Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 30: Chuyện trước kia (Tam)




“Thiếu gia?” Mở cửa nhìn thấy người ngoài cửa, hộ viện gác đêm vô cùng kinh ngạc.

“Lưu Đại, mọi chuyện trong trang đều tốt cả chứ.” Bạch Tang Vận đêm khuya chạy về Bạch gia trang vẻ mặt mệt mỏi hỏi. Cùng ngày Khuyết Dương cứu người nọ về hiệu vải của Bạch gia trang ở cách trấn xảy ra vấn đề, hắn lại vội vàng đi xử lý, nhưng không nghĩ rốt cuộc lại tốn gần nửa tháng.

“Thiếu gia yên tâm, trong trang tất cả đều bình an, chính là nhị thiếu từ sau khi thiếu gia đi rồi thì cả ngày rầu rĩ không vui.” Lưu Đại che miệng cười trộm.

Bạch Tang Vận thở dài, hắn cũng biết Khuyết Dương sẽ sinh khí, “Người kia còn ở trong trang sao? Tả thúc có tìm được ‘nhân sâm ngàn năm’?” Chuyện bỗng nhiên xảy ra, hắn buộc lòng phải giao việc bên trong trang cho Tả thúc xử lý.

“Thiếu gia, ngày thứ ba sau khi người đi thủ hạ của người kia liền tìm tới, nghe nói cần ‘nhân sâm ngàn năm’ bọn họ cách một ngày liền tìm được một cây, thiếu gia, ta xem mấy ngày họ không giống người bình thường, thiếu gia vẫn là để ý thì tốt hơn, thương thế của người kia không nhẹ, bây giờ còn dưỡng trong trang, Tả tổng quản an bài người của hắn ở tại Tây viện.”

“Ừm, Lưu Đại, vất vả các ngươi.”

Nghe xong lời của Lưu Đại, Bạch Tang Vận khẽ nói với Lưu Đại, từ sau khi Khuyết Dương bị thương, người trong trang nhiều hơn, cả đêm cũng có người tuần sát trong trang.

“Thiếu gia, chúng ta không vất vả, ngươi mau về phòng nghỉ ngơi đi.” Lưu Đại biết thiếu gia nhà mình luôn thương cảm hạ nhân, nhìn ra sự mệt mỏi của Bạch Tang Vận, Lưu Đại vội vàng nói.

“Được.” Ấn ấn thái dương phát đau, Bạch Tang Vận về phòng.

Thở một hơi, Bạch Tang Vận nằm thẳng lên giường, mệt chết đi, vốn hắn có thể về trễ mấy ngày, nhưng lại nhận được tin một vị cữu gia trong tộc mất trước đó vài ngày, hắn không thể không đi một chuyến, vì thế liền hai ngày chưa nhắm mắt xử lý tốt chuyện hiệu vải sau đó hắn mới dám quay về, tuy rằng có thể đi thẳng, nhưng nếu không trở lại nói một tiếng với Khuyết Dương, Khuyết Dương sẽ lại càng sinh khí đi. Lúc đi hôm đó, Khuyết Dương vốn muốn đi cùng mình, nhưng hắn không muốn Khuyết Dương bỏ lỡ bài vở, cũng biết sau khi đi sẽ rất bận rộn, không muốn Khuyết Dương chịu khổ, vì thế để cậu lưu tại trong trang, hắn không phải không thấy được bất mãn trong mắt Khuyết Dương, nhưng là, cậu dù sao vẫn còn nhỏ, vẫn chưa tới tuổi đi theo mình khắp nơi.

“Ca…” Mở mắt, lại nhìn thấy người đang nghĩ đến xuất hiện trong phòng, Bạch Tang Vận ngồi dậy, “Khuyết Dương? Sao còn chưa ngủ?”

“Ca, ta giúp ngươi đun chút nước, ngươi gột rửa, nghỉ ngơi.” Đốt nến, thấy Bạch Tang Vận tiều tụy, Lam Khuyết Dương cảm giác một trận khó chịu trong lòng.

“Được…” Giọng nói của Bạch Tang Vận sớm đã trở nên khàn khàn, khẽ mỉm cười, hắn ấn vào ấn đường của Lam Khuyết Dương, “Khuyết Dương… Ca không còn khí lực, ngươi hầu hạ ca một chút đi.” Quả nhiên, hai tròng mắt thoáng sụp xuống kia trong nháy mắt tỏa sáng.

“Ừm.” Xoay người chạy ra, Lam Khuyết Dương không thấy được dáng tươi cười sủng nịch trên mặt Bạch Tang Vận.

………

“Ưm… Khuyết Dương… Nhẹ chút.”

“Ca, như vậy được chưa?”

“Ừ, như vậy là vừa…”

Nhiệt khí tỏa ra khắp phòng, Bạch Tang Vận ghé vào cạnh thùng gỗ, Lam Khuyết Dương ở phía sau xoa bóp huyệt đạo trên lưng hắn giúp hắn đỡ mệt. Cái nóng của nước, sự thoải mái trên lưng, khiến cho Bạch Tang Vận đang mệt mỏi thấy buồn ngủ. Ngay lúc ý thức rời xa, Bạch Tang Vận dường như nghe được có người mở cửa đi đến, hắn vô cùng mệt mỏi còn chưa kịp mở mắt nhìn, liền lâm vào trong mê man.

“Điện hạ.” Lam Khuyết Dương xoay người chắn người trong thùng tắm, sau khi hành lễ với người vừa tới không đợi người tới nói ra liền đứng lên. Hắn không nghĩ người mình mang về lại là đương kim thái tử Lưu Hoài Diệp, càng không nghĩ người hắn mang về lại là người hắn tuyệt đối không muốn người phía sau gặp phải. Mang theo tâm tư ngọc thạch câu phần (1), Lam Khuyết Dương đã tính toán tình huống xấu nhất.

Đi đến bên cạnh thùng tắm, nhìn người đang ngủ Lưu Hoài Diệp vươn tay, khi đụng tới người nọ đã bị người ngăn lại.

“Điện hạ, thương thế của ngài chưa lành, nên sớm đi nghỉ.” Lam Khuyết Dương đề phòng nhìn đôi tay kia, không biết thái tử muốn làm cái gì.

“Ngươi có thể đưa hắn lên giường sao?” Gạt đôi tay đang ngăn mình ra, Lưu Hoài Diệp ôm Bạch Tang Vận từ trong thùng tắm ra ngoài, nước ra theo làm ướt y phục của hắn. Lam Khuyết Dương vội vàng cầm lấy khăn tắm che cơ thể trần truồng của Bạch Tang Vận.

“Khuyết Dương…” Bạch Tang Vận trong mơ hồ kêu một tiếng, Khuyết Dương từ khi nào cao hơn? Hắn vô cùng mệt mỏi sau khi tiếp xúc được với đệm giường mềm mại lại ngủ mê man.

“Điện hạ, nơi này có ta là được rồi, thỉnh điện hạ sớm đi nghỉ.” Đứng trước người Lưu Hoài Diệp, Lam Khuyết Dương lau khô thân mình Bạch Tang Vận thật nhanh, sau đó đắp kín chăn cho hắn.

“Lam Khuyết Dương, ngươi muốn mang hắn đi sao?” Ngồi lên trên ghế, Lưu Hoài Diệp nói với người đang đưa lưng về phía mình, thấy người nọ thoáng ngừng lại, hắn hiểu rõ nở nụ cười, “Lam Khuyết Dương, sớm bỏ ý niệm này đi, bản cung sẽ không để cho ‘thất tinh tích hồng’ rời khỏi Huệ Diệu.” Cách một khoảng điểm huyệt ngủ của Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp buông ra thanh âm.

“Điện hạ,” Lam Khuyết Dương xoay người quỳ xuống, “Thỉnh điện hạ buông tha ca ta, hắn cái gì cũng không biết, nếu điện hạ lo lắng, Lam Khuyết Dương sẽ trông coi hắn, tuyệt đối không để cho hắn xuất hiện trước mặt điện hạ.” “Thất tinh tích hồng” cái gì chứ, ca bất quá mọc trên ngực mấy viên hồng chí, những người này lại muốn giết hắn, Lam Khuyết Dương đè thấp ánh mắt lộ ra tàn ý.

“Buông tha hắn?” Trong lời của Lưu Hoài Diệp lộ ra khó hiểu, “Bản cung khi nào nói sẽ đối hắn như thế nào?”

Lam Khuyết Dương ngẩng đầu, muốn nhìn rõ Lưu Hoài Diệp đến tột cùng là ý gì, “Điện hạ, thuộc hạ không rõ ý tứ của điện hạ, Triêu Thiên giám sớm đã hạ tru sát lệnh với hắn, điện hạ chẳng lẽ không biết hay sao?” Lam Khuyết Dương trong lòng cười lạnh, thân là thái tử sao có thể có thể không biết việc này.

“Đấy là ý chỉ của hoàng thượng, không liên can đến bản cung.” Lưu Hoài Diệp nhìn người đang ngủ say trên giường, người này đã mấy ngày không ngủ, “Ngươi đã vào Triêu Thiên giám, sau này cùng ở bên cạnh hắn đi, về phần tru sát lệnh… Bản cung sẽ tự thỉnh hoàng thượng huỷ bỏ.” Đứng lên, Lưu Hoài Diệp nhìn xuống Lam Khuyết Dương, “Đừng tính toán đưa hắn đi, ‘thất tinh tích hồng’ là người mệnh kiếp của bản cung, bản cung sẽ không giết hắn, nhưng bản cung cũng tuyệt đối không cho phép hắn rời đi, nếu muốn mạng sống của hắn, thì trung thành một chút.” Nói xong, Lưu Hoài Diệp lại liếc nhìn Bạch Tang Vận mới đi ra ngoài.

Đứng lên từ mặt đất, Lam Khuyết Dương nắm thật chặt tay Bạch Tang Vận, ca, cho dù là chết, ta cũng phải bảo vệ ngươi.

………

“Ca, ngươi vừa trở về, lại muốn đi ra ngoài?” Lam Khuyết Dương giật lấy cái bọc Bạch Tang Vận đang thu thập, “Ca, ngươi coi giọng ngươi cũng khàn, lần này mặc kệ ngươi nói cái gì, ta cũng không cho ngươi đi. Có chuyện gì, ta thay ngươi.”

“Khuyết Dương, một vị cữu gia trong tộc của ca qua đời, ca phải đi một chuyến.” Mệt mỏi mấy ngày liên tiếp làm cho cổ họng Bạch Tang Vận có chút sưng lên.

“Ca, ta thay ngươi đi, ngươi ở nhà nghỉ ngơi.” Lam Khuyết Dương hận chính mình không thể gánh vác một phần với người này.

“Khuyết Dương, việc này ca phải tự mình đi, ngươi phải đọc sách, chờ ca trở về sẽ kiểm tra bài vở của ngươi.” Bạch Tang Vận uống một ngụm trà thấm giọng, yết hầu dị thường đau đớn, ngay cả nói chuyện cũng bất tiện.

Lúc này, một người đi đến, “Xin hỏi, vị này chính là Bạch trang chủ.”

“Là ta.” Bạch Tang Vận nhìn người lạ ở cửa, nghĩ thầm đây chính là thủ hạ của người nọ mà Lưu Đại đã nói đêm qua?

“Tại hạ Trì Tuấn, đa tạ ơn cứu mạng của Bạch trang chủ với thiếu chủ nhà ta.” Trì Tuấn nói xong quỳ gối xuống, còn chưa kịp quỳ đã được người đỡ lên, “Đừng như vậy, đấy là việc nên làm.” Bạch Tang Vận đỡ người dậy, liền đứng qua một bên.

“Bạch trang chủ, thiếu chủ nhà ta muốn nói lời cảm tạ trước mặt Bạch trang chủ, không biết Bạch trang chủ bây giờ có tiện hay không?” Nhìn thấy cái bọc trên tay Lam Khuyết Dương, Trì Tuấn có tính toán.

“Tiện.” Vỗ vỗ Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận đi theo Trì Tuấn đi ra ngoài, Lam Khuyết Dương không yên lòng ôm cái bọc của Bạch Tang Vận cũng đi ra ngoài.

………

“Bạch trang chủ, ngày ấy đa tạ ngươi xả thân cứu giúp.” Nửa nằm trên giường, Lưu Hoài Diệp nói với người đang đi tới. Trì Tuấn đi đến bên cạnh Ngô Trác Quần, hai người mang theo thâm ý nhìn Bạch Tang Vận, bọn họ thật sự nhìn không ra một người có vẻ nhu nhược như thế lại chính là người mệnh kiếp của điện hạ.

“Không biết các hạ xưng hô như thế nào?” Bạch Tang Vận nhịn đau khẽ hỏi.

“Tại hạ Lưu Hoài Diệp.” Nghe được thanh âm khàn khàn không giống với ngày ấy, Lưu Hoài Diệp hạ mắt, “Bạch trang chủ chính là không khoẻ?”

“Đừng ngại, chỉ là cổ họng hơi đau. Lưu công tử, chuyện hôm đó thỉnh đừng để trong lòng, ngươi đã vào Bạch gia trang của ta, Bạch mỗ sẽ không thể thấy chết mà không cứu được, huống chi, lại nói tiếp, xá đệ Lam Khuyết Dương mới là ân nhân cứu mạng của Lưu công tử.” Tay giấu trong tay áo của Bạch Tang Vận hơi hơi run rẩy, trên mặt lại không có chút nào khác thường.

“Bạch trang chủ liều mình hút độc vì tại hạ, phần ân tình này Hoài Diệp khắc trong tâm khảm. Bạch trang chủ tấm lòng nhân hậu, Lưu mỗ rất muốn kết giao với Bạch trang chủ làm bằng hữu, không biết Bạch trang chủ ý như thế nào?” Sau khi Lưu Hoài Diệp vừa nói, Trì Tuấn cùng Ngô Trác Quần bên cạnh hắn cùng lộ ra vẻ mặt giật mình.

“…” Bạch Tang Vận nhìn Lưu Hoài Diệp… Nếu hắn nhớ không lầm, thái tử đương triều tên gọi là Lưu Hoài Diệp, tay trong tay áo nắm chặt, Bạch Tang Vận cười nói, “Nếu Lưu công tử không chê Bạch mỗ chỉ là một thương nhân, Bạch mỗ nguyện cùng Lưu công tử tương giao.”

“Vậy Lưu mỗ gọi Bạch trang chủ là Tang Vận thế nào?”

“… Tùy Lưu công tử muốn.”

“Vậy Tang Vận cũng gọi thẳng tại hạ Hoài Diệp là được, đã làm bằng hữu, không cần xa lạ như thế?”

“… Thái tử điện hạ… Vậy… sợ là không ổn đi.” Vì sao phải làm bằng hữu với mình?

Lưu Hoài Diệp chỉ sửng sốt một chút liền cười ha hả, “Tang Vận không hổ là thương nhân, đã biết thân phận của bản cung, vì sao cũng không nói rõ?”

Nghe đối phương gọi tục danh của mình tự tại như thế, lông mi Bạch Tang Vận khẽ run, đứng dậy hành lễ với người trên giường, nói, “Tang Vận vốn không biết, nghe được tục danh của điện hạ mới biết được thân phận của điện hạ, mong điện hạ tha tội.” Hắn… đúng là thái tử…

Vén chăn xuống giường, kéo người quỳ trên mặt đất đứng lên, “Tang Vận, lời của bản cung lúc trước không phải là thuận miệng mà nói, ngươi xả thân cứu giúp, bản cung muốn kết giao làm bằng hữu với ngươi.” Hắn rất muốn biết, người này làm sao lại trở thành người mệnh kiếp của mình, “Đã là bằng hữu, Tang Vận vì sao không thể gọi thẳng tục danh của bản cung? Hay là nói, Tang Vận ngươi, cũng không nguyện cùng bản cung tương giao?” Khí thế áp người từ trên người Lưu Hoài Diệp lan ra.

Lôi cánh tay bị kéo ra, Bạch Tang Vận chậm rãi mở miệng: “Tang Vận cung kính không bằng tuân mệnh… Hoài… Hoài Diệp…” Vì sao ta không nên gọi thẳng tục danh của ngươi, thân phận của ta và ngươi đã định trước là không thể nào trở thành bằng hữu.

Chú thích

(1) ngọc thạch câu phần: ngọc nát đá tan, tốt xấu gì cũng thành tro bụi hết, ý chỉ là dù thế nào cũng phải cùng chết chung một chỗ ↑~ Quyển thượng hoàn ~