Tìm Em Ngàn Năm

Chương 26: Máu mủ




Vương xoay người ngồi trên giường, ôm chầm lấy Khiết Tâm, siết chặt như muốn khảm cô vào sâu trong người mình. Sức Vương được tiếp thêm máu của thánh nữ, nên linh lực tăng rất nhiều, chỉ siết nhẹ mà Khiết Tâm ngạt thở, mặt đỏ gay mà Vương không hay biết. Đến khi Tâm rủ xuống trên vai anh, anh mới hoảng hồn. Vương mặc lại đồ cho cô, bồng cô ra xe chở thẳng đến bệnh viện. Hôm đó, trùng hợp là ca trực của bác sĩ Chinh. Duyên phận cha con đều bị ràng buộc bởi sợi dây vô tình của tạo hóa, tình máu mủ. Nhìn cô học trò thường ngày thông minh lanh lợi, giờ nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, tự nhiên trong lòng bác sĩ Chinh chợt đau nhói, như cái ngày ông bất lực nhìn Nguyệt chạy vào rừng sâu.

- Bệnh nhân không đo được huyết áp, đồng tử giãn, nhịp tim chỉ có 60 lần trên phút, chết lâm sàn. Dự đoán nguyên nhân mất máu.

- Cho xét nghiệm truyền máu gấp.

- Thưa bác sĩ, bệnh nhân máu ORH -, nhóm hiếm mà bệnh viện không đủ nhóm máu đó.

- Nhóm ORH- sao???? Lấy của tôi đi. Máu của tôi chính là ORH- đây.

- Nhưng thưa bác sĩ, tuổi người đã cao. Mà bệnh nhân cần hơn gần 500 ml máu....

- Tôi là bác sĩ, tôi tự biết tình trạng của mình. Cô có lấy máu không? Máu mất đi sẽ tái tạo lại, con người mất đi là vĩnh viễn, hiểu không?

Nữ y tá nhìn vị giáo sư bác sĩ già đầy thán phục. Cô vội lấy dụng cụ, trích máu của bác sĩ truyền cho Khiết Tâm. Bên ngoài, rất nhiều vong linh bu quanh bệnh viện, khiến gian phòng cấp cứu u ám nặng nề. Cũng may là có Vương canh chừng, nên những ác linh không thể ăn linh hồn của cô.

Sau 4 tiếng cấp cứu, cuối cùng Khiết Tâm cũng vượt qua cơn nguy hiểm, đẩy ra phòng hồi sức. Vị bác sĩ già mệt mỏi đi ra, tháo kính xoa xoa mi tâm. Vương đứng lên, đi lại nhìn ông.

- Cô ấy sao rồi?

- Bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch, nhưng do mất quá nhiều máu, nên phải nghỉ ngơi, tịnh dưỡng cho tốt. Thời gian từ 6 tháng tới 1 năm.

- Lâu vậy à?

- Đúng vậy, tuy máu tái tạo được, nhưng cần thời gian.

- Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.

Bác sĩ Chinh nhìn Vương, ông cảm thấy người này nhìn bề ngoài lạnh lùng hơn người, nhưng qua cách hỏi thăm, ông biết chàng ta rất yêu học trò của mình, nên ông rất có cảm tình. Bác sĩ vỗ vô vai Vương an ủi, làm cho Vương vô tình thấy lại những việc ông đã làm, từ lúc còn ở nước B, rồi hòa bình, chính ông cưỡng bức con gái mình, sinh ra Khiết Tâm. Từng mảng kí ức tái hiện. Vương giận dữ, nắm tay thành đấm, tính hỏi tội vị giáo sư kia "dám vấy bẩn Nguyệt", nhưng chưa kịp thì ông đã ngất xỉu. Giáo sư Chinh được đẩy vào phòng hồi sức cấp cứu. Do tuổi đã cao, lại cho quá nhiều máu nên ông bị hạ canxi nghiêm trọng, cứu người lại hại thân. Sau một hồi truyền nước biển, giáo sư Chinh cũng tạm ổn. Vương đứng bên ngoài, nhìn ông qua lớp cửa kính thở dài, hai tay đút túi quần lững thững bước về phòng của Khiết Tâm.

Tại đất nước B.

Heng bây giờ đã thành thầy phù thủy cao tay ấn. Hoàng mang chính con ruột của mình cho Heng luyện ngãi hài nhi. Hắn trở về với búp bê Kumthong. Thời gian đầu, công việc làm ăn rất khắm khá, Hoàng đi khắp các tỉnh thành vùn quê xa xôi, chiêu dụ phụ nữ bán cho ổ chứa. Lúc hắn đi gần còn chăm sóc Kumathong đàng hoàng, nhưng rồi những chuyến đi xa, xuyên Việt thường xuyên hơn, nên hắn lơ là búp bê, lâu lâu mới mua về vài thùng sữa, chất đống đồ chơi để đó cho xong trách nhiệm. Bé cảm thấy bị bỏ rơi, nên bắt đầu giận dỗi. Những tháng ngày bị nhốt trong nhà, bé đập phá đồ đạc, gào khóc, nhưng tên Hoàng vẫn dửng dưng không biết. Công việc của hắn bị ngưng trệ, nhiều động ổ bị phá, đường dây bị sập. Hắn mới nhếch nhác về nhà, sửa soạn qua nước B thỉnh Kumar khác, vì hắn nghỉ búp bê của hắn đã hết linh.

Nghĩ là làm, Hoang đặt xe qua nước B, mình hắn lái xe jip băng rừng gặp lão phù thủy Heng. Hoàng đi từ thành phố qua nước B thì trời đã tối. Nhưng hắn nôn nóng đổi con của mình, nên một mình băng rừng trong đêm. Xe đang chạy bon bon, đột nhiên tắt máy. Trời đêm mùng 1 không có trăng, cả khu vực tối đen như mực. Hoàng lấy đèn pin ra xe xét, mở nắp capo chỉ thấy khói bốc lên, hắn xém chút bị sặc. Coi coi cũng đành bó tay, mà nhìn xung quanh toàn cây cối rậm rạp. Hoàng đành lất võng, mắc giữa hai thân cây ngủ, chờ trời sáng, nhờ dân địa phương sửa xe.

Hoàng ngủ được một giấc, đột nhiên anh cảm thấy mặt mình lành lạnh, như ai đang rưới nước lên mặt mình. Anh mở mắt ra thì chẳng thấy ai. Sờ lên mặt quả thật dính nước, thứ nước rít rít và khai ngấy. "Quái, không lẽ chim đái, mà đái gì lắm thế". Nghĩ xong, hắn chùi chùi tay vào áo, nằm xuống ngủ tiếp. Lần này, hắn vừa chợp mắt, xung quanh vang lên tràng cười the thé của trẻ con, vang vọng rõ to trên những cành cây. Hoàng mở mắt, ngồi bật dậy, đi ra xe ôm em Kumarthong để bảo vệ mình.

Tiếng cười im bặt, Hoàng thở phào, ôm búp bê tính nằm ngủ thì tiếng khóc "oe...oe..." vang lên, tiếng gào la khát sữa, đau đớn như vang đến từ địa ngục. Hoàng ôm ghì con búp bê, nhắm mắt cố ngủ mà mồ hôi tuôn ròng ròng.

Đột nhiên, anh có cảm giác búp bê chuyển động. Anh cúi xuống, thấy đầu con Kumarthong đã xoay 180 độ, đang nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe giận dữ. Hoàng giật mình, quăng nó xuống đất, miệng ú ớ không la nổi.

Dưới đất, thân ảnh con búp bê tự đứng bằng hai chân, mặt nó lúc này đanh ác, sống động như người thật. Miệng nó nhóp nhép cười man dại. Nó đưa hai tay lên bước về phía Hoàng đòi ẵm

- Ba...ba....ẵm

Hoàng thật sự hoảng, anh kéo võng trùm kín người, miệng lẩm nhẩm đọc kinh. Con Kumarthong cười the thé.

- Ba đọc làm gì, không làm gì được tôi đâu. Tôi mà đau đầu quá là ba không yên đâu. Hé...hé...hé..

- Con trai! Ba yêu thương con như vậy, đừng nhát ba.

- Yêu thương mà ông bỏ bê tôi, thỉnh thoảng thí vài món đồ. Giờ còn muốn đổi tôi với đứa khác. Há....há....há....

- Không phải, ba chỉ muốn thầy cho con thêm pháp lực, cho con mạnh thêm chứ đâu phải đổi con.

- Hahahaha. Bao nhiêu năm mà vẫn xạo. Thế mẹ tôi đâu?

- Mẹ con, mẹ con hỏi lão Heng ấy, sao ba biết được?

- Ông không biết còn ai biết. Chính ông dùng tiền mua chuộc người ra trục tôi ra, mang xác tôi đi luyện bùa, làm tôi không thể siêu thoát. Giờ tôi muốn mẹ cũng không được sao hả?

Hài Nhi rít lên, bé vừa đi, vừa lột hết quần áo trên người, lộ ra thân hình bé nhỏ chi chít vết cắt. Nhất là ở hai cánh tay là vết cắt sâu khiên chúng như lặt lìa. Hoàng kéo áo lau mồ hôi, giờ này, hắn chỉ còn cách năn nỉ, xin chút lòng thương từ tình máu mủ. Hắn biết một khi Kumarthong phản chủ, thì sẽ không ai sống sót.

Hài Nhi đi gần tới Hoàng, nghe hắn kêu khóc xưng ba - con thì khựng lại. Trên gương mặt non tơ đăm chiêu suy nghĩ. Hoàng mừng thầm vì chắc bé nghĩ lại rồi. Hắn rón rén leo xuống võng, bò lại chỗ xe jip, định bụng lấy dao găm trong balo, phòng khi bị tấn công sẽ chống trả. Dù gì cũng là một hồn ma trong thân xác búp bê bé xíu. Hắn là người lớn, không tin chống không lại.