương 54: Ma vương




Trước mặt là một con tượng (Voi) à không mà là một thú nhân Tượng Tộc, thần người đầu Voi, to lỡn gấp đôi Ngưu Nhân, thân thể như một ngôi nhà, gã híp mắt to như bát canh, cái miệng dưới vòi oang oang:

- Hừ! Từ lúc nào mà nhân loại kết quân lập đoàn trên địa bàn Thú Nhân bọn ta? Ai cho phép các ngươi? Thủ lãnh đâu ra đây!

Tiêu Trường Phong lúc này bước lên trước, hai tháng khổ luyện có tác dụng hiện rõ, thân hình tên này nở nang uy vũ như thần tướng, tay cầm Thiết Thương chân đạp Vũ Ma Kỵ bước lên. Vũ Ma Kỵ là một loại thú đầu hẹp hưu, chân dài thô như hoẳng, thân to như trâu rừng, da đen bóng như nồi đồng, tạo lên dáng vẻ thần tuấn cho người cưỡi. Tiêu Trường Phong quát to:

- Cuồng Tượng tự mãn phương nào, dám cản đường bổn Hiệu Uý, muốn chết!

Thằng này lần đầu ra quân, trong lòng vui mừng khôn xiết, quyết lập công báo đền ân sư để không uổng ngày tháng điên cuồng luyện tập, vừa ra trận đã hùng hùng hổ hổ như gấu như beo, khi thê ngang ngương không biết sợ là gì, phía trước là núi thì đào là vực thì lập sợ quái gì con Voi to này? Gã tướng quân Tượng Tộc lần đầu thấy một nhân loại không biết trời cao đất rộng đang nhảy nhót trước mắt khiêu khích bèn giận quá cười to:

- Khỉ con ở đâu chui ra nhảy nhót trước mặt bổn tướng quân? Có tin là bản soái một chưởng vỗ chết ngươi hay không?

Tiêu Trường Phong nào chịu lép vế, hả họng cười như điên quát:

- Con voi ngốc này dâng thịt bản Hiệu Uý đang đói, lớn như này ta còn chưa nếm qua thịt voi, nhà ngươi phải cẩn thận đó. ha ha ha.

Tượng Tướng Quân nhịn không được bèn dậm chân một phát đại địa rung rinh, quanh mình khải giáp phát sáng quả nhiên đồ tốt, bàn tay to bản bằng mái dù cầm song phủ vỗ vào nhau "Choang" một tiếng lên phóng lên lấy chân kia đạp xuống Tiêu Trường Phong.

Bên dưới, Tiêu Trường Phòng thoắt cái như làn sương, bàn chân voi một đạp mang theo kình lực vạn cân khiến mặt đất lún sâu. Tượng tướng quân, lúc dơ chân lên thì ngay đó sâu hoắm một cái hố như hồ bơi. Lúc nhìn lại, hắn không thấy bóng dáng của thằng nhóc hiệu uý ngông cuồng kia đâu.

Đám lâu la xung quanh sợ hãi nhìn cái hố, Tượng Tướng Quân thì quay qua quay lại tìm kiếm đối thủ, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên thì thấy một khối đen lù lù rớt uống, hắn cười ha hả giơ búa chém vào nó, chỉ thấy khối đen đứt làm đôi thành hai mảnh dạt sang hai bên. Phe nhân loại thấy thế hét to, Tiêu hiệu uý xong đời con mẹ nó rồi.

Đúng lúc này mọi người nhìn lại thì ra đó là khúc gô buộc vải đen bị Tượng tướng quân chém làm hai nữa rơi chỏng chảng hai bên. Tượng Tướng Quân hết hồn tháy gấu quần lành lạnh nhìn xuống thấy tên kia đã loé kiếm cắt đứt một gân chân mình, may sao hắn mỡ dày nên gân không đứt mà thịt thì kẹp dính thanh đoản kiếm kia. Tiêu Trường Phong dứt khoát thả tay bỏ kiếm rồi lại biến mất. Tượng Tướng Quân giận dữ hét lớn:

- Khỉ con lớn mật chạy đâu cho thoát.

Tượng Tướng Quân tức giận vung song thủ bổ xuống hét to:

- Đỡ Cự Tượng Thần Phủ của ta đây.

Một màn kinh khủng xuất hiện, một luồng kình lức chứa đầy phá hoại bổ xuống kéo theo cuồng phong khoét ra một con đường dài xuyên qua quân đội nhân loại, tiếng kêu la vang trời, người ngã tay chân gay bay tứ tung, máu me chảy xuống như suối toàn. Toàn trường im lặng. Tượng Tướng Quân nhổ bãi nước bọt khinh thưởng mắng:

- Một đám hèn yếu, vậy mà cũng dám ra mặt khiêu khích bản soái.

Hắn vốn là Đô Bán Sơn nguyên soái thống lãnh quân đoàn quái thú thuộc tư lệnh lãnh chủ Thú Vương Kha Bôn, nhân loại là một sinh vật khiến hắn vô cùng ghét bỏ, giết được thì hắn sẽ không nương tay.

Bụi mù dần tan, con đường dài khi xuyên qua quân đội nhân loại thì dừng ngay trước xe của chủ soái Trác Tru Trinh, trước sẽ một thân hình mảnh mai đang vỗ tay như phủi bụi, việc ngăn cản trực diện khí kình khủng bố kia như là không phải nàng làm.

Đô Bán Sơn thấy thế thì trợn trừng mắt, thầm nhủ cao thủ, mẹ đá thiết bảng rồi. Nhưng mà kêu hắn chịu thua thì không có cửa. tên này liền vung song phủ lên, xung quanh xa gần bỗng nhiên vang lên tiếng gào rú, chuẩn bị phóng ra chiêu thứ hai Loạn Tượng Triều Phong thì bỗng nhiên có tiếng gọi to:

- Đô Nguyên Soái xin dừng tay.

Con voi mập nghe được kẻ gọi hắn cũng biết tên thú nhân kêu to kia là ai nhưng hắn khinh thường nghe theo, cự phủ giơ lên khí kình tràn về tụ thành thiên vạn cự tượng như đàn voi lớn trên giáng xuống xông về phía trước. Một chiêu này từng dẹp tan Ma Triều vạn con ma vật đều chết dưới búa của hắn. Nhân loại phía trước đỡ được sao?

Nhưng mà...

Ảo ảnh đàn voi vừa hạ xuống đất chưa kịp xông lên lên tắt ngấm, biến mất vô thanh, trước mặt Đô Bán Sơn là một nữ tử không lồ không biết từ đâu xuất hiện tay trái bóp ngay yết hầu của hắn, khí lực của hắn lúc này như chìm đáy bể, toàn bộ tu vi như bị chặn ngang họng không phát tiết được. Sinh mạng của con voi to mập này lập tức như nhảy múa trên lưỡi dao lam, động một tý sẽ bị chấn đứt kinh mạch, yết hầu phá tung mà chết. hắn hoảng sợ trừng mắt nhìn nữ tử nhân loại biến lớn phía trước. Hắn sợ hãi vì nhận ra được kẻ đang bóp cổ hắn như con gà có tu vi ít nhất là hoá thần kỳ viên mãn đã bước một chân vào Luyện Hư trở lên nếu không sẽ không hiển khai pháp tướng chiến đấu nhẹ nhõm như vậy. Còn nói nàng này tu vi Luyện Hư Kỳ thì quá kinh khủng, chẳng lẽ nàng có tu vi ngang với chí tôn Thú Vương Á Lịch La đại hãn? Nhân vật như vậy thì hắn phải biết chứ?

Nữ tử lạnh lùng như thần kia vẫn đứng yên đó không nói gì, Đô Bán Sơn cái đầu voi này thì như con gà ót ót sắp bị bóp nghẹt đến sắp tắt thở. Lúc này một giọng trẻ con đằng sau ra lệnh:

- Thả hắn ra!

Nữ tử lạnh lùng nọ tuân mệnh thả tay, pháp thân lại hoá trở về bình thường trở về bên cạnh Trác Tru Trinh. Lúc này Khắc Nạp Ba ở bên cạnh cảm ơn rối rít, hắn là cầu xin nên Trác Tru Trinh mới buông tha con voi ngu ngốc kia. Thật là Trác Tru Trinh cũng rất tức giận tính làm thịt luôn con voi mập Đô Bán Sơn kia, nhưng mà nghĩ lại dĩ hoà vi quý, mình xong việc thì phủi đít bỏ đi, còn nhân loại ở địa bàn thú nhân lại chịu khổ dưới cơn tức giận của chúng thú nhân thì sao? Hắn có thể cứu cả thế giới sao? Có cứu được nhưng hắn lại không có thời gian đùa giỡn ở nơi này, hắn phải hoàn thành nhiệm vụ sau đó quay về với bọn Thiết Ba. Hắn rất nóng ruột không biết bọn họ như thế nào rồi.

Khắc Nạp Ba thì vô cùng hoảng sợ, hắn không hiểu vì đâu bên cạnh tên nhóc hồi trước từng đánh ngang tay hắn lại xuất hiện một thuộc hạ cường giả như vậy. Chiến lực này càn quấy ngang dọc La Châu đại lục cũng không nói chơi ấy chứ, sao lại chịu thành lâu la dưới trướng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Xem ra mọi chuyện không đơn giản nữa rồi. Tuy nhiên, việc cấp bách trước mắt là ngăn chặn ma vật cho nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, thêm một người là thêm một trợ lực.

Đô Bán Sơn được thả ra một lúc đã hoàn hồn trở lại nhìn nữ tử lạnh lùng kia sau đó lại nhìn Trác Tru Trinh. Ánh mắt của Đô Bán Sơn nhìn Vấn Tình không phải là ánh mắt ham mê nữ sắc, thú nhân có một mỹ quan khác nhân loại, hắn chẳng thích con khỉ cái không lông trắng nhỏ kia mà là sợ hãi nó, con khỉ cái nhỏ bé này tý nữa có thể lấy mạng của hắn, hắn rõ ràng một điều là mình không thể chống cự lại nó. Khắc Nạp Ba lúc này đi đến bên cạnh hỏi thăm:

- Đô Nguyên Soái ngài không sao chứ?

Đô Bán Sơn còn mặt mũi nào hồi đáp chỉ "Hừ" một tiếng rồi quay lưng ra hiêu đại quân tiến về trước, ở lại chỉ thêm xấu hổ. Thực ra Đô Bán Sơn chỉ là một tướng quân được tạm thời phong làm phó Nguyên Soái lãnh quân nhưng Khắc Nạp Ba bỏ đi chữ phó lúc cần thiết nên cũng khiến con voi mập mát mẻ trong lòng, tạm thời không tính toán gì hắn một trung đoàn trưởng.

Thành Nạp Ny Á khỏi lửa tung trời, Huyền Vũ Quân Đoàn - Tiên Phong, Tướng Bá Khởi với chiếc quân giáp uy nguy đứng chắn trước của thành, đại đao chỉa xuống đất, tay trái cầm thủ cấp ma vật tinh anh Vũ Lang Ma con mắt ma vật nhìn chằm chằm Bá Khởi nói:

- Ha ha ha chưa xong đâu, lần này Thú Nhân các ngươi chờ mà diệt vong đi, các vị ma vương đã thức tỉnh, thế giới này sẽ là của bọn ta ha ha ha...

Nói xong cái đầu bắt đầu trợn mắt gồng lên, Bá Khởi thấy thế híp mắt quăng thủ cấp lên trời rồi vung đao chém ra một đầu cự khuyển huyễn ảnh phóng tới, hai thứ va chạm nhau phát ra tiếng nổ như bom dội, thành trì rung rinh, chúng sinh sỡ hãi.

Binh linh thấp thỏm lí nhí:

- Ma vật trước khi chết còn muốn bạo tạc chúng ta, may mà Bá Khởi tướng quân anh dũng uy vũ chặn đứng bọn chúng, chúng ta mới thoát nạn.

Bá Khởi nhìn khối tro to lớn đang tan ra trên bầu trời khẽ nói:

- Ma vương thức tỉnh? Còn không chỉ một tên!

Trong lòng Bá Khởi dâng lên một nổi bất an.

Nơi cửa Ma Vực, đất đai khô cằn, ma vật cắn giết nhau tồn tại, ít ai ngờ trung tâm cấm địa lại tồn tại một toà lâu đài chìm vào lòng đất. Trong lâu đài sáng sủa đầy sinh cơ trái ngược với bên ngoài, trên vương toạ, một thân hình mảnh dẻ đong đưa khuôn mặt la lị nở nụ cười gần gũi, nàng ma nữ này nhìn xuống bắt đầu nói:

- Chư vị, ta ngủ đã bao lâu rồi? Thế giới còn ai nhớ đến ta?

Không ai dám ngẩn đầu nhìn người con gái có phong thái hiền hoà phía trên vương toạ, một lão già bước ra nói:

- Bẩm Tổng Tư Lệnh, đã qua 300 năm rồi ạ?

Nữ nhân bên trên vương toạ lười biếng ngáp:

- Mới 300 năm mà dường như không còn ai nhớ đến ta, có lẽ ta cần nhắc bọn chúng nhớ đến bổn toạ rồi ha ha ha

Tiếng cười của nàng lanh lảnh bắt đầu vang vọng sau đó như dây cưa cứa vào linh hồn mọi người ở đại điện, chưa dừng lại nó bắt đầu lan xa ra khỏi ma vực...