Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Chương 4: Cách thức ở chung của hai người 0%




Edit: Juri

Beta: Haf

Vừa mới tan học, diễn đàn trường Nhất Trung đã ầm ĩ náo nhiệt.

[ Tân sinh năm nhất bắt đầu tuần tập huấn quân sự rồi, các cậu có cảm tưởng gì không? Điên-cuồng-ám-chỉ.jpg ] hot

Lầu 1: Tôi chỉ muốn nói, cầu trời đừng mưa ha ha ha ha ha!

Lầu 2: +1, muốn đi ăn dưa xem náo nhiệt, năm ngoái chúng ta chẳng phải cũng phơi nắng dưới sân cả một tuần lễ đó sao.

Lầu 3: Tôi vừa mới đi ngang qua sân thể dục, thấy có người......

Lầu 4: Ai??? Cuối tuần này bắt đầu có bài kiểm tra rồi đó, tôi học nhiều đến nỗi đầu điên hết cả lên rồi, người này sao lại rảnh rỗi như vậy?

Lầu 5: Giáo thảo của mấy người đó...... Tôi từ cửa sổ ngó xuống, thoạt nhìn như có chuẩn bị trước rồi mới đến!

Lầu 6:!!! Chẳng trách tôi không tìm thấy cậu ta ở hội học sinh, để tôi đi xem.

Lầu 7: Ấy đừng, tôi khuyên các cậu nên qua nhà ăn trước, phòng tránh trường hợp chốc nữa sẽ có một làn sóng học sinh mới tập quân sự xong tới giành cơm trưa của các cậu.

Lầu 8: Đúng đúng, buổi chiều còn có tiết, tôi đi chọn cơm trưa đây. Chảy-nước-miếng.jpg

Trên sân thể dục, Tiêu Ngạn mở lon nước ngọt ra cũng chẳng phải để uống mà chậm rì rì đặt sang một bên, khiến cho hương cam nhàn nhạt tỏa ra trong không khí. Hắn tiếp tục chống cằm quan sát phản ứng của Lạc Tri Dư, khóe miệng cong lên cố nín cười, híp nửa con mắt như thể đang trong trạng thái cực kỳ hưởng thụ.

Thì ra đây là lí do người này hôm qua tỏ vẻ luyến tiếc khi đình chiến, Lạc Tri Dư cuộn tay mình lại thành hình nắm đấm, thừa dịp tầm mắt huấn luyện viên dời đi, khẽ cắn môi, không tiếng động há mồm nói: "Anh nhìn xem anh có giống con......"

"Bạn học Omega hàng đầu tiên, đứng thêm mười phút nữa." Huấn luyện viên nhíu mày, "Phải tập trung, không nên bị những tác nhân xung quanh làm ảnh hưởng."

Lạc Tri Dư: "......"

Cậu cũng muốn xem nhẹ sự tồn tại của Tiêu Ngạn lắm, nhưng người này thật sự, thật sự quá chói mắt.

Tiêu Ngạn buông lon nước Mirinda xuống, lại cầm một lon Coca lên, ngồi trước mặt Lạc Tri Dư lắc lắc. Lon nước ngọt hình như vừa mới được lấy từ tủ lạnh ra, trên thân lon còn ngưng tụ rất nhiều bọt nước nhỏ, sau khi bị Tiêu Ngạn mở ra còn xì xì tỏa khí lạnh, nhìn cực kỳ mê người dưới ánh nắng mặt trời chói chang.

Lần này không chỉ có mỗi mình Lạc Tri Dư, các bạn học đứng phía sau cũng nuốt nước miếng một cái.

Tập trung, Lạc Tri Dư ở trong lòng mặc niệm hơn mười mấy lần, tức giận chỉ khiến bản thân mệt mỏi thêm thôi. Cậu đứng thẳng người, ánh mắt lại nhìn tám hướng, tìm kiếm những thứ đồ có thể sử dụng để đánh người.

"Tiêu Ngạn, mày làm gì vậy?" Phàn Việt nghe theo manh mối của diễn đàn cung cấp, cuối cùng tìm được Tiêu Ngạn đang ngồi ở trước đội hình của lớp ba năm nhất.

Thành viên mất tích của hội học sinh – Tiêu Ngạn hiện giờ đang đoan đoan chính chính ngồi trên sân cỏ, trước mặt bày ra hàng loạt lon nước có ga đã bật nắp.

Phàn Việt vừa liếc mắt một cái liền thấy cậu bạn học sắp cáu đến cháy đầu Lạc Tri Dư, lập tức suy sụp mặt mày: "Mày trêu chọc em ấy làm cái gì?"

"Tao không có." Tiêu Ngạn thấy trong túi chỉ còn một lon nước đào cuối cùng, tay ngừng ở trên nắp lon mãi không chịu mở ra, thong thả ung dung mà nói, "Tao chỉ thuận đường đến đây xem cậu ấy có mặc vừa quần áo hay không thôi."

Phàn Việt: "......" Phắc.

Cậu ta có đủ bằng chứng để chứng minh âm mưu thiếu đạo đức này của Tiêu Ngạn đã được lên kế hoạch từ tối hôm qua.

Phàn Việt trơ mắt nhìn bạn cùng bàn của mình không nhanh không chậm rút một tờ giấy thi từ trong túi ra, cắt thành hai nửa, lại gấp thành hai chiếc quạt nhỏ, đem mùi nước ngọt đang bốc lên quạt sang phía Lạc Tri Dư.

Miếng băng keo cá nhân dán trên mặt tên giáo thảo này nhìn là biết không phải oan ức rồi, tất cả đều là tự tìm đường chết.

"Ngồi xuống đi, hội học sinh hôm nay không có bận gì." Tiêu Ngạn dịch sang một chút, chừa chỗ cho Phàn Việt, từ trong túi lấy ra một cái hộp đựng đồ ăn, trong hộp là dưa hấu để lạnh đã được cắt sẵn.

"Ăn không?" Tiêu Ngạn hỏi.

Mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào miếng dưa hấu trên tay hắn, Phàn Việt run lên một chút, không dám nhận: "Không ăn không ăn."

"Ăn không?" Tiêu Ngạn tay giữ hộp đựng thức ăn, không phát ra tiếng động hỏi Lạc Tri Dư. "Muốn không?"

"Anh xong đời rồi." Lạc Tri Dư mỉm cười.

Phàn Việt lui về phía sau một bước.

"Báo cáo." Lạc Tri Dư đột nhiên hô lên.

"Nói." Huấn luyện viên nãy giờ vẫn luôn chú ý động tĩnh của bọn họ.

Lạc Tri Dư lấy lại bình tĩnh, mở miệng: "Báo cáo huấn luyện viên, em bị chóng mặt." Phải quất Tiêu Ngạn một gậy mới có thể khỏe lên được.

"Chóng mặt thật sao?" Huấn luyện viên khi nãy mới bắt được khoảnh khắc đứa nhỏ này thăm hỏi mẹ của người khác xong*, cho nên lúc vừa nghe thấy cậu bảo chóng mặt, tự nhiên sẽ có chút nửa tin nửa ngờ.

(*Chửi cmm với Tiêu Ngạn là thăm hỏi mẹ Tiêu Ngạn)

"Thật ạ." Lạc Tri Dư gật đầu như thật, "Em mới vừa phân hoá xong, còn chưa đến một tuần, hiện tại chỉ là một cậu bé Omega yếu ớt, là đối tượng trọng điểm phải được bảo hộ của quốc gia. Huấn luyện viên, thầy thấy người đang ngồi trên cỏ bên kia không, em cảm thấy anh ấy giống như đang ở trên thiên đường vậy."

Da của cậu rất trắng, hai bên má dính mồ hôi dưới ánh mặt trời chói chang, chóp mũi có chút ửng đỏ. Khoảnh khắc cậu cúi đầu lông mi sẽ nhẹ nhàng rung động, bộ dáng nhìn thực sự rất đáng thương.

Phàn Việt: "......" Trực giác nói cho cậu ta biết mưa to gió lớn sắp tới rồi, cậu ta có phải nên chạy sớm để tránh bị tai họa này ập vào đầu hay không? Chỉ có điều, thằng bạn Tiêu Ngạn vẫn cứ tỏ ra không có việc gì, ngồi xếp bằng ôm hộp đựng thức ăn.

"Còn ổn lắm, không cần căng thẳng." Cách nói Tiêu Ngạn nghe thật sự rất ổn.

"Đừng xằng bậy......" Omega vừa mới phân hóa xong sẽ được yêu cầu chú ý sức khỏe trong một tuần đầu, huấn luyện viên nghe cậu nói như vậy cũng trở nên cẩn trọng hơn. Tính toán xác minh một chút, huấn luyện viên cầm danh sách của lớp ba lên: "Em tên gì."

"Lạc Tri Dư, tri ngã tâm thanh, dư ngã tâm an, Tri Dư." Lạc Tri Dư khai báo tên của mình, nhân tiện hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Ngạn một cái, "Không phải là ve sầu*!"

(* 知了 (ve sầu) và 知予 (Tri Dư): hai chữ này không đồng âm, nhưng viết na ná nhau, nên có thể hiểu là Tiêu Ngạn đã xài cái tên này để chọc ghẹo bạn học Lạc hay gì đó =))) điều này cũng giải thích cho cái tên WeChat của Tri Dư luôn)

Số thứ tự của tân sinh được xếp theo thứ hạng trong kỳ thi tuyển sinh, vì vậy nên tên Lạc Tri Dư không khó tìm lắm, đứng ngay đầu bảng của lớp ba.

0301 Lạc Tri Dư.

Huấn luyện viên sau khi tìm được tên của cậu, nhìn thấy một dòng ghi chú ở hàng kế bên, nói hôm nay là ngày thứ ba sau khi Lạc Tri Dư hoàn thành phân hoá.

Buổi sáng hôm nay tập huấn quân sự cũng đã khá lâu, nam sinh Omega vừa nãy còn rất phấn chấn tinh thần giờ lại cúi đầu nói chóng mặt, xem ra đã mệt lắm rồi.

Huấn luyện viên ném việc phạt đứng ra sau đầu, phất phất tay: "Sáng hôm nay đến đây thôi, học sinh lớp ba tại chỗ giải tán."

Huấn luyện viên có hơi lo lắng cho Lạc Tri Dư, xoay người hỏi: "Cái kia, bạn học Lạc, em có cần ai đưa em xuống phòng y tế......"

Nhưng còn chưa kịp chờ thầy giáo nói hết câu, cậu nam sinh năm hai khi nãy còn rảnh hơi mở hàng loạt chai nước ngọt ra bày lên sân cỏ, giờ đột nhiên thả dưa hấu trong tay xuống, đứng lên vội vã chạy, mà người nào đó vừa nãy còn nói chóng mặt, bây giờ đang khom lưng nhặt một nhánh cây trên bồn hoa lên, cầm chạy đuổi đánh.

Huấn luyện viên: "......"

Tập thể lớp ba: "......"

Tiêu Ngạn nhảy lên quá nhanh, Phàn Việt tránh né không kịp, bị nhánh cây trong tay Lạc Tri Dư quất trúng mông, đứng giữa trường gào một tiếng, nghe thật sự thê lương.

"Anh đừng có chạy!"

"Mẹ anh, anh xong đời rồi!"

"Tôi cho anh làm tiên nữ nhíu mày luôn!"

Tình hình chiến đấu kịch liệt, Omega yếu ớt mới vừa phân hóa xong kia ngừng lại bên cạnh sân thể dục, một phen cởi bỏ áo khoác nam sinh bên ngoài ra, ước lượng cành cây đang nắm trong tay, cảm thấy cầm không chắc tay lắm, lập tức vứt luôn nhánh cây, nhặt một cây chổi to tướng thường dùng để quét lá bên cạnh thùng rác lên, hai tay giơ cán chổi chạy đuổi theo.

——————————-

Chương hôm nay ngồi edit mà cười xỉu =)))))