Tình Cờ

Chương 32




Trong lời nói của Lôi Dương như chứa lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào tâm trí Đồng Đồng, cô tức giận nói: ” Nếu anh đã cho là như vậy, vậy thì còn nói cần em làm gì , nếu anh cho rằng em là cô gái như vậy, thì vì sao anh lại cảnh cáo em không được rời đi”

Tức giận chuyển thành đau thương, nước mắt đã ngân ngấn, cô không muốn thấy tình trạng lúc này của Lôi Dương, Đồng Đồng cúi đầu nghẹn ngào nói: “Một khi đã như vậy… em nghĩ rằng em sẽ rời đi, không cần ở nơi này nữa, cho nên… anh hãy buông tay em ra… em không muốn mỗi ngày cãi nhau với anh… buông… buông tay em ra.”

Lôi Dương nghe Đồng Đồng vừa nói vừa nức nở khóc, trong lòng đau xót, sắc mặt xanh mét, anh lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, em chỉ có thể là của tôi, cho nên em phải thành thật ở bên cạnh tôi, đừng hòng đi nơi khác. Nếu em muốn tôi tin tưởng em, thì đừng để tôi nhìn thấy em và hắn cạnh nhau.”

Đồng Đồng lắc đầu nói: “Không, A Dương, anh ấy là bạn của em, anh không thể bắt em tránh mặt anh ấy được.”

Lôi Dương ôm lấy Đồng Đông, trong mắt mang theo một tia lạnh lùng tức giận, gương mặt hiện rõ sự bất đắc dĩ, trầm giọng nói: “Em không phải là yêu tôi sao, lẽ nào tôi không phải là người em yêu, nghe tôi một lần cũng không được sao?”

Đồng Đồng nước mắt giàn dụa, ngước ánh mắt đau khổ nhìn Lôi Dương.

Lôi Dương khẩu khí dịu đi một chút nói: “Hãy chứng minh cho tôi thấy là em yêu tôi đi, thể hiện sự chân thành của em đi, nếu như em thật sự yêu tôi, thì sẽ không làm trái ý tôi như thế.”

“Cho em một lý do.” Đồng Đồng ngưng khóc, nhìn thẳng vào mắt Lôi Dương.

“Cái gì?”

“Cho em một lý do vì cái gì mà em không thể đi gặp anh ấy!”

“Bởi vì tôi không đồng ý.” Lôi Dương bá đạo tuyên bố. (Kún: A, ta thích nam nhân như thế)

“Em muốn một lý do đúng đắn hơn.” Đồng Đồng kiên trì hỏi.

Lôi Dương sắc mặt có chút kỳ quái, đanh giọng nói: “Bởi vì nhìn em và hắn ở cùng một chỗ trong lòng tôi không thoải mái. “(ăn dấm ăn dấm rồi)

Đồng Đồng trong mắt thoáng nét cười, cô ngừng khóc, dịu dàng nói: “Anh ghen sao?”

Lôi Dương buông Đồng Đồng ra, tức giận: “Em muốn nghĩ thế nào tùy em, tóm lại em không được đi gặp hắn nữa.”

Anh là đàn ông, đương nhiên thấy người đàn ông đó trong mắt Đồng Đồng không có tâm ý gì cả, nhưng anh hận Đồng Đồng bởi hiện tại cô là người của anh, người đàn ông khác muốn đến gần người của anh, anh tuyệt đối không cho phép.

Đồng Đồng tâm tình phức tạp, cuối cùng gật đầu nói: “Được rồi, em sẽ không gặp anh ấy nữa.”

Khuôn mặt Lôi Dương không hiện lên một cảm xúc gì, nhưng trong mắt bộc lộ một nụ cười đắc ý.

……

Đồng Đồng rõ ràng là không có rời Lôi Dương đi, bởi vì tình yêu đã gắt gao trói cô lại, yêu làm cho cô mất đi tự do, mất đi đôi cánh thoải mái bay lượn.

Đồng Đồng không biết hiện tại mình còn có thể cố gắng bao lâu, nếu còn có chuyện hiểu lầm xảy ra, đành phải nói qua loa cho xong.

Cô cũng không biết đích xác, Lôi Dương đối với cô có còn tình cảm không, trước kia bởi vì hiểu lầm nên anh mới hận cô. Thật là buồn cười!

Cái mà anh hiểu lầm sự thật vốn không tồn tại, nhưng đã có câu rằng sự thật càng nói càng không ai tin, còn sự giả dối thì ngày qua ngày lại càng giống sự thật. (Ố, cái này bạn Ve thấm lắm này = =)

Đồng Đồng thực hiện lời hứa với Lôi Dương không đi gặp Tân Nhiên, nhưng là theo một cách khác, cô không chờ Tân Nhiên tới đón mình mà trực tiếp đi tới bệnh viên chỗ Tân Nhiên.

Cô biết làm như thế nếu bị Lôi Dương biết được thì sẽ có hậu quả nghiêm trọng, chính là cô không hề có giải pháp nào khác. Như vậy có tính là lừa gạt không, lòng Đồng Đồng có chút bất an, thầm hy vọng rằng Lôi Dương sẽ không phát hiện ra.

Từ chỗ Tân Nhiên ra, Dồng Đồng đi xe rất nhanh về biệt thự, trong lòng thầm cảm thấy mình giống như kẻ trộm vậy.

Lôi Dương về muộn, không cùng cô dùng bữa tối. Đồng Đồng ăn một mình sau đó lẳng lặng lên giường nằm ngủ.

Cô mơ thấy cái đêm mà tên khốn định cưỡng bức cô, Lôi Dương xuất hiện, anh chạy tới cứu cô.

Anh mang cô đến chỗ hiện giờ hai người đang ở, cả hai nhiệt tình triền miên, Lôi Dương còn có nhiều điểm rất dịu dàng.

Trong mộng Đồng Đồng khẽ mỉm cười.

Nhưng đúng lúc đang hạnh phúc như vậy, một ác ma xuất hiện, cưỡng đoạt cô khỏi Lôi Dương, mang cô đi, cô cầu xin, khóc lóc mong chúng đừng mang cô xa khỏi anh, nhưng vô ích, bóng Lôi Dương trong mắt cô dần khuất.

Trong mộng tiếng cười biến thành tiếng khóc, cô hốt hoảng la gọi: “A Dương, A Dương!!!”

Ngay lúc cô đang hoảng sợ có một vòng tay lớn ôm cô vào vồng ngực rắn chắc ấm áp đầy an toàn. Tay cô vội vàng đưa ra ôm lấy vòm ngực đó.

Một mùi hương quen thuộc ùa đến, nó xua đi ma quỷ trong giấc ngủ của cô.

Đồng Đồng cố gắng mở mắt, cô thấy khuôn mặt của Lôi Dương hiện lên.

Khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén ẩn chứa đầy ham muốn nhìn vào khuôn mặt cô.

Đây là mộng ư.

Không phải mộng, là hiện tại, là A Dương, anh đã trở lại, anh đang bên cạnh cô.

Đồng Đồng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Lôi Dương đã không cho cô cơ hội, anh thô bạo hôn cô, bàn tay trên người cô đã bắt đầu dịch chuyển.

Lôi Dương buông Đồng Đồng ra, thì thầm bên tai cô: “Tôi muốn em!”