Tiểu Yêu Thê

Chương 14: Xuất phát đến núi Lân Đài




Trên đồng hoang mênh mông vô bờ, mấy chục chiếc xe được yêu thú kéo chạy băng băng như gió.

Sau xe yêu thú là mấy ngàn người tu tiên đang cưỡi trên lưng thú tật phong, bốn vó lao nhanh tạo thành từng trận bụi mịt mù, người tu tiên trên lưng yêu thú vững như bàn thạch, không bị gió thổi chung quanh quấy nhiễu. 

"Khụ khụ khụ..."

Trong đoàn xe yêu thú, thỉnh thoảng truyền ra từng đợt tiếng ho yếu ớt, tiêu tán rất nhanh trong tiếng gió gào thét.

Nhưng người tu tiên tai thính mắt tinh, mặc dù tiếng gió rít gào chung quanh, vẫn có thể nghe được rõ ràng tiếng ho phiêu tán trong gió kia.

Đứt quãng, như thanh âm của một người bệnh lâu ngày cố kìm chế rồi lại không ngừng ho ra máu, khiến người ta không thể không để ý.

"Không có sao chứ?"

Ninh Ngộ Châu vỗ nhè nhẹ lên lưng người trong ngực, cảm giác được tấm lưng gầy yếu bởi vì ho khan mà căng cứng, không khỏi hơi nhíu mày.

Lần ho này tựa hồ có chút lợi hại, nàng dùng khăn che miệng, ho lần cuối cùng, lại phun ra một ngụm máu, từng tia sắc tím trộn với màu máu đỏ, thấm trên chiếc khăn trắng, vô cùng bắt mắt.

Văn Kiều mệt mỏi dựa vào ngực hắn, ngũ tạng lục phủ giống như lửa thiêu, cùng với sự đau đớn giống như kim đâm vào gân mạch đã tiêu hao tất cả tinh lực của nàng, khiến nàng không chú ý tới tư thế lúc này.

"Há mồm." Ninh Ngộ Châu nói.

Văn Kiều hé miệng, một viên linh đan được đút vào, linh đan vào miệng là tan ngay, hóa thành nước linh dược theo yết hầu chảy xuống, một luồng linh khí ôn hòa bao phủ lên ngũ tạng lục phủ đau đớn, cả người căng chặt liền nới lỏng.

Sau khi thả lỏng, tinh thần càng trở nên mờ mịt.

Ninh Ngộ Châu vỗ nàng, nói khẽ: "Ngủ đi, có ta đây."

Giọng nói ôn nhu ấm áp như một cành liễu phất nhẹ qua gió xuân, thổi nước trong ao xuân thủy gợn sóng, lại khiến người bất tri bất giác buông lỏng thần kinh căng cứng.

Văn Kiều dựa vào lòng hắn ngủ thật say.

Chỉ là có thể thân thể thực sự không thoải mái, cho dù đang ngủ, lông mày của nàng vẫn nhíu chặt.

Ninh Ngộ Châu cúi đầu dò xét người trong ngực, ánh mắt chậm rãi lướt qua gương mặt xinh đẹp của nàng, có lẽ lúc trước đã phát tác qua một lần, gương mặt trắng bệch có chút xanh mét, thân thể gầy yếu dựa vào lòng hắn, vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn yếu đuối, tựa như không cảm nhận được một chút cân nặng nào, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt đến nỗi làm người ta không nghe thấy được.

Nhìn một lát, Ninh Ngộ Châu nhẹ nhàng rút ra khăn tay nhuốm máu trong tay nàng, mở ra nhìn, sau đó đặt ngón tay lên cổ tay của nàng, bắt mạch cho nàng.

Hắn rũ mắt, qua một hồi lâu mới nhẹ nhàng buông cổ tay nàng xuống.

***

Cách đó không xa trong một xe yêu thú khác, Ngũ hoàng tử Ninh Bình Châu đang yên tĩnh ngồi thiền.

Cho dù là đi trên đường, rất nhiều người tu tiên cũng sẽ không buông lỏng mình, xem đây như một loại phương thức tu tiên, tranh thủ thời gian ngồi thiền tu luyện.

Cửu công chúa Ninh Dao Châu và Ninh Bình Châu đi chung một chiếc xe.

Trong một ngày này, thỉnh thoảng nghe được tiếng ho khan truyền đến từ trong xe yêu thú cách đó không xa, Ninh Dao Châu hơi nhếch miệng.

"Nếu đã là bệnh lao vì sao không lo ở lại trong thành làm người rảnh rỗi sung sướng, cùng đi theo làm cái gì?" Ninh Dao Châu thực sự xem không hiểu hành vi của cặp phu thê kia, cũng vô cùng khinh thường, "Vốn cho là lần này chỉ có một phế vật không thể tu tiên đi theo, không nghĩ tới còn phải mang thêm một người bệnh lao, đến lúc đó còn không phải do chúng ta bảo hộ?"

Ninh Bình Châu mở mắt ra, lạnh nhạt nói: "Tiềm lân vệ sẽ bảo vệ bọn hắn."

"Tiềm lân vệ lợi hại hơn nữa cũng có hạn, đừng quên Lân Đài Liệp cốc là địa phương nào!"

Lân Đài Liệp cốc là một bí cảnh nằm ở tây bắc núi Lân Đài thuộc Đông Lăng Quốc, không biết nguồn gốc, cách mỗi ba năm vào giữa tháng năm, khi sương mù bao phủ toàn bộ núi Lân Đài, Lân Đài Liệp cốc sẽ xuất hiện một ánh hào quang, bí cảnh Lân Đài Liệp cốc cũng mở ra trong thời gian là một tháng, sau một tháng, sương mù ở núi Lân Đài tan đi, Lân Đài Liệp cốc sẽ đóng lại.

Bây giờ Lân Đài Liệp cốc do hoàng tộc Ninh thị và mấy đại thế gia Đông Lăng Quốc nắm giữ, trở thành nơi người tu tiên trẻ tuổi của Đông Lăng Quốc lịch luyện, tất cả những người có tuổi không hơn hai mươi lăm, mặc kệ tu vi bao nhiêu, đều có thể đi vào.

Trải qua nhiều năm như vậy, Lân Đài Liệp cốc đã bị người tu tiên ở Đông Lăng Quốc dò xét vô số lần, nhưng vì mỗi ba năm bí cảnh Lân Đài Liệp cốc mới xuất hiện, nên cũng đủ thời gian cho họ nghỉ ngơi lấy lại sức, tài nguyên coi như miễn cưỡng đầy đủ, tất cả thế lực ở Đông Lăng Quốc coi nơi này như một chỗ cho các đệ tử trẻ tuổi của gia tộc lịch luyện.

Bởi vì mỗi ba năm cảnh vật chung quanh Lân Đài Liệp cốc sẽ biến đổi, lại không theo bất kỳ quy luật gì, tính nguy hiểm trong đó không thể nào biết được, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể gặp được yêu thú cấp năm sáu, đối với những người tu tiên trẻ tuổi mà nói, rất dễ mất mạng.

Thần sắc Ninh Bình Châu hờ hững, chính Ninh Ngộ Châu muốn đi, Thành Hạo Đế cũng cho phép, hắn sẽ gặp chuyện gì đều không quan hệ tới họ.

Nhưng Ninh Dao Châu không tốt tính như huynh trưởng, vẫn vô cùng tức giận bất bình, cảm thấy Ninh Ngộ Châu rât biết kiếm chuyện, nếu đã là một phế vật không thể tu tiên, hẳn nên biết tự mình hiểu lấy, ngoan ngoãn ở hoàng thành không tốt sao? Không có chút bản lãnh, còn muốn phái tiềm lân vệ do Ninh thị tỉ mỉ bồi dưỡng đi theo đặc biệt bảo hộ hai phu thê kia, đơn giản chính là muốn kiếm chuyện mà.

Tiếng ho trong không khí dần dần biến mất, một hồi lâu cũng không tiếp tục vang lên.

Ninh Dao Châu lại không nhịn được nói: "Vừa rồi giống như ho rất nặng, hay không phải ho chết rồi chứ?"

"Đừng nói nhảm!" Ninh Bình Châu không nhẹ không nặng trách cứ, nói sang chuyện khác, "Nghe nói lần này tam ca cũng sẽ đi Lân Đài Liệp cốc."

Ninh Dao Châu kinh ngạc hỏi: "Huynh ấy xuất quan rồi? Lúc trước khi đi sao không thấy huynh ấy?"

"Tam ca không xuất phát cùng lúc với chúng ta, sau khi xuất quan mới trực tiếp đi tới."

Nói đến Tam hoàng tử Ninh Triết Châu, nét mặt hờ hững của Ninh Bình Châu rốt cục dao động, Ninh Dao Châu cũng trở nên nghiêm túc.

Tam hoàng tử Ninh Triết Châu là thế hệ người tu tiên trẻ tuổi có thiên phú cao nhất ở trong Ninh thị, tốc độ tu luyện cũng rất nhanh, năm nay Lân Đài Liệp cốc mở ra, chính là do hắn dẫn đầu đệ tử Ninh thị đi lịch luyện.

Mặc dù Ngũ hoàng tử Ninh Bình Châu có thiên phú cũng không tệ, nhưng vẫn bị Tam hoàng tử đè ép một bậc, tuy nói bọn họ đều là đệ tử Ninh thị, nhưng sự cạnh tranh trong gia tộc cũng vô cùng kịch liệt, Ninh Bình Châu luôn xem Tam hoàng tử là mục tiêu cần vượt qua.

Lần này vốn là Ninh Bình Châu dẫn đầu đệ tử Ninh thị đi lịch luyện, không ngờ vừa lúc Ninh Triết Châu xuất quan, Thành Hạo Đế liền quyết định để Ninh Triết Châu dẫn đội, Ninh Dao Châu lập tức vô cùng không vui.

Cho đến ban đêm lúc hạ trại nghỉ ngơi, nhìn thấy một trong hai vị mỹ nhân Văn thị, Văn Mị, Ninh Dao Châu mím môi, sắc mặt có chút âm u không rõ.

Văn Mị là vị hôn thê của Ninh Triết Châu, nghe nói tương lai hai người sẽ kết thành một cặp song tu, có lợi rất nhiều cho con đường tu tiên.

Văn Nhàn đi tới, cười nói: "A Cửu, lần này là Ngũ hoàng tử điện hạ dẫn đội sao?"

Đúng là hết chuyện để nói, Ninh Dao Châu tức giận, giọng điệu cũng trở nên cứng ngắc, "Không biết, có thể là tam ca."

Văn Nhàn kinh ngạc, trong lòng cảm thấy ghen ghét, "Thì ra là Tam hoàng tử điện hạ, ngài ấy đã xuất quan?"

"Đúng vậy."

"Không biết tu vi hiện tại của ngài ấy thế nao? Lúc trước ngài ấy..."

Ninh Dao Châu đánh gãy lời nàng ta, miễn cưỡng hỏi: "Ngươi chính là đặc biệt tới tìm ta để hỏi về tam ca?"

Sao Văn Nhàn không nhìn ra vị tiểu công chúa Ninh thị này đang tức giận, nàng còn muốn tạo quan hệ tốt với Ninh Dao Châu, tất nhiên không muốn chọc tức nàng ta, vội nói: "Không phải, ta là đến tìm ngươi, thuận tiện muốn đi thăm Tam tỷ của ta, hôm nay hình như ta nghe được nàng ho rất nặng."

Ninh Dao Châu hừ lạnh, mặc kệ là Ninh Triết Châu hay là Ninh Ngộ Châu, nàng đều không thích. Tỷ muội Văn thị cũng giống như vậy, dính líu quan hệ với bọn họ, tất nhiên nàng cũng không thích.

Lúc này phất tay áo liền bỏ đi.

Văn Nhàn không biết ai chọc vị tiểu công chúa Ninh thị này, nhưng không muốn cùng nàng xa lạ, vì thế không đi tìm Văn Kiều nữa, mà đuổi theo Ninh Dao Châu, hết sức dỗ dành, mới để cho tiểu công chúa vui vẻ trở lại.

***

Khi Văn Kiều tỉnh lại, đã là ban đêm, đoàn người đều đã hạ trại nghỉ ngơi.

Nàng nhìn xem chung quanh, phát hiện mình ngủ trong lều vải, bên dưới lót một tấm thảm mềm mại, cả người nằm trong đệm giường ấm áp, không hề cảm nhận được sự lạnh lẽo của đồng hoang ban đêm.

Ninh Ngộ Châu ngồi nghiêng ở một bên, đang lật xem một quyển sách cầm trong tay, khi nàng tỉnh lại, hắn là người đầu tiên phát hiện.

"Đói bụng không?" Ninh Ngộ Châu hỏi, rót một chén trà linh dược đưa tới bên môi nàng.

Văn Kiều vừa tỉnh lại, người còn có chút mơ màng, cứ mơ hồ như vậy mà uống xong chén thuốc trà hắn đút.

Lúc tỉnh táo, mặt hơi đỏ lên, giãy dụa ngồi dậy, đang muốn nói gì đó, lại thấy Ninh Ngộ Châu bưng một tô linh cháo vẫn còn ấm trong hộp cơm ra, cho nàng ăn lót dạ.

"Nàng đã ngủ hơn nửa ngày, ăn trước một ít đồ, đợi chút nữa hãy ngủ tiếp." Ninh Ngộ Châu nói, đặt tô cháo lên bàn trà nhỏ, lấy muỗng đưa cho nàng.

Tuy rất đói bụng, nhưng nàng không có khẩu vị, lại nhìn thấy bộ dáng của Ninh Ngộ Châu, liền miễn cưỡng đáp dạ, ngồi yên lặng húp cháo.

Lần này đi đến Lân Đài Liệp cốc, Văn Kiều không mang nha hoàn tri kỷ Liên Nguyệt theo, dù sao Liên Nguyệt chỉ là một người phàm, không bằng ở lại trong phủ Thất hoàng tử cho an toàn. Vì vậy hiện tại không có nha hoàn hầu hạ, chuyện gì đều phải cần mình tự làm, may mắn Ninh Ngộ Châu vẫn luôn chiếu cố nàng, chỉ là được hắn chăm sóc quá nhiều, nàng có chút xấu hổ.

Ninh Ngộ Châu chăm chú nhìn nàng, mở miệng nói: "Thân thể của nàng..."

"Trời sinh kinh mạch yếu ớt, ngũ tạng lục phủ nhiễm phải hỏa độc." Văn Kiều bình tĩnh nói, những điều này cũng là do đám Dược sư chẩn ra.

Ninh Ngộ Châu nghĩ, vết máu trên khăn, màu máu đỏ có chút sắc tím xác thực giống như là một loại hỏa độc ăn mòn nào đó, nhưng...

Văn Kiều không thấy ngon miệng, sau khi miễn cưỡng ăn một chút, liền đặt muỗng xuống.

Ninh Ngộ Châu lại đưa chén linh trà tới cho nàng thông cổ, nói ra: "Nếu nàng vẫn khó chịu, thì hãy ngủ tiếp đi."

Văn Kiều thực sự không có tinh thần, mỗi lần hỏa độc phát tác, đều sẽ hao hết số lượng sinh khí ít ỏi trong cơ thể nàng, nàng chỉ có thể mệt mỏi nằm ở trên giường suốt ngày, như một phế nhân không thể làm gì, càng không cần phải nói đến tu luyện.

Rất nhanh, nàng lại ngủ thiếp đi.

Ninh Ngộ Châu ngồi một bên trông coi nàng, chăm chú nhìn vào gương mặt tái nhợt của nàng, như có điều suy nghĩ.

Hôm sau khi trời chưa sáng, đa số đoàn người lại tiếp tục xuất phát.

Trong lúc mơ màng, Văn Kiều cảm giác được có người ôm nàng vào xe, rất nhiều người thấy cảnh này, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong mắt đều lộ ra ý tứ rất rõ ràng.

Ninh Ngộ Châu không quan tâm những người khác nghĩ như thế nào, sau khi cũng tiến vào trong xe yêu thú, liền buông xuống rèm, che chắn tất cả ánh mắt phía ngoài.

Tiềm lân vệ mặc áo giáp đen hộ ở hai bên xe yêu thú.

Văn Kiều ngủ rất say, mơ hồ cảm giác được mình bị người di chuyển, nhưng nàng thực sự không cách nào mở mắt, chỉ có thể mặc kệ đối phương, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ say.

Cứ ngủ tỉnh ngủ tỉnh như thế, đến lúc Văn Kiều thật vất vả mới khôi phục tinh thần, đoàn người đều đã đến núi Lân Đài.