Tình Cũ Như Mộng

Chương 21: Cô thật sự không muốn sống nữa




Hôm ấy, sau khi chạm mặt Doãn Gia Hoa, Quan Hiểu quay về nhà hàng ngồi thẩn thờ. Mặc dù cô đã cố gắng kiềm chế cảm xúc không để Doãn Gia Hoa thấy được nỗi đau của mình, ngay cả khi tạt ly nước lên khuôn mặt bức bối của anh, nhưng cô cũng tự nhận thấy rằng biểu hiện của mình cũng chẳng khá hơn anh.

Trước đây hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chỉ tiếc không thể hòa quyện thành một,chỉ cần trên tay cô bị trầy một chút, anh cũng sẽ đau lòng như chính tay mình bị thương. Song, ai có thể ngờ rằng, sáu năm sau bọn họ lại giống như kẻ thù đối mặt nhau.

Là bộ dáng của cô hiện tại khiến anh chán ghét.

Mà dáng vẻ trước đây của cô như thế nào? Sau sáu năm mỏi mòn, cô cơ hồ như không còn nhớ nổi diện mạo của mình trước kia. Ngày trước cô là một cô gái lạc quan yêu đời, làm việc với niềm hăng say hứng thú, biết cách làm cuộc sống của mình trở nên sinh động, tuyệt vời.

Cho dù là sau khi Mạnh Đông Phi thay đổi, đôi lúc cô cũng buồn, đôi lúc cô cũng đau lòng, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ tự kết liễu đời mình.

Là từ lúc nào cô lại trở nên sa sút như vậy? Mỗi ngày trôi qua trong khổ đau, tuyệt vọng, cuộc sống như vậy có ý nghĩa không?

Đừng nói là anh, bất luận một người đàn ông nào, nhìn thấy cô đều sẽ chán ghét.

Sự xuất hiện lần này của cô lại khiến anh không vui vẻ, đây đều là lỗi của cô.

Ban đầu cô cho rằng, chỉ cần cố gắng chịu đựng, kiên trì nhẫn nại thêm một khoảng thời gian nữa thôi, cô sẽ được giải thoát rồi.Sáu năm trôi dạt khắp phương trời, không ít lần nổi nhớ da diết ấy xé nát tâm can cô, khiến cô quay trờ lại thành phố A. Cô muốn đến gần hơn nơi có hơi thở của anh, trốn một nơi xa xa không để anh biết, tinh tế ngắm nghía anh, cảm nhận anh, cùng anh thở trên một bầu trời, có như thế cô mới cảm thấy nhẹ nhàng.

Nhưng hai người hết lần này đến lần khác chạm mặt nhau. Rồi sau đó cô phát hiện, ở gần anh, cho dù là đối với anh hay với cô cũng là một loại tra tấn.

Trong lòng anh bây giờ đối với cô chỉ có ngập tràn thù hận, chỉ cần cô ở đây, thì anh sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.

Mà anh mệt mỏi thì cô sao có thể thoải mái được đây?

Có lẽ việc cô quay trở lại thành phố A là sai lầm, cô chỉ nên cất giữ hình ảnh của anh tận sâu trong con tim là đủ rồi, cô không thể chỉ vì thỏa mãn nổi nhớ ích kỉ của mình mà một lần lại đến gần, lại xen vào cuộc sống của anh.

Bây giờ cô bị anh bức đến con đường cùng, Mạnh Đông Phi vẫn chưa chịu buông tha cô, những ngày tháng sau này cô phải nên làm thế nào đây? Cô cảm thấy rất mệt mỏi, nếu bây giờ trong tay cô có một hộp thuốc ngủ, cô tin rằng mình sẽ không ngần ngại mà uống hết chúng.

Cô suy nghĩ thật lâu thật lâu, cuối cùng đưa ra một quyết định.

Cô quyết định rời khỏi.

**

Mấy ngày tiếp theo cô đã làm rất nhiều chuyện.

Cô phát lương nghỉ việc cho nhân viên, bán tất cả mọi dụng cụ thiết bị nhà bếp, cái gì có thể bán lấy tiền cô liền bán, nộp tiền điện nước và thuê nhà. Cô còn chưa nghĩ ra là mình muốn đi đâu, ông chủ thuê nhà tốt bụng thấy cô đáng thương, quyết định cho cô ở lại thêm vài ngày, đợi đến sau khi nghĩ ra là muốn đi đâu thì hẳn giao chìa khóa.

Nhưng cô nên đi đâu bây giờ đây? Trong lòng cô hoàn toàn mờ mịt.

Ngồi trong tàu điện ngầm cô mua một tấm bản đồ. Đến tối cô trải tấm bản đồ lên bàn ngắm nghía, nghiên cứu những chữ màu đen rậm rạp chi chít, nơi nào có thể trở thành nơi cư trú của cô.

Cô nhớ đến trước đây, khi cô và anh ở bên nhau, anh đã nói rằng, sau này nếu như hai người họ già đi, anh muốn đưa cô bờ biển cùng nhau an hưởng đến cuối đời.Họ sẽ mở một tiệm bánh mì, cùng nhau đi ngủ, cùng nhau thức dậy, cùng dắt tay nhau đi ngắm mặt trời mọc, hai người ngồi bên bờ cát đếm nếp nhăn cho nhau, hát cho nhau những bài hát mà đối phương thích nhất. Mỗi khi làn gió biển mặn thổi qua, anh sẽ ghé sát vào tai cô nói rằng anh yêu cô nhiều chừng nào, cho dù cô đã trở thành một bà lão.

Nghĩ hoài nghĩ mãi cho đến khi tấm bản đồ trở nên mơ hồ. Từng giọt lệ, từng giọt lê tuôn rơi, rơi xuống tấm bản đồ, chảy dọc theo đường biển thấm nhòe, trở nên nhạt nhòa mờ ảo.

Cô sẽ không thể nào cùng anh đến bờ biển được nữa. Có lẽ là ngay từ đầu cô đã không có cơ hội này, bởi vì cô là một tội nhân, cô là một người đã có chồng, mà chồng cô lại là một kẻ khốn nạn, bất luận cô đi đến đâu, hắn ta cũng bám theo cô như hình với bóng.

Cô tự nói với chính bản thân, chỉ còn mấy tháng nữa thôi, chỉ cần đợi qua năm mới thôi là tốt rồi.

Lau khô nước mắt, cô lấy bút vòng lại một vòng nơi bờ biền bị ướt nhòa.

Cô sẽ đến đó, cho dù giờ đây chỉ còn lại mình cô.

**

Quyết định đến đó xong, Quan Hiểu, cô gấp tấm bản đồ lại, ngồi bàng hoàng một lúc. Mãi đến khi trời trở tối, cô chớp chớp đôi mắt cay sè, mở đèn lên, đứng dậy đi ra đóng cửa tiệm.

Cô không phải là một bà chủ giàu có, không giống như cửa hàng bên cạnh, lắp ráp một bộ cửa tự động chống trộm hiện đại có hệ thống báo động, cô mỗi ngày đều phải tự taykéo tấm cửa cuốn lên xuống.

Khi Quan Hiểu đóng cửa được phân nửa, Mạnh Đông Phi không biết từ đâu lại chạy tọt đến. Quan Hiểu ngay cả thở dài cũng mệt, ông trời không bao giờ cho cô nghỉ ngơi dù chỉ một chút.

**

Nhìn Mạnh Đông Phi cô hoàn toàn giật mình, hình như hắn vừa mới đánh nhau với người ta, trên mặt bị thương, đầu sưng vù như bị ong đốt, quần áo rách rưới, toàn thân bê bết.

Hắn ta giở giọng ngang ngạnh hỏi xin Quan Hiểu tiền đi khám bác sĩ.

Quan Hiểu thật sự không còn một đồng, không có gì để nói cô phớt lờ hắn ta.

Mạnh Đông Phi thấy cô lạnh nhạt với mình, hắn lại càng tức giận, giữ lấy tay cô, tục tĩu chửi bới.

Quan Hiểu lại lần nữa tự hỏi chính bản thân mình, con người này sao lại trở nên kinh tởm đến vậy. Cứ cho là những cử chỉ lễ phép, dịu dàng của hắn ngày trước khi họ mới quen nhau chỉ là vẻ giả tạo bên ngoài, chẵng nhẽ những ngày tháng tiếp theo hắn ta lại không thể tiếp tục giả vờ như thế sao? Sao lại có thể sống thô tục đến thế này cơ chứ, thật khiến người khác chịu hết nổi.

Tình hình kinh doanh của hai nhà hàng hai bên rất tốt, người đến người đi tấp nập. Rất nhiều người tò mò ngoái lại nhìn hai người họ. Đối mặt với ánh mắt soi mói, thọc mạch, Quan Hiểu thật sự là cảm thấy xấu hổ thay cho tên Mạnh Đông Phi kia.

Cô hờ hững nhìn Mạnh Đông Phi, lạnh nhạt nói: “Vào trong rồi nói, đừng đứng bên ngoài làm ồn.”

Cô đưa Mạnh Đông Phi vào trong để hắn ta nhìn cái nhà hàng rỗng tuếch, từng từ từng chữ nói với anh một cách rành mạch: “Anh tự xem đi, trong này cái gì cũng không còn, tôi cũng chẳng còn tiền đưa anh.”

Mạnh Đông Phi ngẩn ra, vẻ mặt trở nên dữ tợn: “Cô nói không có tiền là thế nào?” Hắn ta chạy qua quăng mạnh cái ghế mà Quan Hiểu vừa ngồi rồi lại rống giận quát: “Chết tiệt mày đang đùa bố mày à?”

Quan Hiểu tránh qua một bên, may cái ghế không văng trúng cô, nhưng lại đập bể chiếc đèn tường bên cạnh cô, căn phòng trở nên tối mịt, Những mảnh nhỏ thủy tinh bắn khắp nơi, xướt qua trán cô. Cô cảm thấy hơi đau, một dòng nướcnong nóng chậm rãi chảy xuống.

Trong bóng tối, tên Mạnh Đông Phi vẫn muốn tiếp tục lục lọi đồ, nhưng kiếm một hồi lâu cũng chả thấy gì, không còn nơi phát tác lại chửi rống lên: “Cô không xem lời nói tôi ra gì phải không? Mẹ kiếp mấy hôm trước tôi đã bảo cô chuẩn bị tiền cho tôi rồi, bố mày vừa mới bị đám khốn nào đánh thành như vậy, cô còn dám nói với tôi cô không có tiền, Quan Hiểu xem ra cô chán sống rồi!”

Hắn ta ngừng lại, thở hồng hộc rồi đột nhiên nói: “Không đúng, nếu cô đã bán hết đồ trong nhà hàng, thế sao lại không có tiền, tiền bán đâu cả rồi?Tôi bây giờ muốn đến bệnh viện, cô đừng có giở trò với tôi, nhanh đưa tiền ra đây rồi tôi tha cho cô.”

Quan Hiểu kìm không được cười vang lên, tiếng cười thê lươngai oánkhiến Mạnh Đông Phi cũng phải rùng mình: “Mạnh Đông Phi bây giờ anh nghèo đến nổi ngay cả tiền đi bệnh viện cũng chẳng có sao? Anh cần tiền đúng không? Được, anh chờ đó tôi lấy cho.”

Cô xoay người đi vào bếp, quay lại, trong tay cô cầm một thứ, thứ đó nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ lấp sáng, Mạnh Đông Phi cố mở to hai mắt nhìn rõ, là một cây dao chặt thịt sắc bén.

Quan Hiểu đưa cây dao lên, bình tĩnh nói: “Tiền tôi không có, bây giờ tôi chỉ còn lại cái này, anh định đi hay là cầm nó chém chết tôi, dù sao tôi cũng sống đủ rồi.”

Dưới cây dao lấp lóe, anh nhìn thấy bên mặt Quan Hiểu toàn là máu, vẻ mặt lạnh lùng của cô khiến người khác thấy ớn lạnh, trông cô rất dọa người, Mạnh Đông Phi đột nhiên cảm thấy sợ, khuôn mặt bầm tím run rẩy, hắn ta oán hận nói: “Muốn chơi với tôi sao? Tôi nói cho cô biết Quan Hiểu, cô đừng quên, tôi có thể khiến cho cô sống không bằng chết. Cô đừng để tôi thấy xấu hổ.”

Hoàn toàn bất ngờ, Quan Hiểu rất bình tĩnh: “Sống không bằng chết? Chẳng nhẽ cuộc sống bây giờ của tôi vẫn chưa đủ tồi tệ sao? Tùy anh, tôi cũng không biết tôi giữ cái mặt này là để cho ai! Đã nhiều năm thế rồi anh cũng chỉ biết nói một câu ấy, anh không mệt thì tôi cũng mệt!”

Bộ dạng tuyệt vọng đến cực độ của cô khiến Mạnh Phi Đông trở nên hoảng loạn.

Còn gần một năm nữa thôi, nếu cô bỏ cuộc, hắn chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề.

Hắn ta không dám bức ép cô, chỉ còn cách căm hận nói: “Được, được, xem như cô giỏi. Hôm nay tôi bỏ qua cho cô, cô chờ đó.”

Hắn ta nói xong thì xoay mình rời đi. Lưng quần hắn ta hình như bị hỏng, vừa đi lại rơi xuống. Hắn ta một tay xách quần một tay đẩy cửa lên đi ra, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm chửi rủa.

Quan Hiểu lấy khăn lau sơ máu trên trán, ngay cả rửa sạch cô cũng lười.

Cô đi ra đóng cửa cuốn xuống, rồi về lại phòng nằm xuống ngủ.

Khi nhắm mắt lại, cô nghĩ, nếu như cứ nhắm mắt như vậy lại rồi không cần tỉnh lại nữa cũng tốt.

Cô thật sự không muốn sống nữa rồi.