Tìm Không Thấy Người

Chương 23




Edit: Zet

“Nothing?”

Bỗng một giọng nói truyền vào tai khiến Trần Hải Thiên hoảng sợ, quay đầu thấy Lương Mĩ Lị ôm Ngày Mưa đứng ở bên cạnh, vẻ mặt hóng chuyện.

Hắn vào căn bếp nhỏ hâm nóng suất mì thập cẩm, kể ngắt quãng cho Lương Mĩ Lị nghe.

“Trần tiên sinh, xin hỏi cảm giác bây giờ của ngài thế nào? Hưng phấn xúc động hay là xấu hổ xao xuyến?” Lương Mĩ Lị cầm cái thìa biến nó thành microphone, đưa tới trước mặt Trần Hải Thiên.

“Đều sai.” Trần Hải Thiên cướp cái thìa, liếc Lương Mĩ Lị, “Hưng phấn được chưa, giống như vô tình gặp lại bạn cũ trên đường.”

“Trần tiên sinh, cậu ta có gương mặt và hình thể không tệ, ngài có tính quan hệ với cậu ta không?” Lương Mĩ Lị ôm Ngày Mưa và microphone đung đưa trước mặt hắn.

“Đủ rồi Lương tiểu thư, cô không còn từ gì lịch sự hơn nữa à?” Trần Hải Thiên không nhịn được nhíu mày, cúi đầu nói với Ngày Mưa: “Quản mẹ nuôi mày đi.”

“Giữa cậu và cậu ta không có tình yêu cho nên đâu phải làm tình, chưa chắc ở trên giường cho nên cũng không phải lên giường, trừ hai chữ quan hệ thì không còn từ nào cả, ưu điểm của tớ là hay nói thẳng, đúng không, Ngày Mưa?” Lương Mĩ Lị nói thật chậm, mang ý chễ giễu.

“Meo.”

“Được rồi, tớ cũng biết dùng cấu trúc song song [để liệt kê, so sánh hay đối chiếu các vấn đề, các ý tưởng với nhau],” Lương Mĩ Lị thấy Trần Hải Thiên sắp ném cái thớt làm cá tới, hắng giọng nói, “Đè cậu ta, ăn cậu ta, ngủ với cậu ta.”

“Lương Mĩ Lị.”

“Được rồi, chớ hung như vậy, tớ là người duy nhất đóng vai phản diện trong cuộc đời cậu, cậu phải biết quý trọng chứ, không có mâu thuẫn thì thật vô vị.” Lương Mĩ Lị lui về sau hai bước.

“Nội tâm của tớ xung đột.” Trần Hải Thiên lạnh lùng trả lời. Ngôn ngữ hoặc cơ thể xung đột là loại kích thích khi xào đồ ăn bị khét do quá lửa, nội tâm xung đột là loại nước cô đặc lại khi ninh lâu.

“Được rồi, tóm lại người này đúng chuẩn của cậu khi muốn yêu đương hay sống chung chứ?”

“Bề ngoài lẫn cách nói chuyện rất hấp dẫn, còn những mặt khác tớ chưa biết, tớ cũng không có cảm giác đặc biệt nào, hơn nữa biết đâu người ta đã có người yêu.” Trần Hải Thiên hâm mì lại, bỏ thêm chút rau xanh, “Cậu từng nói cuộc sống hiện tại của tớ khá ổn, không nhất thiết phải đưa ai về khiến nếp sống bị xáo trộn.”

“Trần Tiểu Vạn, cậu thật mâu thuẫn, cậu chẳng thể là con ngựa tốt nếu như không ăn cỏ.” Lương Mĩ Lị đưa trứng gà cho Trần Hải Thiên rồi mới giải thích, “Cậu không muốn nếp sống bị xáo trộn khi sống với người bình thường, hai chuyện này không thể cùng tồn tại, cậu phải thoát khỏi nếp sống hiện tại mới sống chung với người bình thường được chứ?”

Trần Hải Thiên nhìn chằm chằm cái nồi đang dần nóng lên vừa suy nghĩ, nói: “Cũng đúng, nhưng mà……”

“Cho cậu ba mươi giây tự bào chữa.”

“Nhưng mà…… Nhưng mà cậu không thể thấy người đó hợp thì vội vàng nhào vào người ta, có lẽ người ta quá cô độc nên mới quen với mình, cuối cùng vẫn cô độc rồi lại bỏ đi.”

Hai người cô độc ở chung với nhau còn cô độc hơn, cho dù ấm áp và đầy đồ ăn ngon đi chăng nữa.

“Chưa hiểu lắm.” Lương Mĩ Lị lay lay hai chân trước của Ngày Mưa.

“Tớ chỉ muốn làm bạn với cậu ta, nếu sau này người đó có thể ở chung, sau này tới lúc, hoa sẽ nở, vậy đấy.”

“Cậu nói chuyện cứ như đang hầm thịt.” Lương Mĩ Lị lại nựng Ngày Mưa tiếp.

“Cậu đừng chọc Ngày Mữa nữa, nó mà ói là cậu dọn đấy,” Trần Hải Thiên trừng mắt, cúi đầu tiếp tục khuấy, “A Minh từng tâm sự một vài quan điểm, tớ cảm thấy có lý, cậu ấy nói trong giới gay có hai loại tình cảm lâu bền, một là nhất kiến chung tình, giống như cậu ta với Ngũ A Ca, loại này rất tinh khiết, như có từ thời thiên địa sơ khai, do bản năng hấp dẫn lẫn nhau, bỏ qua quá trình; Loại còn lại là dùng lửa nhỏ để đun nóng quan hệ, quá trình kéo dài, như là tuyết tích lũy trên nóc nhà, có ngày nóc nhà sụp xuống sẽ thấy bầu trời đầy sao……”

Tuyết, cậu ta tên Trang Tuyết. Ý nghĩ này khiến Trần Hải Thiên dừng nửa giây mới tiếp tục nói tiếp, “Tớ muốn loại thứ hai, để nó từ từ đến, chậm mà chắc.”

“Ồ, được, giờ đến lượt tớ này,” Lương Mĩ Lị hắng giọng, “Cậu ta sẽ bán đậu hủ thúi nhé Trần tiên sinh! Cậu là tín đồ ăn vặt, đó là cơ hội tốt, cậu có thể phỏng theo tiểu thuyết như lừa tình cậu ta rồi ăn cắp bí quyết, trở về mở quán, cuối cùng biến thành ngôi sao sáng trong giới đậu hủ thúi, trong một trăm ngàn chữ tiếp theo cậu ta sẽ nhẫn nhục chịu đựng, mai danh ẩn tích lẻn đến bên cậu thừa cơ hội trả thù, sau đó yêu hận dây dưa kéo dài thêm hai trăm ngàn chữ thì kết thúc viên mãn, cũng là cái kiểu từ từ phát triển.”

“Lương Mĩ Lị, tớ biết cậu muốn viết sách từ năm 20 đến năm 30 tuổi, mà bây giờ ngay cả cái bìa cũng chưa có, vậy tới lúc nào cậu mới viết?” Trần Hải Thiên ra đòn chí mạng, một bên hâm nóng mì thập cẩm bỏ vào tô.

“Tớ về đây, mai gặp.” Lương Mĩ Lị lập tức nhét Ngày Mưa vào lòng hắn, phất tay rời đi.

“Bye.” Ngày Mưa lắc lắc cái đuôi như nói tạm biệt mẹ nuôi.

Một buổi tối chủ nhật, ngõ nhỏ dần vắng lặng, Trần Hải Thiên thả cửa sắt, kéo rèm lại, tắt đèn ở lầu một, để máy rang vẫn chạy. Hắn lên phòng ngủ ở lầu hai, ôm laptop leo lên giường, Ngày Mưa nhảy lên giường làm nũng, cũng muốn nằm gần laptop, hắn đành để Ngày Mưa nằm lên bàn phím, hễ vươn ngón tay tới là Ngày Mưa sẽ chụp lấy.

Đăng nhập Mộng Cầu Vồng, hộp thư nhấp nháy liên tục, giống như ánh sao xa ngoài cửa sổ.

“Biệt lai vô dạng. Hôm nay mới biết trang web mở lại, không thấy tin nhắn của cậu, bùi ngùi vô cùng. Đã lâu không viết, năng lực biểu đạt bị thoái hóa, chỉ sợ hạ bút ngàn chữ, lạc đề vạn dặm, cho nên nói ngắn gọn thôi, thứ bảy lên Đài Bắc sẽ ghé qua chỗ cậu, góp thêm chút vốn.”

Tin nhắn của năm ngày trước, mùng năm tết.

Có vẻ ba lô Nothing rất nặng, do nước thấm vào vì đứng ngoài trời quá lâu? Trần Hải Thiên nghi hoặc tắt máy tính, dựa người vào gối, hắn thầm mô tả lại cái người vừa gặp cách đây mấy tiếng.

Hắn không biết phải xưng hô thế nào, gọi là Nothing nghe là lạ, nhưng không thích gọi tên thật; Tiểu Trang nghe chẳng thành ý gì cả, họ Trang phải gọi là Tiểu Trang; Tiểu Tuyết hay Tuyết Tuyết nghe rất ghê tởm, A Tuyết thì không thuận miệng; Nếu dựa theo Noone là Tiểu Vạn, thì Nothing là Tiểu Tâm [cẩn thận], càng hỏng bét, cũng đâu thể gọi mãi là Tiểu Tâm.

Cuối cùng mí mắt nặng trĩu, hắn quyết định bỏ qua vấn đề này. Lúc lim dim, di động thông báo có tin nhắn đến, hắn với lấy chiếc di động đặt ở cạnh bàn, ánh sáng màn hình trong đêm khá chói mắt khiến Ngày Mưa ngóc đầu dậy gầm gừ hai tiếng.

“Bình an về đến nhà, cám ơn tách cà phê ngon tuyệt của cậu, có rảnh thì đến Đài Trung để tôi đãi cậu đậu hủ thúi.”

Trần Hải Thiên không nhịn được cười, cầm điện thoại đưa tới trước mặt Ngày Mưa, “Nhìn nè, là kẻ này đánh thức mày, nếu gặp lại nhớ cào hắn.” Ngày Mưa nhìn nhìn, nhớ kỹ hương vị lời văn Nothing xong thì chui vào trong chăn ngủ tiếp.

Hắn biết Trang Tuyết đang khách sáo, vì xa cách đã lâu, đến khi màn hình di động tự tắt mà hắn vẫn chưa hoàn hồn. Trước kia Trang Tuyết nhất định sẽ nói ngắn gọn hơn rằng ‘Đến Đài Trung ăn đậu hủ thúi tự tôi làm’, sau đó hắn sẽ hỏi mùi vị nó thế nào, Trang Tuyết sẽ nói đốt cho hắn một ít, như là tung chiêu khi đánh nhau. Nếu hiện tại mà nói vậy sẽ ngượng lắm.

Bởi vì đã cách hai năm tròn.

Hai năm qua, hắn đã tự cải tạo mình được một ít, khá trưởng thành, khá cởi mở, khá vui vẻ, tuy vẫn lý trí nhưng không cực đoan, không hề chỉ có: ừ, ồ, tôi biết, không có nguyên nhân cụ thể để thay đổi, chỉ là tự giác thay đổi.

Mỗi người cũng có thể tự giác, im lặng thay đổi, nam tính như Lương Mĩ đã bắt đầu để tóc dài, xõa ra, màu đen, tuy rằng gương mặt trung tính nhưng không giống con trai như trước, câu từ cũng không bén nhọn và châm chích như hồi đó.

Họ đã 30 tuổi, chín chắn, hờ hững, bắt đầu thích cuộc sống thanh bình.

Hắn không biết tuổi của Trang Tuyết, cũng không biết thời gian đã cải tạo Trang Tuyết thế nào, nhưng hắn vẫn nhìn ra phong thái bình thản thong dong, biết tự kiểm điểm của Trang Tuyết không phải là ngụy trang, Trang Tuyết vẫn còn nhiều tầng da dê, tựa như áo khoác phong cách quân đội che dấu chuột Mickey.

Trang Tuyết là một cơn gió hỗn tạp, có quá nhiều thứ gây ra sự mâu thuẫn, nhưng chẳng mang tâm tư ra nghiên cứu.

Đè nút mở máy, màn hình lại sáng, hắn nhắn một tin thật khách sáo rồi gửi đi.

“Cám ơn cậu đã đến, tôi luôn hoan nghênh khi cậu đến đây ngồi.”

Hắn đứng dậy đi xuống lầu, chạm nhẹ vào máy rang, xác định nhiệt độ đã giảm mới tắt máy. Tuy rằng hắn có thể tắt ngay nhưng hắn đã quen cho nó chạy không một hồi để tản nhiệt, tránh việc chênh lệch nhiệt độ quá nhanh khiến trục bánh răng bị biến dạng.

Quy tắc vật lý của thế giới này là vậy, quá nóng hay quá lạnh sẽ khiến mọi vật biến đổi.

Tựa như cái rét tháng hai khiến ngón tay của hắn co quắp.

Tựa như nghe tiếng chó sủa trong mùa đông đau xót hơn mùa hè.