Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 22: Ngươi sử dụng ảo thuật với ta




Môi bị đè hôn ngấu nghiến, hơi trở trên ngực hắn truyền qua lớp áo mỏng hỗn độn, tỏa vào trên làn da run rẩy của Mặc Ngưng Sơ.

Gương mặt xa hoa của Lân Xuyên đè nặng lên nàng, nàng nhìn rõ lông mi dày của hắn run rẩy theo hô hấp, mà bàn tay đang nắm eo nàng đang từ từ mò lên, bắt đầu tháo bỏ áo mỏng đang buộc trên người nàng.

Ngón tay lạnh lẽo làm cho người ta hoảng sợ, Mặc Ngưng Sơ hoàn hồn trong phút chốc, vùng vẫy kịch liệt, lúc bị hạ xuống, thân thể đang bị ôm của nàng chỉ thấy hoa mắt, tơ lụa bay lung tung, lưng chạm vào tấm chăn mềm mại. Sức lực hắn rất mạnh, dường như là ném nàng lên giường lớn, hơi thở bao quanh nàng vẫn tao nhã cao quý như cũ, trong giờ phút này đường cong duyên dáng của thân hình tráng kiện của hắn lại càng thêm nguy hiểm.

Mắt thấy hắn muốn cúi người đè sát nàng, Mặc Ngưng Sơ nhanh chóng rút ra sâm sơn đại thúc, đánh vào đầu hắn, Lân Xuyên hơi nghiêng qua, sâm sơn đại thúc bị trật, còn bị kẻ địch cướp đi, bị quăng vào góc tường một cách thê thảm.

Mặc Ngưng Sơ hoảng hốt, rút ra một túi giấy ở bên hông, lấy tay áo bịt mũi miệng lại, dùng lực tung cái túi giấy ra, vài cây huyễn sắc bách hợp có lông đuôi ngũ sắc bay ra, đây là hàng mẫu tại Lê Sơn mà nàng đã trộm, vốn định mang về nghiên cứu, nhưng lúc này chỉ đành đem ra phòng thân để không bị "lang nhân" ăn mất.....

Lân Xuyên hơi ngừng lại, Mặc Ngưng Sơ đã lui về góc tường, nhìn vào đôi mắt đẹp khiến người ta khó thở kia, một lần lại một lần nói "Ngươi hiện tại đã ngủ thiếp đi... Ngủ thiếp đi..."

Hắn thật sự không còn nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn nàng, mắt cụp xuống, nhìn không thấy ánh mắt. Tuy là Mặc Ngưng Sơ chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của mình, nhưng nàng vẫn cảm giác được sức ép chung quanh mình từ từ tăng lên. Lời nói ra miệng càng ngày càng nhỏ, nhiệt độ trong phòng lại như bị đóng băng khiến nàng run rẩy không thôi.

Hương vị ngọt ngào của huyễn sắc bách hợp lan tỏa trong không gian, cuối cùng nam nhân kia cũng ngã xuống giường.

Tóc đen trải ra như một đóa hoa sen màu đen, khuôn mặt tinh xảo mịn màng nằm nghiêng trên chiếc giường gấm, hai mắt nhắm lại, hơi thở đều đặn.

Mặc Ngưng Sơ vẫn chưa hết sợ hãi, còn chưa tin được mình đã dễ dàng giải quyết được hắn, tay áo hồng vẫn che ở giữa mũi như cũ, ho nhẹ hai tiếng, thấp giọng gọi hắn "Lân Xuyên?"

Hắn không phản ứng, nàng vẫn lo lắng vươn ngón tay ra, thử chọc chọc vào mặt hắn, da hắn mịn màng bóng loáng như tia nắng ban mai. Mà hắn hiện tại lại như một đứa trẻ đang ngủ say, không có chút kháng cự.

Rốt cục Mặc Ngưng Sơ thở phào nhẹ nhõm, phát hiện ra mình thế nhưng sợ đến người  đầy mồ hôi, lòng bàn chân bủn rủn, ướt đẫm mồ hôi bò xuống giường, đang muốn tìm biện pháp ra khỏi phòng. Bỗng nhiên cổ tay bị một sức mạnh lạnh lẽo xiềng lại, nàng cả kinh, thân thể bị nhấc bổng ném lên giường một lần nữa.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt ác ma của nam nhân kia, đôi mắt hắn như ngọc đen đang mở to, ngón tay bóp cằm nàng đau muốn khóc.

"Ngươi thế nhưng dám sử dụng ảo thuật với ta, hả?" Lân Xuyên cất cao giọng khiến người ta rùng mình, hằn quan sát nàng từ trên cao, gằn từng chữ "Ngươi cho rằng, ảo thuật như vậy có thể khống chế ta? Ngươi cho là ta thật sự ngủ thiếp đi?"