Tiêu Vương

Chương 9-2




Edit: Hamano Michiyo(Momo)

Nguồn: Tử Vi Các

Ba năm sau.

Một góc lương đình trong hoa viên của một căn nhà trên Cửu Dương đảo.

“Tiểu Trúc, con nhớ chăm sóc đệ đệ cho tốt nhé!” Mộc La Toa dặn dò Tiểu Trúc, nay đã là một cô gái mười ba tuổi có tư thái duyên dáng yêu kiều.

Tiểu Trúc đang nắm tay đệ đệ mới ba tuổi, đang bi bô tập nói, đi đường xem như đã vững vàng.

Diện mạo của Giang Lập Uy kế tục sự tuấn mỹ của Giang Nhược Viễn, thập phần giống với Tiểu Trúc, bé là một tiểu tử yêu cười, thích dính tỷ tỷ.

“Toa Toa nương, người yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Uy thật tốt, nhưng mà người đang mang thai nhất định sẽ vất vả, nhanh chút ngồi xuống, nếu không phụ thân trở về mà nhìn thấy sẽ luyến tiếc đấy!”

Lời nói hiểu biết như thế của Tiểu Trúc làm Mộc La Toa nở nụ cười thật tươi, hai nha hoàn cạnh đó liền đỡ nàng ngồi xuống ghế đá. “Con nha! Cùng cha giống như nhau lúc nào cũng quản ta, thật không hiểu ai mới là mẹ ở đây nữa! So với ta còn lắm chuyện hơn!”

Đầu năm nay nàng lại có đứa nhỏ, mang thai lần này bụng còn to hơn so với lúc có mang Tiểu Uy, thường làm nàng cảm thấy dễ dàng mệt mỏi, cho nên Nhược Viễn thập phần lo lắng cho thân thể của nàng.

Lời của nàng không giống oán giận, lại có vẻ giống làm nũng nhiều hơn.

Nghe vậy, Tiểu Trúc liền thè lưỡi, nghịch ngợm cười ha ha.

Lúc này, một tiếng nói trẻ con non nớt thúc giục vang lên. “Tỷ tỷ…… Chơi đùa…… Chơi đùa……”  Bàn tay nhỏ bé mập mạp không ngừng lôi kéo tay của Tiểu Trúc.

“Được rồi! Tỷ mang đệ đi chơi nha!” Nàng cười với Mộc La Toa  sau đó mang Tiểu Uy đi ra khỏi lương đình.

Nàng rất vui vẻ nha!

Ba năm trước đây, khi Toa Toa nương sinh hạ Tiểu Uy, nàng còn sợ Toa Toa nương sẽ không để ý tới mình nữa, không nghĩ tới Toa Toa nương không chỉ thực quan tâm nàng, còn muốn nàng hỗ trợ chiếu cố Tiểu Uy, làm cho nàng một chút cũng không cảm thấy Toa Toa nương bất công, nàng rất rất yêu Toa Toa nương a!

“Chuyện gì khiến nàng cười vui vẻ như vậy?” Một vòng tay cường tráng đem Mộc La Toa ôm lấy, xoay một vòng tròn rồi mới hạ xuống trên đùi của hắn.

Hành động lớn mật này làm cho Mộc La Toa kinh hô một tiếng, vội vàng vươn tay ôm chặt cổ Giang Nhược Viễn, gắt giọng: “Này! Chàng định hù chết thiếp sao?”

“Ta thương nàng còn không kịp, làm sao có thể nhẫn tâm hù chết nàng đây!” Ngân mâu mang theo ý cười dạt dào của hắn lấp lánh nhìn nàng.

“Chán ghét!” Nàng cười đánh nhẹ hắn một quyền, khóe miệng lại khoái trá giơ lên.

Lúc ban đầu, lời ngon tiếng ngọt của hắn làm cho nàng cảm thấy thập phần không được tự nhiên, lại cảm thấy buồn nôn nữa, mà nàng cũng phát hiện, khi hắn nói những lời này mặt cũng sẽ đỏ.

Nhưng mà suốt ba năm nay, mấy lời buồn nôn này lại thường xuyên xuất hiện, đã sớm trở thành thói quen của nàng, Nhược Viễn cũng trở nên hữu tình giống như người bình thường, thi thoảng còn có thể tươi cười nữa.

“Phải không? Ta cảm thấy nàng thực yêu ta cơ mà!” Trải qua ba năm huấn luyện, khi hắn nói những lời này đã mặt không đỏ tim không đập hổn hển nữa rồi.

“Ai nha! Không cần nháo người ta!” Mộc La Toa hờn dỗi kháng nghị.

Mặt của nàng nháy mắt ửng hồng như vầng sáng cuối chân trời lúc hừng đông, xinh đẹp diễm lệ không thôi, Giang Nhược Viễn vừa thấy liền cúi đầu hôn nhẹ một chút lên môi của nàng. “Được rồi! Không trêu nàng nữa!”

Sau đó, hắn đặt bàn tay to lên cái bụng đã sớm hở ra của nàng, từ từ vuốt ve. “Như thế nào? Hôm nay cục cưng có khi dễ bắt nạt nàng nữa không?”

Mang thai hơn tám tháng, tiểu bảo bảo đá cực kì lợi hại, mặc kệ ban ngày hay buổi tối, hắn thích đá liền đá, nhưng kẻ chịu tội lại là nàng, nhìn nàng mấy ngày nay ngủ không an ổn, hắn cũng đau lòng muốn chết.

“Hoàn hảo, hôm nay im lặng hơn, bất quá, cục cưng có đá mới chứng tỏ nó khỏe mạnh mà! Chàng không cần quá lo lắng, nha?” Nàng đáng yêu xoa bóp gương mặt của hắn.

“Coi như nó thức thời, nếu nó còn dám khi dễ nương của mình, chờ nó sinh ra, xem ta không đánh một chút cái mông của nó mới là lạ!”

Bộ dáng hắn ra vẻ hung ác làm nàng bật cười. Nàng biết hắn chỉ nói thế thôi, kỳ thật Nhược Viễn rất thương hài tử của mình!

Lúc Tiểu Uy mới tròn một tuổi, lúc nào cũng khóc nháo không ngừng, hắn khi ấy thập phần kiên nhẫn, vừa dỗ vừa lừa thằng bé, không phát giận bao giờ, nàng mới không thèm tin hắn sẽ đánh trẻ con a!

“Được lắm! Nàng đang giễu cợt ta.” Thấy nàng cười đến vui vẻ, Giang Nhược Viễn cũng cảm thấy cao hứng.

“Nào có a? Chàng nhìn lầm rồi!” Thấy hắn nhíu mày, nàng vội vàng sửa miệng. “Ý thiếp là không thể tin được, ba năm nay, chàng không chỉ làm một người chồng tốt, còn là một người cha tốt nữa mà!”

Hắn vừa lòng nở nụ cười, cúi đầu chậm chạp nói từng chữ bên tai nàng. “Kia…… Thế ta ở trên giường có phải là một tình nhân tốt hay không?!”

Lời nói ám muội của hắn khiến hai gò má nàng đỏ ửng, không khỏi vươn tay cho hắn một quyền. “Hừ! Không thể nói ở chỗ này, nếu bị người khác nghe thấy sẽ rất ngại a!”

“Có cái gì ngượng ngùng? Chúng ta là vợ chồng, ân ái vốn chính là chuyện đương nhiên, ai dám có ý kiến, ta sẽ khiến kẻ đó không được tốt đẹp!”

“Ngang ngược!” Mộc La Toa mang ý cười mắng.

“Thì sao chứ! Nàng chẳng phải yêu nhất chính là ta như vậy à?!” Ngôn ngữ tự phụ lại tự đại của hắn thật sự làm cho nàng vừa tức giận vừa buồn cười.

“Nhược Viễn, không cần náo loạn nữa! Chàng xem xem Tiểu Trúc kìa, đã sớm là một cô thiếu nữ duyên dáng yêu kiều rồi, qua hai năm nữa, người làm cha như chàng sẽ phải phiền não với một đám nam nhân theo đuổi con bé đấy!”

Giang Nhược Viễn nhìn về hai bóng dáng một lớn một nhỏ ở xa, phát hiện Tiểu Trúc thật sự đã trưởng thành.

“Nhà có con gái mới lớn, nếu thực sự nam nhân đến theo đuổi nó, người làm cha là ta đây nhất định sẽ làm chủ, Tiểu Trúc nhu thuận nghe lời, cầm kỳ thư họa mọi thứ lại tinh thông, hơn nữa có chủ kiến chính mình, ta tin tưởng con bé sẽ không dễ dàng bị kẻ khác bắt đi đâu.”

“Thiếp cũng không có nói con bé sẽ chạy theo kẻ khác, hơn nữa có nam nhân thích nàng, người làm cha như chàng hẳn là nên cao hứng mới đúng chứ!” Bàn tay nhỏ bé của Mộc La Toa lọt thỏm giữa bàn tay to rộng của hắn.

Giang Nhược Viễn hừ lạnh một tiếng, trong mắt có ham muốn không tha cho bất kì kẻ nào dám đến cướp nữ nhi của một kẻ làm cha. “Nó còn nhỏ, nam nhân khác tưởng nhúng chàm con bé, còn phải hỏi ý kiến người cha là ta đây đã.”

“Ha ha…… Được rồi! Chúng ta đừng thảo luận vấn đề này nữa, ta muốn cùng chàng bàn xem có nên để Tiểu Trúc theo thiếp học võ công không! Trước đó vài ngày Tiểu Trúc đã đề cập qua vấn đề này cùng ta, ta nghĩ, học võ có thể phòng thân cũng không sai, nhưng việc này cũng nên cùng chàng thương lượng lại một chút để quyết định.”

“Cũng tốt, chờ nàng sinh tiểu hài tử xong, ở cữ hết tháng sẽ dạy võ công cho Tiểu Trúc, như vậy sau này khi ta không ở đây, con bé cũng có thể tự bảo vệ mình, không đến nỗi phát sinh chuyện phải ăn năn như  Minh Tuyết ngày xưa.” Hắn sâu kín thở dài.

Bàn tay trắng nõn nhỏ bé đang ở trong lòng bàn tay to của hắn bất chợt siết chặt, giống như đang an ủi vỗ về, nàng biết hắn vẫn luôn tự trách mình vì chuyện của Minh Tuyết. “Nhược Viễn, mọi chuyện đều đã trôi qua, thiếp tin tưởng Minh Tuyết trên trời có thiêng cũng không hy vọng chàng mãi tự trách bản thân như vậy. Chàng hãy bỏ qua cho chính mình, được không?”

“Nhưng mà, nếu như lúc ấy có ta ở đó, nàng sẽ không bị người ta giết hại.”

“Lý Minh Ngọc là muội muội ruột thịt của nàng, chàng làm sao có thể nghĩ ra được nàng ta sẽ tự tay giết chết tỷ tỷ của mình đâu? Lý Minh Ngọc sớm đã có âm mưu, chàng lại không thể ngày ngày khắc khắc đề phòng. Nhược Viễn, không cần hối hận, hiện tại chàng đã có ta, có đứa nhỏ, chúng ta tất cả đều ở bên chàng, để mọi người cùng nhau bắt đầu cuộc sống mới, được không?”

Nhìn tròng mắt đen trắng rõ ràng của Mộc La Toa, trong đó lộ ra tình cảm chân thành tha thiết không thể nhận sai được, ánh hào quang lúc nào cũng ấm áp này phát ra từ nữ tử có bộ dáng tươi cười ngọt ngào, lúc nào cũng toàn tâm toàn ý tín nhiệm, yêu thương hắn.

Nàng, làm cho của hắn cuộc sống trở nên muôn màu muôn vẻ, sáng sủa hơn, hắn biết mình cần phải cố gắng đem mọi chuyện trước kia để lại phía sau, nghênh đón cuộc sống mới cùng với người đã mang đến cho hắn hy vọng.

“Toa Toa……” Giang Nhược Viễn cảm động kêu tên của nàng.

Bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt hắn. “Ta biết muốn chàng quên đi Minh Tuyết là một chuyện không có khả năng, ta cũng không hy vọng chàng sẽ quên mất nàng ấy, nhưng ta hy vọng chàng chỉ tưởng niệm mà thôi, tưởng niệm những gì tốt đẹp nhất của Minh Tuyết. Cái chết thảm của nàng, chủ mưu đã bị báo ứng, chàng đừng suy nghĩ về nó khiến bản thân thống khổ nữa, được không?”

Lời của nàng làm cho hai mắt hắn bỗng dưng sáng ngời. Vì sao trước đây hắn chưa từng nghĩ được như vậy chứ?

“Toa Toa, cám ơn nàng.”

“Đừng nói cảm ơn làm gì, ta nói được những lời như vậy là bởi vì ta yêu chàng a! Chàng phải chịu đưng tra tấn, ta làm sao có thể thoải mái được đây!”

Toa Toa nói đúng, hắn nên nghĩ như vậy, hắn tin tưởng Minh Tuyết trên trời nếu biết được nhất định cũng sẽ cao hứng vui vẻ cho hạnh phúc hắn đã tìm lại được này.

Một nữ tử dịu dàng động lòng người, lại thiện lương am hiểu ý kẻ khác, hắn làm sao có thể không thương đây!

Hắn gắt gao ôm nàng, hô hấp trong lúc đó tràn ngập hương thơm nữ tính, trong lòng cảm thấy ấm áp bình tĩnh vô cùng.

“Nhược Viễn……” Ngữ khí Mộc La Toa bỗng nhiên khẩn trương lên, kích động kêu tên của hắn.

“Làm sao vậy?” Hắn nhíu mày ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn có chút căng thẳng của nàng.

“Ta…… hộc hộc…… Ta giống như sắp sinh rồi……” Nàng thở dốc nói.

“Làm sao có thể? Không phải mới tám tháng thôi sao?” Đột nhiên nghe thế, Giang Nhược Viễn hoảng loạn tay chân, ôm chặt nàng trong tay lại không biết nên làm cái gì bây giờ?

Mộc La Toa cười khổ nói với hắn: “Hộc hộc…… Ta cũng không biết…… Nhược Viễn…… Mau…… Đưa ta trở về phòng……”

Nghe nàng nói thế, hắn mới bế nàng lên, vội vàng ôm trở về phòng, miệng không ngừng ồn ào sai người gọi bà mụ tới.

Đem nàng đặt ở trên giường sau, Giang Nhược Viễn liền bị bà mụ đuổi ra ngoài, rồi một đống nha hoàn lập tức tiến vào hỗ trợ.

Giang Nhược Viễn lo lắng bước đi thong thả ngoài cửa, bà vú chiếu cố Tiểu Uy đi tới hỏi: “Đảo chủ, tiểu thiếu gia đâu rồi ạ?”

“Tiểu Uy?” Giang Nhược Viễn ngẩng đầu, một đôi đôi mắt mờ mịt, nghe lời của bà xong liền nghĩ ngợi chút rồi nói. “Bọn họ ở ngoài hoa viên, vừa nãy ta quýnh lên đã quên mất, hiện tại ta đi dẫn họ lại đây!”

Bộ dáng đảo chủ bối rối thật đúng là chưa bao giờ gặp qua. Bà vú nghĩ, đảo chủ thật sự thực yêu phu nhân, phu nhân bất quá chỉ sinh thôi mà đã mất hồn mất vía như thế rồi.

Bà lắc đầu nói: “Không cần, đảo chủ, người ở chỗ này chờ phu nhân đi, ta đi dẫn bọn họ là được rồi.”

“Vậy Tiểu Trúc cùng Tiểu Uy liền phiền bà chiếu cố.” Hắn thật sự là hoảng quá, ngay cả Tiểu Trúc cùng Tiểu Uy cũng quên luôn.

“Được rồi, ta đây trước đi tìm tiểu thư cùng tiểu thiếu gia đã.”

Bà vú đi rồi, tâm tư Giang Nhược Viễn đều đặt ở trên người Mộc La Toa, nghe thấy tiếng kêu thống khổ của nàng, tâm của hắn cũng nhanh co rút, thật sự hy vọng kẻ đang chịu đau kia là mình.

Ước chừng một canh giờ sau, hắn cơ hồ đã nhẫn không được muốn vọt vào phòng, đúng lúc này, bên trong truyền ra tiếng trẻ con khóc òa rất to, bà mụ vui vẻ đi ra nói: “Chúc mừng đảo chủ, chúc mừng đảo chủ! Phu nhân đã sinh hạ một đôi song sinh hết sức đáng yêu!”

“Song sinh? Bà nói thật sao?” Hắn có chút kinh ngạc, khó trách bụng của nàng so với lúc có mang Tiểu Uy lớn hơn rất nhiều.

“Vâng!” Bà mụ cao hứng nói.

“Vậy phu nhân đâu? Nàng có nặng lắm không?” Giang Nhược Viễn vươn dài cổ, ngó quanh tình hình trong phòng.

“Đảo chủ, người có thể đi vào xem phu nhân, phu nhân tốt lắm……”

Không đợi bà mụ nói cho hết lời, hắn đã nhanh chóng vọt vào trong phòng.

Nhìn thấy Mộc La Toa mồ hôi đầm đìa nằm ở trên giường, hắn ngồi xuống bên người nàng. “Toa Toa, vất vả cho nàng rồi, nàng không sao chứ?”

Nàng nở nụ cười suy yếu với hắn. “Ta tốt lắm, Nhược Viễn, chàng nhìn đứa nhỏ của chúng ta mà xem, chúng thực đáng yêu nha!”

Thấy nàng bình an vô sự, lúc này hắn mới đem ánh mắt chuyển hướng hai đứa trẻ con được hai nha hoàn ôm lấy trong tay, hai tiểu nữ nhi dưới ánh nhìn của hắn liền mở to ánh mắt tròn xoe chăm chú dò xét người trước mặt.

“Bọn trẻ đều thực đáng yêu, thật sự rất giống nàng.” Giang Nhược Viễn hưng phấn nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của một lớn hai nhỏ giống nhau như đúc, hình dáng mơ hồ đã có thể nhìn ra dung mạo tuyệt sắc của Toa Toa, có thể tưởng tượng được, hai đứa trẻ kia lớn lên nhất định cũng là những mỹ nữ khuynh thành.

Mộc La Toa bật cười với hắn.

Giang Nhược Viễn phân phó nha hoàn đem hai tiểu nữ oa đến chỗ bà vú để chăm sóc, sau đó trong phòng chỉ còn lại hai người, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng. “Toa Toa, nàng có muốn ngủ một giấc hay không?”

“Ta cũng không thể có yêu cầu gì sao?”

“Cái gì? Nàng cứ nói đi, chỉ cần ta làm được, nhất định đều làm cho nàng.” Hắn ôn nhu gạt bỏ những sợi tóc dài hỗn loạn trước ngực nàng.

“Chàng thổi một khúc để tiếng tiêu làm bạn cùng ta đi vào giấc ngủ, được không?” Nàng rất tò mò, hắn trừ bỏ có thể thổi tiêu cứu người hoặc đả thương người ra thì có thể thổi ra được làn điệu như thế nào nữa?

Không chút chần chờ, Giang Nhược Viễn gật đầu đồng ý, “Được, vậy nàng nằm xuống trước đã.” Hắn đỡ nàng nằm xuống xong, đắp chăn cẩn thận sau đó mới đến gần cửa sổ gọi thủ hạ đưa tiêu tới.

Ba năm trước đây, từ khi có Mộc La Toa bên cạnh, ở trong nhà hắn thường nhờ thủ hạ coi giữ cây tiêu, trừ bỏ những lúc ra khỏi nhà.

Hắn ngồi ở trên ghế gần giường, đem tiêu để sát vào môi, bắt đầu thổi lên những làn điệu du dương……

Tiếng tiêu ôn nhuận, chợt cao chợt thấp, làn điệu nhu hòa uyển chuyển, giống như đang mượn nó để bày tỏ tấm chân tình nồng đậm, sâu kín đã cất giữ bấy lâu nay.

Khúc tiêu này tuyệt đẹp đến động lòng người, làm Mộc La Toa không khỏi chìm đắm trong lời yêu dào dạt của hắn.

Thấy nàng cảm động như thế, Giang Nhược Viễn tinh thần càng thêm phấn khởi, bỗng nhiên thủ khúc biến đổi, tiếng nhạc ôn nhu giống như gió phất phơ thổi qua thân thể nàng, khiến mí mắt nàng dần nặng lên, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Mộc La Toa nặng nề say ngủ, khóe miệng còn vương một chút ý cười.

Giang Nhược Viễn dừng lại không thổi nữa, đem tiêu tùy ý đặt lên bàn, ngồi xuống bên cạnh giường chờ nàng tỉnh lại, giống như hắn sẽ bảo hộ nàng cả đời này kiếp này vậy.

∞∞∞

“Nhược Viễn……” Mộc La Toa mở mắt ra liền thấy nam nhân mình yêu thương đang nằm trên người mình, bàn tay to không an phận dao động trên thân thể lõa lồ, làm cho thân thể mềm mại sớm đã bị yêu cầu mấy lần này của nàng này lại bắt đầu nóng lên.

Khóe miệng Giang Nhược Viễn cong lên nở nụ cười xấu xa, cẩn thận ôn nhu in lại những dấu hôn trên bộ ngực trắng nõn của nàng, ngân mâu thoáng hiện ra ý cười tà mị, tựa như một nam nhân ôn hòa vậy.

Sự thay đổi Giang Nhược Viễn chỉ có nàng là rõ ràng nhất, hắn quả thật là một người cha ôn nhu tốt bụng, trước mặt thuộc hạ cũng không còn lạnh lùng như trước mà là một đảo chủ có tình có nghĩa.

Nhưng Mộc La Toa biết, ở trên giường, mình giống như đã đánh thức một con sư tử ngủ say lâu năm, luôn luôn không biết tiết chế yêu cầu đòi hỏi nàng hoan ái.

Từ lúc nàng ở cữ xong, thân thể dần dần khôi phục lại sức khỏe, hắn cơ hồ hàng đêm quấn lấy nàng, giống đứa nhỏ to đầu dùng nụ cười mị hoặc dụ dỗ lòng của nàng làm cho nàng luôn luôn không thể phòng vệ mà để hắn thực hiện được ý đồ.

Chính vì như vậy mới có thể khiến nàng lâm vào loại tình cảnh ái muội như thế này, giờ đã là buổi trưa mà vẫn còn cùng hắn ở trên giường, Tiểu Uy cùng hai đứa trẻ song sinh đều quăng cho bà vú, nàng thật sự rất lo lắng.

“A! Chàng như thế nào lại cắn ta?” Mộc La Toa bị đau hô một tiếng, kháng nghị nói.

“Ai bảo nàng không chuyên tâm?” Hắn nhướn mày, dùng cặp ngân mâu sáng ngời ấm ức nói.

“Đáng ghét! Ta chỉ thấy chúng ta vẫn nằm trên giường, đem đứa nhỏ cho bà vú là chuyện không tốt thôi mà!”

“Có làm sao chứ? Chúng ta đây thật ra rất vất vả mới có thể trộm được nửa ngày nhàn nhã nha! Nếu không, thời gian bình thường của nàng đều bị đám nhỏ này chiếm giữ, không có thời gian theo giúp ta, ta thật đáng thương mà!”

Nhìn bộ dáng hắn cố ý giả bộ đáng thương, Mộc La Toa thật sự cảm thấy buồn cười.

“Nàng còn dám cười ta? Sớm biết rằng sinh đứa nhỏ sẽ khiến nàng không có thời gian theo giúp ta, sẽ không thèm sinh nữa.”

Nhìn hắn tựa hồ đang nói thật, nàng mở to hai mắt, “Chàng đây là đang ghen với bọn nhỏ sao?”

Giang Nhược Viễn nhắm mắt lại, gật gật đầu.

Nàng vừa bực mình vừa buồn cười, “Bọn chúng đều là đứa nhỏ của chàng nha!”

“Ta biết chứ! Nếu không vì chúng là đứa nhỏ của ta, chúng có thể cùng ta tranh giành nàng sao?” Hắn ngang ngược nói. “Vậy nàng nói thử xem, hiện tại chúng ta có phải hay không nên lợi dụng tốt thời gian này, cho nàng bù lại quãng thời gian vắng vẻ ta không?!” Nói xong, không đợi nàng mở miệng, cái miệng của hắn liền dừng lại trên nụ hoa trước ngực nàng, triền miên cắn mút, quấn lấy không buông.

“Nhược Viễn……” Hai tay Mộc La Toa luồn vào tóc hắn, dưới nụ hôn say đắm đã không còn tâm tư đi suy nghĩ những chuyện khác nữa rồi.

Trong mắt Giang Nhược Viễn lộ ra một chút khoái trá khi gian kế được thực hiện, bàn tay to vội vàng châm lửa trên người nàng. Hắn không tin, lấy sức quyến rũ của hắn mà không thể đem mọi tâm tư của nàng đặt ở trên người mình!

Khi hắn thẳng tiến vào trong cơ thể chặt hẹp của nàng, nàng hồn nhiên rên lên, kích động đem môi son ấn lên đôi môi hắn, chờ cao trào tiến tới, hai người cùng cảm nhận được khoái cảm phảng phất đẩy họ lên tận thiên đường…….

Bọn họ tin tưởng lẫn nhau, hai người nhất định sẽ mãi mãi nắm tay đối phương đến tận lúc già……

Hoàn