Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt

Chương 15




Lâu Thành vô cùng lo lắng giải thích xong, còn phát hiện tay mình đang cầm tay Tiểu Đinh, ngay lập tức buông ra. Anh lập tức nhét tăm bông, nước muối với băng cá nhân vào tay cậu: “Cậu tự bôi thuốc đi, vết thương nhỏ cũng không được sơ ý, nhất là tay, rất dễ bị nhiễm trùng.” Anh không nhìn Đinh Tuyết Nhuận, quay người lại nói, “Tôi đi tắm đây, cậu cũng dậy đi.”

Đinh Tuyết Nhuận ngồi dậy, tay nắm lấy góc thảm: “Cậu đắp thảm cho tôi hả? Cảm ơn.”

Lâu Thành có chút cao lãnh “Ừ” một tiếng, trên thực tế cũng có chút ngượng ngùng bởi vì anh mới chỉ vừa dậy có mấy phút thôi, đắp thảm cho Đinh Tuyết Nhuận cũng chỉ là chuyện cách đây vài phút….nói câu cảm ơn làm chuyện trở nên long trọng.

Đinh Tuyết Nhuận lại hỏi anh: “Bây giờ cơ thể cậu thế nào rồi? Đã đỡ chút nào chưa?”

“Mũi thông rồi, cũng hạ sốt, chỉ còn một chút bệnh chứng, uống thêm một lần thuốc thì ổn rồi.”

Lâu Thành tắm xong, thu dọn một chút, hai người đi tới cửa hàng đối diện trường ăn cơm.

Một mình Đinh Tuyết Nhuận đều ngồi quán ven đường gọi một bát mì Trùng Khánh giải quyết, nhưng mà hôm nay lại có thêm Lâu Thành, lại còn là tiểu thiếu gia kén ăn, còn đang bệnh, cho nên bọn họ vào một trong những nhà hàng được coi là tương đối cao cấp ở bên cạnh trường học.

Lúc bọn họ đi vào, học sinh đã ngồi mấy bàn bên trong rồi.

Không gọi phòng, bọn họ tùy ý ngồi ở đại sảnh, Đinh Tuyết Nhuận gọi món.

Chủ đề bàn luận của học sinh Lục Trung khi ra khỏi trường đương nhiên vẫn là học, hơn nữa chủ đề hôm nay của bọn họ đều không thể rời khỏi kỳ thi giữa kỳ.

Có một số đang so đáp án, có một số đang hối hận: “Đề văn làm lạc ý rồi! Đáng lẽ không được như thế!” Thầy cô giáo ở trường trừ điểm tương đối nặng tay, làm lạc ý quá chỉ được tầm bốn mươi điểm trở xống, nếu như thực sự viết hay, mới có thể thêm được vài điểm.

Nhưng từ trước tới giờ Lục Trung đều không có ai lấy trọn điểm làm văn.

“Đúng rồi, hôm nay giám thị nghiêm quá, đột nhiên trước khi thi lại tới một vị giám thị nữa, còn kiểm tra ngăn bàn.”

“Đúng rồi, đúng rồi, còn nói rất nghiêm trọng nữa, cái gì mà gian lận sẽ bị đuổi ra…..”

“Chắc chắn rồi, lần này là đề thi chung, giáo viên cấp hai cũng được phân tới coi thi.”

“Tớ còn nghe được một tin bí mật, nghe nói có người viết một lá thư nặc danh báo cáo gửi tới hiệu trưởng, nói rằng có người mua đáp án, nhưng lại không viết người đó là ai, chỉ viết là học lớp mười một, còn nói rằng bị đối phương đe dọa nên không dám nói nhiều………..”

Có học sinh “Hừ” một tiếng: “Là xã hội đen sao, còn dám uy hiếp người!”

“Tra được là ai chưa?”

“Hình như là chưa, hình như có người mang bản photo thu nhỏ.”

“Báo cáo rất tốt! Mọi người đều dựa vào nỗ lực mà thi, mua đáp án rất không công bằng với chúng ta!”

Lâu Thành càng nghe càng đè nén, quả thực vô cùng tức giận, anh trưng ra khuôn mặt thối bệnh tật, hung hăng nói: “Khẳng định là tên ngu ngốc kia, tôi nhất định phải đập chết hắn! Nói tôi đe dọa cậu ta, rõ ràng là tôi nhẹ nhàng yêu cầu mà! Không biết xấu hổ! Còn giám tố cáo với hiệu trường!”

“Suỵt, nói nhỏ thôi.” Đinh Tuyết Nhuận khẽ đá anh một cái dưới bàn, “Cậu muốn bị người ta nghe thấy à?”

Lâu Thành không nói gì dùng đôi đũa ra sức chọc vào bàn, giống như học sinh tiểu học đang phát giận: “Nhưng mà tôi không vui.”

“Đừng giận nữa, đợi lát nữa tôi mua kẹo cho cậu ăn.”

Lâu Thành: “……..” Đang dỗ trẻ con chắc.

Đinh Tuyết Nhuận nói: “Loại người như lớp phó học tập, tuy rằng đã báo cáo nhưng cũng không nói ra tên của chúng ta, “yêu cầu” của cậu khẳng định có tác dụng, báo cáo là “trách nhiệm” của cậu ta, cũng không cần thiết phải đập chết, trừng phạt cậu ta chút chút là được rồi…..”

“Trừng phạt kiểu gì?” Đối với người hèn hạ như thế này, Lâu Thành không thể không nóng nảy, trong lòng thầm nghĩ cách xử lý cậu ta.

Đinh Tuyết Nhuận vẫy vẫy tay: “Cậu qua đây, tôi nói cho cậu nghe.”

Lâu Thành theo bản năng che tai lại, mẹ ơi, Tiểu Đinh lại muốn nói thầm?

“Lại đây, cậu ngây ra đó làm gì?”

“Ờ ờ….” Lâu thành nghiêng người, đưa tai qua.

Nửa tiếng sau, hai người quay lại trường học, vẫn chưa bắt đầu thi, các bạn trong lớp hầu như đã nghỉ trưa xong, mọi người đang học bài.

Đột nhiên, có một nam sinh đi vệ sinh quay lại, hét lớn: “Có một đống con trai đang vây quanh WC nam!”

Tiếng kêu này thu hút toàn bộ sự chú ý của các bạn trong lớp.

Mấy nam sinh cười nói: “Ha ha ha ha có phải bọn họ tới xem đống “vũ khí sinh hóa kia”?”

“Có lẽ vậy.”

“Không biết là anh em nào làm, “quá trâu bò” rồi, xả thế nào cũng không xuống được, giống y như hóa thạch….”

“Cười chết mất, Thịt ba chỉ bị hun sắc mặt xanh lét, nói rằng còn đáng sợ hơn cả H2S.”

Thịt ba chỉ là thầy giáo dạy hóa lớp bọn họ, vì thầy họ Chu (Đồng âm với Trư), cộng thêm thân hình béo béo mập mạp, biệt hiệu là Thịt ba chỉ.

Trần Trì Bang trộm nhìn Lâu Thành một cái.

Bình thường Lâu Thành đều không tới thi, buổi sáng cũng không đi thi đúng như sự kỳ vọng của mọi người, Đinh Tuyết Nhuận cũng không tới, nhưng mà buổi chiều hai người lại cùng xuất hiện.

Trần Trì Bang đương nhiên biết người chế tạo “vũ khí sinh hóa” là ai, nhưng cậu không thể nói, cũng không dám nói.

Lúc này, đột nhiên có một nam sinh lớp khác đứng trước cửa lớp bọn họ: “Này, nghe nói đống phân kia là của người lớp các cậu?”

Chính là đàn em đầu trọc của Lâu Thành.

Trần Trì Bang lại lén lút nhìn Lâu Thành một cái.

Không ngờ rằng Lâu Thành cũng đang nhìn cậu, hơn nữa lại còn cười với cậu.

Lúc này khí lạnh từ lòng bàn chân bốc lên.

Lâu Thành cười hả hê khi người khác gặp họa: “Đúng vậy, chính là người lớp tôi làm.”

Câu nói này hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của người khác.

“Không phải đó là của lớp phó học tập lớp chúng ta sao?”

Toàn bộ ánh mắt đồng thời hướng về phía Trần Trì Bang, Trần Trì Bang trắng mặt, lòng thầm nghĩ xong rồi, cái nồi này cậu nhất định phải đội.

“Lớp phó học tập, cậu nói xem có phải không?” Trên mặt Lâu Thành tươi cười, nhưng đáy mắt lại lạnh như băng.

Bạn cùng bàn Trần Trì Bang rất kinh ngạc, lại không nhịn được cười ra tiếng: “Thật sự là cậu hả? Vũ khí sinh hóa kia từ cậu mà ra à?”

Trần Trì Bang trong lòng điên cuồng hò hét, đối diện với những ánh mắt khác thường của bạn học nhìn về phía cậu, cậu chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bụng: “Ừ……….là tớ.”

“Tớ………..dạ dày không tốt.”

Bạn cùng bàn cười ha ha, trong lớp có người làm tổn thương người khác, nói thẳng: “Vậy cậu cũng quá trâu bò rồi lớp phó học tập ạ, cậu không nên thi đại học, cậu nên đi vào quân đội! Lên chiến trường đánh giặc! Làm lựu đạn cho bọn họ ha ha ha ha!!”

Chuyện này bắt đầu được lan truyền.

Buổi thi chiều, phòng thi của bọn họ ở tầng một, rất gần, Lâu Thành còn không thèm mang bút, Đinh Tuyết Nhuận cho anh mượn một cái.

Lâu Thành đã nói với cậu rồi: “Tôi không chép, cậu tự quan tâm tốt chính mình, cẩn thận không bị bắt.”

Trước khi thi, ba vị giám khảo trong phòng đi xuống, kiểm tra ngăn bàn học sinh: “Lộn túi ra, vén tay áo lên, mở bàn tay ra.

Đây là lần thi phòng bị nghiêm ngặt nhất trong năm nay ở Lục Trung, Một phòng thi có tận ba giám thị, thiết bị che chắn tín hiệu với camera siêu nét được sử dụng hết, nếu ai dám gian lận, trở lại tra camera theo dõi là có thể biết được ngay.

Lâu Thành ở trong phòng thi lấy đước ấm pha thuốc, đứng trước mặt giám thị uống, còn làm ra vẻ ho khan vài tiếng.

Thầy cô giám thị nhìn thấy còn có chút đau lòng: “Em ốm hả?”

Lâu Thành rất đẹp trai, ở chỗ nào cũng chiếm được lợi.

Trong giờ thi anh đặt bút trong ngăn bàn, trừ tên của chính mình cùng ngày thi cũng không viết thêm một chữ nào, cũng không dám nhìn Tiểu Đinh, sợ cậu bị phát hiện làm chuyện lén lút, cho nên chỉ làm ra vẻ thân thể không được khỏe, nằm lên bàn nghiêng đầu nhìn Tiểu Đinh làm bài.

Anh phát hiện Tiểu Đinh viết rất nhanh, cúi đầu không ngừng viết, hơn nữa động tác còn vô cùng bí mật, Lâu Thành cũng không nhìn ra là cậu đang chép đáp án!

Cô giám thị nhìn thấy học sinh nằm ra bàn không làm bài liền đi xuống nhẹ nhàng hỏi anh: “Bạn học này, em còn có thể chịu được không?”

Lâu Thành mặt trắng bệch yếu ớt nói: “Em vẫn chịu được, cảm ơn cô.”

Bản năng người mẹ của cô giáo trẻ bộc phát: “Để cô lấy cho em chút nước ấm.”

Cô mang nước quay lại: “Dù thế nào cũng phải làm một chút chứ?”

Lâu Thành đáng thương nói: “Em không biết làm……….”

“Ai.” Giám thị thở dài, “Uống thêm nhiều nước, xem lại đề thi xem, nếu như gặp câu em biết thì sao?”

Liên tiếp ba ngày, Lâu Thành đều giả bệnh như vậy, nhàm chán nằm ở trong phòng thi suy nghĩ về cuộc đời.

Sau khi thi xong tất cả các môn, mọi người đều trở lại lớp học dọn dẹp, để bàn lại vị trí cũ.

Lâu Thành vô cùng tò mò hỏi Đinh Tuyết Nhuận: “Tôi không nhìn thấy cậu chép bài? Nhưng cậu vẫn luôn viết, cậu viết cái gì vậy?”

Đinh Tuyết Nhuận trả lời: “Tôi đang nghiêm túc làm đề.”

Lần thi này cậu còn nghiêm túc hơn vài phần so với những lần thi trước, làm xong bài cậu còn kiểm tra lại hai lần. Dù sao cũng không thi một môn, lúc này những môn khác không thể tùy tiện làm được.

Lâu Thành đương nhiên không tin, vẻ mặt nói Đinh Tuyết Nhuận lại chém gió rồi, chém đến tận mặt trăng.

— Anh cảm thấy Đinh Tuyết Nhuận khẳng định có kỹ xảo gian lận đặc biệt nào đó, thậm chí còn hoài nghi kính mắt của cậu có phát ra tín hiệu gì đó, còn nghiêng đầu chăm chú nhìn kính cậu.

Thầy Đậu đang đứng bên trên nói chuyện, Lâu Thành ở dưới rỉ tai Đinh Tuyết Nhuận: “Này Tiểu Đinh, ngày mai cậu làm gì?”

“Ban ngày tôi có việc, làm sao?”

“Tối mai cậu đến chỗ tôi đi, trong nhà cũng có giường trống, cậu tới ngủ, thứ hai thuận tiện làm đồ ăn sáng cho tôi hì hì.”

“Để mai nói sau đi.” Cậu khẽ cười, “Lâu Thành, cậu đừng nói nữa, thầy đang nhìn chúng ta kìa.”

“Chúng ta nói nhỏ thôi…..” Lâu Thành cúi xuống bàn, trừng mắt nhìn, “Ông ấy sẽ không quan tâm đến những học sinh như chúng ta đâu.”

Buổi tự học tối cuối tuần, rất nhiều học sinh đang so sánh đáp án, Đinh Tuyết Nhuận không tham dự, cậu chưa bao giờ làm những chuyện vô vị thế này, hơn nữa bạn cùng bàn của cậu cũng không tới như thường lệ.

Chủ nhiệm lớp vừa xuất hiện, còn có học sinh không nhịn được hỏi ông: “Thầy Đậu, thành tích thi lần này bao giờ mới có ạ?”

Nhưng ông vẫn như bình thường, khẽ cười nói: “Đừng vội, cả khóa nhiều học sinh như vậy, vẫn còn phải chữa bài thi nữa.”

“Vậy ạ, vậy đại khái khi nào mới có kết quả………”

“Toán sửa rất nhanh, ngày mai hoặc ngày kia là có thông tin rồi.”

Một lát sau thầy Đậu lại đi, ông đi chữa bài thi, ông rất yên tâm với học sinh của mình, cho nên để bọn họ tự học ở lớp.

Sau khi thi xong học sinh thường tương đối nóng nảy, tình trạng này ở Lục Trung còn tốt, mới qua một ngày mà học sinh đã an tĩnh trở lại, nên học thế nào thì tiếp tục học thế đó.

Vừa mới tan tiết tự học tối, Đinh Tuyết Nhuận đã nhận được điện thoại của Lâu Thành.

Hỏi cậu: “Các cậu tan học rồi hả? Bây giờ cậu ra đi, tôi đang đứng ở cổng trường.”

“Tan rồi, nhưng mà vẫn còn một tiết tự học nữa.”

“Tiết cuối cùng không ai trông, còn học cái gì mà học, đừng học nữa, hội trưởng hội học sinh là đàn em của tôi,” Lâu Thành ra vẻ đại ca, “Cậu đừng đi nữa, tôi đã nói với nó một câu rồi, sau này điểm danh đều bao che cho cậu.”

Đinh Tuyết Nhuận dừng một chút nói: “Lâu Thành, cậu về nhà trước, tôi không ra đâu, lúc nào cũng trốn học không tốt lắm đâu.”

Lâu Thành có chút cáu kỉnh: “Ra đây, nhanh lên, tôi mua một phần đồ ăn khuya cho cậu.” Hai ngày nay, anh không quên được ngày ấy khi Đinh Tuyết Nhuận trèo tường lao vào trong lòng anh, cảm thấy cậu gầy quá, phải ăn thêm chút thịt, nếu như nhỏ gầy như vậy đi ra ngoài gặp phải người xấu thì làm sao.

Đinh Tuyết Nhuận nghe xong, trầm mặc một lúc: “Được, bây giờ tôi ra, cậu đợi tôi.”

Vì không để cho Lâu Thành nóng vội không kiên nhẫn, cậu vẫn đi ra ngoài.

Khi cậu ra ngoài, nhìn thấy Lâu Thành đang đứng trong bóng tối dưới tàng cây, hôm nay anh không đi xe, dường như đã đi xe về nhà để rồi mới ra đây. Trang phục hôm nay Lâu Thành mặc đi ra ngoài rất đẹp trai, anh mặc một chiếc áo khoác dài vừa phải màu nâu, hơn nữa còn không cài hết nút thắt mà mở ra, lộ ra áo len màu trắng với đôi chân dài, tư thế đứng lười nhác.

Tuy rằng anh đứng trong bóng tối, nhưng vẫn là phong cảnh đẹp nhất bên ngoài trường. Có nữ sinh đang đánh giá anh: “Người kia là giáo thảo trường bọn tớ, tên là Lâu Thành.”

“Anh ấy chơi bóng rổ rất đẹp trai.”

“Không chơi bóng rổ cũng rất đẹp trai.”

“Ngày nào tớ cũng đi xem anh ấy chơi bóng rổ, tới muộn sẽ không còn chỗ ngồi nữa.”

Đinh Tuyết Nhuận đi qua đó, Lâu Thành đưa hộp cơm cho cậu: “Nhớ phải ăn hết,”

“Cảm ơn,” Đinh Tuyết Nhuận cầm lấy cảm nhận một chút, vẫn còn nóng, túi đựng thuộc loại giấy dai, là của một nhà hàng cao cấp.

Cậu nhẹ giọng nói, “Bao nhiêu tiền thế, tôi trả cho cậu.”

“Tiền tiền tiền, nhìn tôi có giống dạng thiếu tiền không?” Lâu Thành vừa nghe thấy từ này đã mất kiên nhẫn, anh khoát tay, “Vào đi, không phải cậu còn tiết tự học cuối cùng sao.”

Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy dáng vẻ này của Lâu Thành, không nói gì, cậu mà nhắc đến mấy từ trả anh tiền nữa chắc là Lâu Thành sẽ đá cậu mất.

“Vậy tôi đi đây.”

“Đi nhanh đi đừng nhiều lời.” Anh cau mày.

Kết quả Đinh Tuyết Nhuận quay người, Lâu Thành gọi cậu lại: “Đợi đã.”

“Làm sao?” Cậu quay đầu lại.

Lâu Thành muốn hỏi cậu việc làm bữa sáng, nếu không thì cậu cũng phải mua bánh bao cho anh chứ?

Anh cúi đầu, ngoắc cậu lại gần: “Tiểu Đinh, sáng mai cậu muốn ăn gì? Tôi mua cho cậu?”

“Không cần đâu.” Đinh Tuyết Nhuận nhìn vẻ mặt lo sợ bất an của anh, đột nhiên cười một cái, “Lâu Thành, sáng mai tôi dậy sớm gọi điện cho cậu, trong tủ lạnh nhà cậu còn đồ ăn không.

Mắt Lâu Thành sáng lên.

Đêm đến, Đinh Tuyết Nhuận chuẩn bị ngủ, đột nhiên nhận được một tin nhắn wechat: “Cậu đã ngủ chưa?”

Cậu ấn vào, còn chưa trả lời đã nhận được một tin khác: “Được rồi tôi nhìn thấy cậu đang nhập, cậu vẫn chưa ngủ.”

“XXXXXX” Lâu thành gửi một chuỗi ký tự bí mật qua.

Lời ít ý nhiều: “Mật mã cửa nhà tôi, ngày mai đừng gọi tôi dậy!! Cậu tự vào, hiểu chưa?”

Một lúc sau, đại khái là Lâu Thành cảm thấy ngữ khí của mình quá bỉ ổi, lại phát một icon đáng yêu: “Cảm ơn Tiểu Đinh.”

Ngày hôm sau khi Đinh Tuyết Nhuận trèo tường, còn dậy sớm hơn so với mọi ngày, lần này cậu không cố ý không mặc áo lông, còn đeo bao tay, tránh cho lúc trèo tường bị lưới sắt rạch bị thương.

Sau khi cậu trèo lên, nhìn xuống trên mặt đất trải một cái đệm mềm, không cần nghĩ cũng biết là Lâu Thành để đó.

Vừa bước vào nhà Lâu Thành đã cảm thấy vô cùng ấm áp, hệ thống sưởi của nhà anh ấm hơn so với điều hòa trung ương của trường học, Đinh Tuyết Nhuận cởi đồng phục treo bên ngoài huyền quan. Động tác của cậu rất nhẹ, thính thời gian làm bữa sáng cho Lâu Thành.

Lúc sắp bảy giờ, Đinh Tuyết Nhuận lên tầng, gõ gõ cửa phòng của Lâu Thành, cậu vừa gõ không có ai để ý, cậu gõ tầm năm phút sau bên trong mới truyền tới tiếng động.

Dường như Lâu Thành đang cáu giận lúc mới dậy, cuối cùng lăn từ trên giường xuống.

Lâu Thành ngã trên tấm thảm, lập tức tỉnh hơn phân nửa.

“Lâu Thành, cậu vẫn ổn chứ?”

Lâu Thành nhận ra giọng nói của cậu, vô cùng buồn ngủ ngáp một cái: “Cậu đi vào đi.”

Đinh Tuyết Nhuận đẩy cửa đi vào, liền thấy Lâu Thành nằm trên tấm thảm trắng tinh, tay vẫn túm lấy chăn ở trên giường kéo xuống, dường như đang tính ngủ trên tấm thảm một giấc nữa.

“Cậu ngã từ trên giường xuống hả?”

“………….không phải! Cậu đừng nói linh tinh, từ tối qua tôi đã ngủ trên thảm rồi, nằm trên thảm vừa ấm vừa thoải mái, cậu thì biết cái gì.” Cho dù anh vẫn còn buồn ngủ, nhưng nói năng mạch lạc rõ ràng, từng tiếng vang lên, Đinh Tuyết Nhuận “Ừ, ừ, ừ”, gọi anh: “Nên dậy rửa mặt thôi, tôi đã làm xong bữa sáng, cậu ra ăn đi.”

“Tôi nằm thêm chút nữa…….”

“Chỗ cậu có sách không? Sách giáo khoa, hoặc là sách khác cũng được.”

“Cậu muốn đọc sách?” Lâu Thành dường như rất kỳ quái, theo lý mà nói, người thất học sẽ không thích đọc sách, bởi vì bọn họ không biết chữ, nhưng mà Tiểu Đinh không giống vậy, Tiểu Đinh là thất học biết chữ, còn biết học thuộc bài khóa.

“Ừ, tôi đói nên đã ăn trước một ít rồi, mỗi ngày vào giờ này tôi đều đến phòng tự hoc, hôm nay đợi cậu một chút.”

Lâu Thành đã quen với kiểu động một tí là “tôi yêu học tập” của đứa trẻ được có giáo dưỡng như cậu, cho nên bình tĩnh tự nhiên lên tiếng: “Phòng sách ở bên cạnh, có điều tôi đã sửa sang lại thành phòng chơi rồi, nhưng vẫn còn sách trên giá, nếu cậu đọc hiểu thì đi mà đọc.”

Chủ nhân trước của căn nhà có nhiều con, phòng sách lớn, chủ nhân cũng không thiếu tiền, loại sách nào cũng mua một ít.

Tuy rằng đã sửa sang lại phòng, nhưng mà vẫn còn sách, bởi vì có người thường xuyên tới dọn dẹp, trên bàn không lộn xộn mà rất sạch sẽ.

Cậu tùy tiện lấy một quyển sách trên giá, mở đèn bàn lên.

Một lát sau Lâu Thành đi vào, anh vừa đi tới cửa phòng sách đột nhiên dừng lại.

Trong tay Đinh Tuyết Nhuận đang cầm một quyển sách bìa cứng, trong phòng sách bố trí một cửa sổ trên mái nhà hình tròn, ánh sáng mơ hồ của mùa đông chiếu lên khuôn mặt cậu, ánh đèn bàn màu cam lại làm cậu tăng thêm khí chất dịu dàng. Mà dáng vẻ cậu yên tĩnh đọc sách, lại làm cho Lâu Thành cảm thấy vô cùng đẹp, không dám gây tiếng động làm phiền cậu.

Lâu Thành cứ nhìn cậu như thế, Đinh Tuyết Nhuận phát hiện ra, nhưng không hề lên tiếng, đợi đến lúc Lâu Thành gọi cậu, cậu mới ngẩng đầu lên, cười với anh một cái.

Bởi vì Đinh Tuyết Nhuận, hôm nay khi Lâu Thành tới phòng học, còn chưa bắt đầu tiết đọc bài buổi sáng.

Nhưng những bạn cùng lớp của bọn họ đã tự giác bắt đầu đọc sách, chủ nhiệm lớp cũng đã tới, đang ngồi trên bục giảng.

Lâu Thành vừa đi vào, ánh mắt của thầy Đậu đã tập trung trên người anh, vô cùng khó tin, thậm chí ông còn đi xuống bục giảng.

Kỳ thực mấy ngày trước Lâu Thành tới thi, đã đủ làm ông ngạc nhiên rồi — hơn nữa còn ốm mà vẫn đến thi.

Thay đổi lớn như vậy, thầy Đậu không cần nghĩ cũng biết được nguyên nhân, ông đi tới bên cạnh Lâu Thành ngạc nhiên nhìn anh một lát: “Sao hôm nay không tới muộn?”

Lâu Thành nhìn Đinh Tuyết Nhuận đang cầm một quyển sách ra đọc, thầm nghĩ lại còn vờ vịt, luôn luôn bày ra dáng vẻ là học sinh ngoan trước mặt giáo viên. Kết quả là, anh cũng tùy tiên mở một quyển sách ra, đứng đắn nói: “Từ hôm nay trở đi, em sẽ chăm chỉ học tập.”

Thầy Đậu thực sự tin lời anh nói, trong lòng lắm mối ngổn ngang, rất cảm động: “Lâu Thành, chăm chỉ theo bạn cùng bàn học tập.”

Khóe miệng Lâu Thành run rẩy.

Thầy Đậu vừa đi, anh lập tức quăng sách xuống: “Cậu đã nghe thấy ông ấy nói gì chưa? Ha ha ha cậu ra vẻ học sinh tốt quá giống, mỗi ngày tôi nhìn cậu đều sắp tin đến nơi rồi.”

Một tuần mới lại bắt đầu, trong khối lại có một lời đồn đại lan truyền.

“Ban ngày có đội cứu hỏa tới.”

“Đội cứu hỏa?? Đến trường?? Đến làm gì?”

“Trường học gọi điện cho đội cứu hỏa tới xử lý khối “địa lôi” của nhà vệ sinh tầng một khối mười một, thiếu chút nữa là làm kinh động đến cảnh sát.”

“Phì………”

“Chuyện thật hả, buồn cười quá, cũng không biết đội cứu hỏa khi nhìn thấy cái gọi là “địa lôi” thì có cảm tưởng gì.”

Chuyện này vừa truyền ra, liền có người hỏi ai làm, ai trâu bò thế.

“Là lớp phó học tập của lớp bốn, cao cao gầy gầy đó, mặt mày uể oải, mép tóc hớt cao ấy, tên là Trần Trì Bang.”

Trần Trì Bang bỗng nhiên trở thành đương sự của chuyện bát quái, hơn nữa còn là chuyện vô cùng khó coi, có người hỏi tới cậu ta chỉ có thể yếu ớt giải thích: “Không phải tôi……..”

“Vậy là ai? Mọi người bên ngoài đều nói là cậu, đều truyền ra bên ngoài trường rồi, bên ngoài nói trường chúng ta có một thần nhân có thể dùng mông kéo đá! Hơn nữa mọi người đều biết cậu tên là Trần Trì Bang! Lớp phó học tập! Cậu nổi tiếng rồi!”

Còn có người hỏi cậu có muốn quay tiktok hay không, để nổi tiếng khắp thế giới.

“Thực sự không phải tôi……….” Nhưng cậu ta lại không dám nhắc tới tên Đỗ Trù với Lâu Thành.

Cậu thực sự rất oan ức, rất tức giận nhưng không dám động vào Lâu Thành cho nên chỉ có thể tìm Đinh Tuyết Nhuận gây phiền phức.

Buổi chiều tan tiết thứ ba, Lâu Thành mang theo cặp sách chuồn mất, Trần Trì Bang đi qua, đang chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Đinh Tuyết Nhuận, kết quả vừa mới kéo ghế ra, Đinh Tuyết Nhuận đặt cặp sách của mình “phịch” một cái lên ghế Lâu Thành, quay đầu nhìn cậu ta: “Lớp phó học tập, cậu có chuyện gì hả?”

Trần Trì Bang: “…………”

“Lâu Thành có bệnh sạch sẽ, biết cậu ngồi lên ghế cậu ấy, cậu ấy sẽ giận đấy.”

Sắc mặt Trần Trì Bang thay đổi. Chỗ ngồi không phải là người, là tài sản của tập thể trường học, Đinh Tuyết Nhuận chiếm chỗ của cậu thì bỏ qua, nhưng mà chiếm chỗ của người khác không cho ngồi là ý gì?

Trần Trì Bang hít sâu: “Không có gì, chỉ qua đây xem thôi, nghĩ tới việc cậu sắp rời lớp ta rồi.”

“Ồ?”

“Giám thị nghiêm như vậy, các cậu còn thi thiếu một môn, chắc cũng không chép được đáp án.” Câu ta nói tiếp, “Lâu Thành sẽ không bị chuyển khỏi lớp chúng ta, bởi vì cậu ta có quan hệ, nhưng cậu chắc chắn sẽ phải đi.”

Đinh Tuyết Nhuận không nói gì, chỉ cười nhìn cậu ta, dường như đang nhìn một đứa nhỏ không hiểu chuyện.

Trần Trì Bang tức giận rời đi, vừa đi vừa nhỏ giọng mắng: “Xem cậu đắc ý được bao lâu, làm bạn tốt với Lâu Thành mà bị quăng đi như thế sao?”

Đinh Tuyết Nhuận không quan tâm tới cậu ta, cậu cũng không phải chưa từng gặp loại người như thế này, cậu còn gặp không ít người còn ác liệt hơn, nhưng cuối cùng đều giải quyết “thích đáng” rồi.

Tiết tự học buổi tối, thầy Đậu mang tới một tin tốt.

“Đề thi chung nên thành tích có muộn hơn một chút, phải qua phía tỉnh một lần, mọi người không cần phải gấp.

Tiếp theo ông nói: “Nhưng mà, bài thi toán học về cơ bản đã chữa xong rồi, có hai bài vô cùng xuất sắc được điểm tuyệt đối.”

“Lần này toàn khóa chỉ có hai bài thi toán điểm tuyệt đối, một người ở lớp chúng ta.”

Cả lớp “Oa” một tiếng: “Là ai ạ?”

Trường Lục Trung bọn họ giỏi như vậy, kỳ thực không ít người có thể lấy điểm tối đa, ít nhất cũng có mười người. Mà lần này chỉ có hai, có thể thấy độ khó không đơn giản như giáo viên chủ nhiệm của bọn họ đã nói lúc đầu “Khẳng định sẽ không khó hơn đề thi tự trường minh ra”.

Trái lại, khó hơn, cũng không tính là khó, mà là cách ra đề mới mẻ đánh lừa, ngay cả viết văn tiếng Anh cũng không đơn giản! Như thế mới làm khó người khác.

Mà lớp bốn bọn họ, thành tích toán học tốt cũng có mấy người, đã từng được điểm tối đa môn toán có năm người.

Mọi người bắt đầu đoán: “Là Châu Cử?” Châu Cử là cán sự bộ môn toán, học lệch điển hình.

“Hay là……..”

Có một học bá đã đối chiếu đáp án, buồn bã nói: “Không phải tớ, đề tự chọn tớ làm sai một câu rồi.”

“Lần này tớ cũng làm qua loa thôi, có ba câu nhỏ chưa làm.”

Tra tới cuối cùng, mọi người cảm thấy người đó chắc là lớp phó học tập, nói: “Cũng có thể là lớp phó học tập, lôi ra lựu đạn, thi được điểm tối đa.”

Trần Trì Bang hai ngày nay bị lời đồn này làm ảnh hưởng nghiêm trọng, so sánh đáp án cũng đúng rồi, tuy rằng không phải thật tỉ mỉ, những câu lựa chọn điền vào chỗ trống cậu đều làm đúng, câu hỏi lớn đằng sau cũng làm xong hết, đáp án dường như cũng hoàn toàn đúng.

Lớp học ồn ào cả lên, ngay cả cậu cũng nghĩ rằng lần này mình là người duy nhất thi được điểm tối đa, khiêm tốn nói: “Cũng chưa chắc, chưa chắc chắn, còn chưa có kết quả mà.”

“Được rồi, được rồi, yên lặng nào, đừng đoán bừa nữa.” Thầy Đậu dùng thước gõ gõ vào bàn, “Cụ thể là ai thì tôi cũng không rõ, tôi cũng không phải là người chữa bài thi đó, là giáo viên lớp khác chữa, nếu như là tôi sửa nhất định sẽ nhận ra nét bút của bạn học trong lớp chúng ta.”

Kỳ thật thầy giáo kia nói cho ông, bài thi đạt điểm tuyệt đối này là ở phòng thi cuối cùng, trong lòng ông cũng đã có tính toán rồi, nhưng mà dù sao cũng là chuyện có trước có sau, ông không thể nói ra được.

Tất cả đều lấy bảng xếp hạng của trường công bố làm chuẩn.

Điều làm ông tiếc nuối nhất là bài thi môn văn của Đinh Tuyết Nhuận, tại sao cậu lại không đến thi chứ? Có chuyện gì có thể quan trọng dẫn tới bỏ thi?

Ông không thể nghĩ ra mục đích của Đinh Tuyết Nhuận.

Khi Lâu Thành tới lớp, không tới một ngày liền cảm thấy có chút ngạc nhiên: “Tại sao mọi người đều nói chúc mừng Trần Trì Bang? Cậu ta làm bố rồi?”

“Có khả năng bài thi toán của cậu ta được điểm tối đa.”

Đinh Tuyết Nhuận không ngẩng đầu lên, ngữ khí nhàn nhạt: “Quan hệ tốt với cậu ta một chút, cậu ta cũng sẽ không lúc nào cũng chăm chăm nhìn nhất cử nhất động của cậu rồi báo cáo cho thầy cô.”

Lâu Thành cười nhạo một tiếng: “Nhỏ như vậy đã có thói quan liêu.” Tiểu vương tử quặng mỏ Đông Bắc tôi đây đã nói gì sao?

Trong một tuần, thầy cô đã chấm xong bài thi giữa kỳ, còn dạy bài mới lớp mười hai.

Thứ sáu, văn phòng báo tin về: “Đã có bảng xếp hạng rồi!!!”