Tiêu Vương

Chương 2-1




Edit: Tinker Chuông

Beta: Hamano Michiyo(Momo)

Phía tây Nguyệt Mi đảo có một khe núi, nơi đó có rất nhiều dược thảo quý hiếm.

Mộc La Toa cầm một cái giỏ trúc, chuyên tâm hái dược thảo, những thứ này đều có thể giúp cho thân thể của cha sớm mau hồi phục, nàng hy vọng một ngày nào đó ông có thể đứng lên, lại tiếp tục ùng bá một phương, lãnh đạo Nguyệt Mi đảo chống lại kẻ xấu.

Ngẩng đầu thì bất chợt trông thấy một gốc cây quý khó tìm, Mộc La Toa vui vẻ hẳn, nàng khẽ nhún người một cái liền nhảy lên, hái lá thuốc này xuống. Đúng lúc nàng chuẩn bị vọt trở lại thì bị trượt chân, hòn đá lăn đi mất còn bản thân thì không kịp ứng phó, lung lay sắp ngã.

Sợ hãi kêu lên một tiếng, Mộc La Toa vốn định đề khí để đứng vững lại, nào ngờ tốc độ lăn xuống quá nhanh khiến mình không kịp ứng biến, nàng chỉ còn cách nhắm chặt mắt, hết thảy đều phó mặc cho số phận.

Không lâu sau, nàng phát hiện mình đang ở trong một lồng ngực rộng rãi, cả người được một đôi tay rắn chắc ôm chặt. Mộc La Toa vội vàng mở mắt, bất ngờ nhìn tới đôi tròng mắt đen sâu thăm thẳm, nhất thời liền kinh ngạc không thôi.

“Là huynh!” Nàng thật sự không nghĩ sẽ còn gặp lại hắn, hơn nữa hắn lại cứu nàng thêm một lần nữa.

Giang Nhược Viễn làm ngơ trước biểu tình kinh ngạc đó, chỉ yên lặng đặt nàng xuống, đôi ngân mâu lóe lên một tia nhìn ảm đạm.

Mộc La Toa đứng vững trở lại, ngẩng đầu lên nói với hắn. “Cám ơn huynh đã cứu ta thêm một mạng.”

Giang Nhược Viễn vẫn im lặng không hề nói gì.

Mộc La Toa cảm thấy rất kỳ quái, hắn luôn không nói một lời nào, chỉ dùng ánh mắt vừa quen thuộc, vừa lo lắng nhìn chằm chằm như muốn

tìm điều gì đó trên người nàng vậy.

Nàng chủ động phá vỡ trầm mặc, trực giác nghĩ nếu mình không mở miệng thì hắn cũng quyết định sẽ không chủ động nói chuyện với mình đi, mà nàng cũng không phải người quen bắt chuyện với một kẻ xa lạ. Chẳng qua, mỗi khi gặp hắn, lòng của nàng lại không hề tự chủ được.

“Công tử, nếu tiện, mời lưu lại quý danh, nếu sau này có cơ hội, tiểu nữ nhất định báo đáp ơn cứu mạng của người”

“Gả cho ta.”

Đôi mắt xa xăm lạnh nhạt vô tình rất nhanh sáng lên.

“Á?!”

Nàng nhìn hắn chằm chằm, bị lời nói vừa rồi dọa cho ngây ngốc, nàng cũng không ôm hy vọng hắn mở miệng nói chuyện với nàng, cũng không nghĩ người này vừa mở miệng đã làm người ta sợ hãi đến thế.

Hắn coi như không nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Mộc La Toa, lại nói:

“Gả cho ta.”

Lời nói của hắn ngắn ngủn, biểu tình trên mặt cũng vô cùng lạnh lùng, nếu ba chữ này không còn quanh quẩn bên tai, nàng còn nghĩ mình nghe nhầm.

“Công tử nói chắc không phải sự thật đi?”

Này… Thật sự làm người ta chấn kinh rồi, nàng không thể không nghi ngờ lời nói của hắn.

“Chúng ta mới chỉ gặp mặt nhau có hai lần, huynh đừng nghĩ cứu ta hai lần, ta sẽ nhất định phải lấy thân báo đáp?”

Sắc mặt Mộc La Toa trở nên khó coi, nàng thật sự không thể tiếp nhận được thái độ thoắt cái đã biến đổi của nam tử này, nói hắn là đăng đồ tử(kẻ háo sắc) thì hơi quá, nhưng đề nghị này nàng thật sự không thể tiếp nhận.

Giang Nhược Viễn không thấy dung nhan căm giận của nàng, vẫn nhìn rồi nói:

“Chỉ cần nàng gả cho ta, ta có thể đảm bảo đảo Nguyệt My bình an vô sự, còn có thể chữa khỏi bệnh cho Mộc đảo chủ.”

Mộc La Toa nghe vậy không khỏi trừng lớn hai mắt. Hắn đang trao đổi điều kiện với nàng sao? Nhưng đề nghị chữa bệnh cho cha nàng đúng là một đề nghị hấp dẫn.

“Huynh thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho cha ta?”

Hắn nhìn nàng:“Gả cho ta, ta có thể làm cho hai điều đó thành sự thật.”

Hắn không nói dối.

Nhìn khuôn mặt chân thật nghiêm túc của hắn, nàng cảm thấy lo lắng. Chỉ một mình nàng đối phó với Chu Lan Tâm không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa còn có bệnh tình của cha, cho dù đã mời đến phủ rất nhiều đại phu nhưng vẫn không thể nào chữa trị…

Nếu như gả cho hắn có thể đem lại sự bình yên cho hòn đảo, có thể chữa được bệnh cho phụ thân, chuyện này cũng chưa chắc đã là không tốt.

“Đáp án của nàng là?”

“Được, ta đồng ý với huynh.”

Mộc La Toa không thể không thừa nhận, ở sâu trong nội tâm nàng đã thấy rất hứng thú với nam nhân thần bí này, trên người hắn luôn có thần thái bi thương bao quanh làm lòng nàng bất giác mềm lại, thân bất do kỷ(*) bị hắn mê hoặc.

(*thân bất do kỷ: không theo ý của mình, không tự chủ được)

Đừng nói nàng vì lợi ích của dân chúng trên đảo làm vật hy sinh gả cho hắn, kỳ thật nàng đồng ý lấy hắn là có ý riêng, bởi vì nàng muốn giải được bí mật của nam nhân thần bí này.

Hắn lộ ra ánh mắt mơ hồ như của một đứa trẻ, hoàn toàn không hề nghĩ nàng lại dễ dàng đồng ý nhanh chóng đến vậy, hắn còn nghĩ đến nàng sẽ cự tuyệt hay thoái thác gì đó…

Ánh mắt hắn nghi hoặc nhìn nàng, trong tâm sinh ra thương tiếc, càng khẳng định quyết định của chính mình.

“Đi thôi!”

Giang Nhược Viễn liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay người chuẩn bị đi.

“Đợi chút, đi đâu vậy?”

Mộc La Toa bị hành động của hắn làm cho bất ngờ.

“Đến nhà nàng.”

Thấy hắn không có ý quay đầu, Mộc La Toa hiểu được thái độ của hắn là cực kỳ nghiêm túc, thế là vội vàng đuổi theo đến trước mặt hắn, ngăn không cho tiếp tục đi về phía trước.

“Bây giờ phải đi?”

Hắn gật gật đầu.

Mộc La Toa kinh ngạc. Động tác của hắn cũng nhanh quá nha!

Giang Nhược Viễn thâm trầm nhìn nàng một cái, dắt tay nàng đi về phía Mộc Gia trang, hắn đương nhiên biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì, khẽ thở dài, quyết định giải trừ nghi hoặc trong lòng nàng.

“Chẳng lẽ nàng không muốn ta chữa trị cho Mộc đảo chủ?”

Mộc La Toa nghe vậy, hai mắt dấy lên ánh sáng hy vọng, hắn tự tiện cầm tay nàng, nàng cũng không chú ý tới.

“Bây giờ huynh sẽ đi chữa bệnh cho phụ thân ta?”

Mộc La Toa không thể tin được, nhiều năm như vậy rồi phụ thân vẫn không thể đi được, nếu như cha mẹ biết, có phải sẽ rất vui vẻ không?

Giang Nhược Viễn không đáp lại lời nàng, chỉ mang nàng đi.

Cảm thấy lòng bàn tay có cảm giác dễ chịu, Mộc La Toa mới phát hiện bàn tay nhỏ bé của mình bị hắn nắm chặt, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp, mũi nàng cay cay, nước mắt bất giác lăn xuống dưới, rơi ở trên tay hai người.

Nam nhân xa lạ ngay cả tên cũng không biết này lại nắm tay nàng, làm nàng có cảm giác an toàn… Thật sự rất kỳ lạ!

“Huynh còn chưa nói cho ta biết tên của mình?”

Bọn họ đều chưa hiểu biết gì về nhau, sao cha mẹ nàng có thể yên tâm gả nàng cho hắn đây?

“Giang Nhược Viễn.”

Giọng nói của hắn truyền đến, nàng ngước mắt nhìn hắn.

“Ta tên là Mộc La Toa.”

“Ta biết.”

Hắn còn biết cả lai lịch cha mẹ nàng, cả chuyện lớn chuyện nhỏ trên cái đảo này nữa, nhưng những điều này nàng không cần phải biết.

Mộc La Toa kinh ngạc, đang muốn mở miệng hỏi lại thì cửa nhà đã hiện ra trước mắt.

∞∞∞∞∞∞∞∞∞

Mộc La Toa muốn Dương bá thông báo cho cha mẹ mình một tiếng để Giang Nhược Viễn vào trong phòng chữa bệnh cho cha.

Khi hai người tiến vào trong phòng nơi Mộc Đường Phong nghỉ ngơi, tin này đã truyền khắp Mộc gia trang, thế là trong phòng xuất hiện một đám người túm năm tụm ba, nhỏ giọng bàn luận, vô cùng náo nhiệt.

Giang Nhược Viễn liếc nhìn Mộc phu nhân, hiểu được vẻ ngoài của Mộc La Toa được thừa hưởng từ ai, lại nhìn nam nhân trung niên đang nằm trên giường, tuy nửa người ông bị thương tật như ánh mắt lại rất tinh nhạy.

Mộc Đường Phong đánh giá nam nhân đeo mặt nạ bạc trước mặt mình, hơi thở gấp gáp lên, ông từng nghe qua một tin đồn, tin này sẽ không liên quan tới hắn ta đi?

“Giang đảo chủ, thật không ngờ người lại đại giá quang lâm tới đảo Nguyệt Mi này.”

Hai đảo cách nhau khoảng trăm dặm hai vực, chưa từng xuất hiện cùng nhau.

Hôm nay hắn chủ động tới đây, còn nói sẽ chữa bệnh cho ông, thật làm ông cảm thấy ngoài ý muốn.

Giang Nhược Viễn đối với lời nói của ông mắt điếc tai ngơ(*), lấy từ trong người một cây tiêu rất dài, đưa lên môi thổi, trong lúc nhất thời, âm thanh từ chiếc tiêu truyền ra, ánh mắt như trời đêm.

(*mắt điếc tai ngơ: một câu cửa miệng quen thuộc, ý chỉ việc không thèm quan tâm, không hề để ý đến vấn đề. Nghe qua có vẻ hơi kỳ nhưng vẫn hay gọi thế cho thuận miệng^^)

Hành động không coi ai ra gì của Giang Nhược Viễn làm Mộc Đường Phong giật mình.

Khá lắm, trẻ tuổi nhưng rất cuồng vọng.

Nhưng nghe thấy tiếng tiêu của hắn tâm tư của ông chợt tắt, trong cơ thể cảm thấy có chút dao động, lập tức dùng nội lực phối hợp, tâm linh bất giác đi theo tiếng tiêu trầm bổng của nam tử này.

Mộc La Toa nghe tiếng tiêu như tiếng khóc, rất thê lương, làm nàng mê muội, say mê, đắm chìm vào bên trong….

Nguyễn Tinh Trúc cảm thấy tiếng tiêu của hắn có thể dễ dàng đùa nghịch cảm xúc của phu quân, không khỏi bái phục công lực cao thâm của người này.

Đột nhiên thanh âm uyển chuyển biến đổi, tiết tấu toát ra làm chấn động lòng người, nhạc phổ giống như tiếng nói của cao tăng, nghe thấy thì có chút hiểu biết, nhưng khi lắng nghe kỹ càng lại thấy khó hiểu, là một phương pháp vận khí huyết.

Mộc Đường Phong có cảm ứng với tiếng tiêu của hắn, âm nhạc có kết cấu kết hợp với luyện công điều trị, hai chân vốn không có cảm giác của ông đột nhiên cảm thấy đau đớn, luồng khí nóng như đang chạy giần giật trong chân.

Hai chân có cảm giác khiến trong lòng Mộc Đường Phong vô cùng mừng rỡ, càng chuyên tâm vào tiếng tiêu hơn.

Tiếng tiêu vang lên truyền khắp Mộc gia trang, che giấu nội công huyền ảo và thâm hậu.

Nửa canh giờ sau, giai điệu đột nhiên ngừng lại.

Chỉ thấy Giang Nhược Viễn thu cây tiêu vào trong người, thở ra một hơi, vận nội lực truyền tới hai chân của Mộc Đường Phong trong không khí, sau một lúc lâu, hít thêm một hơi mới nói:

“Mộc đảo chủ thử xuống giường đi lại xem.”

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Trúc và Mộc La Toa cùng tiến lên đỡ Mộc Đường Phong đứng dậy.

Mộc Đường Phong cẩn thận xuống giường, hai chân quả nhiên có thể cử động được, nhưng nằm lâu năm trên giường nên có vẻ yếu ớt vô lực.

Ba người nhà Mộc gia kinh hỉ vô cùng, cảm ơn rối rít.

(Momo: Viễn ca quả nhiên thần y, bệnh mấy năm chỉ trong vòng gần một canh giờ đã chữa khỏi, giỏi à nha ^^)

“Mộc đảo chủ chỉ cần luyện tập nhiều hơn, không lâu sau có thể bước đi như bay rồi.” Giang Nhược Viễn mở miệng nói lần nữa.

“Đa tạ Giang đảo chủ đã ra tay cứu giúp, ân tình này Mộc mỗ thật sự không thể báo đáp!”

Ánh mắt Giang Nhược Viễn không đổi:

“Nửa tháng nữa ta sẽ tới cưới con gái ông là Mộc La Toa.”

Lời nói của hắn làm Mộc Đường Phong và Nguyễn Tinh Trúc sửng sốt, hai người không thể tin được nhìn về phía con gái mình.

Mộc La Toa cúi đầu.

“Cha, con gái đã quyết định đem đại sự phó thác cho huynh ấy.”

“Hai người sớm đã quen biết rồi?”

Mộc Đường Phong cảm thấy kinh ngạc, sao ông lại không nghĩ ra vì mối quan hệ với con gái mình nên hắn mới bằng lòng ra tay cứu giúp.

Mộc La Toa gật đầu, có lẽ nên làm cho cha nghĩ nàng và hắn có giao tình, như vậy mới có thể yên tâm gả nàng cho hắn, huống hồ nàng cũng không muốn cha cho rằng nàng hy sinh hạnh phúc để chữa bệnh cho mình.

“Nếu La Toa đã nói vậy, cha cũng không phản đối gì, liền làm theo lời Giang đảo chủ đi, nửa tháng sau Mộc mỗ sẽ gả tiểu nữ cho cậu.” Ông cũng nhìn ra được Giang Nhược Viễn là nam nhân xuất sắc.

“Đường Phong….”

Nguyễn Tinh Trúc không thể tin được, phu quân lại đáp ứng chuyện hôn sự này nhanh như thế, hạnh phúc của con gái, người làm mẹ không quan tâm sao được.

“Tinh Trúc, ta tin tưởng quyết định của La Toa, nàng đừng lo lắng quá!”

Mộc Đường Phong nói xong, quay sang Giang Nhược Viễn:

“Nếu như ta đoán không lầm thì cậu nhất định là Tiêu Vương trong truyền thuyết?”

Ông từng nghe nói, trên giang hồ xuất hiện một nam tử, trên người luôn mang theo một cây tiêu, dùng tiếng tiêu đả thương người một cách vô hình, cũng dùng tiếng tiêu để cứu vô số người, không phải là hắn chứ?

Mộc Đường Phong lại có duyên gặp gỡ người này, còn có quan hệ nhạc phụ với hắn, thật sự là kỳ duyên!

Nhưng nam nhân này tuy là Tiêu Vương nổi danh, nhưng xuất thân của hắn, người đời hoàn toàn không biết, nếu gả con gái cho hắn, sẽ hạnh phúc sao?

Vẻ mặt Mộc La Toa kinh ngạc. Nàng từng nghe đến thanh danh Tiêu Vương, cũng biết đến hành vi hiệp nghĩa của hắn rất nhiều. Điều này nàng vô cùng tán thưởng, không ngờ mình có thể quen biết, hiện tại lại còn sắp trở thành thê tử của hắn nữa….

Nàng muốn tìm hiểu hắn, tiếp cận hắn.

“Bất kể ta là ai, đừng quên nửa tháng sau ta sẽ tới cưới La Toa.”

Nói xong hắn quay người rời đi, nhưng dường như nhớ tới điều gì, bước chân dừng lại:

“Chuyện hôn lễ sẽ do ta xử lý.” Nói xong bước nhanh ra ngoài.

Mộc La Toa thấy thế vội vàng đuổi theo, để lại Mộc Đường Phong và Nguyễn Tinh Trúc hai mặt nhìn nhau.