Tim Đập Không Nghe Lời

Chương 35: Giọng Ân Mặc trầm khàn: "Đau..."




Tác giả: Thần Niên

Edit: xanhngocbich

- -----------------------------

Hai tiếng sau.

Phó Ấu Sanh chào tạm biệt Sở Vọng Thư.

Lần này Sở Vọng Thư ngoài tới thăm ban ra, còn là nhân tiện giới thiệu một nhà đầu tư cho cô.

Anh nghe nói rằng, gần đây Phó Ấu Sanh đang tìm kiếm đầu tư.

Sau khi tiễn anh rời đi.

Phó Ấu Sanh đứng dậy đi đến phòng bao ở bên cạnh.

Cánh cửa phòng bao khép hờ, lúc Phó Ấu Sanh bước vào, liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha bên cạnh, mũi cao thẳng đeo cặp kính gọng mạ vàng, thần sắc lạnh lùng đang xử lý văn kiện.

Cơm trưa trên bàn bên cạnh, còn nguyên chưa đụng.

Lúc này Phó Ấu Sanh bước vào cửa.

Ân Mặc chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu làm việc.

Cách tròng kính mỏng manh, đôi mắt kia sâu thẳm kia của người đàn ông không hề có cảm xúc, môi mỏng mím lại, chiếc cà vạt vốn được thắt chỉnh tề trên cổ tùy tiện bị ném trên sô pha, hai cúc áo đã được cởi ra, đặc biệt văn nhã bại hoại(*).

(*)Văn nhã bại hoại – 斯文败类: (từ ngữ mạng) mặt người dạ thú; chỉ những kẻ bên ngoài trông lịch sự nhưng con người thật lại xấu xa

Phó Ấu Sanh nhìn bộ dạng này của anh, lông mày mảnh nhướng lên.

Từ từ.

Anh còn không biết xấu hổ mà giận lẫy.

Phó Ấu Sanh quay người muốn đi, vừa rồi mình thật sự là bị quỷ tha ma bắt rồi, nghĩ rằng vừa nãy anh thành thành thật thật đi ra, còn muốn đến xem thử.

"Em thậm chí không tới dỗ dành anh sao?"

Giọng nói lành lạnh của Ân Mặc vang vọng trong phòng bao.

Phó Ấu Sanh tạm dừng bước chân.

Giây tiếp theo.

Ân Mặc đè thấp thanh âm: "Anh còn chưa ăn cơm."

Hoàn toàn khiến cô không nghĩ đến việc rời đi.

Giờ đã là 3 giờ chiều rồi.

"Anh không ăn cơm là muốn để tôi gọi xe cứu thương cho anh sao?"

Phó Ấu Sanh quay người trở lại ngồi xuống bàn ăn, mu bàn tay chạm nhẹ vào bát.

Phát hiện đã nguội ngắt.

Phó Ấu Sanh đeo khẩu trang đội mũ lên, sau đó vẫy gọi phục vụ.

Nhờ phục vụ đưa thêm một phần mới.

Nhìn vào những món Phó Ấu Sanh đã chọn, đều là đồ anh thích ăn.

Chút buồn bực trong lòng Ân Mặc có phần tiêu tan.

Vừa rồi khi Phó Ấu Sanh quay người, kỳ thật trong lòng anh không chắc chắn, nếu như cô thật sự......dứt khoát nhanh nhẹn rời đi.

Vậy anh cũng hết cách.

Ân Mặc cười cười tự giễu.

Lúc này, Phó Ấu Sanh gọi anh: "Còn ở đấy làm gì, qua đây ăn cơm."

Ân Mặc đặt bút máy xuống, cài khuya áo lại, rồi mới chậm rãi đi qua.

Người đàn ông vốn đã anh tuấn đẹp trai, đặc biệt là khi đeo kính, vô cùng có cảm giác ưu nhã cao quý, cũng là khía cạnh mà Phó Ấu Sanh không thể chống cự nhất.

Ân Mặc yên lặng nhìn cô.

Phó Ấu Sanh bị ánh mắt thâm thâm thúy của người đàn ông nhìn chằm chằm, lông mi run rẩy hai lần, hư trương thanh thế(*): "Nhìn gì mà nhìn."

(*)Hư trương thanh thế – 虚张声势: là thổi phồng thanh thế để cho người ta chói mắt, nể sợ.

"Chưa từng thấy tiên nữ xinh đẹp như vậy."

"Chưa từng thấy tiên nữ vô lương tâm như vậy." Ân Mặc dùng ngón tay thon dài trắng nõn nhấc nắp ấm trà nhỏ bên cạnh, tự tay pha một ấm trà nóng, rót cho Phó Ấu Sanh.

Hơi nước bốc lên lượn lờ, làm mờ đi ngũ quan tinh xảo của người đàn ông.

Phó Ấu Sanh tức giận nói: "Ai bảo anh quấy rầy tôi xã giao bình thường chứ."

"Xã giao bình thường giữa những đối tượng vẫn còn đang treo scandal trên hot search?" Ân Mặc liếc cô, ngữ điệu hơi lạnh: "Hai người với tư cách là đối tượng scandal, cần phải hạn chế tiếp xúc, tốt nhất không nên tiếp xúc."

Anh không định tiết lộ tâm tư của Sở Vọng Thư đối với cô.

Dù sao......

Nhìn dáng vẻ này của cô, thì biết ngay không hề nhận ra tâm tư của Sở Vọng Thư là tâm tư của đàn ông với phụ nữ.

Đáng tiếc, Sở Vọng Thư che giấu tốt hơn nữa, cũng không qua được mắt của anh.

Môi đỏ của Phó Ấu Sanh hơi hé mở, vừa chuẩn bị móc mỉa anh một trận.

Giây tiếp theo.

Ân Mặc đột nhiên che bụng, nhíu mày: "Anh có hơi đau dạ dày."

Lập tức đem câu nói kế tiếp của Phó Ấu Sanh chặn lại.

Ân Mặc ném cặp kính lên trên bàn, sắc da trắng lạnh lộ ra chút ốm yếu, không thể che giấu được vẻ tuấn tú của người đẹp ốm yếu kia.

Khiến người ta vừa nhìn đã đau lòng.

Phó Ấu Sanh biết anh bị bệnh dạ dày.

Một khi không ăn cơm đúng giờ sẽ bị phát bệnh ngay.

Lúc này vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Ân Mặc, lập tức tiến lên đỡ anh dậy: "Anh không sao chứ?"

"Đưa di động cho tôi, tôi gọi thư ký Ôn cho anh."

Vừa nghe lời này.

Ân Mặc vòng hai tay ôm lấy eo thon nhỏ của Phó Ấu Sanh, cằm tựa vào cần cổ trắng mảnh khảnh của Phó Ấu Sanh, môi mỏng tựa hồ tùy ý cọ cọ vành tai của cô nói: "Không cần gọi cậu ta."

"Lát nữa ăn chút gì đó thì tốt rồi."

Khi phục vụ gõ cửa phòng bao.

Phó Ấu Sanh vẫn còn bị Ân Mặc ôm trong ngực.

Đẩy đẩy ngực anh: "Anh buông tay trước đã."

Mặc dù tính riêng tư ở nơi này rất tốt, nhưng bị người khác nhìn thấy họ thân mật như thế, cũng không ổn.

Ân Mặc khẽ thở hổn hển, như thể đang cố gắng kìm nén đau đớn.

Giọng nói xưa giờ từ tính dễ nghe, lộ ra trầm khàn: "Đau......"

Phó Ấu Sanh: "......"

Mẹ nó, tên đàn ông chó này cư nhiên còn làm nũng.

Đem mặt Ân Mặc áp vào cổ mình.

Phó Ấu Sanh quay lưng về phía cửa: "Vào đi."

Mấy người phục vụ đến giao đồ ăn có lẽ cũng không ngờ bên trong thế nhưng là cảnh tượng như vậy.

Người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây vừa thấy chính là tinh anh trong ngành đang cằm đang áp vào cổ của một cô gái trẻ ăn mặc giống như học sinh cấp 3.

Như thể người yêu gần gũi quyến luyến.

Người đàn ông khẽ ngước mắt, cặp mắt đen nhánh như mực kia đáng sợ đến mức khiến người phục vụ lập tức tỉnh táo lại.

Vội vàng lui ra ngoài.

"Mời hai vị từ từ dùng."

Nhân tiện còn đóng cửa phòng bao lại giúp họ.

Mấy người phục vụ đứng ở cửa nhìn nhau, trong đầu nhớ lại ánh mắt của người đàn ông kia, trái tim nhỏ bé vẫn còn đập thình thịch không ngừng.

"Mấy người đứng ở đây làm gì?"

Lúc quản lý đi ngang qua, đúng lúc nhìn thấy bọn họ, nghĩ đến đây là phòng bao Ân tổng mới đặt thêm, "Bên phía Ân tổng xảy ra chuyện gì rồi?"

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Nhóm phục vụ xua xua tay.

Quản lý không tin: "Không có chuyện gì mấy người các cô đều có biểu cảm nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn là sao?"

Phục vụ lúng túng cười: "......"

Nhìn biểu cảm đỏ mặt của mấy người họ.

Quản lý đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Ân tổng cùng nữ sinh cấp 3 kia thân mật sóng vai đi lên.

Không khỏi nuốt nuốt nước bọt.

Ân tổng không phải là không nhịn được ở trong phòng bao liền......

Chậc.

Cô gái người ta tuổi còn trẻ, Ân tổng cũng không sợ bị vắt khô.

Quản lý vẫy vẫy tay: "Được rồi, chỗ này không cần các cô trông coi nữa, nên làm cái gì thì đi làm cái nấy, không cần quấy rầy khách trong này.

Lỡ như quấy rầy nhã hứng của Ân tổng thì phải làm sao.

Nhà hàng này của ông còn mở được nữa hay không.

Phó Ấu Sanh không hề biết khúc nhạc đệm bên ngoài.

Bởi vì ông chú già trước mặt này, còn muốn cô đút???

Ân Mặc yếu ớt cầm đũa lên, sau đó tay run run, đũa rơi xuống bàn.

"Không cần em đút, tự anh làm được."

Phó Ấu Sanh nhìn anh, cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp sửa từng chút một biến mất.

Cuối cùng trực tiếp bưng một bát cháo lên, dùng thìa múc một thìa, oán giận đưa đến bên môi anh, ngắn gọn súc tích: "Ăn!"

Cô mới không phải đau lòng Ân Mặc, cô chỉ là cảm thấy anh cứ run rẩy như thế, lãng phí thời gian.

Ân Mặc ngoan ngoãn mở miệng.

Sau khi ăn xong: "Ấu Ấu, em đối với anh thật tốt."

Nhưng chưa chờ anh nói câu tiếp theo, Phó Ấu Sanh đã nhanh chóng nhét từng thìa từng thìa vào miệng người đàn ông.

Không cho anh có cơ hội nói chuyện.

Không cho anh có cơ hội nói chuyện

*

Đem Ân Mặc đẩy về khách sạn nghỉ ngơi.

Phó Ấu Sanh liền dẫn theo Văn Đình quay về đoàn phim.

Trên đường, Văn Đình nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy khi đến đón bọn họ.

"Anh nhìn thấy cô đút Ân tổng ăn, đây là làm hòa rồi?"

Phó Ấu Sanh soi gương trang điểm lại một chút, chờ lát nữa có thể đến thẳng đoàn phim, không cần trang điểm nữa.

"Làm lành?"

"Anh bị mù lúc nào thế?"

"Vậy vừa rồi hai người ở trong phòng bao......"

Phó Ấu Sanh cười nhẹ: "À, có lẽ em uống say rồi, cho nên lòng tốt phát tác."

Văn Đình cả kinh: "Cô đã uống rượu?"

"Lát nữa phải quay phim đó!"

Phó Ấu Sanh mặt không đổi sắc: "Không uống rượu, uống trà."

Văn Đình: "?"

Phó Ấu Sanh sửa xong lại lớp trang điểm, thoa đều son dưỡng màu hồng thạch, sau đó nhìn Văn Đình, từng câu từng chữ đáp: "Quên nói cho anh biết, em say trà!"

Phụt.

Lúc đầu làm cho Văn Đình hết hồn.

Hiện tại nghe được lời của cô, vừa thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi bị sặc nước miếng.

"Khụ khụ khụ......"

Trời đậu má say trà.

Sao cô không nói mình say sữa AB canxi.

Phó Ấu Sanh vẻ mặt nghiêm túc lừa gạt anh ấy: "Ân Mặc rót trà cho em, em nghi ngờ có lẽ anh ta đã hạ độc em, nếu anh thấy không sao, có thể quay lại nghiệm thử."

Văn Đình khát cả buổi trời.

Cuối cùng chậm lại.

Sau đó vẻ mặt khinh bỉ: "Anh thấy không phải Ân tổng hạ độc cô, cô vốn dĩ đã có độc rồi!"

Cái loại truyện quái quỷ như say trà này mà cũng nói ra được.

Phó Ấu lắc đầu, vỗ vỗ đầu Văn Đình ở gần đó: "Haizz, thật là không dễ lừa chút nào cả."

Văn Đình: "......"

"Đừng làm rối tóc của anh."

"Có bản lĩnh cô đi mà vỗ đầu Ân tổng."

Vỗ anh thì tính là bản lĩnh gì.

Phó Ấu Sanh xòe tay nhún vai, như lẽ đương nhiên: "Em không có bản lĩnh."

Cô sợ lại bị dính vào Ân Mặc.

"Đúng rồi, vừa nãy người đại diện của Sở thần có tán gẫu một chút với anh, hình như Sở thần có ý đầu tư cho phòng làm việc của chúng ta."

Văn Đình nghĩ đến chính sự.

Phó Ấu Sanh nghĩ đến việc thầy Sở nói muốn giới thiệu nhà đầu tư cho cô, chẳng lẽ chính là bản thân anh ấy.

Còn có loại chuyện tốt thế sao?

Phó Ấu Sanh chớp mắt, cho dù có trì độn đi nữa, cũng nhận ra được điều gì đó không đúng lắm.

Ngược lại không phải Phó Ấu Sanh quá mức tự tin vào bản thân, nhưng mà Sở Vọng Thư đối với cô hình như có hơi tốt quá mức.

Nói là giới thiệu nhà đầu tư thì cũng thôi đi, nếu như thật sự đích thân anh ấy đầu tư thì ――

"Sở Vọng Thư phỏng chừng là nhìn trúng cô rồi." Văn Đình trực tiếp ném ra.

Có lẽ là hình tượng người tốt của Sở Vọng Thư ở trong lòng Phó Ấu Sanh quá mức vững chắc.

Phó Ấu Sanh do dự hai giây, chính cô cũng không xác định, "Có lẽ...... Chẳng qua lòng yêu thương của anh ấy quá dư thừa?"

"Yêu gì cơ?"

"Dạy cô diễn kịch, giới thiệu tài nguyên cho cô, cho cô cọ nhiệt, hiện tại lại tiêu tiền đầu tư cho cô, ngoại trừ tình cha như núi âm thầm không cần hồi báo, chính là muốn cùng cô làm...... à không, là muốn cùng cô nảy sinh tình cảm."

Phó Ấu Sanh: "......"

"Vậy thầy Sở có lẽ là tình cha."

"Anh ấy dạy em lâu như vậy, cũng coi như là thầy của em, không phải nói một ngày làm thầy cả đời làm cha sao, nảy sinh tình cha với em cũng không phải là không thể."

Văn Đình mí mắt giật giật: Mệt cô dám nghĩ!

"Vậy cô gọi Sở thần một tiếng ba, xem cậu ta có dám đáp không."

"À, có lẽ cô còn chưa gọi, đã bị Ân tổng khóa cứng rồi.

Văn Đình nghĩ đến tắc phong xưa nay của Ân tổng, cảm thấy cũng không phải không có khả năng.

Đột nhiên rùng mình.

Nuốt nuốt nước bọt: "Nếu không chúng ta đáp ứng đầu tư của Ân tổng đi."

"Dù thế nào thì Ân tổng cũng được coi là người mình."

Dù sao cũng tốt hơn so với việc bị Ân tổng "kim ốc khóa kiều"(*), rút khỏi giới giải trí.

(*)Kim ốc khóa kiều: đại loại là nhà đẹp khóa (nhốt) người đẹp. Là từ phái sinh của Kim ốc tàng kiều.

Hơn nữa, không đáp ứng đầu tư của Ân tổng, bọn họ cũng khó từ chối Sở thần.

Phó Ấu Sanh khẽ mím cánh môi trơn bóng, thật ra trong lòng cô rất rõ ràng, Sở Vọng Thư đây tuyệt đối không phải là sự dìu dắt của tiền bối với hậu bối.

Có hơi quá rồi.

Mặc dù Sở Vọng thư là niềm ao ước của tất cả phụ nữ, nhưng......

Phó Ấu Sanh cảm thấy mình không có bất cứ tình cảm nam nữ nào với anh ấy, sau này chắc cũng sẽ không có.

Lẽ nào thật sự phải bắt đầu xa cách thầy Sở sao.

Phó Ấu Sanh thật vất vả mới tìm được người bạn tốt cùng chung chí hướng, vừa là thầy vừa là bạn, thật sự không muốn cứ thế mất đi.

Nhưng mà, cô đối với đàn ông theo đuổi càng không có hứng thú.

Văn Đình bên cạnh cảm thán: "Thầy Sở cũng không thú nhận với cô, chúng ta cũng không thể coi như biết hết tất cả."

Phó Ấu Sanh đột nhiên có chút vui mừng.

Hôm nay không có ở trước mặt Sở Vọng Thư phủi sạch quan hệ với Ân Mặc.

Bằng không chẳng phải lại cho anh ấy hy vọng sao.

Hiện tại chỉ hy vọng thầy Sở tưởng rằng cô và Ân Mặc là loại quan hệ đó, chủ động xa cách cô, đây là kết quả tốt nhất.

Bằng không nếu như cô chủ động xa cách, có hơi giống qua cầu rút ván.

Xe bảo mẫu dừng lại trước cổng đoàn phim.

Phó Ấu Sanh nhớ đến cảnh quay, xua xua tay nói: "Đóng phim quan trọng, những chuyện khác anh cứ xem mà giải quyết đi."

"Đây không phải là người đại diện như anh phải làm sao."

Văn Đình: "......"

Đúng, xử lý loại chuyện này là chuyện người đại diện phải làm.

Nhưng!

Bọn họ người này lại chảnh hơn người kia, thì sao mà anh giải quyết được đây.

Văn Đình nhặt chiếc gương nhỏ mà Phó Ấu Sanh đặt trên ghế lên phiền muộn soi soi mái tóc của mình, cảm thấy bà xã của chính mình còn chưa theo đuổi lại được, thì đã muốn hói rồi.

Chẳng qua thời gian phát sầu không lâu lắm.

Văn Đình đã bị Ân Mặc gọi điện thoại, kêu đến khách sạn.

Trong phòng khách sạn.

Văn Đình nhìn người đàn ông mặc một bộ đồ ngủ lụa màu đen, mặt mày lạnh lùng hờ hững.

Hoàn toàn không còn vô hại như lúc được Phó Ấu Sanh đút ăn trước đó.

Ân Mặc bình tĩnh giơ tay, ra hiệu thư ký Ôn đưa cho Văn Đình một tập văn kiện.

Văn Đình hoang mang mở văn kiện ra.

Sau khi nhìn thấy hợp đồng ở bên trong, con ngươi phóng đại: "Ân, Ân tổng, đây là......"

Ân Mặc xoa xoa đuôi chân mày, thần sắc nhàn nhạt, không có trả lời.

Trước đó ở phòng bao, anh không hề gạt Phó Ấu Sanh, mặc dù cũng có thành phần cố ý trong đó, nhưng đau dạ dày cũng là sự thật.

Thư ký Ôn đã tiếp tục câu chuyện: "Văn tiên sinh, là thế này."

"Ân tổng cảm thấy studio của anh có vô cùng có tiềm năng, cho nên muốn đầu tư."

Vòng đầu tư đầu tiên trực tiếp ném qua 1 tỷ.

Đây không phải đầu tư, đây là làm từ thiện hả???

Văn Đình nhìn thư ký Ôn một lời khó nói hết, "Cái này tôi không thể quyết định."

"Nghe nói Sở Vọng Thư tiên sinh cũng có ý đầu tư vào studio, có điều, ý của Ân tổng là, không muốn để Ân phu nhân cùng Sở tiên sinh tiếp xúc quá nhiều, anh cảm thấy sao ạ?"

Thư ký Ôn vô cùng khách khí nói.

Nhưng mà, Văn Đình chính là nghe được uy hiếp trong đó.

Hơn nữa!

Làm sao mà Ân tổng biết được Sở Vọng Thư muốn đầu tư vào studio của họ.

Anh ấy cũng là vừa mới biết được từ chỗ người đại diện của Sở Vọng Thư, anh ấy đã nói với Phó Ấu Sanh sau khi biết chuyện, vì vậy Ân tổng làm thế nào mà biết được!

Mẹ ơi!

Trên đời này rốt cuộc còn có bí mật hay không.

Thư ký Ôn là người giàu kinh nghiệm nhường nào, đương nhiên nhìn ra được nguyên nhân Văn Đình kinh hoàng.

Anh ta mỉm cười nói: "Trên đời này chỉ cần là chuyện Ân tổng muốn điều tra, thì chưa có chuyện nào không điều tra được."

Tất nhiên, là trong phạm vi pháp luật cho phép.

Đương nhiên Văn Đình biết trên đời này không có bí mật.

Nhưng lần đầu tiên tự mình trải nghiệm, vẫn có chút bỡ ngỡ.

Cuối cùng Ân Mặc nói một câu: "Thuyết phục cô ấy."

"Về sau anh sẽ là người đại diện duy nhất của cô ấy."

Văn Đình: "......"

Cái đệt.

Vợ chồng hai người các người chắc chắn là cố ý.

Một người hai người đều uy hiếp anh ấy.

Anh ấy không làm nữa còn không được hả.

Đương nhiên không được......

Văn Đình chí khí được một giây, sau đó rén ngang.

Vả lại ――

Nhìn thấy 1,5 tỷ này, có số tiền này, anh ấy chẳng còn phải rầu chuyện hoạt động của phòng làm việc.

Vốn dĩ bởi vì trong tay Phó Ấu Sanh có hơn mấy trăm triệu, anh ấy còn tưởng cuối cùng phòng làm việc cũng có thể hoạt động bình thường rồi, không đến nỗi bần cùng nữa, tuyệt đối không ngờ được...... nữ minh tinh bại gia này, trực tiếp đầu tư hết vào bộ phim điện ảnh này.

Đợi đến khi phim điện ảnh hoàn vốn, còn không biết phải đợi đến năm nào tháng nào.

Hơn nữa, loại chuyện đầu tư vào phim điện ảnh này, rủi ro còn cao hơn đầu tư vào cổ phiếu.

Cũng có khả năng, chẳng may phim điện ảnh không được chiếu, hoặc gặp phải sự cố ngoài ý muốn nào đó không thể chiếu được.

Cuối cùng Văn Đình vỗ vỗ ngực: "Tôi nhất định sẽ thuyết phục Ấu Sanh!"

Ân Mặc cong môi hài lòng: "Tốt."

Cuối cùng Văn Đình cầm lấy bản hợp đồng giá trị 1,5 tỷ đi ra cửa, vẫn còn có chút hư ảo, thời buổi này vẫn còn có người tranh nhau tặng tiền, còn lo lắng đối phương không cần.

Có chỗ dựa vững chắc này của Ân tổng, Văn Đình cảm thấy có lẽ mình thật sự được cùng với gà chó thăng thiên rồi.

Ký hợp đồng với Phó Ấu Sanh, là chuyện chính xác nhất anh ấy làm trong đời.

*

Bộ điện ảnh này của đạo diễn Chu An, vốn định 3 tháng sẽ đóng máy, không ngờ, vì sau đó thay đổi nhà đầu tư, dẫn tới kế tiếp tất cả diễn viên không dám làm loạn, thành thành thật thật đóng phim.

Kết quả đã đóng máy trước một tháng.

Phó Ấu Sanh đóng máy cùng ngày.

Đạo diễn nắm tay cô, thề thốt: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đích thân cắt nối biên tập, tuyệt đối sẽ không để tiền này của cô xài hoang."

Anh ta đã nói qua rất nhiều lần.

Mỗi lần đều rất chân thành, Phó Ấu Sanh tự nhiên là tin tưởng anh ta.

Nếu như không phải tin tưởng bản lĩnh của đạo diễn Chu, cùng với kịch bản này, Phó Ấu Sanh sao có thể bỏ vào hết tất cả số tiền mình có.

Thẩm Dục đi theo phía sau Phó Ấu Sanh quyến luyến không rời.

"Chị ơi, sau này em còn có thể tìm chị chơi không?"

"Em cảm thấy chị chính là chị gái ruột thất lạc nhiều năm của em."

Phó Ấu Sanh nghe thấy giọng điệu này của cậu ta, nghe quen rồi, còn cảm thấy rất thú vị.

Vỗ vỗ bả vai cậu ta: "Sắp tới chúng ta còn phải cùng nhau tuyên truyền."

"Không nỡ xa chị."

Thẩm Dục lưu luyến bịn rịn quấn lấy Phó Ấu Sanh, ôm cánh tay cô lắc lư làm nũng.

Nếu một mãnh nam cao 1m85 khác mà làm nũng, thật sự sẽ rất cay mắt.

Nhưng Thẩm Dục lớn lên có một gương mặt cún con đẹp trai, hoàn toàn không có cảm giác bất thường nào, còn sẽ khơi dậy trái tim mẹ hiền của phụ nữ.

Phó Ấu Sanh cười cười với Thẩm Dục.

Mặc dù trong phim đóng vai người yêu, nhưng ngoài đời, Thẩm Dục mở miệng luôn kêu chị gái, cô cũng coi cậu ta như em trai.

"Được rồi, lần sau gặp lại."

Ngay tại thời điểm Thẩm Dục vẫn muốn lôi kéo Phó Ấu Sanh.

Một giọng trần thấp lạnh lùng của người đàn ông truyền đến từ cách đó không xa: "Ấu Ấu, nên lên xe rồi."

Phó Ấu Sanh nghe thấy tiếng của Ân Mặc.

Thật ra cô cũng không ngờ, Ân Mặc thế nhưng thật sự bền bỉ đi theo cô suốt hai tháng quay phim, trừ thỉnh thoảng phải ra mặt bàn chuyện hợp đồng, sẽ ra ngoài một hai ngày ra.

Những lúc khác đều ở bên cạnh cô.

Thấy Phó Ấu Sanh không đáp.

Ân Mặc chầm chậm đi qua, quăng ra một trái bom, "Bà nội muốn gặp em, mẹ đưa bà cùng tới rồi."