Tình Cũ Như Mộng

Chương 22: Sáu năm trước em có từng thật lòng




Sau khi tạm biệt Tiểu Ngũ và Đại Xuân, Doãn Gia Hoa lái xe lang thang trên phố. Bởi vì uống rượu, sợ bị cảnh sát bắt lại, anh chỉ chọn những con đường vắng vẻ. Anh không muốn về nhà sớm để lại đối mặt với không gianvắng vẻ lạnh lẽo ấy, anh đi khắp mọi nẻo đường. Cứ lái như thế, đến một lúc lâu sau anh bất giác nhận ra mình đang ở trên đường Kim Nguyên.

Anh đậu xe bên phía đối diện, cách nhà hàng người phụ nữ đó không xa. Nhà hàng anh kinh doanh rất thuận lợi, khách hàng ra vào tấp nập, chẳng bù với nhà hàng người phụ nữ đó, vắng vẻ đến hiu quạnh, cả nửa ngày cũng không có một bóng người đi vào. Thậm chí ánh đèn trong cửa hàng cô cũng hiu hắt mơ màng, giống như đã đóng cửa.

Cuối cùng anh cũng đã dồn ép việc kinh doanh của cô đi đến ngõ cụt, buộc phải đóng cửa. Tất cả đều như ý nguyện của anh. Thế nhưng anh phát hiện bản thân mình không hề vui vẻ. Thấy cô sống tốt, lòng anh ngập tràn thù hận, mà khi nhìn thấy cô vất vả, lòng anh lại đau nhói. Anh nên làm sao với cô mới được đây? Có thể nói anh nên làm sao với chính mình đây?

Ngồi trong xe, anh nhìn thấy cô đi ra kéo cửa cuốn xuống. Anh ưỡn người về phía vô lăng, mở to mắt nhìn cô.Cô kiễng chân, vất vả lắm mới rút được chốt ra ôm cánh cửa cuốn, ra sức kéo xuống, trông rất khổ sở. Thân ảnh cô trong bóng đêmtrông thật mỏng manh, yếu đuối. Anh đặt tay lên cửa sổ, vẻ theo đường cong duyên dáng của cô.

Bóng lưng cô vẫn đẹp như vậy, đôi vai gầy mảnh khảnh, đôi chân thon dài. Trước đây việc anh thích làm nhất chính là nhìn cô phơi quần áo, cô mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, tay áo sắn lên cao, lộ ra làn da trắng mịn, có đôi lúc cô mặc một chiếc quần short ngắn, đôi khi chỉ là một chiếc quần chíp nhỏ đáng yêu, đôi chân dài đong đưa quyến rũ, bưng chậu quần áo hai người vừa mới giặt ra ban công phơi.

Giá phơi hơi cao, anh lại cố tình không đến giúp cô. Anh thích ngồi dưới nền nhà, nhìn cô kiễng chân cố gắng phơi quần áo lên. Cô càng cố gắng với lên, chiếc áo sơ mi trắng của anh lại dịch lên một đoạn, ánh mặt trời xuyên qua chiếc áo trắng rọi thẳng vào, thân hình cô thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp vải trắng, cảnh tượng kiều diễm xinh đẹp đến mê người. Anh cứ nhìn…nhìn…nhìn, đến khi không còn chịu nổi nhảy nhào đến bên cô.

Anh ôm cô từ phía sau, bế bỗng cô lên. Cô bị anh làm cho giật mình, quăng chiếc áo trong tay hét lên, đập vào tay anh. Sau đó thì cười khanh khách, đầu ngửa ra sau, tựa vào vai anh, nghiên mặt qua hôn anh say đắm. Về phần chiếc áo mới giặt bị rơi xuống đất, ai còn thời gian mà đi quản nữa chứ? Hai người còn ân ái chưa kịp.

Tay anh vuốt ve dọc theo cơ thể xinh đẹp được giấu sau chiếc áo trắng kia, anh si mê, say sưa, quên hết tất cả. Anh bảo cô rằng, cơ thể của cô khiến anh mê mẩn, anh yêu mỗi đường cong nét đẹp trên còn người cô, anh say đắm hôn khắp cơ thể cô. Chiếc cổ mảnh mai thanh tú, khuôn ngực đầy đặn, tấm lưng trần trắng muốt nõn nà, cặp mông căng tròn, đôi chân thon dài. Anh thật sự rất yêu cô, anh hôn lên khắp cơ thể cô, không kìm được lại cắn xuống, nửa đùa nửa thật dùng sức, hài lòng nghe cô phát ra tiếng rên kiều mị. Trên làn da trắng mịn màn ẩn hiện những vết hồng do anh để lại, tựa như vết tích của cô đã thuộc về anh, khiến lòng anh hạnh phúc tràn trề.

Hai người lúc ấy yêu nhau rất chân thật.

Đã từng có thể thỏa thích âu yếm thân thể cô, nhưng hôm nay lại chỉ có thể giống như thế này, trốn ở một góc xa xa, lấy tay phác thảo hình dáng cô qua ô cửa kính.

Ngay lúc này đây anh cảm thấy thật sự bị kích động, anh muốn xuống xe, lao ra, chạy qua bên kia đường, đến trước mặt cô ôm chầm lấy cô. Liệu cô có còn giật mình hét lên, sau đó lại cười khúc khích, ngửa đầu tựa lên vai anh như trước nữa không?

Tay anh bất giác chạmđến cửa xe.

Thế nhưng khi bước chân anh đã đặt ngoài xe, anh đột nhiên dừng lại.

Mạnh Đông Phi đã đến.

Xem ra bọn họ dạy dỗ hắn ta vẫn còn quá nhẹ, hắn ta lại có thể đến đây nhanh như vậy.

Anh thấy người phụ nữ kia dừng lại động tác, cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Đông Phi.

Anh ở quá xa nên không thể nhìn rõ vẻ mặt của họ.Nhiều lắm anh chỉ có thể nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác cùng với khuôn mặt như tổ ong của kẻ kia, có lẽ cô bị khiếp sợ và đau lòng lắm.

Ngực anh khẽ nhói lên.

Không biết hai người họ đang nói gì, tên Mạnh Đông Phi kia bỗng giữ lấy tay cô.

Cô đưa tên Mạnh Đông Phi vào nhà rồi đóng cửa lại.

Một lát sau, ánh đèn trong nhà cũng tắt lịm đi.

Tay anh vô thức siết chặt vô lăng, khớp xương trở nên trắng bệch, thế nhưng anh lại chẳng có cảm giác gì.

Anh hận nghiến chặt răng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm phía trước mặt. Ngực anh tựa như bị ai đấy bóp chặt, vừa đau vừa rát khiến anh không thể thở nổi. Đôi mắt bừng bừng lửa hận. Anh nghĩ, có lẽ người hôm nay bị đánh bị đập bị giày vò chính là anh.

Trên chiếc giường trong cửa hàng đối diện hẳn là đang trình diễn một cảnh xuân tình cảm nồng nàn? Mỗi một đường cong mỗi một tấc da của cô đều đang được chăm sóc bởi bàn tay người đàn ông đó?

Anh mơ hồ suy đoán, bất giác hàm răng nghiến chặt, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống một ai đó. Anh không biết bản thân mình vì sao vẫn còn chần chờ ở đây mà chưa đi, chẳng nhẽ trong lòng vẫn còn tồn tại một tia hy vọng? Hy vọng có lẽ đèn của cửa hàng đối diện chỉ đúng lúc hỏng mà thôi, bọn họ thật sự không làm gì cả.

Một lát sau, cánh cửa kia cuối cùng cũng mở ra. Tên Họ Mạnh kia bước từ trong ra, vừa đi lại vừa lấy tay chỉnh lại quần.

Trái tim anh trở nên lạnh buốt.

Anh cười bản thân mình quá ngốc, chuyện đã đến bước này rồi vậy mà trong lòng anh vẫn còn mơ tưởng viễn vông.

Từ trước đến nay, cô vẫn luôn là vợ của Mạnh Đông Phi. Còn anh? Anh chỉ là thứ đồ chơi để cô giải sầu trong những ngày cô đơn tịch hiu.

Anh không thể dừng lại hơn được nữa, đạp mạnh chân ga, phóng nhanh về phía màn đêm rời khỏi.

**

Về đến nhà, anh vẫn không sao ngủ được, nằm trên giường lăn qua trở lại, buồn bực đến nổi thậm chí còn muốn phóng hỏa căn nhà mình.

Ngọn lửa trong ngực anh vẫn đang còn cháy hừng hực. Anh không hiểu tại sao cô có thể bạc tình bạc nghĩa như vậy, chẳng nhẽ thời gian sáu năm trước chỉ là ký ức của riêng mình anh thôi sao? Chẳng nhẽ cô chưa bao giờ hoài niệm những ngày tháng hai người ở bên nhau sao? Tại sao anh không thể nào buông xuống được, còn cô vẫn sống dường như không có việc gì?

Anh không thể chấp nhận kết quả này. Anh vùng dậy, lấy điện thoại, không quan tâm là đã khuya, gọi cho Dương Huy.

Trợ lý của anh vẫn còn đang trong trạng thái nửa tình nửa mê, một giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Tôi mặc kệ cậu dùng cách nào, cần bao nhiêu tiền, cho dù có rút sạch nguồn vốn của công ty cũng được, ngày mai cậu hãy mua nguyên cả con đường Kim Nguyên cho tôi. Sau đó đi đến cửa hàng số 33 nói với người phụ nữ đó, cậu phải lấy lại cửa hàng đó, bảo cô ta chấm dứt hợp đồng thuê.”

Trợ lý của anh hoảng loạn, không ngừng dạ dạ vâng vâng.

Cúp máy, anh vẫn cảm thấy trong lòng buồn bực.

Anh luôn có thể dồn cô đến bước đường cùng, kết quả lại một lần rồi một lần người đau lòng là chính anh. Lần này anh sẽ không mềm lòng, anh nhất định sẽ bức cô đến tuyệt cảnh. Anh muốn biết, khi đã bị anh dồn ép đến mức ấy, cô có chịu cầu xin anh hay không.

Đến lúc đó anh sẽ hỏi cô một câu.

Sáu năm trước em có từng thật lòng với anh?

**

Ngày hôm sau, Dương Huy mang kết quả đến, nhưng lại khiến cho Doãn Gia Hoa hoàn toàn bất ngờ.

Dương Huy nói với anh: “Ông chủ, trước khi thu mua đường Kim Nguyên, tôi đã đến đó nghe ngóng, hóa ra ông chủ cửa hàng số 33 đã thu lại cửa hàng đó.” Anh do dự một chút rồi thử hỏi: “Thế chúng ta còn thu mua con đường kia không?”

Kết quả như vậy khiến Doãn Gia Hoa trở tay không kịp, anh giật mình ngồi sững nơi đó.

Một lát sau anh mới khoát tay, nói: “Không cần nữa, cậu ra đi.”

Dương Huy không nói một lời, lui ra.

Anh ngồi trên ghế, mờ mịt rơi vào trầm suy.

Đúng thật là kết quả anh mong đợi, anh muốn cô không còn chốn nương thân, muốn cô không thể nào tiếp tục ở lại trên còn đường Kim Nguyên đó nữa. Thế nhưng kết quả này là chính do cô tự chủ động rút lui để anh đạt được mục đích.

Anh càng nghĩ càng giận, trong lòng phiền chán cáu gắt.

Cô dựa vào cái gì mà làm như vậy? Dựa vào cái gì mà không đợi anh đã tự động nhượng bộ?

Anh thật không thể giải thích được tại sao anh là người chủ tâm công kích cô nhưng đến cuối cùng người bị tổn thương cũng chính là anh,cô vẫn luôn có cách để đâm trước vào tim anh một nhát?

Anh đưa tay lên trán, mệt mỏi thở dài.

Ước gì anh có thể quên được cô, có như thế anh sẽ không phiền não, sẽ không đau đớn. Anh hận lòng không đủ dũng khí để chạy ra đường cho xe lớn đâm phải hay làm bất cứ thứ gì có thể để mất đi trí nhớ.

Thế nhưng hình ảnh cô lại khắc sâu trong trái tim anh, đáng yêu lại đáng trách, đáng thương lại đáng ghét, khiến cho anh luôn trong tình trạng căm hận đấu tranh, cô đơn đau khổ.

Anh thật sự hy vọng có người nào đó có thể giúp anh quên đi người phụ nữ đó, quên đi quá khứ của anh và cô.

Song, anh biết, không ai có thể giúp được anh. Anh đã cố gắng thử qua, Trương Lộ cũng không được, mà ngay chính bản thân anh là người hiểu rõ nhất, trái tim anh đã không thể rung động trước ai được nữa.

Trái tim anh sớm đã chết trên thân mình người phụ nữ kia rồi, anh vô tình rơi vào vực thẳm của cô, muôn đời vạn kiếp cũng không thể quay trở lại được, cũng không thể siêu thoát.