Tình Chiến

Chương 38




Khi Sở Hàm tới viện thiết kế thì xe của Trịnh Khải đã đang dừng ở dưới lầu rồi. Kỳ thực, lúc sáng sớm khi nhận được điện thoại của anh ta, Sở Hàm đã cảm thấy thật bất ngờ. Vốn dĩ cô định từ chối nhưng những lời nói của Trịnh Khải thật sự khiến cho người ta sinh ra cảm giác tò mò.

"Chẳng lẽ em không muốn biết sự thật về cái chết của ba em ư?"

Chỉ một câu này đã khiến cho Sở Hàm phải nuốt toàn bộ những lời định nói vào trong bụng, d13nnda4ml3equuydoon.coom, bàn tay đang định chạm vào cổng cũng khựng lại, "Anh nói thời gian địa điểm đi."

"Tôi đợi em dưới công ty của em. Em cứ đến đi đã rồi nói sau."

Dọc đường, Sở Hàm cứ tự hỏi, không hiểu rốt cuộc Trịnh Khải muốn nói gì với mình, nhưng không thể không thừa nhận, cô cũng có chút mong chờ lần gặp mặt này với Trịnh Khải.

Từ xa, Trịnh Khải đã nhìn thấy Sở Hàm, bóng dáng thướt tha duyên dáng ấy giống như một bức tranh sống động tươi đẹp giữa mùa hè oi bức. Nhưng mà thật đáng tiếc, cô ấy lại không thuộc về mình. Trịnh Khải phiền muộn dập tắt điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi xuống xe.

Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, Trịnh Khải sẽ đưa ra quyết định cuối cùng, quyết định này có liên quan đến vấn đề sinh tử. Trận quyết đấu giữa nhà họ Trịnh và nhà Giang đã bị anh ta cố tình đổ lên đầu một người phụ nữ. Chính anh ta cũng cảm thấy bản thân mình thật vô lý, nhưng mà đâu còn cách nào khác, ai bảo anh ta lại quen biết cô chứ?

Sở Hàm đứng cách xa Trịnh Khải chừng mười bước chân, khoảng cách không xa không gần, vừa đủ lễ phép nhưng cũng thực xa lạ.

"Rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì? Nói đi!"

Trịnh Khải cũng là người đàn ông đã từng lăn lộn trong vạn bụi hoa, nên chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra Sở Hàm và Giang Bắc Thần đã ở bên nhau. Trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy tối tăm hơn một chút. "Nhưng cũng không thể cứ đứng như vậy mà nói chứ? Tôi cho em biết chuyện của ba em mà em còn đối xử với tôi như vậy? Em thật không có thành ý."

Sở Hàm quay đầu nhìn quán cafe duy nhất đối diện với viện thiết kế, tiện tay chỉ sang đó. "Vậy thì vào đây đi."

Trịnh Khải nhún vai ra vẻ không sao, "Được." Sau đó, anh ta bước theo sau Sở Hàm đi vào quán cafe.

Bây giờ đang là giờ chuẩn bị vào làm nên có không ít thành phần trí thức vừa đi vừa ngáp, vào quán mua một ly cafe nóng rồi lại vội vàng rời đi. Xung quanh tràn ngập hơi thở bận rộn và những âm thanh náo nhiệt.

Chỉ riêng Sở Hàm và Trịnh Khải là có vẻ không phù hợp với hoàn cảnh và không gian lúc này. Hai người ngồi đối diện nhau bên cửa sổ của quán cafe. Sở Hàm bưng tách Latte nóng lên để sưởi ấm đôi tay có phần lạnh lẽo của mình, d13nndaa4ml3equzuydoon.coom, rồi mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. "Bây giờ có thể nói được chưa?"

Trịnh Khải khoan thai uống một ngụm cafe rồi mới chậm rãi mở miệng, "Đây là thái độ của em đối với ân nhân cứu mạng đấy à? Tốt xấu gì chúng ta cũng coi như quen biết đã lâu, không nên vội vàng như vậy chứ?"

Sở Hàm biết Trịnh Khải đang muốn nói vòng vo với mình, bèn kìm lòng lại rồi tựa vào ghế sofa. Thậm chí trên gương mặt nhỏ nhắn nhu hòa của cô còn mang theo một nụ cười.

"Vậy anh cứ uống từ từ. Đợi đến khi nào anh muốn nói thì chúng ta sẽ tiếp tục."

Đối với những người như Trịnh Khải thì tỏ ra nôn nóng là thất sách.

Bỗng nhiên Trịnh Khải cũng cảm thấy không còn hứng thú nữa. Anh ta đặt tách cafe trong tay xuống, bắt đầu tiến hành cuộc chiến dịch lớn nhất của ngày hôm nay.

"Việc ba em tự sát năm đó, có liên quan rất lớn đến nhà họ Giang."

Sở Hàm vén tóc mai ra sau tai, giọng điệu bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, "Tóm lại là anh muốn nói điều gì?"

Năm đó, chuyện Giang Chấn Quốc - ba của Giang Bắc Thần mật báo với cấp trên khiến Sở Lâm Nguyên bị điều tra là chuyện mà ai cũng biết, mà ba cô sợ tội tự sát cũng là sự thật. Đây chính là bức tường ngăn cách lớn nhất giữa Sở Hàm và Giang Bắc Thần, cũng là chuyện mà hai người đang cố gắng quên đi. Bây giờ, chuyện này lại bị Trịnh Khải nhắc lại một cách thản nhiên như vậy, cho dù là ai thì cũng đều cảm thấy khó chịu mà nhíu mày.

Trịnh Khải cũng thoải mái tựa lưng vào ghế, "Có lẽ em không hiểu ý của tôi. Tôi muốn nói là, chuyện ba em tự sát là do nhà họ Giang 'truyền đao' cho"

Trong đầu Sở Hàm như bị nổ tung, những lời Trịnh Khải vừa nói quả thực là như tia sét giữa trời quang, khiến cho cô không kịp phản ứng. Kết quả như vậy, cho dù có nằm mơ, Sở Hàm cũng không thể nào nghĩ ra nổi.

Nhất thời, tim cô đập mạnh và loạn nhịp, "Ý của anh là... Ba tôi tự sát... Thực ra là do nhà họ Giang bức?"

Trịnh Khải vô cùng tán tưởng sự thông minh của cô, vỗ tay mấy cái. Sở Hàm không tin, truy hỏi tiếp, "Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh?"

"Dựa vào tình trạng hiện giờ của ba tôi. Bởi vì Giang Bắc Thần mà ba tôi đã bị tổ điều tra cách ly. Tình huống của ông không phải là giống y hệt với ba em ngày đó sao? Cậu ta muốn dồn tôi vào chỗ chết, đương nhiên tôi cũng sẽ khiến cho cậu ta không được dễ chịu."

Giang Bắc Thần điều tra ra sổ sách đã từng ghi chép Trịnh Ngọc Khôn nhận hối lộ của một dự án, rồi chuyển chứng cứ lên trên. Bên trên đã phái người xuống kiểm chứng, chứng cứ vô cùng xác thực. Vì vậy đương nhiên, Trịnh Ngọc Khôn bị cách ly. Ngoài ra, Trịnh Khải, công ty An Đạt và những người có liên quan đều bị điều tra. Mấy năm nay, cha con hai người họ đã ngấm ngầm trao đổi không ít thứ, việc dùng tiền để tạo quan hệ dĩ nhiên là không thể không có. Giang Bắc Thần lại cố ý chọn thời điểm này để bẫy nhà họ Trịnh. Cho nên Sở Hàm có lý do để tin tưởng Trịnh Khải.

Trịnh Khải thấy mục đích của chuyến này đã thành công được một nữa, tiếp tục thừa thắng xông lên. "Năm đó, Giang Chấn Quốc và ba em cùng hội cùng thuyền, chuyện lớn như vậy xảy ra, theo lý thuyết thì Giang Chấn Quốc cũng không thoát khỏi liên quan. Vậy mà không hiểu sao ông ta lại vẫn bình yên vô sự, lại còn được điều tới thành phố B làm thị trưởng? dii3nndaa4ml3equuydoon.coom. Nếu không phải do nhà họ Giang ngấm ngầm chơi xấu ba em thì có lẽ ba em đã không phải chết như vậy. Vụ việc đó chỉ sợ là không phải do mình ba em tham gia, chẳng qua là bị bại lộ nên ba em phải đứng mũi chịu sào mà thôi."

"Đủ rồi, anh đừng nói nữa." Sở Hàm hoảng hốt nắm chặt tách sứ trắng trong tay, vẻ mặt bàng hoàng. Cô không tin, thật sự không tin nhà họ Giang lại làm chuyện như vậy.

Cô vẫn cứ nghĩ rằng chuyện đó là do ba mình làm sai, chẳng qua nhà họ Giang không nể tình đi tố cáo mà thôi. Chứ cô không thể ngờ, nhà họ Giang lại đẩy ba cô từ phía sau như vậy.

Trịnh Khải uống cạn cafe trong tách, cả người anh ta mang một vẻ âm u. Anh ta cầm thìa, gõ từng cái từng cái vào tách cafe, "Sở Hàm, hôm nay tôi đến tìm em quả thật là có ý đồ. Tôi thừa nhận là tôi muốn chiếm được em, nhưng khi nói ra chuyện này lại không hoàn toàn là vì mục đích đó. Em có biết không? Tình huống hiện tại của tôi cũng là bốn phía phải nghênh đón kẻ địch. Nhưng mà tôi cảm thấy, nếu phải ở chung một chỗ với Giang Bắc Thần mà không minh bạch như vậy thì chẳng thà ở bên tôi."

Sở Hàm rũ mắt xuống, trong lòng cô quả thực cảm thấy rồi bời. Nhưng mà cô cũng có nguyên tắc của mình.

"Ngay cả khi sự thực là như vậy thì tôi cũng không thể rời xa Giang Bắc Thần được."

Chín giờ sáng là lúc thành phố thực sự bừng tỉnh, náo nhiệt hơn bao giờ hết. Sở Hàm im lặng ngồi ở đó, gằn từng tiếng, nói một cách rõ ràng và mạnh mẽ.

"Trịnh Khải, tôi biết là anh có ơn cứu tôi. Nhưng mà đối với anh, ngoại trừ sự biết ơn ra thì tôi chỉ muốn né tránh mà thôi."

Trịnh Khải nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Sở Hàm, cô đơn buông chiếc thìa vẫn luôn nắm chặt trong tay ra. Từ khi sinh ra cho tới nay, đây là lần đầu tiên anh ta thật lòng thật dạ muốn có được một người con gái, nhưng cô cứ như vậy rời khỏi trong lúc anh ta đang dùng hai bàn tay trắng của mình để đánh cược toàn bộ tình cảm của bản thân.

Trịnh Khải nghĩ, nếu như hôm nay Sở Hàm thể hiện một chút lưu luyến hay dịu dàng thì anh ta sẽ không tiến hành âm mưu này nữa. Anh ta sẽ vứt bỏ tất cả để quyết tâm theo đuổi cô. Nhưng mà Sở Hàm đã dùng phương thức quyết tuyệt như vậy để cự tuyệt tình cảm của anh ta, thật đúng là vô tình.

Đối với một người lớn lên trong quyền thế tiền tài và âm mưu tranh đoạt như anh ta mà nói, thì một người con gái mạnh mẽ và quật cường như Sở Hàm đã khiến cho anh ta phải rung động.

Ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại có mấy cậu bé cầm bóng bay với đủ màu sắc hình dạng chạy qua chạy lại nô đùa. Trịnh Khải mệt mỏi nhắm chặt hai mắt lại, chậm rãi nói ra mấy chữ với đầu bên kia điện thoại: "Công bố với truyền thông đi."

Đây là chiêu bài cuối cùng của anh ta rồi.

Suốt cả một ngày ở viện thiết kế, Sở Hàm đều ở trong trạng thái hốt hoảng, trong đầu cô cứ tua đi tua lại những lời mà lúc sáng Trịnh Khải đã nói. Cô đã dành ra hẳn một khoảng thời gian dài để hồi tưởng lại quãng thời gian ba mình gặp chuyện không may, nhưng tất cả chỉ tốn công vô ích. Nghi hoặc cùng với đau khổ bao trùm lấy cô. Cô rất muốn hỏi Giang Bắc Thần rằng rốt cuộc có phải như vậy hay không, có phải các người đã hại chết ba tôi hay không? d13nnda4mlê3equyuydoon.coom. Nhưng mà cô lại sợ hãi, cô sợ rằng nếu sự thật đúng như vậy thì chuyện tình yêu giữa cô và Giang Bắc Thần sẽ lại phải kết thúc. Quả thực là tiến thoái lưỡng nan!

Buổi tối, Giang Bắc Thần nhìn bóng dáng đang bận rộn dưới bếp, rốt cuộc không nhịn được nữa, nhíu mày đi tới bên cạnh Sở Hàm, hỏi một câu mà anh vẫn luôn muốn hỏi: "Tối nay em bị sao vậy? Anh thấy em có vẻ hoảng hốt?"

Từ lúc anh đưa cô về nhà cho đến khi ăn xong cơm tối, đối thoại giữa hai người chỉ có "ngươi hỏi ta đáp". Giang Bắc Thần nói gì Sở Hàm cũng chỉ yên lặng gật đầu.

Bàn tay đang rửa chén của Sở Hàm ngừng lại một chút rồi lại lập tức tiếp tục cọ rửa cái khay sứ đã trắng bóng. Cô đưa lưng về phía Giang Bắc Thần, cố gắng kiềm chế sự run rẩy. "Không sao cả."

Giang Bắc Thần đưa tay tắt vòi nước, "Anh hỏi em, rốt cuộc là em bị sao vậy?"

Sở Hàm dừng tay, thất thần nhìn xuống gạch đá hoa, vô cùng bình tĩnh hỏi:

"Giang Bắc Thần, ba em tự sát, có phải là có liên quan đến nhà anh không?"

Một câu nói này khiến cho bầu không khí trong phòng nhất thời như bị đóng băng.