Tìm Thấy Sự Thật

Chương 44: Chương 44





Mỹ Kỳ lái xe cau có nói với Ngọc Mây
" đã nói tên đó có ý với cậu mà "
Ngọc Mây cười trừ rồi nói
" thôi đi mà vụ án sao rồi? "
Mỹ Kỳ vừa trả lời vừa quay xe
“cũng đã điều tra và theo dõi rồi như trước mắt chưa cho động tĩnh gì bất thường "
Ngọc Mây nhìn ra ngoài đường xá nói
" hung thủ thật sự đang ở đâu? "
hai người im lặng trong suốt quãng đường tới nhà Ngọc Mây tạm biệt Mỹ Kỳ lên nhà vừa vào nhà đã thấy mẹ đang chăm chú ghi gì đó Ngọc Mây mới cất tiếng hỏi
" mẹ đang làm gì đấy”
mẹ Ngọc Mây giật mình quay lại nhìn Ngọc Mây cười
" mẹ chỉ…mẹ không làm gì hết "
Ngọc Mây đi tới thấy mẹ đang cằm quyển sổ ghi tên dòng họ vào thiệp cưới Ngọc Mây ôm đầu thở dài nói
" mẹ lại bày trò gì nửa vậy mẹ?"
mẹ Ngọc Mây mỉm cười khó xử Ngọc Mây đi vào bếp rớt ly nước người mẹ đi theo nói với Ngọc Mây
" tụi con cũng quá hợp rồi với lại tui con cũng đồng ý rồi "
Ngọc Mây uống nước xong quay sang nói với mẹ trong mệt mỏi
" chúng con đang rất bận với công việc của chính mình Thế Nam mới nhập vào đội nên anh ấy cần phải làm nhiều việc và con chưa có bắt được tên hung thủ nửa "

mẹ Ngọc Mây buồn bã rồi đi ra sofa ngồi xuống dọn thiệp mời Ngọc Mây khó xử đi ra nắm tay mẹ lại rồi nói
" con biết mẹ lo lắng cho tụi con,thôi được rồi xong vụ án này tụi con sẽ đám cưới nên mẹ cất các thiệp mời này trước đã nhé "
mẹ Ngọc Mây liên vui vẻ ôm lấy Ngọc Mây rồi hăng hái xếp lại các thiệp mời miệng không ngưng nói
" mẹ biết con gái mẹ rất ngoan mà được rồi con cứ tập trung làm việc còn việc còn lại cứ giao cho mẹ con gái yêu ngủ ngon nhé "
mẹ Ngọc Mây đi vào phòng trong niêm phấn khởi Ngọc Mây mỉm cười rồi đi vào phòng chuông điện thoại vang lên Ngọc Mây bốc máy lên trong vui vẻ nói
" bây giờ anh mới nhớ tới em sao"
đầu dây bên kia chuyền tới giọng Thế Nam cười tươi nói
" anh cũng hết cách dù rất nhớ em như không thể gọi cho em "
Ngọc Mây mỉm cười rồi xuống bàn mở máy tính lên rồi nói với Thế Nam
" chỉ cần lúc anh làm xong gọi cho em là được "
Thế Nam cười nói với Ngọc Mây
" hồi nãy anh xin lỗi em đừng hiểu lằm cô gái đó là đồng nghiệp của anh thôi "
Ngọc Mây cười tinh nghịch rồi nói giọng khó chịu
" như em không tin lắm cô ta nắm tay anh đi như vậy làm em rất khó chịu"
Thế Nam vội vã giải tích trong lấp bắp
" không đâu em đừng hãy tin tin anh anh…không có thật mà "
Ngọc Mây cười rồi nói với Thế Nam
" anh sợ em hiểu lầm tới vậy à?"
Thế Nam thở phào nói

" em lại trêu chọc anh sao?"
Ngọc Mây lướt thấy tin tức có mặt Thế Nam lên đó liên hỏi Thế Nam
" anh mới được người buôn ma tý sao?"
Thế Nam cười đắc ý nói
" em thấy bạn trai có giỏi không"
Ngọc Mây gật đầu cô ngại ngùng nói với Thế Nam
" hôm nay lúc em về mẹ em đã chuẩn bị cả thiệp cưới rồi "
Thế Nam khá bất ngờ như liền cười tươi nói
" anh nghĩ là em phải cưới anh thôi vì anh đẹp trai như thế này rất dễ mất đấy"
Ngọc Mây phì cười với thái độ tự luyến của Thế Nam cô nói
" không có anh em cũng có nhiều người theo đuổi vậy hay thôi chúng ta khỏi cưới"
Thế Nam xua tay hoảng loạng bỉu môi
" anh thua em rồi "
Ngọc Mây nói với Thế Nam đang buồn bã
" khi xong vụn án em sẽ cưới anh "
Thế Nam liền vui mừng Ngọc Mây nhận điện thoại của Nguyệt Ánh liền nói với Thế Nam
" em có việc rồi "
Thế Nam mỉm cười gật đầu Ngọc Mây đổi cuộc gọi Nguyệt Ánh liền thông báo
" bãi rác sau núi Sơn Mã "
Ngọc Mây liền khoác áo lên đi ra khỏi phòng mẹ Ngọc Mây đang rớt nước thấy con gái hối hả liền nói
" đã nữa đêm rồi con còn đi sao?"
Ngọc Mây gật đâu rồi vội vàng mang dép giày nói với mẹ
“con sẽ cố về sớm”.