Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn

Chương 23: Bạch cốt mười năm (4)




Editor: Snowflake HD

Tần Phóng ngủ một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy đã ném hết chuyện ngày hôm qua ra sau đầu, chỉ cảm thấy thực sự đói. Không ai đưa cơm cũng không ai nhớ hắn làm cho tiểu Hầu gia từ nhỏ đến lớn đều sống an nhàn cảm thấy có chút buồn chán, sau khi rửa mặt xong hắn sờ bụng, ngáp một cái rồi đi tới phòng bếp tìm chút đồ ăn.

Chân trước đi vào, vẫn chưa ngừng ngáp, liền thấy một bộ bạch cốt đặt trên chiếc bàn dài, đầu cốt hung dữ, đôi mắt trống rỗng giống như nhìn hắn chăm chú. Hắn đột nhiên nhớ ra nguyên nhân vì sao hôm qua té xỉu! Hắn thậm chí còn thấy bên trong cái hũ đựng nước chứa đầy xương trắng, lỗ mắt cũng lớn như vậy, ngay tại phòng bếp này.

Đôi mắt lập tức nổi đom đóm, thân thể ngồi phịch ở cánh cửa không động đậy.

Bạch Thủy và ba người nữa đi tìm hồ sơ suốt cả đêm, lúc này tra ra một chút manh mối, không hề chần chừ đi thẳng đến phòng bếp. Ai ngờ không thấy người, lại thấy một con tôm mềm nhũn. Tay nắm cửa định đứng lên, mới đứng được phân nửa liền xụi lơ xuống. Nàng hơi mím môi, đi ra phía trước dùng mũi chân đá đùi của hắn, “Này, con tôm kia đừng cản đường.”

Tần Phóng nghe thấy âm thanh, mặc kệ là người đáng ghét thế nào, hắn mạnh mẽ xoay người ôm lấy eo người kia, thiếu chút nữa té xuống, “Bạch bộ đầu ngươi cõng ta về phòng đi, chân ta mềm nhũn ra rồi.”

Bạch Thủy vùng vẫy di chuyển, hắn lại không chịu buông ra, cái đầu hắn gối lên phía dưới ngực nàng, cọ vào bụng nàng, bỗng nhiên nàng nổi da gà. Nếu hai tay hắn không níu giữ thanh đao của nàng, hiện tại nàng đã rút đao chỉ vào mũi hắn! Nàng lập tức kéo tóc hắn giựt về phía sau, hắn bị đau gào lên.

“Tự mình bò về đi!”

“Đồ không có lương tâm!” Tần Phóng la hét, bị nàng kéo lên, lại nằm úp như cũ. Lúc này cơn giận tới tận tứ chi, ‘Roạt roạt’ đứng lên, bổ nhào về phía trước muốn đánh nhau với nàng.

Đáng tiếc Bạch Thủy là cao thủ đệ nhất, ngay cả chạm hắn cũng không chạm vào được, ngược lại khiến cho bản thân mệt tới mức thở hồng hộc.

“Bạch ca ca.”

Bạch Thủy nghe thấy tiếng gọi, thấy Tô Vân Khai và Minh Nguyệt đứng một bên, nhẹ nhàng xoay người đi qua, vượt qua người Tần Phóng, chạy đến trước mặt Tô Vân Khai.

Minh Nguyệt thấy Tần Phóng đuổi theo, cười nói, “Chúng ta mới ra ngoài ăn mì, các ngươi lại đánh nhau rồi.”

“Hắn cực kì rãnh rỗi.” Bạch Thủy qua loa nói một câu, “Đại nhân, thuộc hạ tìm thấy hai thân phận tương xứng với hài cốt, nhưng hai người đều khá giống nhau, cho nên có lẽ cần gọi người quen hai người đến hỏi một chút, mong đại nhân hạ lệnh.”

Tô Vân Khai nói, “Hai người kia thế nào?”

“Cách mười dặm bên ngoài thôn, cũng không xa lắm, qua con sông liền tới.”

“Nếu tiện đường, vậy không cần phân công hành động.” Tô Vân Khai lại nói, “Ngươi và Minh Nguyệt đều không ngủ một đêm, đi nghỉ ngơi đi.”

Tần Phóng cười nhạo một tiếng, “Hắn không ngủ vẫn dư sức khiêng một con trâu.”

Minh Nguyệt cong mắt cười, nhắc nhở, “Ngươi còn nói nhiều, lát nữa Bạch ca ca khiêng ngươi đi đó.”

Tần Phóng nghe vậy, nhìn sang Bạch Thủy, đang trừng mắt lạnh lùng nhìn mình, hắn vội vàng kẹp chặt cái đuôi. Minh Nguyệt cười cười, tiểu Hầu gia này thật thú vị, không chút kiêu ngạo.

Tô Vân Khai cũng cười cười, rõ ràng hằng ngày trong nha môn không có việc gì để làm, nhưng nhất quyết không chịu hồi kinh. Rõ ràng mỗi ngày bị Bạch Thủy ‘khi dễ’, nhưng vẫn không chịu thua, loại tinh thần này nếu đặt vào nơi khác, khẳng định có thể thành tài. Hắn lại nói với Minh Nguyệt, “Các người đi nghỉ ngơi đi.”

“Hiện tại ta không mệt, không sao đâu.” Minh Nguyệt chỉ thiếu mỗi hành động vỗ ngực để chứng minh cho hắn xem bản thân có bao nhiêu tinh thần.

Tô Vân Khai giơ tay định mắng nàng nhìn lại một vòng đen trên mắt do quá mệt mỏi đi, nhưng bàn tay giơ được phân nửa liền dừng lại, trong lòng xấu hổ, thu tay ấm giọng, “Bánh xe ngựa đã bị hư rồi, buổi chiều mới sửa xong. Chỗ đó cách mười dặm, hẳn là phải cưỡi ngựa, cô nương biết cưỡi ngựa không?”

“Không…” Lúc này Minh Nguyệt mới hiểu được vấn đề, “Vậy huynh đi đi, nếu có chuyện gì cần hỏi ta, cứ tới gõ cửa phòng ta không sao đâu, nhưng đừng giống như lần trước đợi ta thức dậy mới mở miệng.”

Tô Vân Khai nghĩ nghĩ, “Lần trước? Khi nào?”

Minh Nguyệt đáp, “Mười ba năm trước.”

Tô Vân Khai suy nghĩ cẩn thận, lúc này mới nhớ ra, “Cô nương ăn bánh bao nhân đậu xong liền ôm cánh tay ta ngủ, ngủ một phát tới giờ ngọ.”

“Đúng a, gối đầu lên tay huynh đến nỗi cánh tay tê rần, ta thấy huynh không nhấc lên nổi, còn tưởng rằng huynh bị ai đánh một trận.”

“Cô nương thì nổi giận đùng đùng đòi đi tìm người nọ báo thù.”

Hai người nói về chuyện xưa, bộ dáng càng lúc càng cởi mở, không giống như hôm qua, vách tường cao vút đã bị đổ vỡ.

&&&&&

Tô Vân Khai đang muốn đi tới thôn trang, nhưng còn chưa kịp đi, liền có người báo án, đành phải đi xử lý. Án kiện liên tiếp, chờ hắn thẩm án xong, đã qua giờ mùi, mặt trời nghiêng nghiêng. Trở về ăn cơm, Minh Nguyệt lúc này đã thức dậy.

Minh Nguyệt cho rằng hắn mới phá án xong nên quay về, hỏi xong thì biết hóa ra còn chưa có đi, không khỏi cười cười, “Xem ra ta nhất định phải bồi huynh thẩm án.”

Tô Vân Khai đưa đũa cho nàng, “Ngủ ngon rồi hả?”

“Ừm.”

Tô Vân Khai cho rằng chỉ có một mình hắn dùng cơm, vì để tiết kiệm thời gian, nên bảo đầu bếp làm mấy món ăn chay. Thấy Minh Nguyệt tỉnh, lại đi bảo đầu bếp nấu thêm mấy món, nhưng buổi chiều đâu có đồ tươi, liền chiên trứng, và mấy món ăn mặn. Hiện tại thấy nàng ăn ngon miệng, Tô Vân Khai cảm thấy khá vui vẻ.

Quá trưa, xe ngựa được sửa xong rồi đưa về, Tô Vân Khai với Minh Nguyệt lên xe đi.

Hai chỗ kia đều là đồng tộc đồng cư, bởi vậy lấy họ lớn để gọi. Một cái là Hạ gia thôn, một cái là Dương gia thôn.

Đường đi đến hai thôn đó không hề bằng phẳng, hơn nữa do mùa xuân mưa nhiều, con đường rất gồ ghế, bùn đất tung tóe, hết sức khó đi, xe ngựa cũng xóc nảy theo.

Minh Nguyệt cầm lấy hoành mộc (*vách gỗ ngang) trên xe, trông thấy tinh thần người đối diện không tốt lắm, lúc đầu chỉ chớp mắt, không lâu sau liền nhắm mắt nghỉ ngơi, đến giờ vẫn chưa mở mắt ra. Nàng liền nhẹ nhàng hô hấp, sợ đánh thức hắn.

Tô Vân Khai ngồi ngửa ra sau, có ý định khi xe ngựa xóc nảy sẽ không chế được thân thế, nhưng không ngờ lại tiến vào giấc mơ.

Minh Nguyệt nhìn hắn không chớp mắt, sợ hắn ngủ quá sâu, sẽ bị đập đầu vào thùng xe.

Bên ngoài nha dịch nói sắp tới nơi rồi, Minh Nguyệt nhìn rất chăm chú, dụi dụi mắt, thấy Tô Vân Khai tỉnh lại. Nàng lấy khăn thấm nước đưa qua cho hắn, “Lau chút đi, nếu vẻ mặt buồn ngủ quá rõ ràng, người không biết sẽ nghĩ huynh lười biếng.”

Tô Vân Khai nhận lấy, “Ta ngủ rất lâu sao?”

Minh Nguyệt cười nói, “Từ lúc xuất phát đến bây giờ.”

“Vậy mà ta không biết, chỉ suy nghĩ đến án mạng, sau đó ngủ thiếp đi.”

Sau khi hợp lại thi cốt đã đưa nó vào phòng nghiệm thi trong nha môn, Tô Vân Khai đang suy nghĩ chuyện này, có lẽ bởi vì hắn không phải ngỗ tác, cho nên không thể nghĩ thông một vấn đề. Càng nghĩ càng bế tắc, sau đó không biết ngủ thiếp đi như thế nào. Lúc này hồi phục tinh thần, hỏi, “Hồi nãy ta suy nghĩ về bộ hài cốt, cô nương có thể nhìn ra vật gì gây thương tích không?”

Minh Nguyệt lắc đầu, “Chỉ biết là do vật cứng, không hề sắc bén, nếu không xương tay và xương sườn sẽ bị trầy xước rất nghiêm trọng, chứ không phải xương cốt vỡ vụn.”

Tô Vân Khai gật đầu, xe ngựa từ từ dừng lại. Hắn vén rèm lên quan sát bên ngoài, tiếng nước chảy lọt vào lỗ tai, sau đó thấy con sông rộng lớn. Hắn xuống xe rồi đỡ Minh Nguyệt xuống, xong lại tiến lên phía trước nhìn con sông xa xa, không thể nhìn thấy điểm tận cùng.

Nha dịch nói, “Bên trái là Hạ gia thôn, đi qua con sông này là Dương gia thôn.”

“Đi Hạ gia thôn trước.”

“Vâng.”

Hạ gia thôn ở trong một con đường rất nhỏ, xe ngựa không thể đi lại, bởi vì đây là đường ruộng, nên cực kì khó đi. Tô Vân Khai nhìn giày và váy Minh Nguyệt, nói, “Cô nương ở đây đợi đi, ta dẫn một người vào xem.”

Minh Nguyệt trả lời, ở lại tại chỗ với ba nha dịch khác.

Nha dịch biết nàng là người Tô Vân Khai mang đến, do đó không dám trêu chọc nàng, tốt hơn là đứng xa một chút, trông có vẻ rất xa cách.

Minh Nguyệt cũng không rãnh rỗi, đứng nhìn phía xa, có thể nhìn thấy khu rừng chôn bạch cốt. Nàng đứng ở nơi trống trải, vừa hay phát hiện có điểm không thích hợp, xoay người hỏi, “Vì sao cây trồng hai bên sông khá nhỏ, nhưng những cây ở xa một chút thì lại rất to.”

Nha dịch đáp, “Trước kia con sông này đến định kì đều xảy ra lũ lụt, cuốn sạch toàn bộ cây trồng, không còn một ngọn cỏ. Sau hai mươi năm trời náo loạn, thì trên thượng nguồn xây dựng đê, chia đường thoát nước, bấy giờ mới tốt trở lại.”

Minh Nguyệt giật mình nói, “Hai mươi năm? Vì sao trước kia không làm?”

Nha dịch thở dài một tiếng, có chút chế giễu, “Hai mươi năm trước không có quan tốt, ăn hối lộ trái pháp luật, không quan tâm tới nông dân, đê đập tổn hại không thèm tu sửa, chỉ biết lừa gạt triều đình. Hằng năm không có đại hồng thủy thì cũng là hạn hán, các thôn làng chết không ít người, cho nên thỉnh thoảng xuất hiện một cái thi cốt không ai biết, ai biết có phải người dân gặp nạn năm đó bị nước trôi tới hay không.”

Minh Nguyệt không thích tham quan, càng căm hận tham quan coi mạng người như cỏ rác, nghe vậy trong lòng nàng nổi giận, xì một tiếng khinh miệt, “Qủa đúng là đồ khốn khiếp, loại quan này nên bị hổ cắn chết cho rồi!”

Ba nha dịch nhìn nhau vài lần, lá gan của tiểu cô nương thật lớn, chẳng phải nàng là người thân  của quan viên sao, nói những lời thế này… ngược lại thực đáng nể. Lúc này cảm thấy gần gũi không ít, nói chuyện với nàng, “Về sau triều đình trừng phạt tham quan, phái quan tốt tới, vị đại nhân kia thông minh sáng suốt, vừa tới liền cho xây dựng đê, cô nương coi, bây giờ mới qua mười năm, cuộc sống của Hạ gia thôn và Dương gia thôn càng ngày càng tốt. Cho nên có đôi khi trời không cứu người, mà là triều đình cứu người.”

Một người khác cả gan nói, “Triều đình cũng có thể giết người.”

Nha dịch lớn tuổi nhất xuỵt hắn một tiếng, người nọ mới không nói nữa.

Minh Nguyệt cũng thầm đồng ý, “Gia gia của ta ghét nhất là quan viên không làm việc vì dân, ta cũng vậy.”

Một người tò mò hỏi, “Gia gia của Minh cô nương là ai?”

“Gia gia của ta là ngỗ tác của trấn Nam Nhạc.”

“Thì ra gia gia Minh cô nương là ngỗ tác, chẳng trách Minh cô nương giúp đại nhân tra án, nhìn tử thi lại không chớp mắt một cái.”

Ba người càng hỏi càng thấy hiếu kì, bộ dạng xinh xắn như vậy, nhưng không ngờ lại rất có bản lĩnh. Toàn thân đầy chính khí, hỏi chuyện nàng, nàng trả lời không chút vòng vo dấu giếm, thật sự là cô nương tốt.

Khi Tô Vân Khai dẫn người ra khỏi Hạ gia thôn, nhìn thấy Minh Nguyệt lúc đầu căn bản không quen biết nha dịch, nay lại thoải mái vui vẻ nói chuyện với bọn họ, không giống lúc nói chuyện với hắn.

Thời điểm hắn không có ở đây Minh Nguyệt làm gì rồi hả?

Hắn rất tò mò, nhưng hiện tại không phải thời gian để hỏi mấy lời này, Minh Nguyệt thấy hắn nhanh chóng bước tới, không để ý dưới chân là vũng bùn, “Là người của Hạ gia thôn sao?”

Tô Vân Khai lắc đầu, “Không phải.” Hắn nhìn sang hướng thôn xóm nằm ở bờ bên kia, căn nhà bị cây xanh che mất, ngói xanh tường trắng, giống như thanh sơn. Liên kết với nhau là con đường mòn, không thấy đường lớn, “Chúng ta đi Dương gia thôn.”