Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 36: Bạn hữu




“Bạch! Tang! Vận!” Tiếng gọi thật mạnh truyền đến, Bạch Tang Vận quay đầu lại nhìn thấy đột người đột nhiên xuất hiện ở phía sau, “Hoài Uyên?!”

“Tang Vận nha, ngươi cũng thật là không có suy nghĩ, trở về nhiều ngày như vậy thế nhưng cũng không đến gặp gặp ta.” Lưu Hoài Uyên bất mãn mở miệng, sau đó đi đến bên cạnh bàn không chút khách khí rót chén trà cho mình.

“Hoài Uyên, xin lỗi, trở về hơi vội chút, cũng đã quên đi gặp ngươi.” Thả người đang ngủ trong lòng lên trên giường, Bạch Tang Vận cao hứng giúp thêm nước cho Lưu Hoài Uyên đã uống hết trà.

“Tang Vận… Ta ngươi đã có hơn năm năm không gặp, không nghĩ tới ngươi vẫn là bộ dáng kia, cũng chưa thay đổi, Tang Vận, ngươi có phải đã ăn thuốc trường sinh bất lão gì đó hay không a.” Hạ giọng, Lưu Hoài Uyên nửa thật nửa giả nói. Nhiều năm không gặp, người này ngoại trừ tóc biến bạc ra, dung mạo nhưng lại không có chút biến hóa, xem chính hắn, nhỏ hơn bốn tuổi so với Tang Vận, cũng đã có vẻ già hơn Tang Vận rất nhiều.

“Hoài Uyên, mấy năm nay ở biên quan, ngươi so với trước kia còn nói giỏi hơn, ngươi không nhìn thấy ta bây giờ là một đầu tóc bạc sao? Sao có thể không thay đổi?” Nhắc tới tóc của mình, Bạch Tang Vận từ lâu đã không còn đau lòng như lúc trước.

Lưu Hoài Uyên chỉ chỉ khuôn mặt của Bạch Tang Vận, “Ta là nói mặt ngươi a, một chút cũng chưa thay đổi, ngươi xem ta, bây giờ nhiều tang thương a.” Nói xong, xoa xoa gò má mình. Trên mặt có hai cái lúm đồng tiền, thế nào cũng nhìn không ra tang thương.

“Hoài Uyên, ngươi lần này ở luôn tại kinh thành đi, Hoài Diệp cũng muốn ngươi ở kinh thành giúp hắn.” Không rõ lúc trước Hoài Uyên vì sao đột nhiên muốn đi biên quan, Bạch Tang Vận khuyên.

Lưu Hoài Uyên cười cười, “Tang Vận, kinh thành này mặc dù thoải mái nhưng lại không bằng ở được đến tự tại nơi biên quan, đã trở lại hai tháng, nhưng làm ta buồn chết đi được, thật không biết hoàng huynh ta tại sao có thể nhẫn nại hằng ngày ở trong cung này, bất quá… có ngươi ở, hoàng huynh hắn sợ là đâu cũng không muốn đi đi.” Hiểu rõ gút mắc giữa ba người này, Lưu Hoài Uyên trêu ghẹo.

“Vậy… Ngươi vẫn là muốn đi sao?” Bạch Tang Vận nghe ra ý tứ trong lời nói của Lưu Hoài Uyên.

Gật gật đầu, Lưu Hoài Uyên nói: “Ừ, lần này hồi kinh một là nhìn xem bạn tốt, hai chính là giúp hoàng huynh xử lý chút chính sự, bây giờ hắn đã trở về, ngươi cũng lưu lại, nơi này cũng không còn chuyện gì của ta, ta đã nói cùng hoàng huynh, qua mấy ngày sẽ trở về biên quan.” Biên quan có người hắn nhớ mong, vì thế, hắn là nhất định phải trở về.

“Hoài Uyên, ngươi có phải có người để ý ở bên kia hay không?” Bạch Tang Vận đoán được.

“Tang Vận, thật sự là cái gì cũng không giấu giếm được ngươi nha.” Lưu Hoài Uyên gián tiếp thừa nhận, “Hắn thích biên quan, không thích cái huyên náo của kinh thành, vì thế, ta quyết định ở biên quan cùng hắn.”

Bạch Tang Vận muốn tiếp tục hỏi là cô nương nhà ai, ngay sau đó lại thôi, chỉ cần Hoài Uyên thích hay không là được. “Khi nào mang về cho chúng ta gặp một cái, xem ai có bản lĩnh lớn như vậy buộc được tim con ngựa hoang ngươi này.”

“Được, có điều Mặc Mặc rất mắc cỡ, sợ hắn không muốn trở về cùng ta.” Lưu Hoài Uyên có chút phiền muộn nhức đầu, khi nào Mặc Mặc mới bằng lòng cho chính mình danh phận đây.

“Hoài Uyên, người ta không muốn trở về cùng ngươi nhất định là ngươi làm cho người ta không yên lòng chỗ nào đó. Tính tình ngươi không giống Hoài Diệp, có thể bình tĩnh, ngươi trước kia là thích nháo, nhìn ngươi bây giờ, sợ cũng chưa sửa được nhiều.”

“Như vậy a, thế làm sao bây giờ, Tang Vận, ta đã nói với hắn ta rất yêu hắn nha.”

Nghe Bạch Tang Vận vừa nói như thế, Lưu Hoài Uyên vội lãnh giáo, vì chuyện này, hắn đã không ít phiền não.

“Hoài Uyên, yêu… không phải ngươi nói bao nhiêu lần là có thể khiến cho người ta cảm nhận được. Ta cùng Hoài Diệp, còn có Khuyết Dương… rất ít nói ai yêu ai với nhau, nhưng chúng ta trong lòng đều biết đối phương là người mình yêu nhất. Nếu muốn cho người ta biết tâm ý của ngươi, chỉ nói nói ngoài miệng là không được, phải xem ngươi làm bao nhiêu, trả giá bao nhiêu vì hắn.” Trên con đường này, hắn cùng với bọn họ đã trải qua những mưa gió, lẫn nhau đều trả giá rất nhiều vì đối phương, cho nên mới có hạnh phúc bây giờ.

“Ừm…Ta có làm a, ta chỉ ôm một mình Mặc Mặc, rất nhiều người hướng ta cầu hôn, ta đều không đáp ứng đâu.” Lưu Hoài Uyên không rõ chính mình rốt cuộc làm không đủ ở chỗ nào.

“Ai… Ngươi nha, cái dạng này ai dám gả cho ngươi.” Quay đầu lại nhìn thấy người đi vào, Bạch Tang Vận bất đắc dĩ nói, “Khuyết Dương, ngươi tâm sự với Hoài Uyên, đối với hắn, ta chính là không có cách.” Ném củ khoai lang nóng bỏng tay này cho Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận đi ra ngoài tìm Lưu Tư Diệu.

Trừng hai tròng mắt ham học hỏi, Lưu Hoài Uyên ngồi trước mặt Lam Khuyết Dương thổ lộ hết khổ não của mình ra, mà Lam Khuyết Dương lại hai hàng lông mày nhíu chặt, giống như nhìn đồ ngốc nhìn Lưu Hoài Uyên. Tang Vận, người này rốt cuộc có biết yêu người ta như thế nào hay không.

………

“Tang Vận, ta còn có chút việc, đêm nay ta qua đêm ở chỗ này.” Không đợi Bạch Tang Vận đáp lại Lam Khuyết Dương liền vội vàng đi, tức khắc hiểu được sao lại thế này, Bạch Tang Vận đi vào nội gian, thấy Lưu Hoài Uyên như có điều suy nghĩ ngồi ở bên cạnh bàn.

“Hoài Uyên, ngươi xem, ngươi cũng dọa Khuyết Dương chạy rồi.” Có thể khiến cho Lam Khuyết Dương bình tĩnh chạy trối chết như thế, Bạch Tang Vận còn có chút bội phục Lưu Hoài Uyên.

“Tang Vận… Ta có phải khiến người ta rất không yên lòng hay không?” Lưu Hoài Uyên nghĩ đến ánh mắt vừa rồi Lam Khuyết Dương nhìn hắn đều giống như nhìn đồ ngốc.

“Hoài Uyên, Mặc Mặc kia của ngươi là một người như thế nào?” Bạch Tang Vận hỏi.

“Mặc Mặc a… Hắn không thích nói chuyện, nhưng tính tình rất tốt, chưa từng sinh khí với ta đâu. Còn có… bộ dáng Mặc Mặc rất dễ coi, biên quan rất nhiều người thích hắn, bất quá, Mặc Mặc chỉ thích ta.” Nói tới đây, Lưu Hoài Uyên có chút tự đắc, “Đúng rồi, y thuật của Mặc Mặc rất cao.”

“Hoài Uyên, ngươi mặc dù quanh năm ở biên quan, nhưng ngươi dù sao cũng là thân vương, có tầng thân phận này, nói vậy người ta cũng có lo ngại đi.”

“Làm sao có thể? Ta cũng từng nói với hắn chuyện của ngươi với hoàng huynh ta còn cả Khuyết Dương, hơn nữa cũng đã nói với hoàng huynh về Mặc Mặc, hoàng huynh cũng không phản đối.”

Lưu Hoài Uyên nói xong, Bạch Tang Vận mới hiểu được Mặc Mặc kia là một nam tử.

“Hoài Uyên, Mặc Mặc kia là một nam tử sao.”

“Ừ.”

Lưu Hoài Uyên cũng không cảm thấy có quan hệ gì.

“Hoài Uyên… Nếu không phải Hoài Diệp cùng Khuyết Dương giữ lấy ta, ta cũng sẽ không ở bên cạnh bọn họ, ta sẽ tìm một chỗ không người, cách bọn họ thật xa.” Đã biết thân phận của Mặc Mặc, Bạch Tang Vận hiểu được lo ngại của hắn.

Lưu Hoài Uyên vừa nghe có chút phiền muộn, sau đó lại vui vẻ cười rộ lên, “Ha ha, Tang Vận, vậy ta liền giữ Mặc Mặc chết cũng không thả, để cho hắn trốn cũng không có chỗ để trốn.”

Bạch Tang Vận cũng cười, “Đúng vậy, Hoài Uyên, nếu ngươi thực sự thích hắn, liền giữ chặt lấy hắn, một ngày nào đó, hắn sẽ nguyện ý cùng ngươi hồi kinh.” Chính mình, nếu không phải là được giữ chặt, giấu cũng giấu không được.

“Tang Vận.” Lưu Hoài Uyên đột nhiên nghiêm túc, Bạch Tang Vận khó hiểu.

“Đừng lại chạy nữa, mấy năm ngươi không có ở đây, hoàng huynh ta hắn, suýt chút nữa điên rồi.” Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng chưa từng thấy bộ dáng điên cuồng kia của hoàng huynh, bộ dáng kia, hắn không dám nhìn lại nữa. Lúc trước nhận được tin tức, hắn hoả tốc hồi kinh, lại thấy được hoàng huynh và Lam Khuyết Dương phát điên, toàn bộ kinh thành đều là máu, người tan thành từng mảnh, cũng là vào lúc đó, hắn mới biết hoàng huynh để ý Bạch Tang Vận bao nhiêu. Ngẫm lại, nếu Mặc Mặc bị người giết chết trước mắt của mình, hắn… cũng sẽ điên đi.

“… Ừ, ta biết, ta sẽ không chạy nữa, cho dù bọn họ buông tay, ta cũng sẽ không chạy.” Cũng không biết, ở bên cạnh bọn họ sẽ hạnh phúc như thế.

………

“Tang Vận, ngươi hôm nay nói cái gì với Hoài Uyên? Hắn nhưng lại quyết định lập tức quay về biên quan.” Bạch Tang Vận nằm trong gian, Lưu Hoài Diệp đang đổi thường phục hỏi.

“Hoài Diệp, ngươi biết Hoài Uyên có người đi.” Bạch Tang Vận vừa mới tắm xong hưởng thụ sự chăm sóc của Lưu Hoài Diệp.

“Biết, người nọ là quân y, bất quá ta chưa từng thấy, chuyện của Hoài Uyên luôn luôn không cần ta bận tâm, chỉ cần hắn không chọc cho ta rắc rối gì là được.” Lau tóc bạc của Bạch Tang Vận, động tác của Lưu Hoài Diệp phá lệ dịu dàng.

Nửa ngày thấy Bạch Tang Vận không nói lời nào, Lưu Hoài Diệp xoay người nhìn lại, đã thấy Bạch Tang Vận không biết suy nghĩ cái gì, ôm người thả lên trên giường, Lưu Hoài Diệp hỏi, “Làm sao vậy? Có gì không ổn?”

“Không, chỉ là không nghĩ tới dựa vào tính tình của Hoài Uyên, lại tìm được người mình thích sớm như vậy, ta tưởng hắn còn phải chậm vài năm cơ.” Bạch Tang Vận nhắm hai mắt nói, trù sam vừa mới mặc bị người cởi ra, “Hoài Diệp, Khuyết Dương nói hắn đêm nay sẽ tới.”

“Ừm.” Lưu Hoài Diệp bận bịu tăng nhanh động tác trên tay.

Ước chừng một khắc đồng hồ sau, trên giường xuân sắc vô biên lại thêm một người, người tới không nhanh không chậm cởi y phục, khiến cho xuân sắc trong giường càng đậm.

………

“Bạch đại ca… Ngươi có tâm sự.” Thượng Quan Vân lo lắng hỏi, ở trong lòng hắn, Bạch Tang Vận không khác gì huynh trưởng hắn.

“Quản Vân… Huệ Diệu… có lẽ sẽ không người nối nghiệp…” Không dám biểu hiện ra khác thường trước mặt Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận lúc này có chút thống khổ.

“Bạch đại ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải còn có Tư Diệu sao?” Thượng Quan Vân bối rối.

Nhắc tới Lưu Tư Diệu, thống khổ trên mặt Bạch Tang Vận càng sâu.