Tín Đồ Shopping Có Baby

Chương 14




Tôi chỉ mong họ đã nhận được tin nhắn của tôi. Hoặc tin tôi để lại lúc buổi tối. Hay tin tôi để lại lúc sáng nay. Chắc hẳn tôi đã làm nghẽn hoàn toàn hộp thư thoại của Dave Sharpness bằng cả đống tin nhắn bảo ông ta ngừng điều tra. Nhưng cho đến khi đích thân nói chuyện được với ông ta, tôi không thể chắc chắn ông ta đã nhận được tin nhắn chưa.

Cũng có nghĩa là vụ theo dõi này có thể vẫn đang được tiến hành.

Sáng hôm sau, khi chúng tôi cùng nhau rời căn hộ đến trung tâm xe nôi, mọi giác quan của tôi đều đang cảnh giác cao độ. Tôi cảm thấy chắc chắn có người đang quan sát chúng tôi. Nhưng ở đâu? Nấp trên cây? Ngồi trong một chiếc ô tô đang đỗ chĩa ống kính tele về phía chúng tôi? Tôi rón rén bước xuống bậc tam cấp tòa nhà, mắt dáo dác. Bên trái tôi chợt có tiếng click của thiết bị điện tử, và theo bản năng tôi lấy tay che mặt... cho đến khi tôi nhận ra đó không phải tiếng máy ảnh mà là tiếng ai đó bấm mở cửa ô tô.

“Em không sao chứ, em yêu?” Luke nhìn tôi, bối rối.

Một bưu tá đi qua, và tôi liếc ông ta một cái nghi ngờ. Có thật đó là một bưu tá không?

À phải. Đúng thế.

Tôi vội đuổi theo Luke. “OK, giờ thì vào xe đi. Nhanh lên.”

Lẽ ra chúng tôi nên mua xe có kính đen kịt. Tôi đã bảo Luke suốt rồi. Có cả tủ lạnh trong xe nữa.

Vừa ra đến cổng khu nhà thì di động của tôi đổ chuông làm tôi giật bắn cả mình. Thời điểm trùng hợp quá đi mất. Chắc đó là tay thám tử tư, gọi điện bảo ông ta đang trong cốp xe. Hoặc đang ở tòa nhà đối diện, với một khẩu súng trường nhằm vào Luke...

Thôi thôi. Mình đâu có thuê sát thủ chứ. Ổn mà.

Ngay cả thế, khi lôi điện thoại ra, tay tôi vẫn run lẩy bẩy.

“Ừm... a lô?” tôi căng thẳng nói.

“Chào, mình đây!” giọng Suze hồ hởi, trên nền tiếng trẻ con trong điện thoại. “Nghe này, nếu ở đó bán loại xe nôi Urban Baby viền đỏ thì mua luôn cho mình nhé? Mình sẽ gửi tiền sau.”

“Ôi. Er... tất nhiên rồi.” Tôi vớ lấy cây bút nguệch ngoạc ghi lại. “Còn gì nữa không?”

“Không, thế thôi. Giờ mình phải đi đây! Nói chuyện sau nhé!”

Tôi cất điện thoại đi, vẫn còn chưa hoàn hồn. Chúng tôi đang bị bám theo, tôi biết chắc thế.

“Thế, cái chỗ đó ở đâu?” Luke xem xét tờ rơi và bắt đầu bấm bấm nút trên thiết bị định vị vệ tinh của mình. Khi bản đồ hiện ra, anh nhăn mặt. “Cách đây cả chục dặm ấy. Chúng ta có nhất thiết phải đến đấy không?”

“Đó là chỗ tốt nhất London này! Nhìn này!” Tôi đọc to tờ rơi. “Bạn được thử dùng tất cả các xe nôi chất lượng cao nhất trên nhiều dạng địa hình khác nhau và một tư vấn viên sẽ giúp dẫn bạn ra khỏi ma trận.”

“Ý so việc mua xe nôi với ma trận hay một ma trận theo nghĩa đen?” Luke hỏi.

“Em không biết nữa,” tôi thừa nhận, sau khi đọc kỹ tờ rơi. “Nhưng dù sao đi nữa, ở đó cũng có nhiều xe để chọn nhất, và Suze bảo chúng ta nên đến đó.”

“Cũng có lý.” Luke nhướng mày rồi quẹo góc chữ U. Rồi anh nhíu mày khi nhìn qua cửa kính. “Cái xe kia trông quen quen.

Chết tiệt.

Cố tỏ ra bình thường, tôi ngoái đầu lại xem. Đó là một chiếc Ford màu nâu, trong xe là một gã đang lái. Một gã tóc sẫm màu, mặt rỗ, sặc mùi thám tử tư.

Chết tiệt chết tiệt chết tiệt.

“Mình nghe radio đi!” tôi nói. Tôi bắt đầu chỉnh đủ các kênh, vặn to tiếng lên, cố gắng đánh lạc hướng anh. “Mà dù sao thì trông nó quen thì đã sao chứ? Có cả triệu chiếc Ford nâu trên đời này. Ai biết cụ thể là bao nhiêu chứ? Có khi phải... năm triệu. Không, mười...”

“Xe Ford nâu?” Luke nhìn tôi kỳ lạ. “Cái gì thế?”

Tôi lại quay đầu lại. Chiếc Ford nâu đã biến mất. Nó biến đâu được chứ?

“Anh muốn nói đến chiếc BMW mui trần mà chúng ta vừa vượt qua cơ,” Luke nói, vặn nhỏ tiếng radio xuống. “Trông như xe của chồng Mel.”

“À phải,” tôi nói sau khi ngừng một lát, rồi im lặng. Có lẽ mình cứ ngậm mồm vào một lúc thì hơn.

Trước đó tôi không hề nhận ra rằng phải mất cả giờ mới tới được Pram City. Đó là một khu kho lớn tọa lạc ngoại ô phía Bắc London và đang áp dụng chương trình đỗ xe riêng lại rồi lên xe buýt đi tiếp vào. Cái này tôi cũng không biết. Nhưng chẳng sao. Cũng đáng nếu chúng tôi mua được chiếc xe nôi sành điệu, tuyệt diệu nhất thế giới!

Khi bước xuống xe buýt, tôi lại lấm lét nhìn quanh - nhưng không thấy bất cứ ai trông giống thám tử tư cả. Hầu như chỉ có các cặp đang mang bầu như chúng tôi. Trừ phi... có lẽ Dave Sharpness đã thuê một cặp mang bầu khác theo dõi chúng tôi?

Không. Mình đang hoang tưởng rồi. Phải thôi ám ảnh về chuyện này ngay. Mà nếu Luke có phát hiện ra, thì chẳng lẽ đó là điều tệ hại nhất trên đời à? Ít ra tôi cũng quan tâm đến cuộc hôn nhân của chúng tôi. Theo cách nào đó, anh nên thấy khoái vì tôi đã thuê người theo dõi anh.

Chính xác.

Chúng tôi tiến đến những cánh cửa khổng lồ cùng những cặp khác - và khi cùng Luke bước vào, tôi không thể ngăn mình cảm thấy một nguồn hạnh phúc nho nhỏ bừng lên. Chúng tôi đang ở đây, cùng nhau chọn xe nôi. Y như tôi vẫn hằng tưởng tượng!

“Thế!” Tôi cười rạng rỡ với Luke. “Anh thấy thế nào? Mình nên bắt đầu từ chỗ nào nhỉ?”

“Jesus ôi,” Luke nói, nhìn quanh. Đó là một tòa nhà lớn mái vòm, với hệ thống điều hòa không khí dở hơi và mấy bài hát mẫu giáo vang lên trên hệ thống loa. Những tấm bảng sặc sỡ dài đến cả ba mét treo lủng lẳng trên xà nhà đề các loại xe nôi “Thường”, “Mọi địa hình”, “Đi du lịch”, “Sinh đôi, sinh ba, bốn...”.

“Chúng ta cần cái gì nhỉ?” Luke bóp bóp trán. “Một cái xe nôi bình thường? Hay loại đem đi du lịch được? Hay một cái kiểu cổ?”

“Còn tùy.” Tôi cố nghe có vẻ hiểu biết - nhưng sự thật là tôi vẫn thấy toàn bộ vụ xe nôi xe đẩy này rối tinh rối mù. Suze đã cố giải thích hệ thống này cho tôi, nhưng mọi thứ cứ như một cuộc họp báo hồi tôi còn là phóng viên tài chính vậy. Tôi choáng váng trước đống ưu, nhược điểm của loại có bánh trước xoay được - và rồi khi cô nói xong tôi xấu hổ quá không thể thú nhận rằng mình chẳng cho được chữ nào vào đầu cả.

“Em đã làm một vài nghiên cứu,” tôi nói thêm, thò tay vào túi tìm Danh mục Xe nôi rồi tự hào đưa cho Luke. Trong vòng vài tuần qua, mỗi lần trông thấy một chiếc xe nôi hay ho, tôi lại ghi lại tên hãng sản xuất nó - không dễ đâu. Có lần tôi đã phải đuổi theo một cái suốt cả phố High Street Kensington.

Luke đang lật giở tập danh sách, kinh ngạc. “Becky, phải có đến ba mươi loại xe nôi ở đây.”

“Đó là danh sách vòng một mà! Mình chỉ cần giảm xuống một chút...”

“Tôi giúp gì được anh chị đây?” Chúng tôi cùng ngẩng lên thấy một tay đầu tròn tóc tiến lại. Anh ta mặc áo cộc tay, đeo phù hiệu của Pram City trên đề “Tên tôi là Stuart”, thành thục đẩy chiếc xe nôi màu tía chỉ bằng một tay.

“Chúng tôi cần mua xe nôi,” Luke nói.

“À.” Mắt Stuart hướng xuống bụng tôi. “Chúc mừng! Hai người đến đây lần đầu phải không?”

“Lần đầu và duy nhất,” Luke nói dứt khoát. “Không định thô lỗ đâu, nhưng chúng tôi muốn mua mọi thứ gói gọn trong một lần đi, đúng không, Becky?”

“Chắc chắn rồi!” tôi gật đầu.

“Tất nhiên rồi. Glenda? Cô lo hộ tôi cái này nhé? Đẩy lại Khu D.” Stuart đẩy chiếc xe nôi màu tía qua sàn nhà bóng lộn đến cho một cô gái cách chừng mười mét rồi quay lại với chúng tôi. “Giờ, hai người đang tìm xe nôi kiểu gì nhỉ?”

“Bọn tôi cũng chưa chắc lắm,” tôi nói, liếc nhìn Luke. “Tôi nghĩ chúng tôi cần giúp đỡ một chút.”

“Dĩ nhiên!” Stuart gật đầu. “Mời đi lối này.”

Anh ta dẫn chúng tôi vào giữa khu vực toàn xe nôi loại dùng đi du lịch, rồi dừng lại, như một hướng dẫn viên ở viện bảo tàng.

“Mọi cặp vợ chồng đều khác nhau,” anh nói bằng giọng như hát. “Mọi đứa trẻ đều độc đáo. Vậy nên trước khi chúng ta đi tiếp, tôi muốn hỏi anh chị vài câu về phong cách sống, như thế sẽ giúp định hướng lựa chọn tốt hơn.” Anh với lấy một tập giấy nhỏ gắn vào thắt lưng anh bằng một dây kiểu lò xo. “Xem xét địa hình trước nhé. Hai người định dùng xe nôi khi nào? Đi bộ trên vỉa hè và đi mua sắm? Hay đi bộ leo núi? Hay leo núi mạo hiểm?”

“Tất cả,” tôi nói, như bị giọng của anh ta thôi miên.

“Tất cả?” Luke kêu lên. “Becky, em định đi leo núi mạo hiểm lúc nào thế?”>“Có thể chứ?” tôi phản pháo. “Em có thể coi đó là một sở thích!” Tôi hình dung ra cảnh mình nhẹ nhàng đẩy chiếc xe nôi lên tận vùng núi Everest, trong khi con tôi ê a ngước nhìn tôi hạnh phúc. “Em nghĩ mới ở giai đoạn này anh không nên loại trừ mọi khả năng.”

“Uh-huh.” Stuart nguệch ngoạc ghi vài chữ. “Rồi, anh chị có cần một chiếc xe gấp gọn được nhanh chóng và dễ dàng mang lên ô tô không? Anh chị có muốn một chiếc chuyển thành ghế ô tô được không? Anh chị đang tìm kiếm một chiếc gọn nhẹ, dễ sử dụng hay an toàn chắc chắn?”

Tôi liếc nhìn Luke. Trông anh cũng hoang mang như tôi vậy.

“Mình xem một vài mẫu trước nhé.” Stuart dịu xuống. “Như thế sẽ giúp anh chị khởi động.”

Nửa tiếng sau đầu óc tôi đã cuồng quay. Chúng tôi đã xem loại có thể chuyển thành ghế trên ô tô, loại có thể gấp lại bằng thủy lực, loại có bánh xe đạp, loại có đệm lò xo kiểu Đức, cả loại như một cái máy kỳ cục bảo vệ đứa trẻ khỏi ô nhiễm và “lý tưởng khi dùng đi mua sắm và cà phê”. (Tôi mê cái này.) Chúng tôi cũng xem cả loại có túi bọc chân cho ấm, chống mưa, chắn sáng và loại có mái che.

Thành thực mà nói, lúc này chính tôi đã sẵn sàng đi cà phê, nhưng Luke vẫn còn mê mải. Anh đang suy nghĩ rất lung trước khung của một chiếc xe nôi có bánh to nhất, nhiều đường rãnh nhất mà tôi từng thấy. Nó được bọc vải kaki rằn ri và trông như một món đồ chơi bạo lực Action Man cỡ lớn.

“Tức là phần khung của cái này có khớp nối à,” anh hào hứng nói. “Như thế sẽ tác động thế nào đến bán kính quẹo xe?”

Trời ạ. Có phải xe ô tô đâu!

“Không gì vượt được model này về bán kính quẹo xe.” Mắt Stuart sáng lên khi anh ta đẩy thử để minh họa. “Mẫu Chiến binh này có thể so với một chiếc Humvee quân sự trong số các loại xe nôi địa hình. Anh thấy trục xe đàn hồi không?”

“Chiến binh?” tôi kinh hãi nhắc lại. “Chúng tôi sẽ không mua một chiếc xe nôi tên là ‘Chiến binh’

Cả hai người đàn ông đều lờ tôi đi.

“Thật là một tác phẩm kỹ thuật tuyệt vời.” Luke cầm thử tay đẩy. “Cảm giác dễ chịu.”

“Đây là xe nôi nam tính. Chứ không phải loại thời trang.” Stuart liếc một cách khá khinh bỉ về phía chiếc có logo của Lulu Guinness mà tôi đang cầm. “Hôm trước một cựu quân nhân của Lực lượng Không quân Đặc nhiệm vừa qua đây, anh Brandon ạ.” Giọng anh ta chợt thì thào. “Và anh ta đã chọn cái này.”

“Tôi rất thích cái này.” Luke đẩy tới đẩy lui chiếc xe. “Becky, anh nghĩ mình nên mua cái này.”

“Cũng được.” Tôi đảo mắt. “Cái đó có thể là của anh.”

“Ý em là sao, của anh á?” Luke nhìn tôi trân trối.

“Em thì thích cái này!” Tôi bướng bỉnh nói. “Nó có logo của Lulu Guiness và chỗ để iPod. Và xem cái che nắng này. Tuyệt quá đi mất!”

“Em đùa à?” Luke nhìn chiếc xe một lượt, vẻ không tán thành. “Trông như đồ chơi ấy.”

“Còn cái anh chọn thì trông như xe tăng! Em sẽ không đẩy cái thứ đó trên phố đâu!”

“Dù rất hoan nghênh lựa chọn của anh chị,” Stuart thỏ thẻ chen ngang, “tôi chỉ muốn nói là cả hai mẫu đó đều không thể chuyển thành ghế ngồi trên ô tô hoặc gập gọn lại được như yêu cầu ban đầu của hai người.”

“Ối.” Tôi nhìn chiếc Lulu Guinness. “Ừ há.”

“Cho phép tôi gợi ý là hai người nên ngồi lại với nhau, uống cà phê, và thống nhất nhu cầu được không? Cũng có thể hai người cần nhiều hơn một chiếc xe nôi. Một cái để đi các dạng địa hình gồ ghề, một cái để đẩy đi shopping loanh quanh.”

Cũng là ý hay.

Stuart vội bước lại chỗ một cặp khác, còn tôi và Luke đến quầy cà phê.

“OK,” tôi nói khi chúng tôi đến chỗ mấy cái bàn. “Anh đi mua cà phê nhé. Em sẽ ngồi nghĩ xem chính xác thì ta cần gì.”

Tôi kéo ghế ra, ngồi xuống, lấy bút cùng Danh sách Xe nôi của mình ra. Ở mặt sau tờ danh sách, tôi viết “Các loại Ưu tiên”, rồi bắt đầu kẻ bảng. Cách duy nhất để xác định được nhu cầu là phải hoàn toàn công tâm và khoa học.

Vài phút sau, Luke quay lại mang theo khay đồ uống. “Tiến triển thêm gì chưa?” anh hỏi, ngồi xuống đối diện tôi.

“Rồi!” tôi ngẩng lên, mặt đỏ ửng vì gắng sức. “OK. Nãy giờ em vẫn cố làm việc một cách logic... và chúng ta cần năm chiếc xe nôi.”

“Năm?” Suýt thì Luke đánh rơi cốc cà phê. “Becky, một đứa nhóc bé xíu không thể nào cần đến năm cái xe nôi.”

“Có đấy! Anh xem này!” Tôi đưa bảng mình vừa kẻ cho anh xem. “Mình cần một chiếc loại để đi du lịch, với giường trẻ em di động và ghế ngồi ô tô khi con còn nhỏ.” Tôi vừa nói vừa xòe ngón tay đếm. “Mình cần một chiếc xe nôi địa hình để dùng khi đi bộ. Mình cần một chiếc chuyên dụng khi đi shopping, đi cà phê để dùng trong thành phố. Mình cần một chiếc công nghệ cao gấp gọn được để dùng khi mang lên ô tô. Và cần cả một chiếc Lulu Guinness có chỗ để iPod nữa.”

“Vì sao?”

“Tại... nó sành điệu,” tôi nói, chống chế. “Và tất cả các bà mẹ ngon lành khác đều có.”

“Các bà mẹ ngon lành khác?” Luke đờ đẫn nhìn tôi. Thật tình. Anh không nhớ gì sao?

“Trên Vogue ấy! Em phải là bà mẹ ngon lành nhất!

Thấy Stuart đi ngang qua quầy cà phê, Luke liền gọi anh ta lại.

“Xin lỗi. Vợ tôi đang nói đến chuyện mua năm cái xe nôi. Anh làm ơn giải thích với cô ấy rằng như thế là hoàn toàn vô lý được không?”

“Anh sẽ ngạc nhiên đấy, quý khách,” Stuart nói, bí mật nháy mắt với tôi. “Thực sự chúng tôi đã chứng kiến rất nhiều khách hàng ghé đây nhiều lần. Và nếu anh muốn chỉ đi mua một lần, thì ý tưởng của vợ anh có vẻ hợp lý đấy chứ...” Anh ta ngưng lại giữa câu khi Luke đanh mặt lại rồi hắng giọng. “Mà sao hai người không thử vài mẫu ở khu vực gồm mọi địa hình của chúng tôi nhỉ? Sẽ mang lại một ý tưởng đích thực đấy!”

Khu vực mọi địa hình nhân tạo ở cuối cửa hàng, Stuart giúp chúng tôi mang hết đám xe “Có khả năng mua” đến đó.

“Pram City chúng tôi luôn tự hào về khu vực này,” anh ta nói, đẩy cả sáu chiếc xe nôi một lúc thành một hàng dọc mà chẳng mất chút công sức nào. “Đi một vòng quanh đây, anh chị sẽ thấy mọi bề mặt địa hình mà một chiếc xe nôi sẽ gặp phải trong suốt quá trình sử dụng, từ sàn đá cẩm thạch ở trung tâm mua sắm đến bãi biển sỏi đá trong một kỳ nghỉ hè, hay những bậc cầu thang đá của thánh đường nào đó... Tất cả đều ở đây!”

Chà chà. Tôi thấy khá ấn tượng. Khu vực này dài khoảng ba mươi mét, như một kiểu đường đua, và khắp nơi quanh đây người ta đang vừa đẩy thử xe nôi vừa gọi nhau í ới. Ở khu vực sỏi, một cô gái đang mắc kẹt với chiếc xe nôi có dù che màu hồng, còn ở khu bãi biển, hai đứa nhóc mới lẫm chẫm biết đi đang ném cát vào nhau.

“Tuyệt quá!” tôi chộp lấy cái dùng khi đi cà phê và shopping hào hứng đẩy thử. “Thách anh đua đấy, ngài Chiến binh.”

“Em thách đấy nhé.” Luke cầm lấy hai tay đẩy tổ chảng bọc vải kaki của chiếc nôi rồi nhíu mày. “Cái này nhả phanh ra thế nào nhỉ?”

“Ha! Thua rồi nhé!” Tôi bắt đầu lướt đi trên khu vực “vỉa hè” cùng chiếc xe nôi lanh lẹ của mình. Một lát sau tôi bỗng thấy Luke bắt đầu đẩy được con qu của anh đi - và chẳng mấy chốc đã bắt kịp tôi.

“Anh dám à!” Tôi ngoái lại nói, và tăng tốc.

“Chiếc Chiến binh này là vô địch,” Luke nói bằng giọng như trong các trailer phim. “Chiến binh không bao giờ chịu thất bại.”

“Chiến binh của anh có biết xoay vòng không?” tôi đáp trả. Lúc này chúng tôi đã ở trên bề mặt cẩm thạch, và chiếc xe của tôi thật tuyệt hảo! Tôi chỉ cần dùng một ngón tay cũng đẩy được nó, và đúng là nó có thể đi theo đường hình số 8. “Anh thấy chưa? Nó cực kỳ...” tôi ngẩng lên đã thấy Luke trên khu sỏi rồi. “Anh đã bỏ qua một phần thi bắt buộc nhé!” tôi bực tức gào lên. “Phạt hai mươi giây!”

Chiếc Chiến binh khá tuyệt khi đi trên sỏi, phải nói thế. Như kiểu nó nghiến qua bắt đám sỏi đá phải tuân phục. Còn cái của tôi thì hơi... vô dụng.

“Cần giúp gì không em?” Luke hỏi khi nhìn tôi dò dẫm tìm đường đi tắt qua. “Gặp rắc rối với cái xe nôi kém tắm ấy hả?”

“Em đâu có định đưa con em đến mấy cái hố sỏi ấy làm gì,” tôi phản pháo, ra điều tử tế. Tôi tiến đến chỗ bãi cỏ và tình-cờ-một-cách-cố-ý đâm xe vào xe Luke.

“Bộ phận chỉnh hướng có vấn đề hả?” Anh nhướng mày.

“Chỉ kiểm tra túi khí an toàn của anh thôi mà,” tôi nhí nhảnh nói. “Hình như nó không hoạt động thì phải.”

“Em tử tế quá! Cho phép anh thử túi khí của em nhé?” Anh đâm xe nôi của anh vào xe tôi và tôi vừa bật cười vừa đâm lại anh phát nữa. Ở hàng rào kế bên, tôi thấy Stuart đang quan sát chúng tôi, hơi hoảng hốt.

“Đã quyết định được cái nào chưa?” anh ta gọi với vào.

“Rồi,” Luke hét đáp lại, gật gật đầu. “Chúng tôi muốn mua ba chiếc Chiến binh.

“Nói linh tinh!” Tôi đánh Luke bằng mu bàn tay và anh bắt đầu cười lớn.

“Giờ thì là bốn chiếc...” Anh ngưng bặt khi di động đổ chuông. “Chờ chút.” Anh lôi nó ra áp lên tai. “Luke Brandon nghe. A, chào.”

Anh buông cái xe nôi ra và quay đi. Có lẽ giờ mình nên đẩy cái Chiến binh xem. Tôi cầm lấy cái tay cầm to bự và đẩy thử.

“Đùa à,” tôi nghe thấy Luke nói gay gắt. Tôi đẩy chiếc Chiến binh loanh quanh cho đến khi đối diện với anh. Mặt anh căng thẳng, tái mét, và anh đang cau mày chăm chú lắng nghe ai đó trên điện thoại. “Mọi chuyện ổn chứ?” tôi cử động miệng thành câu đó nhưng không phát ra tiếng, nhưng anh lập tức quay ngoắt đi và bước tránh xa tôi vài bước.

“Ừ,” tôi nghe thấy anh nói. “Chúng ta sẽ phải... suy nghĩ về việc này.” Anh vừa bước dọc khu đẩy thử xe vừa vò tóc, thậm chí không buồn chú ý tới một cặp vợ chồng với cái xe nôi ba bánh đã phải dạt vội sang một bên để tránh anh.

Cảm thấy hơi lo, tôi bắt đầu đẩy chiếc Chiến binh theo anh. Có chuyện gì vậy? Anh đang nói chuyện điện thoại với ai? Tôi đẩy thẳng chiếc xe xuống các bậc thang, cuối cùng cũng theo kịp anh ở khu vực bãi cát biển. Khi tiến lại gần, tôi chợt cảm thấy bồn chồn. Anh đang đứng đó, giữ chặt điện thoại, mặt mũi hằn nét căng thẳng.

“Không làm thế được,” anh tiếp tục nói bằng cái giọng trầm trầm ấy. “Chuyện đó không thể được.” Rồi đột ngột anh thấy tôi và cả khuôn mặt anh liền cau có.

“Luke...”

“Anh đang nói chuyện, Becky.” Giọng anh nghe như quát. “Anh có thể có chút riêng tư được không đây?” Anh đứng dậy sải bước dọc theo dải cát, tôi chỉ biết nhìn theo, cảm thấy như vừa bị đấm một quả vào giữa mặt.

Riêng tư? Với cả tôi ư?

Chân tôi run rẩy khìn anh sải bước ra xa. Có chuyện gì không ổn vậy? Chỉ một phút trước đây chúng tôi còn cùng nhau đẩy xe nôi, cười nói và trêu chọc nhau, vậy mà giờ...

Chợt tôi nhận ra điện thoại của mình cũng đang đổ chuông trong túi. Tôi chợt tin chắc, một cách điên rồ, rằng đó là Luke gọi để xin lỗi - nhưng tôi vẫn nhìn thấy anh ở đầu kia khu đẩy thử xe mà, anh vẫn đang nói chuyện.

Tôi lôi điện thoại ra nghe. “A lô?”

“Cô Brandon phải không?” một giọng rè rè vang lên. “Tôi Dave Sharpness đây.”

Ôi trời ạ. Chọn đúng lúc để gọi thế.

“Cuối cùng thì ông cũng gọi lại!” tôi quát, đổ nỗi lo lắng của mình lên đầu ông ta. “Nghe này, tôi hủy vụ với ông rồi! Ông đang làm cái gì thế? Vẫn theo dõi chồng tôi à?”

“Cô Brandon.” Dave Sharpness cười khùng khục. “Nếu tôi nhận được một xu mỗi khi có một phụ nữ gọi điện đến bảo hủy điều tra ngay hôm sau rồi hối tiếc thì...”

“Nhưng tôi thực sự muốn ông hủy!” tôi bực muốn đập điện thoại quá. “Chồng tôi đã biết có người đang theo dõi anh ấy! Anh ấy đã thấy người của ông!”

“À.” Giọng Dave Sharpness có vẻ kinh ngạc. “Được rồi, đúng là đáng lẽ không nên để xảy ra lỗi này. Tôi sẽ nói với đặc vụ liên quan...”

“Bảo họ ngừng hết đi! Bảo họ thôi ngay phút này trước khi cuộc hôn nhân của tôi bị hủy hoại! Và đừng có gọi cho tôi nữa!

Điện thoại càng lúc càng rè.

“Tôi không nghe thấy cô nói gì, cô Brandon ạ.” Tôi nghe giọng Dave Sharpness nhỏ xíu. “Tôi xin lỗi. Tôi đang trên đường đến Liverpool.”

“Tôi nói: ngừng điều tra ngay!” tôi nói, to và rõ ràng

“Thế còn về các kết quả tìm được thì sao? Tôi gọi cho cô vì thế. Tôi có một báo cáo đầy đủ dành cho cô đây...” Giọng ông ta biến mất vào một biển tiếng rè nhiễu.

“Kết quả tìm được?” tôi trừng trừng nhìn điện thoại, tim đột nhiên nện thình thình. “Ý ông là... ông Sharpness? Ông còn ở đó không?”

“... thực sự cho rằng cô nên xem những tấm hình đó...”

Tiếng rè rè bất chợt chuyển thành tu tu liên tục. Ông ấy gác máy rồi.

Tôi tê liệt, đứng đó trên cát, một tay vẫn giữ chặt chiếc Chiến binh. Những tấm ảnh? Chắc chắn không phải ý ông ta là... chứ?

“Becky.” Tiếng Luke khiến tôi giật bắn mình tung cả điện thoại lên trời. Anh cúi xuống bãi cát nhặt lên đưa lại cho tôi. Tôi không thể nhìn thẳng vào anh khi run rẩy đưa tay ra nhận lại và cho nó vào túi.

Ảnh chụp gì?

“Becky, anh phải đi bây giờ.” Giọng Luke căng thẳng như tôi vậy. “Đó là... Mel. Một vụ khá khẩn cấp ở công ty.”

“Không sao.” Tôi gật đầu và bắt đầu đẩy chiếc Chiến binh lại điểm xuất phát trong khu đẩy thử. Mắt tôi đờ đẫn nhìn thẳng phía trước. Tôi cảm thấy tê cóng và trống rỗng. Ảnh chụp cái gì?

“Mình lấy cái Lulu Guiness đi,” Luke nói khi chúng tôi tới điểm xuất phát. “Anh thực sự không bận tâm đâu.”

“Thôi. Mua cái Chiến binh ấy.” Tôi nuốt khan, cố gắng nhận cục nghẹn đang dâng lên trong cổ họng mình xuống. “Không sao mà.”

Tất cả niềm vui và sự dễ chịu đã tan biến. Tôi cảm thấy lạnh người vì sợ. Dave Sharpness đã có bằng chứng rằng Luke đang... làm gì đó. Và tôi chẳng biết đó