Tín Đồ Ngày Xuân

Chương 7-8




Cách đấy hai bàn, Trần Mộc Dương vừa khéo nhìn thấy, cậu ta không khỏi bị sốc mà phát biểu một câu: “Vãi thật.”

Có thể khiến thiếu gia chủ động uống thuốc đúng thực là không có mấy ai, em gái này công nhận tài thật.

Nhưng dù thế, sắc mặt của thiếu gia vẫn cứ khó coi, cực kỳ khó coi.

Mọi người đều nhìn thấy điều đó.

Thậm chí bạn chung bàn cũng thấp giọng hỏi cậu ta: “Sao mối quan hệ giữa bạn học mới và lớp trưởng kỳ quặc thế nhỉ?”

Trần Mộc Dương nhún vai: “Sao tớ biết được?”

Tuy cậu ta chơi với Lâm Kiêu từ lúc còn nhỏ, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghe nói về người tên là Thẩm Kinh Trập này. Như cậu ta được biết thì chú Lâm mồ côi từ bé, xa cách với họ hàng đến mức đã không liên lạc nhiều năm, tự dưng bây giờ lại đón một cô gái về ở chung nhà, quả thực quá kỳ lạ.

Dù sao thời buổi này, nuôi nấng một đứa trẻ cũng không hề đơn giản, có thân thiết đến đâu cũng sẽ không dễ dàng để người ta ở lại nhà mình ba năm.

Thậm chí thím của Trần Mộc Dương còn suy đoán liệu cô gái kia có phải là con riêng của chú Lâm hay không.

Mẹ của Trần Mộc Dương là quý bà Tưởng Khiết, bạn thân của dì Hình, bà ấy kiên quyết phủ nhận thay bạn mình: “Không thể nào đâu, Hình Mạn không phải kiểu người nén giận. Đừng nói là con riêng, chỉ cần đối phương dám nghĩ đến chuyện đó, cô ấy sẽ lập tức khiến Lâm Chính Trạch mất hết của cải, cút khỏi Nam Lâm, thím cũng coi thường cô ấy quá rồi đấy.”

Hiện tại Tưởng Khiết và Hình Mạn đang hợp tác mở một tiệm cà phê, mua một ngôi biệt thự cổ. Từ khâu coi mặt bằng đến thiết kế trang hoàng, họ đều hăng hái đập tiền như thể chịu thâm hụt mà kiếm được tiếng tăm, trông chẳng hề đáng tin chút nào.

Nhưng hai người không đáng tin ấy lại có cùng suy nghĩ, thật ra là do họ quá giống nhau, hơn nữa quá hiểu biết đối phương.

Trần Mộc Dương nhún vai, nói: “Có lẽ cậu ta giở thói thiếu gia thôi!”

Từ nhỏ anh đã quen sống an nhàn sung sướng, chưa từng gặp chuyện không như ý. Bây giờ tự dưng có thêm người trong nhà, mà sống chung dưới một mái nhà thì thôi đi, đã vậy còn muốn anh phải chịu trách nhiệm chăm sóc, anh có thể vui được mới lạ.

Nhưng hình như anh thật sự vô cùng chán ghét Thẩm Kinh Trập.

Trần Mộc Dương quen biết anh lâu như vậy, hiếm khi thấy anh dứt khoát thể hiện sự bất mãn với ai.

Kinh Trập lại giống như không cảm nhận được áp thấp từ Lâm Kiêu, cô vặn nắp bình, thu dọn bàn cho anh rồi nói: “Anh ngủ tiếp một lát đi.”

Thời gian nghỉ trưa không dài, ai nấy đều ghé vào bàn ngủ. Lâm Kiêu hay soi mói, mọi ngày rất ít khi ngủ trưa, mệt mỏi thì gục xuống nằm nghĩ một lát chứ không ngủ, nhưng hình như do hôm nay bị bệnh, anh cũng không màng đối chọi với Thẩm Kinh Trập nữa, quay lưng về phía cô, ghé vào bàn ngủ say.

Lớp học trở nên yên tĩnh, chỉ còn lác đác vài người đang ngẩng đầu lên, cả thế giới bỗng chốc im lặng như tờ.

Lớp 26 thường xuyên cãi cọ ồn ào, đi học hiếm khi hoàn toàn yên lặng, thỉnh thoảng thầy cô phải đập bàn mấy lần để nhắc nhở: “Yên lặng! Ai nói nữa thì cút ra ngoài.”

Chỉ có lúc nghỉ trưa, lớp học mới hoàn toàn yên tĩnh.

Giống như bộ phim hài đến đoạn nghỉ ngơi giữa chừng.

Kinh Trập không ngủ, cô không có thói quen ngủ trưa, mở một quyển sách ra đọc, ngòi bút ma sát với mặt giấy. Cô yên lặng giải đề Vật Lý, sau đó có một cục giấy vò rơi trúng bàn cô.

Kinh Trập nhìn theo hướng cục giấy bay tới thì thấy một nữ sinh đang đưa tay lên đầu, ngồi ở bên phải, cách ba hàng trước mặt cô. Mái tóc dài của cô ta được buộc đuôi ngựa khá cao, mặt mày sắc nét trông cực kỳ mạnh mẽ, cô ta nhướn mày ra hiệu cho cô mở cục giấy ra đọc.

Kinh Trập mở ra, không ngờ chữ của đối phương rất đẹp: Tan học nhớ đi chung với nhóm Lâm Kiêu.

Kinh Trập ngẩng đầu nhìn đối phương, nhưng cô ta đã quay đầu đi.

Giờ ra chơi buổi chiều, Tần Tuyết qua đây một chuyến. Cô ấy ngồi trước mặt cô, bôi lớp kem dưỡng da tay thật dày, cẩn thận mát xa đôi tay và nghiêng đầu nhìn Kinh Trập: “Nè Thẩm Kinh Trập, sao cậu lại lấy tên là Kinh Trập? Cậu ra đời đúng ngày Kinh Trập hả?”

Lâm Kiêu không có ở đây, đã đi ra ngoài với Trần Mộc Dương. Chiều nay anh đã đỡ hơn nhưng giọng mũi vẫn khá nặng, sắc mặt mệt mỏi.

Kinh Trập nhìn Tần Tuyết, đối phương thật là xinh đẹp, đẹp đến mức mỗi một sợi tóc đều được chải chuốt cực kỳ tỉ mỉ.

Cô lắc đầu: “Không phải, mà là một ngày rất đặc biệt.”

Tần Tuyết ‘hở?’ một tiếng, cô ta định hỏi lại nhưng thấy cô không định nói tiếp nên bèn thay đổi chủ đề: “Có phải Lâm Kiêu không ưa cậu không?”

Kinh Trập ngẫm nghĩ một lát: “Có thể là vậy.”

Tần Tuyết cất tiếng “chậc chậc”: “Sao cậu lại nói chuyện bình thản thế, không đau lòng à?”

Bị người ta chán ghét, dù gì đi nữa cũng không thể nào vui nổi.

Kinh Trập yên lặng cầm bút viết tên mình vào sách, từng nét bút đưa lối, chữ viết nắn nót đẹp đẽ. Cô lắc đầu: “Rõ ràng anh ấy đau lòng hơn mình.”

Cô có thể nhận được nền giáo dục tốt hơn, có thể ở nhờ nhà chú Lâm, tất cả những gì cô chiếm được vốn dĩ thuộc về một mình Lâm Kiêu, anh ghét cô là chuyện bình thường, không chấp nhận cũng bình thường. Trong lòng cô chỉ biết ơn chứ không oán trách, không có gì để đau lòng, chẳng qua cô hơi áy náy, đồng thời mang tâm lý muốn bù đắp cho anh.

Tần Tuyết ngẩn người, nhìn khuôn mặt phúc hậu vô hại của Thẩm Kinh Trập, đột nhiên bật cười: “Tớ thích cậu rồi đấy.”

Kinh Trập ngẩng đầu, nét mặt đối phương rất chân thành, không giống như đang nói đùa. Vậy nên cô cũng cười nhẹ đáp lại, ở nơi trời xa đất lạ, không thể nào không sợ hãi hay cô đơn, được người ta tươi cười chào đón mình như vậy, cô cũng thật sự vui vẻ.

Tần Tuyết chìa tay với cô: “Tớ là Tần Tuyết, Tần trong Tam Tần Đại Địa (*), Tuyết trong tuyết rơi. Bởi vì tớ được sinh ra trong ngày tuyết rơi nhiều, không khác gì một công chúa Bạch Tuyết. Lúc tớ đi đăng ký hộ khẩu, suýt chút nữa đã bị gọi là Tần Bạch Tuyết.”

(*) Tam Tần dùng để đề cập đến ba trong số mười tám nước hình thành từ các bộ phận của đế quốc Tần sau sự sụp đổ của nhà Tần vào năm 206 TCN. Ba vương quốc này nằm tại Quan Trung (ngày nay là trung tâm Thiểm Tây), khu vực trung tâm của đế chế Tần. Đó là ba nước Ung, Tắc, Địch.

Kinh Trập từng đọc truyện về công chúa Bạch Tuyết. Nghe vậy, cô không kìm được nhếch môi, nắm lấy tay đối phương: “Thẩm Kinh Trập, Kinh Trập là tiết khí (**) cực kỳ quan trọng ở nông thôn, điềm báo vạn vật bắt đầu sinh trưởng. Mẹ tớ yêu thích mùa xuân nên đặt tên tớ là Kinh Trập.”

(**) Kinh Trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh Trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345°.

Tần Tuyết bỗng chốc hiểu ra: “Tên hay thật. Sau tiết thứ ba bọn mình đi ăn gì đó nhé, tớ mời cậu.”

Tuổi trẻ luôn dễ dàng kết bạn với nhau.

Kinh Trập chần chừ giây lát rồi gật đầu, thời gian ra chơi giữa tiết thứ ba và tiết thứ tư là hai mươi phút, đây là truyền thống từ lâu ở trường Trung học phụ thuộc. Trong giờ ra chơi, mọi người đều ra ngoài thả lỏng đôi chút.

Tính tình Tần Tuyết tuỳ ý nhưng lại có sự cố chấp mãnh liệt với sắc đẹp, dốc lòng làm một ngôi sao nữ. Vì thế từ đầu tóc đến ngón chân đều được cô ta chăm sóc kỹ càng, thậm chí vì muốn ngăn chặn lịch sử đen tối, cô ta từ chối tất cả những thói quen có hại hoặc thô tục, ra ngoài gặp ai cũng nở nụ cười, cực kỳ mang gánh nặng thần tượng.

Truyện [Tín Đồ Ngày Xuân] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Cô ta giới thiệu sơ lược về trường học cho Kinh Trập. Trường Trung học Phụ thuộc đã được thành lập sáu mươi năm, những năm đầu nó là trường Trung học Khải Minh, sau này khuôn viên cũ của trường Trung học Phụ thuộc được phá bỏ và xây mới, sáp nhập với nơi này, trở thành khu trường cấp ba trực thuộc Lâm Đại, chỉ cách khu trường cấp hai một con đường. Hai khu trường học không thông nhau, chiếm diện tích hơn trăm mẫu, cơ sở vật chất và hoàn cảnh xung quanh đều không tệ.

Trường học chủ yếu học ngoại trú, cũng có thể ở ký túc xá. Khu ký túc được xây lại khoảng vài năm trước, mỗi học kỳ chỉ có hai đợt để xin vào ở. Đợt thứ nhất của học kỳ này đã qua, đợt thứ hai thì phải đợi sau kỳ thi giữa kỳ.

“Hãy trân trọng thời gian mình còn được học ngoại trú nhé! Lên lớp mười hai, trường Trung học Phụ thuộc bắt buộc chúng ta phải ở lại ký túc xá. Lớp mười với lớp mười một thì tuỳ. Mà chẳng phải nhà lớp trưởng có tài xế riêng sao? Trọ ở trường không được tự do chút nào, học ngoại trú thì tốt hơn.” Tần Tuyết nói.

Sực nhớ Lâm Kiêu không thích Kinh Trập, cô ta không kìm được dặn dò: “Thật ra lớp trưởng là người khá tốt, cậu coi quan hệ giữa cậu ta với mọi người tốt thế nào là hiểu, hay là cậu giao tiếp với cậu ta nhiều hơn xem sao.”

Kinh Trập như đang suy tư điều gì đó, cô không hé răng.

Trí nhớ của cô rất tốt, Tần Tuyết chỉ nói một lần, cô đã ghi nhớ mọi thứ, coi như hiểu chung chung về tình hình trường học.

Cuối cùng Tần Tuyết thốt ra câu này: “À phải rồi, cậu đừng để bụng chuyện này nhé, hôm nay tớ nghe người bên lớp 25 nói cậu là con gái riêng… của bố lớp trưởng. Cậu chú ý xíu nha, hay là nói với lớp trưởng đi.”

Tần Tuyết nghi ngờ Thư Oanh bên lớp 25 gây ra chuyện này. Mẹ Thư Oanh quen biết mẹ Lâm Kiêu, hai người họ cũng coi như có qua lại, người nhà hai bên từng ăn cơm riêng với nhau các kiểu. Thư Oanh không ít lần nói bóng gió mình với Lâm Kiêu có quan hệ thân thiết, nhưng Lâm Kiêu thường không màng đến, hôm nọ anh còn cố ý nói không thân, khiến Thư Oanh cực kỳ mất mặt. Sáng nay cô ả sang lớp bên này rồi lượn lờ vài vòng, ánh mắt nhìn Kinh Trập hết sức khinh thường.

Chẳng biết cô ả muốn lấy lòng Lâm Kiêu, hay là muốn mượn chuyện này để nói bóng gió Lâm Kiêu thân thiết với mình.

Nhưng bất kể thế nào, ngày đầu tiên mà đã lan tin đồn như thế, đúng là ác độc.

Kinh Trập nhíu mày giải thích: “Không phải.”

Cô có bố mà.

Tần Tuyết nghiêng đầu nhìn cô, cô ta thật sự tin tưởng đôi chút. Lời đồn kia cứ như thể bắt tận mắt, day tận tay, nhưng Tần Tuyết cũng không để ý. Cho dù có phải hay không, chỉ có người trong gia đình người ta mới có tư cách nói, còn mình là thanh thiếu niên ngay thẳng xán lạn, tội gì đi làm bà tám khua môi múa mép.

Thật ra Tần Tuyết cũng do dự hồi lâu mới kể chuyện này cho Kinh Trập nghe, vốn dĩ coi như không biết sẽ tốt hơn, nhưng cô ta cảm thấy làm bạn bè phải chân thành thẳng thắn với nhau. Cô ta nhắc nhở Kinh Trập, đồng thời cũng có thể quan sát thái độ và phản ứng của cô thế nào.

Nhưng bây giờ Kinh Trập nói không phải, không hiểu vì sao, cô ta lại tin tưởng Kinh Trập.

Tần Tuyết gật đầu: “Lần sau còn ai nói như thế, tớ sẽ mắng người đó thay cậu.”

Kinh Trập lắc đầu.

Tần Tuyết cho rằng Kinh Trập sợ gây phiền phức, liên luỵ đến cô ta, cô ta bèn vỗ ngực nói: “Tuy tớ từng thề không mắng chửi người khác, không đánh nhau, nhưng che chở bạn bè thì tớ không lùi bước đâu.”

Kinh Trập mỉm cười rồi lại lắc đầu: “Không sao, cậu không cần mắng đâu, tớ sẽ tự mắng.”

Tần Tuyết sửng sốt, sau đó bật cười ha ha rồi khoác vai Kinh Trập: “Tớ thích cậu quá đi mất!”

Kinh Trập cũng mỉm cười.

Hai người đi dạo một lát, khi quay về thì đã sắp đến giờ vào học, đám học sinh chen nhau về lớp như ong vỡ tổ, vị trí của Lâm Kiêu và Thẩm Kinh Trập đều trống không, trái lại hàng phía trước có không ít học sinh tụ tập. Một nữ sinh ngồi ở vị trí của Giang Tử Ngộ, thấy Kinh Trập vào từ cửa sau, cô ta liếc xéo rồi nói: “Nhìn thấy nhỏ đó mà phiền quá, người ngợm của nó thật đáng ghét.”

Tần Tuyết trợn mắt, định nói gì đó thì Lâm Kiêu đã vào từ cửa trước, gõ khung cửa vài cái: “Không nghe thấy đã đến giờ học à?”

Đám nữ sinh nọ lập tức giải tán, thì thầm bàn tán, không biết cô nàng nào lại reo lên: “Quào, lớp trưởng đẹp trai quá!”

Mọi ngày đám nữ sinh hay ồn ào, Lâm Kiêu không thèm nói nửa câu im miệng, nhưng hôm nay đi ngang qua bục giảng, anh lại nhíu mày gõ bàn, chưa nói gì mà ánh mắt đã cực kỳ không vui thấy rõ.

Truyện [Tín Đồ Ngày Xuân] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Anh thật sự tức giận rồi.

Trong nháy mắt, cả lớp im ắng hẳn, có vài người liếc nhau, ai nấy đều dùng ánh mắt ra hiệu: Tất cả là do bạn học mới.

Tiết cuối cùng là tiết tự học. Tuần sau có bảng đánh giá, lớp phó văn nghệ kéo vài người đi viết bảng tin, mọi khi lớp học sẽ ồn ào như ong vỡ tổ, nhưng hôm nay lại yên lặng một cách kỳ lạ, chỉ có tiếng phấn viết ma sát với bảng đen, thỉnh thoảng có tiếng lật sách.

Mãi đến khi tan học, mọi thứ đều rất im ắng, thậm chí khi tiếng chuông tan trường vang lên, mọi người cũng đứng dậy nói chuyện đều cực kỳ nhỏ nhẹ.

Trần Mộc Dương tiện tay nhét vài quyển sách vào cặp, sau đó gân cổ gào to: “Thiếu gia, đi thôi, chơi bóng nào!”

Vừa nói xong cậu ta mới sực nhớ: “Ôi, tớ quên mất cậu bị cảm. Mẹ tớ nhờ tớ nói lại với cậu là đêm nay mẹ cậu không về nhà, bố cậu cũng không về nhà.”

Lâm Kiêu sực nhớ mình không có di động, anh cảm thấy buồn bực: “Đi thôi, đi chơi bóng.”

Trần Mộc Dương nghe anh nói thế thì kêu lên áu áu, nói mấy câu cảm lạnh là khỉ gì đâu, thiếu gia bệnh mà ý chí kiên cường, cả đám cứ thế mà ồn ào nhốn nháo bỏ đi.

Kinh Trập thu dọn cặp sách của mình, tự dưng nhớ đến cục giấy của nữ sinh tóc dài kia, cô nhíu mày, không thấy bóng dáng Lâm Kiêu đâu nhưng cô cũng không gọi anh. Tài xế A Long sẽ đến đón cô, cho dù Lâm Kiêu không chịu về nhà.

Cô từ từ thu dọn đồ đạc xong xuôi, sau đó đeo cặp đứng dậy.

Kinh Trập nghiêng đầu, nhìn thấy sách bài tập của Lâm Kiêu nằm ngay trên bàn, anh vốn không thèm mang đi.

Cô do dự giây lát, sau đó cất sách bài tập vào cặp mình.

Dọc đường đi cũng không gặp trở ngại gì, cô bình yên về nhà, tự mình ăn cơm. Dì Hình Mạn về khoảng tám giờ, hỏi tình hình của cô ở trường, cô trả lời hết từng câu, không hề mách chuyện Lâm Kiêu bị phạt đứng vì chép bài của người khác.

Lâm Kiều về tới nhà là khoảng tám giờ rưỡi, vừa vào nhà đã đi tắm, sau đó Trần Mộc Dương gọi hồn anh liên tục, bảo anh vào nhóm chat của lớp mà xem.

Lớp phó học tập đang tập hợp khẩu hiệu, mỗi người gửi một câu nói nổi tiếng của danh nhân, cô ấy tập hợp để viết lên bảng đen.

Sau đó Tề Đình Đình và Thẩm Kinh Trập lần lượt gửi một câu.

Tề Đình Đình gửi một câu đầy mùi tức tối: Có những thứ ngày nào cũng xuất hiện, nhìn mà khiến người ta cảm thấy đáng ghét.

Sau đó Thẩm Kinh Trập gửi một câu: Bạn không đáng ghét, nhưng cũng không làm được tích sự gì.

Tề Đình Đình chính là nữ sinh nói năng kỳ cục, ngồi ở vị trí của Giang Tử Ngộ lúc chiều.

Thẩm Kinh Trập gửi xong, qua một lúc lâu mà không ai trong nhóm chat nói chuyện, bầu không khí trở nên cực kỳ xấu hổ.

Hồi lâu sau, hình như Tề Đình Đình mới nhìn thấy. Hai câu nói cuối cùng trong nhóm chat cực kỳ mỉa mai người ta, cô ta gửi một tràng thật dài:???

Qua một lúc lâu, Thẩm Kinh Trập mới bổ sung:

— Tiền Chung Thư.

[Câu nói của Thẩm Kinh Trập nằm trong tác phẩm Vòng đời vây bủa của Tiền Chung Thư]

*

Trong lớp có hai nhóm chat, một nhóm có thầy cô, nhóm còn lại không có.

Đây là nhóm chat không có thầy cô, Tề Đình Đình đã chuẩn bị chửi mắng, kết quả Lâm Kiêu cấm cả nhóm mở mồm.

Chỉ còn ban cán sự lớp được nói.

Lâm Kiêu vờ như không nhìn thấy tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng giữa hai người này, anh chỉ nói một câu: Mọi người phối hợp với công việc của ban cán sự chút đi.

Sau đó anh tag lớp phó học tập: Cứ thế này thì hiệu suất công việc không cao, tớ đã thấy vài bạn trùng câu.

Lớp phó học tập gửi ba icon cầu khẩn: Xin lỗi anh em, nhưng mọi người oán trách tớ cũng vô ích. Hơn nữa cũng không phải do kết quả thi thử môn Ngữ văn của các cậu quá kém sao? Sắp đến kỳ thi tháng rồi, mọi người lo học hành đàng hoàng đi, tranh thủ thi vượt qua lớp 25.

Sau đó cô ấy nói vài câu để sắp xếp công việc, câu nói tựa như mỉa mai kia cứ thế mà trôi qua.

Kinh Trập nhận được tin nhắn trò chuyện riêng từ Tần Tuyết.

Bão Tuyết: Tề Đình Đình không qua mắng cậu chứ?

Sao Cũng Được: Không có.

Bão Tuyết: Vậy là tốt rồi.

Tề Đình Đình luôn luôn ngửa mặt nhìn Lâm Kiêu, sùng bái đến mức nịnh nọt. Lúc này Lâm Kiêu cấm mọi người lên tiếng, cô ta không hiểu là do trong nhóm chat cãi nhau hay do anh có ý kiến với câu nói bực bội của cô ta, bây giờ cô ta còn đang chột dạ, nào có màng đến Thẩm Kinh Trập.

Trái lại những người khác thấy thế thì vào tám sôi nổi trong nhóm chat nhỏ, bọn họ nói bạn học mới thật sự biết đường khiến người ta tức điên, nhưng họ lại cảm thấy với tính cách của Kinh Trập, cô sẽ không cố ý làm như thế.

Cả đám xúi giục Tần Tuyết đi hỏi thăm tin tức, Tần Tuyết sực nhớ đến câu: “Tôi tự mình mắng” của Kinh Trập, thầm nghĩ chắc hẳn là cố ý rồi, nếu không làm sao nối tiếp câu nói của Tề Đình Đình chuẩn như vậy, nó lại khéo quá cơ. Tuy nhiên Tần Tuyết cảm thấy Thẩm Kinh Trập khá thú vị, cho dù lý trí nói với cô ta rằng đối phương cố ý, nhưng cô ta vẫn cảm thấy không có khả năng cho lắm, thế là thật sự đi hỏi.

Kinh Trập đáp lại: Ừ.

Tần Tuyết gửi icon giơ ngón tay cái: Cậu là người – quá tuyệt vời.

Tề Đình Đình gửi một tràng chấm hỏi đầy mùi gây hấn, khi ấy có không ít người lén lút bàn tán với nhau rằng tại sao mùi thuốc súng nồng thế. Lúc ra chơi buổi chiều cũng có người nghe thấy Tề Đình Đình ở đàng kia ăn nói kỳ cục. Thế là họ truyền tai nhau, thành ra Trần Mộc Dương mới gọi điện cho Lâm Kiêu, thầm nghĩ kiểu gì đôi bên cũng lao vào chiến.

Ai ngờ Thẩm Kinh Trập bổ sung một gạch ngang, tình hình bỗng chốc trở thành – tôi nộp bài tập thôi mà.

Mọi người như đã nhìn ra kiểu: Tôi đang mắng cô nhưng lại không nói rõ là tôi mắng, cô mắng tôi nên rơi vào thế yếu, cảm giác không mắng lại được sẽ khiến cô nghẹn chết.

Sao Cũng Được: Câu đó không phải cố ý.

Bão Tuyết: …

Tần Tuyết lại gửi icon ngón tay cái, giỏi ghê, đúng là cao thủ thả bả vô hình.

Tần Tuyết hỏi tiếp: Cậu không sợ đánh nhau à?

Học sinh mới mà kiêu ngạo như vậy, quả thực chẳng có mấy ai. Ở môi trường xa lạ, không hiểu không biết gì mà dám khiêu khích người khác, Tần Tuyết tự nói với mình rằng tuyệt đối sẽ không làm thế, cô ta cũng không nhìn ra được rốt cuộc Kinh Trập quá thông minh hay quá ngu ngốc.

Kinh Trập im lặng một lát, sau đó nói: Không sợ, nhưng cũng không muốn, phải làm sao đây?

Bão Tuyết: … Đờ mậu.

Bão Tuyết: Cậu thật sự là nhân tài.

Lát sau, Kinh Trập đổi chữ ký cá nhân của mình thành: Ăn nhiều, sức lực rất lớn.

Ảnh đại diện thì được đổi thành khuôn mặt hoạt hình híp mắt cười tươi, trông ngốc nghếch thấy rõ.

Tên nick của cô là do Lâm Kiêu cài đặt lúc đăng ký tài khoản cho cô, anh hỏi cô muốn tên là gì, cô nói tùy ý, thế là Lâm Kiêu điền luôn Tùy Ý, sau đó cô tự mình đổi thành: Sao Cũng Được.

Tần Tuyết sắp cười chết mất.

Chữ ký ám chỉ sức lực mình đủ lớn để đánh nhau, tên nick và ảnh đại diện lại thể hiện mình là một em gái yếu mềm, nhưng không hiểu tại sao cứ có mùi kỳ cục kiểu gì ấy.

Lâm Kiêu tắm xong thì nhìn thấy Trần Mộc Dương đang ở trong nhóm chat nhỏ, chia sẻ hành động kỳ quặc của Thẩm Kinh Trập. Trần Mộc Dương nói hiện giờ Tề Đình Đình đang điên cuồng nghi ngờ cuộc đời, cô ta nghi ngờ Thẩm Kinh Trập đang móc mỉa mình nhưng lại không có chứng cứ, bản thân cô ta cũng sửa lại tên nick, ảnh đại diện và chữ ký vô số lần, nhưng dù sửa thế nào cũng không đạt được hiệu quả như Thẩm Kinh Trập.

Truyện [Tín Đồ Ngày Xuân] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Lâm Kiêu nhướng mày, ấn mở ảnh đại diện của Thẩm Kinh Trập xem sao. Cô chưa từng dùng smartphone hay máy tính, hồi cấp hai chỉ học một số tiết Tin học, thành ra hiện giờ cô vẫn dùng máy tính để bàn với hệ điều hành XP.

Lâm Chính Trạch lắp đặt máy tính trong phòng cho cô học, di động thì đưa cô chiếc máy mà mình không dùng, nhưng cô không quen nhận đồ tặng cho lắm, cúi đầu nói vài câu cảm ơn.

Ngày tặng di động cho cô, Lâm Chính Trạch bảo Lâm Kiêu dạy cô cách sử dụng, hôm ấy Lâm Kiêu đặc biệt không phản đối, thành thật ngồi đó phổ biến kiến thức về Internet cho cô suốt hai tiếng đồng hồ. Trí nhớ của cô rất tốt, dạy chút là hiểu ngay.

Anh từng nhìn thấy cô ngồi đó mò mẫm máy tính, Nhất Chỉ Thiền (*), giống như không biết bắt đầu từ đâu, mỗi lần chọc vào đều rất cẩn thận.(*) Nhất Chỉ Thiền (一指禅) là một trong 72 tuyệt kĩ Thiếu Lâm. Đây là loại công phu âm độc rất nguy hiểm, luyện cho toàn lực tụ lại nơi một ngón tay. Khi hành công, kình phát ra, ngón tay chưa tới mà đối thủ đã bị thương trí mạng rồi.

Ban đầu cô cũng không biết dùng smartphone, nhận cuộc gọi cũng luống cuống tay chân.

Nhưng trái lại cô học rất nhanh, bây giờ biết đường đổi ảnh đại diện với tên nick để chọc tức người khác, quả thực cô có thể làm ra chuyện này.

Anh từng bị cô làm cho tức đến độ sống dở chết dở, quyết định sau này phải né cô thật xa.

Trần Mộc Dương đột nhiên nói: Ầy thiếu gia à, bên lớp 25 có người đồn em gái kia là con riêng của bố cậu. Moá nó, không phải tớ nói nhé, cậu lưu ý một chút.

Lâm Kiêu nhíu mày.



Cửa phòng vang lên, anh nói: “Vào đi.”

Dì Tôn đẩy cửa bước vào, cầm theo cái khay, trong khay để thuốc và nước: “Bà chủ nói cậu uống thuốc rồi ngủ tiếp.”

Lâm Kiêu nghiêng đầu qua, nói như thể không thèm để ý: “Cảm ơn, dì để đó đi, lát nữa cháu uống.”

Dì Tôn quá hiểu anh, từ nhỏ chuyện uống thuốc đã giống như muốn giết anh vậy, nhưng cái tôi của anh quá lớn, nhẹ nhàng hay cứng rắn cũng không được, dỗ dành vô ích, ép buộc vô dụng, dì ấy chỉ dặn dò: “Nhớ phải uống đấy nhé!”

Lâm Kiêu gật đầu qua loa.

Trần Mộc Dương đang dạo phố với mẹ ở ngoài đường, tay xách đầy chiến lợi phẩm. Làm em trai nhỏ xách đồ hộ, cậu ta còn không quên đeo tai nghe Bluetooth, nói huyên thuyên với anh em tốt: “Thiếu gia à, đợi lát nữa mẹ cậu cũng tới đây, tớ phục luôn ấy, tại sao phụ nữ thích mua đồ dữ vậy.”

Lâm Kiêu nhìn đồng hồ, chín giờ tối đi dạo phố, hay ghê: “Trung tâm thương mại không đóng cửa à?”

Trần Mộc Dương: “Không phải mười giờ mới đóng sao? Mẹ tớ nói bận rộn cả ngày, muốn thưởng cho bản thân mình vài thứ. Suốt ngày bà ấy chỉ ngồi ở đàng kia uống cà phê tán gẫu, đúng là bận muốn chết luôn.”

Lâm Kiêu nở nụ cười sâu xa: “Nhờ mẹ tớ chọn giúp tớ vài bộ đồ mùa thu nhé.”

Trần Mộc Dương bật thành tiếng “moá”: “Thôi thiếu gia ơi, toàn là tớ xách thôi. Trung tâm thương mại chịu gửi đồ về nhà mà các bà ấy không cần, nói rằng làm thế không có cảm giác đạt được thành tựu. Trời moá, số tớ khổ quá đi.”

Lâm Kiêu bật máy tính, quyết định chơi game một lát, đầu anh mê man nhưng không muốn ngủ cho lắm. Trần Mộc Dương là tên vô tư, chỉ nghĩ hai người kia lên cơn động kinh thôi; nhưng Lâm Kiêu lại cảm thấy hẳn là không phải, anh đoán sự nghiệp mà hai người gầy dựng gặp phải khó khăn. Hai người họ đúng là điên thật, gặp chút thất bại đã nổi khùng, hơn ba mươi tuổi mà không khác gì thanh thiếu niên, chẳng có người nào điềm tĩnh vững vàng được.

Khoảng thời gian trước, vì chuyện của Thẩm Kinh Trập mà Lâm Chính Trạch hoãn lại công việc không ít, chốc lát lại nghỉ ngơi vài ngày, gần đây chú ấy bận đến mức ít khi về nhà.

Trước đây Lâm Kiêu ở nhà rất tuỳ ý, nhưng bây giờ có thêm người khác, thành ra tắm rửa xong xuôi, anh không kìm được mà thay bộ quần áo chỉnh tề.

Phiền chết đi được.

Kinh Trập đang làm bài tập thì nhận được điện thoại của bà. Nhà bà không có điện thoại, bây giờ đã khai giản, chắc hẳn Vạn Khôn không còn ở quê. Bà muốn gọi điện cô thì phải đến nhà thím Tịnh, hoặc đến thị trấn.

“Muội Muội…” Tai bà hơi ù nên lúc nói chuyện thường hay gắng sức.

Tự dưng Kinh Trập cảm thấy mũi mình đau xót, thật ra cô là người đến nơi nào cũng có thể thích ứng với hoàn cảnh, chỉ riêng bà mình là cô không nỡ.

Cô rất muốn khuyên bà đến Nam Lâm, ở chung nhà với chú Lâm, nhưng lại cảm thấy mình không có lập trường để nói, hơn nữa cô biết lý do vì sao bà không muốn rời khỏi núi Lạc Âm.

Trong nháy mắt, cô nghĩ đến rất nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu: “Bà ơi.”

Bà cũng nói “ơi”, hỏi cô ở bên này có ăn được không, ngủ được không, lạnh hay không, nóng hay không, trường học thế nào, có hoà đồng với các bạn không, có phải chịu ấm ức gì không…

Kinh Trập trả lời từng câu, hình như do không nhìn thấy cô nên bà sợ cô chỉ kể chuyện tốt, không kể chuyện xấu. Rõ ràng một giây trước bà rất vui, nhưng giây tiếp theo lại tạm dừng, bà thở dài: “Muội Muội à, cháu phải sống khoẻ mạnh nhé.”

Kinh Trập gật đầu: “Dạ bà ơi, cháu đã nói rồi mà, đợi cháu thi đậu đại học, bà đi theo cháu đến trường ạ.”

Bà liên tục nói được được, sau đó đột nhiên nói: “Cháu cũng đừng quên giúp đỡ Nghiêu Nghiêu nhiều nhé.”

Kinh Trập đáp dạ.

Cô cúp máy, ngồi ngẩn ngơ một lát, sau đó tiếp tục mở sách học.

Làm xong bài tập, cô đứng dậy và đi gõ cửa phòng Lâm Kiêu.

Phòng ngủ của hai người đối diện nhau, ban đầu Lâm Kiêu chống đối, nói rằng ở gần nhau quá thì khó chịu lắm, nhưng dì Hình Mạn vẫn cứ khăng khăng. Kinh Trập nghĩ, có lẽ dì ấy sợ cô ở đây không quen nên để Lâm Kiêu săn sóc cô đôi chút.

Thật ra Kinh Trập muốn nói cô không cần ai săn sóc, nhưng nếu nói thì trái lại giống như tạm nhân nhượng vì lợi ích chung. Cô tiếp nhận tất cả ý tốt của người khác, còn chuyện báo đáp thì sẽ có cơ hội thôi.

Kinh Trập gõ mấy lần mà không có ai mở cửa, cô biết Lâm Kiêu không muốn để ý đến mình, anh còn đang bệnh hay đang làm chuyện gì khác nhỉ. Cô nhíu mày, gửi tin nhắn cho Lâm Kiêu: Mở cửa chút đi ạ, em tặng đồ cho anh.

Cô không nhắc đến bài tập, sợ vì bài tập nên anh càng không để ý đến cô.

Lâm Kiêu đang chơi game, tin nhắn hiện lên ở giao diện. Anh gỡ tai nghe và nói: “Vào đi.”

Kinh Trập xoay nắm cửa, đây là lần đầu tiên cô vào phòng anh, quả thực nơi này tràn đầy phong cách của nam sinh, phong cách thể thao và khoa học kỹ thuật. Lâm Kiêu ngồi ghế gaming (*), chỉ có thể nhìn thấy phần gáy anh, trên máy tính là giao diện game đấu súng. Anh núp sau boongke (*), thăm dò, nhắm chuẩn, bắn một phát đạn vỡ đầu quân địch.(*) Ghế gaming: Ghế dùng trong thi đấu E-sport.(*) Trong quân sự, boongke là công sự để ẩn nấp và chiến đấu, được bố trí trong trận địa phòng ngự hoặc tại các cứ điểm.

Hình như anh nở nụ cười, nói với người ta qua tai nghe: “Học hỏi đi!”

Sau đó anh mới quay đầu nhìn lướt qua Kinh Trập. Cô mặc đầm ngủ bằng vải bông nhuộm màu kiểu tie-dye (*), dây buộc tuỳ ý quấn quanh tóc, cô ôm sách bài tập, nét mặt vẫn dịu dàng ngoan hiền như trước.(*) Tie-dye: Sự nhuộm màu vải bằng cách buộc từng phần của vải lại để chỗ đó không bị ăn màu. Nhuộm tie-dye sẽ mang đến hiệu ứng ngẫu hứng cho màu sắc hiển thị trên mặt vải.

Nhưng anh biết tất cả đều là biểu hiện giả dối, nhướn mày hỏi cô: “Có gì không?”

Kinh Trập để sách bài tập lên bàn anh: “Anh quên mang bài tập về.”

Lâm Kiêu nhíu mày: “Em cố ý à?”

Kinh Trập mím môi: “Nhớ làm bài đó.”

Nói xong, cô nhìn thấy thuốc trên bàn nên chỉ chỉ: “Ngoài ra phải nhớ uống thuốc nữa.”

Lâm Kiêu bắn súng bùng đầu quân địch. Sau một hồi bắn phá, kẻ địch cuối cùng đã chết, anh mới gỡ tai nghe, xoay người qua và nghiêm túc nhìn cô: “Lần này lại định nói bí mật gì với tôi?”

Kinh Trập nghiêng đầu ngẫm nghĩ giây lát rồi lắc đầu: “Không có bí mật gì cả.”

Dùng chiêu cũ lần thứ hai sẽ không linh nghiệm.

“Tôi uống hay không chẳng liên quan đến em, em khỏi nhọc lòng vì tôi, ngủ đi!” Lâm Kiêu mặt không đổi sắc mà nói, giọng điệu cũng không khắc nghiệt.

Kinh Trập đi ra ngoài. Không lâu sau, cô cầm ly nước ấm đến gõ cửa. Nghe anh nói vào đi, cô đặt nước ấm lên bàn, sau đó không nói gì cả, lặng lẽ ra ngoài.

Lâm Kiêu còn chuẩn bị nghe cô lải nhải như bà già, ai ngờ cô đi luôn. Anh cảm thấy buồn bực, đồng thời vô cùng khó chịu. Lát sau, anh bực bội nhìn ly nước rất lâu, sau đó cầm thuốc uống.

Uống xong thì cảm thấy mất mặt, lại nghĩ tôi thích uống thì uống thôi, liên quan gì đến em ấy.

Cuối cùng anh lên giường nằm, chuẩn bị ngủ.

Trước khi ngủ, anh lướt di động theo thói quen, lướt đến phần bạn bè, nhìn thấy Trần Mộc Dương kiếm được chú chó chăn cừu Đức, chẳng biết từ đâu ra. Cậu ta đang hỏi: Con chó này thật khó dạy, sáng nay tát nó một cái, đến giờ nó không thèm để ý tôi, hơn nữa không màng ăn uống, cứ giận dỗi tôi như thế, phải làm sao đây?

Không biết từ bao giờ, Thẩm Kinh Trập bình luận dưới bài đăng của Trần Mộc Dương rằng —

Theo dõi kỹ quá thì nó sẽ phản nghịch, cứ để đồ ăn bên cạnh, đừng để ý nó, trong chốc lát nó sẽ tự ăn.

Lâm Kiêu nuốt nước bọt, không hiểu sao lại cảm thấy thuốc đắng ghét.

Anh ngửa mặt ngã xuống giường, nhìn trần nhà chằm chằm, sau một lúc lâu mới mắng: Moá nó!