Tình Cuối Là Quan Hệ Cô Trò

Chương 50




Mỗi một người bạn, người thân đứng lẵng lặng giơ khoé miệng lòng đầy thong thả nhìn Ngôn Thanh Lãng từng giọt nước mắt trải dài mà miệng vẫn cứ miễn cưỡng cười.

Cái được gọi là hạnh phúc đến phát khóc đều mang một ý nghĩa khởi nguồn giống nhau- đã từng trải qua những hồi ức đơn độc không vui vẻ đến một thời điểm nhất định sẽ nhận lại được kinh hỉ hiển nhiên bản thân không ao ước đạt được.

Lan Thanh Hoa, Trạch Tử Tử, Trạch Tịnh Cơ tại thời gian này, khuôn mặt khóc ra khóc cười không ra cười của Ngôn Thanh Lãng làm tâm 3 người an tĩnh không thôi. Hình ảnh khoảnh khắc hiện tại của nàng sẽ mãi được khắc ghi trong trí não và trái tim họ mãi mãi.

Bữa sinh nhật kết thúc mọi người dẫn nhau về, người phụ trách vệ sinh và quản gia bắt tay vào dọn dẹp. Ngôn Phù dùng cớ lâu ngày không gặp muốn ở lại ngủ một đêm, dù Ngôn Phù không nói Ngôn Thanh Lãng cũng sẽ không dễ dàng để em họ về sớm tiếp tục xa cách nhiều ngày nữa.

Ngôn Thanh Lãng đã hỏi qua ý Trạch Tịnh Cơ, ngoài mặt cô đồng ý nhưng trong lòng vẫn còn chút đố kị chuyện Ngôn Phù thích nàng.

Mặc dù Ngôn Phù thích Ngôn Thanh Lãng, thích từ khi nàng lên năm mười một tuổi. Có một lần bắt đầu nói chuyện phiếm với bạn bè toàn nói đến vấn đề đồng tính lại nói một cách vô cùng hào hứng, sau nhiều ngày trôi qua Ngôn Phù nhận ra mình như vậy để ý nữ nhiều hơn so với nam, Ngôn Phù cũng nhận ra trái tim đối với Ngôn Thanh Lãng có rung động.

Ngôn Phù tự hiểu nếu tìm cớ quấy rối tình yêu giữa Ngôn Thanh Lãng và Trạch Tịnh Cơ có thể nàng không cần biết Trạch Tịnh Cơ có đau khổ không, chỉ cần biết khi đó Ngôn Thanh Lãng sẽ đau lòng khóc đến người nhận không ra chẳng hạn như lần chia tay mối tình đầu vậy. Cho nên chuyện yêu thích này Ngôn Phù sẽ từ từ biến tâm với Ngôn Thanh Lãng, quan hệ chị em vẫn tồn tại mãi mãi.

Vốn dĩ Ngôn Phù được sắp xếp trong căn phòng cho khách, Ngôn Thanh Lãng không nở để Ngôn Phù một mình, như vậy chẳng khác không ở lại. Ngôn Thanh Lãng có áy náy khi chuyển qua phòng khác, Trạch Tịnh Cơ ngoài mặt không nói gì trong lòng lại ngầm tức giận còn có chút mất mát.

Trước khi rời đi, Ngôn Thanh Lãng hôn má Trạch Tịnh Cơ xem như an ủi, Trạch Tịnh Cơ sinh cơn ghen ghét càng muốn chiếm hữu Ngôn Thanh Lãng, kéo mặt nàng lại hung hăng hôn lên môi nàng, chờ đến khi cả hai đỏ mặt đứt hơi thì tách ra. Ngôn Thanh Lãng chạm mặt ổn định rồi chậm rãi sang phòng Ngôn Phù.

Ngôn Thanh Lãng mở cửa thấy Ngôn Phù đăm chiêu nhìn điện thoại. Tuổi bây giờ khác khi xưa. Mười tuổi đã có thể có bạn trai bạn gái.

Nghĩ Ngôn Phù giữ ảnh bạn trai nhớ nhung nên mang ra xem, nàng đóng cửa, giọng trêu chọc nói:

" Ai có phước lọt vào tầm yêu thích của tiểu Phù vậy nè ".

Ngôn Thanh Lãng bước vào không tiếng động nhưng không làm Ngôn Phù giật mình ngược lại chuyển hướng màn hình đưa cho Ngôn Thanh Lãng xem.

Là một cô gái vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế chăm chú giải bài tập. Ngôn Thanh Lãng cười. 

" Chị nghĩ em có bạn trai rồi ".

Ngôn Thanh Lãng quan sát bức ảnh âm thầm tự đánh giá.

< Quả thật chụp từ góc độ nào mình vẫn đẹp >.

Ngôn Phù hít một hơi xâu.

" Thanh Lãng, em có thể yêu chị không?".

Ngôn Thanh Lãng gật gật đầu, miệng vẫn cười.

" Chị em thân thích yêu thích nhau càng hòa đồng khó tranh cãi hơn, chị thích chúng ta ngoài tình thương còn có yêu thích lẫn nhau nữa ".

" Không phải như vậy, yêu thích ở đây là kiểu tình cảm nam nữ ".

Khóe miệng Ngôn Thanh Lãng liền xụ xuống, với câu nói này của Ngôn Phù đã hù chết Ngôn Thanh Lãng rồi. Mặc dù Ngôn Thanh Lãng và Trạch Tịnh Cơ yêu nhau có sự đồng ý của Lan Thanh Hoa và Trạch Tử Tử, ít ra không sợ đối đầu với người nhà, còn ba Ngôn Phù là chú nàng, khó tránh khỏi phiền phức khi biết được mối tình này.

Dù có lí do để thoát sự cấm cảm của Ngôn Lương Vĩ và Ngôn Chắn, Ngôn Thanh Lãng không thể có tình cảm đó với Ngôn Phù, trái tim nàng đã định trước vĩnh viễn thuộc về Trạch Tịnh Cơ. 

Ngôn Phù thấy Ngôn Thanh Lãng không phản ứng, ý niệm không thể thích nữa đã có rồi càng tiến gần hơn, Ngôn Phù đáng tiếc cho bản thân lắc đầu, 2 năm yêu thích xem như gió thoảng.

" Tuyệt đối không được! ".

Ngôn Thanh Lãng hoàn hồn nhanh chóng từ chối.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói thâm thúy lạnh lùng.

" Ngôn Thanh Lãng. Em ấy đã là của tôi ".

Hai cặp mắt nhìn về người với vẻ mặt mờ mịt bước đến.

Ngoài đường hay đi đâu Trạch Tịnh Cơ có thể vắng Ngôn Thanh Lãng nhưng ở trên giường, chung giường lâu ngày, cô đã quen có nàng ở cạnh ôm nhau ngủ rồi, thói quen này được hình thành không dựa theo mong muốn, bây giờ bất chợt không được thực hiện cô rất khó chịu liền đi tìm nàng không cần biết nàng sẽ về lại hay không.

Đúng lúc mở cửa nghe được câu nói của Ngôn Phù, cô thú vị lẵng lặng nghe tiếp hồi đáp của Ngôn Thanh Lãng, đợi cả mấy phút nàng không đáp lại một lời, không thể kéo dài thêm Trạch Tịnh Cơ đành mở miệng vừa lúc dứt câu nói của Ngôn Thanh Lãng Trạch Tịnh Cơ đồng thời đã thốt lên quyền làm chủ.

Trạch Tịnh Cơ đứng trước hai người, muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu nghiêm túc.

" Ngôn Thanh Lãng em ra ngoài đóng cửa lại tôi có chuyện nói với Ngôn Phù ".

Trán Ngôn Thanh Lãng đã vì vẻ mặt của Trạch Tịnh Cơ làm cho đổ mồ hôi lạnh, ngoan ngoãn gật đầu ra ngoài đóng cửa đi tìm cách giải thích chuyện này.

Ngôn Thanh Lãng đi rồi. Trạch Tịnh Cơ chậm rãi kéo ghế ngồi xuống, căn phòng bất chợt im lặng, Ngôn Phù cẩn thận quan sát vẻ mặt tiếp đến, đã hạ xuống vài phần tức giận.

" Tôi không biết từ khi nào em đã có tình cảm với Thanh Lãng tôi chỉ biết từ khi đêm đi chơi qua vài hành động cùng ánh mắt của em đã nói lên em thích Thanh Lãng ".

Trạch Tịnh Cơ dừng lại quan sát biểu hiện không thể tin của Ngôn Phù. Tiếp tục thả lỏng nói:

"Em có tin yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Rất khó để tiếp nhận nhưng tôi thật sự bị ánh mắt của Thanh Lãng thu hút làm cho rung động, vốn dĩ ban đầu biết tình cảm của em đối Thanh Lãng không chỉ là chị em bình thường tôi lúc đấy không thể ghen ghét em hay tức giận với Thanh Lãng, tôi sợ em ấy nhận ra điều gì sẽ sợ hãi xa lánh tôi mất. Tôi yêu em ấy quả thật không dễ, để đến được với nhau mặc dù không có cản trở gì nhưng đã đù giày vò tôi lắm rồi. Thanh Lãng là người đầu tiên làm tôi có cảm giác khác thường, cảm xúc rất khó kiềm chế khi ở gần. Xem như tình cảnh của em giống tôi đi, không kém tôi đau khổ là bao nhiêu, nhưng người như Thanh Lãng vô tư là điều bình thường, bởi vì ánh mắt tang thương gượng ép của em ấy mới làm tôi cảm động. Thanh Lãng từng kể với tôi, mối tình đầu tiên của em ấy đã làm em ấy khó có thể tin tưởng vào tình yêu nam nữ, sau này gặp được tôi, em ấy nói cảm nhận được sự quan tâm của tôi dù tôi không để lộ gì, từng bước sáp nhập tôi. Khi cả hai thật sự thừa nhận tình cảm, tôi có bao nhiêu gọi là vui vẻ. Tình yêu vốn là như vậy, đúng thời điểm thì sẽ tự động xuất hiện, tôi không chắc một đời này có thể cùng Thanh Lãng bên nhau không nhưng hiện tại tôi đã dùng cả trái để yêu em ấy. Nhìn em không giống người ngu ngốc, hiểu hẳn ý tôi là gì. Em còn nhỏ, nhỏ hơn tôi nhiều tuổi nhưng tình trường như chiến trường không phân biệt tuổi tác, nếu Thanh Lãng vì người khác không còn tình cảm với tôi, tôi sẵn sàng cam chịu buông tay vì em ấy không cần biết sẽ có bao nhiêu đau lại nói Thanh Lãng yêu tôi, tôi yêu em ấy ai bước vào ngăn cản, tôi và em ấy sẵn sàng cùng nhau lấy lại hạnh phúc ".

Ngôn Phù trầm ngâm vài giây. Ấn tượng ban đầu của hai người không tốt gì, nghe một đoạn của Trạch Tịnh Cơ, ấn tượng liền xoay 180 độ, tôn trọng Trạch Tịnh Cơ tăng lên đáng kể. Ngôn Phù mỉm cười gật đầu.

" Cô Trạch em hiểu rồi. Em cũng nghĩ cô có tình cảm với chị Lãng từ lần đầu em gặp cô, hai mắt cô đã rất đỏ trùng hợp chị Lãng nghỉ học thêm để đi làm, sau này hành động hai người thân mật lan truyền, em liền thông rồi nói chi đến cảnh em thấy hai người hôn nhau thắm thiết ".

Trạch Tịnh Cơ nâng tầm mắt nghi ngờ cho Ngôn Phù, hai má không tự chủ bắt đầu đỏ lên. Ngôn Phù không nghĩ đến người thông minh không thể kiềm chế sự xấu hổ trong tình huống nào, xem ra tình yêu có thể làm bất kì người nào lay động cảm xúc.

" Hôm nay khi lên phòng là em vô lễ không gõ cửa đã mở cửa à ừm vô tình thấy được... ".

Trạch Tịnh Cơ gật đầu tỏ ý hiểu rồi cũng như thông cảm em đã sai biết xin lỗi. Thời gian nói chuyện không lâu nhưng Ngôn Thanh Lãng nghĩ đến đã được cả ngàn nhận lỗi với Trạch Tịnh Cơ nhưng thật ra không cái nào hữu dụng, bất lực không thôi.