Tìm Lại Chính Mình (Airhead 1)

Chương 13




“Cháu cần phải hiểu” – bác Holcombe đi vòng ra sau chiếc bàn lớn bằng gỗ gụ, tay cầm cốc cà phê – “chúng ta cần phải làm như vậy để cứu mạng cháu, Emerson ạ”.

“Cháu hiểu” – mình nói – “Nếu không vì lý do đó thì ai lại đi ghép não vào những người không cần thiết được. Nhưng có điều cháu không hiểu vì sao cháu lại may mắn là người đầu tiên được ghép não như thế”.

“Ờ… ừm…” – vị bác sỹ kia khẽ hắng giọng.

“Khoannn” – mình mở to mắt thảng thốt nhìn bác ý – “Như vậy nghĩa là… cháu không phải là trường hợp đầu tiên sao?”.

“Ồ, không” – bác Holcombe ngửa đầu cười phá lên – “Là người trẻ nhất thì chắc chắn rồi. Nhưng không phải là người đầu tiên”.

Mình ngã phịch người ra ghế. “Cháu chỉ vừa xem xong bộ phim tài liệu về kỹ thuật ghép não người vài tháng trước thôi mà. Họ nói vẫn còn chưa có ca nào thành công trên người mà”.

“Chúng ta chưa từng có ý định công bố với công chúng. Những người nhận hiến tặng cũng không hề muốn chuyện này được tiết lộ ra. Nói chính xác hơn, họ muốn mọi thứ phải được giữ kín và tuyệt đối bảo mật”.

“Những người nhận ý ạ?” – mình giật mình hỏi lại – “ Ý bác là bác đã thực hiện rất nhiều ca tương tự như vậy rồi sao?”.

“Ừ. Bác và êkíp của mình đã hoàn thiện k này từ lâu rồi” – giọng bác ý đầy tự hào – “Chúng ta đã tiến hành thực hiện các ca ghép não được vài năm nay. Chi phí cho mỗi ca cực kỳ tốn kém và vẫn được coi là hiếm có trong giới y học hiện nay. Cháu được chuyển tới bệnh viện trong tình trạng vô cùng nguy kịch. Nếu là ở bệnh viện khác chắc cháu đã không qua nổi rồi. Thật tình cờ và may mắn là ngay tại thời điểm tim cháu ngừng đập, chúng ta tìm được một người hiến tặng hoàn toàn phù hợp”.

“Người hiến tặng…” – mình lặng người – “… là Nikki Howard ạ?”

Mình ngồi kẹp giữa bố mẹ, kế bên là cô Higgins và chú Phillips – người đại diện pháp lý của tập đoàn Stark Enterprises.

“Chuyện này thì có liên quan gì tới tập đoàn Stark Enterprises ạ? Sao người của họ lại ở đây?” – mình hỏi.

“Cô đang được chăm sóc bởi Khoa Thần kinh và Ngoại khoa thần kinh Stark, một phần của bệnh viện Đa khoa Manhattan mà tập đoàn Stark Enterprises là cổ đông chính. Đây là trung tâm y tế duy nhất trên thế giới thực hiện được thủ thuật phức tạp như ghép não người. Tập đoàn Stark không công bố về sự tồn tại của chuyên khoa này – hay mối liên hệ giữa hai bên – bởi vì vẫn còn có một số tranh cãi liên quan tới vấn đề đạo đức.”

“Ý bác là… để một người có thể tiếp nhận ghép não, một người khác sẽ phải bị tuyên bố là chết não, và hiến tặng toàn bộ cơ thể cho người kia ạ?

“Ừm…” – người đàn ông có tên Higgins kia hắng giọng – “có thể hiểu đơn giản là như vậy”.

“Emerson này” – cô Higgins lên tiếng – “Nikki Howard mắc một chứng bệnh bẩm sinh về não mà không ai – thậm chí cả Nikki – biết. Đó là chứng phình động mạch, được ví như một quả bom nổ chậm trong đầu có thể phát hỏa bất cứ lúc nào… Và thời khắc đó chỉ xảy ra đúng vào thời điểm cháu bị tai nạn. Bởi vì khi ấy có mặt rất nhiều nhân viên y tế – các nhân viên của trung tâm thương mại Stark đã gọi xe cứu thương. Chuyện gì đã xảy ra với những người biểu tình tại buổi khai trương – nên họ đã may mắn giữ được mạng sống của cô bé ấy và cháu trên đường tới bệnh viện. Nhưng khi hai cháu được đưa tới nơi, bác sỹ đã nhanh chóng chuẩn đoán là cả hai đều không có cơ hội sống sót… ít nhất là với cơ thể cũ”.

“Đúng vậy” – mắt bố rưng rưng. Thật bất ngờ, bởi trước giờ mình có thấy bố khóc bao giờ đâu. Trừ những lúc xem chương trình Extreme Home Makeover, tất nhiên! – “Lúc bố và mẹ tới nơi, con đã phải dùng tới máy trợ thở và bác sỹ khuyên bố mẹ nên vào nói lời vĩnh biệt lần cuối với con”.

“Cho tới khi…” – mẹ cũng đang sụt sùi bên cạnh bố – “bác sỹ Holcombe đây xuất hiện và khám cho con. Sau đó bác ý cho bố mẹ biết vẫn còn một cách để cứu mạng con… nhưng nó vô cùng mạo hiểm. Và có thể sẽ để… lại nhiều biến chứng”.

“Ý mẹ là con sẽ phải tỉnh dậy trong thân xác của người khác? Kiểu biến chứng như thế chứ gì?”

“Đúng là con không còn là… con nữa, Em ạ” – mẹ thở dài – “Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Còn bên trong con vẫn là con mà. Chính vì thế bác sỹ Holcombe và êkíp của mình khuyên bố mẹ không nên nói sự thật với con ngay lập tức. Con đã phải trải qua rất nhiều chuyện. Con cần thời gian… thời gian để thích ứng…”.

“Ôi Chúa ơi” – mình giơ hai tay ôm lấy mặt. Không thể tin được! Không thể tin được mấy chuyện này lại xảy ra với mình.

Và tập đoàn Stark Enterprises rõ ràng đã nhúng tay vào sự vụ lần này.

“Chuyện này là sai trái” – mình cố gắng không khóc. Tại sao bố mẹ lại có thể chiều theo ý của mấy người này chứ? Tại sao bố mẹ lại chấp nhận để họ làm điều này với mình? – “Mọi người không thể làm thế. Chuyện này thật… kinh quá đi mất!”

“Nghe này, cô gái trẻ” – bác sỹ Holcombe giọng đầy vẻ khó chịu – “Có gì là bệnh khi chúng ta làm như vậy chứ? Mỗi năm có hàng ngàn người được chẩn đoán là chết não và hàng ngàn người khác cơ thể quá yếu ớt để tiếp tục tồn tại. Có gì là sai trái khi mang lại cơ hội sống thứ hai cho những bệnh nhân này? Mà nói thật… ta cho rằng cháu không có lý do gì để phàn nàn cả. Cháu vào viện trong tình trạng nguy kịch và tỉnh dậy trong thân hình của một siêu mẫu! Có lẽ sẽ có hàng triệu cô gái sẵn sàng chết đi để được như cháu đấy!”

Và mình nhận ra một điều: mặc dù người đàn ông này đã cứu mạng mình – bằng cách mở hộp sọ của mình ra, nhấc bộ não của mình lên và bỏ hàng giờ tỉ mỉ đặt nó vào trong đầu của một ai đó khác – nhưng ông ấy không hề hiểu mình.

Không một chút nào luôn!

“Nhưng không có sự đồng ý của cháu” – mình buộc tội ông ta.

“À” – người đại diện của Stark Enterprises lên tiếng – “chúng tôi đã được sự đồng ý của bố mẹ

Mình giận dữ quay sang nhìn bố mẹ đầy oán tránh, nước mắt rơi lã chã trên má.

“Nếu không con sẽ chết, con yêu ạ” – mẹ nức nở giải thích – “Nếu không có bác sỹ Holcombe và các bác sỹ khác con đã không thể ngồi đây như thế này”

Mình chỉ ngồi ngây ra nhìn mẹ. Có thể mình đang mang trái tim của Nikki Howard thật, nhưng nó đang trĩu nặng và đau đớn như chính trái tim của mình vậy.

“Vâng” – mình cố cư xử cho ra dáng một người lớn, mặc dù chẳng dễ gì khi phải nói chuyện với cái giọng thánh thót lảnh lót và trẻ con như của Nikki Howard – “Nhưng nếu tập đoàn Stark Enterprises thực sự muốn giữ kín toàn bộ chuyện ghép não này… thì con e là hơi khó. Sớm muộn gì chuyện này cũng lộ thôi. Bởi vì thứ Hai tới khi con tới trường, mọi người sẽ nghi ngờ khi thấy Emerson Watts trong bộ dạng của Nikki Howard”.

Ngay lập tức ngài Phillips của tập đoàn Stark lạnh lùng tuyên bố. “Sẽ không có chuyện đó đâu”.

“Nhưng…” – mình hết nhìn bố lại quay sang nhìn mẹ. Tại sao bố mẹ trông… có vẻ tội lỗi thế nhỉ? Thật mờ ám – “con cần phải quay lại trường học”.

“Emerson Watts sẽ không quay lại trường học” – giọng chú Phillips chắc nịch – “Bởi vì Emerson Watts không còn tồn tại nữa”.

“Ý chú là sao? Cháu không còn tồn tại?” – mình hỏi – “Cháu đang ngồi sờ sờ ở đầy còn gì”

“Em” – bố nhẹ nhàng nói – “Nghe này…”.

Ánh mắt bố nhìn mình bây giờ khiến mình không nỡ làm căng mọi chuyện lên. Mẹ cũng vậy. Vừa có gì đó hoảng sợ, vừa có gì đó van xin. Hết liếc nhìn chú Phillips lại quay sang nhìn mình.

Tại sao họ lại phải nhìn ông ta?

“Khi bố mẹ tới bệnh viện và bác sỹ Holcombe đây đã nói với bố mẹ về chuyện ghép não… kèm theo một vài điều kiện.

Nhưng điều mà là bố mẹ của con, bố mẹ cần phải đồng ý trước khi cuộc phẫu thuật được tiến hành”.

“Ví dụ…?”

Chú Phillips rút ra một tập tài liệu dày cộp t trong cặp táp ra và đưa cho mình. Mình nhìn xuống hơn 50 trang giấy in được đóng thành tập cẩn thận, phía dưới là đầy đủ chữ ký của bố mẹ.

“Việc đầu tiên họ cần phải đồng ý đó là trong trường hợp ca mổ của cô thành công, cô sẽ tiếp tục thực hiện toàn bộ các hợp đồng quảng cáo, người mẫu của Nikki Howard và tuân thủ mọi quy định của công ty quản lý”.

Tai mình ù đặc đi, toàn thân chao đảo trước những gì vừa nghe.

“Cái gì cơ?” – mình hoảng hốt quay sang cầu cứu bố mẹ. Nhưng cả hai vội ngó lơ ra ngoài cửa sổ.

“Nói cách khác” – người đàn ông đó nói tiếp. Mình chỉ mong những gì đang xảy ra là một cơn ác mộng – “cô sẽ tiếp tục các công việc của Nikki Howard trong vai trò là khuôn mặt đại diện của tập đoàn Stark. Bằng không gia đình cô sẽ phải chịu toàn bộ phí tổn của cuộc phẫu thuật và có thể sẽ bị kiện ra tòa vì vi phạm hợp đồng”.

Mình sắp không thở được nữa rồi.

Tim mình (hay nói đúng hơn là tim Nikki Howard) đập thình thịch – “Chú đang nói điều mà tôi đang nghĩ sao?”.

“Tôi không dám chắc là cô hiểu tôi đang nói gì, cô Howard. Nhưng nếu cô hỏi có phải tôi đang nói rằng nếu cô không thực hiện đầy đủ các cam kết của Nikki Howard với công ty Stark và nếu bí mật của sự việc này bị tiết lộ thì bố mẹ cô sẽ nợ bệnh viện này 2 triệu đôla, chưa kể các khoản phí tòa án, phạt hợp đồng và có thể là ngồi tù – thì cô đúng rồi đấy. Đó là những điều tôi muốn nói”.

Không, không thể thế được. Đây là một ảo giác. Chuyện với Gabriel Luna đêm hôm trước là thật còn chuyện này không phải.

“À, bố mẹ cô còn đồng ý vài vấn đề khác nữa”.

“Vẫn còn chưa hết ý ạ?” – mình rền rĩ kêu lên.

“Đây là yêu cầu chung với tất cả các bệnh nhân, Emerson ạ” – bác Holcombe tiếp lời – “Vì sự tồn vong của chuyên khoa này, chúng ta không tiết lộ ra bên ngoài về những gì xảy ra ở đây. Vẫn còn nhiều người – các lãnh tụ tôn giáo và chính trị gia – không hiểu rằng những gì chúng ta làm là để cứu sống mạng người. Nếu ai rời khỏi đây trong khuôn mặt và cơ thể mới cũng khăng khăng nói mình là người khác… như vậy, các bệnh nhân luôn được yêu cầu chấp thuận để chúng ta tuyên bố với toàn thế giới rằng thân phận trước của họ đã chết, trên giấy tờ”.

“Nhưng cháu vẫn chưa chết!” – mình gào lên.

“Trên giấy tờ thì rồi” – chú Phillips khẳng định – “Giờ tôi hỏi cô, một người được coi là sống dựa trên tiêu chuẩn gì? Là bộ não? Hay trái tim và thân xác? Đúng là não của Nikki Howard đã không còn hoạt động nhưng trái tim của cô ấy vẫn tiếp tục đập, không phải à?”

“Tim của… cô ta?”

Mình đặt tay lên ngực mình. Hay nói đúng hơn là mình đặt tay Nikki Howard lên ngực của Nikki Howard và cảm nhận được nhip đập đều đặn của nó.

Đột nhiên mình thấy lạ lẫm với chính trái tim đang đập trong lồng ngực kia.

“Tim của Emerson Watts” – chú Phillips tiếp tục – “đã ngừng đập hơn một tháng về trước. Nếu mọi chức năng của cơ thể ngừng hoạt động và bộ não được lấy ra thì người đó – theo định nghĩa của Luật pháp Bang New York, ban hành năm 1984 – được coi là đã chết. Còn người có bộ não hoạt động và trái tim vẫn đập – như Nikki Howard – được pháp luật công nhận là vẫn còn sống”.

Toàn thân mình cứng đờ, như thể ai đó vừa dội một gáo nước lạnh vào mặt vậy. Họ không hiểu là mình mới đang học lớp 11 sao? Làm sao họ hy vọng mình có thể tiêu hóa ngần ấy thông tin cùng một lúc được? Đành rằng mình học lớp nâng cao như dù sao mình cũng vẫn là một đứa trẻ con.

“Cái gì cơ ạ?” – mình lắp bắp.

“Cô Watts, tôi chỉ đang cô giải thích cho cô hiểu” – chú Phillips nhấn mạnh từng chữ – “rằng khoảng 34 ngày trước Emerson Watts – theo định nghĩa của luật pháp Bang New York – đã chết”.

“Nghĩa là theo luật pháp Bang New York, cháu đã chết rồi sao?”

“Là Emerson Watts đã chết” – chú ý sửa lại.

“Vậy sao?” – chú ý nhếch mép cười.

Nụ cười ấy khiến mình lạnh toát hết cả người. Đột nhiên mình thấy hoảng sợ thực sự. Còn hơn cả khi mình thấy cái màn hình plasma khổng lồ đang chuẩn bị đang chuẩn bị rơi xuống đầu em gái mình.

“V-vâng” – mình nhoài người ra nói giọng chắc nịch – “Vâng, đúng chúng ta phải ngồi đây bàn về một điều hiển nhiên như thế? Mọi người muốn gì ở cháu? Muốn cháu tin rằng cháu đã chết và Nikki Howard vẫn còn sống sao?”.

“Không hề. Chúng tôi chỉ muốn cô hiểu rằng cô là Nikki Howard, cô Watts ạ”.