Tìm Lại Chính Mình (Airhead 1)

Chương 25




“Ê, đợi đã…” – Lulu cúi xống tháo vòng cổ cho Cosabella – “Tại sao bọn mình lại mua pizza tới cho mấy người đó?”.

“Bởi vì…” – mình nhìn chằm chằm vào cái màn hình điện tử trong thang máy – “Mình muốn cậu gặp họ”.

“Gia cảnh họ nghèo khó hay

“Không” – mình phá lên cười. Thang máy đã dừng lại – “Mình nghĩ nên mua chút gì đó tới ăn tối cùng họ”.

“Ờ, thế mà mình cứ tưởng là đi làm từ thiện chứ” – Lulu đi theo mình dọc theo cái hành lang dài hun hút, một tay dắt Cosabella, một tay bê hộp pizza.

“Không” – mình không muốn nói với Lulu rằng mình thấy tội nghiệp cho cậu ấy vì có bố mẹ mà cũng như không… Chỉ có chị Katerina, nhưng dẫu sao vẫn là người giúp việc.

Mình cũng cảm thấy có lỗi với bố mẹ vì mấy hôm nay chẳng đoái hoài gì tới họ. Có th bữa pizza và chuyến viếng thăm này không thể đền bù cho ba ngày lơ đễnh bổn phận làm con của mình nhưng cứ coi đây là một sự khởi đầu. Mình cũng mang theo ba cái điện thoại di động mới, không phải của Stark, tặng bố mẹ và Frida để tiện liên lạc.

Ngoài ra mình cũng muốn để mẹ nghe thử mấy giả thuyết lạ lùng của Lulu xem sao. Biết đâu đứng trên quan điểm của một giáo sư nghiên cứu về phụ nữ như mẹ, không biết chừng mẹ lại thấy lối suy nghĩ như thế là thú vị ý chứ.

“Mình thấy đôi khi thay đổi không khí một chút cũng hay, chứ cứ ăn ở nhà mãi cũng chán” – mình nói tiếp.

“Ờ” – Lulu rút hộp phấn trong ví ra soi – “Hiểu rồi. Mà này, chuyện giữa cậu với anh bạn cùng lớp sao rồi?”

Mình mỉm cười.

Christopher vẫn chưa hỏi mình một lời nào về vụ đề can.

Nhưng ít ra cậu ấy đã chịu nhìn mình. Đúng vậy, nhìn mình thực sự.

“Mình nghĩ mình đã thiết lập được bước đầu” – mình nhún vai nói – “Cậu ấy vẫn khá bối rối nhưng… nói chung cứ để xem”.

“Bọn họ lúc nào chẳng bối rối” – Lulu thở dài ra chiều hiểu biết – “À quên, sao chiều nay mình về thấy một tay lạ hoắc trong nhà mình thế?”.

“Mình gọi người tới lắp wifi đấy” – mình dừng lại trước căn nhà số 14L – “Không dùng modem nữa có khi sẽ giải quyết được vụ phần mềm gián điệp. Sao? Anh ta lại mời cậu đi chơi à?”.

“Tất nhiên rồi” – Lulu nháy mắt dí dỏm nói – “Nhưng thầy bói nói mình nên hẹn h người ở cung Libra cơ, anh ta lại thuộc cung Capricorn vì thế chắc sẽ không có kết quả đâu”.

“Sẵn sàng chưa?” – mình giơ tay nhấn chuông.

“Rồi” – Lulu cất vội hộp phấn vào trong ví – “Nhưng cậu chắc là không muốn tới quán Nobu ăn thật đấy à? Lần nào ăn pizza cậu cũng bị đau bụng mà. Sau đó bọn mình còn có thể tới vũ trường Cave nữa”.

“Không sao, có thuốc rồi mà”.

“Để con mở cho” – mình nghe thấy tiếng Frida kêu ầm lên từ trong nhà. Một giây sau, cánh cửa nhà cũ của mình bật mở. Frida, trong bộ đồ thể thao ở nhà, mặt vẫn đang đeo mặt nạ dưỡng da.

“Ối, Chúa ơi” – con nhóc hết quay qua nhìn Lulu lại quay sang nhìn mình – “là… là… là…”.

“Chào Frida” – mình cười – “Chị đây. Vào nói với mẹ là chị đến rồi. Chị mua cả pizza nữa… và đây là bạn của chị, chị Lulu”.

“Em… em… em…” – Frida luống cuống đóng sầm cửa lại, từ bên ngoài mình nghe thấy tiếng nó la thất thanh – “Mẹ… Mẹ ơiiiii! Mẹ có biết ai đến không?”

Lulu trố mắt quay sang nhìn mình đầy tò mò. “Nikki? Sao cậu quen mấy người này?”.

“Lulu” – mình nói – “Mình cũng không biết nên bắt đầu từ đâu nữa”.