Tình Anh Cho Em

Chương 11




Trình Tự tiễn cô đến tận cổng

“Mau lên đi”

“Tạm biệt” cô gật đầu nói

Hứa An Nhược chỉ vừa mới mở cửa, đặt giày lên kệ thì bị tiếng hét chói tai của Tiêu Như làm cho giật mình

“An Nhược, cậu về rồi”

“Sao tự dưng lại hét lên vậy?”

“Đợi cậu từ nãy giờ, sao rồi hẹn hò vui chứ?”

“Hẹn cái gì mà hò, không hề nhé!” cô vội chặn miệng của Tiêu Như bằng cái bánh mang về, ngay lập tức ánh mắt Tiêu Như tập trung vào vật cô đưa, chẳng quan tâm đến chuyện khác nữa.

“Xin lỗi nha Nhất Linh, đó cái bánh duy nhất” cô áy náy

“Tớ không ăn đâu, cậu cùng anh ta đi đâu vậy?”

“Đến một quán café trên sân thượng , lần sau tụi mình cùng đi” cô đáp

“Ừ, cậu có ăn tối chưa, còn chừa cho cậu một dĩa đồ xào chay đó”

“Chưa, để tớ ăn” cô kéo rèm cửa sổ thay quần áo, rồi giải quyết dĩa thức ăn.

Cùng lúc đó, Trình Tự đã về tới phòng, đang cởi áo qua cổ thì Trì Văn Trạm đã lên tiếng.

“Hẹn hò vui chứ?”

“Hẹn hò gì chứ?” Trình Tự hỏi lại

“Đừng có đánh trống lảng, cậu thích An Nhược đúng không?” Trì Văn Trạm nghiêm túc.

“Không có” Trình Tự lắc đầu phủ nhận

“Hình như dạo này cậu đặc biệt quan tâm cô ấy”

“Sao cậu lại để ý đến những việc này”

“Anh trai của An Nhược đã gửi gắm cô ấy cho tớ, nên tớ phải quan tâm rồi"

-“Cậu rảnh quá nhỉ?” Trình Tự thờ ơ đáp

“Nếu không thật sự thích cô ấy thì nên dừng lại, An Nhược là một cô gái tốt”

“Văn Trạm, đừng quên cậu có bạn gái rồi” Trình Tự nhếch môi cười

“Tớ không quên, tớ chỉ lấy tư cách một người anh trai để nói thôi”

-“Yên tâm, tớ sẽ không làm hại cô ấy”.

Tháng năm, cái nóng đã bắt đầu lan tỏa khiến cho cả thành phố nóng dần . Buổi trưa chính là điểm oi bức nhất trong ngày, thời khóa biểu chính thức của tụi cô thì toàn rơi vào buổi trưa, khiến cho Hứa An Nhược muốn nổi điên , Tiêu Như tính tình dễ chịu cũng phải cáu gắt than thở, [Trà Muộn- Dien dan le quy don]nói chung đây cũng là tâm trạng chung của tất cả mọi người. Vừa mở cửa phòng cô đã vội chạy vào phòng tắm vùi mặt vào trong thau nước, để giảm bớt cảm giác đau rát.

“Hôm nay bao nhiêu độ vậy?” cô lau nước trên mặt lên tiếng hỏi Nhất Linh

“40 độ đấy”

“Trời, 3h chiều nay tớ phải đi lấy đưa tài liệu” cô mệt mỏi nằm vật trên giường gào lên

“Ủa, không phải cậu gửi mail là được sao?”

“Chị Lan bảo cần bản viết tay”

“Vậy có người đi chung rồi! tớ cũng phải dạy bù” Nhất Linh cười đáp

“Hai tuần nữa là đến kì thi rồi! Thi xong tụi mình đi chơi đi” cô hào hứng nói

“Thi xong rồi tính, cậu dạo này không đi tìm anh Văn Trạm của cậu hả?” Nhất Linh trêu ghẹo

“Anh ấy bận lắm, còn chẳng trả lời tin nhắn của tớ được” cô ảo não trả lời

“Anh ta sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?”

“Chưa đâu, anh ấy hoãn làm luận văn để tập trung vào dự án phần mềm gì đó” cô lắc đầu

“Mấy hôm trước tớ nhìn thấy hai người họ, nhưng sắc mặt hình như không tốt lắm!”

“Ai?”

“Trì Văn Trạm và bạn gái anh ta” Nhất Linh đáp

“Hả? có chuyện gì với anh ấy?”

“Làm sao tớ biết”

Trong lòng cô cảm thấy buồn bực không vui, thời gian vừa rồi đã cố kìm nén không đi tìm anh ấy, [Trà Muộn- d đ l q đ]nên chẳng biết chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ họ cãi nhau, cô lắc lắc đầu phủ nhận, Chưa từng nghĩ đến một Điền Thư Huyện dịu dàng ôn nhu đó lại cùng anh tranh cãi.

Hứa An Nhược nhẫn nhịn không đi tìm hiểu việc đó, cũng không thăm dò từ Trình Tự. Dành hai tuần cho việc ôn thi, cô không thể để thi lại môn nào, hè này còn nhiều kế hoạch phải làm, không để bất cứ thứ gì cản trở được.

Thời điểm chạy nước rút, cả ba người tụi cô bế quan tỏa cảng, dự trữ một đống đồ ăn vặt trong phòng, ngày đêm đèn sách.

Ngày cuối cùng của kì thi, cô hài lòng gấp bài thi lại, ngay lúc chuông vừa reo, nộp bài xong, cô quay sang tìm kiếm Tiêu Như và Nhất Linh.

“Làm được hết không?”

“Trúng tủ câu cuối” Tiêu Như nhảy nhót

“Chắc được 80%” Nhất Linh cầm đề thi đáp

“Không xong rồi, cậu ấy mà 80% chắc chúng ta xong rồi” Tiêu Như mếu máo

“Cậu chứ không phải chúng ta nhé!” cô cười khúc khích

Trời nắng như thiêu đốt, dường như muốn đốt cháy da thịt, Hứa An Nhược đang lê từng bước dưới tán cây cổ thụ, đi mãi mà chẳng nhít ra được khỏi cái bóng của nó. Đương lúc buồn bực thì trời bỗng gầm gừ chuyển mình, cơn mưa rào bất chợt khiến cô không kịp tránh đã lãnh trọn, quần áo thấm nước mưa, dính vào người rất khó chịu. Cô lẩm bẩm mắng phông lông vội chạy nhanh về kí túc xá, tình hình hiện tại chắc chắn không thể vát mặt[Trà Muộn- d đ l q d] đi tìm anh ấy rồi.

Vì mới dính ướt nước mưa, lại là mưa đầu mùa nên An Nhược không dám tắm, chỉ lấy khăn lau khô người rồi thay quần áo.Lúc này, trong phòng chỉ có một mình cô, Nhất Linh đã đi làm, Tiêu Như thì trở về nhà, cô buồn chán mở máy tính download tài liệu cần phiên dịch, đến chiều muộn cô mới làm xong, kiểm tra kĩ lưỡng lần cuối rồi gửi cho chị Lan.

Công việc này cô đã làm được mấy tháng rồi, nhờ biết đôi chút tiếng Trung nên bắt nhịp khá tốt, do phải vừa dịch vừa mài mò trên từ điển nên vốn tiếng trung càng ngày càng khá hơn. Đây cũng là phương pháp tốt học ngoại ngữ giỏi.
cô gấp laptop để lên đầu giường ngủ, mệt mỏi vươn vai ngáp một cái.

"đi tắm thôi"

Hơn nửa tiếng sau, cô sảng khoái bước ra khỏi phòng tắm, đầu ướt nhẹp quấn khăn trùm.

"a lô?" di động vang lên giọng hát tươi vui

"An Nhược, em thi xong chưa?" giọng bên kia ồn ào

"Mới thi xong môn cuối hôm nay"

"Đến Đông Thành đi"

"Bây giờ?" cô hỏi lại

"Văn Trạm cũng đang ở đây" chiến tuyến bị đánh sập, Trình Tự phán một câu phủ đầu rồi dập máy.

"..." cô chưa kịp trả lời bên kia đã cúp máy.

Hứa An Nhược nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 6h30 đến được Đông Thành cũng phải đi hai chuyến xe bus, mà đi taxi thì cô tiếc tiền sờ cái ví lẹp xép của mình lắc đầu. Nhanh chóng lựa một cái váy đen mặc vào, đây là trích từ tháng lương đầu tiên tự sắm, màu đen đơn giản, tay áo dài, chân váy dài đến qua đầu gối, chất liệu mịn màng, phần trên ôm sát, phần[truyện được đăng diễn đàn lê quý đôn] váy hơi xòe, là kiểu vừa cổ điển vừa hiện đại, màu đen của chiếc váy làm nổi bật làn da trắng của cô, mái tóc dài được buông xỏa tự nhiên, Hứa An Nhược dùng chút son điểm lên môi cho chút tươi tắn. Xong xuôi cầm túi xách ra khỏi phòng.

Người tính không bằng trời tính, Hứa An Nhược chật vật với đôi giày cao gót dưới chân, lâu rồi mới mang khiến chân bước đi không được tự nhiên, cứ bước đi là ngón chân, góc chân lại đau nhói, tình hình này nếu giờ này còn chen chúc trên xe bus cô sẽ càng thảm hại hơn. đành cắn răng chạy lại vệ đường đón taxi.

Cô lấy di động ra nhìn rồi lại cất vào, lóng ngóng vẫy tay, rất may có một chiếc nhá nhan tấp vào. cô mừng rỡ mở cửa sau, nói vội

"Cho cháu đến Đông Thành ạ"

"Giờ này đến Đông Thành đang là giờ cao điểm, đi thẳng thì thế nào cũng kẹt xe, cháu có muốn đi đường vòng không?" bác tài nhìn qua gương chiếu hậu nói

"Được ạ, làm phiền bác chạy nhanh một chút" cô gật đầu đồng ý.

Đường đến Đông Thành cô chỉ đi ngang qua, không biết rành nên nhắn tin hỏi Trình Tự.

"Đến cổng số 15, anh sẽ ra đón em" 30 giây sau nhận được tin trả lời.

Ngồi trên xe lâu đến nỗi cô cứ tưởng mình đã đi một vòng thành phố, những con đường lạ lẫm lướt qua trước mắt, khắp nơi nhuộm vô số ánh đèn lấp lánh, xe chạy bon bon rồi chậm rãi dừng lại.


Ngồi trên xe cô cứ tưởng mình đã đi một vòng thành phố, những con đường lạ lẫm lướt qua trước mắt, khắp nơi nhuộm vô số ánh đèn lấp lánh, xe chạy bon bon rồi chậm rãi dừng lại

“Đến nơi rồi”

“Bao nhiêu tiền vậy bác?”cô lôi ví ra đưa tiền xe

“200 ngàn”

“Đây ạ, cám ơn bác” nói xong cô xuống xe, đứng ở ngã ba đường, đang định bụng gọi điện thì Trình Tự đã gọi lớn.

“An nhược, bên này”

Cô trông thấy liền băng qua đường tiến về phía anh ta.

“Sao lại gọi tôi đến đây thế?” cô tò mò

“Nhớ em”trình tự cười rộ lên.

“Miễn mắc công tôi buồn nôn” cô vuốt cổ họng ho khan

Cô đi theo sau, đến lúc anh ta mở cửa một gian phòng, cô bị bất ngờ vì còn có rất nhiều người ở trong đây, hoàn toàn là những gương mặt lạ lẵm. Cô e dè theo sau lưng Trình Tự đi vào.

“An Nhược, em đến rồi, mau ngồi xuống đi” Điền Thư Huyên cười hòa nhã đứng dậy kéo cô ngồi xuống.

Hứa An Nhược lơ ngơ không hiểu đầu đuôi tai ốc, ánh mắt khó hiểu nhìn sang Trình Tự, lúc này anh ta đang náo nhiệt cùng mọi người, cảm giác được ánh nhìn của cô bèn len lén sờ mũi.

“Mọi người đang tổ chức tiệc ạ?” cô nhỏ giọng hỏi

“Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của chị. Nên Văn Trạm kêu mọi người tụ tập một bữa” ánh mắt Điền Thư Huyên hiện lên tia sủng nịnh.

“Vậy ạ. Chúc chị sinh nhật vui vẻ. Vì em không biết nên đến tay không rồi” cô áy náy

“Không sao, em đến là chị vui rồi. Chị nghe Văn Trạm nói em cùng quê với anh ấy, nhà em cũng có quen với nhà anh ấy” Điền Thư Huyên đưa mắt nhìn cô.

“Dạ. Không ngờ chị gái anh ấy lại là gia sư của em ạ””cô gật đầu thành thật

“Trùng hợp thật, chúng ta có duyên rồi!”

“Đúng vậy” cô cúi đầu đáp



“A lô? Được rồi tớ ra liền” điền thư huyên cúp máy rồi ghé vào tai Trì Văn Trạm nói nhỏ

Cô nhìn thấy anh khẽ gật đầu. Một nỗi chua xót lại dâng lên, cô không dám dừng lại nhìn anh, cúi đầu rối rắm.

“An Nhược. Theo chị ra ngoài một chút nhé!” Điền Thư Huyên vỗ nhẹ vai cô

“Dạ?” cô giật mình ngẩn đầu, rồi theo chị ta ra ngoài.

“Đi đâu vậy?” Trình tự nhíu mày nắm cô lại

“ Trình đại thiếu gia, em chỉ mượn An Nhược một chút thôi” Điền Thư Huyên quay sang nói

Ngoài đại sảnh, giày cao gót nện xuống sàn gạch phát ra âm thanh cộp cộp

Điền Thư Huyên chạy lại mở cửa một chiếc taxi, người ở ghế sau cúi người chui ra, tay cẩn thận cầm một cái bánh sinh nhật thật lớn được gói cần thận trong một chiếc hộp to.

Cô gái lau mồ hôi :“Thật may là tớ không đến muộn”

“Cám ơn cậu nhiều” Điền Thư Huyên vui vẻ đối đáp lấy một số thứ trong cốp xe rồi đưa cho cô một bóa hoa hồng đỏ rực.

“Em cầm giúp chị nhé”

Cô đưa hai tay đỡ lấy bó hoa

“Xin lỗi tớ không ở lại được.lần sau bù nhé” cô gái áy náy nhìn Điền Thư Huyên

“Không sao, hẹn gặp lại”

Điền Thư Huyên ôm hộp bánh, cô ôm bó hoa lớn cùng trở lại phòng, đi trên hàng lang, Điền Thư Huyên ngượng ngùng nói:

“Văn trạm cũng thật là. Mua những thứ này thật lãng phí” trong giọng nói chứa chan hạnh phúc

“Dạ?” dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngay nên hỏi lại

“Là Yến Nhi nói nhỏ với chị đấy.Những thứ này anh ấy nhờ Yến Nhi mang đến” chị ta cười

Hai tay cô cứng đờ, cả người bất động đứng trửng lại, nét mặt tái nhợt. Lòng nặng nề không thể nói thành lời, tại sao cô lại đến đây cơ chứ? Tại sao lại phải xem người ta trình diễn hạnh phúc trước mặt mình? Có lẽ cô không nên đến đây để rồi phải nhận một vết đâm vào tận trái tim, Hứa An Nhược mãi ngẩn người rất lâu, đến khi Điền Thư Huyên khơ khơ tay trước mặt cô.

“An Nhược, em không sao chứ?”

“Không ạ. Em chỉ nghĩ sao này nên tìm một người biết yêu thương mình” cô lắc đầu cười gượng

“Đúng đó, phụ nữ phải biết cách để đàn ông yêu thương chứ” Điền Thư Huyên tán thành

Khi trở lại phòng bao, cô đặt bó hoa trên bàn lớn, rồi quay người bước ra

“Em đi vệ sinh một lát” cô vội nói

Hứa An Nhược vặn nước chảy xối xả vỗ lên mặt, rồi nhìn gương mặt ướt đẫm qua gương, tự dặn lòng mình phải thật bình tĩnh, phải cố tỏ ra vui vẻ nhưng nét mặt hiện giờ không thể giấu được tâm trạng não nề. Không biết nên làm gì tiếp theo, cô thẩn thờ một lúc lâu cũng không tìm được câu trả lời.

Lúc này cửa nhà vệ sinh bị mở ra, Điền Thư Huyên bước vào gọi cô:

“Em không sao chứ? Tiệc bắt đầu rồi!”

“Không ạ, em ra ngay” cô loạng choạng bước đi

“Mặt em ướt nhẹp rồi, có cần trang điểm lại không?” chị ta quan tâm hỏi

“Dạ, không cần đâu ạ” cô từ chối

“Mình đi thôi” chị ta thân mật kéo tay cô

truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn

Mọi người xung quanh tụ tập thành một vòng tròn lớn, cô được Điền Thư Huyên dẫn vào đứng bên cạnh chị ta, kế bên còn có Trì Văn Trạm, Trình Tự. Bất giác cô lùi xuống một bước, tạo một khoảng cách với họ, cái thế giời tràn ngập tình yêu đó thật sự cô không đủ cam đảm nhìn nữa.

“Happy birthday to you…..happy birthday to you……….” Tiếng hát ngân vang

Tiếng vỗ tay chúc mừng, đám người hò hét: “Ước Đi…mau cầu nguyện mới được thổi nến”

Điền Thư Huyên cười duyên dáng khẽ nhắm mắt lại chắp hai tay trước ngực.

“Hoan hô…” Điền Thư Huyên thổi một hơi tắt nến, mọi người đồng thanh vỗ tay.

Nhân lúc mọi người không chú ý, cô tìm một góc nhỏ ngồi xuống.

Một dĩa bánh kem được đặt trước mặt cô, giọng nói trầm ấm vang lên: “Cho em”

“Cảm ơn anh” cô ngước lên nhìn, lòng trở nên mềm mại

“Em có muốn uống gì không?” anh lại hỏi

“Không ạ” cô vẫn nhìn anh

“Vậy ngồi đây nhé!” anh đứng dậy nói

Cô nhìn dĩa bánh trước mặt, có chút ngọt ngào chạm vào tim cô, thì ra anh ấy không đến nỗi là không chú ý đến mình, nhưng sự quan tâm của anh chỉ càng khiến cho cô lúm sâu vào không lối thoát. Yêu một người nếu được đền đáp thì sẽ là niềm hạnh phúc còn nếu không cũng giống như rơi vào mê cung ma trận, bị nhốt trong nỗi cô đơn, tuyệt vọng để rồi chết trong hào mòn, bi thương.

Thật ra lần đầu tiên gặp anh không phải là lúc cô đến nhà chị Thanh là trong một con hẻm nhỏ trên đường đi học về, giữa chiều muộn chỉ có những cơn gió nhẹ thoảng qua. Còn nhớ ngày hôm đó do không làm bài tập về nhà mà bị cô giáo chủ nhiệm phạt, trong lòng đang buồn bực thì trông thấy một người con trai mặc đồng phục học sinh,[Trà Muộn- l q d] trên áo còn dính một vết dơ tay ôm một con mèo vằn vàng nhỏ xíu trong lòng, cô bị hút vào nét cười trên gương mặt ấy.

“Em gái, em có biết con mèo này là của nhà ai không?”

Đột nhiên bị hỏi cô vội lắc đầu

“Phải là sao đây nó bị thương rồi!” anh lo lắng chìu mến vuốt ve đầu con vật bé nhỏ rồi quay sang nhìn cô

“Em có mang theo tiền không?”

“Dạ?”

“Hiện tại anh không có tiền trong người, em có thể cho mượn một ít không?, anh cần mua thuốc khử trùng vết thương cho mèo con” anh thấy cô nghi hoặc liền giải thích

“Em có nhiêu đây đủ không?” cô moi trong túi ra được mười mấy ngàn.

“Em ôm nó giúp anh nhé! Anh sẽ về ngay” anh cẩn thận giao mèo con cho cô rồi chạy đi mất

Một lát sau cả người anh chạy xồng xộc về thở hổn hển, tay cầm một túi đồ y tế ngồi xuống. Bàn tay nhẹ nhàng vạch vết thương ở chân con mèo rửa sạch, bôi thuốc rồi lấy gạc băng bó lại.

“Cám ơn em nhé!”

“Không có gì ạ” cô vội lắc đầu

“Con vật đáng thương này phải làm sao bây giờ?” anh thở dài

“Anh có thể chăm sóc nó không?” cô hỏi

“Không mang về nhà được, chị hai anh bị dị ứng lông mèo” anh buồn bã lắc đầu

“Hay đưa cho em đi, em có quen một người bạn, nhà bạn ấy nuôi nhiều mèo lắm” cô nhỏ nhẹ đáp

“Thật tốt quá! Nhà bạn em ở đâu?” Anh mừng rỡ hỏi rồi lại nhìn đồng hồ trên tay: “Không xong rồi”

“Sao ạ?”

“Anh phải về nhà ngay rồi!”

“Không sao, em mang đi cho”

“Cám ơn em gái, em thật tốt bụng”

“Mèo con đi theo chị nhé! Chị ấy sẽ dẫn em tìm một mái nhà” anh vuốt ve lưng nó rồi lưu luyến giao cho cô.

Cô dõi theo bóng dáng anh khuất dạng đằng xa, thẩn thơ vuốt nhẹ mèo con/

Những lần sau, cô vẫn đi học về trên con đường này nhưng không còn gặp lại anh nữa, chẳng biết anh là ai. Bẵng đi một thời gian dài, cứ tưởng là đã quên mất n rồi thì anh lại một lần nữa xuất hiện, không ngờ gặp gỡ tình cờ lại là duyên phận được định sẵn, chỉ là cô nhớ rõ còn anh đã quên mất rồi!.

Cô chìm đắm trong hồi tưởng, cảm thấy đắng nghẹn, ngoài việc còn nhớ rõ hình dáng lúc trước của anh thì cô chẳng có gì cả, đơn phương thật sự rất hèn mọn, không dám nói ra lại càng không thể nghĩ đến vì chỉ thêm đau lòng.

Hứa An Nhược ngây ngốc ngồi một chỗ nhìn anh và Điền Thư Huyên thân mật cười nói, đây chính là mình chứng cho một tình yêu hòa hợp, họ ở trong một thế giới mà cô không cách nào có thể bước vào. Lùi cũng không được tiến không xong, cô đang ở trong một tình thế tiến thoái lưỡng nan, thành trì dần dần cũng sụp đổ.

Tiệc vui nào rồi cũng có lúc phải tàn, mọi người lần lượt tạm biệt ra về, trong căn phòng trở nên im ắng chỉ còn lại bốn người bao gồm cả cô.

“Em về trước đây ạ” cô đứng dậy cáo từ

“Chúng ta về chung đi, trời tối con gái đi một mình nguy hiểm lắm” Điền Thư Huyên lên tiếng

“Đúng vậy, An Nhược, đợi chút cùng bọn anh về luôn” giọng anh trầm ấm

“Vâng” cô đáp

Trình Tự đi gọi taxi, cô đi cùng bọn họ ra cửa chờ. Lên xe cô im lặng ngồi cùng ghế sau với Điền Thư Huyên.

Xe dừng lại cách cổng trường một đoạn, cô đẩy cửa bước xuống xe vừa đặt chân xuống đất đã bị cơn đau nhói từ chân chuyền tới, cô nhíu chặt chân mày đau đớn than nhẹ “ui da”

“Không sao chứ?” Trì Văn Trạm ân cần hỏi

“Dạ không,” cô lắc đầu

“An Nhược, chân em bị thương hả?” Điền Thư Huyên nhìn xuống chân cô hỏi

“Là tại lâu quá em không mang giày cao rót” cô cười giải thích

“Hay cởi giày ra đi, như vậy chân dễ chịu hơn”

“Dạ” cô cúi người xuống giải thoát cho đôi chân tội nghiệp, cầm đôi giày trên tay cứ thế bước đi chân trần.

"Mang tại giày của anh đi" Trì Văn Trạm lấy trong túi giấy một đôi giày thể thao.

"Sẽ làm bẩn giày của anh mất" cô lưỡng lự

"Không sao, sớm muộn cũng dùng mà"

Cô bèn ngồi xuống mang vào chân, mặc dù so với chân của cô thì đôi giày này quá khổ nhưng có còn hơn là phải đi chân đất.

“Tớ đi trước” Trình Tự vỗ vai Trì Văn Trạm nói

“Này, anh không đưa An Nhược về sao?” Điền Thư Huyên bất bình nhìn Trình Tự

“Anh bận rồi” Trình Tự liếc sang nhìn cô rồi đáp

“Không cần đâu ạ. Em tự về được” cô đáp lí nhí

“Không được, để Văn Trạm đưa em về” Điền Thư Huyên bèn nói

“Để đưa em về”

“Làm phiền anh rồi”

“thi tốt chứ?” anh lên tiếng hỏi

“Cũng không đến nỗi” cô mỉm cười

“vậy à”

“Dạo này anh có bận không? Dự án của anh hoàn thành chưa ạ"

“Vẫn chưa” anh lắc đầu

“Bây giờ em rảnh rồi, có gì cần giúp thì gọi cho em nhé” cô nhẹ nhàng nói

“Được,cám ơn em” ánh mắt anh hiện lên ý cười

“Vậy em lên trước đây, anh về cẩn thận”

“Chúc ngủ ngon” anh gật đầu

“A... giày của anh” cô chợt nhìn xuống chân nhìn đôi giày quá khổ

“Không cần đâu, em mang lên đi”

“Vậy ngày mai em sẽ mang trả”

“Ừ, mau lên đi”

Hứa An Nhược xoay người đi vào, đến chân cầu thang liền ngoảnh lại, thấy bóng lưng anh dưới ánh đèn mờ nhạt.