Tín Đồ Shopping Lấy Chồng

Chương 17




CHUYỆN NÀY ĐANG vượt quá một trò đùa rồi đây. Luke đã không đi làm hơn một tuần nay. Và anh cũng không cạo râu. Anh cứ liên tục ra ngoài và lang thang ở nhưng nơi nào có Chúa mới biết được và mãi đến sớm tinh mơ mới về nhà. Rồi hôm qua, tôi đi làm về thấy anh đã đem nửa số giày của mình cho những người qua đường.

Tôi thấy thật tuyệt vọng. Chẳng có nỗ lực nào của tôi thành công cả. Tôi đã thử tự nấu cho anh những bát xúp bổ dưỡng. (Ít nhất thì trên vỏ lon có ghi là bổ dưỡng và tự làm). Tôi đã thử yêu anh một cách dịu dàng, nồng nhiệt. Chuyện đó rất tuyệt, (và khi việc đó diễn ra thì cũng khá lâu). Nhưng rốt cuộc cũng không thay đổi được gì. Sau cùng thì anh lại vẫn y như vậy, chỉ ủ rũ và nhìn chăm chăm vào khoảng không.

Việc tôi cố làm nhiều nhất là ngồi xuống nói chuyện với anh. Đôi khi tôi thực sự nghĩ mình đã đạt được điều gì đó. Nhưng rồi anh hoặc là quay trở lại trạng thái trầm cảm, hoặc là nói “Ích gì?” và lại đi ra ngoài. Rắc rối thực sự ở đây là, chẳng có điều gì anh nói ra lại có lý cả. Chỉ một phút trước anh còn nói rằng muốn từ bỏ công ty và tham gia chính trường, trái tim anh đặt ở đó và anh sẽ không bao giờ phản bội. (Chính trị? Trước đây anh có bao giờ nhắc đến chính trị đâu.). Ấy thế mà chỉ lát sau, anh đã lại nói rằng làm bố mới là tất cả những gì anh muốn, hãy sinh sáu đứa con rồi thì anh sẽ ở nhà và trở thành một ông bố nội trợ.

Trong khi đó, trợ lý của anh liên tục gọi đến hàng ngày để xem Luke đã khá hơn chưa, và tôi càng ngày càng phải phát minh ra những chi tiết ghê gớm hơn. Thực tế thì hiện nay anh đang bị bệnh dịch rồi.

Tôi thực sự tuyệt vọng, sáng nay tôi đã gọi cho Michael và anh ấy hứa sẽ ghé qua xem có thể giúp được gì không. Nếu có ai đó có thể giúp, đó là Michael.

Còn chuyện đám cưới...

Tôi thấy phát ốm mỗi khi nghĩ đến nó. Còn ba tuần nữa. Tôi vẫn chẳng nghĩ ra được giải pháp nào cả.

Sáng nào mẹ cũng gọi cho tôi và chẳng hiểu bằng cách nào, rồi nói chuyện với mẹ hoàn toàn bình thường. Chiều nào Robyn cũng gọi cho tôi và cũng không hiểu sao tôi có thể nói chuyện hoàn toàn bình thường với chị ta. Gần đây tôi thậm chí còn đùa bảo rằng sẽ không xuất hiện vào ngày cưới. Chúng tôi cười, và Robyn nửa đùa nửa thật “Tôi sẽ kiện cô!” còn tôi thì cố không nức nở một cách cuồng loạn.

Tôi có cảm giác mình đang rơi tự do. Lao thẳng xuống đất mà không có lấy một chiếc dù.

Tôi không biết mình làm bằng cách nào. Tôi đã trượt vào một vùng hoàn toàn mới, vượt quá cả hoảng loạn thông thường, vượt quá cả những giải pháp thông thường. Chỉ có phép màu mới cứu được tôi.

Về cơ bản thì đó là điều mà hiện giờ tôi đang đặt hy vọng vào. Tôi đã thắp 50 cây nến ở nhà thờ Thánh Thomas và 50 cây nến nữa ở nhà thờ Thánh Patrick, và tôi đã đặt lời cầu nguyện lên bảng cầu nguyện ở giáo đưòng Do Thái trên phố 65, và còn dâng hoa cho nữ thần Ganesh của đạo Hindu. Thêm nữa, có một nhóm người ở Ohio mà tôi tìm thấy qua mạng đang ngày đêm cầu nguyện cho tôi.

Ít nhất thì họ cũng đang cầu cho tôi tìm thấy hạnh phúc sau những nỗ lực đấu tranh của tôi với chứng nghiện rượu. Tôi không thể giải thích được đầy đủ câu chuyện về hai đám cưới cho cha Gilbert, đặc biệt sau khi đọc bài thuyết giáo của cha về việc Chúa đã đau đớn vì sự lừa dối như khi Quỷ móc mắt người chính nghĩa. Vậy là tôi bịa ra chuyện nghiện rượu, vì họ đã có một trang về nó.

Chẳng có chút thời gian nào để nghỉ ngơi. Tôi thậm chí không thể thư giãn ở nhà. Căn hộ như đang thắt nghẹt lấy tôi. Quà cưới trong những hộp giấy to tướng chất đầy ở tất cả phòng. Mẹ gửi fax cho tôi khoảng 50 lần hàng ngày, còn Robyn thì tạt qua bất cứ khi nào cô ta mưốn, và có cả một tuyển tập mạng che mặt và khăn đội đầu trong phòng khách Dream Dress gửi cho tôi mà không thèm hỏi ý kiến.

“Becky?” Tôi ngước lên khỏi tách cà phê sáng của mình và thấy Danny đang lững thững đi vào bếp. “Cửa mở. Không đi làm sao?”

“Hôm nay tớ xin nghỉ.”

“Vậy à.” Anh với lấy một mẩu bánh quế và cắn một miếng. “Thế tình hình bệnh nhân thế nào rồi?”

“Hài hước đấy”

“Hỏi thật mà.” Trong một thoáng, trông Danny có vẻ lo lắng thật lòng, và tôi cũng cảm thấy mình đỡ căng thẳng một chút. “Luke đã hết cái trò đó chưa?”

“Chưa hẳn,” tôi thú nhận và mắt anh sáng rõ lên.

“Vậy là có thêm quần áo nào bị cho đi không?”

“Không!” tôi phẫn nộ nói. “Không có đâu. Và đừng có nghĩ là cậu có thể giữ đôi giày đó! ”

“Cái đôi Pradas mới cứng đó hả? Cậu đùa à! Nó là của tớ. Luke đã tặng nó cho tớ. Nếu anh ấy không muốn có nó nữa...”

“Anh ấy muốn. Anh ấy sẽ muốn. Anh ấy chỉ... hơi stress vào lúc này thôi. Ai mà chả bị stress! Thế không có nghĩa là cậu có thể lấy giày của họ!”

“Ai cũng bị stress. Nhưng chẳng ai cho một người hoàn toàn xa lạ tờ 100 đô la cả.”

“Thật sao?” tôi lo lắng ngước lên. “Anh ấy đã làm thế sao?”

“Tớ đã thấy anh ấy ở ga điện ngầm. Có một gã tóc dài, ôm ghi ta... Luke đi đến chỗ anh ra và đưa anh ta một nắm tiền. Thậm chí gã đó không hề xin xỏ gì. Thực ra thì trông gã có vẻ bị xúc phạm.”

“Ôi Chúa ơi...”

“Cậu biết tớ nghĩ thế nào không? Anh ấy cần một tuần trăng mật dài, thư giãn tuyệt vời. Các cậu định đi đâu?”

Ôi không. Lại rơi tự do. Tuần trăng mật. Tôi thậm chí còn chưa đặt vé. Làm sao tôi có thể cơ chứ? Thậm chí tôi còn không biết chúng tôi sẽ cất cánh từ cái sân bay chết tiệt nào nữa.

“Bọn tớ... Đó là một điều bất ngờ,” cuối cùng tôi nói. “Bọn tớ sẽ công bố trong ngày cưới.”

“Thế cậu đang nấu gì vậy?” Danny nhìn bếp lò, và một cái nồi đang sôi sùng sục. “Cành cây? Ừm, ngon đấy.”

“Đó là thảo dược Trung Hoa. Để giảm stress. Cậu đun sôi lên rồi uống nước.”

“Cậu nghĩ là sẽ cho Luke uống thứ này?” Danny chọc chọc vào hỗn dược.

“Chúng không phải là dành cho Luke. Đó là cho tớ!”

“Cho cậu? Cậu thì bị stress vì cái gì?” Tiếng chuông vang lên và Danny vươn người ra ấn nút mở cửa mà không thèm hỏi xem đó là ai. “Danny!”

“Đang đợi ai à?” cậu ta nói khi đặt ống nghe về cũ.

“Ồ, chỉ là tên sát nhân hàng loạt đang săn đuổi tớ thôi,” tôi mỉa mai. “Tuyệt.” Danny ngoạm thêm một miéng bánh quế nữa. “Tớ đã luôn muốn được thấy ai đó bị giết.”

Có tiếng gõ cửa, và tôi đứng dậy ra mở cửa.

“Nếu là cậu thì tớ sẽ đi thay đồ để trông hợp mốt hơn,” Danny nói. “Cả phòng xử án sẽ thấy những bức ảnh cậu trong bộ đồ đó. Cậu muốn trông cậu lúc nào cũng đẹp mà.”

Tôi mở cửa, nghĩ rằng chắc lại là một nhân viên chuyển phát nữa. Nhưng đó là Michael, vận áo len cashmere chui đầu màu vàng và đang nở nụ cười rạng rỡ. Chỉ nhìn thấy anh là lòng tôi đã nhẹ nhõm đi nhiều.

“Michael!” Tôi kêu lên và ôm lấy anh. “Cảm ơn rất nhiều vì đã đến.” “Lẽ ra anh đã đến sớm hơn nếu biết mọi chuyện tệ đến thế,” Michael nói. Anh nhướng mày. “Hôm qua anh có tới văn phòng của Công ty Truyền thông Brandon và nghe bảo Luke bị ốm. Nhưng anh không hề biết...”

“Vâng. Đúng thế, chính xác là em đã không loan báo tin tức. Em nghĩ nó sẽ qua đi trong vài ngày thôi.”

“Vậy Luke có nhà không?” Michael ngó vào căn hộ.

“Không, anh ấy đã ra ngoài từ sáng. Em không biết là đi đâu.” Tôi nhún vai bất lực.

“Cho tớ gửi lời hỏi thăm khi anh ấy về nhé,” Danny vừa nói vừa đi ra cửa. “Và nhớ là, tớ xí áo khoác Ralph Lauren của anh ấy rồi đấy nhé. ”

***

Tôi pha một bình cà phê mới (không có chất caffeine - đó là những gì Michael được phép dùng gần đây) và băn khoăn khuấy thảo mộc, rồi chúng tôi tìm đường đi qua đám bừa bộn của phòng khách để đến chỗ ghế sofa.

“Vậy,” anh vừa nói vừa bỏ đống tạp chí qua và ngồi xuống. “Luke đang hơi căng thẳng một chút.” Anh nhìn tôi run tay khi rót sữa. “Nhìn mọi thứ thì có vẻ em cũng vậy.”

“Em ổn,” tôi vội nói. “Là Luke. Anh ấy đã hoàn toàn thay đổi trong chốc lát. Lúc này anh ấy ổn, nhưng chỉ lúc sau thì đã là ‘Anh cần những lời giải đáp’ và ‘Sống để làm gì?’ và ‘Chúng ta sẽ đi tới đâu?’ Anh ấy rất chán nản, và anh ấy cũng không đi làm... Em không biết phải làm gì cả.”

“Em biết đấy, anh đã nghĩ chuyện này sớm muộn rồi cũng sẽ xảy ra,” Michael nói và cầm lấy cà phê từ tay tôi. “Người đàn ông của em đã ép bản thân mình quá sức. Luôn luôn như vậy. Bất cứ ai làm việc với cường độ như thế trong một khoảng thời gian dài như vậy…” Anh nhún vai buồn bã và vỗ ngực mình. “Anh biết mà. Sẽ phải trả giá.”

“Không chỉ là công việc. Mà... mọi thứ.” Tôi lúng túng cắn môi. “Em nghĩ anh ấy bị ảnh hưởng nhiều hơn anh ấy nghĩ khi chuyện... liên quan đến tình cảm.”

“Một loạt thứ xảy ra.”

“Chính xác. Hai anh đã cãi nhau... chuyện đó là một cú sốc. Nó khiến anh ấy bắt đầu nghĩ về... em không biết nữa, cuộc đời và mọi thứ. Rồi đến chuyện liên quan đến mẹ anh ấy.”

“A.” Micheal gật đầu. “Anh biết Luke rất đau khổ vì bài báo trên New York Times. Điều đó có thể hiểu được.”

“Thế chưa là gì đâu! Sau đó mọi thứ trở nên tồi tệ hơn cơ.”

Tôi giải thích chuyện Luke tìm thấy những lá thư của bố anh, và Michael cau mày.

“Được rồi,” anh nói và trầm tư khuấy cốc cà phê của mình. “Giờ thì mọi chuyện có lý rồi đây. Mẹ cậu ấy đã luôn là động lực để cậu ấy đạt được những thành công của mình. Anh nghĩ tất cả chúng ta đều hiểu rõ điều đó.”

“Nó giống như... đột nhiên anh ấy không biết tại sao mình lại làm những gì đang làm. Thế là anh ấy bỏ, không làm nữa. Anh ấy không đi làm, cũng không nói về chuyện đó, Elinor thì vẫn đang ở Thụy Sĩ, đồng nghiệp của anh ấy thì cứ gọi điện liên tục hỏi thăm anh ấy thế nào, và em không muốn nói rằng ‘Thực ra Luke không thể nghe điện thoại được vì hiện nay anh ấy đang trong cơn khủng hoảng tuổi trung niên...’ ”

“Đừng lo, hôm nay anh sẽ đến văn phòng. Anh có thể bịa ra chuyện đi nghỉ phép. Gary Shepherd có thể gánh vác giúp một chút. Anh ta rất có khả năng.”

“Nhưng anh ta được chứ?” tôi sợ hãi nhìn Michael. “Anh ta sẽ không chơi xỏ Luke chứ?”

Lần trước Luke mới lơ là rời mắt khỏi công ty hơn ba phút, thế mà ả Alicia Billington xấu xa đã cố câu kéo tất cả khách hàng của anh và ngầm phá cả công ty. Lần đó suýt nữa Công ty Truyền thông Brandon toi đời.

“Gary sẽ ổn thôi,” Michael trấn an tôi. “Và hiện nay anh cũng không bận lắm. Anh có thể theo dõi mọi chuyện.”

“Không!” tôi hốt hoảng nói. “Anh không được làm việc nhiều quá! Anh phải nghỉ ngơi thư giãn chứ.”

“Becky, anh đâu phải phế nhân!” Michael nói với vẻ khó chịu. “Em và con gái anh tệ y như nhau.”

Chuông điện thoại reo, tôi mặc kệ để nó chuyển sang chế độ lưu tin nhắn trên máy.

“Thế việc chuẩn bị cho đám cưới tới đâu rồi?” Michael nói, mắt nhìn lướt quanh phòng.

“Ồ... tốt!” tôi cười rạng rỡ với anh. “Cám ơn anh.”

“Anh nhận được một cuộc gọi từ người tổ chức đám cưới của bọn em về vụ tập dượt bữa tối. Cô ta nói bố mẹ em sẽ không đến dự được?” “Không,” tôi nói sau một chút ngập ngừng. “Không, họ không đến được.”

“Thế thì chán thật. Hai bác sẽ bay qua hôm nào?”

“Ờm...” tôi nhấp một ngụm cà phê, tránh ánh mắt anh. “Em cũng không chắc chính xác là ngày nào...”

“Becky?” giọng mẹ vang lên từ điện thoại, tôi giật bắn mình, làm đổ một ít cà phê lên sofa. “Becky, con yêu, mẹ cần nói chuyện với con về ban nhạc. Họ bảo không chơi bài “Dancing Queen” được, vì tay bass của họ chỉ chơi được bốn hợp âm thôi. Vậy nên họ đã gửi mẹ một danh sách những bài hát họ có thể chơi..”

Ôi khốn thật. Tôi vọt qua phòng vồ lấy ống nghe điện thoại.

“Mẹ!” Tôi hổn hển nói. “Con chào mẹ. Mẹ nghe này, con đang có chút việc bận, con gọi lại cho mẹ sau nhé?”

“Nhưng con yêu, con cần phải phê duyệt danh sách các bài hát! Mẹ sẽ gửi fax cho con nhé? ”

“Vâng. Được ạ. Mẹ cứ gửi đi.”

Tôi dập mạnh máy và quay lại chỗ ghế sofa, cố tỏ ra điềm tĩnh. “Mẹ em rõ là để hết tâm trí cho việc chuẩn bị lễ cưới nhỉ.” Michael mỉm cười nói.

“Ô ờ... vâng. Đúng là vậy”

Chuông điện thoại lại reo và tôi kệ thây nó.

“Em biết không, anh cứ muốn hỏi mãi. Mẹ em có phiền lòng khi em làm đám cưới ở Mỹ không?”

“Không!” tôi vừa nói vừa vặn xoắn các ngón tay. “Sao mẹ em lại phải phiền lòng cơ chứ?”

“Anh biết chuyện cưới xin thì các bà mẹ sẽ như thế nào...”

“Xin lỗi con yêu, mẹ sẽ nói nhanh thôi,” giọng mẹ lại vang lên. “Janice đang hỏi là con muốn khăn ăn được gấp thế nào? Kiểu mũ giám mục hay kiểu thiên nga?”

Tôi chộp lấy điện thoại.

“Mẹ ơi, nghe con nói này. Con đang có khách!”

“Thôi mà, cứ kệ anh đi,” Michael nói vọng ra từ ghế sofa. “Nếu chuyện đó quan trọng...”

“Việc đó không quan trọng! Em không hề quan tâm xem mấy cái khăn giấy đó sẽ được gấp hình gì! Ý em là chúng chỉ giống thiên nga có 2 giây thôi mà...”

“Becky!” mẹ kêu lên kinh ngạc. “Sao con có thể nói vậy! Janice đã đi học một lớp gấp khăn ăn chỉ để cho đám cưới của con thôi đấy! Khóa học đó tốn đến 45 bảng, và cô ấy đã phải tự mang bữa trưa đi...”

Sự hối lỗi bao trùm lấy tôi.

“Mẹ à, con xin lỗi. Con chỉ là hơi lơ đãng một chút thôi. Gấp kiểu... mũ giám mục đi. Và mẹ chuyển lời con tới cô Janice là con rất biết ơn vì những gì cô ấy đã làm để giúp đỡ con.” Tôi vừa đặt ống nghe điện thoại xuống thì chuông cửa kêu.

“Janice là người tổ chức đám cưới?” Michael hỏi với vẻ quan tâm. “Ơ... không. Là Robyn.”

“Bạn có thư!” cái máy tính ở góc phòng gào toáng lên.

Thế này thì quá đáng thật.

“Xin lỗi, tôi mở cửa ngay đây…”

Tôi chạy ra mở cửa mà không kịp thở và thấy một nhân viên bưu điện đang ôm một cái hộp các tông to tướng.

“Bưu phẩm cho cô Bloomwood,” anh ta nói. “Đồ dễ vỡ.”

“Cảm ơn,” tôi nói, lúng túng nhận lấy chiếc hộp từ anh ta.

“Xin hãy ký vào đây...” Anh ta đưa cho tôi chiếc bút, rồi khụt khịt mũi. “Có gì đó đang cháy trong bếp nhà cô thì phải?”

Ôi chết tiệt. Thảo mộc Trung Hoa.

Tôi lao vào tắt bếp, rồi quay lại chỗ anh ta cầm lấy bút. Giờ thì tôi lại nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Sao mọi người không thể để tôi yên nhỉ?

“Và đây...”

Tôi cố gắng hết sức có thể để nguệch ngoạc ký đúng dòng kẻ, và anh chàng bưu tá nghi ngờ liếc nhìn nó. “Cô ghi gì vậy?”

“Bloomwood! Tôi viết là Bloomwood!”

“Alô,” tôi nghe Michael nói. “Không, đây là nhà Becky. Tôi là Michael Ellis, bạn cô ấy.”

“Tôi cần cô ký lại, thưa cô. Ký thật rõ ràng.”

“Vâng, cháu là phù rể của Luke. Đúng vậy, cháu chào bác! Cháu rất mong được gặp bác!”

“Đưọc chưa?” tôi nói sau khi gần như găm tên mình lên trang giấy. “Hài lòng chưa?”

“Vui lên đi!” tay bưu tá giơ tay nói khi thong thả bước đi. Tôi đá cánh cửa đóng sầm lại và loạng choạng đi vào phòng khách đúng lúc nghe thấy Michael nói, “Cháu đã nghe nói về kế hoạch cho buổi lễ. Nghe có vẻ rất ngoạn mục!”

“Anh đang nói chuyện với ai vậy?” tôi làm khẩu hình.

“Mẹ em.” Michael mỉm cười làm khẩu hình lại.

Suýt nữa thì tôi đánh rơi cái hộp xuống sàn nhà.

“Cháu chắc là đến hôm đó mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ,” Michael trấn an. “Cháu vừa nói chuyện với Becky, cháu thực sự rất cảm phục sự tận tâm của bác với đám cưới. Việc đó hẳn là không dễ dàng gì!”

Không. Làm ơn. Không.

“Chà,” Michael nói, trông có vẻ ngạc nhiên. “Ý cháu là việc đó hẳn rất khó khăn. Bác thì ở Anh... trong khi Becky và Luke sẽ làm đám cưới ở…”

“Michael!” tôi tuyệt vọng nói, và anh giật mình ngẩng lên. “Thôi đi!”

Anh đặt tay bịt ống nghe điện thoại. “Thôi cái gì cơ?”

“Mẹ em. Bà... bà không biết.”

“Không biết cái gì?”

Tôi khổ sở nhìn anh chăm chăm. Cuối cùng anh quay lại nói chuyện điện thoại. “Bác Bloomwood, cháu phải đi bây giờ. Có rất nhiều việc ở đây. Nhưng cháu rất vui được nói chuyện với bác và... Cháu sẽ gặp lại bác ở lễ cưới. Chắc chắn rồi... Vâng, bác cũng thế nhé.”

Anh gác máy và một sự im lặng đáng sợ bao trùm.

“Becky, mẹ em không biết điều gì?” cuối cùng anh nói.

“Chuyện đó... không có gì đâu.”

“Anh lại có cảm giác là có vấn đề đấy.” Anh nhìn tôi soi mói. “Anh có cảm giác có điều gì đó không ổn.”

“Không... không có gì đâu. Thực sự...”

Tôi ngừng lại vì tiếng ro ro của máy fax ở góc phòng. Fax của mẹ gửi. Tôi nhanh chóng ném phịch chiếc hộp xuống sofa và phóng về phía máy fax.

Nhưng Michael đã quá nhanh so với tôi. Anh giật tờ giấy từ chiếc máy và bắt đầu đọc nó.

“Danh sách bài hát cho lễ cưới của Rebecca và Luke. Ngày: 22 tháng Sáu. Địa điểm: The Pines, số 43 đưòng Elton... Oxshott...” Anh ngẩng lên, cau mặt. “Becky, cái gì thế này? Em và Luke sẽ kết hôn ở Plaza mà. Đúng không?”

Tôi không trả lời nổi. Máu dồn hét lên não tôi, cơ hồ khiến tôi điếc đặc.

“Đúng không?” Michael nhấc lại, giọng anh trở nên nghiêm khắc hơn.

“Em không biết,” cuối cùng tôi lí nhí nói.

“Sao em có thể không biết mình sẽ làm đám cưới ở đâu?”

Anh xem tờ fax một lần nữa. Tôi có thể thấy là anh bắt đầu hiểu sự việc rồi.

“Chúa ơi.” Anh ngẩng lên. “Mẹ em đang lên kế hoạch cho một đám cưới ở Anh phải không?”

Tôi câm lặng nhìn anh đầy thống khổ. Điều này còn tệ hơn cả việc bị Suze phát hiện. Ý tôi là, Suze đã quen biết tôi từ rất lâu rồi. Cô ấy biết tôi ngu ngốc thế nào và luôn tha thứ cho tôi. Nhưng Michael. Tôi nuốt nước miếng. Michael đã luôn tôn trọng tôi. Có lần anh đã nói với tôi rằng tôi sắc sảo và có trực giác tốt. Thậm chí anh đã từng đề nghị tôi đến làm việc tại công ty anh. Tôi không thể chịu nổi việc anh phát hiện ra tôi đã hoàn toàn dính vào một mớ bòng bong

“Mẹ em cò biết tí gì về Plaza không?”

Chầm chậm, tôi lắc đầu.

“Mẹ Luke có biết chuyện này không?” Anh đập tờ fax.

Tôi lại lắc đầu

“Có ai biết không? Luke có biết không?”

“Không ai biết cả,” cuối cùng tôi cũng tìm lại được giọng. “Và anh phải hứa là không nói cho bất cứ ai.”

“Không nói cho bất cứ ai? Em đùa à?” Anh lắc đầu không tin nổi. “Becky, sao em có thể để chuyện này xảy ra?”

“Em không biết. Em không biết. Em không cố ý để xảy ra chuyện này...

“Em không cố ý lừa dối cả hai bên gia đình? Còn chưa kể tới công sức, tiền bạc... Em có biết là em gặp rắc rối to rồi không?”

“Chuyện đó sẽ tự giải quyết được thôi!” tôi tuyệt vọng nói.

“Làm sao chuyện đó có thể tự giải quyết được? Becky, đây đâu phải chuyện hẹn ăn tối của hai người! Đây là hàng trăm người!”

“Đinh-đoong, đinh-đoong!” Đột nhiên cái đồng hồ đếm ngược đến ngày đám cưới của tôi trên giá sách reo lên. “Đing-đoong, đinh-đoong! Chỉ còn 22 ngày nữa là đến ngày Trọng Đại!”

“Im đi!” tôi nói cộc lốc.

“Đing-đoong, đing...”

“Im đi!” Tôi gào lên và ném mạnh nó xuống sàn, mặt đồng hồ vỡ tan.

“22 ngày?” Michael nói. “Becky, chỉ còn có 3 tuần!”

“Em sẽ nghĩ ra cái gì đó! Trong 3 tuần có thể có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra!

“Em sẽ nghĩ ra một cái gì đó? Đó là câu trả lời duy nhất của em sao?”

Có thể sẽ có phép màu!

Tôi cố mỉm cười, nhưng khuôn mặt Michael không để lộ phản ứng gì. Trông anh vẫn sửng sốt. Tức giận.

Tôi không thể chịu nổi việc Michael nổi giận với mình. Đầu óc tôi quay cuồng và tôi có thể cảm thấy những giọt nước mắt nóng bỏng trong mắt mình. Tôi run rẩy với lấy túi xách và áo khoác.

“Em định đi đâu?” Giọng anh trở nên sắc lạnh hơn. “Becky, em đi đâu vậy?”

Tôi quay lại nhìn, đầu óc cuống cuồng suy nghĩ. Tôi cần phải chạy trốn. Trốn khỏi căn hộ này, khỏi cuộc đời tôi, khỏi cái mớ bòng bong ghê tởm này. Tôi cần một nơi bình yên, một nơi ẩn náu. Một nơi tôi có thể tìm thấy sự an ủi.

“Em đến cửa hàng Tiffany,” tôi nói gần như nức nở, rồi đóng sập cửa sau lưng.

***

Năm giây sau khi bước qua ngưỡng cửa của Tiffany, tôi đã thấy bình tâm hơn. Nhịp tim bắt đầu giảm xuống. Tâm trí tôi bắt đầu đỡ điên rồ hơn. Tôi cảm thấy nguôi ngoai khi loanh quanh ngắm những chiếc hộp đầy trang sức sáng lấp lánh. Audrey Hepburn đã đúng: chẳng có gì tồi tệ có thể xảy ra ở Tiffany.

Tôi bước tới khu phía sau ở tầng trệt, né những khách tham quan và ngắm những chiếc vòng cổ kim cương trong lúc di chuyển. Có một cô nàng tầm tuổi tôi đang thử nhẫn đính hôn, và khi nhìn thấy khuôn mặt hồ hởi của cô ta, tôi cảm thấy nhói đau.

Như thể tôi với Luke đã đính hôn từ hàng triệu năm trước rồi. Tôi cảm thấy như một con ngưòi hoàn toàn khác. Giá mà tôi có thể quay ngược thời gian. Chúa ơi, ước gì tôi có thể có lại cơ hội đó. Tôi sẽ làm mọi việc hoàn toàn khác.

Nhưng tự hành hạ bản thân với cái ý nghĩ mọi việc lẽ ra là như thế nào cũng chẳng ích gì. Đây là những gì tôi đã làm - và mọi việc là như thế này đây.

Tôi vào thang máy và đi lên tầng ba - khi bước ra, tôi thấy thậm chí còn dễ chịu hơn. Đây thực sự là một thế giới khác. Nó hoàn toàn khác hẳn tầng dưới đầy khách du lịch. Nó như là thiên đường vậy.

Toàn bộ tầng thật yên tĩnh và rộng rãi với những đồ sứ, bạc và thủy tinh được trưng bày trên những tủ có nắp gương. Đây là thế giới của sự xa hoa tĩnh lặng. Một thế giới của những người có học thức và bóng bẩy, không phải lo lắng về bất cứ điều gì. Tôi có thể thấy một cô gái trông thật tinh khiết trong bộ đồ màu xanh dương đang xem một chiếc giá đỡ nến thủy tinh. Một cô gái khác mang bầu đang nặng nề xem một chiếc lục lạc trẻ em bằng bạc. Chẳng ai gặp vấn đề ở đây cả. Vấn đề khó xử duy nhất ở đây với bất cứ ai là nên dùng vàng hay bạch kim để mạ bộ đồ ăn tối của họ.

Chỉ cần ở đây thì tôi sẽ an toàn thôi.

“Becky? Có phải Becky không?” Tim tôi thoáng rộn lên một chút, tôi quay lại và thấy Eileen Morgan đang mỉm cười với mình. Eileen đã dẫn tôi thăm quan khắp tầng khi tôi đăng ký danh sách của mình ở đây. Bà là một phụ nữ lớn tuổi tóc búi thành búi nhỏ gợi tôi nhớ đến cô giáo dạy múa ba lê của tôi hồi còn bé.

“Chào Eileen,” tôi nói. “Bà khỏe chứ?”

“Tôi khỏe. Và tôi có tin tốt lành cho cô đây!”

“Tin tốt?” tôi ngẩn người nói.

Tôi không thể nhớ nổi lần cuối mình nghe được tin tốt là khi nào nữa.

“Danh sách cô đưa ra đều đang được tiến hành rất suôn sẻ.”

“Thật sao?” Tôi không nén nổi cái cảm giác niềm kiêu hãnh trào lên y như khi cô Phipps bảo rằng việc tôi làm động tác thẳng lưng và cúi gối rất tốt.

“Quả thực là rất tốt. Thực ra tôi đã định gọi điện cho cô. Tôi nghĩ đã đến lúc...” Eileen ngập ngừng để nhấn mạnh, "... chuyển sang những món đồ lớn hơn. Một chiếc bát bạc. Một chiếc đĩa. Mộr số bát đĩa cổ.” Tôi nhìn bà với một thoáng nghi ngờ. Theo các thuật ngữ dùng trong danh sách đồ đám cưới, đây cứ như thể bà đang bảo tôi nên thử Royal Ballet.

“Bà thực lòng nghĩ tôi ở trong... nhóm người đó sao?”

“Becky, việc thực hiện danh mục của cô rất ấn tượng. Cô xứng đáng sánh ngang với những cô dâu thượng hạng của chúng tôi.”

“Tôi… tôi không biết phải nói gì cả. Tôi không bao giờ nghĩ là...”

“Đừng bao giờ đánh giá thấp bản thân!” Eileen nói với một nụ cười ấm áp và chỉ tay quanh tầng. “Cứ xem bao lâu tùy thích rồi cho tôi biết cô muốn cho thêm món đồ nào vào danh sách nhé. Nếu cần sự giúp đỡ thì cô biết tôi ở đâu rồi đấy.” Bà siết chặt tay tôi. “Tốt lắm, Becky.”

Khi bà bước đi, tôi cảm thấy mắt mình ngân ngấn những giọt nước mắt biết ơn. Có người không nghĩ tôi là thảm họa. Có người không nghĩ tôi đã hủy hoại mọi thứ. Ít nhất thì trong một lĩnh vực, tôi thành công.

Tôi tiến thẳng tới kệ trưng bày đồ cổ và xúc động chăm chú nhìn một cái khay bạc. Tôi sẽ không để Eileen thất vọng. Tôi sẽ đăng ký bộ bát đĩa cổ đẹp nhất mà tôi có thể. Tôi sẽ lấy một ấm trà, và một bát đựng đường...

“Rebecca.”

“Vâng?” tôi quay lại nói. “Tôi vẫn chưa quyết định...”

Và rồi tôi ngừng lại, những lời nói biến mất trên môi. Đó không phải là Eileen.

Đó là Alicia Quỷ cái Chân dài.

Đột ngột, như một bà tiên xấu xa. Cô ta mặc bộ đồ hồng và đang cầm một túi đựng hàng của Tiffany, thái độ cô ta đầy thù địch.

Lúc nào cũng thế.

“Vậy là,” cô ra nói. “Vậy là Becky. Tôi nghĩ chắc cô đang rất tự mãn phải không?”

“Ơ... không. Không hẳn.”

“Cô Dâu Của Năm. Quý Cô Của Khu Rừng BỊ BỎ BÙA MÊ CHẾT TIỆT.”

Tôi nhìn cô ta khó hiểu. Tôi biết tôi và Alicia không phải là bạn bè thân thiết - nhưng thế này chẳng phải là hơi quá sao?

“Alicia”, tôi nói. “Có chuyện gì vậy?”

“Có chuyện gì ấy hả?” giọng cô ta rít lên. “Còn có thể có chuyện gì nữa nhỉ? Có thể là chuyện người tổ chức đám cưới của tôi đã đá tôi mà không hề báo trước. Có thể là điều đó khiến tôi khó chịu một chút.”

“Cái gì?”

“Và vì sao cô ra lại đá đít tôi? Để cô ta có thể tập trung vào vị khách lớn, quan trọng có đám cưới ở Plaza. Quý cô Becky Bloomwood hơn-cả-mong-đợi và vung tiền không run tay.”

Tôi kinh ngạc nhìn cô ta. “Alicia, tôi đã không biết...”

“Cả đám cưới của tôi tan thành từng mảnh. Tôi không thể tìm được người tổ chức đám cưới khác. Cô ta đã nói xấu tôi khắp thành phố. Có vẻ có tin đồn rằng tôi ‘khó tính’. ‘Khó tính’ chết cha! Các chỗ phục vụ đồ ăn thì không trả lời điện thoại của tôi, váy của tôi quá ngắn, gã phụ trách hoa là một tên ngốc...”

“Tôi rất tiếc,” tôi bất lực nói. “Tôi thực lòng không biết gì về chuyện này...”

“Ồ, chắc hẳn là vậy rồi. Tôi chắc là cô không cười thầm trong bụng ở văn phòng của Robyn khi cô ta gọi điện.”

“Không phải vậy! Tôi đâu có như thế! Nghe này... tôi chắc là mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Tôi hít một hơi thật sâu. “Thực lòng mà nói thì đám cưới của tôi cũng không được suôn sẻ lắm...”

“Cho tôi xin. Tôi đã nghe tất cả về đám cưới của cô rồi. Cả cái thế giới chết tiệt này đã nghe nói đến rồi.” Cô ta quay gót giày bỏ đi, còn tôi nhìn theo cô ra, bàng hoàng.

Tôi đã không chỉ hủy hoại đám cưới của mình mà còn hủy hoại cả đám cưới của Alicia nữa.

Tôi cố tập trung lại vào kệ trưng bày đồ cổ, nhưng tôi thấy thất vọng và bồn chồn. Được rồi, tiếp đi nào. Hãy chọn một vài thứ. Thế có thể khiến tôi vui hơn. Một chiếc lọc trà từ thế kỷ 19. Một chiếc bát đựng đường khảm trai. Ý tôi là sẽ luôn có lúc dùng tới chúng chứ nhỉ?

Và nhìn chiếc ấm trà bằng bạc này xem. Chỉ năm nghìn đô la. Tôi viết vội nó vào danh sách của mình rồi ngẩng lên tìm xem có bình đựng kem nào hợp với nó không. Một đôi trẻ mặc quần bò và áo phông đi lại cùng kệ với tôi, và đột nhiên tôi nhận thấy họ cũng đang nhìn chiếc ấm trà đó.

“Nhìn cái kia kìa,” cô gái nói. “Một cái ấm trà năm nghìn đô la. Ai mà muốn mua nó cơ chứ?”

“Em không thích trà sao?” bạn trai cô cười toe toét hỏi.

“Có chứ! Nhưng ý em là, nếu anh có năm nghìn đô la, anh có dùng để mua một cái ấm trà không?”

“Khi nào có năm nghìn đô la thì anh sẽ nói cho em biết,” anh bạn trai nói. Cả hai phá lên cười và bước đi, tay trong tay, vui vẻ và hạnh phúc với nhau.

Và đột nhiên, đứng trước kệ trưng bày, tôi bỗng thấy thật lố bịch. Như đứa trẻ đang nghịch quần áo người lớn. Tôi muốn có một ấm cái trà năm nghìn đô la để làm gì?

Tôi không biết mình đang làm gì ở đây. Tôi không biết mình đang làm gì.

Tôi muốn Luke.

Cảm giác đó ập đến như một cơn sóng triều, chôn vùi mọi thứ khác. Quét sạch những chuyện lộn xộn và ngớ ngẩn.

Đó là tất cả những gì tôi mong muốn. Luke trở lại bình thường và hạnh phúc.

Cả hai chúng tôi bình thường và hạnh phúc. Tôi bỗng mường tượng ra cảnh chúng tôi trên một bãi biển nào đó. Ngắm mặt trời lặn. Không hành lý, không ồn ào. Chỉ có hai chúng tôi ở bên nhau.

Theo cách nào đó tôi đã mất đi khả năng nhìn nhận cái gì là thực sự quan trọng trong tất cả chuyện này, phải không nhỉ? Tôi đã bị xao nhãng vì những thứ tầm phào. Váy áo, bánh cưới, và quà cáp. Trong khi những gì thực sự đáng quan tâm là Luke muốn ở bên tôi, và tôi muốn ở bên anh. Ôi, tôi đúng là một con ngốc...

Điện thoại tôi kêu bíp bíp, tôi liền lục tìm trong túi, lòng ngập tràn một mối hy vọng bất ngờ.

“Luke à?”

“Becky! Cái quái gì đang diễn ra vậy?” tiếng Suze thét lên dữ dội trong tai tôi, tôi suýt đánh rơi điện thoại vì hoảng sợ. “Tớ vừa nhận được điện thoại của Michael Ellis! Anh ta nói cậu vẫn sẽ kết hôn ở New York! Bex, thật không thể tin nổi cậu!”

“Đừng hét lên như vậy! Tớ đang ở Tiffany!”

“Cậu đang làm cái quái gì ở Tiffany vậy? Cậu nên sắp xếp lại cái mớ lộn xộn này đi! Bex, cậu sẽ không kết hôn ở Mỹ. Cậu không thể! Chuyện đó sẽ giết mẹ cậu mất.”

“Tớ biết! Tớ sẽ không làm vậy! Ít nhất….” Tôi lơ đãng vuốt tóc. “Ôi chúa ơi, Suze. Cậu không biết chuyện gì đang diễn ra đâu. Luke đang bị một cơn khủng hoảng tuổi trung niên… Người tổ chức đám cưới thì đe dọa sẽ kiện tớ... Tớ cảm thấy dường như tớ đơn độc...”

Tôi ngạc nhiên cảm thấy đôi mắt mình ngập ứ lệ. Tôi lẻn ra sau kệ tủ trưng bày và ngồi thụp xuống sàn nhà trải thảm, ở đó sẽ không ai có thể nhìn thấy tôi.

“Rốt cuộc là tớ có hai đám cưới và tớ không thể thực hiện được cả hai! Chọn cách này, mọi người sẽ giận dữ với tớ. Chọn cách kia, thì đó sẽ là thảm họa. Lẽ ra đó là ngày đẹp nhất cuộc đời tớ, Suze, nhưng nó sắp trở thành ngày tồi tệ nhất rồi. Cực kỳ tồi tệ!”

“Nghe này, Bex, đừng quá lo lắng,” cô nói, giọng hơi dịu bớt. “Cậu đã thực sự xem xét kỹ tất cả mọi lựa chọn chưa?”

“Tớ đã nghĩ đến mọi thứ rồi. Tớ đã nghĩ đến chuyện vi phạm luật một vợ một chồng, tớ đã nghĩ đến việc thuê người đóng thế...”

“Đó không phải là ý tồi đâu,” Suze trầm tư nói.

“Cậu biết tớ thực sự muốn làm gì không?” tôi nghẹn ngào vì xúc động. “Chỉ đơn giản là chạy trốn khỏi tất cả những chuyện này và làm đám cưới trên một bãi biển. Chỉ cò hai chúng tớ, một vị mục sư và những con mòng biển. Ý tớ là, đó mới là những gì thực sự quan trọng, không phải sao? Việc tớ yêu Luke và anh ấy cũng yêu tớ và bọn tớ chỉ muốn ở bên nhau mãi mãi.” Khi tôi hình dung cảnh Luke hôn tôi trong ánh hoàng hôn ở Caribe, tôi cảm thấy nước mắt lại tuôn ra. “Cần gì một chiếc váy sang trọng cơ chứ? Cần gì một bữa tiệc chiêu đãi lớn và nhận thật nhiều quà cơ chứ? Chẳng có gì quan trọng cả! Tớ chỉ cần mặc một chiếc xa rông thật đơn giản, và chúng tớ đi chân không, bước đi trên bãi cát, và như thế thật là lãng mạn...”

“Bex!” tôi giật bắn người vì tiếng của Suze. Tôi chưa bao giờ nghe thấy cô giận dữ đến thế. “Thôi ngay! Thôi ngay lập tức! Chúa ơi, đôi khi cậu đúng là một đứa con gái ích kỷ.”

“Ý cậu là sao?” tôi ấp úng. “Tớ chỉ muốn nói là tất cả thứ bề ngoài như vậy không quan trọng...”

“Chúng có quan trọng. Mọi người đã đổ rất nhiều công sức vào những thứ bề ngoài đó! Cậu có hai đám cưới mà ai cũng muốn có chết đi được. Được rồi, cậu không thể làm cả hai. Nhưng cậu có thể tiến hành một đám cưới. Nếu cậu không làm cái nào cả, thì... cậu không xứng với chúng. Cậu không xứng đáng với bất cứ đám cưới nào hết. Bex, những đám cưới này không chỉ liên quan tới cậu! Chúng còn liên quan tới tất cả những người tham gia. Tất cả những người đã cố gắng hết sức, đã bỏ thời gian, tình cảm và tiền bạc vào đó để tạo ra một cái gì đó thật đặc biệt. Cậu không thể chỉ đơn giản là chạy trốn khỏi chúng! Cậu phải đối mặt với chuyện này, thậm chí khi điều đó có nghĩa là cậu sẽ phải quỳ gối xin lỗi từng người một trong 400 con người. Nên cậu cứ chỉ chạy trốn, thì… thì cậu đúng là ích kỷ và hèn nhát.”

Cô ngừng nói, thở mạnh và tôi nghe thấy tiếng Ernie bắt đầu khóc thét lên ở phía sau. Tôi hoàn toàn choáng váng, như thể cô vừa cho tôi một cái tát vào mặt.

“Cậu nói đúng,” cuối cùng tôi nói.

“Tớ xin lỗi,” cô nói và nghe như cô cũng rất đau khổ. “Nhưng tớ đúng.”

“Tớ biết cậu đúng mà.” Tôi xoa mặt. “Nghe này... tớ sẽ đối mặt và giải quyết được chuyện này. Tớ không biết là bằng cách nào. Nhưng tớ sẽ làm được.” Tiếng khóc của Ernie lớn thêm thành tiếng hét dữ dội, và tôi gần như không nghe nổi tiếng của chính mình trong tiếng ồn ào. “Cậu nên đi đi,” tôi nói. “Cho tớ gửi chút yêu thương tới đứa con đỡ đầu của tớ nhé. Bảo nó rằng... mẹ đỡ đầu của nó xin lỗi vì mẹ là một kẻ bất tín. Mẹ sẽ cố gắng trở nên tốt hơn. ”

“Thằng bé gửi lại toàn bộ tình yêu của nó tới mẹ đỡ đầu,” Suze nói. Cô ngập ngừng. “Và nó nói rằng hãy nhớ dù bọn tớ có chút bực mình với cậu, bọn tớ vẫn sẵn sàng giúp đỡ. Nếu có thể.”

“Cảm ơn, Suze.” Tôi nghẹn ngào nòi. “Nói với thằng bé... tớ sẽ thông báo kịp thời.”

Tôi tắt điện thoại và ngồi yên, tập trung suy nghĩ. Cuối cùng thì tôi cũng đứng dậy, phủi người và quay lại khu vực mua sắm.

Alicia đang đứng cách đó chưa đến năm mét.

Bụng tôi đánh thót một cái. Cô ra đã ở đó bao lâu rồi? Cô ta đã nghe được những gì?

“Chào,” tôi nói, giọng run run vì lo lắng.

“Chào,” cô ta nói. Thật chậm rãi, cô ta bước lại chỗ tôi, mắt nhìn dò xét khắp người tôi.

“Vậy,” cô ta thích thú nói. “Robyn có biết cô đang định chạy trốn để kết hôn trên bãi biển không?”

Chết tiệt.

“Tôi... tôi hắng giọng. Tôi đâu có ý định chạy trốn đến một bãi biển đâu.

“Tôi lại nghe thấy như là cô có đấy,” Alicia săm soi móng tay. “Chẳng phải là có một điều khoản về việc này trong hợp đồng của cô ta sao?”

“Tôi đùa ấy mà! Đó là... cô biết đấy, chỉ là hài hước một chút thôi...”

“Không biết Robyn có thấy điều đó hài hước không.” Alicia ném cho tôi nụ cười giả lả nhất của mình. “Khi nghe tin Becky Bloomwood không hề quan tâm đến việc có một bữa tiệc tiếp đón khách lớn. Khi nghe tin vị khách thánh thiện được yêu thích của cô ta, Quý Cô Hoàn Hảo Bé Bỏng... sắp chuồn mất! ”

Tôi phải bình tĩnh. “Cô sẽ không nói gì cho Robyn biết.”

“Tôi sẽ không nói sao?”

“Cô không thể! Đơn giản là cô...” tôi ngừng lại, cố giữ bình tĩnh. “Alicia, chúng ta đã biết nhau khá lâu rồi. Và tôi biết không phải lúc nào chúng ta cũng... hòa thuận... nhưng thôi nào. Chúng ta là hai cô gái Anh ở New York. Cả hai đều sắp kết hôn. Nói cách khác, chúng ta... thực tế thì chúng ta như chị em gái!”

Tôi buộc mình sờ vào tay áo màu hồng của cô ta. “Tất nhiên là chúng ta phải thể hiện tinh thần đoàn kết, đúng không? Chắc chắn chúng ta phải... ủng hộ nhau rồi, đúng không?”

Có một thoáng ngập ngừng khi Alicia lướt nhìn tôi đầy khinh bỉ. Rồi cô ta giật tay ra khỏi tay tôi và bắt đầu sải bước đi.

“Gặp lại cô sau, Becky,” cô ta ngoái lại nói.

Tôi phải ngăn cô ta. Thật nhanh.

“Becky!” giọng Eileen vang lên ngay sau lưng tôi, tôi ngạc nhiên quay lại. “Ở đây có món đồ bằng thiếc tôi muốn cho cô xem...”

“Cảm ơn,” tôi thẫn thờ nói. “Tôi phải...”

Tôi quay lại - nhưng Alicia đã biến mất.

Cô ta đâu rồi?

Tôi vội vàng đi thang bộ xuống tầng trệt, không buồn chờ thang máy. Khi xuống đến nơi, tôi dừng lại và ngó quanh, tìm kiếm điên cuồng một dáng màu hồng. Nhưng toàn bộ nơi này ngập tràn những dòng khách du lịch phấn khích trò chuyện. Khắp nơi là những màu sắc sáng chói.

Tôi chen qua họ, thở hồng hộc, tự nhủ là Alicia sẽ không nói gì cho Robyn biết; cô ra sẽ không thật sự thù hằn như thế đâu. Nhưng đồng thời, tôi cũng biết rằng cô ta có thể như vậy.

Tôi không thấy cô ta đâu cả. Cuối cùng tôi cũng chen qua được nhóm khách du lịch đang túm tụm quanh một tủ chứa đầy đồng hồ, và đến được chỗ cửa quay. Tôi đẩy cửa đi ra, đứng ngoài đường, ngó hết trái lại phải. Tôi gần như không nhìn thấy gì cả. Đó là một ngày sáng rỡ đến chói mắt với ánh sáng mặt trời phản chiếu qua những cửa sổ kính dày, biến mọi thứ thành hình chiếu và bóng râm.

“Rebecca.” Tôi cảm thấy một bàn tay thình lình kéo mạnh vai tôi. Bối rối, tôi quay lại, chớp mắt vì chói rồi ngước lên.

Và khi mắt rôi nhìn rõ được thì một nỗi khiếp sợ lạnh lẽo siết chặt lấy tôi.

Đó là Elinor.