Tình Chi Sở Chung

Chương 39




Liễu gia và Chu gia tuy rằng có quan hệ thông gia nhưng do bình thường hợp tác làm ăn rất ít, lại bởi chị y mất sớm cho nên hiện tại không có lui tới. Ngày tết bên Chu gia cũng chỉ có mình Chu Kính Niên gọi điện thoại thăm hỏi bên ngoại một chút, thân là con rể Chu Kiến Phong đã nhiều năm không gọi điện thoại về nhà vợ hỏi thăm.

Nhưng Liễu Phong thường xuyên nhìn thấy Chu Kiến Phong trên mấy tạp chí tài chính và kinh tế, bây giờ mới nhớ lần cuối cùng gặp Chu Kiến Phong là lúc ông ta cưới người vợ thứ hai. Khi đó chị của y cũng qua đời mấy năm, tất nhiên không thể ngăn cản ông cưới vợ khác.

Mà lúc này cháu trai nhà mình kêu thẳng tên cha ruột khiến cho Liễu Phong nhận thấy được bên trong không thích hợp, trực giác cho biết chuyện Chu Kính Niên muốn nói cũng không phải chuyện tốt gì.

Liễu Phong để ly nước đem bí thư đưa tới xuống, nói: “Con nói đi”

Chu Kính Niên không có lập tức mở miệng, không khí trở nên an tĩnh, Liễu Phong và Phương Tranh hai mặt nhìn nhau.

Chu Kính Niên nói: “Mẹ con không phải bệnh chết, là bị Quý Sính Đình hại chết.” Trong khi Liễu Phong và Phương Tranh khiếp sợ nhìn anh, anh tiếp tục nói: “Chu Kính Viêm cũng không phải là con kế của Chu Kiến Phong mà là con ruột của ông ấy.”

Liễu Phong sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, y hoàn toàn không thể tin được: “Con.. biết con đang nói cái gì không?”

Phương Tranh cũng thực khiếp sợ, đây là lần đầu tiên cậu nghe Chu Kính Niên nói chuyện trong nhà trong, qua mấy câu nói đó cậu mới biết Chu Kiến Phong là cha ruột của anh. Cậu ngồi ở bên cạnh Chu Kính Niên nhìn mặt bên của anh thấy vẻ mặt của Chu Kính Niên vô cùng bình tĩnh. Nhưng có thể làm anh kêu tên cha ruột chứng minh anh cũng không bình tĩnh như vẻ bên ngoài.

Phương Tranh chậm rãi cầm tay Chu Kính Niên,

Chu Kính Niên rất mau phản ứng lại nắm lấy tay cậu.

Kỳ thật đã nhiều năm trôi qua, lần thứ hai sống lại nếu Chu Kính Niên không xem ảnh chụp thì ấn tượng về mẹ cũng đã mơ hồ. Nhưng lúc trước khi biết được chân tướng cái cảm giác bi thống, phẫn nộ đến bây giờ vẫn có thể nhớ rõ.

Khi đó Liễu Mẫn sinh Chu Kính Niên thì thân thể sức khỏe không bằng trước kia, tắm rửa cũng miễn cưỡng tự mình làm nhưng tóc phải cách hai ngày để cho người giúp việc trong nhà gội, vấn đề sảy ra ở chỗ này.

Quý Sính Đình mua được người giúp việc kia, lấy thuốc độc có thể gây ung thư để người giúp việc bỏ vào dầu gội đầu Liễu Mẫn thường dùng. Kết quả trong hai năm đó Liễu Mẫn cứ nói đau đầu, đi bệnh viện kiểm tra lại không tìm ra bệnh gì, Liễu Mẫn chịu tra tấn này sức khỏe suy bại càng thêm lợi hại rồi nhanh chóng qua đời.

Lúc ấy, cậu của Chu Kính Niên vẫn kiên trì giúp chị chữa bệnh cuối cùng cũng không cứu vãn được thân thể suy tàn của chị mình. Sau này anh và Chu Kính Viêm bắt đầu tranh đấu trong vòng năm năm, hai người dùng mọi thủ đoạn đối phó lẫn nhau, sinh hoạt cá nhân của Chu Kính Niên bị đối phương điều tra, anh cũng cho người đi tìm nhược điểm của hắn. Anh phái vài người điều tra theo dõi trong đó có một người vô tình đụng phải một người giúp việc đã từ chức nhiều năm bỗng nhiên xuất hiện ở chung quanh nhà cũ Chu gia. Sau khi Chu Kính Niên biết liền suy đoán có chuyện không bình thường, trộm đi điều tra người kia lúc này mới bắt được nhược điểm của Quý Sính Đình, đây cũng là một chuyện khiến Chu Kính Viêm thân bại danh liệt sau này.

Lúc sau anh còn tìm được chuyện Ứng Hãn Hải lợi dụng độc phẩm khống chế các diễn viên trong công ty giải trí, nhược điểm này áp chết Chu Kính Viêm còn liên lụy không ít người. Sau đó Chu Kính Viêm liên hôn bị Lưu Tố Tố phá hư, Chu Kiến Mẫn phản chiến áp đảo Chu Kính Viêm, cọng rơm cuối cùng hắn cũng không bám được.

Đời trước cho dù sau lưng Chu Kính Niên có cậu của mình giúp đỡ, nhưng hai phương nhân mã đối với chuyện tranh đoạt Chu thị sẽ không dễ dàng kết thúc. Nếu không phải đối phương tìm đường chết, tìm một đám đồng đội ngu dốt không cẩn thận để anh bắt được rất nhiều nhược điểm chỉ sợ kết quả cuộc chiến còn phải đợi sau khi ông nội chết mới có thể công bố.

Chu Kính Niên từ chỗ Lý Đông tìm  mấy người bảo vệ, từ An Mười Lăm đến An Mười Tám bốn người này thân thủ rất cao, sau này Chu Kính Niên sẽ để bọn họ tùy thời bảo hộ Phương Tranh không cho bất luận chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn. Sáu người còn lại Chu Kính Niên cố ý chọn lựa diện mạo rất là bình thường, âm thầm điều tra một vài chuyện rất là thuận tiện, hiện giờ bọn họ ở lại Tứ Cửu Thành điều tra người giúp việc kia và Ứng Hãn Hải.

Đêm trước tết nguyên tiêu, Chu Tùng gọi điện thoại nói chuyện này đã có tiến triển.

Những việc này Chu Kính Niên cũng là cố ý đợi đến bây giờ mới nói, vì muốn cậu mình trải qua một năm vui vẻ, nhưng việc này thì cậu nhất định phải biết đến. Về phần bà ngoại trong nhà anh không tính toán nói cho bà biết, để cho bà ngoại luôn là một bà lão vui vẻ đi.

Trong nhất thời Liễu Phong không thể tiếp thu sự thật này, cả người y đều ngốc. Y cầm ly nước trên bàn tay cũng run rẩy, ly nước vừa đưa tới bên miệng y lại phất tay ném một cái, ly nước vỡ toang nằm trên mặt đất.

Liễu Phong phát tiết một hồi, ngồi ở chỗ kia đôi tay xoa bóp mặt. Gương mặt y trầm như nước, hỏi: “Việc này con có chứng cứ không?”

Chu Kính Niên nói: “Rất nhanh sẽ có được.”

Quý Sính Đình mua chuộc hung thủ hại người, tất nhiên sẽ hứa cho người ta vài điều kiện tốt. Mà người hầu kia lưng đeo tội danh hại người tất nhiên cũng yêu cầu lưu cho mình một bảo đảm. Lúc trước bà ta đáp ứng làm những việc này thì đã cùng Quý Sính Đình viết giấy cam đoan, trong đó viết rõ ràng thời gian và số tiền Quý Sính Đình đưa ra mua chuộc cùng với những yêu cầu nghĩa vụ mà người giúp việc phải thực hiện, có ký tên và dấu tay của cả hai bên, hơn nữa toàn bộ quá trình này còn được ghi hình.

Hai tờ giấy làm chứng cớ này Quý Sính Đình và người giúp việc kia mỗi người giữ một phần. Người giúp việc cầm của Quý Sính Đình một số tiền lớn, trước mắt toàn gia sinh hoạt rất có tư có vị, chỉ là vài năm sau con trai bà ta uống rượu say đâm chết người, bà ta cầm chứng cứ tìm Quý Sính Đình muốn tiền tài và quyền lợi để cứu vớt con trai mình. Quý Sính Đình không muốn bị người vĩnh viễn hút máu, trong lúc hai người giằng co lại khiến cho Chu Kính Niên đụng phải.

Liễu Phong hỏi Chu Kính Niên: “Lúc nào thì con biết đến chuyện này?”

“Trước khi tới Lệ Thành.” Chu Kính Niên nói.

Trách không được Liễu Phong cảm thấy con người Chu Kính Niên biến hóa quá lớn, cho dù là ai khi biết mẹ mình bị tiểu tam hại chết thì tính tình cũng sẽ đại biến. Liễu Phong hỏi: “Việc này Chu Kiến Phong biết không?”

“Ông ấy không biết.” Chu Kính Niên nói.

Quý Sính Đình ở trước mặt Chu Kiến Phong sắm vai hoa hồng lửa tình cảm mãnh liệt không muốn biến thành hoa hồng huyết có thể lấy mạng người trong mắt người yêu. Việc này lúc ấy trừ bỏ Quý Sính Đình, cũng chỉ có người giúp việc kia biết thôi.

Liễu Phong cười lạnh một tiếng, tuy rằng sức khỏe của chị mình không tốt nhưng nếu Quý Sính Đình không hạ độc thủ, sẽ không đến mức ra đi sớm như vậy. Chu Kiến Phong phải cảm thấy may mắn khi không nhúng tay vào việc này, bằng không lao ngục tai ương là tránh không khỏi, nhưng mà chỉ bằng chuyện ông ngoại tình còn gạt bọn họ đem tiểu tam chuyển chính thức, đem con riêng mang về, Liễu Phong cũng không buông tha ông ta.

Y lại hỏi Chu gia có ai biết thân biết phận của Quý Sính Đình và Chu Kính Viêm không thì biết được hầu hết người Chu gia đều biết càng giận đến phải bật cười. Liễu Phong tuy rằng bình thường thoạt nhìn không đàng hoàng một chút, nhưng nếu không có tâm cơ không có năng lực, cũng không có khả năng một mình quản lý một công ty lớn như vậy.

Giờ phút này Liễu Phong như một con sư tử đang phẫn nộ, tức giận không chỗ phát, y bảo Chu Kính Niên dẫn Phương Tranh trở về trước, y muốn một mình an tĩnh trong chốc lát.

Chu Kính Niên đứng dậy, anh nhìn cậu đang ôm đầu vẫn nói một câu: “Quản lý cảm xúc cho tốt đừng cho bà ngoại phát hiện.”

Liễu Phong không ngẩng đầu, huy tay ra hiệu cho bọn họ đi.

Chu Kính Niên kéo Phương Tranh đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, tại một ngân hàng ở Tứ Cửu Thành, một người phụ nữ trung niên đi tới khu bảo quản đồ vật, đứng yên trước tủ bảo hiểm một hồi sau đó bà ta nhìn xung quanh một chút thấy không có ai mới từ trong giỏ lấy ra một chìa khóa kim loại. Bà ăn mặc khéo léo, bảo dưỡng thích đáng, thoạt nhìn là phụ nữ nhà giàu, lúc này tâm tình không tồi, trên miệng bà luôn tươi cười. Nhưng khi bà mở ra ngăn tủ bảo hiểm ra nhìn thấy bên trong rỗng tuếch hoảng sợ hét to một tiếng.

“Đông, đồ vật đâu!” Người phụ nữ trung niên bởi vì sợ hãi mà môi không thể ngừng run rẩy. Bà đứng không vững, trong đầu xoay chuyển rất nhiều ý niệm, cuối cùng nghiêng ngả lảo đảo mà xông ra ngoài.

Người giữ kho bảo hiểm của ngân hàng người bỗng dưng mất tích một cách kỳ lạ, chỉ chốc lát sau ngân hàng này lập tức náo nhiệt hẳn lên.

****

Chu Kính Niên và Phương Tranh ra khỏi công ty nhìn đường phố ngựa xe như nước ồn ào náo động không hẹn mà cùng thở dài ra một hơi.

Nhìn bộ dạng Liễu Phong phẫn nộ thương tâm Chu Kính Niên lại nhớ tới bản thân mình lúc đó. Ban đầu anh bị mặt trái cảm xúc quấn thân, mỗi ngày đều ở trạng thái căng thẳng muốn hỏng mất, sau đó anh gặp lại Phương Tranh mới có tinh lực chống đỡ cho nên lúc biết được nguyên nhân thực sự cái chết của mẹ mới không phẫn nộ mà làm ra chuyện không thể đoán trước.

Phương Tranh trong lòng cũng không chịu nổi, cậu không nghĩ tới gia đình Chu Kính Niên là cái dạng này. Cảm xúc trời sinh lãnh đạm không thích tiếp xúc với người khác tất cả đều là kết quả do hoàn cảnh thúc đẩy. Chu Kính Niên như vậy có quan hệ rất lớn với hoàn cảnh gia đình của anh.

Giờ phút này hai người nắm tay nhau Phương Tranh có chút không được tự nhiên, nhưng vì tỏ vẻ cậu sẽ vẫn luôn bên cạnh Chu Kính Niên, nên cậu cũng mặc kệ để anh nắm tay mình.

Thời gian một buổi trưa cũng đủ để Liễu Phong bình tĩnh. Cùng ngày y vẫn như bình thường tan tầm về nhà, lúc trở về y còn đi chợ mua thức ăn để buổi tối nấu ăn.

Chu Kính Niên bảo y quản lý cảm xúc cho tốt y thật sự một chút cũng không lộ, vẫn cười hì hì, không khác gì bình thường.

Trong nhà không khí thoạt nhìn như bình thường không có cái gì thay đổi.

Buổi tối, Phương Tranh ở trong phòng đọc sách, Chu Kính Niên đi đến phòng của Liễu Phong. Cậu không biết hai người nói chuyện cái gì, lúc Chu Kính Niên trở ra, trong tay cầm thêm một tấm thẻ

“Là tiền dưỡng lão của cậu.” Chu Kính Niên nói.

Tiền tiêu vặt của anh tất cả đều quăng vào thị trường chứng khoán, không có cách nào lấy ra nhưng anh muốn đưa trang web ra hoạt động, giai đoạn trước đã chạy thí nghiệm xong, những việc này đều yêu cầu tiền, cho nên chỉ có thể mượn trước tiền của cậu. May mắn kiếp trước anh đã có kinh nghiệm kinh doanh, tuy rằng còn chưa thành niên nhưng cùng Liễu Phong nói chuyện một lần Liễu Phong đã lấy mấy trăm vạn cho anh mượn.

Theo như Liễu Phong nói, đời này không có con, y giữ gìn những sản nghiệp tài sản đó tương lai chỉ để lại cho Chu Kính Niên, sớm muộn gì cũng cho, lúc này nếu anh có yêu cầu thì cho trước một phần nhỏ cũng được.