Tìm Kiếm Thiên Đường

Chương 13




Destin cười hớn hở khi thấy tòa nhà hiện ra trước mặt, họ đã trải qua 2 ngày ở Fort Lauderdale để giúp khu vườn của Hal ,cái chỉ cần cắt tỉa lại cây cối là trở thành một khu vườn xinh đẹp. Sau đó họ đáp máy bay về nhà , điều duy nhất Destin không mong đợi là thời tiết lạnh ở nhà khác xa khí hậu nóng ẩm vùng nhiệt đới .

Khi taxi dừng lại, Armand để cậu chạy thẳng lên bậc thềm vào nhà trong khi anh dỡ hành lý xuống xe.

“Maggie?” Destin gọi to khi thấy bà.

“Cưng về rồi à ?” Maggie mỉm cười giang tay chào đón cậu

“Cháu nhớ dì lắm ” Destin ôm chầm bà rồi quấn quýt bên Gate vào nhà bếp đến nỗi ông phải nhìn mọi người với ánh mắt van xin.

“Ồ Adam đến chơi kìa,” Gates chỉ Destin, cậu bé buông ông ra chào anh “Chị Angie có tới không anh?” Destin hỏi thấy Adam lắc đầu , cậu thở dài hơi buồn một chút, tiến thẳng tới tủ lạnh.

“Gì thế ? Tôi không được nhớ à ?” Adam chọc cậu bé, Destin ló đầu ra khỏi tủ lạnh cười vui vẻ.“Ồ chắc là thế ” rồi quay lại lục tủ lạnh tiếp.

Adam cười lớn “Này, tôi thích những tấm bưu thiếp lắm đấy, thậm chí cả tấm này nữa .”

“Em gửi nó qua email à ?” Armand hỏi.

“Không, tấm này em gửi qua thư , em nghĩ chị anh sẽ ấn tượng với nó.”

“Thật sao,” Armand nhét tấm hình vào trong túi xách, anh đến bên cậu đặt lên môi 1 nụ hôn nhẹ rồi ra khỏi nhà bếp vào văn phòng. Adam đi theo, miệng cười tủm tỉm. Khi họ ngồi xuống ghế, Adam hỏi :

“Chuyến đi thế nào ?”

“Rất vui vẻ, những bãi biển tuyệt đẹp và những đêm nóng bỏng ướt át.” Armand đáp “Chỉ có một điểm tối, là Val.”

“Val? Val Demarco á? Ôi chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra ?”

“Cậu ta và Destin có vài tranh cãi nhưng tôi không nghĩ chúng nghiêm trọng lắm.” Armand nói. “Ngoài việc Val đe dọa Destin là có thể cướp lại tôi bất cứ khi nào cậu ta muốn”

“Và chắc Destin đã xem chuyện đó như thật. Cậu bé không đánh Val chứ?”

“Um không, cậu ấy chỉ quyết định thử xem trong một đêm chúng tôi có thể quan hệ bao nhiêu lần ” Armand nhìn lên thấy Adam tính cười nhưng đã kịp nén lại.

“Tôi có được phép hỏi chuyện diễn ra như thế nào không ?” Adam hỏi dù biết Armand lắc đầu ngay.

“Không. Sau đó cậu bé nói với tôi rằng tôi là của cậu ấy và Val không thể có tôi .” Armand cười hớn hở. “Nhưng ngoài chuyện đó ra thì đây là 1 chuyến đi nghỉ tuyệt vời”

“Tôi rất mừng khi nghe thế, mọi chuyện giữa hai người ổn chứ?” Adam

“Mọi thứ đều tuyệt vời.” Armand mỉm cười đáp. Cánh cửa phòng bật mở, Magarette đem cà phê vào cho họ.

“Bữa tối sẽ chuẩn bị sớm” Bà đặt tách cà fe xuống bàn .

“Ok cám ơn dì, Margaret.” Armand nhìn bà rời phòng , anh quay sang Adam .“À, Destin sẽ bắt đầu nhập học vào thứ hai này, cậu ấy nói muốn dẫn công nhân mình đến xem văn phòng của Allan."

“Hay đấy” Adam đáp, sau đó anh báo cáo cho Armand công việc trong hai tuần qua. Khi Adam rời khỏi nhà, Armand trở lại bếp, thấy Destin đang phụ Magarette dọn bàn trong khi miệng cậu tía lia về chuyến đi chơi.

Họ cùng ăn tối với vợ chồng Magarete, sau đó cậu lên phòng mình dỡ hành lý . Khi mọi chuyện xong xuôi, cậu thấy anh đang đứng ngay cửa.

“Hey,” Destin băng qua căn phòng vòng tay ôm eo Armand “Em sẽ đi tắm và ngủ đây, em thật sự rất mệt”

“Anh còn phải làm chút việc, em ngủ ở giường nào?” Armand hỏi, cậu ngẩng lên nhìn anh

“Giường của em ?” Destin đáp , thấy Armand nhướng mày lên “Giường của anh ?”

Armand mỉm cười gật đầu, đặt nụ hôn lên môi Destin trước khi rời phòng . Destin cười tủm tỉm vào phòng tắm, cậu không nhận thấy mệt tý nào nữa.

….

Destin ngước nhìn ngôi trường đại học trước mặt. Cậu thình lình thấy căng thẳng và muốn nôn cả bữa sáng. Lúc đầu, cậu chỉ nghỉ đơn giản là đi thẳng vào trường tìm lớp học như bình thường. Bây giờ thì cậu thấy không bình thường tý nào

“Cậu không sao chứ ?” Michael hỏi.

“Vâng, không sao” Destin chuyển sức nặng cơ thể sang chân kế bên

“Được rồi, vậy đi nào.” Michael cười nháy mắt. “Trừ khi là cậu muốn tôi dẫn cậu vào lớp ?”

“Không, em ổn mà” Destin hít sâu một hơi và bước đi

“Ok Hẹn gặp lại cậu trong vài giờ nữa nhé”

Destin vẫy tay chào anh rồi đi thẳng vào lớp, cậu vẫn còn căng thẳng nhưng ít ra đã không còn buồn nôn . Cậu tới sớm nên đi gặp giáo viên trước, giới thiệu bản thân và tìm một chỗ ngồi cho mình.

“Chào cả lớp” Vị giáo sư bắt đầu dạy khi cả lớp ngồi xuống. Destin nhận thấy dù mình vào học sau, cậu đã có một căn bản vững chắc cho chuyên ngành quản lý kinh doanh.

Destin đang ghi chú thì nghe thầy giáo gọi tên mình, cậu đứng dậy “Yes sir?”

“Đây là Brain Crain, cậu ấy học chung với em đa số tiết học, nên có thể giúp em theo kịp chương trình .”

“Vâng ạ” Destin mỉm cười gật đầu

“Ok hai người tự hỏi nhau nhé ” Vị giáo sư xua họ về chỗ ngồi rồi tiếp tục giảng bài. Brian ngồi cạnh bên cậu.

“Tan học hôm nay mình rảnh, còn cả tuần thì bận rồi” Brian bắt chuyện

“Ok, hình như chiều nay mình cũng không có việc gì làm”

“OK, vậy khi nào cậu hết tiết ?”

“2h,” Destin đáp.

“Ok chúng ta hẹn gặp bên ngoài nhé ?” .Destin gật đầu đồng ý. Vài giờ sau, tiết học cuối cùng của cậu là lớp dạy chụp ảnh với cô Joy.

“Destin,” Mrs. Joy gọi khi cậu vào lớp

“Hey,” Destin mỉm cười chào cô giáo

“Chuyến du lịch của em thế nào ?” Cô chỉ chỗ ngồi cho cậu

“Rất tuyệt vời ạ, em chưa bao giờ thấy nhiều biển trong xanh như thế “ Destin cười, khoe những tấm hình mình chụp cho cô xem.

“Rất đẹp đấy. Thế buổi học đầu tiên của em tốt cả chứ?”

“Tốt ạ, dù hơi lo lắng một tý nhưng mọi chuyện rất suôn sẽ”

Chuông reng, Destin bắt đầu tiết học . Lớp học diễn ra hơi chán, chủ yếu là xem những hình ảnh chụp cảnh trong nhà và ngoài trời. Khi buổi học kết thúc, Destin ra sân trường tìm Brian.

“Hey Destin,” Brian tiến về phía cậu , tay đang choàng vai một cô bạn gái .

“Hey,” Destin chào lại, cậu đứng đợi cho đến khi hai người đến gần mình.

“Destin, đây là Nancy. Nancy ,Destin học cùng anh trong đa số môn học đó.”

“Rất vui được gặp bạn ” cô chào cậu trước khi quay lại với Brian.

“Cậu có xe không Destin, bởi vì tớ thường đi chung xe với Nancy,” Brian hỏi , Destin mỉm cười gật đầu.

“Ừ, tớ có xe, và sẽ đảm bảo chở cậu về nhà an toàn ”

“Vậy, hẹn gặp em sau nhé ?” Brian chào bạn gái mình rồi đi cùng Destin ra ngoài “ Thế xe cậu loại gì vậy ?”

“Không biết nữa, nó màu đen và sáng bóng ” Destin cười, dẫn hai người đến chỗ Michael đang đợi.

“Hey.”

“Destin,” Michael nhìn sang Brian. “ Ngày đầu tiên của cậu thế nào ?”

“Bình yên ” Destin đáp khi Michael mở cửa sau cho cậu lên xe, Brian theo sau.

“Cậu có cả tài xế riêng à ?” Brain ngạc nhiên hỏi

“Ừ”

“Ghê thật ”

Michael vào ghế và khởi động xe “Allan có gọi, ngài ấy muốn nhắc cậu nhớ ghé qua văn phòng hôm nay” . Anh nghe Destin than nhỏ trong miệng.

“Giờ anh ta đang ở đó chứ?” Destin hỏi, Michael gật đầu . “OK, Nếu cậu không phiền Brain, ta sẽ ghé chỗ này vài phút nhé .”

“Không sao đâu”

Miachael lái xe ra đi, họ đến trước một tòa nhà cao tầng khổng lồ. Bước xuống xe, Destin chào Brian rồi đi vào bên trong.

“Ối trời ơi, Destin, xem cậu rám nắng như thế nào kìa ” Corey ôm chầm cậu bé. “Biển Caribbean ra sao vậy?”

“Rất nhiều trò vui ” Destin cười đáp, cậu thấy Allan và Lincoln đang đi về phía họ.

“Cậu thấy nơi này thế nào Destin?” Allan hỏi

“Đẹp lắm. chuyến đi về của anh yên ổn chứ ?”

“Rất thuận lợi ” Lincoln mỉm cười đáp.

“Đây là kế hoạch Allan muốn các cậu xem qua, có chỗ nào chưa khả thi không ” Lincoln đưa bản vẻ cho cậu

“Em cũng không chắc lắm, Corey, Nathan?” Destin đưa bàn vẻ cho họ và hỏi ý kiến. Corey đảo mắt khắp gian phòng.

“Tôi nghĩ củng không khó lắm. Nathan, còn cây cối thì sao ?”

“Không cần những cây khổng lồ nhưng chúng ta có thể mang những cây cao to vào đây.” Nathan cười nhẹ. “Nhưng do được cho phép, tôi chắc ông chủ chúng ta sẽ đem những cây không lồ cao 15m vào đây, chỉ cần với những lời nói ngon ngọt thôi”

“Ha ha,” Destin cười to . “Thôi nào ,tất cả những gì em nói là “Làm ơn” Và mọi người tự thực hiện, chứ có nói ngon ngọt gì đâu .”

“Tôi không biết chuyện này, chứ cậu ta có thể xoay vòng vòng một con quái vật nào đó đấy ” Lincoln chọc cậu bé, Destin lườm anh một cái rồi cũng cười vui vẻ. Đi lại gần Lincolns, cậu khoác tay anh kéo ra khỏi mọi người trước khi nhìn chằm Allan ra hiệu cấm theo sau.

“Mọi chuyện sao rồi anh ?” Destin hỏi ngay khi họ đã đủ xa.

“Anh rất buồn khi phải nói mọi chuyện vẫn như cũ ,” giọng Lincoln đầy chán ghét. “ Anh đã cố thử trong vài ngày, nhưng Alllan cứ có xu hướng thống trị anh”

“Thật sao ?” Destin liếc xéo Allan dưới tóc mái

“Ngài đã làm chuyện gì để nhận cái liếc mắt ấy thế ?” Corey hỏi, Allan chỉ cười hề hề

“Tôi không biết , nhưng cả hai có vẻ có điểm chung trong chuyến du lịch .” Allan quay sang Michael. “Cậu ấy vẫn ổn chứ?”

“Ngày đầu tiên đi làm lại của tôi, cậu ấy vẫn như bình thường” Michael nhún vai trả lời

“Ok em có việc phải đi với Corey và anh có thể đưa bản kê giá cả cho em khoảng ngày thứ tư được không?” Destin về lại chỗ mọi người, cậu nói với Allan bằng giọng thành thật “Nhưng em phải nói trước với anh, khu vườn này sẽ hơi tốn kém đó.”

“Ồ được thôi,” Allan đáp. Destin mỉm cười quay lại lối ra.“Em có bài tập về nhà, hẹn gặp lại anh sau nhé ”.

Họ rời tòa nhà , sau khi dặn dò Corey một số thứ, cậu trở vô xe. “Michael có thay đổi gì trên lịch làm việc của em không?”

“Không, sáng nay tôi lấy nó, cậu chỉ có cuộc hẹn với Taylor thôi .”

“Em có thể xem qua không ?” Destin hỏi

“Ha, không được. Lần cuối tôi cho cậu xem, cậu đã thay đổi hết mọi thứ và làm tôi bị la rầy.” Michael cười nhẹ. Họ im lặng trên chuyến về nhà. Khi xe dừng trước cổng nhà, mắt Brain mở to ngạc nhiên nhìn ngôi biệt thự khiến Destin phì cười.

“Ta vào nào” Destin dẫn bạn vào nhà, cậu đi ngay vô nhà bếp “Cháu về rồi đây, Maggie,”

“Hey cưng, ngày đầu tiên thế nào?” Margaret mỉm cười, ngước qua vai hỏi cậu

“Tốt ạ ” Destin đáp “Đây là Brain, cậu ấy sẽ giúp cháu theo kịp chương trình các buổi học đấy.”

“Ok, rất vui được gặp cháu, Brian.” Margaret bắt tay cậu bạn.

“Chào bác ạ”

“Cháu phải lên phòng lấy tập vở đây, Brian cậu muốn lên xem thử phòng tớ không ?”

“Chắc rồi ” Brian theo sau Destin lên lầu. “Phòng này thật…wow.”

“Cậu ngạc nhiên à?” Destin hỏi, thấy bạn mình gật đầu

“Cậu trông không có vẻ gì là giàu,” Brain nói làm Destin bật cười

“Tớ không giàu , mà là người yêu của tớ giàu. Chúng tớ sống chung với nhau.”

“Ồ,” Brain sựng lại nhìn cậu nhóc tóc đỏ trước mặt

“Chuyện này khiến cậu khó chịu sao? vì nó cũng khá tế nhị với mọi người ”

“Không, tôi không phản đối gì về đồng tính hay đại loại như thế.” Brain nhún vai đáp. “Chỉ có điều trông cậu không giống gay lắm.”

“Ok,” Destin bước vào cửa lấy tập vở , cậu thấy Brain đảo mắt khắp phòng mình

“Phòng cậu đẹp thiệt ”

“Cám ơn” Destin cười. Cậu cùng bạn xuống nhà bếp, họ bày tập vở lên bàn ăn, lấy bánh và nước ngọt và cùng nhau bắt đầu học những môn trong lớp.

****************************

Armand thẳng tiến vào nhà, anh đang rất hăm hở xem ngày đầu tiên đi học của cậu bé như thế nào. Anh vào trong bếp không thấy ai, nghe tiếng cười vọng từ bên ngoài, anh thấy Destin cùng Adam, Angelica, Ethan và Braxton. Ba người nhỏ tuổi nhất đang đùa giỡn với một con chó lông dài lởm chởm

“Hey,” anh lên tiếng gọi.

“Cậu Armand,” Hai cậu nhóc mỉm cười với anh. Destin cũng nhìn lên cười chào anh

“Anh mua cho bọn trẻ con chó này à?” Armand hỏi Adam ,người đã lắc đầu ‘không’, anh quay sang Destin, cậu vẫn đang cười thích thú với con vật to cỡ trung bình đang nằm trong lòng bọn nhóc. “Ồ không, không được nghĩ về nó”

“Làm ơn đi mà, Armand?:" Détin năn nỉ "Thôi mà, nó là một con chó con nhỏ bé dễ thương xinh đẹp mà.” con chó ngồi vẫy đuôi lia lịa.

“Nhất quyết không, anh không thích nhặt nuôi thú hoang” Armand khoanh tay trước ngực không đồng ý.

“Anh đã nhặt em đấy thôi. ” Destin mỉm cười vòng tay quanh người Armand “ nhé ! làm ơn nhé, năn nỉ ấy ?”

Armand nhìn cậu, thấy nét buồn trên gương mặt cậu , rồi quay sang con chó thấy nó cũng ngồi buồn bã. “ Ok, nhưng nó phải ở ngoài nhà,”

“Nhưng .. ” Destin bỏ đi vào nhà “.. trời rất lạnh, và Dog không thể ở bên ngoài để bị lạnh cứng được.”

“Destin,” Armand chỉ kịp gọi với theo cậu bé khi cậu cùng con chó biến mất vào trong nhà . “Dog ? Ai lại lấy đặt tên cho chó là Dog?”

“Destin đã đặt đấy ” Adam nói, hai đứa con của anh cũng chạy theo Destin.

“Rắc rối thiệt ,” Armand lầm bầm theo họ vào nhà . Destin đang ngồi trong phòng khách cùng lũ nhóc và con chó. “ Destin, nó phải được đưa đi khám bác sĩ thú y đấy”

“Em biết, nhưng không phải tối nay , đúng không ?” Destin mỉm cười hỏi lại anh .

Armand lắc đầu cười “Anh không nghĩ là giờ này còn chỗ nào mở cửa. Nhưng nó phải tắm sạch sẽ và nhất là nó không được vào phòng ngủ, có thể ngủ trong nhà bếp.”

“Sure,” Destin đáp lại vui vẻ, rất tiện là Margaret đã đi mua thức ăn và xà phòng cho chó . Cậu cũng để ý thấy chó con khá thoải mái trong bếp lúc ăn tối .

Khi dùng xong bữa tối, Destin cùng hai chú nhóc lên phòng trẻ con để đọc sách. Dog theo sau, tự tìm cho mình một chỗ nằm khá khá gần cửa sổ.

“Nào các con, đến giờ về rồi “ Angelica xuất hiện trước cửa, chị thấy xung quanh lũ nhóc là các quyển sách .

“Nhưng mẹ ơi, tụi con muốn ở chơi với anh Destin,” Braxton năn nỉ bằng giọng mè nheo của một cậu bé 6 tuổi có thể làm được.

“Rất tiếc, các chàng trai, bây giờ đã trễ lắm rồi và ngày mai chúng ta phải đi học sớm.” Angelica bước vào phòng, Destin đứng dậy mỉm cười với chị.

“Bọn trẻ thật dễ thương” Destin nhìn hai nhóc thu dọn lại đồ đạc và tiu ngỉu đi về, cậu tiễn họ ra tận cửa. Sau đó cậu đi tắm cho Dog , lau khô mình nó xong, cậu cho nó vào phòng mình và ngồi chải lông cho nó.

“Anh nghĩ anh đã dặn trước không cho chó vào phòng ngủ mà?” Armand hỏi với giọng điệu có vẻ rất thú vị trước cảnh này.

“Nó sạch sẽ mà, em mới tắm cho nó xong,”

“Thôi nào, người em ướt hết kìa, thay đồ đi ” Armand băng qua phòng kéo cậu bé đứng dậy, anh vòng tay qua eo ôm cậu sát vào lòng và hôn say đắm. Destin rên nhỏ trong miệng, để yên cho Armand cởi đồ mình và đẩy hai người về phòng ngủ bên cạnh …

… Destin nằm buồn ngủ và thoải mái trong vòng tay Armand, mắt cậu nặng dần khi tay Armand vòng qua lưng vuốt ve thế này. Cậu biết mình sắp không thức nổi nhất là sau những chuyện xxx vừa mới làm .

“Destin?” Armand gọi , chỉ nghe tiếng ư ử trong miệng Destin đáp lại anh. Anh ôm cậu chặt thêm, vùi đầu vào mái tóc thơm ngọt ngào . Chợt anh thấy giường hơi rung nhẹ, anh ngẩng lên nhìn thì gặp chó Dog đang chầm chậm leo lên giường đến khi nó nằm kế bên Destin, khe khẽ đật đầu nó lên bàn tay Armand . “Mày không được phép ở trong phòng tao mà.”

Dog rên ư ử khều khều cái mũi ướt của nó vào tay Armand. Destin nhích người vùi mặt sâu vào cổ anh. Khi cậu cố định xong, con chó nhích lại gần và đặt đầu nó lên mông Destin.

“Hey, Cậu ấy là của tao trước đấy,” Armand thấy nó nhìn anh với ánh mắt buồn bã. Nó di chuyển lần nữa và đặt đầu mình dưới tay Armand. Anh cũng nằm yên, rồi chợt nhận ra mình đang vỗ vỗ đầu nó một cách vô thức ; lầm bầm trong miệng ,anh nhắm mắt ngủ.

Armand thứ dậy sáng hôm sau vì những cái liếm ướt trên ngực mình, trong một phút anh ngẩng người ra. Tò mò, anh mở mắt nhìn xuống cái đầu đỏ và cái lưỡi hồng hồng. “Destin , em đang làm gì thế?”

“Anh biết rõ là em đang làm gì mà” Destin ngước lên. “Em đang cố đánh thức anh dậy.”

“Và nó hiệu quả đấy ” Armand kéo cậu bé lên và đè cậu xuống giường, môi anh hôn lấy môi Destin, hai lưỡi họ quấn lấy nhau. Destin rên sâu trong miệng, tay sờ ngực Armand. Chợt cậu buông anh ra khi nghe tiếng kêu ư ử ở phía cửa. Dog đang ngồi vẫy đuôi tại đó. “Dog cần đi dạo rồi ”

“Destin,” Armand gọi với theo nhưng cậu bé đã bỏ anh và mặc đồ , rồi cùng con chó đi ra ngoài. Anh thở dài nhìn cậu biến mất sau cánh cửa. “Đồ con chó ngu ngốc.”

Thở dài lần nữa, anh ngồi dậy tắm rửa và chuẩn bị cho một ngày mới. Khi xuống nhà bếp, Armand thấy Destin đã ngồi sẳn vào bàn , đang uống cafe

“Xin chào,” Margaret chào anh trong lúc Armand lo bắn tia nhìn chết người vào con chó .

“Chào Margaret,” Armand chào bà, rồi ngồi xuống kế bên Destin. “Em nên gọi trước cho bác sĩ thú y để đặt một cuộc hẹn hôm nay đi. Mấy giờ thì em có tiết học?”

“ Đến tận 10 h sáng ” Destin đứng lên rời nhà bếp về lại phòng mình để thay đồ và gọi cho bác sĩ. Khi cậu trở vào nhà bếp, Armand cứ nhìn cậu một cách đầy hy vọng. “Gì thế?”

“Em gọi điện chưa?”

“Rồi, hẹn lúc 8h 15p ” Destin ngồi xuống.

“Tốt lắm, khi nào thì Michael tới?” Armand vừa hỏi xong thì Michael gõ cửa dẫn ra vườn. Vào nhà bếp, anh ta nhìn họ. “Tốt, Michael có thể chở chúng ta tới bác sĩ thú y”

“Bác sĩ thú y?” Michael hỏi lại

“Ừ, Dog cần đi khám bác sĩ thú y,” Destin đứng lên đi xỏ giầy. Armand nhìn theo cậu ,Destin chợt sựng nhớ ra điều gì đó “Đợi đã, anh vừa nói “Chúng ta” phải không?”

“Ừ, anh không có cuộc họp nào đến tận trưa.”

“Ồ,” Destin gọi chó Dog và họ đi ra xe. Michael theo sau, mắt nhìn ông chủ và Destin . Anh tự hỏi Destin nuôi chó khi nào nhỉ?

Khi họ đến nơi, Destin cùng Dog vào trong , còn Armand thì đứng lại bên ngoài xe với Michael. Một phụ nữ chào đón Destin.“Tôi có thể giúp gì cho cậu ?”

“Tôi có hẹn trước với bác sĩ, tên là Destin Rarry.” Destin thấy bà kiểm tra lịch hẹn, bà ngước lên mỉm cười

“Và chó Dog? Mời đi lối này, nó cần phải cân trước đã .”

Destin theo sau người phụ nữ hết kiểm tra cái này đến cái nọ, cuối cùng họ vào một phòng vô trùng và chó Dog được nằm trên một bàn bằng kim loại . Aramnd lúc này đã đứng kế bên Destin, đang mong chờ gặp lại thế giới bên ngoài căn phòng này. Bác sĩ thú y xuất hiện, ông mỉm cười nói chuyện vui vẻ với Destin và chỉ liếc nhìn anh vài lần.

“Dog hoàn toàn khỏe mạnh, không có chấy rận hay bệnh gì khác.” Sau khi kiểm tra xong, ông kết luận như thế và cho họ được về . Destin đến quầy tiếp tân tính tiền rồi cùng Armand và Dog ra xe.

“Về nhà phải không anh?” cậu hỏi khi họ vào xe.

“Đến cửa hàng thú nuôi,” Armand trả lời, anh nhận được cái nhìn ngồ ngộ của Michael và cái nhìn rất vui vẻ của Destin. Michael không nói lời gì khi lái xe.

Chuyến đi sắm đồ khá thú vị, họ mua vòng cổ, dây xích, đồ chơi cho chó, và một cái giường riêng, Armand nói rằng Dog sẽ dùng cái này để ngủ trong nhà bếp . Nhiều nhân viên bán hàng phải che miệng cười khúc khích trước cảnh tượng một nhà doanh nghiệp đang tranh cãi dữ dội với một con chó.

“Armand,” Destin cố gắng không cười khi anh lục tìm đồ ăn cho chó.

“Gì ?” Armand nạt lại dù anh biết mình không nên thế nhưng tình yêu thú vật thì anh chưa rõ lắm. Đầu tiên , anh không hiểu tại sao mọi người lại muốn sỡ hữu một con vật chỉ thích nhai cắn đôi giầy trị giá hàng trăm đô hơn là món đồ chơi chủ nó mua.

“Dog đã có đồ ăn rồi, và em còn có tiết học ,” Destin mỉm cười với anh, Armand thấy tim mình dịu lại trước nụ cười ngọt ngào của người yêu.

“Ok, ta tính tiền và về nhà,” Armand trả tiền rồi họ lên xe. Về tới nhà, Destin chạy đi cất hết đồ đạc, sẳn tiện hôn chào Margaret trên đường đi. Sau đó cậu dừng trước thềm nhà, vòng tay quanh cổ Armand.

“Cám ơn anh” Destin đặt nhẹ môi mình lên môi anh. Cậu yêu hương vị trong miệng Armand , nó làm cậu sướng mê hàng giờ , cậu ngượng ngùng mắc cỡ khi nghĩ về điều đó.

“Sao em đỏ mặt thế cưng?” Armand hỏi, thấy Destin chạm tay trên môi mình.

“Anh luôn cho em quá nhiều khoái lạc, vuốt ve em với đôi môi này” Destin thì thầm, không biết rằng lời nói của mình đã đánh trúng anh.

“Sao ta không lên lầu và em chỉ cho anh thấy em thích nó đến thế nào nhỉ,” Armand hạ thấp giọng khiến Destin tê dọc sống lưng.

“Em có lớp học rồi ” Destin đáp, nhướng người mút nhẹ môi dưới của Armand làm anh rên khẽ trong miệng.

“Hãy bỏ nó đi ” Armand cầm ngón tay Destin mút nhẹ nhẹ nó

“Em không thể nghĩ học được , em đã bỏ lỡ chương trình học nhiều rồi,” Destin dựa sát vào người anh. Armand xiết chặt cậu, hôn say đắm, không muốn dứt ra. Họ đứng hôn như thế một lúc lâu đến khi nghe tiếng đằng hằng phía sau lưng mình.

“Destin nếu chúng ta không muốn trễ học thì phải nhanh lên thôi ” Michael lên tiếng, đứng kế bên một Adam đang cười ngặt ngoẻo. Destin đỏ mặt, cúi đầu tiến thẳng vào xe. Michael đi theo cậu, bỏ lại Adam phía sau vẫn đang cười.

“Đây là điều dễ thương nhất mà tôi được nghe thấy đấy.” Adam cười to, cố gắng không để bị sặc.

“Anh nghe được bao nhiêu?” Armand hỏi Adam.

“Chúng ta có thể nói tôi có cái nhìn mới hoàn toàn về miệng của anh .” Adam cười tiếp khi đi ra xe, dù anh vào trong xe Armand vẫn nghe rõ tiếng cười của bạn thân nhất . Armand nguyền rủa thầm Adam suốt cả chặng đường .

……………….

“ Có Destin đến gặp ngài” Cô thư ký Tate thông báo khi họ vừa ra khỏi cuộc họp, Armand tự hỏi cậu bé đến đây có chuyện gì ? Hôm nay là lễ Halloween, và Brian có bảo Destin tình nguyện làm một số việc chuẩn bị tại trường học. Anh nghe nói cậu bé sẽ về nhà trễ.

Bước vào khu vực tiếp tân ngoài văn phòng mình, anh nhìn khắp nơi chẳng thấy Destin đâu, chỉ có một người tóc màu hồng đang đứng quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh liếc hỏi ý cô thư ký Tate, nhưng cô chỉ nhún vai. Cô mỉm cười khi người tóc hồng đó quay lại và nghe tiếng ngạc nhiên nín thở của ông chủ mình.

“Hey anh thích hóa trang của em không?” Destin cười , hỏi Armand.

“Anh… um…” Armand kéo dài câu trả lời, mải ngắm bộ trang phục của cậu. Mái tóc đỏ thường ngày của Destin giờ đã nhuộm màu hồng tươi . Cậu đang mặc quần sọt bằng da cực ngắn, đôi vớ đen cao nửa đùi, cái áo cổ lọ màu đen ngắn hở bụng được choàng áo khoác ngắn tay bên ngoài bằng da. Một đôi găng tay màu đen dài tới cánh tay. Aramnd nuốt nước bọt , nhìn vào cặp mắt đang đeo kính sát tròng đổi màu của Destin, giờ nó chuyển sang màu xanh tím.

“Armand?” Destin hỏi khi Armanh kéo giật mạnh cậu vào trong văn phòng. “Anh có thích bộ trang phục này không?”

“Chết tiệt, anh yêu nó quá đấy chứ ” Armand rít lên, đóng sầm cửa sau lưng mình. Destin mở to mắt khi Armand quay lại nhìn cậu cười nham nhở “Và anh sẽ cho em thấy anh yêu nó như thế nào”

“Armand,” Destin thét lên khi người đàn ông trước mặt kéo mạnh cậu vào lòng anh và ôm chặt . Gầm lên một tiếng, Armand vòng tay quanh eo cậu, bế bổng khỏi sàn nhà. MIệng anh tấn công ngay đôi môi hồng xinh xắn có vị ngọt của dâu và rên rĩ.

“Armand”

“Ừ ?” Armand hỏi, thở không đều khi chân Destin khóa quanh eo anh. Destin có thể cảm nhận phần cơ thể nhô lên phản ứng mạnh của Armand.

“Em.. um,” Destin chưa kịp nói gì đã bị môi anh chiếm lấy lần nữa, tay anh luồn sâu trong tóc giữ cho lưỡi họ tiến sâu nhất có thể . Armand tựa người vào thành bàn làm việc, một tay anh giữ eo cậu, tay kia bóp chặt sau mông.

“Armand ! Anh đang làm cái quái gì thế ?” Adam hét lên giận dữ từ cửa văn phòng

“Tôi đang bận, Adam, đi chỗ khác ” Armand nói, môi không rời khỏi môi cậu bé.

Adam nhìn họ chằm chằm không tin nổi mắt mình. Armand đang đứng đó ôm hôn cuồng nhiệt một tay không quen biết trong khi chỉ vài phút nữa là Destin sẽ tới. “Destin sắp tới đây trong vài phút nữa mà anh lại đang ôm ấp một người khác. Cái quái quỷ gì đang xảy ra thế ? ”

“Đi chỗ khác đi Adam, tôi đang bận” Armand thả đôi môi ra để tấn công xuống cái cổ trắng mềm mại.

“Yeah Adam, đi chỗ khác đi ” Thằng bé lên tiếng, giọng nó khàn khàn và thấp.

“Đừng có ra lệnh cho tôi đi chỗ khác, cậu, đồ đáng khinh nhỏ bé ạ. Người yêu của anh ta sẽ đến đây ngay bây giờ đấy” Adam nạt lại, nghe hai người cười to thích thú.

“Người yêu của anh à ?” Cậu bé ngước lên hỏi Armand .

“Ừ, một cậu bé tuyệt vời, có lẽ cậu ấy sẽ muốn tham gia cùng chúng ta?” Armand nháy mắt và hôn tiếp đôi môi hồng. Adam đứng đó lắp bắp không biết nói gì . Có điều gì đó thật sự sai lầm trong khung cảnh này; Có điều gì đó thật sự sai lầm trong thế giới này.

“Rất tiếc cưng ạ, em phải đi đây, nhiệm vụ réo gọi rồi,” Destin đẩy nhẹ Armand ra.

“Ok,” Anh mỉm cười hôn xuống cằm cậu bé.

“Em sẽ về nhà hơi trễ nhưng chúng ta sẽ tiếp tục việc làm dỡ này nhé?” Destin hỏi khi Armand từ từ thả cậu xuống đất.

“Anh thích thế,” Armand nói, nghe tiếng Adam lắp bắp lần nữa và cảm thấy tội lỗi vì không báo cho anh biết Destin đã ở đây. Nhưng dù gì trước giờ Adam cứ hay chọc ghẹo anh, cho đáng đời hắn lần này.

“Ok bye baby,” Destin hôn Armand lần cuối trước khi bước đi thong thả ra ngoài cửa. Cậu dừng ngay Adam, mỉm cười với anh. “Good bye Adam.”

“THở sâu, Adam, thở ,” Armand cười to khoái chí.

“Hãy nói cho tôi biết đó là Destin? Làm ơn.” Adam nhìn theo cậu nhóc biến mất sau cánh cửa

“Dĩ nhiên là Destin” Armand lắc đầu, không thể tưởng tượng nổi Adam lại nghĩ anh đang hun hít một người xa lạ khác ngoài Destin.

“Ồ chúa ơi, anh có thấy cái cách cậu bé mặc đồ không?” Adam trông có vẻ hốt hoảng

“ Dĩ nhiên là thấy rồi,” Armand đáp, đi đến cạnh bàn làm việc để nhặt lên một số thứ bị đẩy rớt xuống, miệng thì cười tủm tỉm.

………..

“Cậu có vui không ?” Nancy hỏi Destin tại nơi cậu đang đứng sau bàn học.

“Có chứ, nhất là nhận được 3 lá thư của con gái và 2 là thư của con trai.” Destin cười toe toét chỉ tay về phía túi xách của mình. Nancy ngồi trên bàn của cậu.

“Vì hôm nay trông cậu rất hot mà ” Nancy nói. “Tớ không thể tin là cậu và Vivian đã nghĩ ra trò này. Làm sao mà cô ấy kéo cậu đi nhuộm tóc được vậy?”

“Surge đã làm đấy, cậu ấy nói nó sẽ phai màu trong vòng vài ngày .”

“Surge á ?” Nancy hỏi , Vivian tiến về phía họ.

“Surge là chàng gay hấp dẫn nhất mà tớ từng gặp đó” Vivian cười hý hửng, ngồi xuống cạnh Nancy, Destin thì đảo mắt tỏ vẻ không đồng tình.

“Cậu có gặp người yêu của Destin chưa?” Nancy hỏi Brian khi thấy cánh tay choàng qua vai mình, cô biết ngay là anh bạn trai vừa tới.

“Anh không nghĩ mọi người ở đây đã gặp đâu” Brain nói. “Chưa thấy có lời bàn tán gì về cái anh người yêu ấy trong trường mình.”

“ Nên cậu nghĩ thế à ?” Destin bật cười . Sau giờ học, cậu hay tụ tập cùng nhóm bạn của Brian và bây giờ cậu đã trở thành một thành viên trong nhóm họ. Lúc mới quen Vivian, cậu bị cô nàng kéo đi mua sắm đến mệt nghỉ, tài năng mua sắm của cô nàng có thể xứng đáng làm đối thủ của Billy.

“Surge luôn luôn miệng nhắc về Armand đó ” Vivian chọc Destin.

“Thôi nào Vi,” Brian nói. “Chúng ta biết gì về anh chàng người yêu nhỉ ?”

“Rằng anh ta là con thỏ ôm ấp của Destin ,” Vivian trả lời khiến Destin ôm bụng cười ngặt ngoẻo . Armand mà là một con thỏ để ôm ấp ư ?

“Tớ không thấy có gì mắc cười cả ” Vivian giận dỗi nhận xét . Sau một vài phút cố gắng dằn được cơn cười, Destin mới để ý những gương mặt đang khó hiểu của bạn mình.

“Xin lỗi , nhưng….” Destin phá ra cười tiếp. “Anh ấy giống như một con báo được ôm ấp thì đúng hơn.”

“Ồ,” Brain đáp, nhìn về hướng một người đàn ông đang đi tới chỗ họ, nụ cười trên mặt Destin biến mất hoàn toàn. Cả nhóm quay lại nhìn, thấy anh ta tiến về phía họ , bắn tia nhìn lạnh lẽo giận dữ vào Destin.

“Ôi, chết tiệt ” Destin lầm bầm nhỏ trong miệng, nhưng cũng đủ khiến cả đám nghe thấy. Cậu ngồi yên ngoan ngoãn chờ anh đến gần trước khi nở một nụ cười ngây thơ vô tội .

“Tôi muốn nói chuyện với cậu, nhóc ạ,” Adam gằn giọng.

“Bây giờ em là ‘nhóc’ rồi hả, trước đó thì bị gọi ‘đồ đáng khinh nhỏ bé’,” Destin chọc lại, thấy Adam lườm cậu giận dữ, còn cả đám bạn thì hoảng sợ đều lùi ra sau 1 bước

“Cậu mặc đồ như một tên dâm đãng ấy” Adam rít lên. Destin đứng khoang tay trước ngực nhìn anh thách thức, anh cũng nhìn chằm chằm lại cậu. Cả đám bạn từ từ nhích ra xa, họ hy vọng không bị dính thương trong cuộc cãi vã người yêu này. Chỉ một người trong số họ biết Adam không phải là Armand.

“Armand đã thấy bộ trang phục này, anh ấy có phàn nàn gì đâu,” Destin đáp

“Đó là vì anh ta không chiến thắng nổi dục vọng của mình,” Adam mắng lại, nghe cậu ‘hừ’ phản đối

“Vậy anh đi mà la anh ấy đi,” Destin bước vòng qua bàn đứng đối diện với Adam

“Tôi đã làm rồi, tôi đã mắng anh ta suốt hai tiếng đồng hồ và bây giờ là tới lượt cậu .” Adam nhìn cậu bé, thình lình dịu giọng xuống. “Cậu có biết tôi đã giật mình kinh hãi và đau thế nào không khi tôi mở cửa văn phòng Armand và tưởng anh ấy có một ai khác?”

“Em không biết anh lại quan tâm chuyện đó đến thế ” Destin ngồi xuống bàn.

“Tôi đã rất lo sợ Destin à, sợ vì thấy Armand đang hôn một ai khác ngoài cậu , ít nhất là trong khoảnh khắc đó, tôi sợ điều đó là sự thật ” Adam ngồi xuống kế bên cậu.

“Sợ hãi ư?” Destin quan tâm hỏi.

“Tôi nhận ra mình đã xem cậu như 1 đứa em trai , cậu là người yêu của em vợ tôi và là người thân nhất mà cô ấy đã xem như em chồng. Và cậu rất tốt , rất thật lòng với Armand, cậu khiến cậu ấy cười nhiều hơn, cởi mở nhiều hơn…”

“ còn thét gọi tên em khi lên đến đỉnh nữa chứ” Destin nói chêm vào làm Adam ngọng miệng lần nữa .

“Tôi không cần nghe thêm về điều đó, cái tôi cần biết là cậu và Armand đã làm gì trong văn phòng kìa . Tôi chỉ mới nhận ra rằng tôi không muốn thấy Armand làm tổn thương cậu cũng như cậu làm tổn thương anh ấy.”

“Vậy là anh quan tâm cả hai bọn em?” Destin mỉm cười với Adam.

“Ừ, anh nghĩ thế,” Adam khoác tay qua vai Destin . “Vì em là cậu em trai nhỏ bé đáng ghét của anh.”

“Cám ơn anh ” Destin cười tươi tắn, cậu thấy đám bạn mình giờ đang tiến lại gần họ.

“Destin , giới thiệu tụi mình với anh ấy đi ” Vivian yêu cầu.

“Đây là Adam.” Destin nhỏ nhẹ đáp, mọi người nhướng mày chờ câu tiếp theo “ Adam, đây là Brain, Vivian, và Nancy.”

“Chào mọi người ” Adam gật đầu chào họ.

“Adam là phó giám đốc của Armand ” Destin nói tiếp thì điện thoại Adam đỗ chuông.

“Hello…Hey em yêu, không có gì, chỉ làm việc trễ thôi.... Ừ, anh đã nói chuyện với cậu ấy ….thật chứ ? bộ quần áo thú vị á ?” Adam nhìn lại Destin “Nó mang phong cách dâm đãng thì đúng hơn.”

Adam mỉm cười, Destin đang lườm anh . “Anh đúng là không có mắt.”

“Cô ấy muốn nói chuyện với cậu nè .” Adam đưa điện thoại cho Destin

“Hello Angie,” Destin bật cười. “Một bức hình sao ? dĩ nhiên em sẽ chụp tặng chị rồi.... vâng.....vâng, em biết Billy nói gì mà nhưng thật sự Vivian cũng không tệ lắm. Vâng, oook , bye chị nhé”

“Bye cưng” Adam tạm biệt rồi cúp máy, anh quay sang Destin. “Cậu xong sớm chứ ?”

“Dạ” Destin đáp.

“Tốt, tôi sẽ chở cậu về nhà, Michael biến đi đâu rồi. ”

“Michael không có biến mất đâu ,” Destin cười, nhảy xuống đất, cậu đi dọn dẹp giấy tờ vương vãi xung quanh. Vivian và Nancy đến giúp cậu trong khi Brian trò chuyện với Adam.

“Um Destin,” Vivian ngập ngừng liếc Adam trước khi chuyển sang cậu. “Có phải cậu và Adam là …?”

“Ồ chúa ơi, không phải đâu. Anh ấy là bạn thân nhất của Armand và là anh rể đấy.” Destin cười nhẹ, đáp. “Và Adam ở đây vì anh ấy luôn xuất hiện những lúc mình cần tâm sự .”

“Tuyệt nhỉ, nhưng có điều trông anh ấy hơi đáng sợ,” Vivian liếc trộm Adam lần nữa.

“Anh ấy không dễ sợ bằng Armand đâu ” Destin tủm tỉm cười, tạm biệt bạn bè rồi theo Adam ra ngoài xe.

“Aramnd có ở nhà không anh?”

“Có ” Adam nhìn Destin . “Và tôi vẫn còn ngạc nhiên khi anh ta dám để cậu ăn mặc như thế này ra ngoài”

“Tại sao chứ, nó đâu có hở hang gì nhiều đâu” Destin đáp , xe dừng trước cửa nhà Armand “Cám ơn chuyến quá giang này nhé.”

“Luôn sẳn lòng với cậu mà ”

Destin bước xuống xe , tạm biệt anh. Adam đợi cậu vào nhà an toàn rồi anh mới lái xe đi.

...............

“Hey,” Armand nghe tiếng gọi nhỏ, anh ngước lên thấy Destin đang đứng ngoài cửa văn phòng. Mắt anh lướt khắp người cậu bé khiến Destin bỗng cảm thấy căng thẳng .Armand nhìn làn da trắng lộ ra ở khoảng giữa quần short và cặp vớ dài, phía trên nữa là vùng bụng trần trụi một khoảng rộng.

“Em nghĩ ta sẽ bắt đầu tiếp tục phần dang dỡ hồi sáng” Destin đi về phía anh. Armand nhìn cậu , hoàn toàn nín lặng, anh cũng không nói gì khi Destin nắm một tay anh dẫn đi . Anh ngoan ngoãn theo cậu bé lên lầu 2, băng qua cả phòng họ, Armand nhướng mày khó hiểu . Destin đang dẫn hai người về phòng cũ của anh.

Khi anh tính mở miệng nói thì Destin đã giơ ngón tay lên môi chặn lại. Cậu mở cửa đẩy anh vào và khóa cửa . Cậu tháo lỏng cà vạt trên cổ anh. Mỉm cười, cậu tiếp tục tháo từng nút áo rồi quăng cái áo ra chỗ khác, cậu đặt nhẹ nhàng những nụ hôn lên ngực Armand.

Tay Destin lần xuống nút quần và mở nó. Cậu nhìn lên mắt anh, thấy Armand có vẻ vẫn đang say đắm, cậu mỉm cười khoái chí. Cậu kéo anh trở lại với mình khi Armanh bước ra khỏi cái quần dưới đất. Tự mình cởi áo khoác và cái áo ngắn cổ lọ, Destin không dời mắt khỏi Armand.

“Để anh giúp cho ” Armand tháo cái khóa dây nịt và móc quần short , đẩy chúng xuống qua người Destin. Tay anh vờn phía sau cậu bé. Destin rên khẽ, dựa vào người Armand trước khi đẩy ra để tháo găng tay

“ Để chúng y như vậy đi”

“Gì ?” Destin ngước lên hỏi .

“Cứ để bao tay và giầy ống như thế ,” Armand thì thầm, nhấc bổng cậu bé đi về giường ngủ. Anh hôn cậu, hạ thấp hai người từ từ xuống giường

“Armand,” Destin thét lên khi miệng anh vờn trên ngực, và quấn lấy hai núm nhỏ đang rướng lên . Destin oằn mình dưới sức nặng của anh . “Armand, Armand em muốn anh ngay .”

“Ừ ” Armand lật người để Destin ngồi lên anh. Mỉm cười khi cậu bé lấy chai dầu trơn , Armand đổ vào tay và bắt đầu cho một ngón vào cậu.

“Armand,” Destin rít lên, ngửa người ra sau và nhấp nhô theo những ngón tay của anh. Armand nhìn ngắm cậu bé bên dưới, dù mắt đã bị đổi màu vì kính sát tròng nhưng anh vẫn đọc được những cảm xúc trong đó.

“Ok,” Armand di chuyển sao cho Destin ngồi xuống để anh đi vào cậu. Anh bắt đầu nhấc cậu lên xuống từng nhịp

“Armand,” Destin rên rĩ khi anh ngồi dậy ôm chặt cơ thể và hoàn toàn chìm sâu trong cậu

“Chúa ơi em chặt quá,” Armand la to; hai chân Destin xiết quanh eo anh, cậu cũng rên lớn; không hiểu chuyện gì xảy ra hôm nay trong lời nói của hai người “Còn anh thì quá tuyệt vời.”

“Anh sẽ khiến em la hét hôm nay,”

“Armand,”

Anh chuyển vị trí hai người, ấn hai tay cậu xuống giường . Anh rút ra khỏi người cậu và đặt nó hờ hững bên ngoài , mắt nhìn vào mắt cậu. Destin ngẩng nhìn anh, có điều gì đó lóe sáng trong mắt anh, điều gì đó báo hiệu cậu hay rằng sáng mai cậu sẽ cực kỳ ê ẩm cả người. Cậu nhướng người kéo anh lại gần hơn. Armand cười xảo quyệt , đẩy mạnh vào cơ thể bên dưới , thích thú thấy Destin cong người thét lên . Anh lại rút ra, một tay giữ chặt hai cổ tay bên trên, một tay cố định ngay hông cậu, anh tấn công mạnh lần nữa. Một tiếng thét khác từ Destin và bây giờ cậu đang thở dốc bên dưới anh.

Anh vào sâu nhất, nhìn hai hàng nước mắt trên mặt cậu . Cúi xuống, anh hôn lên hai dòng nước ấy, cảm thấy 2 chân cậu bé quấn quanh eo mình . Anh đợi đến khi người cậu run rẩy mới rút nó ra rồi vài giây sau lại ập vào bên trong.

“ARMAND!” Destin hét to, rướng người khỏi giường ngủ, nhưng mỗi cử động gần như hung bạo của anh đã nhấn chìm cậu lại trên giường . Destin rên la và cuối cùng tiếng xuất tinh trút hết lên ngực và bụng Armand. Anh ngừng một vài giây rồi cũng thả hết vào cơ thể cậu.

Anh vớ lầy cái khăn để lau cho hai người. Nhìn Destin nằm rã rời trên giường, hai tay vẫn giơ cao trên đầu, chân giang ra,nhìn hai hàng nước mắt trên gương mặt cậu, tim Armand lại đập mạnh và nhói đau. Có vẻ như anh đã làm vỡ một búp bê xinh xắn.

“Em ổn chứ ?” Armand thì thầm, nhè nhẹ lau sạch người cậu. Destin mở mắt, màu xanh tím ánh lên làm anh nhớ da diết màu mắt xanh của cậu.

“Em ổn ,” Destin đáp, giọng khàn khàn nhưng mỉm cười dịu dàng

“Hãy bỏ kính sát tròng nhé.” Armand nói, mắt nhìn chỗ khác “Tóc em hồng đến khi nào?”

“Chỉ vài ngày thôi” Destin gượng ngồi dậy, cậu ngó tìm quần short trên nền nhà.

“Để anh lấy cho ” Armand đi nhặt cho cậu, Destin mỉm cười lôi một hộp nhỏ trong túi quần và gỡ kính sát tròng bỏ vào nó, xong cậu nằm lại xuống giường

“Ưmmm…. Thật tuyệt vời ” Destin nhìn Armand, giờ anh đang nằm giữa hai chân, đầu dựa trên bụng cậu. Với tay ra , cậu đùa giỡn mái tóc Armand “Armand anh không sao chứ?”

“Tốt lắm ” Armand nắm lấy một tay Destin.

“Armand,” Destin nhớ lại những lời Adam đã nói và cuộc nói chuyện lúc trước với Billy.

“Gì em ?” Armand thả tay cậu để tháo hai đôi giầy và vớ, thưởng thức làn da mềm mại bên dưới.

“Billy từng nói anh không phải là một người yêu đòi hỏi nhiều, nhưng em nghĩ là do lúc trước chúng ta tìm hiểu nhau .”

“Anh nghĩ bởi vì em là người đầu tiên không hét vào mặt anh rằng anh là con quái vật ”

“Nhưng anh thật sự là con quái vật mà,” Destin cười chọc, Armand khịt mũi phản đối, tay vẫn đang tháo chiếc vớ khỏi chân cậu. “Hãy kể em nghe về họ đi?”

“Về chuyện gì ?” Armand hỏi, đặt nhẹ những nụ hôn trên đùi Destin, trước khi chuyển sang đùi kế bên.

“Về những kinh nghiệm tình trường trước đây ấy ” Destin đáp, thấy Armand hơi sựng người một chút nhưng cậu không muốn từ bỏ những thông tin cậu đang rất muốn biết. “Ý em là lần quan hệ đầu tiên của em rất khủng khiếp, ai biết được cơ thể mình lại có thể đau đến như vậy” ( Mọi người chắc nhớ lần quan hệ đầu tiên của Destin là bị bà Passel cưỡng hiếp lúc cậu 16 tuổi chứ, nó để lại ấn tượng sâu sắc với cậu bé)

“Tại sao em muốn biết ?”

“Em không rõ nữa, có lẽ là tò mò chăng,” Destin thở dài khoan khoái khi bàn tay ấm áp của Aramnd vuốt ve mình.

“Ồ,” Armand đổi tư thế để đặt đầu lên bụng Destin lần nữa

“Val đã nói rằng anh ta đã khóc suốt cả tháng đầu tiên , rằng anh thật khủng khiếp “ Destin nâng mặt anh để hai người nhìn thẳng nhau.

“Lần đầu tiên anh ngủ với Val,” Armand ghét phải kể cho Destin nghe chuyện này nhưng nụ cười dịu dàng của cậu đã làm anh mềm lòng . “Bọn anh chỉ mới bắt đầu thì cậu ấy đã la khóc và than đau. Anh ngưng lại, dùng mọi cách anh biết để làm cậu ấy thư giản nhưng đến cuối cùng thì anh chịu thua, và chấm dứt nữa chừng .”

“Và sau đó … ?” Destin hỏi, Armand đã chuyển lên nằm kế bên cậu.

“Một tháng tiếp theo , mỗi khi anh muốn đến gần thì Val đều la khóc và mắng anh rằng anh thật kinh khủng . Anh chỉ biết ôm cậu ấy an ủi , giải thích anh không cố ý làm tổn thương cậu ấy.”

“Và chỉ có anh ấy là hành động như thế thôi phải không ?” Destin hỏi, đan xen ngón tay mình vào tay Armand

“Không, thật sự không chỉ có mình Val. Đa số người anh quan hệ đều bảo anh thô bạo hoặc đại loại như thế . Anh nghĩ đó là lý do tại sao các mối tình của anh không kéo dài được lâu .”

“Em thì thích khi anh thô bạo ” Destin thủ thỉ. “Em cũng thích lúc anh dịu dàng nữa ”

“Thừa nhận đi, em thích tất cả miễn là anh trong em” Armand thì thầm vào tai cậu

“Em thích có anh trong em,thích những va chạm sâu , mùi da thịt của anh “Destin nhỏ nhẹ nói. “Mùi mồ hôi của hai cơ thể , cánh tay khỏe mạnh vòng quanh người em, và cảm giác nóng ẩm của anh tràn đầy trong em.”

“Destin,” Armand tách hai chân cậu ra. Anh nhanh chóng đi vào trong cậu . Destin rên rỉ theo nhịp đẩy của Armand. “Ồ chúa ơi Armand.” Hai người đưa đẩy nhau cùng lên thiên đàng lần nữa.

Sau đó họ cùng đi tắm. Armand thầm cám ơn khi tắm xong tóc Destin đã bớt màu hồng tươi . Họ lại ôm ấp nhau trên giường và trò chuyện đây đó. Một lúc sau, hai người bắt đầu thiu thiu ngủ thì Destin chợt hỏi. “Armand, em là gì đối với anh?”

“Em … ” Armand cất giọng nhừa nhựa trong cơn buồn ngủ . “ là búp bê sứ thơm mùi hoa hồng của anh.”

………….

Destin bước vào tòa cao ốc , băng qua tiền sảnh đến cửa văn phòng , cậu thấy Allan ngẩng lên nhìn cậu . “Anh muốn gặp em à ?”

“Chuyện gì với tóc của cậu thế ?” Allan hỏi, Lincoln thì phì cười .

“Màu sắc Halloween ấy, nó phai đi nhiều rồi . Mà anh kiếm em chi vậy?”

“Cấp dưới của cậu bỏ bảng kế hoạch , tụi anh thì không tìm thấy họ ở đâu cả.” Allan đưa hồ sơ cho cậu xem.

“Ồ, em đã quên đưa nó cho anh ấy” Destin ngồi xuống ghế, lấy giấy tờ trong túi và đưa cho Allan . Anh nhìn vào chúng , khá ngạc nhiên.

“ Sau khi thảo luận với đội em, xem xét hình dạng căn phòng, và những yêu cầu của anh , đây là những gì tụi em sẽ thực hiện ”

“Wow,” Allan nhìn lại Destin lần nữa . “Thật ấn tượng đấy, không tin nổi.”

“Cám ơn anh . tất cả những gì anh cần làm là đồng ý với kế hoạch này và ký hợp đồng. Chúng ta sẽ bắt tay làm ngay.”

“OK.” Allan ký tên vào hợp đồng, xong xuôi anh hỏi Destin. “Armand có nói gì về mái tóc của cậu không?”

Destin đỏ mặt cúi gầm xuống bàn, cậu không muốn nhớ lại những cảnh tối qua, nhất là đang ở trong văn phòng thế này . “Anh ấy nghĩ nó cũng được.”

“Ah,” Allan cười với Lincoln. “Linc sẽ xem xét mọi chuyện với em nhé.”

“Vâng” Destin đáp, cậu cùng Lincoln rời văn phòng. Họ gặp Pete đứng cách đó không xa, anh ta mỉm cười đi lại phía họ, “Ồ chúa ơi, Destin.” Anh ta cười to

“Anh im đi “ Destin lầm bầm . “Sao anh ở đây ?”

“Anh nghe nói em cần đập bỏ một số chỗ, Dale cử anh đến đây để giúp đỡ, dù chỉ có ba người bọn anh thôi.”

“Ồ, ok. Anh gặp Corey nhé .” Destin cười vui vẻ đến chỗ Corey. “Corey đây là Pete, Pete Corey.”

“Hey,” Corey gật đầu chào.

“Hey,” Pete chào lại rồi quay sang Destin. “Tụi anh bắt đầu ở đâu?”

“Ở đây nhé, em nghĩ thế ,” Destin nói, tay chỉ vào tấm sơ đồ cho mọi người xem

“Chúng ta có thể bắt đầu ở đây, dỡ sàn nhà lên chuẩn bị đất cho việc trồng cây .” Pete nói, hỏi ý kiến Corey.

“Ok, vậy bắt đầu nhé .” Destin liếc sang Lincoln , cậu bắt chuyện với anh . “Mọi chuyện sao rồi anh?”

“Vẫn như cũ, vẫn như cũ ” Lincoln đáp. “Trường học của em thề nào?”

“Tốt lắm ạ ” Destin e ngại nhìn anh. “Anh chắc anh ổn chứ ?”

“Khá mệt mỏi ” Lincoln thở dài , gật đầu chào mọi người , anh đi khỏi khu vực xây dựng để theo Allan, người thấp thoáng từ xa. Destin quay lại cùng công việc và đồng đội.

“Đừng nói với tôi là cậu muốn thử lần nữa nhé ?” Pete hỏi khi thấy Destin cầm cây búa tạ lên.

“Tại sao không, ít nhất là anh nên đợi em vung búa xong rồi hãy hỏi chứ,” Destin cười toe toét .

Vài giờ sau, hết một ngày làm việc , cả đội mệt lữ rời tòa nhà , Destin hài lòng với tiến độ công trình.

…………

Vài tuần kế tiếp, Destin chia sẽ thời gian giữa việc học và việc làm . Lúc về nhà thì cậu mệt lã người, cậu cũng không gặp mặt Armand thường xuyên như trước vì dự án Grand Hotel cũng đã khởi công và nó khiến anh bận rộn suốt ngày. Bây giờ cậu đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Margaret và Gates sắp đi nghỉ cho lễ Tạ Ơn ; Adam, Angelica và bọn nhóc cũng thế, để lại cậu và Armand một mình ở nhà.

“Cháu chắc cháu muốn làm chuyện này chứ ?” Margaret hỏi cậu bé đang ngồi đối diện phía bên kia bàn ăn.

“Vâng, nó có khó gì đâu,” Destin đáp, ghi chép lại mọi thứ , sau đó cậu đưa danh sách cho bà.

“Được rồi ” Bà mỉm cười rời nhà bếp. Destin nhìn sang Dog đang ngồi vẫy đuôi trước cửa dẫn ra vườn.

“Mày muốn đi dạo hả ?” Destin đứng lên đi lấy dây xích cổ và áo khoác. Cậu móc nó vào vòng cổ rồi dẫn Dog ra ngoài bờ hồ. Thời tiết lạnh như thế vầy cậu không thích chút nào, nhưng năm nay cậu quyết phải tạo kỷ niệm đẹp trong mùa đông này. Sau đó, họ đi dạo quanh vườn hồng, Destin thấy tim hơi chùng xuống vì cậu sẽ không được nhìn ngắm những bông hồng cho đến hết mùa đông.

“Ta về nào Dog, trời lạnh rồi.” Destin dắt nó về nhà, treo áo khoác , cậu đi lên phòng, gửi một số mail rồi nằm dài ra giường . Căn nhà vắng hoe. “Tao chưa bao giờ nhận ra căn nhà buồn tẻ như thế này khi không có ai trò chuyện”

Dog sủa , ngẩng đầu nhìn Destin. Một lần nữa cậu bé thấy ghét các kỳ nghỉ , nhưng dù vậy cậu cũng mừng vì đây là cơ hội cùng nghỉ ngơi với người mình yêu quý . Cậu ngồi vào bàn tính làm việc nhưng lại kết thúc bằng việc chơi game trên vi tính.

“Destin?” Armand hỏi từ cửa phòng. “Anh nghĩ anh anh đã bảo em Dog không được vào phòng ngủ rồi mà”

“Không , anh chỉ nói nó không được vào phòng ngủ của anh thôi ,” Destin cười, tiến về người yêu, vòng tay lên cổ Armand . “Anh về sớm thế .”

“Ngày nghỉ cuối tuần phải cho về sớm nếu không nhân viên ghét anh thì sao. Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi đó.”

“Ok,” Destin nhận nụ hôn của anh rồi theo Armand xuống dưới bếp, bữa ăn diễn ra trong yên lặng

“Vậy anh làm hết công việc chưa ?” Destin hỏi khi cậu đang dùng món tráng miệng.

“Thật sự anh có mang một số về nhà làm. Em có thấy lôi thôi không?”

“Không, chúng ta đều bận rộn mà .” Cậu mỉm cười.

“Anh vào văn phòng đây, gặp lại em sau nhé ?” Armand hôn lên trán cậu, rồi đi ra, Destin đợi anh đi khuất mới cười hỏi Magarette

“Dì chuẩn bị hết mọi thứ rồi chứ Maggie?”

“Ừ, dì đang làm theo lời hướng dẫn đây ” Margaret vỗ đầu cậu bé “Stu và dì rời nhà trong một giờ nữa, dì có để ghi số điện thoại nhà con gái dì đó, có gì cần hỏi thì cháu gọi nhé.”

“Đừng lo lắng, cháu có thể tự làm được mà,” Destin hôn lên má bà “Dì đi chơi vui vẻ nhé, chúc mừng lễ Tạ Ơn .”

“Cháu cũng thế, hẹn gặp vào chủ nhật nhé?”

“Yep,” Destin rời nhà bếp vào phòng khách coi Tivi, vài giờ sau cậu ghé ngang phòng làm việc chúc Armand ngủ ngon

“Anh sẽ lên sớm ” Armand thả cậu bé khỏi lòng , hôn lần cuối trước khi cho cậu đi.

“Ok,” Destin mỉm cười về phòng ngủ của Armand, cậu cởi hết đồ rồi trèo lên giường, Dog cũng lên theo. “Armand không thích mày trên giường đâu Dog.”

Dog rên ư ử nhìn cậu van xin, Destin chịu thua nó, cậu nằm xuống, choàng tay qua nó, đắp chăn lại. Cậu hy vọng Armand sẽ thích sự ngạc nhiên này.

……………………

Destin ngáp dài, ngó xem đồng hồ đã mấy giờ thấy vẫn còn thời gian để chuẩn bị trước giờ ăn. Cậu nhìn Armand vẫn còn đang ngủ ngon, và con chó đang ngồi trước cửa phòng đợi chủ. Cậu ngồi dậy, thay quần áo, dẫn Dog xuống nhà bếp và mở cửa thả cho nó đi chơi bên ngoài.

“Đừng đi xa quá nhé” cậu dặn dò trước khi quay vào trong. Mở tủ lạnh, cậu lấy ra con gà tây mà Margaret đã chuẩn bị sẳn, để vào lò vi sóng hâm nóng lại. Cậu đi pha café và chào buổi sáng con két trong lồng chim. “Chào Bird.”

Con chim hót những âm thanh vui vẻ khi Destin thay nước sạch và thức ăn mới cho nó. Khi làm xong, cậu theo lời chỉ trên tờ giấy chỉ dẫn nấu ăn của Margaret để chuẩn bị bữa sáng. Nó cũng không phức tạp lắm. Cậu đi vòng qua bếp, lôi ra máy CD trong túi xách của mình, đặt lên bàn ,vặn những bài nhạc của ca sĩ yêu thích của mình : Prince ; vừa làm việc vừa hát theo nhạc.

Armand quơ tay để ôm người yêu bé nhỏ nhưng cảm thấy cái giường trống không, anh mở mắt tìm kiếm Destin . Một mùi thơm thức ăn ngào ngạt bay vào phòng, anh ngó đồng hồ thấy đã hai giờ trưa. Ngồi dậy, Armand đi mặc đồ và xuống nhà bếp. Chưa tới nơi , anh đã nghe tiếng nhạc văng vẳng từ xa. Anh dừng trước cửa, ngắm nhìn Destin đang nấu thức ăn, trên người không có gì ngoài cái quần short .

Anh mỉm cười nhìn người yêu đang lắc lư theo điệu nhạc, hai tay ôm thân mình hoàn toàn hòa vào giai điệu êm dịu của âm nhạc. Armand không chắc mình có thể đứng yên tại cửa mà ngắm cậu dù anh rất thích xem Destin nhảy. Anh rời mắt khỏi cậu bé, nhìn sang cái CD tự hỏi ca sĩ nào đang hát, anh nghe giọng rất quen thuộc.

Mắt anh lại dán vào cậu , khi giai điệu thay đổi và Destin hát theo lới bài hát. “I guess I shoulda known, by the way you parked your car sideways, that it wouldn’t last, see you’re the kind of person who believes in make out once, love ‘em and leave ‘em fast. I guess I must be dumb, she had a pocket full of horse, Trojans and some of them used. But it was Saturday night, I guess that makes it all right, you say what have I got to lose, and honey I say little red corvette. Baby your much to fast, little red corvette.”

Cậu bé nhắm mắt hát, Armand cảm thấy quần mình đang chật dần. “I guess I shoulda closed my eyes, when you drove me the place where your horses run free, because I felt a little ill when I saw all the pictures of the jocks that where there before me. Believe it or not I started to worry, wondering if I had enough class. But it was Saturday night, I guess that makes all right, and you say baby have got enough gas? Ồ yeah. Little red corvette.”

Armand mỉm cười, anh nhận ra mình biết bài hát này và cơ thể anh run lên khi nghe giọng cậu hát

“A body like yours oughta be in jail, cuz its on the verge of being obscene, now move over baby and give the keys I’m gonna try tame your little red love machine.”

Armand nuốt một ngụm nước bọt, anh từ từ tiến lại gần cậu bé. Cái lưng Destin đang quay về phía anh, phơi bày trước mặt Armand vùng da trắng trơn láng. Anh dừng khi nhạc chuyển sang một bài khác.

“Dig if you will the picture, of you and I engaged in a kiss. The sweat of your body covers me, can you my darling, can you picture this. Dream if you can a courtyard. An ocean of violets in bloom. Animal strike curious poses. They feel the heat, the heat between you and me.” Destin giật mình quay lại khi cảm thấy vật gì đó đụng vào lưng mình, cậu mỉm cười ôm cổ Armand , hát theo lời nhạc. “How can you leave me standing, alone in world so cold? Maybe I’m just to demanding, maybe I’m just like my father, to bold….”

Armand xoay người Destin, cúi xuống hôn cậu bé, môi anh chặn đứt lời nhạc đang phát ra. Destin đẩy anh ra và quay lưng lại, cậu đặt hai tay anh lên bụng mình và hát tiếp. “Touch if you will my stomach. See how it trembles inside. You’ve got the butterflies all tied up. Don’t make me chase you. Even doves have pride. How can u just leave me standing? Alone in a world that's so cold? . Maybe I'm just to demanding. Maybe I'm just like my father too bold. Maybe you're just like my mother. She's never satisfied. Why do we scream at each other? This is what it sounds like when the doves cry.”

Lần này, Armand hôn cậu say đắm, một tay luồn ra phía sau đầu và giữ chặt không cho cậu thoát ra, tay còn lại đặt ngay mông Destin, kéo cậu bé sát vào mình. Anh vừa hôn vừa ép cậu về phía bục nấu bếp phía sau lưng họ.

“Thật ấn tượng đấy ”Armand thả môi cậu ra để nói.

“Anh đứng xem bao lâu rồi ?” Destin hỏi, vừa cảm nhận phần cơ thể bên dưới của anh đang biểu tình vào bụng dưới của mình .

“Đủ lâu để ngắm em hết ” Armand kéo cậu bé về lại trong tay . Trước khi Destin kịp suy nghĩ, cậu đã bị Armand đè xuống sàn nhà .

“Armand, không được làm trên sàn bếp của dì Maggie ” Destin phản đối, người cong lên vì miệng anh đã di chuyển xuống phía dưới cậu, tay Armand nhanh chóng tháo nốt mảnh quần áo còn sót trên người cậu bé. Destin không phản đối gì nữa khi cái miệng nóng ẩm của anh phục vụ ngay phần nhạy cảm nhất của cơ thể cậu. Đầu óc cậu hoàn toàn trống trãi , chỉ còn sự khoái lạc đang dâng lên và những tiếng rên rĩ thoát ra gọi tên Armand

“Chúa ơi, em như thiên đường ấy ” Armand nói, tay với cao, dò dẫm trong hộp tủ phía trên họ để tìm chai dầu bôi trơn. Anh cần vào gấp trong người yêu bé nhỏ này , anh không thể nhớ đã từng có ai làm anh ham muốn nhanh như vầy không. Anh mở nắp chai , vội vã đổ nó lên người cậu cũng như lên hai tay và “Cậu nhỏ” của anh.

“Armand,” Destin oằn người khi tay anh làm công việc chuẩn bị , nới lỏng lối vào. Anh đưa tay sâu vô trong, chạm ngay điểm G nhạy cảm .

“Ồ chúa ơi, đừng làm nữa Armand, em muốn anh ngay.”

Armand bỏ tay ra, anh ngập sâu trong cậu ngay tức thời. Hai tay ôm lấy Destin, gục đầu lên vai, anh bắt đầu những nhịp chậm chạp nhưng vững chắc. Mắt anh nhắm để cảm nhận sự tiếp xúc với cậu bên trong.

“Armand nhanh hơn đi ” Destin oằn người . “Mạnh hơn nữa.”

Anh tuân lệnh, nâng cao nhịp độ. Căn bếp tràn ngập tiếng nhạc và tiếng hai cơ thể va chạm nhau.

Giờ là bài hát Purple Rain , Armand bắt đầu đẩy người theo điệu nhạc. Desrin rên lớn tên anh, hai tay bấu chặt lưng ,van xin anh nhanh hơn , nhưng Armand làm ngơ lời cậu bé, anh tiếp tục chơi đùa theo âm nhạc và hưởng thụ cảm giác đê mê này. Hai khóe mắt Destin ươn ướt, cậu không thể chịu đựng sự dày vò tuyệt vời của anh. Armand phải cúi xuống hôn ngấu nghiến môi cậu bé để ngăn chặn những lời van xin và phản đối .Tay anh còn luồn giữa hai cơ thể để vuốt ve bộ phận nhạy cảm của Destin bị khóa chặt giữa họ .

“Đừng... đừng làm nữa Armnad. Em sắp không chịu nổi rồi , em chết mất.”

“Không ” Armand liếm nước mắt trên mặt cậu, cảm nhận người Destin căng hết mức, biết cậu đã dồn nén đến đỉnh và sắp phun trào . Anh ép người, nhịp đẩy chuyển sang nhanh và dài hơn. Destin rướng cong người thét lên át cả tiếng nhạc và xuất hết ra anh. Armand ôm cậu bé, ngắm nhìn gương mặt bơ phờ đê mê, anh vẫn đẩy tiếp cho đến khi mình lấp đầy bên trong cơ thể cậu bằng dung dịch nóng ẩm khiến Destin hét to lần nữa và ôm chặt cổ anh. Vài phút sau, Destin mới cảm thấy mình có thể nói chuyện được

“Anh đói chưa ?”

“Rất đói đó,” Armand cười toe toét. Hai người lấy khăn lau sạch cơ thể mình, mặc lại quần áo. Destin đến tắt máy CD, chuyển sang nghe radio , nghĩ như thế sẽ an toàn hơn.

Armand giúp cậu dọn bàn, Destin mỉm cười nhìn anh .“Em hy vọng anh sẽ thích nó .”

“Tất nhiên là anh thích rồi,” Armand cười đáp lại, anh cắt thịt gà thành từng lát. Họ ăn uống vui vẻ bên nhau, anh cứ khen lấy khen để món gà tây làm Destin xấu hổ đỏ mặt, dù họ biết món này phần lớn nhờ Magarette chuẩn bị trước cho hai người “Em có mọi thứ mà một buổi tối lễ Tạ Ơn muốn có đấy.”

“Vâng, anh biết không, lễ Tạ Ơn ở trại mồ côi rất đơn sơ. Nó hầu như chỉ là thịt chế biến và bánh mỳ khô.” Destin nói, mặt cúi nhìn dĩa thức ăn trước khi ngẩng lên nhìn người yêu . “Và em thích buổi tối hôm nay lắm.”

“Anh cũng thế,” Armand nhỏ nhẹ đáp.

Sau buổi tối, họ nằm bên nhau trên giường suốt đến hết ngày cuối tuần, ăn uống qua loa để làm “Việc khác” , ngoại trừ vài lần dẫn chó Dog đi dạo và đó là vì Destin năn nỉ ỉ ôi đến mức Armand cũng chịu thua cậu bé. Khi chủ nhật đến, Magarette trờ về nhà , gặp hai người con trai với vẻ mặt hoàn toàn hài lòng thỏa mãn, sẵn sàng thực hiện bất cứ yêu cầu gì của bà.

………….

Armand tỉnh giấc khi ai đó vỗ mạnh trên giường, anh mở mắt nhìn cậu bé Destin mũi đỏ ửng đang nhìn anh hăm hở. Anh liếc đồng hồ trước khi quay sang cậu nhướng mày thắc mắc.

“Tuyết rơi rồi kìa, đi nào anh.” Destin lắc tay Armand.

“Anh không quan tâm , Destin,” Armand giật mạnh tay, kéo cậu bé nằm lên người anh.

“Nhưng em muốn dọc tuyết ” Destin vùng vẫy khỏi vòng tay Armand.

“Và em cần đánh thức anh dậy để cho anh hay điều đó à ?” Armand hỏi, thấy Destin cười rạng rỡ

“Không, em muốn anh chơi với em cơ ” Destin giật mình thét lên khi anh lật người đè cậu xuống giường.

“Ừ, em nên nói sớm chứ ” Armand cúi xuống hôn cậu.

“Nhưng trong tuyết kìa, Armand, đi mà…. Nhé..e..é?” Destin tỏ vẻ mặt nũng nịu làm anh phải chịu thua.

“Ok, được rồi ,” Armand thả cậu ra, Destin hớn hở chạy đến tủ đồ lấy quần áo dùm anh.

“Destin,” Armand bật cười trước cậu bé. Ngồi dậy, anh mặc đồ và theo cậu xuống nhà. Armand ngạc nhiên thấy tuyết rơi nhiều đến thế, nó đóng một lớp dầy trên mặt đất. Anh thấy con Dog đang đùa giỡn trên tuyết , mũi hít ngửi mặt đất và giật mình khi một cụm tuyết rơi trúng đầu anh.

“Trúng anh rồi nhé ,” Destin ôm bụng cười trước một Armand mặt bị quê vì dính tuyết. Cậu không hay anh ập tới, đè cậu ra tuyết và trét nó đầy mặt cậu.

“Em chịu thua chưa?” Armand gầm lên, cố tỏ vẻ đe dọa nhưng không thành công

“Không bao giờ !” Destin cười khúc khích, con Dog sủa Armand để cứu chủ. Armand lườm con chó, nó ngả đầu một bên nhìn anh trước khi Anh giả tiếng gâu gâu sủa lại nó. Destin thừa cơ hội, vốc thêm 1 nắm tuyết trét lên đầu anh

Đó là cảnh Adam bắt gặp họ, 1 Armand đang ngồi thọc lét trên người Destin ép cậu phải chịu thua còn Destin thì nhất quyết không bao giờ. Dĩ nhiên con chó chạy nhảy xung quanh họ, sủa phụ họa theo. Adam nghe tiếng cười giòn giã của Destin hòa trong tiếng cười trầm ấm của Armand . Anh lắc đầu cười .

“Hôm nay anh có tính đi làm không vậy ?” Adam gọi to, Armand ngẩng lên nhìn Adam tạo cơ hội cho Destin đẩy anh té ngửa ra. Adam bật cười, nghe tiếng kêu ngạc nhiên của ông chủ mình ,sau đó là tiếng cười thích thú của cậu bé

“Em thắng rồi !” Destin thét to, hai tay giơ cao.

“Ok em thắng ” Armand ngồi dậy, ôm cậu bé, hôn lên đôi môi lạnh vì chơi tuyết nãy giờ “Chết thật, em lạnh hết rồi này nhóc, ta vào nhà kiếm chút gì nóng nóng uống thôi ”

“Ok,” Destin ngoan ngoãn vâng lời. Magarette đãi cậu bánh và ly cacao nóng , cậu nhấp nháp ngon lành.

“Tôi không dám nghĩ mình được bắt gặp cảnh Armand chơi tuyết ,” Adam cười, chọc anh trong khi anh đang lườm lại.

“Im đi” Armand rời nhà bếp, càng khiến Adam cười thích chí hơn, anh chuyển sang cậu bé

“Làm sao mà cậu kéo hắn ta ra ngoài được vậy ?” anh ngồi nhích lại gần cậu bé

“Em đã yêu cầu anh ấy” Destin cười , tay vò vò tóc. Adam gật đầu, vài phút sau Armand xuất hiện trước cửa.

“Anh sẽ gặp em tối nay nhé ?” Armand hôn tạm biệt Destin trước khi đi ra xe. Cậu cũng đứng dậy, lên lầu sữa soạn để đến trường.

....................

Destin ngồi trong lớp, tiết cuối cùng sắp kết thúc thì cậu thấy Lincoln đứng bồn chồn trước cửa . Khi chuông reng, cậu lập tức đến bên Lincoln , trông anh rất căng thẳng .“Linc?”

“Anh cần nói chuyện với em ”

“Em phải học nhóm với Brian, anh có thể đợi được không, hay là anh cùng về nhà em luôn nhé?” Destin hỏi, Lincoln liếc nhìn Brian trước khi quay sang cậu .

“Nếu em không phiền, anh đến nhà em luôn nhé.” Lincoln theo Destin ra xe. Michael nhướng mày khi thấy 3 người bọn họ nhưng anh không nói gì. Xe chạy về biệt thự Armand.

Magarette chào đón mọi người, bà nhìn sang Michael

“Michael, Armand có gọi bảo hôm nay cậu ấy về sớm nên anh có thể nghỉ đấy .” Michael gật đầu tạm biệt họ. Destin ngồi xuống bàn với Brian và Lincoln, đón lấy tách café từ Magarette.

“Anh hãy nói em nghe xem chuyện này có cần riêng tư không?” Destin hỏi ,thấy Lincoln gật đầu. Cậu bày tập vở ra rồi xin phép Brian vắng mặt vài phút .

Brian nhìn theo hai người đi khỏi nhà bếp, cậu quay lại quyển tập trên bàn. Một lút sau cậu thấy hai người đi vào, mắt Lincoln trông như vừa khóc và Destin có vẻ rất giận dữ . Cậu nghĩ tốt hơn không nên tò mò chuyện người khác. Destin ngồi làm bài với cậu trong lúc Lincoln trò chuyện cùng Margaret.

“Destin?” Armand gọi từ cửa chính tòa nhà. “Anh về rồi đây, có Allan theo cùng nữa nè”

“Tên đó….” Đó là tất cả lời rủa trong miệng của Destin khi cậu lao thẳng ra cửa . Không để cho họ kịp phản ứng, Destin tấn công Allan

“Chết tiệt, Armand ! kéo cậu ấy ra coi ” Allan vừa né vừa cười . “Ow Armand!”

“Destin,” Armand ôm Destin từ phía sau tách ra khỏi Allan, giữ chặt cậu nhóc đang vùng vẫy .

“Thả em ra Armand, em sẽ đánh vỡ mặt hắn ta.” Destin la lớn.

“Destin làm ơn, đừng bạo lực mà ” Lincoln tiến tới năn nỉ , lúc này Destin mời thôi chống cự

“Ừ, bạo lực không giải quyết được vần đề đâu ” Allan mỉm cười nhìn Lincoln. “Nào Linc ta về thôi.”

“Tôi không về”

“Lincoln,” Allan thở dài. “Đừng làm như thế mà.”

“Sau tối qua thì không bao giờ , Allan. Hãy về đi, thích thì cứ làm lộ nó ra, tôi sẽ không để mình bị làm nhục lần nữa đâu.” Lincoln nói trong nước mắt

“Làm nhục là sao?” Armand nhìn sang Allan, mong đợi một lời giải thích.

“Tôi đã không để cậu ấy xuất tinh cho đến khi cậu ấy xác nhận rõ là muốn tôi, muốn tất cả con người tôi.” Allan thú thật, không ngờ bị Armand đấm ngay một đấm vào mặt

“OW Armand,” Allan xoa má, nhìn Armand đang lắc lắc tay cho bớt đau. “Sao anh lại đánh tôi?”

“Anh dám làm thế à, vào văn phòng chung với tôi ngay.” Armand rít lên, Allan gật đầu theo anh vào văn phòng, Armand quay sang Destin . “Cho anh một vài phút nhé ok?”

“Sure,” Destin mỉm cười, cậu nhún vai với Brain và Lincoln . Họ đi vào nhà bếp học tiếp trong khi chờ đợi.

“Destin , nếu em đã có công ty riêng, sao em lại phải học quản lý kinh doanh nữa vậy ?” Lincoln bắt chuyện với Destin.

“Để em có thể điều hành nó và không phải trông như một tên ngốc.”

“Ừ, nhưng sẽ hơi căng đấy.”

“Lincoln,” Destin lắc đầu cười, cậu quay lại bài tập trên bàn. Vài phút sau, Armand xuất hiện.

“Lincoln sao cậu không nói chuyện riêng với Allan nhỉ,” Armand đưa một miếng khăn có bọc đá lạnh bên trong cho Lincoln , mỉm cười. “Cầm theo cái này luôn.”

“Tôi cần phải nói chuyện riêng với anh ta sao ?”

“Ừ” Armand chắc chắn điều đó buộc Lincoln vâng lời và đứng lên rời nhà bếp. Còn lại 3 người trong bếp, anh đứng ngắm Destin

“Armand đây là Brian, Brian đây là Armand.” Destin giới thiệu họ với nhau

“Hey,” Brain chào yếu ớt, cậu đã từng tưởng Adam đẹp trai lắm rồi , nhưng không ngờ người tên Armand Riesel này còn ấn tượng hơn : anh ta là đối tượng trong mơ của giới nữ. Tóc đen ngắn, cặp mắt nâu sâu lắng, và phải cao hơn 1,9m .

“Tuyết đang rời kìa” Armand quan sát trời bên ngoài, anh thông báo với Destin “Anh không chắc an toàn lái xe trong thời tiết này, em bật đài lên nghe xem?”

“Vâng” Destin đi vặn radio

“Em và Brian còn làm nhiều bài tập nữa không ?” Armand hỏi, mắt không rời khỏi cửa sổ

“Tụi em hầu như đã gần xong hết rồi.” Destin nói, Armand gật đầu. Họ im lặng nghe dự báo thời tiết trên đài. Một lúc sau Armand lên tiếng

“Anh không nghĩ lái xe giờ này được đâu ” Armand quay sang Brian . “Cậu ở lại đây hôm nay nhé?”

“Vâng, nhưng em phải gọi điện thoại báo cho bạn gái em hay em không sao.” Brian đứng dậy.

“Ừ, điện thoại ở góc nhà đấy.” Armand ngó xuống Destin , cậu đã tiến lại gần anh, choàng hai tay quanh cổ anh. Armand hôn cậu bé một cách từ từ, tay vòng qua đỡ lấy đầu cậu bé.

Armand ngẩng lên khi nghe tiếng ai ho húng hắng. Brian đang đứng ở cửa hơi ngại ngùng. Vài giây sau, họ giật mình khi nghe tiếng hét lớn và tiếng cửa đóng sầm lại. Armand đi ra xem sao, còn Destin ở lại với Brian.

“Nancy không phản đối chứ ?” Destin hỏi Brian .

“Ừ, cô ấy còn muốn đến đây để gặp Armand nữa kìa .” Brian mỉm cười

“Giờ đã hiểu tại sao ta không nên so sánh anh ấy với con gấu teddy rồi chứ.” Destin cười, vừa nói vừa mở tủ lạnh, tự hỏi Margaret đã đi đâu.

"Em tính tìm gì cho bữa tối à?” Armand xuất hiện lại trong bếp

“Maggie đâu rồi anh?” Destin thấy Magarette đã chuẩn bị sẳn thức ăn trong tủ lạnh.

“Dì ấy và Gate có việc riêng.”

Destin gật đầu, cậu thấy Armand đến tắt radio và bật máy CD lên . Âm nhạc vang khắp phòng , mắt Destin mở lớn ,sau đó hai má đỏ bừng , cậu vội vã đi nhanh lại tắt nhạc.

“Hey tớ tưởng là cậu thích ca sĩ này mà ?” Brian thắc mắc , Armand cười nham nhở còn Destin mặt đỏ bừng bừng.

“Tớ thích, chỉ là..…” Destin không biết nói sao, cậu liếc Armand. “Anh sẽ phải trả giá cho việc này ”

“Em không hù được anh đâu ,” Armand cười toe toét, vừa lúc Allan và Lincoln đi vào.

“Chúng tôi về nhé ” Allan tạm biệt nhưng thấy Armand lắc đầu. “Chúng tôi không được về à?”

“Đường bị đóng băng hết rồi, các cậu mắc kẹt ở đây.” Armand nói khi Allan đi tới chỗ họ. Lincoln theo sau , đầu cúi xuống tiu ngỉu như một chú chó con mới bị rầy la

“Nếu anh không làm anh ấy buồn như thế thì tốt ” Destin hục hặc vòng qua Allan đến với Lincoln. Vòng tay qua vai anh, cậu dẫn anh ngồi xuống bàn.

“Chúng tôi đã nói chuyện ,êm xuôi hết rồi,” Allan cười với Armand. “Cậu ấy dễ nổi nóng nhỉ ”

“Anh im đi,” Armand rót café mời Allan, rồi cùng ngồi tách ra ở quầy bar bàn chuyện làm ăn . Một lúc sau, Destin hâm nóng đồ ăn , trong khi Lincoln và Brian dọn bàn. Họ ăn uống, trò chuyện phiếm về trường lớp, công việc. Sau bữa ăn, Allan và Armand dọn dẹp nhà bếp rồi đến tụ họp với người yêu.

“Em đề nghị ta cùng nhau trang trí mừng giáng sinh đi ” Destin hăm hở đến trước mặt Armand.

“Anh không nghĩ thế đâu ,” Armand lắc đầu . “Ngoài ra ta cũng chưa có phụ tùng gì cả .”

“Ở trên gác mái có đó, Armand, nhé, làm ơn nhé…..é ?” Destin cất giọng năn nỉ, Armand lại xiêu lòng trước cậu bé, anh gật đầu. Destin cười vui vẻ, nắm tay Lincoln và Brian kéo họ lên lầu.

“Anh dễ chinh phục quá nhỉ,” Allan chọc Armand

“Anh im đi ” Armand cùng Allan theo ba người kia lên gác mái. Anh thấy Destin đang bới tung căn phòng , tìm kiếm .

“Sao tôi có cảm giác mình trở thành con la rồi nhỉ ?”Armand cười nói

“Ồ tôi không biết, có lẽ vì chúng ta phải khiêng cùng một lúc ba hộp to xuống lầu.” Allan đáp, thấy Destin chỉ tay về những cái hộp cho anh .Lắc đầu, anh và Armand bê chúng, anh tự hỏi đã bao lâu rồi mình mới ăn giáng sinh trong nhà này

Khi họ khiêng hết hộp trang trí vào phòng khách, Destin và hai người kia dỡ chúng ra và bắt đầu trang hoàng căn nhà. Những vòng hoa dọc cầu thang và trước cửa phòng ngủ . Một vòng hoa lớn họ treo trước cửa nhà. Khi làm xong, cả ba người trở lại phòng khách nơi có Armand và Allan đang đợi bên lò sưởi và rượu

“Cám ơn anh ” Destin đón lấy ly rượu, mỉm cười khi thấy Armand đã dựng xong cây thông . Brian thật sự rất hứng thú, cảm giác giống như đang ở nhà mình dù noel nào mẹ cậu cũng giành phần trang trí, không cho các con đụng vào.

“Ok thấy nó sao?” Armand chỉ cây noel đã xong, đèn được bật sáng lên. Anh đắc ý với công trình của mình, khoác vai Destin .“ Ấn tượng chứ.”

“Vâng ” Destin đáp. Đèn phòng và trên cây chợt vụt tắt. Armand đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

“Tất cả cúp điện hết rồi,” Anh thông báo cho cả nhóm biết. Căn phòng chỉ còn lại thứ anh sáng dìu dịu của lò sưởi

“Em đi lấy con chim đem vô đây ” Destin rời phòng khách, vài giây sau họ nghe tiếng Bang và tiếng Destin rủa bậy. Armand mỉm cười, đứng lên lấy cây đèn pin đi xem sao. Vài phút sau, hai người trở vào với lồng chim , Dog theo sau, đuôi vẫy vẫy. Destin đến ngồi bên cạnh Lincoln , đối diện với Allan. Armand ngồi phía bên kia đầu ghế Sofa trong khi Brian chiếm một chiếc ghế đơn.

Vài phút sau, Destin đến bên Armand , cuộn tròn trong vòng tay anh. Cậu ngáp dài, nép sâu vào anh, con Dog nhảy lên cạnh chủ mình. Họ ngồi yên như thế đến khi Lincoln bị ép buột phải dựa vào Allan, người rất hí hửng với việc này.

“Thật thoải mái ” Destin thì thầm, vỗ vỗ đầu con chó, nó đang gác đầu lên đùi Armand .

“Ừ ” Armand nói

“Nhưng từ lúc nào anh cho chó lên sofa thế?” Allan ngạc nhiên hỏi, Armand lầm bầm trong miệng, không trả lời câu hỏi của Allan.

“Khuya rồi, ta đi ngủ thôi, có vẻ sẽ không có điện sớm đâu.” Armand lay nhẹ cậu bé trong lòng mình, Destin mỉm cười mở mắt, cậu đứng lên đem cất lồng chim.

“Anh sẽ vô trong vài phút,” Armand dẫn Brian đến phòng nghỉ cho khách.

“Bộ đây là cách muốn ám chỉ em tránh xa người yêu anh hả?” Brian chọc Armand

“Tôi không ám chỉ điều gì hết, nếu cậu có ý bậy gì với Destin, cậu bé sẽ lên tiếng ngay. Hơn nữa tôi tin tưởng Destin, và tôi không nghĩ bạn gái cậu thích thế đâu.” Armand nói, thấy Brian gật đầu. “Ngủ ngon nhé”

“Ngủ ngon ”

Armand đến phòng của Allan và Lincoln , kiểm tra xem mọi thứ đã ổn chưa trước khi anh về phòng mình. Bật lò sưởi lên, anh thấy lồng chim đã được phủ vải , còn Destin thì nằm trên giường trong chăn ấm. Anh đến bên cậu, ôm vào lòng.

“Em không thể tin là căn nhà yên ắng đến vậy,” Destin thì thầm, mắt nhìn ngọn lửa

“Ừ” Armand ngáp dài . “Cám ơn em.”

“Vì việc gì ?” Destin lăn mình, vùi mặt vào cổ Armand.

“Vì đã đem Giáng Sinh đến nhà này .” Armand kéo chăn lên phủ cậu bé, đi vào giấc ngủ .

....................

…………………….

Destin vươn vai duỗi người. Công việc tiến triển rất suôn sẽ, với sự giúp đỡ của Pete , họ đang vượt xa cả tiến độ đề ra. Cậu vẫy tay báo hiệu cho Michael, người đang đứng nói chuyện với Pete và Corey, rồi quay lưng đi vào nhà vệ sinh .

Giải quyết nhu cầu sinh lý xong, cậu đến rửa tay tại bồn nước, không ngước lên nhìn khi nghe tiếng cửa mở .Nhưng khi nghe tiếng cửa bị khóa, cậu ngạc nhiên ngẩng lên thì giật mình mặt đối mặt với Val. Dĩ nhiên cậu có thể sẽ bị sốc hơn nếu người đàn ông này không chớp lấy cơ hội quấy rối cậu mấy ngày qua.

Sau kết thúc bão tuyết hai ngày, Val đã xuất hiện trước mặt cậu nhiều lần. Đầu tiên như tình cờ đi ngang qua rồi than van về Donavan và Benny đã bỏ rơi anh ta vì một vài lý do gì đó. Destin không thích đứng đó nghe Val nói chuyện, cậu đã cáo lỗi tránh đi

“Có vẻ tôi bắt được cậu đúng ngay nơi tôi muốn , cưng nhỉ” Val tiến về phía Destin, khóa đường rút lui của cậu.

“Tôi không muốn nghe về chuyện riêng của anh, Val ạ. Tôi không quan tâm.” Destin tính đi vòng qua hắn nhưng bị Val nắm lại.

“Tôi nghĩ cưng không hiểu chuyện thì phải ” Val đẩy mạnh Destin vào bức tường sau lưng họ . Destin nhăn mặt vì đau, mắt mở to ngạc nhiên . “Armand không muốn tôi vì tôi là hàng đã sử dụng rồi. Và khi tôi làm thế với cậu, anh ấy cũng sẽ không cần cậu , bởi vì cậu sắp là hàng phế thải”

“Tránh xa anh ấy ra, Val” Destin đứng thẳng người, nghênh lại Val.

“Không” Val dựa người hoàn toàn vào cậu . Destin giơ tay đấm vào mặt hắn khiến hắn hơi ngạc nhiên. Nhưng chỉ sau vài giây, hắn đã hồi phục, nắm đầu cậu bé ấn mạnh xuống sàn nhà.

“Ow,” Destin toan ngồi dậy nhưng chỉ khiến Val quỳ xuống khóa chặt hai chân và ngồi lên người cậu . “Thả tôi ra, Val, tránh xa tôi ra.”

“Câm miệng ”Hắn tát mạnh vào mặt cậu. Destin hoa mắt , sao bay đầy trời và chỉ tỉnh lại khi cảm thấy tay hắn mở khóa quần cậu. Destin hét gọi tên Michael, chân quẫy đạp cố đá hắn nhưng vô vọng. Hắn một tay nắm tóc, một tay đấm thẳng vào bụng cậu bé , lật người Destin nằm sấp và kéo tuột quần cậu xuống.

“Tránh ra ” Destin rít lên, la lớn tên Michael lần nữa. Cậu cố quay lại, cố nắm bắt được Val hoặc ít ra cũng đẩy hắn ta khỏi người mình, nhưng ngạc nhiên bất lực trước sức mạnh của hắn. Cậu thét lên đau đớn khi người đàn ông đó đấm thêm vào giữa lưng để ấn cậu nằm xuống , khiến buồng phổi cậu như nghẹn lại tống hết khí ra ngoài. Hắn vặn 2 tay cậu ra sau, lấy chân mình đè chặt hai tay cậu.

Destin cố chống cự dữ dội , cậu sẽ không để Val được như ý, trong khi miệng thét to tên Michael , Pete và Corey . Tay Val nắm đầu cậu đập thẳng xuống sàn nhà , Destin đau đớn la to, cảm thấy mặt mình nhũng đi , cả cơ thể như sắp lịm , rồi một cơn đau nhói từ đầu lan xuống ngực. Nước mắt và máu chảy dài xuống khuôn mặt, loang lỗ thành vũng ra sàn nhà tắm.

“Thấy chưa, nó sẽ tốt hơn nếu cưng câm họng lại .” Val mỉm cười nhìn cặp mông trần phơi bày trước mắt. Hắn cúi xuống, nhìn vào cặp mắt đờ đẫn vì đau của Destin “Cưng có biết sẽ đau như thế nào nếu anh h*** cưng không?”

“Đừng Val, làm ơn” Destin kinh hãi , thấy nhợn trong bụng. Hắn nắm tóc cậu lần nữa, đập đầu xuống sàn. Lần này hắn nghe tiếng khóc nấc từ cậu. Cười đắc thắng, hắn nhét hai ngón tay với móng dài vào hậu môn cậu. “Không , không. ARMAND!”

Destin cố gắng vùng vẫy, mặc kệ cơn đau đầu và hoa mắt. Mỗi lần cậu chống cự là cơn đau lại xuyên thẳng trong óc. Val bỏ tóc cậu ra, đấm thô bạo vào lưng để khiến cậu im lặng trong khi hai ngón tay kia ngoáy mạnh bên trong cơ thể Destin. Lúc này bên ngoài nhà WC đã có tiếng người la hét và tiếng phá cửa

“Ah, Mấy con chó bảo vệ của cưng đã biết rồi nhỉ.” Val ngoáy mạnh lần nữa khiến cậu thét lên trong đau đớn. Rút tay ra, hắn đứng dậy, hài lòng nhìn đống cơ thể máu me bên dưới, đã từng là búp bê xinh đẹp của Armand. Chùi tay vào quần jean, hắn tới mở cửa, đứng nép qua một bên cho Michael xông vào.

“Cái quỷ gì ….” Michael hốt hoảng trước cảnh tượng cậu bé, không kịp nhìn thấy Val đấm thẳng vào mặt mình để bỏ trốn. Lắc đầu cho tỉnh người , Michael muốn đuổi theo hắn nhưng sựng lại ưu tiên Destin. Anh cởi áo khoác lật cậu bé lại và che phủ cơ thể cậu. “Destin cậu có nghe tôi nói không?”

“Đau quá, Michael,” Destin nói trong nước mắt và máu chảy dài trên gương mặt.

“Corey lấy cho tôi cái khăn,” Michael kiểm tra vết thương sâu đến đâu , anh ấn chặt khăn để cầm máu , bế cậu đứng lên “Corey anh lái xe, Pete giữ đồ của Destin.”

“Ok,” cả hai vâng lệnh, chạy vội vã theo Michael. Vào xe Corey, Michael ngồi ghế sau, ẵm chặt cậu bé trong tay. Vai anh đau nhói vì những cú tông phá cửa, nhưng Destin thì trông như người chết một nữa.

Họ chạy thẳng vào bệnh viện, Michael bế cậu vào phòng cấp cứu theo chỉ dẫn của bác sĩ . Đặt cậu bé xuống giường, anh tính tránh ra cho bác sĩ làm việc thì Destin nắm lấy tay anh “Đừng bỏ em, làm em đừng bỏ em một mình.”

“Ừ, anh ở đây ” Michael cầm tay an ủi cậu bé, anh quay sang Corey. “ gọi đến khách sạn, liện hệ ngay với Armand hoặc Adam.”

“Vâng ” Corey mở điện thoại di động trong khi cô y tá xua bớt người ra ngoài.

“Thư giãn nào ” Cô y tá đi vòng ngang Michael để chăm sóc cậu . Rữa sạch vết thương, cô nhẹ lòng khi thấy nó chỉ cần tiểu phẩu . “Cậu có đau chỗ nào nữa không?”

“Lưng tôi ” Destin thì thào, cô y tá gật đầu, kiểm tra nhẹ nhàng những chỗ dễ bị gãy xương hoặc tổn thương

“Chỉ tổn thương phần mềm,” cô lật cậu nằm lại cho bác sĩ thăm khám vùng bụng và vùng hậu môn . Một lúc sau ông nói

“Cậu không sao đâu, chỉ vài vết rách bên trong, nhưng chúng tôi sẽ cho kiểm tra t*ng trùng.”

“Hắn không có h*** tôi, hắn sắp làm nhưng Michael đã chặn lại ” Destin lắc đầu, nước mắt lại rơi ra . Bác sĩ gật đầu nhưng vẫn thử test cho chắc chắn.

“Anh cũng nên kiểm tra vai anh đi , Michael.” Bác sĩ Bates nói

“Michael anh bị thương à ?” Destin ngước lên nhìn người vệ sĩ.

“Nó không sao đâu ” Michael trấn an cậu bé

“Không, anh nên kiểm tra cho chắc chắn đi ” Destin thả tay Michael, anh gật đầu tránh ra cho cô y tá lau máu trên tóc cậu . Michael rời phòng với một cô y tá khác, anh nghe tiếng Corey đang hét giận dữ ở phía xa.

“Armand Riesel, giám đốc của cô ấy…không, chết tiệt nó. Đây là về Destin, Michael bảo tôi gọi. Không, tôi vừa mới nói chuyện với họ và họ chuyển máy cho tôi gặp cô . Không, đây là chuyện về Destin Rarry…Không, chết tiệt, đừng bắt tôi đợi máy nữa chứ.” Corey rít to . “Fuck!”

“Đợi máy nữa à ?” Pete hỏi , ngó cánh cửa phòng có Destin bên trong

Adam bực bội vì bị gọi ra ngoài cuộc họp bởi một cú điện thoại xa lạ nào đó. Nhưng cô thư ký đã quá bối rối bó tay với người đầu dây bên kia, cô đành thỉnh cầu anh. Adam nhấc điện thoại lên hello.

“Ai đầu dây đó?” một giọng nói lo sợ vang lên phía bên kia.

“Adam Sharp, tôi là phó giám đốc của ông Riesel” Adam nghiến răng đáp lại.

“Adam, Michael bảo tôi gọi cho anh ” bên kia thở dài nhẹ nhỏm. “Destin bị tấn công và chúng tôi đang ở bệnh viện .”

“Cái gì, ai đang nói đó ?” Adam giật mình trước hung tin.

“Corey Otto, Tôi là quản công của Destin . Một tên tóc vàng tấn công và làm cậu ấy thê thảm lắm .”

“Anh đang ở đâu?” Adam nuốt nước bọt, lòng lo sợ cho Destin.

“Ở bệnh viện, nhưng bác sĩ nói sẽ sớm cho Destin và Michael ra về trong ít phút nữa, Destin đang mặc đồ lại ”

“Michael cũng bị thương à ?”

“Anh ấy bị trật khớp vai và có vẻ có nứt xương một chút.” Corey báo cáo, nghe Adam rủa một tiếng bên kia

“Được rồi, anh có thể chở họ về nhà được không ?” Adam hỏi, Corey đồng ý. “Được rồi, tôi sẽ liên lạc với Armand.”

Adam cúp máy, anh bấm số của bệnh viện để yêu cầu fax kết quả khám bệnh của Destin. Anh đợi một chút cho tờ kết quả được chuyển qua. Cầm nó, anh đi thẳng tới phòng họp. Đến trước cửa phòng, anh dừng lại hít thở vài hơi sâu trước khi gõ cửa và tiến tới chỗ Armand. Anh ghé sát vào tai , thông báo “Destin bị tấn công, ta cần phải về nhà ngay.”

Armand giật mình đứng lên và đi ngay ra ngoài, không ngoái lại nói tiếng nào với những người trong phòng. Băng qua khu tiếp tân, cô thư ký chạy theo đưa áo khoác cho anh, anh cầm lấy cảm ơn rồi cùng Adam đi nhanh xuống xe.

“Tệ như thế nào ?” Armand hỏi, anh biết Val đã về thị trấn nhưng không nghĩ hắn dám động đến Destin.

“Đây” Adam đưa bản báo cáo cho anh, Armand đọc nó; chuyến đi về rất im lặng, Armand cầu mong Destin vẫn ổn, dù chuyện gì có xảy ra chỉ cần cậu bé vẫn ổn là tốt. Khi chiếc limo dừng lại, Armand băng vào nhà, theo sau bởi Adam và Gates. Anh đi thẳng vào bếp và gặp mọi người trong đó

“Chuyện gì đã xảy ra, Michael?” Armand chú ý thấy một vai của Michael đang băng và treo tay cố định trên dây.

“Cậu ấy đi vào nhà vệ sinh. Tôi đang nói chuyện với Corey và Pete, tiếp theo tôi nghe tiếng thét từ bên trong, cửa nhà vệ sinh đã bị khóa. Tôi phá cửa trong lúc gọi họ đi lấy chìa khóa.” Michael cúi mặt không dám nhìn thẳng vào mắt Armand.

“Chuyện gì xảy ra khi anh vào nhà vệ sinh?”

“Um, Destin đang nằm trên sàn, quần bị cởi , mặt cậu ấy đầy máu. Tôi đặt khăn cầm máu rồi ẵm cậu ấy vào ngay bệnh viện.”

“Ok, Destin hiện giờ đang ở đâu ?”

“Trong phòng , dì đã pha cho cậu ấy chút trà đây.” Margaret đưa tách trà cho Armand. Anh cầm lấy, đi lên phòng cậu bé nhưng Anh không thấy cậu ở đâu. Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, anh đi vào, và thấy Destin đang quỳ dưới vòi nước cố chà xát làn da đã trầy trụa của mình.

“Destin.”

“Armand,” Destin khóc nấc , ngẩng lên nhìn anh, cậu ôm chầm anh. Kéo cậu bé ra khỏi vòi nước lạnh, anh tìm khăn tắm quấn quanh người cậu. Nhìn vào gương , anh bắt gặp những vết bầm tím lớn đầy lưng cậu bé.

“Không sao rồi, anh ở đây rồi ,” Armand bế cậu về giường ngủ, lấy tách trà cho cậu uống trấn tĩnh lại.

“Hãy nằm với em. Làm ơn ,” Destin khóc to, với tay về phía anh.

“Destin,” Armand cởi bớt quần áo, lên giường với cậu. Anh ngạc nhiên khi cậu ôm chặt lấy anh

“Armand,” Destin vòng tay quanh cổ anh, cố hôn ngấu nghiến môi Armand.

“Không được Destin,” Armand đẩy cậu ra, thấy Destin bỏ tay quay lưng về phía anh, người cậu khóc run lên. “Destin, thôi nào, người em đầy thương tích và ê ẩm cả, không thích hợp để quan hệ lúc này đâu.”

“Nhưng anh vẫn muốn em chứ ?” Destin hỏi, giọng nghe như sắp bị từ bỏ hết hy vọng

“Ồ chúa ơi, dĩ nhiên rồi, nào lại đây để anh ôm em.” Armand ôm cậu bé trong vòng tay, để cậu khóc cho thỏa thê, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, thì thầm an ủi . Nhắm mắt, anh cố giữ mình bình tĩnh, nhưng anh chắc chắn sẽ có người phải trả giá cho việc này, một cái giá rất đắt.

Adam ngó lên khi Armand bước vào phòng, anh đang mặc nguyên bộ đồ màu đen, quần jean và áo thun đen. Armand ôm an ủi Margaret trước khi quay sang Gates. “Chú chở Michael về nhà nhé?”

“Vâng ” Gates đứng dậy cùng Michael rời căn bếp.

“Adam đưa tôi chìa khóa xe anh” Armand nói, tay chìa ra. Adam muốn phản đối nhưng nhìn nét mặt của Armand, anh không dám “Margaret kiểm tra cậu bé mỗi 10 phút , giờ cậu ấy đang ngủ .”

“Vâng”

Armand khoác áo khoác và đi thẳng ra cửa. Anh đến xe Adam, anh biết Val đang trốn ở đâu và anh biết làm thế nào để tìm ra hắn. Không mất nhiều thời gian, anh đã tới câu lạc bộ của Billy . Đi vào trong, anh quét mắt khắp nơi ,thấy Val đang ngồi trên đùi một người đàn ông.

Bước tới chỗ hắn,anh thậm chí cũng không dừng lại khi nắm lấy cổ Val đẩy mạnh vào tường. Armand hít một hơi sâu, tay bóp mạnh cổ họng Val nhưng không siết quá chặt để có thể gây án mạng. “Cái gì làm cậu nghĩ có thể khiến Destin bị bỏ rơi sau khi dám đụng vào cậu ấy, hả ?”

“Uhg…” Val cố gắng nói trước cái khóa tay của Armand; cào cấu vào hai cánh tay anh hòng mong được nới lỏng một chút .

“Thậm chí nếu cậu có hiếp Destin, tôi vẫn muốn cậu ấy, Val ạ.” Armand gằn giọng cúi sát mặt hắn. “Chừng nào cậu ấy còn trên đời, tôi vẫn còn muốn cậu ấy. Và hãy cám ơn chúa vì tôi không phải là thằng bạo lực đi, nếu không cậu đã bị nát như cọng rơm rồi”

“Không công bằng, nó chỉ là một tên nhà quê thấp kém ” Val rít lên khi tay Armand vừa hạ xuống, nhưng hắn cũng không kịp phản ứng vì Armand đã nắm lấy ngón trỏ và ngón giữa . Anh nở nụ cười ác quỷ và bẻ cong ngược chúng cho đến khi chúng gãy đôi.

“Đây chỉ là cảnh cáo, nếu cậu dám động đến Destin lần nữa, tôi sẽ bẻ gãy cổ cậu .” Armand bỏ tay ra, Val quằn quại ôm lấy bàn tay mình, máu chảy giọt từ chỗ gãy. Armand quay sang người đàn ông ngồi cùng với Val, đang khiếp sợ trước cảnh tượng hai người. “Nếu tôi là anh, tôi sẽ không ngủ với cậu ta, trừ khi anh muốn bị dính bệnh lậu.”

“Armand,” Billy giờ mới lên tiếng, anh nín lặng cả người quan sát họ, chưa bao giờ thấy một Armand bạo lực như thế này .

“Cậu ta cố hủy hoại búp bê của tôi, Billy ạ,” Armand thì thầm, gục đầu lên vai Billy “Cậu ta cố cưỡng hiếp Destin, anh phải nhìn thấy gương mặt đáng thương của cậu bé của tôi ”

“Ừ, không sao đâu ” Billy vòng tay an ủi Armand, anh ra hiệu cho Trey , anh ta đi đến bên Val và tháp tùng hắn ra ngoài.

“Tôi đã muốn đập cậu ta một trận đến nỗi không thể đi đứng được” Armand nói, giọng cọc cằn khô khăn như thể anh không có cảm xúc gì hoặc đang quá nhiều cảm xúc trong lòng.

“Destin ổn chứ ?” Billy hỏi, thấy Armand gật đầu

“Destin đã rất đau đớn , tôi sợ lắm.” Armand lắc đầu cho bình tỉnh lại. “Cám ơn nhé, tôi cần trở về nhà.”

“Gọi cho tôi nếu anh cần giúp đỡ gì nhé ”

Armand gật đầu, rời quán bar, anh ra xe Adam và bấm số di động .

…………………….

“Để tôi mở cửa cho ” Adam đi nhanh ra khỏi bếp, Margaret và Gates theo sau. Mở cửa, anh ngạc nhiên khi thấy một người giới thiệu thẻ cảnh sát

“Tôi là thám tử Born, tôi được báo cáo về một vụ quấy rối tình dục phải không ?” ông ta bước vào nhà

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi không biết ông đang nói gì ” Adam đáp. “Ông có chắc ông đến đúng nhà không?”

“Vâng, tôi đã kiểm tra địa chỉ hai lần. Ai đó đã gọi và tố cáo vụ quấy rối .” Người cảnh sát trả lời, mắt liếc về hai người phía sau Adam

“Tôi không biết ai đã gọi cho ông ” Adam bảo.

“Tôi đã gọi đấy ” Armand xuất hiện, đến bắt tay với ông ta “ Sớm nay, người yêu của tôi đã bị tấn công.”

“Được rồi ” Người thám tử đáp , mắt nhìn về phía cầu thang nơi có một thanh niên đang đi xuống, một bên mặt cậu bị bầm tím và xanh. Cậu thấy ông, vội vòng qua ông đi nhanh về phía Armand và đứng nép sau lưng anh

“Tại sao có cảnh sát ở đây ?” Destin hỏi, tay bấu chặt eo Armand.

“Vào văn phòng anh nào ” Armand trả chìa khóa xe cho Adam. “Anh về nhà đi Adam, để chị Angie biết mọi chuyện đã ổn.”

“Ok,” Adam gật đầu. Armand vào văn phòng , nhưng đôt ngột dừng lại.

“Hai người đi nghỉ đi, tôi sẽ chăm sóc Destin .” Armand chào tạm biệt vợ chồng Magarette rồi chỉ chổ ngồi cho ông thám tử, Destin vẫn theo sát anh.

“Tại sao cảnh sát lại ở đây?” Destin hỏi lần nữa ,ngồi trong lòng Armand tựa phần mặt không bị thương lên vai anh.

“Bởi vì chúng ta sẽ kiện vụ này” Armand đáp nhỏ nhẹ, nhưng cảm thấy cậu bé cứng người trong tay mình

“Không em không muốn” Destin lắc đầu

“Destin,” Armand nhìn viên cảnh sát xin ông ta khuyên hộ cậu với mình.

“Nếu cậu không muốn kiện ra tòa thì ít nhất cậu cũng nên xin pháp luật một lệnh được giữ khoảng cách an toàn với kẻ đó .” ông nói

“Tôi không nghĩ anh ta dám đụng đến tôi nữa. Armand làm ơn đi, em không muốn mà .” Destin khẩn khoản nhìn anh

“Được rồi, nhưng phải xin lệnh yêu cầu tránh xa em nhé , ok ?”

Destin đành gật đầu chấp nhận. Anh thả cậu xuống, đến mở một hộp tủ sát tường. “Anh tính đợi đến đêm Giáng Sinh mới tặng cho em, nhưng bây giờ chắc tặng thôi.”

Armand lấy ra một áo khoác bằng lông thú dài tới gối, nếu Destin không phải đang cảm thấy đau đầu và bị tác dụng của thuốc an thần thì giờ cậu đã mỉm cười . Cậu đứng yên cho Armand khoác nó lên người mình. Anh vòng tay đỡ cậu dậy

“Nào, ta cùng đi nhé, anh sẽ phụ em điền đơn .” Hai người cùng viên cảnh sát ra xe, họ đến sở cảnh sát. Dù anh biết Destin không muốn làm to chuyện này nhưng anh nghĩ đây là chuyện cần thiết và hy vọng nếu được cậu bé sẽ làm cả đơn thưa ra tòa.

“Mời ngồi ” ông cảnh sát chỉ ghế ngồi cho họ “Chúng tôi cần chụp hình những vết thương của cậu ấy và bản tường trình vụ việc .”

“Chúng đây ” Armand đưa hồ sơ anh đã chuẩn bị trước cho ông, trong đó có bản ghi chép thương tích từ bác sĩ , hình ảnh vết thương được chụp ở bệnh viện và tờ tường trình cho cảnh sát . “Tôi nghĩ chắc nhiêu đây đủ rồi chứ.”

“Vâng ” Thám tử Born điền vào giấy tờ rồi đưa cho Destin ký. Cậu bé ngẩng lên nhìn anh rồi cầm viết một cách chậm chạp ký tên vào biên bản .

“Xong, đây là bản pho to, các vị có thể cầm về” .

Khi họ về nhà, hai người lên thẳng phòng ngủ, Armand đi sau Destin, anh nhìn cậu bé bước từng bước chậm chạp lên cầu thang mà lòng đau nhói. Cậu cởi áo khoác và đồ trên người rồi leo lên giường, con Dog trèo theo chủ. Armand không phản đối , anh chỉ lẳng lặng cới hết quần áo và nằm xuống giường, ôm thân thể lạnh ngắt của Destin trong chăn

“Em lạnh quá ” Destin nói, nước mắt rơi ra . Cậu cảm thấy Armand xiết chặt mình hơn, anh kéo chăn lên cao thêm, thì thầm những từ dịu dàng an ủi dỗ dành cậu. Destin từ từ nhắm mắt đi vào giấc ngủ.