Tiêu Tương Thủy Sắc

Chương 6: Năm xưa




Qua một đêm phát tiết, Mạc Ức, cũng chính là Bạch Tang Vận còn sống vẫn không nói với Lam Khuyết Dương một câu. Hắn mỗi ngày lặng yên nhìn ngoài cửa sổ, lặng yên ăn cơm, uống thuốc, có thể nói hắn chưa từng mở miệng, tâm hồn hắn giống như từ lâu đã không còn trong cơ thể, lưu lại chỉ là cái xác.

Mặc dù mỗi ngày đều đúng hạn dùng cơm, uống thuốc, nhưng Mạc Ức lại ngày càng gầy đi, Lam Khuyết Dương nhìn trong mắt, lo trong lòng. Hắn không biết nên làm thế nào để đại ca khôi phục lại, cũng không biết nên giải thích thế nào với đại ca, ở hắn xem ra, giải thích tất cả cũng không thể bù lại những đau khổ mà đại ca đã từng phải chịu.

Đêm nay, thừa dịp đại ca uống thuốc ngủ, Lam Khuyết Dương như những ngày qua từng đêm đi tới phòng đại ca. Lúc trước, hắn đều là trông đến nửa đêm liền đi, nhưng từ sau khi đại ca đêm đó gặp ác mộng, hắn liền cùng đại ca đến tận lúc bình minh. Ngồi bên giường đại ca, Lam Khuyết Dương đem tay đại ca đang để ở ngoài chăn nhẹ nhàng đặt vào, ngày trước, đại ca thường xuyên đối với hắn như vậy.

Lúc này, Mạc Ức trở mình, Lam Khuyết Dương lập tức ngừng lại, đợi sau khi đại ca ngủ ổn định, hắn mới một lần nữa giúp đại ca sắp xếp lại đệm chăn.

Hơn nửa tháng qua, Lam Khuyết Dương cũng gầy đi rõ ràng, hắn căn bản không rảnh có lẽ nói căn bản không muốn chăm sóc chính mình, hắn muốn chỉ làm thế nào để đại ca mau chóng khôi phục, làm thế nào có thể sớm rời khỏi đại ca, không để đại ca lại thấy mình, lại thương tâm khó chịu.

Dựa vào bên giường, Lam Khuyết Dương chợp mắt nghỉ một chút, trong đầu nghĩ ngày mai nên làm cho đại ca cái gì, để đại ca có thể ăn nhiều chút. Bỗng nhiên, Mạc Ức lại không an ổn mà rên rỉ, Lam Khuyết Dương vội mở mắt nhìn sang, cũng nhẹ nhàng chậm rãi mà ôm đại ca vào trong lòng.

“Khuyết Dương… Khuyết Dương cứu ta…” Mạc Ức đang trong cơn ác mộng bối rối muốn bắt lấy cái gì, lúc này có gì đó ấm áp đặt trong tay hắn, Mạc Ức một phen liền gắt gao bắt lấy, cũng không ngừng hô.

“… Ca…” Lam Khuyết Dương kinh sợ sững sờ nắm tay ca, tưởng là chính mình nghe lầm.

“Khuyết Dương… Đau quá… Đau quá…” Mạc Ức trở mình đến một nơi làm cho hắn cảm thấy được an toàn, lại kêu lên, thanh âm trở nên cực kỳ thống khổ, “Khuyết Dương… Ghê tởm… Khuyết Dương… Cứu ta…” Mạc Ức mơ thấy cái gì đó, chân mày nhíu chặt lại.

“Ca… Ta ở đây… Ca… Xin lỗi… Khuyết Dương đã tới chậm.” Lam Khuyết Dương vừa buồn vừa vui ôm chặt lấy đại ca, khẽ nói bên tai đại ca.

“Khuyết Dương… Giết hắn… Giết hắn… Ghê tởm…” Thanh âm Mạc Ức thấp xuống, mà khóe mắt đã hiện ra bóng nước.

“Được, ca… Ta giúp ngươi giết hắn, ta nhất định giết hắn.” Dường như nghe ra “ghê tởm” theo như lời Mạc Ức có ý gì, trên mặt Lam Khuyết Dương lộ ra cái nhìn khát máu.

“… Khuyết Dương… Vì sao? Vì sao phải giết ta…” Thanh âm Mạc Ức khàn khàn lên, thân mình cũng bắt đầu phát run, “Khuyết Dương… Khuyết Dương… Vì sao? Hoài Diệp… Khuyết Dương… Vì sao…”

“Ca… Xin lỗi… Xin lỗi..” Lam Khuyết Dương ôm Mạc Ức, thống khổ rơi lệ, “Ca… Ngươi là tất cả của Khuyết Dương… Khuyết Dương… giấu giếm ca, nhưng…” Lam Khuyết Dương dùng hết toàn lực ôm chặt Mạc Ức, thương tâm kêu, “Ca… Đấy không phải ta… Người giết ngươi… không phải ta… không phải… không phải Khuyết Dương…” Không phải ta… nhưng, vậy cũng có gì khác nhau, tổn thương ngươi sâu nhất, vốn là ta.

“Khuyết Dương… Hoài Diệp… Cứu ta… Đau…” Đau đớn chậm rãi tan đi, lại rì rầm mấy tiếng, Mạc Ức khôi phục yên lặng trong lòng Lam Khuyết Dương, nhưng lại nắm thật chặt lấy tay Lam Khuyết Dương.

………

“A…” Đầu có chút trầm, Mạc Ức tỉnh lại, tình cảnh trước mắt làm cho hắn nhất thời có chút bối rối, có chút tức giận. Đang muốn lớn tiếng quát mắng Lam Khuyết Dương, Mạc Ức lại phát hiện người đang ôm mình dường như có chút không bình thường. Từ chỗ tiếp xúc truyền đến nhiệt độ rất cao, Mạc Ức gắng sức rời ra khỏi vòng ôm chặt của Lam Khuyết Dương, thấy người này cư nhiên một chút phản ứng cũng không có, hắn có chút căng thẳng đưa tay đặt lên trên trán Lam Khuyết Dương, mà trên trán truyền đến nhiệt độ cao khiến Mạc Ức hiểu được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Xuống giường, Mạc Ức vội vội vàng vàng để ý chính mình, lục lọi cái tủ trong phòng và trong người Lam Khuyết Dương, tìm thấy mấy bộ quần áo cùng vài tấm ngân phiếu, hắn đem đồ vật này nọ tùy ý thu thập một chút, lập tức hướng ngoài phòng chạy đi. Đây là một cơ hội, hắn phải thừa dịp người nọ mê man chạy thoát, hắn muốn chạy trốn, chạy khỏi Huệ Diệu quốc, trốn thật xa, hắn không bao giờ muốn gặp những người đó nữa.

———

“Ca, ngươi đi ngủ đi, ta không sao.” Lam Khuyết Dương nằm trên giường, sắc mặt có phần tái nhợt, hơi sức để nói cũng không có.

“Không sao cái gì? Sốt còn chưa có lui đâu.” Bạch Tang Vận sờ sờ trán và cổ Lam Khuyết Dương, trong lòng nóng như lửa đốt.

“Ca, ta đã khỏe hơn nhiều, ngươi đi ngủ đi, mấy ngày nay ngươi mệt muốn chết rồi.” Lam Khuyết Dương vươn tay đẩy đẩy ca, bảo hắn quay về.

“Ca không việc gì, nhưng là ngươi, đã mấy ngày qua, cũng không thấy khỏe. Ngày mai ta bảo Hoài Diệp phái thái y trong cung đến đây coi, xem rốt cuộc là có chuyện gì.” Bạch Tang Vận bỏ tay đệ đệ vào trong chăn, nhân tiện lấy cái bát từ bên cạnh, “Ca cho ngươi uống nước.” Nói xong, liền thay đổi tư thế đỡ Lam Khuyết Dương dậy, để hắn tựa vào người mình uống nước.

Lam Khuyết Dương có chút khát mấy hớp liền uống hết nước, sau đó lại uống thêm một chén, Lam Khuyết Dương mở miệng nói: “Ca, đừng tìm điện hạ, cơ thể của ta ta tự rõ ràng, qua hai ngày sẽ không có việc gì, để thái y vội tới xem bệnh cho ta, thật sự không thích hợp, với lại, ta không muốn để cho người khác lấy việc này nói linh tinh ca với điện hạ.”

“A… Cũng phải, ca thiếu thận trọng, tìm thái y đến quả thật không thích hợp.” Bạch Tang Vận cũng hiểu được đạo lý trong đó, nhưng lại lo lắng cho thân thể Lam Khuyết Dương, một lát sau, Bạch Tang Vận đứng dậy cởi ngoại bào chui vào trong chăn Lam Khuyết Dương.

“Ca?!” Lam Khuyết Dương dịch sang bên cạnh, có chút kinh ngạc, ngoại trừ lúc sau khi nhận nhau kia, ca chưa từng ngủ cùng giường với mình như vậy. “Nếu đã uống thuốc nhiều ngày như thế cũng không đỡ, vậy thử cách thời xưa xem.” Bạch Tang Vận nửa ngồi lại bỏ áo chẽn và áo lót ra, chỉ mặc trù khố, rồi mới nằm vào ôm Lam Khuyết Dương vào ngực.

“Ca… Ca… Đây là…” Lam Khuyết Dương căng thẳng nói lắp, tay chân khẽ nâng, không biết nên để ở đâu.

“Đừng lộn xộn, coi chừng lại bị phong.” Bạch Tang Vận căn bản không để ý tới sự xấu hổ của đệ đệ, đặt cơ thể Khuyết Dương bên cạnh mình, cũng ngăn đệ đệ nâng tay, “Xem ủ một đêm ra mồ hôi có thể chuyển biến tốt hay không.” Quấn kín chăn, thân thể Bạch Tang Vận gầy yếu lại vững vàng ôm cả người Lam Khuyết Dương đang nóng lên.

“…” Nhẹ nhàng tựa vào bên cạnh ca, ánh mắt Lam Khuyết Dương chớp không ngừng, từ từ thả lỏng, thấy được mùi thân thuộc của ca, cảm nhận ngực ca không rộng mà lại mỏng manh, nghe tiếng tim đập của ca ổn định, Lam Khuyết Dương yên lặng nhắm mắt, cũng chủ động đưa tay ôm lấy ca.

“Khuyết Dương, về sau đừng ỷ vào chính mình tập võ, ngày thường lại không chú ý, sau này ca bảo ngươi thêm y phục, ngươi liền thêm y phục, bảo ngươi nghỉ ngơi ngươi liền nghỉ ngơi.” Trong chăn có phần nóng, lo lắng mấy ngày liền làm cho Bạch Tang Vận buồn ngủ, thanh âm cũng có chút mơ hồ, nhưng Lam Khuyết Dương vẫn nghe kỹ.

“Vâng.”

“Ca tuy không biết võ, cũng không khoẻ mạnh như ngươi, nhưng ca cũng không yếu… Ngươi không cần mọi chuyện đều ôm vào mình… Ca… có thể làm.”

“…”

“Khuyết Dương…?”

“Ca… Ngủ đi… Ngươi mệt rồi…”

“… Ừ…” Ngáp một cái, hai mắt Bạch Tang Vận cuối cùng chống đỡ hết nổi nhắm xuống.

“Ca… Nếu ngã bệnh là có thể gần ngươi như vậy, ta thà chính mình luôn bệnh…” Lam Khuyết Dương sau khi ca ngủ, im lặng nói…

“Sớm biết rằng hiệu nghiệm, ca hẳn là đã sớm dùng cách này.” Sờ thấy nhiệt độ cơ thể Lam Khuyết Dương bình thường, Bạch Tang Vận thở phào nhẹ nhõm, hắn cao hứng không thấy được sự mất mát trong mắt Lam Khuyết Dương chợt lóe lên rồi biến mất.

“Ca… Ngươi… Ngươi không sao chứ.” Lam Khuyết Dương vốn muốn hỏi ca, nếu hắn sau này lại ngã bệnh, ca còn làm như vậy hay không, nhưng nói đến bên miệng lại sửa lời.

“Không có gì, nếu sau này ngươi lại phát sốt, ca cũng không ép ngươi uống thuốc đắng chết người kia, ca liền ủ ngươi đổ mồ hôi.” Bạch Tang Vận mới vừa nói xong, vẻ mặt Lam Khuyết Dương trong nháy mắt liền sáng lên, sau đó lại lập tức khôi phục lãnh đạm ngày thường.

“Sốt mặc dù lui, có điều vẫn cần chú ý, ngươi nằm hai ngày nữa, không có sự cho phép của ta, không được xuống giường.” Bạch Tang Vận vẫn như cũ lo lắng dặn dò Lam Khuyết Dương.

“Ca…” Lam Khuyết Dương vừa định nói đã bị ánh mắt nghiêm khắc của ca trừng lên. “Ngươi đừng nói cái gì, ca không muốn nghe, để ngừa ngươi không dưỡng thật tốt, hai ngày này ca ở trong phòng ngươi.” Bạch Tang Vận hiểu rõ Lam Khuyết Dương tức thì quyết định ở gần coi chừng đệ đệ.

“Ừm.” Lam Khuyết Dương cúi đầu đáp, trong mắt tràn ngập vui sướng.