Tìm Không Thấy Người

Chương 19




Edit: Zet

Trưa ngày mười bảy tháng giêng, mưa to như trút tự chảy xuống cống thoát nước, không khí ẩm ướt, tiệm cà phê nằm trong ngõ nhỏ quanh co khúc chiết không thích hợp cho ô tô đi vào, mỗi khi thời tiết chuyển xấu, tốc độ thong thả của ô tô thường khiến ngõ nhỏ bị tắc.

Trong tiệm vắng khách, Trần Hải Thiên tạm đóng cửa, treo bảng “Chủ tiệm đang rang cà phê, xin khách đến hãy rung chuông”, đến phía sau bắt đầu rang loại Lãng Nhân Bolivia, màu sắc chưa đạt chuẩn thì điện thoại vang lên, hắn đến bàn trà bên cạnh nghe điện thoại.

“Tiểu Vạn, tớ vừa biết một chuyện,” Giọng A Minh có chút kích động, tiếng sấm và tiếng mưa từ bên đó truyền qua, “Mộng Cầu Vồng mở lại rồi! Hình như mở từ tháng trước, đổi IP, cậu ghi lại đi.”

Trần Hải Thiên chưa phản lại kịp, bản năng lấy giấy bút ghi lại một dãy số A Minh đọc, ghi xong nhưng đầu vẫn trống rỗng hỏi: “Mở lại thật à?”

“Hình như chỉ xem được thôi, không chơi được, tớ nghe bạn của bạn của bạn nói, cậu mau vào thử đi.”

Cúp điện thoại, hắn ngồi ở bàn trà, một chiếc xe chạy qua, đèn xe mờ nhạt lóe qua cửa sổ, ánh sáng mỏng manh mông lung, căn phòng trở nên mơ hồ, bỗng một mùi khét ở đâu lan tỏa, hắn mới quát to một tiếng chạy vào xem, thế là Lãng Nhân một đi không trở lại.

Hắn đau lòng đem đi xay cho khách nào muốn khử mùi tủ lạnh hay để dưới gạt tàn.

Bận rộn xong, hắn cầm cái IP vừa ghi, ngồi trước máy tính, mở cái laptop đã lâu không sử dụng, chậm rãi nhập một chuỗi dãy số, nhìn tình trạng kết nối từ đỏ chuyển sang xanh lục, hình ảnh quen thuộc lại xuất hiện, hắn không cảm thấy hưng phấn, khẩn trương hay kích động, giống việc đang chờ đèn xanh đèn đỏ vậy, nhìn phố đối diện, nhưng trong lòng không nghĩ chuyện gì cả.

Nhập tài khoản, mật mã, đăng nhập thành công trang web Mộng Cầu Vồng cách đây một năm rưỡi.

Mod Đại Thiên Sứ viết thông báo trang trí khá đẹp, giải thích ngắn gọn tình hình trang web, nói Mộng Cầu Vồng không thể đăng kí nick mới, không thể gửi bài, không thể xóa bài, không thể cập nhật hồ sơ cá nhân và mọi người có thể xem các phần không thể thay đổi. Đây là một đài tưởng niệm, chỉ được nhìn mà thôi.

Tin tốt là hộp thư vẫn dùng được, chức năng vẫn bình thường.

Hắn xem trạng thái Nothing, hộp thư không có tin mới, lần cuối online là một năm rưỡi trước, Mộng Cầu Vồng đóng cửa vào lúc giữa trưa ngày hôm đó. Nothing thấy tin nhắn của hắn, được an ủi phần nào.

“Đã lâu không gặp.” Hắn gửi ngay một dòng cho Nothing, sau đó nhìn vào lịch sử, hơn một ngàn tin nhắn vẫn còn đó.

Hắn chọn đại một tin, từ từ đọc lại những dòng Nothing viết.

Thời gian dần trôi, sự tiếc nuối đã sớm tan biến, thay vào đó là sự bùi ngùi; Bùi ngùi vị sự tiếc nuối lại dễ dàng tan biến đến thế.

Từng muốn Nothing thấy câu tạm biệt của hắn, hiện tại hắn chỉ mong Nothing luôn vui vẻ.

Nhìn qua cửa kính, đường nhựa ẩm ướt, tiếng mưa rơi len lỏi vào khe cửa, hắn thay bằng loại âm nhạc nhẹ nhàng, tự làm cho mình một ly ca cao nóng, sau đó ngồi trở lại máy tính, tiếp tục công việc sao chép dán của một năm rưỡi trước.

Làm xong hơn hai trăm tin, chuông cửa ngân vang, Bao Hàng Hiệu ngoắc hắn, mưa đã ngừng tự lúc nào, dòng người tan tầm xuất hiện trên con ngõ nhỏ, ngày thu kéo dài.

Hắn vội vàng tiếp đón khách quen lục tục vào cửa, gói lại loại cà phê đóng lạnh, lòng lưu luyến hơn năm trăm tin chưa làm xong, hắn cảm thấy khi làm xong Mộng Cầu Vồng sẽ biến mất lần nữa.

Khi Lương Mĩ Lị đẩy cửa bước vào, hắn không nói một lời kéo cô ngồi vào máy tính, “Chỉ cần nhấn F rồi Y là được, cấm đọc lén, muốn uống cái gì tớ làm cho,” Hắn chỉ vào lằn ranh vô hình dưới nền nhà, “Không làm xong thì không được rời khỏi chỗ này, từ chối là tớ sẽ sai Ngày Mưa cắn cậu.”

Hắn biết Lương Mĩ Lị rất kiên nhẫn với loại chuyện vô vị này, bởi vì khi Lương Mĩ Lị làm những động tác lập lại đó sẽ rơi vào thế giới riêng, không cảm thấy nhàm chán, hơn nữa làm không dừng.

“Tớ muốn uống Yến Phi, Mộng Cầu Vồng?” Lương Mĩ Lị nhìn màn hình thì ngạc nhiên.

“Ừ, đột nhiên sống lại, A Minh vừa thông báo.” Trần Hải Thiên ôm lấy Ngày Mưa đang nằm trên máy pha đưa cho Lương Mĩ Lị, “Ngày Mưa, giám sát mẹ nuôi.”

“Cậu có lương tâm hay không, cho Yến Phi tới thị tẩm trước rồi tính.” Lương Mĩ Lị xoa bóp Ngày Mưa khiến nó vui vẻ xong mới bắt đầu.

Yến Phi là sản phẩm do hắn vô tình tạo ra, hòa tan hạt yến mạch rồi thêm cà phê vào, cho thêm đường phèn và sữa, đơn giản mà nói chỉ là ba vị và yến mạch, ai uống thử cũng nói kỳ lạ, trừ Lương Mĩ Lị, bởi vì ăn chung Yến Phi và bánh đậu đỏ rất ngon.

Trần Hải Thiên tốn mất hai giờ mới pha xong nước và bánh, khi chuẩn bị nghỉ ngơi thì Lương Mỹ Lị ngoắc hắn lại vì đã làm xong.

“Cậu có hơn 1000 tin.” Lương Mĩ Lị chỉ vào màn hình nói.

“Đúng.”

“Chính xác là 1127.” Lương Mĩ Lị cố ý nâng cao giọng.

“Đúng, thì sao?”

“Trần Tiểu Vạn, cậu biết hộp thư có dung lượng hạn chế không?”

“Biết, nhưng mà……” Trần Hải Thiên nói một nửa, đột nhiên ngây người, kéo Lương Mĩ Lị qua ghế đối diện, đơ người ngồi xuống.

Dung lượng hạn chế, bình thường là bao nhiêu? 300? Trần Hải Thiên thầm nghĩ, não bắt đầu chiếu kịch câm, không phụ đề. 1127. Hộp thư không có dung lượng hạn chế. Chỉ có admin mới mở được chức năng này. Xác yêu ngày đó có lẽ cũng do Nothing âm thầm giúp hắn. Còn chuyện đóng cửa, Nothing đã sớm biết, mới có thể……

Người kia âm thầm làm một số chuyện cho hắn, nhưng hắn không biết, mãi đến đêm nay hắn mới hiểu rõ những chuyện tưởng như bình thường ấy, kỳ thật nó ẩn chứa vô số thông tin.

“Nothing là admin, hoặc là bạn admin.” Trần Hải Thiên cực bình tĩnh. Cảm giác như đang đi trên đường, đột nhiên có người ném cái gân gà [không có giá trị nhưng bỏ thì tiếc] xuống đầu mình.

“Phá án kiểu lội ngược dòng về quá khứ rất đau thương, đúng không?” Lương Mĩ Lị nhìn Trần Hải Thiên đang thẫn thờ.

“Cái gân gà làm người ta sầu não.” Trần Hải Thiên than một tiếng, đứng dậy tiếp đón khách mới tới.

Hắn biết, cho dù Nothing xuất hiện, giữa họ cũng không bình thường được, chuyện này đã thay đổi một số thứ, một năm rưỡi nói ngắn nhưng kỳ thật rất dài, tâm cảnh và lối sống đã thay đổi, cho dù biết thì cũng chẳng làm được gì.

Cho nên sự thật muộn màng đúng là một cái gân gà khiến ta sầu não.