Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương

Chương 8-2




Trong một công viên nhỏ Tiểu An quay đầu lại nhìn nhìn, bĩu môi, cau mày, trên gương mặt hồng hồng hiện lên vẻ mệt mỏi, bởi vì bé đi một đoạn xa, rất xa.

Hình như ba ba và mẹ đang gọi bé!

Chạy quãng đường xa như vậy, nhưng không đuổi được bươm bướm, Tiểu An mím miệng ngồi trên cái ghế trong công viên, nhìn bốn phía, nhìn hoàng hôn.

Ba ba và mẹ sao vẫn chưa đến đón bé?

Lại nhìn chung quanh một chút, rốt cuộc nơi này là đâu?

Tiểu An mệt mỏi quá, lại khát nữa, bụng cũng đói, gãi gãi đầu, bé không biết mình ở đâu, cũng không biết đi tiếp hay không đi tiếp?

Ba ba, mẹ sao hai người vẫn chưa đến đón con?

"Cậu là ai? Sao bây giờ còn ngồi ở đây?"

Giọng nói hài hước vang lên bên tai, Tiểu An quay đầu nhìn về phía người nói chuyện.... là một bé trai gần bằng tuổi bé.

Nhưng mà Tiểu An Tiểu An là đơn thuần khờ dại, còn ánh mắt của bé trai lại lộ ra vẻ tinh ranh, hiển nhiên là một quỷ điểm trong dáng vẻ một bé trai.

"Mình hỏi cậu, cũng sắp tối rồi, tại sao cậu còn ngồi ở đây?"

Căn bản bé nghe không hiểu tên này đang nói cái gì, nhưng ánh mắt lại lại bị cây kem trong tay cậu hấp dẫn, nước miếng chảy không ngừng.

Oa -- Kem kem...

Thật muốn ăn...

Bé trai buồn bực, cô bé này xảy ra chuyện gì? Lại không nhìn cậu là một... Được rồi! Tối thiểu cũng được coi là một đứa bé đẹp trai đi! Cô bé lại không nhìn cậu mà cứ nhìn chằm chằm cây kem trong tay cậu.

Bây giờ là như thế nào? Giá trị con người của Bùi Đại Thiếu Gia so ra còn kém hơn cây kem.

" Nhìn cái gì vậy?"

"Kem kem..." Cuối cùng cô bé cũng lên tiếng, giống như cây kem trong tay bé trai kia là mỹ vị nhân gian, rốt cuộc bé cũng mở kim khẩu.

" Cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện!"

"Kem kem..." Thanh âm nói chuyện của Tiểu An lớn hơn, miệng đắng lưỡi khô, hiển nhiên bé đã quên hết cha mẹ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào kem, nước miếng nơi khóe miệng cũng sắp chảy xuống.

" Muốn ăn sao? Cái này rất mắc, hơn một trăm đồng một cây."

"Kem kem..."

Bé trai thấy cây kem của mình được bé gái chú ý thì rất vui vẻ, nhưng cậu quyết định tự mình độc hưởng, về phần cô bé này, vừa nhìn vừa chảy nước miếng đi!

Nhưng mà Tiểu An không nghĩ như vậy. "Kem kem..."

"Cậu nói nhỏ thôi!" Bên cạnh có người đang nhìn.

Tiểu An vốn không quan tâm đến cậu, cũng chẳng để ý đến người người xung quanh, vẫn lớn tiếng kêu, "Kem kem -- kem kem --" Vừa la lên, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của những người trong công viên.

"Mình cầu xin cậu, không cần la!"

Lúc này, có một người lớn đi qua, tưởng cậu bé lấy cây kem của Tiểu An. "Bạn nhỏ, không thể lấy đồ của người khác được!"

"Cháu..." Trên mặt bé trai anh tuấn hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Gì đây! Đây là kem của cậu, là của cậu đó! Cô bé này chỉ hét lên đòi ăn mà thôi!

"Kem kem..." Bĩu môi, dáng vẻ thật đáng thương.

"Còn không nhanh trả lựi cho người ta!"

Bé trai không thể tin được, lại thấy mấy người lớn muốn đến dạy bảo ngày càng nhiều, cậu chỉ có thể chấp nhận, tức điên người nhét kem vào tay Tiểu An, sau đó kéo tay cô bé chạy đến một góc khác trong công viên.

Năm phút sau, họ chạy đến ngóc khác, ngồi trên ghế -- Tiểu An rất vui vẻ, về phần bé trai kia thì... Vẻ mặt ấm ức.

Tiểu An vui vẻ thoải mái ăn kem, từng miếng từng miếng một; bé trai thì sa sút tinh thần cảm giác mình buồn bực đến cực điểm.

"Cậu đồ con gái ác bá!" Nhìn chằm chằm bé gái, hung tợn nói.

Tiểu An nhìn cậu, mặc kệ cậu bé, cô bé vẫn tiếp tục ăn kem, thật ra miệng của bé nhỏ, sức ăn cũng nhỏ, vốn không thể ăn hết một cây kem, nhưng vẫn từng miếng từng miếng ăn vào, sau đó cảm nhận sự ngọt ngào tan ra trong miệng.

Bé rất thích ăn kem! Bởi vì ba ba sẽ mua một cây kem cho bé, sau đó bé và ba ba cùng ăn, vừa ăn là bé cảm thấy thật vui vẻ.

"Cậu tên gì?"

Trong miệng Tiểu An toàn kem, nói không rõ, "Kem kem..."

"Gì mà kem kem? Hết rồi! Đều trong miệng cậu hết rồi!" Mắt trợn trắng, "Mình hỏi cậu tên gì?"

"Kem kem..."

"Thôi, thôi! Coi như mình không có hỏi,"

Ngay lúc này đột nhiên Tiểu An đưa cây kem đến trước mặt cậu, bé quyết định cia sẻ cây kem cùng bé trai này, trong mắt cậu đầy kinh ngạc, không thể tin cô bé này có lòng tốt như vậy.

"Kem kem..."

"Cậu... cậu muốn mình cùng ăn sao?"

"Kem kem.."

Bé trai không thể tin được, mặc dù cây kem này là của cậu, nhưng cậu không thể tin cô bé này lại cũng cậu chia xẻ nó.

Có lẽ là bởi vì hoàn cảnh xuất thân, mặc dù có nhiều anh chị em, nhưng vẫn không thể chung sống hòa bình, chứ đừng nói là cùng chia xẻ đồ ăn.

Có lẽ đây gọi là có tiền mà không có cách!

Bé trai cúi đầu xuống cắn một miếng, hương vị ngọt ngào lập tức tan ra trong miệng, nhìn lại Tiểu An, bé cười thật vui vẻ, sau đó lây kem về cắn một miếng rồi lại đưa cho cậu cắn một miếng.

Cứ như vậy, hai người cùng nhau ăn hết cây kem dưới hoàng hôn, cảm giác này thật ấm áp, đối với hai bé mà nói thì đây là cảm giác đặc biệt.

"Kem kem..."

"Cậu thật kỳ quái, chẳng lẽ cậu không hiểu mình nói gì?"

"Kem kem..."

"Có phải đầu cậu có vấn đề không?"

Trên mặt cô bé là nụ cười ngây ngô, bé trai nhún nhún vai, thôi, cậu tự giới thiệu trước là được rồi, "Mình tên Bùi Tử Nghị, cậu có thể ngọi mình là Tiểu Nghị."

"Kem kem..."

"Không cần lại nói kem kem, kem ăn hết rồi!"

Lúc này đột nhiên có một chú trung niên chạy đến chỗ họ, mang theo vẻ mặt khẩn trương, người đó chạy đến trước mặt Bùi Tử Nghị. "Tiểu thiếu gia, tôi tìm cậu đã lâu rồi."

"A!"

Người trung niên này là người làm của nhà Bùi Tử Nghị, ông là người phụ trách an toàn của tiểu thiếu gia, thấy cậu bình an vô sự ông thở ra một hơi, lại trông thấy bên cạnh tiểu thiếu gia là một cô bé, "Tiểu thiếu gia, cô bé này là..."

"Cậu ấy! Là kẻ trộm kem!"

"Kem kem..."

"Hết rồi!" Trong miệng bé trai lầm bầm, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười.

" Tiểu thiếu gia về nhà thôi, trời sắp tối rồi."

Nhảy xuống khỏi cái ghế, lại đột nhiên nhớ tới cô bé này, vừa rồi chỉ có mình cậu ấy ngồi trong công viên.

"Cậu! Cuối cùng cậu đang đợi ai? Ba mẹ cậu đâu?"

Cuối cùng cũng hiểu lời cậu, Tiểu An bĩu môi, mày nhíu lại, nhớ tới ba ba và mẹ, "Ba ba... Mẹ..."

"A... đi lạc sao?" Bùi Tử Nghị cười cười, "Hay cậu cũng trốn nhà đi?"

" Ba ba... Mẹ..."

Bùi Tử Nghị nghĩ nghĩ, "Chú Lý."

Người đàn ông trung niên đứng bên nhanh chóng đáp lại, "Tiểu thiếu gia."

"Cháu muốn đưa cậu ấy về nhà."

"Cái này... không tốt đâu."

"Chẳng lẽ để cậu ấy ở đây một mình?" Bùi Tử Nghị đi lên trước đứng trước mặt Tiểu An, cúi người nói với bé, "Này! Trong nhà của mình có rất nhiều kem đó..."

"Kem kem..." Quả nhiên bé có phản ứng.

"Cậu đúng là không nể mặt, nghe thấy kem mới có phản ứng... Vậy mình cứ gọi cậu là kem là được!" Bùi Tử Nghị nở nụ cười.

Tiểu An cũng cười ngây ngô, nụ cười đáng yêu kia khiến Bùi Tử Nghị không thể không thích.

"Đi thôi! Về nhà mình, mình mời cậu ăn kem."

Vì vậy cậu mang cô bé mới quen về nhà, mặc dù bị cướp đi một cây kem, gặp phải một cô gái kỳ quái nhưng rất thú vị, ít nhất Bùi Tử Nghị nghĩ như vậy.

Tiểu An vui vẻ đi làm khách tận hưởng kem ngon, còn nhà họ Kỷ lại ảm đạm.

Tiểu An mất tích đã ba ngày, qua 48 tiếng Kỷ Văn Hào chẳng những báo công an còn huy động thám tử tư tìm kiếm khắp nơi.

Cả ngày Tạ Thi Âm lấy nước mắt rửa mặt, ngồi tại cửa phòng của Tiểu An, nhìn từng món đồ chơi, khóc không ngừng.

Tiểu An nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, giờ bé ở đâu? Có sống tốt không? Có khóc không? Có tìm mẹ không?

Tạ Thi Âm khóc không ngừng, cả người ngồi ở góc tường, nhiều năm qua Tiểu An không hề rời khỏi cô, càng không có khả năng mấy ngày không tìm mẹ, cô không dám tưởng tượng bây giờ Tiểu An sẽ sợ hãi đến mức nào.

Cô đã từng muốn vứt bỏ Tiểu An, mang Tiểu An đặt tại nơi hoang vu, nhưng cô không chịu nổi đau đớn một tiếng sau liền chạy lại ôm lấy Tiểu An.

Đó là khoảng thời gian hai mẹ con cô tách ra lâu nhất...

Kỷ Văn Hào mở cửa nhìn thấy cô ngồi trong góc ôm lấy tượng gỗ Tiểu An thường chơi không ngừng khóc, trên thực tế anh cũng rất đau khổ.

Tạ Thi Âm vừa nhìn thấy anh lập tức chạy đến, nắm chặt quần áo của anh, "Tìm được rồi sao? A Hào tìm được Tiểu An sao?"

Hốc mắt ửng hồng, gương mặt đầy nước mắt và mệt mỏi, "Không có... Còn chưa tìm được..."

Tạ Thi Âm khóc to, cả người dựa vào ngực anh, "Tiểu An... Tiểu An của em... Em muốn Tiểu An..."

" Đừng như vậy, anh sẽ cố gắng tìm, Tiểu Âm, anh thề, anh sẽ không để Tiểu An xảy ra chuyện."

Tạ Thi Âm khóc, "Đều là lỗi của em, tại em không trông kỹ Tiểu An, tại sao... Tiểu An nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy... Đều là lỗi của em..."

Cô dùng sức đánh mình, muốn tự tra tấn mình, dù dùng tính mạng để đổi lấy sự bình an của Tiểu An cô cũng đồng ý.

" Không nên như vậy! Anh xin em, Tiểu Âm, bình tĩnh một chút."

"Hu hu hu..." Cô co quắp dựa vào người anh, tiếng khóc đứt quãng, hiển nhiên đã mệt mỏi.

Mấy ngày nay, căn bản cô ăn ngủ không ngon, chỉ cần vừa nghĩ tới Tiểu An có thể bị đói, có thể bị dọa đến phát khóc, cô sẽ đau đớn, tự trách thậm chí còn muốn chết.

"Tiểu Âm, hãy nghe anh nói, em đi nghỉ cho khỏe đi." Anh nhìn cô, "Anh đã thuê thám tử tư, còn có cảnh sát đã dốc toàn lực giúp nhà họ Kỷ tìm người, anh nghĩ sẽ nhanh chóng có kết quả."

Tạ Thi Âm nhắm mắt lại, khi cảm xúc không ổn định, cô giống như đã tiêu hao hết sức lực, cô không muốn ngủ, nhưng cơ thể lại chủ động nhắm mắt lại.

Kỷ Văn Hào ôm cô, "Ngủ một chút đi! Có lẽ khi em tỉnh lại sẽ có tin tốt."

Ôm cô về phòng, anh không thể để cô ở nơi khác -- từ khi về nhà họ Kỷ, cô vẫn luôn ngủ cùng Tiểu An, anh tôn trọng cô; nhưng bây giờ anh không có cách nào để cô ở nơi khác.

Chỉ có an trí bên cạnh mình, anh mới yên tâm.

Đắp chăn cho cô, Kỷ Văn Hào rời phòng, bên ngoài có mấy thám tử muốn gặp anh thông báo tiến độ.

Kỷ Văn Hào cố gắng chống đỡ bản thân, Tiểu Âm đã đến cực hạn, dù chỉ một cơn gió thổi qua cô cũng sẽ sụp đổ, hiện tại anh chỉ có thể dựa vào chính mình, không thể để Tiểu Âm bị bất kỳ đả kích gì.

Đêm đó anh ở thư phòng xem báo cáo, trong lòng thầm thở dài vì tiến độ không tiến triển, anh không ngừng suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

Lúc này ngoài cửa sổ có sấm, mưa to trút xuống.

Anh nhìn ngoài cửa sổ, mới đầu không nghĩ gì tiếp tục công việc của mình, nhưng ngay sau đó bỗng nhớ ra.

Kỷ Văn Hào bật dậy, ra khỏi thư phòng, chạy về phòng ngủ chính mở cửa, quả nhiên như anh đoán, Tiểu Âm không có ở đây, trong phòng trống không!

Tiếng sấm vẫn vang lên không ngừng, Kỷ Văn Hào đi đến phòng ngủ của Tiểu An, vừa mở cửa ra quả nhiên nhìn thấy hình ảnh làm anh ta nát cõi lòng ——

Tạ Thi Âm ngồi trong góc phòng ôm một con rối không ngừng an ủi, trong miệng thì thào "Đừng sợ, đừng sợ..."

Kỷ Văn Hào đỏ vành mắt, đi đến trước mặt cô, lấy con rối ra khỏi tay cô, hành động này lập tức đánh thức Tiểu Âm khỏi giấc mộng.

"Tiểu An..."

Kỷ Văn Hào ngồi xổm xuống, bắt lấy bờ vai của cô, "Tiểu Âm, tỉnh lại đi em, anh không muốn nhìn thấy em khổ như vậy, không cần tạo cho mình áp lực lớn như thế..." Nước mắt lại rơi xuống.

Cô ở trong giấc mơ có thể ôm lấy Tiểu An, an ủi Tiểu An không cần sợ tiếng sấm, có thể thấy nụ cười đáng yêu của Tiểu An, nhưng sau khi tỉnh lại, tất cả đều biến mất, mặc dù tiếng sấm vẫn vang lên ầm ầm, nhưng Tiểu An đã mất tích không còn bên cạnh cô.

"Tiểu An..." Nhìn quanh bốn phía, Tiểu An không có ở đây. Tiểu An đâu rồi? Ông trời! Cô sắp chết, không nhìn thấy Tiểu An, rốt cuộc cô phải sống như thế nào đây...

"Tiểu Âm, tỉnh lại đi em! Tiểu Âm!" Anh không muốn nhìn thấy cô tự tra tấn mình như thế, anh biết cô yêu thương Tiểu An, nhưng anh không muốn thấy dáng vẻ tự dồn nén mình như vậy, cô muốn tự bức mình đến phát điên mới chịu sao?

Anh từng nói, Tiểu An cũng là trách nhiệm của anh, anh sẽ không để cô cực khổ nuôi Tiểu An cả đời, anh sẽ không...

"Tiểu An.." Cô gào to, khàn cả giọng vừa khóc vừa gọi, tiếng khóc chìm trong tiếng sấm, toàn thân cô run lên, khi tia chớp hiện lên tất cả mọi thứ đều nhìn rõ.

Kỷ Văn Hào ôm lấy cô, nước mắt không ngừng chảy xuống, "Tiểu Âm, không nên tự thương tổn mình, không cần bức mình vào góc chết, chẳng lẽ em không biết anh rất lo cho em sao?"

Tiếng nói của anh làm cô đau lòng, nhưng cô không bỏ được con gái, cô rất lo lắng và sợ hãi.

Cô bây giờ chỉ có thể dùng tiếng khóc để thổ lộ loại áp lực này, tự mình mở ra một cánh cửa cho chính mình.

Cô biết mình cũng sắp bị đè sập rồi, nhưng mà cô không cách nào trốn tránh, chỉ cần vì Tiểu An cô nguyện ý gánh hết tât cả gánh nặng một đời. "A Hào... hu hu hu..."

Vỗ vỗ lưng cô, càng ôm chặt cô vào lòng, "Để anh giúp em, Tiểu Âm, em có thể dựa vào anh, không cần chịu đựng một mình..."

"Em rất yêu Tiểu An..."

"Anh biết, anh cũng yêu Tiểu An, nhưng anh từng nói, anh cũng yêu em."

Tạ Thi Âm không kềm chế được khóc lớn, gắt gao ôm chặt anh, cô biết, anh yêu cô, cũng bởi vậy cô mới cho phép cho bản thân phát tiết tất cả trước mặt anh.

Chỉ có anh làm điểm tựa của cô..

"Khóc đi! Chúng ta cùng khóc, khóc xong rồi, lau khô nước mắt, ngày mai cùng đi tìm Tiểu An." Nước mắt của cô, động tác thân mật, "Anh tin con gái chúng ta số tốt, có người phù hộ, sẽ không có việc gì.

Hai người ôm nhau, yên lặng rơi nước mắt, thổ lộ áp lực, không chỉ áp lực vì không tìm thấy con, còn có áp lực của nhiều năm qua, bước đi không vững, không có mục đích không có hy vọng.

Còn đường sau này cũng vậy, hai người sẽ đi cùng con gái...