Tín Đồ Shopping Mini

Chương 16




SAO CẬU TA lại phải nhắc tới nó? Tại sao?

Và Suze nói đúng: Một trong số các bức ảnh chụp Tarkie đó là hoàn toàn không phù hợp.

Tôi nhắn cho Danny chừng hai mươi cái tin, mỗi lúc một giận dữ hơn, cho tới khi anh chịu gọi lại, nhưng lại nhằm đúng lúc tôi đang bận tắm cho Minnie nên chỉ để lại một tin nhắn bào chữa cho chính mình. Thật là to gan.

"Được rồi, Becky, nghe này. Gã đó bất lịch sự quá. Tớ chỉ nói lúc đã tắt máy ghi âm! Lúc đó bọn tớ đang tán gẫu sau cuộc phỏng vấn mà! Mà đằng nào thì như thế thì có sao chứ? Có ai thèm đọc Style Central đâu. Những người Luke quen thì càng không."

Công bằng mà nói thì đúng thế. Và đó cũng là một điểm an ủi tôi: Style Central chỉ có khoảng năm trăm độc giả. Tất cả bọn họ đều là những người sành điệu, quan trọng, có thế lực trong lĩnh vực thời trang và thiết kế, nhưng cái chính là họ không biết Luke.

Sáng hôm sau ngủ dậy là tôi liên lạc ngay với biên tập viên, năn nỉ anh ta cho xin địa chỉ liên hệ của những người đặt mua báo, và rốt cuộc anh ta cũng đồng ý gửi chuyển tiếp bức email xin họ đừng buôn tin rộng ra. Hai tuần đã trôi qua mà vẫn chưa có tin gì rỉ ra. Tôi nghĩ mình đã bịt được chỗ rò. Nhưng tôi vẫn không yên tâm được.

Trên thực tế, tôi còn hơi bị căng thẳng. Tôi ngủ không ngon, tóc tai thì kinh khiếp. Một mặt bữa tiệc giờ đã trong tầm kiểm soát hơn trước nhiều, vì tôi đã đi thuê tất cả những gì lúc trước mình còn chưa nghĩ tới, như lò sưởi, toilet di động và sàn nhảy. Nhưng tốn tiền quá. Toàn bộ các thẻ tín dụng của tôi đều đã bắt đầu bị trả lại, thật đáng sợ. Tôi đã có một cuộc nói chuyện rất kinh khủng với một bà ở Portaloo (cho thuê toilet di động) - lần sau mình sẽ phải thận trọng hơn khi nhận điện thoại mới được - bà này muốn biết sao khoản đặt cọc của tôi không chuyển được vào tài khoản phía bà ta, và chẳng hề động lòng trước bệnh sâu răng cấp tính của tôi.

Tôi đã không nhận ra... Ý tôi là, tôi không ngờ...

Thôi. Hôm nay là một ngày trọng đại. Tôi sẽ ưỡn ngực bước vào, diện bộ vét bảnh nhất kiểu thành-viên-ban-giám-đốc-tương-lai và giày cao gót sát thủ. Trevor đã đi nghỉ về và tôi có một cuộc họp với ông ta lúc mười một giờ. Tôi sẽ hỏi về tiền thưởng Nhân viên của năm, và cả xin tăng lương. Trả ngay lập tức.

Khi tới chỗ làm, tôi cảm thấy hơi bồn chồn. Tôi chưa bao giờ đòi tăng lương cả. Nhưng Luke luôn bảo như thế là hoàn toàn bình thường và thích hợp. Anh nói anh luôn tôn trọng những người đánh giá đúng giá trị của bản thân. Ừm, tôi đánh giá giá trị của tôi chính xác là bằng mức lương hiện tại cộng thêm bảy nghìn hai trăm bảng nữa. (Tôi đã tính toán cẩn thận rồi, đó là số tiền tôi cần cho bữa tiệc. Có lẽ tôi nên đòi tăng thêm tám nghìn cho chắc.)

Tôi sẽ không định làm rùm beng. Tôi sẽ chỉ kiên quyết đi thẳng vào vấn đề. Tôi sẽ nói, "Trevor, tôi đã đánh giá tỉ suất thị trường, và đã tính toán rằng mỗi chuyên viên tư vấn mua sắm cá nhân ở trình độ năng lực như tôi trị giá hơn tám nghìn bảng so với hiện tại. Đó cũng là con số hôm nay tôi muốn được ứng trước, nếu có thể."

Thực ra... cứ cho là mười nghìn đi. Số đấy có vẻ tròn và đẹp.

Mà so với toàn cục thì mười nghìn bảng có là cái gì? The Look là một đại cửa hàng doanh thu cực khủng, họ có thể dễ dàng chi mười nghìn bảng cho một nhân viên đáng giá đồng thời là thành viên ban giám đốc tiềm năng. Tôi muốn nói là, Elinor đã tiêu một phát hơn mười nghìn bảng ngay tại bộ phận tôi phụ trách trong vòng đúng năm phút. Tôi sẽ nhắc đến việc này, nếu mọi chuyện có vẻ phải dây dưa.

Khi lên thang cuốn, cái BlackBerry của tôi lại rung lên báo hai email. Cả công ty ánh sáng và hãng bảo vệ đều đã trả lời tôi. Tôi đọc lần lượt hai thư, và đến lúc đọc xong tôi xây xẩm mặt mày tới mức suýt thì ngã lộn cổ khỏi thang. Cả hai đều muốn một khoản tiền đầu bốn, bốn chữ số, đặt cọc năm mươi phần trăm ngay lập tức, vì đã thuê quá sát ngày.

Vậy phải tính toán lại thôi. Tổng cộng, giờ tôi sẽ cần...

OK. Đừng hoảng loạn. Đơn giản thôi ấy mà. Để tổ chức được bữa tiệc này cho tử tế, tôi sẽ cần... mười lăm nghìn bảng.

Mười lăm nghìn? Tôi định đòi sếp tăng lương thêm mười lăm nghìn bảng thật đấy à? Với bộ mặt tỉnh bơ?

Tôi muốn cười như điên, hoặc có khi là bỏ chạy. Nhưng tôi không thể. Đó là lựa chọn duy nhất của tôi. Tôi phải kiên cường ở lại. Tôi phải tin. Tôi đáng giá thêm mười lăm nghìn bảng nữa. Đúng thế. Tôi đáng giá như thế đấy.

Và khi tiến tới chỗ làm, tôi chui ngay vào phòng thay đồ, khóa cửa, hít sâu vào ba lần, rồi đối diện với mình trong gương.

"Trevor," tôi nói, tự tin nhất có thể. "Tôi đã đánh giá tỉ suất thị trường, và theo tính toán của tôi thì một chuyên viên tư vấn mua sắm cá nhân ở trình độ năng lực như tôi sẽ đáng giá hơn mười lăm nghìn bảng nữa so với hiện tại. Đó cũng là khoản thu nhập hôm nay tôi muốn được ứng trước, nếu có thể. Bằng tiền mặt hay séc đều được."

Tôi làm khá tốt. Ngoài giọng run run ra. Và cú nấc khi tôi nói đến đoạn mười lăm nghìn bảng.

Có lẽ khởi đầu tôi chỉ nên đòi mười nghìn thôi. Rồi nói thêm, "Thực ra, ý tôi là mười lăm nghìn," khi ông ta bắt đầu viết séc.

Không. Ý kiến tồi.

Ruột gan tôi đang lộn tùng phèo. Đó là lúc tôi ước gì mình như Danny. Anh chẳng bao giờ phải hỏi ai chuyện tiền bạc; thực ra, anh cư xử như thể tiền không tồn tại.

"Becky." Jasmine gõ cửa. "Khách của chị đến rồi này."

OK. Tôi phải tùy cơ ứng biến thôi. Hoặc là hy vọng có ai đó cho tôi một lời khuyên thực sự, thực sự vĩ đại.

♥♥♥

ĐƯỢC CÁI ĐÓ là một buổi sáng tốt lành. Khi tôi vớ lấy cốc cà phê vào lúc mười giờ ba mươi, gian hàng đã đầy khách. Cả tôi và Jasmine đều ngập trong các cuộc hẹn với khách đã đặt lịch, ngoài ra còn có một số khách khác ghé vào nữa. Chúng tôi luôn để khách hàng thân thiết sử dụng các phòng thay đồ long lanh, ngay cả khi họ không hẹn trước. Có máy pha cappuccino, ghế sofa, những bát kẹo, và toàn bộ chỗ này thật dễ chịu. Tôi thậm chí còn có nhiều khách hàng thường xuyên tới đây để tán gẫu thay vì ra quán cà phê.

Khi nhìn quanh, nghe những tiếng động quen thuộc của mắc áo và khóa kéo, của tiếng tán gẫu và tiếng cười, tôi không thể không cảm thấy tự hào. Các bộ phận khác của cửa hàng có thể đang khó khăn, nhưng bộ phận của tôi vẫn ấm áp,vui tươi và nhộn nhịp.

Jasmine đang gói mấy cái sơ mi Paul Smith, rồi vừa gọi quầy thanh toán vừa nhướng mày về phía tôi.

"Xem tôi mua được gì trên mạng này." Cô lôi ra một cái áo khoác vải nhựa đề OFFICESUPPLIES.COM. "Tôi mặc cái này khi đi giao hàng đấy. Chưa từng có ai mảy may nghi ngờ."

"Chu cha," tôi nói, cảm thấy ấn tượng. "Thật hoàn hảo."

Cô gật đầu. "Tên giao hàng của tôi là Gwen. Tôi còn dựng nên cả một tính cách. Gwen không hút thuốc. Và sinh vào cung Song Ngư."

"Ờ... tuyệt!" Đôi khi tôi thấy lo rằng Jasmine đã đi quá xa với cái mẩu chuyện thám tử ngụy trang này. "Xin chào, Louise!"

Khách hàng của Jasmine đã ra tới quầy tính tiền. Đó là Louise Sullivan, một bà mẹ ba con sở hữu một công ty kinh doanh thực phẩm qua mạng và luôn stress về việc bụng mình có to hay không. Thật buồn cười. Trông chị rất tuyệt. Chẳng phải lỗi của chị khi lão chồng chị có chỉ số khéo léo bằng không và thích nói những câu đùa thô thiển.

"Chị lấy luôn đồ bây giờ hay để bọn em giao hàng bí mật sau?" Jasmine vừa quẹt thẻ của Louise vừa nói.

"Có lẽ tôi sẽ lấy một túi trước," Louise nói, cắn môi. "Nhưng chỉ một thôi."

"Không vấn đề gì." Jasmine trịnh trọng gật đầu. "Thế… bọn em giao số còn lại trong các thùng đựng giấy in nhé?"

"Thực ra..." Louise thò tay vào trong túi mua hàng của mình. "Tôi nghĩ nên cho vào cái này." Đó là một cái hộp lắp ghép, đóng dấu DẦU Ô LIU LIGURIAN.

"Em thích rồi đấy." Tôi có thể thấy Jasmine nhìn Louise với sự ngưỡng mộ mới. "Nó sẽ là dầu ô liu." Cô lấy chiếc hộp. "Tối mai nhé?"

"Ai trong các cô là Becky?" tiếng một người đàn ông vang lên, và tất cả chúng tôi đều giật nảy mình. Thường thì không hay thấy đàn ông ở tầng này, nhưng một gã mặt phì nộn mặc áo khoác da đang sải bước tiến lại chỗ chúng tôi. Ông ta đang cầm một cái thùng đề GIẤY IN và trên mặt là cả một bầu trời cau có.

Tôi đột nhiên cảm thấy rùng mình. Tôi thực lòng mong cái thùng đó là thùng giấy in thật.

"Tôi đây!" tôi lấy giọng nhí nhảnh đáp, trong lúc Jasmine nhét cái thùng dầu ô liu xuống dưới quầy và Louise lỉnh đi. "Tôi có thể giúp gì không?"

"Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?" Ông ta gí cái thùng giấy in vào mặt tôi. "Cái gì đây?"

"Ừm... cái thùng? Ông muốn đặt lịch với chuyên viên tư vấn mua sắm cá nhân sao, thưa ông?" tôi vội nói thêm. "Đồ nam ở dưới tầng hai cơ ạ..."

"Tôi không quan tâm tới đồ nam," ông ta nói đầy hăm dọa. "Tôi quan tâm tới câu trả lời."

Ông ta dận cái thùng xuống quầy và mở nắp ra. Jasmine và tôi nhìn nhau. Đó là chiếc váy Preen mà tôi đã bán cho Ariane Raynor tuần trước. Ôi trời ơi, đây chắc là chồng của Ariane rồi. Cái gã từng là sao nhạc rock, hình như thế, nhưng bao nhiêu năm rồi không có nổi một hit nào. Cái gã từng cố tán tỉnh con bé giúp việc và tỉa lông mu như trong phim Desperate Housewives[1] (Chúng tôi đã buôn chuyện khá nhiều, Ariane và tôi.)

[1] Được trình chiếu ở Việt Nam với tên "Các bà nội trợ kiểu Mỹ".

"Mua sắm bí mật." Ông ta lôi từ trong ví ra một mẩu giấy và đọc to lên bằng giọng giễu nhại. "Giao quần áo đựng trong thùng các tông dán nhãn Giấy in hoặc Sản phẩm vệ sinh."

Chết tiệt.

"Cô ta đang mua sắm, đúng không?" Ông ta quăng tờ rơi xuống. "Cô ta nướng hết bao nhiêu tiền rồi?"

Điện thoại của tôi bíp báo tin nhắn, tôi thấy Jasmine hất hất đầu ra dấu đọc đi. Tôi lén lút nhấn nút và thấy một tin nhắn từ chính cô.

Ariane đang ở đây để sửa đồ!!! Tôi đã sắp xếp chị ấy vào phòng thử đồ số 3 lúc chị bận với Victoria. Tôi có nên cảnh báo chị ấy không?

Tôi kín đáo gật đầu rồi quay sang chồng của Ariane.

"Ông...""

"Raynor."

"Ông Raynor này, tôi e là tôi không thể bình luận gì được," tôi nói trơn tru. "Tôi phải tôn trọng quyền riêng tư của khách hàng. Có lẽ để lúc khác ông hẵng quay lại nhỉ?"

"Jasmine?" giọng không lẫn vào đâu được của Ariane từ phòng thử đồ vọng ra. "Em xem giúp chị cái gấu váy này được không? Vì chị không nghĩ là…" Tiếng chị ngưng bặt, như thể bị ai đó bịt lại - nhưng đã quá muộn. Mặt chồng chị ta như giật nảy lên vì đã nhận ra.

"Đó là Ariane phải không?" Sự hoài nghi phủ lên mặt ông ta. "Cô ta lại đang mua sắm đấy à?"

"Không, không phải thế, đồ điên," tôi muốn đáp lại như thế, "chị ấy đang sửa lại cái váy mua từ hai năm trước. Thế còn cái hệ thống âm thanh Band and Olufsen mà ông cứ khăng khăng đòi thay mới trong cái ngôi nhà ở nông thôn ấy thì sao hả? Còn đắt hơn cái váy cả triệu tỉ lần ấy chứ."

Nhưng thay vì thế tôi chỉ mỉm cười ngọt ngào mà nói, "Các cuộc hẹn với khách hàng của chúng tôi đều được bảo mật. Giờ thì, nếu không còn chuyện gì..."

"Còn đấy!" Ông ta cao giọng lên thành tiếng quát. "Ariane, cô ra đây ngay!"

"Thưa ông, làm ơn, ông có thể kiềm chế không la hét ở đây được không?" tôi bình tĩnh nói, trong lúc tìm điện thoại nhắn tin cho Jasmine.

Chồng Ariane đang rất điên. Dẫn chị ấy ra ngoài bằng cửa sau.

"Ariane, tôi biết là cô ở trong đó!" ông ta gầm lên đe dọa. "Tôi biết cô đang lừa dối tôi!" Ông ta định xông vào, nhưng tôi đã ngăn lại.

"Tôi e rằng tôi không thể để ông vào." Tôi mỉm cười. "Chỉ có khách hàng mới được vào khu vực mua sắm. Tôi chắc là ông hiểu."

"Hiểu?" Ông ta quay cơn thịnh nộ sang tôi. "Tôi sẽ cho cô biết tôi hiểu gì. Các cô thông đồng với nhau, mấy mụ phù thủy các cô. Giấy in cái mẹ gì chứ." Ông ta đấm một phát xuống cái thùng. "Các cô nên bị tống vào tù."

Tôi không thể không co rúm người lại một tí. Cặp mắt xanh của ông ta đang vằn máu và tôi chợt băn khoăn không biết có phải ông ta vừa uống say không.

"Đó đơn giản chỉ là một phương án đóng gói kín đáo." Tôi giữ giọng mình không nao núng. "Vào thời điểm này, không phải ai cũng khoe khoang đồ mình là đồ hiệu."

"Tôi cá là không." Mắt ông ta chạm mắt tôi tóe lửa. "Không thể khoe với mấy thằng chồng khờ của họ, đúng thế. Đây có phải là trò 'Thi xem ai xỏ mũi được chồng nhiều nhất' không?"

Tôi phẫn nộ đến hổn hển.

"Hầu hết khách hàng của tôi đều có thu nhập riêng, thực sự là thế," tôi trả lời, cố ép mình lịch sự. "Và tiêu tiền thế nào là quyền của họ, đúng không? Tôi tin rằng công việc kinh doanh của Ariane hiện tại đang rất thuận lợi, nhỉ?"

Tôi không thể không chọc ngoáy một chút. Tôi biết là ông ta cảm thấy bị đe dọa trước thành công của chị ấy. Lần nào đến đây chị ấy cũng nói vậy. Chị ấy còn bảo sẽ bỏ ông ta. Nhưng rồi đến phút cuối thể nào cũng khóc rồi nói là yêu ông ta nhiều lắm.

Thật tình, mua sắm còn hơn là đi trị liệu ấy chứ. Cũng tốn kém như nhau thôi, mà mua sắm xong thì còn có váy mà mặc.

"Ariane!" Ông ta bắt đầu xô tôi ra.

"Dừng lại!" Tôi chộp lấy cánh tay ông ta, điên tiết hết sức. "Tôi đã bảo ông rồi, chỉ có khách hàng mới được phép..."

"Tránh ra!" Ông ra hất cánh tay tôi ra dễ như thể tôi chỉ là một con búp bê.

Được lắm. Giờ thì đã động tới vấn đề nguyên tắc rồi. Không ai được phép xô tôi ra, xông vào bộ phận của tôi.

"Không! Ông không được vào!" Tôi tóm lấy vai ông ta, nhưng ông ta khỏe quá. "Jasmine!" tôi vừa la lớn vừa vật lộn giữ ông ta lại. "Dẫn tất cả khách hàng ra chỗ an toàn ngay!"

"Đồ khốn, có để tôi vào không hả!"

"Đây là khu vực mua sắm riêng tư... " tôi vừa nói vừa thở hồng hộc vì phải giữ ông ta.

"Cái quái gì đang diễn ra ở đây thế này?"

Một giọng trầm oang oang vang lên ngay bên tôi, và tôi buông tay ra. Tôi quay lại, biết đó là Trevor. Gavin thập thò phía sau ông ta, mặt rạng rỡ như thể đang xem một màn trình diễn trong hộp đêm. Trevor nhìn vào mắt tôi nghiêm khắc kiểu "Nên có lời giải thích thực sự hợp lý cho việc này", và tôi nhún vai bào chữa, cố gắng truyền tải ý "Vâng, có chứ."

Khi Trevor quay sang Raynor, nét mặt ông ta đột nhiên biến đổi thành một kiểu sùng kính. "Lạy Chúa lòng lành! Có phải là... Doug Raynor đấy không?"

Hãy tin rằng ông ta biết một vài rocker cổ lỗ già nua mà không ai từng nghe tên.

"Ừ." Doug Raynor tự hào giới thiệu. "Tôi đây."

"Ngài Raynor, chúng tôi vô cùng vinh dự được gặp ngài ở The Look này." Trevor chuyển sang chế độ giám-đốc-nghiêm-trọng. "Tất cả chúng tôi đều là những người hâm mộ ngài cuồng nhiệt. Nếu tôi có thể làm gì để giúp đỡ ngài..."

"Có đấy, chuyện đang xảy ra đây này," Doug Raynor cắt ngang lời ông ta. "Ông có thể cho tôi biết toàn bộ chuyện này là thế nào. Ông có thể gọi nó là mua sắm kín đáo; tôi gọi nó là nói dối trắng trợn." Ông ta đặt tờ quảng cáo xuống quầy lễ tân. "Và mai tôi sẽ gọi cho tờ Daily World. Vạch mặt bọn khốn kiếp các ông."

"Đây là cái gì?" Trevor nói, không hiểu gì cả. "Mua sắm bí mật? Tôi có biết vụ này không?"

"Đó là... ừm…" Miệng tôi như bị nhét len lông. "Tôi đang định đề cập tới..."

Tôi có thể cảm thấy máu ào ạt dồn lên mặt khi Trevor im lặng đọc tờ quảng cáo. Khi ông ta ngẩng lên, mắt ông ta trông như hai hố đen chứa đầy sự không bằng lòng.

Không. Còn tệ hơn là không bằng lòng. Trông ông ta như thể muốn giết tôi vậy. Giờ Gavin cũng đang nhìn qua vai Trevor đọc rồi.

"Cô đóng giả làm lao công!" Ông ta đột nhiên hừ mũi cười. "Lạy Chúa Jesus, Becky..."

"Các người nghĩ đây là một cách làm có trách nhiệm hay sao mà còn tiếp tục?" Doug Raynor giận dữ chen vào. "Các người nghĩ đây là cách một cửa hàng hàng đầu nên cư xử? Đây là tội lừa đảo, đích thị là vậy!"

"Gavin." Trevor bật sang chế độ hạn-chế-thiệt-hại ở mức cao nhất. "Anh hãy làm ơn đưa ngài Raynor xuống tầng trang phục nam giới và tặng ngài đây một bộ com lê mới để bày tỏ lòng biết ơn của chúng ta nhé. Ngài Raynor, có lẽ chúng tôi có thể mời ngài một ly sâm panh tại nhà hàng hải sản khi ngài mua sắm xong, rồi ngài có thể trực tiếp bày tỏ với tôi bất cứ lo lắng nào của ngài?"

"Ờ. Và ông sẽ phải nghe nhiều đấy, tôi đảm bảo." Rõ ràng Doug Raynor bị dằn vặt giữa việc ở lại tiếp tục gào thét và việc có một bộ com lê miễn phí - nhưng cuối cùng ông ta cũng để Gavin dẫn đi. Jasmine cũng đã mất hút vào dãy phòng thay đồ.

Chỉ còn lại Trevor và tôi cùng sự tĩnh lặng đầy đe dọa.

"Ông... ông đã nói là muốn biết bí mật thành công của chúng tôi phải không," tôi ấp úng. "Đây, nó đấy."

Trevor không nói gì mà chỉ đọc lại tờ quảng cáo từ đầu đến cuối, ngón tay siết chặt tờ giấy. Ông ta im lặng càng lâu tôi càng bất an. Rõ ràng ông ta đang tức giận... nhưng chẳng lẽ ông ta không thấy ấn tượng chút nào sao? Có thể nào ông ta sẽ nói rằng đây là một mánh mạo hiểm mà chúng tôi cần trong bán lẻ? Rằng điều này gợi ông ta nhớ lại những trò mạo hiểm điên rồ ông ta từng làm hồi chính ông ta mới khởi nghiệp và hỏi tôi có muốn thành truyền nhân đặc biệt của ông ta?

"Becky." Cuối cùng ông ta ngẩng đầu lên và trái tim tôi lại dâng lên niềm hy vọng. Mắt ông ta không còn là hai hố đen nữa. Trông ông ta khá bình tĩnh. Tôi nghĩ mọi việc sẽ ổn cả! "Cô định nói với tôi việc này hôm nay phải không? Nên mới xin gặp lúc mười một giờ?"

Nghe giọng ông ta có vẻ vừa phải, tôi yên tâm. "Thực ra là không. Tôi muốn thảo luận một việc khác."

Lại một sự im lặng nữa. Đây sẽ là thời điểm tốt để đề cập tới chuyện tăng lương chăng? Tôi đột nhiên băn khoăn. Ý tôi là, phải, ông ta có tức giận về vụ tờ quảng cáo này, nhưng điều đó sẽ không ảnh hưởng tới tiền đồ lâu dài của tôi, chắc chắn rồi phải không? Nhất là khi tôi sắp trở thành truyền nhân đặc biệt của ông ta thì càng không.

Đúng. Mình tới thôi.

Nhưng tôi sẽ không đòi mười lăm. Đòi mười thôi.

Không, mười hai đi.

Tôi hít một hơi thật sâu, duỗi thẳng tay hai bên hông, nắm thật chặt.

"Trevor, tôi đã đánh giá tỉ suất thị trường, và theo tính toán của tôi thì mỗi khách hàng mua sắm cá nhân trong gian hàng tôi phụ trách…"

"Becky..." Ông ta cắt ngang như thể thậm chí còn không nghe thấy tôi nói gì. "Cái thứ được gọi là sáng kiến này của cô vẫn chưa được chấp nhận, không thích hợp và thiếu trung thực."

Giọng ông ta lạnh lùng xa cách quá khiến tôi giật mình cảnh giác. OK, giờ thì quên vụ tăng lương đi đã. Tôi sẽ chỉ xin tiền thưởng vụ Nhân viên của năm thôi. Ý tôi là, cái đó thì ông ta không thể tước khỏi tôi được, dù có điên tiết đến đâu, dĩ nhiên rồi.

"Ừm, Trevor, tôi biết là ông đã bảo tôi sẽ trở thành Nhân viên của năm?" tôi vội vã nói lại. "Tôi chỉ đang băn khoăn..."

"Nhân viên của năm? Cô đùa đấy à?" Giọng ông ta sắc lạnh tới mức tôi phải lo lắng lùi lại.

Tôi chợt để ý thấy cái đôi môi vốn hay mím chặt của ông ta giờ đã mím chặt đến mất tiêu. Ôi trời ơi. Mình nhầm rồi. Ông ta đang tức giận. Theo cái cách kinh khủng, lặng lẽ, đáng sợ đó. Tay tôi lạnh ngắt, hơi rịn mồ hôi.

"Cô đã hành xử theo cách làm tổn hại tới The Look." Giọng ông ta không một chút động lòng. "Cô đã lừa đảo tôi và các giám đốc khác. Cô đã vi phạm tất cả các thông lệ và quy định của tổ chức này và gây ra một vụ ầm ĩ ngay trước mặt các khách hàng khác. Đấy là sự vi phạm nghiêm trọng quy tắc ứng xử chuyên nghiệp. Chưa kể đến việc làm xấu mặt toàn bộ cửa hàng trước Doug Raynor, một ngôi sao lớn. Cô nghĩ ông ta có bao giờ còn quay lại đây mua gì nữa không?"

"Tôi biết lẽ ra tôi cần được phê duyệt trước," tôi cuống quýt nói "Và tôi rất xin lỗi vì việc đó. Nhưng đó là lý do tại sao doanh thu của tôi tăng! Tất cả là nhờ dịch vụ Mua Sắm Bí Mật đó! Tất cả các khách hàng đều thích nó. Tôi muốn nói là, thậm chí họ còn viết thư bày tỏ họ thích nó đến mức nào. Toàn bộ chỗ này đang tấp nập hẳn lên, ai cũng hài lòng, ai cũng mua sắm..."

Trevor không nghe lấy một từ.

"Becky, tôi e rằng, từ giờ phút này, cô sẽ nghỉ làm cho tới khi có thông báo tiếp theo." Ông ta nhìn tôi như thể tôi là một loài sâu bọ cấp thấp nào đấy. "Thu dọn đồ đi Becky, làm ơn, rồi đi đi."